Một khắc Hàn Đông cầm quyển tạp chí kia mới biết hình nào của mình được chọn đăng trang bìa.

Quả nhiên là một bức ảnh phô bày toàn bộ thế mạnh cơ thể.

Tấm hình này là chụp ở phòng xông hơi, Hàn Đông mặc quần da màu đen bó sát người, mồ hôi đầm đìa ngồi dựa vào cạnh vách tường. Một dòng nước ấm từ đỉnh đầu tưới xuống, hơi nước phấn trắng trôi nổi ngập tràn, trên quần da nổi lên bọt nước cuồng dã.

Ảnh sáng, độ mờ ảo, trình tự cùng khuynh hướng cảm xúc, thật là một loại nóng bỏng nhân gian khó kiếm.

Mặc cho có vài chỗ trong tấm ảnh không được thu hút, nhưng không gây chút trở ngại nào đến việc nó trở thành vật báu mới trong con mắt nghệ thuật của giới nhân sĩ.

Trong một khắc Du Minh bắt được quyển tạp chí, đáy lòng lại hung hăng xem thường Hạ Hoằng Uy một phen.

Trở lại ký túc xá, Hàn Đông đang ngồi trên giường khoanh chân xếp bằng.

Du Minh lập tức xuất diễn.

"Tôi nói, cậu có thể đừng làm chuyện mất mặt nữa không?"

Hàn Đông lơ mơ không hiểu, "Sao vậy?"

Du Minh không trả lời, trực tiếp vứt quyển tạp chí có hình Hàn Đông lên bàn máy tính.

"Chúc mừng, tạp chí đã bán hết, quyển này là tôi trộm trên kệ tuyên truyền của công ty tới."

Hàn Đông nghi ngờ, "Một thứ đồ hư đăng lên trang bìa thế mà lập tức bán hết? Ánh mắt của người trong giới thời trang cũng không đến nỗi cao đi? Du Minh thay hắn vui vẻ, "Ảnh này của cậu cũng gây náo động không nhỏ trên mạng đâu, tôi thấy các trang web đều cậu dùng ảnh cậu làm cover."

Hàn Đông vừa nghe lời này lập tức lên mạng xem xét, "Tôi phi, weibo của tôi thế mà trong một ngày tăng mấy vạn follow!! Trước kia tôi bỏ ra thời gian hai năm mới tăng mấy ngàn, hơn nữa đều là tôi mặt dày mày cầu tới."

Du Minh công kích, "Lý Thượng người ta đã sớm phá trăm vạn rồi."

"Cắt, một ít follow của tôi là những ai a? Đều là người trong giới thời trang, đều là cao nhân đoan sĩ! Biểu đồ mức độ thu hút chính là một Kim Tự Tháp, càng trên đỉnh càng ít người. Cậu nhìn lại nhóm người follow hắn đi, tất cả đều là một đám fan cuồng, cả ngày 'Âu ba (oppa =))), em rất yêu anh a', 'Lại thức đêm, đau lòng quá' loại này không hề có tác dụng."

"Cậu xem lại những bình luận của tôi, cậu nhìn cái này đi, "Bản thân người mẫu chính là một phần thời thượng' ; nhìn cái này, 'Tạo hình của cậu khiến tôi nghĩ tới Ma Lạc Ca, Ấn Độ cùng cảm hứng thiết kế điện ảnh thời Trung Cổ, còn nữa, 'Bồn tắm lớn... đại điểu chiếu '???" (ảnh đại điểu)

Hàn Đông nháy mắt biến sắc nói tục, "Mẹ kiếp! Ai gửi vậy? Kháo! Xem ta mắng chết ngươi!"

Du Minh vội vàng ngăn cản, "Cậu bây giờ là nhân vật công chúng, không thể làm loạn."

Tay Hàn Đông khẽ run, nghiêng đầu sang chỗ khác sâu kín nói: "Đã đăng lên rồi."

"Cậu đăng gì?"

"Tôi... Tôi nói 'Lão tử thiến đại JB của ngươi'...có sao không?"

Khóe miệng Du Minh co giật, "Cậu mẹ nó quá giỏi rồi! Nhanh chóng xóa đi!"

Tay Hàn Đông vừa định nhấn xóa, kết quả phát hiện đã có người cắt bỏ trước.

"Tôi kháo... Ai nhanh như vậy a?"

Vừa dứt lời, Vương Trung Đỉnh liền gọi tới, ngữ khí âm u.

"Đừng để tôi thấy kiểu nói năng này, nếu không trực tiếp xóa tài khoản!"

Nói xong cũng không cho Hàn Đông cơ hội trả lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.

"Ai a?" Du Minh hỏi.

"Cậu nói xem còn ai vào đây? Vương Trung Đỉnh a!"

"Sao phản ứng nhanh vậy? Không phải là luôn phái người theo dõi cậu chứ?" Du Minh hoài nghi.

Hàn Đông tức giận, "Trước kia anh ta chưa bao giờ quản tôi, từ lúc tôi chụp ảnh bìa, đâu đâu cũng theo dõi! Tôi đây vừa có một chút động tĩnh, bên kia lập tức biết, đề phòng tôi như theo phòng trộm nhà!"

Du Minh bĩu môi, "Chứng tỏ anh ta đang để tâm cậu thôi."

Nói đến đây, Hàn Đông đột nhiên nhớ tới một việc.

"Ê, cậu thấy ảnh của tôi thế nào?"

Du Minh ngữ khí thản nhiên, "Rất đẹp a!"

"Có đủ gợi cảm không?"

"Cũng được."

Hàn Đông vỗ đùi, "Đúng vậy, tính lãnh đạm như cậu còn có thể nhìn ra hình của tôi gợi cảm, sao anh ta hoàn toàn nhìn không ra đây? Cậu nói xem có phải là anh ta không có năng lực không?"

"Không phải đâu?" Du Minh khó mà chấp nhận.

Hàn Đông đột nhiên nhếch miệng cười xấu xa, chọc chọc bụng Du Minh hỏi: "Cậu nói xem JB Vương Trung Đỉnh lớn không?"

"Á..." Du Minh vẻ mặt xấu hổ, "Tôi sao biết?"

"Lúc anh ta đi toilet, tôi định liếc trộm nhưng nhìn không đến, có đôi khi anh ta ngồi đối diện tôi cũng thử nhìn chăm chú, phát hiện cũng rất phồng, lại không giống đang phát dục."

"Cậu không phải biết xem tướng sao? Cậu xem trên mặt anh ta không nhìn ra sao?"

Du Minh một phen thức tỉnh Hàn Đông, đúng vậy, sao phải đoán mò a? Trực tiếp xem không phải là được sao!

Vì thế, Hàn Đông lại đi tìm ảnh của Vương Trung Đỉnh.

"Tôi thao, súng tốt a! Cái này tuyệt đối là một cây súng tốt a!" Hàn Đông phấn khởi, kéo Du Minh đến xem, "Cậu xem khoảng cách giữa hai lông mày rộng như vậy, đầu mắt có một nốt ruồi, rõ ràng tính dục rất tràn đầy a! Cậu nói bình thường anh ta giải tỏa như thế nào nhỉ? Chắc không phải là vẫn luôn tự xử chứ?"

Du Minh chần chừ mở miệng, "Nữ minh tinh muốn lên giường cùng anh ta nhiều như vậy, hẳn là không đến mức đó đi?"

"Người này nhất định là thức đêm nên hại thận, trường kỳ thức đêm sẽ làm cho thận hư nghiêm trọng, một người đàn ông khỏe mạnh lại đi dày xéo bản thân". Hàn Đông thổn thức.

Du Minh nghiêng qua liếc hắn một cái, "Cậu có phải suy nghĩ hơi nhiều rồi không?"

Sự thật chứng minh, Hàn Đông không phải nghĩ nhiều, mà là rất nhiều.

"Tôi biết vì sao vừa rồi anh ta lại phát hiện bình luận kia nhanh như vậy, lời nói lại rất kịch liệt, bởi vì bình luận chính là anh ta gửi. Anh ta chính là thận bị suy kiệt, mới phải thỏa mãn thông qua phương thức này."

Du Minh hừ cười đáp: "Vâng, anh ta muốn xem, hay là cậu muốn gửi a?"

"Cậu nói chuyện đi đâu vậy? Ca đúng là không biết xấu hổ, nhưng cơ bản vẫn phải có cực hạn! Hơn nữa, anh ta muốn nhìn tôi nhất định phải cho sao? Tôi sẽ mặc kệ, tôi muốn bắt anh ta sốt ruột, tôi sẽ... Này! Cậu đi sao!"

"Đi rửa chân!"

Buổi tối, Du Minh đang mơ màng ngủ thì bị tiếng thở dốc ở phòng bên đánh thức.

Người khác làm chuyện này đều là vụng trộm, thậm chí hai người ngủ ở một giường cũng không nhận ra. Hàn Đông tự sướng lại không hề có ý tị hiềm (tránh nghi ngờ), giống như phải có người nghe hắn mới càng hưng phấn.

Du Minh đập tường, "Tôi nói, cậu có thể thu liễm chút hay không?"

"Lập tức, xong ngay đây... A..."

Du Minh buồn bực chui đầu vào chăn, trùng hợp thấy cuốn tạp chí, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Hàn Đông trên mặt bìa, nội tâm gào thét: Đây mẹ nó thực sự là một người sao?

Giải tỏa xong, Hàn Đông nặng trĩu chìm vào giấc ngủ.

Kết quả không đầy một lát, hắn lại đứng dậy, mở đèn, lấy điện thoại tới, cởi quần lót, giải phóng đại điểu, mắt vẫn còn đang nhắm lại đưa điện thoại di động chuẩn xác ngắm tới đại điểu, răng rắng ấn chụp một tấm.

Vương Trung Đỉnh đang trên đường về nhà, nhận được thông báo điện thoại, mở ra vừa nhìn, thiếu chút nữa đâm lên hàng rào bảo hộ!

...

Ngày hôm sau, Hàn Đông lại làm như không vấn đề gì đi vào văn phòng Vương Trung Đỉnh.

"Ngày mai tôi phải tiến tổ (vào đoàn phim)!" Hàn Đông nói.

Vương Trung Đỉnh không phản ứng, chỉ dùng một ánh mắt phức tạp đánh giá Hàn Đông.

Hàn Đông tay bám sát chỉ quần, ánh mắt hướng lên trên, giọng điệu ra vẻ lãnh khốc, "Nhìn tôi như vậy làm gì?"

"Đầu óc cậu có vấn đề sao?" Vương Trung Đỉnh đột nhiên hỏi.

Hàn Đông khó hiểu, "Đầu óc tôi sao? Vấn đề? Vấn đề gì?"

Vương Trung Đỉnh vốn định đưa ảnh chụp ra chất vấn Hàn Đông, kết quả di động đã móc ra, nhưng vẫn nắm chặt này không động tĩnh. Đổi lại trước kia, Hàn Đông dám đùa giỡn lưu manh kiểu này đủ cho hắn chết mười lần. Nhưng lúc này đây, Vương Trung Đỉnh cư nhiên ngầm bỏ qua.

"Ngày mai tôi phải vào đoàn." Hàn Đông nhấn mạnh lần nữa.

Vương Trung Đỉnh như trước trầm mặt, "Vậy hảo hảo chuẩn bị đi."

"Ý của tôi là ngày mai tôi phải ăn cơm bên ngoài rồi, hôm nay cùng nhau ăn một bữa nữa đi."

Kết quả, Vương Trung Đỉnh mới vừa đứng lên, Hàn Đông lại đè xuống.

"Anh không cần xuống, cứ ở đây chờ là được, để tôi xuống mua, tôi đi mua." Nói xong hoả tốc chạy vào thang máy.

Một lát sau, Hàn Đông mang theo mấy cái hộp đến.

Vương Trung Đỉnh ngửi được một cỗ mùi vị khác thường, "Gì vậy?"

"Ăn rồi biết!" Hàn Đông nhướn mày.

Vương Trung Đỉnh mở cặp lồng ra, nhịn không được sửng sốt, thận heo, thận cừu, thận bò...

"Cậu mua cái này làm gì?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Hàn Đông sợ nói thẳng chạm đến tự tôn của Vương Trung Đỉnh, liền đổ vấn đề lên người mình, "Thận tôi gần đây có chút vấn đề, muốn bồi bổ cho tốt, anh cũng nhân thể bồi bổ chút đi?"

Cậu còn muốn bổ? Vương Trung Đỉnh hết chỗ nói nổi, tiếp tục bổ nữa cậu còn muốn gửi cái gì cho tôi đây?

"Ăn a! Anh xem tôi đã ăn rồi, thơm quá!" Hàn Đông vẻ mặt say mê dụ dỗ Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh không hề hứng thú, "Tôi không thích ăn đồ có mùi?"

"Cái này không mùi, đều xử lý sạch sẽ rồi, anh ngửi xem." Hàn Đông gắp một miếng đưa tới mũi Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh vội né, lại bị Hàn Đông cười nhạo một phen.

"Ha ha ha ha... Xem anh bị dọa kìa!"

Vương Trung Đỉnh mặc kệ nhìn Hàn Đông một mình ngu ngốc.

"Ân ân, thận hôm nay đều rất ngon. Ăn đi! Nếu anh không ăn tôi ăn hết."

Đến cuối cùng, Hàn Đông thậtđúng là một mình ăn hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện