Nghe Trầm chưởng quỹ kể sơ qua, Lưu Tiêu nhíu mày một lát, không nói được lời nào, hai tay chắp sau lưng nắm chặt hơi run rẩy. Chỉ tới chậm một chút, lại nhượng Thiên Tuyệt hưởng trước. Thế nhưng… Vân cư nhiên một mình đuổi theo, rõ ràng là bẫy rập, không lí nào hắn không biết?! Hắn… Đến tột cùng là nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ lại là cố ý…
Chuyện ba năm trước tuyệt đối không thể tái diễn!
“Ngự công tử? Ngự công tử?” Trầm chưởng quỹ thấy y nửa ngày không phản ứng, liền khẩn trương gọi.
“…Trước tiên đem sự kiện này giữ kín, không nên đả thảo kinh xà. Sau đó phái vài người đi tìm Vân Tiêu công tử.” Lưu Tiêu thần sắc bình thản, trầm giọng nói. Lúc này lòng y nhất định không thể loạn, nhất định phải lãnh tĩnh!
“Những chuyện này, Thệ gia đã phân phó qua.” Trầm chưởng quỹ mỉm cười đáp.
Lưu Tiêu khẽ gật đầu, cấp tốc đi vào mật thất trên lầu.
“Thệ?” Vừa bước qua cửa đá, chỉ thấy Thệ Thần lẳng lặng ngồi bên cửa sổ. Trên tay cầm chén, hương thơm ngát thoảng qua làm say lòng người. Đôi mắt đen thăm thẳm trông về phía chân trời xa xa. Đột nhiên trời nổi gió, tóc đen tung bay, mơ hồ lộ ra đầu vai băng bó.
“Nhanh như vậy à, Tiêu huynh.” Thệ Thần quay sang khuôn mặt tuấn lãng bên trái mình, khóe miệng mỉm cười như cũ, không hề giống người vừa chật vật trải qua một trận ác đấu.
“Ngươi bị thương?” Lưu Tiêu hơi kinh ngạc. Có thể đả thương người này, nhất định không phải người tầm thường. Vậy, Vân có phải sẽ…
“Vân huynh võ nghệ phi phàm, lại cơ trí hơn người, sẽ không gặp chuyện không may đâu.” Nhìn Lưu Tiêu nhíu chặt mày, dường như hiểu thấu tâm sự của y, Thệ Thần nhẹ giọng an ủi. Nhưng cũng chỉ có bản thân y biết, những lời này là nói với chính mình.
“Hy vọng là vậy.” Lưu Tiêu bình thản nói. Phải chăng y suy nghĩ quá nhiều, vì sao cứ nhắc tới Vân là ánh mắt Thệ Thần lại trở nên nhu hòa như thế…
“Tiêu huynh?” Thệ Thần nhẹ nhàng gọi. Ánh mắt thay đổi, khẽ giấu một tia rung động, trong nháy mắt đã khôi phục lại nhãn thần bình thản.
“Không có gì, nói cho ta biết, rốt cục chuyện gì đã xảy ra?” Lưu Tiêu hơi ngượng ngùng, không khỏi thấy dở khóc dở cười vì sự ghen tuông vô lý của chính mình. Lòng dạ y từ lúc nào trở nên hẹp hòi như vậy? Vân chói mắt như vậy, sao có chuyện chỉ một mình y bị hấp dẫn?” Đừng nói Mộ Dung Linh, Huyền Hữu công tử Trầm chưởng quỹ vừa nhắc đến chỉ sợ đối với hắn cũng… Bằng không, tại sao lại đuổi theo? Thế nhưng, vì sao vào những lúc như thế này, người bên cạnh hắn, đều không phải là y…
Thệ Thần hơi diêu thủ: “Những người đó e rằng đã theo dõi từ lâu, ý định muốn dụ Vân huynh một mình đi trước, lại cầm chân chúng ta. Mà hắn, tựa hồ muốn mượn cơ hội này mạo hiểm tìm hiểu, mới đuổi theo. Bởi vì không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?”
Ánh mắt Lưu Tiêu khẽ xao động, nhẹ nhàng nói: “…Ngươi thật sự rất hiểu hắn.”
Thệ Thần hơi giật mình, khẽ mỉm cười “…Vậy sao? Sau đó, ta với Mộ Dung huynh cùng bọn người đó đánh một trận, chúng cũng rút lui. Bất quá…Trong đó có một tên đầu lĩnh, hình như có người gọi hắn là ‘ *** sử ’!”
” “Ám dạ tứ sử?!” Lưu tiêu trầm giọng nói, “Trách không được ngươi lại thụ thương, xem ra lần này Thiên Tuyệt dự định dốc toàn lực rồi.”
“Không sai. Ám dạ tứ sử, nhật nguyệt *** thần, nhật sử diệt diệu, âm hung ác lạt nguyệt sử túc nguyệt, lãnh huyết thị sát *** sử địch trần, xảo trá thiện mưu thần sử tiêu dao, tiếu lí tàng đao. Thiên Tuyệt ngoại trừ cung chủ, khó đối phó nhất chính là người này. Theo như lời đồn, Thiên Tuyệt khiêu chiến giang hồ môn phái, tối cao thủ lĩnh nhiều nhất cũng chỉ phái một trong tứ sử. Mà lần này, chỉ để cầm chân ta một chút đã phái nhất sử, chỉ sợ dụ Vân huynh đi theo cũng là nhất sử, mà có khi là cả tứ sử…”
“Thiên Tuyệt dốc lực đối phó Vân, rốt cục để làm gì? Vân không phải sẽ…” Lành ít dữ nhiều! Lưu Tiêu đứng dậy, sắc mặc vốn tiều tụy hơi hơi tái lại, móng tay thon dài đâm thật sâu vào lòng bàn tay. Trong đầu bỗng thoáng hiện ra tình cảnh Lưu Vân trọng thương nơi sườn núi ngày đó…
Thệ Thần thấy y thần sắc lộ vẻ sầu thảm, đáy lòng than nhẹ, rót một chén rượu đưa qua, mỉm cười nói: “Hiện tại còn quá sớm để kết luận. Trước tiên uống một chén đã, lãnh tĩnh lại một chút.”
“Xin lỗi, là ta thất thố.” Lưu Tiêu chậm rãi buông bàn tay nắm chặt, than nhẹ một tiếng, theo lời Thệ Thần ngồi xuống. Bản thân y bị làm sao vậy? Ngự Lưu Tiêu trầm ổn bình tĩnh đã đi đâu rồi? Lưu Vân, ngươi có biết?
Quỳnh tương liễm diễm trong tay, hương thơm tràn ngập, tâm tình theo hương thơm lượn lờ dần dần bình ổn, “Là Minh Huân sao? Rượu ngon.”
“Tên do hắn đặt, tên hay, đúng không?” Thệ Thần khẽ nhấp một ngụm, bờ môi khẽ hiện ra một mạt cười yếu ớt, mi mắt hạ xuống, che khuất con ngươi sáng lấp lánh.
Lưu Tiêu nghĩ ngợi một chút, nhìn Thệ Thần, lãnh tĩnh phân tích: “Như ngươi nói, ám dạ tứ sử chỉ sợ là đều ở tại Huyền Diệu, theo “ám đội” hồi báo, thế lực của Thiên Tuyệt gần đây thường lui tới Huyền Diệu, dường như âm mưu không nhỏ, tuyệt không phải chỉ nhắm vào Vân. Chỉ là, không biết tại sao lại muốn dẫn dụ Vân theo bọn chúng? Lẽ nào bọn chúng đã tra ra thân phận Vân, muốn trả thù? Nhị đệ đã chết, bọn chúng còn muốn thế nào?”
“Cái gì?” Thệ Thần mâu quang khẽ chấn động, ngạc nhiên nhìn Lưu Tiêu, “Vân huynh chẳng lẽ không phải là…”
Lưu Tiêu nhẹ nhàng gật đầu: “Việc này thực sự không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải Lưu Vân chính miệng thừa nhận, ta cũng không dám tin tưởng. Nói vậy ngươi cũng đoán được, Lưu Vân hiện tại... Linh hồn không phải là nhị đệ trước kia. Nhị đệ tại sườn núi đã…” Lưu Tiêu hạ mi mắt, lẳng lặng uống một ngụm rượu.
Thệ Thần ngẫm nghĩ một lúc, “Thì ra là vậy… Vậy coi như là ý trời rồi.” Thảo nào...
“Thệ, ngươi nghĩ sao?”
“Cái gì?” Thệ Thần bất ngờ không kịp phản ứng.
“Chuyện Thiên Tuyệt…”
Thệ Thần lại nghĩ ngợi một lúc, lại không trả lời câu hỏi của Lưu Tiêu: “Vân huynh lúc tiến cung, còn dẫn theo một người, Tiêu huynh cũng biết người nọ là ai?”
Lưu Tiêu sửng sốt, “Là người trong thư ngươi nhắc đến?”
Thệ Thần gật đầu: “Hơn nữa,..” Y ngừng một chút, lại nói tiếp, “Người này rất có khả năng là người đêm đó ta đuổi theo —— Thiên Tuyệt cung chủ.”
“Cái gì?!” Lưu Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu, xiết chặt chén ngọc trong tay.
“Theo lời mộ binh nói, lúc đó Vân huynh đúng là một mình yết bảng, nhưng lúc thí mã, một nam tử võ nghệ cao siêu đột nhiên xuất hiện, sau lại cùng hắn vào cung, bảo là… Sư đệ của Vân huynh, Liễm Hàn. Mà “ám đội” tra xét, Thiên Tuyệt cung chủ hiện tại gọi là “Liễm Hàn”. Đêm đó, ta cùng hắn động thủ, võ công của hắn quả thật thâm hậu, may nhờ Vân huynh ra tay tương trợ, bằng không hiện tại ta sẽ không đứng trước mặt ngươi. Theo như lời bọn họ miêu tả, xem ra hắc y nhân đêm đó chính là Thiên Tuyệt cung chủ. Nhưng hình như hắn vẫn còn trẻ tuổi, hẳn là người thừa kế của Thiên Tuyệt.”
“Còn có, Thiên Tuyệt cả gan dưới chân thiên tử hung hăn ngang ngược, triều đình lại không hề can thiệp, nếu không có ai đứng phía sau làm chỗ dựa, sao có thể làm vậy? Dựa vào suy đoán của ta, người này không phải Kính vương thì còn có thể là ai….”
“Loảng xoảng” một tiếng, chén ngọc lam sắc rơi xuống đất vỡ nát, lẫn cùng với rượu màu đỏ tươi, một mảng ửng đỏ trước mắt, yêu dã vạn phần…
Trong lúc đó, tại vương phủ, một bóng đen bước vào mật thất.
Lưu Vân chậm rãi đi vào trong, đã thấy trước mắt đều là phục trang đẹp đẽ, chim trả vàng ngọc, lăng la bảo thạch, bất luận cái gì cũng đều là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ sợ tàng bảo các trong hoàng cung cũng không hơn được nơi này.
Lưu Vân thực sự có chút dở khóc dở cười, hắn thế mà loạn đánh loạn xông vào bảo khố nhà người ta. Trách không được cơ quan trùng trùng…
Xem ra hắn trúng hai mũi tên vô ích. Lưu Vân bất đắc dĩ bĩu môi, đang định ra ngoài, dư quang đảo qua, bên trong có một hộp gấm màu tím thu hút sự chú ý của hắn.
Nhìn kĩ, hộp gấm dù không khảm ngọc thạch, nhưng lại rất đặc biệt, bốn góc *** tế tạo hình một chiếc lá phong sắc sảo.
Lưu Vân tâm khẽ động, nhẹ nhàng mở hộp, một khối hồng sắc ngọc bài *** xảo nằm trong hộp gấm, bên dưới ngọc bài là một tấm giấy mỏng. Bên trên ngọc bài chạm một chiếc lá phong đỏ như lửa. Lại là lá phong…
Lưu Vân lấy ngọc bài ra, cầm trong tay xem xét, chỉ cảm thấy chỗ tiếp xúc với bàn tay lạnh lẽo, nhẵn nhụi trơn bóng. Chợt kinh hỉ phát hiện, mặt trái ngọc bài khắc hai chữ nhỏ “Mộ Dung”.
“Nguyên lai bảo vật gia truyền của Mộ Dung thế gia lại là vật này.” Lưu Vân mỉm cười, cất ngọc bài vào trong ngực. Đoạn, lấy ra mảnh giấy trong hộp.
Mảnh giấy ngả màu, hiển thị niên đại đã lâu.
“Tử Diệu (Tên tự của Kính Vương) thân khải… Một ngày không gặp, như cách tam thu. Quân thác ngô chi sự, hạnh bất nhục mệnh...” Nguyên lai là phong thư. Lưu Vân dưới ánh sáng của dạ minh châu trên vách cẩn thận đọc:
“Nhiều năm trước, hoàng thượng cải trang đi tuần mang về nam tử tên Thích Mộc Thiên…”
“Thích Mộc Thiên?!” Lưu Vân bỗng nhiên nhớ lại “người mẹ” tự tử theo chồng của hắn, cũng họ Thích, khuê danh “Mộc Tuyết”. (Xem lại chương 8)
” “Không thể nào...” Lưu Vân trong lòng thoáng chốc dâng lên một nỗi bất an khó hiểu. Mơ hồ dự cảm nội dung tiếp theo là nguyên nhân gây ra tất cả các sự việc vướng mắc từ trước đến giờ.
Chuyện ba năm trước tuyệt đối không thể tái diễn!
“Ngự công tử? Ngự công tử?” Trầm chưởng quỹ thấy y nửa ngày không phản ứng, liền khẩn trương gọi.
“…Trước tiên đem sự kiện này giữ kín, không nên đả thảo kinh xà. Sau đó phái vài người đi tìm Vân Tiêu công tử.” Lưu Tiêu thần sắc bình thản, trầm giọng nói. Lúc này lòng y nhất định không thể loạn, nhất định phải lãnh tĩnh!
“Những chuyện này, Thệ gia đã phân phó qua.” Trầm chưởng quỹ mỉm cười đáp.
Lưu Tiêu khẽ gật đầu, cấp tốc đi vào mật thất trên lầu.
“Thệ?” Vừa bước qua cửa đá, chỉ thấy Thệ Thần lẳng lặng ngồi bên cửa sổ. Trên tay cầm chén, hương thơm ngát thoảng qua làm say lòng người. Đôi mắt đen thăm thẳm trông về phía chân trời xa xa. Đột nhiên trời nổi gió, tóc đen tung bay, mơ hồ lộ ra đầu vai băng bó.
“Nhanh như vậy à, Tiêu huynh.” Thệ Thần quay sang khuôn mặt tuấn lãng bên trái mình, khóe miệng mỉm cười như cũ, không hề giống người vừa chật vật trải qua một trận ác đấu.
“Ngươi bị thương?” Lưu Tiêu hơi kinh ngạc. Có thể đả thương người này, nhất định không phải người tầm thường. Vậy, Vân có phải sẽ…
“Vân huynh võ nghệ phi phàm, lại cơ trí hơn người, sẽ không gặp chuyện không may đâu.” Nhìn Lưu Tiêu nhíu chặt mày, dường như hiểu thấu tâm sự của y, Thệ Thần nhẹ giọng an ủi. Nhưng cũng chỉ có bản thân y biết, những lời này là nói với chính mình.
“Hy vọng là vậy.” Lưu Tiêu bình thản nói. Phải chăng y suy nghĩ quá nhiều, vì sao cứ nhắc tới Vân là ánh mắt Thệ Thần lại trở nên nhu hòa như thế…
“Tiêu huynh?” Thệ Thần nhẹ nhàng gọi. Ánh mắt thay đổi, khẽ giấu một tia rung động, trong nháy mắt đã khôi phục lại nhãn thần bình thản.
“Không có gì, nói cho ta biết, rốt cục chuyện gì đã xảy ra?” Lưu Tiêu hơi ngượng ngùng, không khỏi thấy dở khóc dở cười vì sự ghen tuông vô lý của chính mình. Lòng dạ y từ lúc nào trở nên hẹp hòi như vậy? Vân chói mắt như vậy, sao có chuyện chỉ một mình y bị hấp dẫn?” Đừng nói Mộ Dung Linh, Huyền Hữu công tử Trầm chưởng quỹ vừa nhắc đến chỉ sợ đối với hắn cũng… Bằng không, tại sao lại đuổi theo? Thế nhưng, vì sao vào những lúc như thế này, người bên cạnh hắn, đều không phải là y…
Thệ Thần hơi diêu thủ: “Những người đó e rằng đã theo dõi từ lâu, ý định muốn dụ Vân huynh một mình đi trước, lại cầm chân chúng ta. Mà hắn, tựa hồ muốn mượn cơ hội này mạo hiểm tìm hiểu, mới đuổi theo. Bởi vì không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?”
Ánh mắt Lưu Tiêu khẽ xao động, nhẹ nhàng nói: “…Ngươi thật sự rất hiểu hắn.”
Thệ Thần hơi giật mình, khẽ mỉm cười “…Vậy sao? Sau đó, ta với Mộ Dung huynh cùng bọn người đó đánh một trận, chúng cũng rút lui. Bất quá…Trong đó có một tên đầu lĩnh, hình như có người gọi hắn là ‘ *** sử ’!”
” “Ám dạ tứ sử?!” Lưu tiêu trầm giọng nói, “Trách không được ngươi lại thụ thương, xem ra lần này Thiên Tuyệt dự định dốc toàn lực rồi.”
“Không sai. Ám dạ tứ sử, nhật nguyệt *** thần, nhật sử diệt diệu, âm hung ác lạt nguyệt sử túc nguyệt, lãnh huyết thị sát *** sử địch trần, xảo trá thiện mưu thần sử tiêu dao, tiếu lí tàng đao. Thiên Tuyệt ngoại trừ cung chủ, khó đối phó nhất chính là người này. Theo như lời đồn, Thiên Tuyệt khiêu chiến giang hồ môn phái, tối cao thủ lĩnh nhiều nhất cũng chỉ phái một trong tứ sử. Mà lần này, chỉ để cầm chân ta một chút đã phái nhất sử, chỉ sợ dụ Vân huynh đi theo cũng là nhất sử, mà có khi là cả tứ sử…”
“Thiên Tuyệt dốc lực đối phó Vân, rốt cục để làm gì? Vân không phải sẽ…” Lành ít dữ nhiều! Lưu Tiêu đứng dậy, sắc mặc vốn tiều tụy hơi hơi tái lại, móng tay thon dài đâm thật sâu vào lòng bàn tay. Trong đầu bỗng thoáng hiện ra tình cảnh Lưu Vân trọng thương nơi sườn núi ngày đó…
Thệ Thần thấy y thần sắc lộ vẻ sầu thảm, đáy lòng than nhẹ, rót một chén rượu đưa qua, mỉm cười nói: “Hiện tại còn quá sớm để kết luận. Trước tiên uống một chén đã, lãnh tĩnh lại một chút.”
“Xin lỗi, là ta thất thố.” Lưu Tiêu chậm rãi buông bàn tay nắm chặt, than nhẹ một tiếng, theo lời Thệ Thần ngồi xuống. Bản thân y bị làm sao vậy? Ngự Lưu Tiêu trầm ổn bình tĩnh đã đi đâu rồi? Lưu Vân, ngươi có biết?
Quỳnh tương liễm diễm trong tay, hương thơm tràn ngập, tâm tình theo hương thơm lượn lờ dần dần bình ổn, “Là Minh Huân sao? Rượu ngon.”
“Tên do hắn đặt, tên hay, đúng không?” Thệ Thần khẽ nhấp một ngụm, bờ môi khẽ hiện ra một mạt cười yếu ớt, mi mắt hạ xuống, che khuất con ngươi sáng lấp lánh.
Lưu Tiêu nghĩ ngợi một chút, nhìn Thệ Thần, lãnh tĩnh phân tích: “Như ngươi nói, ám dạ tứ sử chỉ sợ là đều ở tại Huyền Diệu, theo “ám đội” hồi báo, thế lực của Thiên Tuyệt gần đây thường lui tới Huyền Diệu, dường như âm mưu không nhỏ, tuyệt không phải chỉ nhắm vào Vân. Chỉ là, không biết tại sao lại muốn dẫn dụ Vân theo bọn chúng? Lẽ nào bọn chúng đã tra ra thân phận Vân, muốn trả thù? Nhị đệ đã chết, bọn chúng còn muốn thế nào?”
“Cái gì?” Thệ Thần mâu quang khẽ chấn động, ngạc nhiên nhìn Lưu Tiêu, “Vân huynh chẳng lẽ không phải là…”
Lưu Tiêu nhẹ nhàng gật đầu: “Việc này thực sự không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải Lưu Vân chính miệng thừa nhận, ta cũng không dám tin tưởng. Nói vậy ngươi cũng đoán được, Lưu Vân hiện tại... Linh hồn không phải là nhị đệ trước kia. Nhị đệ tại sườn núi đã…” Lưu Tiêu hạ mi mắt, lẳng lặng uống một ngụm rượu.
Thệ Thần ngẫm nghĩ một lúc, “Thì ra là vậy… Vậy coi như là ý trời rồi.” Thảo nào...
“Thệ, ngươi nghĩ sao?”
“Cái gì?” Thệ Thần bất ngờ không kịp phản ứng.
“Chuyện Thiên Tuyệt…”
Thệ Thần lại nghĩ ngợi một lúc, lại không trả lời câu hỏi của Lưu Tiêu: “Vân huynh lúc tiến cung, còn dẫn theo một người, Tiêu huynh cũng biết người nọ là ai?”
Lưu Tiêu sửng sốt, “Là người trong thư ngươi nhắc đến?”
Thệ Thần gật đầu: “Hơn nữa,..” Y ngừng một chút, lại nói tiếp, “Người này rất có khả năng là người đêm đó ta đuổi theo —— Thiên Tuyệt cung chủ.”
“Cái gì?!” Lưu Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu, xiết chặt chén ngọc trong tay.
“Theo lời mộ binh nói, lúc đó Vân huynh đúng là một mình yết bảng, nhưng lúc thí mã, một nam tử võ nghệ cao siêu đột nhiên xuất hiện, sau lại cùng hắn vào cung, bảo là… Sư đệ của Vân huynh, Liễm Hàn. Mà “ám đội” tra xét, Thiên Tuyệt cung chủ hiện tại gọi là “Liễm Hàn”. Đêm đó, ta cùng hắn động thủ, võ công của hắn quả thật thâm hậu, may nhờ Vân huynh ra tay tương trợ, bằng không hiện tại ta sẽ không đứng trước mặt ngươi. Theo như lời bọn họ miêu tả, xem ra hắc y nhân đêm đó chính là Thiên Tuyệt cung chủ. Nhưng hình như hắn vẫn còn trẻ tuổi, hẳn là người thừa kế của Thiên Tuyệt.”
“Còn có, Thiên Tuyệt cả gan dưới chân thiên tử hung hăn ngang ngược, triều đình lại không hề can thiệp, nếu không có ai đứng phía sau làm chỗ dựa, sao có thể làm vậy? Dựa vào suy đoán của ta, người này không phải Kính vương thì còn có thể là ai….”
“Loảng xoảng” một tiếng, chén ngọc lam sắc rơi xuống đất vỡ nát, lẫn cùng với rượu màu đỏ tươi, một mảng ửng đỏ trước mắt, yêu dã vạn phần…
Trong lúc đó, tại vương phủ, một bóng đen bước vào mật thất.
Lưu Vân chậm rãi đi vào trong, đã thấy trước mắt đều là phục trang đẹp đẽ, chim trả vàng ngọc, lăng la bảo thạch, bất luận cái gì cũng đều là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ sợ tàng bảo các trong hoàng cung cũng không hơn được nơi này.
Lưu Vân thực sự có chút dở khóc dở cười, hắn thế mà loạn đánh loạn xông vào bảo khố nhà người ta. Trách không được cơ quan trùng trùng…
Xem ra hắn trúng hai mũi tên vô ích. Lưu Vân bất đắc dĩ bĩu môi, đang định ra ngoài, dư quang đảo qua, bên trong có một hộp gấm màu tím thu hút sự chú ý của hắn.
Nhìn kĩ, hộp gấm dù không khảm ngọc thạch, nhưng lại rất đặc biệt, bốn góc *** tế tạo hình một chiếc lá phong sắc sảo.
Lưu Vân tâm khẽ động, nhẹ nhàng mở hộp, một khối hồng sắc ngọc bài *** xảo nằm trong hộp gấm, bên dưới ngọc bài là một tấm giấy mỏng. Bên trên ngọc bài chạm một chiếc lá phong đỏ như lửa. Lại là lá phong…
Lưu Vân lấy ngọc bài ra, cầm trong tay xem xét, chỉ cảm thấy chỗ tiếp xúc với bàn tay lạnh lẽo, nhẵn nhụi trơn bóng. Chợt kinh hỉ phát hiện, mặt trái ngọc bài khắc hai chữ nhỏ “Mộ Dung”.
“Nguyên lai bảo vật gia truyền của Mộ Dung thế gia lại là vật này.” Lưu Vân mỉm cười, cất ngọc bài vào trong ngực. Đoạn, lấy ra mảnh giấy trong hộp.
Mảnh giấy ngả màu, hiển thị niên đại đã lâu.
“Tử Diệu (Tên tự của Kính Vương) thân khải… Một ngày không gặp, như cách tam thu. Quân thác ngô chi sự, hạnh bất nhục mệnh...” Nguyên lai là phong thư. Lưu Vân dưới ánh sáng của dạ minh châu trên vách cẩn thận đọc:
“Nhiều năm trước, hoàng thượng cải trang đi tuần mang về nam tử tên Thích Mộc Thiên…”
“Thích Mộc Thiên?!” Lưu Vân bỗng nhiên nhớ lại “người mẹ” tự tử theo chồng của hắn, cũng họ Thích, khuê danh “Mộc Tuyết”. (Xem lại chương 8)
” “Không thể nào...” Lưu Vân trong lòng thoáng chốc dâng lên một nỗi bất an khó hiểu. Mơ hồ dự cảm nội dung tiếp theo là nguyên nhân gây ra tất cả các sự việc vướng mắc từ trước đến giờ.
Danh sách chương