Đây là một cây đàn ghi-ta hoàn toàn làm bằng tay, cần đàn chọn dùng loại gỗ vân sam cao cấp nhất của Mỹ, mặt phím và ngựa đàn là dùng gỗ hoa hồng Ấn Độ, cả thùng đàn đều được khảm vỏ bào ngư nhập khẩu Úc... Không chỉ có bên ngoài xa hoa, âm sắc cũng không phải hoa lệ bình thường, quả thực bắt Hàn Đông yêu thích không buông tay.
(Ngựa đàn guitar là một miếng gỗ mỏng được đặt ở trên mặt đàn, có công dụng để "neo" dây đàn vào thùng
Mặt phím là một miếng gỗ dài được gắn với cần đàn, là nơi các ngón tay trái thao tác trên đó.)
"Trên đầu cây đàn có LOGO tên cậu." Nhị Lôi nhắc nhở.
Hàn Đông tìm nửa ngày không tìm được, "Ở đâu?"
Nhị Lôi chỉ cho hắn xem.
Hàn Đông nhìn kỹ, quả thật có hai chữ, nhưng không phải "Hàn Đông", mà là "Như Lai".
"Phụt ──" Hàn Đông lăn lộn ngu xuẩn cười, "Ha ha ha ha ha... Như Lai, Như Lai, Trung Trung thật là đáng yêu, trở về nhất định phải giúp tôi nựng tiểu mông của anh ta, ân..."
Nhị Lôi nâng trán, tự cậu đi nắm đi, tôi sợ năm đầu ngón tay bị nựng gãy.
"Còn có, chuyện Vương tổng tặng cậu đàn ghi-ta không được nói với bất cứ ai." Nhị Lôi đặc biệt dặn dò.
Hàn Đông phất phất tay, "Anh yên tâm đi, chút quy tắc này tôi vẫn biết."
Sau khi Nhị Lôi đi rồi, Hàn Đông liền một mực ôm cây đàn ghi-ta không buông. Loáng cái đã qua mấy giờ, sớm đem chuyện viết kịch bản vứt ra sau đầu rồi.
Du Minh trầm mặt trở về, nghe được cách vách có "tiếng động", mới chạm vào cần cửa lại xoay người đi ra ngoài.
Hàn Đông vội quẳng đàn ghi-ta xuống, lao ra túm cậu lại.
"Minh nhi... Sao cậu lại muốn đi?"
Du Minh ngữ khí lãnh đạm, "Tìm chỗ yên tĩnh."
Ngày hôm nay thái độ Hàn Đông thần kỳ tốt, đại khái là phát hiện Du Minh là "Chị dâu" của ân nhân mình, thái độ không nói lý lẽ thường ngày kia một mực thu lại, lập tức đáp, "Tôi không gảy nữa, không gảy nữa..."
Du Minh không nói gì nữa, trầm mặc trở về phòng.
Tâm tình Hàn Đông bởi vì nhận được một cây đàn mà vui vẻ lại bởi vì Du Minh đến mà lo lắng, hắn đặc biệt muốn trực tiếp hỏi, nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của cậu. Dù sao là một đấng nam nhi, người nào cũng biết chuyện này có bao nhiêu hổ thẹn.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng Du Minh đột nhiên vang lên, Hàn Đông ngẩng đầu, thấy Du Minh đứng ở cửa, sắc mặt thoạt nhìn khá hơn một chút so với vừa rồi.
"Tôi kéo được tài chính rồi." Du Minh nói.
Không biết vì cái gì, Hàn Đông một chút cảm giác cao hứng cũng không có. Nhưng vì để cho Du Minh trong lòng dễ chịu một chút, hắn mạnh mẽ giả bộ hưng phấn khen: "Quá lợi hại đi? Cậu làm sao?"
Du Minh nói: "Mượn người khác."
"Nga, tôi đây lập tức viết kịch bản, hiện tại liền viết, tuyệt đối không để tiền này của cậu uổng phí!" Hàn Đông nói xong liền nhảy lên đến trước máy tính.
Du Minh hướng đi tới giường hắn, cầm lấy đàn ghi-ta tỉ mỉ xem xét, "Đàn ghi-ta này là thế nào?"
Giữa lông mày Hàn Đông không che lấp được vẻ đắc ý, "Vương Trung Đỉnh tặng cho tôi."
Du Minh gật gật đầu, "Nga, không tồi."
"Đúng rồi, chuyện này không nên nói lung tung, cậu không được nói cho người khác biết a." Hàn Đông đặc biệt dặn dò.
Du Minh không biết sao lại lộ ra vài phần bất đắc dĩ cùng tự giễu, "Tôi cảm thấy được tôi không xứng làm bằng hữu với cậu."
Hàn Đông lúc này trong lòng căng thẳng, sao cũng cảm thấy lời này hẳn là phải tự mình nói mới đúng.
"Sao lại nói vậy?" Hàn Đông hỏi.
Du Minh nói: "Cậu có chuyện gì đều nói cho tôi biết, chưa bao giờ giấu diếm điều gì với tôi."
Hàn Đông nháy mắt bạo đổ mồ hôi, hơi kém tìm một cái lỗ để chui vào. Tôi mới vừa theo dõi cậu một trận, hiện tại cậu nói lời này không phải bắt tôi giảm thọ sao? "Tôi vẫn cảm thấy trong giới này sẽ không ai thẳng thắn thành khẩn đối đãi với tôi, bọn họ tiếp xúc với tôi đều có mục đích nhất định. Chỉ có cậu là nhìn tôi với tâm tư bình thường, chỉ có cậu không nghi ngại không bát quái, biết rõ gốc gác của tôi còn hết lòng giúp tôi tìm vai diễn này."
"Cậu ngàn vạn lần đừng nói như vậy a!"
Hàn Đông khóc không ra nước mắt, tôi ngay từ đầu quả thật không biết gốc gác của cậu, nhưng đến khi tôi biết so với người khác còn có thể bát quái hơn, mười cái tân thiếp trên diễn đàn của cậu có 9 cái là tôi đăng.
Du Minh phát hiện biểu cản Hàn Đông có chút khác thường, liền hỏi: "Vì sao không thể nói như vậy?"
Hàn Đông nín nửa ngày mới mở miệng, "Đây là việc anh em phải làm, cậu nói lời này không phải khách khí rồi sao!"
"Cho nên tôi cảm thấy tôi không xứng làm bằng hữu của cậu, quen biết với cậu lâu như vậy một câu trong nói cũng chưa từng nói cho cậu."
"Cậu vẫn là đừng nói." Hàn Đông vội vàng đình chỉ.
Du Minh kinh ngạc, "Vì cái gì? Cậu không muốn biết sao?"
Tôi muốn biết, nhưng tôi sợ lúc mộng du sẽ bán rẻ cậu a...
"Nếu cậu thật sự không muốn nói, không cần miễn cưỡng bản thân, mỗi người đều có quyền giữ lại bí mật, tình cảm chúng ta không cần dựa vào cái này mà thăng hoa." Hàn Đông nói.
"Nhưng hôm nay tôi muốn tìm người nói chuyện."
Hàn Đông thở phào một cái, "Được rồi, cậu nói, anh em nghe, cam đoan giúp cậu bảo toàn bí mật."
Sau đó, Du Minh đem chuyện của cậu cùng Hạ Hoằng Uy nói cho Hàn Đông.
Lúc ấy Du Minh còn ở trường đại học, một lần vô tình, cậu được trường học sắp xếp tham gia biểu diễn để lấy tiền cứu tế trợ giúp nạn nhân thiên tai. Cha của Hạ Hoằng Uy là lãnh đạo địa phương, Hạ Hoằng Uy lúc ấy cùng cha ngồi ở dưới đài xem biểu diễn, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Du Minh khiêu vũ.
"Tôi đến hiện tại vẫn chưa hiểu vì sao lại nhìn trúng tôi, khi đó chúng tôi là nhảy tập thể, có hơn bốn mươi người cùng nhau biểu diễn, trong đó tôi cũng không được tính là thu hút nhất." Du Minh nói.
Hàn Đông cũng cảm khái, "Tôi càng không biết cậu vì cái gì chướng mắt người đó."
"Tôi vì sao phải thuận mắt anh ta?" Du Minh tựa hồ rất khó hiểu.
Hàn Đông hỏi: "Cậu là thẳng nam sao?"
Du Minh nói: "Tôi cũng không biết tính hướng của mình, đến hiện tại cũng chưa thích qua một người."
"Cứ cho là nói cậu không bài xích nam nhân." Hàn Đông lúc này vỗ tay, "Vậy là tốt rồi, tôi chưa nói đến cái khác, nói diện mạo, có nam nhân đẹp trai như vậy cậu còn không biết đủ cái gì?"
"Anh ta đẹp trai sao?" Du Minh hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Hàn Đông vốn tưởng rằng Du Minh chỉ là khẩu thị tâm phi, sau lại mới phát hiện phần lớn lời cậu nói đều là lời nói thật. Hàn Đông đột nhiên cảm thấy Hạ Hoằng Uy quá bi ai, tựa như nhìn thấy Liễu Hạ Huệ, có sức lực nhưng không còn chỗ sử dụng a!
(truyện kể tại cửa thành vào đêm khuya Liễu Hạ Huệ gặp một người con gái không nhà, sợ cô chịu lạnh, dùng y phục bọc cô lại ôm ngồi cả đêm,không xảy ra hành vi bất chính. Cũng dùng để chỉ con trai trong phương diện quan hệ hai người tác phong chính phái.)
Du Minh còn nói: "Trong mắt của tôi, người đó ngay cả so với cậu cũng không bằng. Chân của anh ta đâu có dài như cậu? Tỉ lệ cơ thể đâu có chuẩn như cậu? Độ cong tiểu mông đâu có vẻ đẹp của cậu?"
Hàn Đông minh bạch rồi, Du Minh không phải mù, cậu thật ra là có tầm nhìn cao a!
Toàn thân Hạ Hoằng Uy không một khuyết điểm như vậy, hơn nữa còn đem so với kẻ khác người giống như Hàn Đông, nhưng Du Minh lại bắt được điểm này không tha.
"Cậu phải là cùng Vương Trung Đỉnh cùng một chỗ đi, thật sự, hai người các người mới là một đôi, cậu đem Hạ Hoằng Uy tặng cho tôi đi, tôi không chê anh ta." Hàn Đông nói.
Du Minh còn nói: "Hơn nữa tôi cũng không thích tính cách của người đó."
"Tính cách gì?" Điểm này Hàn Đông cũng rất quan tâm.
"Bá đạo, không nói lý lẽ, phàm là anh ta nhận định cái gì thì nhất định phải giành được, phàm là thứ chán ghét nhất định phải chỉn
h đến chết. Hơn nữa người này có thù tất báo, chỉ cần gây rối với anh ta một chút, liền trả lại gấp mười lần."
Hàn Đông hít mạnh một hơi, "Vậy anh ta đối với người nhà thì sao? Nếu có người xúc phạm tới người nhà của, anh ta sẽ làm sao?"
"Người này đặc biệt bao che khuyết điểm, quan niệm gia tộc đặc biệt nặng. Đừng nói xúc phạm tới người nhà, chỉ là người nhà bị liên luỵ anh ta cũng không thể nhẫn nhịn. Chính là nói sự kiện phát sinh trong năm nay đi, em họ anh ta không phải vì cứu một công nhân rơi giếng hơi kém chết sao? Cậu đoán anh ta nói sao? Anh ta nói nếu bắt được công nhân kia, nhất định trói lại ném đến giếng thả tươi chết đuối!"
Hàn Đông vỗ vỗ vai Du Minh nói, "Cậu trước tiên đi ra ngoài, để tôi một mình yên lặng một chút."
Du Minh có chút phản ứng không kịp, cảm giác sắc mặt Hàn Đông đột nhiên chuyển kém.
"Cậu làm sao vậy?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông miễn cưỡng giữ cho giọng nói ổn định một chút, "Tôi có cảm hứng, hiện tại phù hợp viết kịch bản."
Du Minh đi tới cửa vẫn chưa yên tâm quay đầu lại nhìn Hàn Đông một cái.
"Cậu không sao chứ?"
"Tôi có thể có chuyện gì?" Hàn Đông ngậm điếu thuốc vui vẻ.
Du Minh vừa đi ra, Hàn Đông liền một đầu cắm xuống giường, đập gối khóc rống.
Tôi còn có thể làm sao a??
...
Ngày hôm sau, Vương Trung Đỉnh hỏi Nhị Lôi: "Đàn ghi-ta tặng chưa?"
"Tặng rồi." Nhị Lôi nói, "Cậu ấy đặc biệt thích."
Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "LOGO trên đầu cây đàn cũng nhìn thấy?"
"Thấy rồi, cậu ấy còn khen anh đáng yêu."
Mặt Vương Trung Đỉnh lúc này liền tê liệt, ý của y vốn là muốn bắt Hàn Đông vì bản thân nói bừa mà xấu hổ. Cũng là thời thời khắc khắc cảnh tỉnh hắn thích đàn ghi-ta phải đàn nghiêm túc, không được tùy tiện giống lúc trước đặt tên như vậy.
May mắn Nhị Lôi chưa có nói đến vụ "nựng tiểu mông" đó.
"Cây đàn ghi-ta này đủ cho cậu ta hiếm lạ vài ngày rồi." Nhị Lôi còn nói.
Vương Trung Đỉnh nói: "Chỉ cần có thể dời lực chú ý, để cho cậu ta đừng giằng co cái kịch bản không đáng tin đó là được."
"Yên tâm đi, cậu ấy rất ham vui, không có định lực kia đâu." Nhị Lôi nói.
Vương Trung Đỉnh còn nói: "Hi vọng cậu ta đừng đem chuyện tôi tặng đàn tuyên dương nơi nơi, gặp phải người nào ghen tị lại phiền toái."
"Cái này anh yên tâm, tôi đã đặc biệt dặn dò qua."
Mới vừa nói xong, dì lao công liền vào cửa quét dọn. Dì lao công này là một người câm điếc, là sau khi vị Phùng Tuấn kia khóc lóc om sòm tranh cãi ầm ĩ với nhân viên lao công cũ, để chấm dứt hậu hoạ, Vương Trung Đỉnh trực tiếp chọn lựa.
Dì lao công trong lúc đang dọn dẹp bàn Vương Trung Đỉnh, chợt đột nhiên nhớ tới điều gì, từ trong túi áo lấy ra giấy và bút, viết một tờ giấy, cười dịu dàng đưa cho Vương Trung Đỉnh.
"Vương tổng, tôi nghe nói ngài tặng Hàn Đông một cây đàn ghi-ta. Yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung khắp nơi đâu." =)))))
Vương Trung Đỉnh lúc ấy mặt liền âm rồi, một tay vứt tờ giấy cho Nhị Lôi. Nhị Lôi sau khi xem qua cũng là trán đẫm mồ hôi, không cho Hàn Đông vào bộ phận tuyên truyền thật sự quá uổng phí nhân tài!
...
Lý Thượng đã vào đoàn phim mới thành lập, đây là lần đầu tiên thượng trang, dùng là đoàn hóa trang cá nhân.
Hoá trang sư vừa trang điểm vừa khen không dứt miệng, "Vì cái gì cậu hóa thành quỷ vẫn đẹp trai như vậy?"
"Là cô không xuống tay mạnh, không sao, cô cứ tận lực hóa, làm sao tới mức dọa người đi."
"Tôi đã cố hết sức, nhưng hóa xong vẫn là đẹp trai như vậy, tôi thật sự bất lực."
Lý Thượng chỉ cười cười, không nói chuyện.
Hoá trang sư lại cảm khái nói: "Thật ngoài dự liệu, không ngờ cậu lại nhận loại nhân vật này. Tuy rằng kịch bản sửa lại không ít, nhưng tôi vẫn cảm thấy sẽ huỷ hoại hình tượng của cậu đó."
Lý Thượng ngược lại rất lãnh đạm, "Tôi còn là người mới, nên thử nhiều một vai diễn một chút để rèn luyện bản thân. Tôi không muốn người khác nói tôi là dựa vào xuất thân gì, tôi hi vọng bọn họ thấy thực lực chân chính của tôi."
Hoá trang sư nhìn Lý Thượng ánh mắt ngưỡng mộ, "Cậu là người mới khiêm tốn nhất tôi từng biết, không giống vài người, xuất thân nổi bật chút liền không biết mình họ gì nữa. Mượn Hàn Đông kia nói đi, Vương tổng tặng hắn một cây đàn ghi-ta liền chạy khắp nơi đắc ý, thật chưa thấy qua cảnh đời."
Thần sắc Lý Thượng cứng đờ, "Vương tổng tặng hắn đàn ghi-ta?"
"Đúng a, liên tục khoe khoang thối."
Sau đó Lương Cảnh đến tham ban, cũng nói về chuyện này.
"Hắn nhất định là đã ký hợp đồng không thể nghi ngờ rồi, nhưng ký tên cho ai vẫn luôn không lộ ra, hẳn không phải là người bình thường." Lương Cảnh nói.
Lý Thượng vẻ mặt cẩn thận nói: "Tôi cảm thấy hắn có thể là ký tên cho Phùng Tuấn rồi."
Tiểu Văn giễu cợt một tiếng, "Ký tên cho lãnh đạo cấp hai? Cũng quá khoa trương chứ? Hắn dựa vào cái gì a?"
Lý Thượng không nói gì.
...
Hàn Đông đã tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày rồi, từ lúc Du Minh nói xong chuyện Hạ Hoằng Uy, Hàn Đông liền đóng chặt cửa phòng, dốc lòng sáng tác, rốt cuộc chưa từng đi ra ngoài.
Du Minh lo lắng đến tình trạng của Hàn Đông, nhịn không được đi qua gõ cửa, kết quả gõ nửa ngày không ai mở. Vặn thử nắm của phát hiện không có khóa, liền trực tiếp mở cửa đi vào.
Hàn Đông ngồi ngay ngắn trước máy vi tính, toàn thân tỏa hàn khí. Sô pha thổi phồng phía dưới đã muốn quắt xuống, nhưng hắn như trước không chuyển mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón tay gõ lên đều đều.
"Hàn Đông?" Du Minh gọi một tiếng thăm dò.
Hàn Đông không phản ứng chút nào.
"Hàn Đông?" Du Minh lại lớn tiếng kêu một lần.
Cả người Hàn Đông đột nhiên nhảy thượng lên quá một thước, toàn thân run lẩy bẩy như cái sàng, hoảng sợ kêu lớn: "Dọa người gì vậy?"
Du Minh cũng bị dọa mất hồn, rốt cuộc ai dọa ai a?
Hàn Đông thở phì phò, "Tôi có lẽ là viết đến có chút quá nhập tâm." Nói xong lại đánh ra vô số rùng mình.
Du Minh ngạc nhiên, đây là viết cái gì, đem bản thân cũng dọa thành như vậy?
"Hush!" Hàn Đông đột nhiên dựng thẳng ngón trỏ, ra vẻ thần thần bí bí, "Cũng sắp viết đến cậu, ca lần này an bài cho cậu một nhân vật cực kì xuất sắc, tuyệt đối có thể phát huy tiềm lực lớn nhất của cậu."
...
(Ngựa đàn guitar là một miếng gỗ mỏng được đặt ở trên mặt đàn, có công dụng để "neo" dây đàn vào thùng
Mặt phím là một miếng gỗ dài được gắn với cần đàn, là nơi các ngón tay trái thao tác trên đó.)
"Trên đầu cây đàn có LOGO tên cậu." Nhị Lôi nhắc nhở.
Hàn Đông tìm nửa ngày không tìm được, "Ở đâu?"
Nhị Lôi chỉ cho hắn xem.
Hàn Đông nhìn kỹ, quả thật có hai chữ, nhưng không phải "Hàn Đông", mà là "Như Lai".
"Phụt ──" Hàn Đông lăn lộn ngu xuẩn cười, "Ha ha ha ha ha... Như Lai, Như Lai, Trung Trung thật là đáng yêu, trở về nhất định phải giúp tôi nựng tiểu mông của anh ta, ân..."
Nhị Lôi nâng trán, tự cậu đi nắm đi, tôi sợ năm đầu ngón tay bị nựng gãy.
"Còn có, chuyện Vương tổng tặng cậu đàn ghi-ta không được nói với bất cứ ai." Nhị Lôi đặc biệt dặn dò.
Hàn Đông phất phất tay, "Anh yên tâm đi, chút quy tắc này tôi vẫn biết."
Sau khi Nhị Lôi đi rồi, Hàn Đông liền một mực ôm cây đàn ghi-ta không buông. Loáng cái đã qua mấy giờ, sớm đem chuyện viết kịch bản vứt ra sau đầu rồi.
Du Minh trầm mặt trở về, nghe được cách vách có "tiếng động", mới chạm vào cần cửa lại xoay người đi ra ngoài.
Hàn Đông vội quẳng đàn ghi-ta xuống, lao ra túm cậu lại.
"Minh nhi... Sao cậu lại muốn đi?"
Du Minh ngữ khí lãnh đạm, "Tìm chỗ yên tĩnh."
Ngày hôm nay thái độ Hàn Đông thần kỳ tốt, đại khái là phát hiện Du Minh là "Chị dâu" của ân nhân mình, thái độ không nói lý lẽ thường ngày kia một mực thu lại, lập tức đáp, "Tôi không gảy nữa, không gảy nữa..."
Du Minh không nói gì nữa, trầm mặc trở về phòng.
Tâm tình Hàn Đông bởi vì nhận được một cây đàn mà vui vẻ lại bởi vì Du Minh đến mà lo lắng, hắn đặc biệt muốn trực tiếp hỏi, nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của cậu. Dù sao là một đấng nam nhi, người nào cũng biết chuyện này có bao nhiêu hổ thẹn.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng Du Minh đột nhiên vang lên, Hàn Đông ngẩng đầu, thấy Du Minh đứng ở cửa, sắc mặt thoạt nhìn khá hơn một chút so với vừa rồi.
"Tôi kéo được tài chính rồi." Du Minh nói.
Không biết vì cái gì, Hàn Đông một chút cảm giác cao hứng cũng không có. Nhưng vì để cho Du Minh trong lòng dễ chịu một chút, hắn mạnh mẽ giả bộ hưng phấn khen: "Quá lợi hại đi? Cậu làm sao?"
Du Minh nói: "Mượn người khác."
"Nga, tôi đây lập tức viết kịch bản, hiện tại liền viết, tuyệt đối không để tiền này của cậu uổng phí!" Hàn Đông nói xong liền nhảy lên đến trước máy tính.
Du Minh hướng đi tới giường hắn, cầm lấy đàn ghi-ta tỉ mỉ xem xét, "Đàn ghi-ta này là thế nào?"
Giữa lông mày Hàn Đông không che lấp được vẻ đắc ý, "Vương Trung Đỉnh tặng cho tôi."
Du Minh gật gật đầu, "Nga, không tồi."
"Đúng rồi, chuyện này không nên nói lung tung, cậu không được nói cho người khác biết a." Hàn Đông đặc biệt dặn dò.
Du Minh không biết sao lại lộ ra vài phần bất đắc dĩ cùng tự giễu, "Tôi cảm thấy được tôi không xứng làm bằng hữu với cậu."
Hàn Đông lúc này trong lòng căng thẳng, sao cũng cảm thấy lời này hẳn là phải tự mình nói mới đúng.
"Sao lại nói vậy?" Hàn Đông hỏi.
Du Minh nói: "Cậu có chuyện gì đều nói cho tôi biết, chưa bao giờ giấu diếm điều gì với tôi."
Hàn Đông nháy mắt bạo đổ mồ hôi, hơi kém tìm một cái lỗ để chui vào. Tôi mới vừa theo dõi cậu một trận, hiện tại cậu nói lời này không phải bắt tôi giảm thọ sao? "Tôi vẫn cảm thấy trong giới này sẽ không ai thẳng thắn thành khẩn đối đãi với tôi, bọn họ tiếp xúc với tôi đều có mục đích nhất định. Chỉ có cậu là nhìn tôi với tâm tư bình thường, chỉ có cậu không nghi ngại không bát quái, biết rõ gốc gác của tôi còn hết lòng giúp tôi tìm vai diễn này."
"Cậu ngàn vạn lần đừng nói như vậy a!"
Hàn Đông khóc không ra nước mắt, tôi ngay từ đầu quả thật không biết gốc gác của cậu, nhưng đến khi tôi biết so với người khác còn có thể bát quái hơn, mười cái tân thiếp trên diễn đàn của cậu có 9 cái là tôi đăng.
Du Minh phát hiện biểu cản Hàn Đông có chút khác thường, liền hỏi: "Vì sao không thể nói như vậy?"
Hàn Đông nín nửa ngày mới mở miệng, "Đây là việc anh em phải làm, cậu nói lời này không phải khách khí rồi sao!"
"Cho nên tôi cảm thấy tôi không xứng làm bằng hữu của cậu, quen biết với cậu lâu như vậy một câu trong nói cũng chưa từng nói cho cậu."
"Cậu vẫn là đừng nói." Hàn Đông vội vàng đình chỉ.
Du Minh kinh ngạc, "Vì cái gì? Cậu không muốn biết sao?"
Tôi muốn biết, nhưng tôi sợ lúc mộng du sẽ bán rẻ cậu a...
"Nếu cậu thật sự không muốn nói, không cần miễn cưỡng bản thân, mỗi người đều có quyền giữ lại bí mật, tình cảm chúng ta không cần dựa vào cái này mà thăng hoa." Hàn Đông nói.
"Nhưng hôm nay tôi muốn tìm người nói chuyện."
Hàn Đông thở phào một cái, "Được rồi, cậu nói, anh em nghe, cam đoan giúp cậu bảo toàn bí mật."
Sau đó, Du Minh đem chuyện của cậu cùng Hạ Hoằng Uy nói cho Hàn Đông.
Lúc ấy Du Minh còn ở trường đại học, một lần vô tình, cậu được trường học sắp xếp tham gia biểu diễn để lấy tiền cứu tế trợ giúp nạn nhân thiên tai. Cha của Hạ Hoằng Uy là lãnh đạo địa phương, Hạ Hoằng Uy lúc ấy cùng cha ngồi ở dưới đài xem biểu diễn, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Du Minh khiêu vũ.
"Tôi đến hiện tại vẫn chưa hiểu vì sao lại nhìn trúng tôi, khi đó chúng tôi là nhảy tập thể, có hơn bốn mươi người cùng nhau biểu diễn, trong đó tôi cũng không được tính là thu hút nhất." Du Minh nói.
Hàn Đông cũng cảm khái, "Tôi càng không biết cậu vì cái gì chướng mắt người đó."
"Tôi vì sao phải thuận mắt anh ta?" Du Minh tựa hồ rất khó hiểu.
Hàn Đông hỏi: "Cậu là thẳng nam sao?"
Du Minh nói: "Tôi cũng không biết tính hướng của mình, đến hiện tại cũng chưa thích qua một người."
"Cứ cho là nói cậu không bài xích nam nhân." Hàn Đông lúc này vỗ tay, "Vậy là tốt rồi, tôi chưa nói đến cái khác, nói diện mạo, có nam nhân đẹp trai như vậy cậu còn không biết đủ cái gì?"
"Anh ta đẹp trai sao?" Du Minh hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Hàn Đông vốn tưởng rằng Du Minh chỉ là khẩu thị tâm phi, sau lại mới phát hiện phần lớn lời cậu nói đều là lời nói thật. Hàn Đông đột nhiên cảm thấy Hạ Hoằng Uy quá bi ai, tựa như nhìn thấy Liễu Hạ Huệ, có sức lực nhưng không còn chỗ sử dụng a!
(truyện kể tại cửa thành vào đêm khuya Liễu Hạ Huệ gặp một người con gái không nhà, sợ cô chịu lạnh, dùng y phục bọc cô lại ôm ngồi cả đêm,không xảy ra hành vi bất chính. Cũng dùng để chỉ con trai trong phương diện quan hệ hai người tác phong chính phái.)
Du Minh còn nói: "Trong mắt của tôi, người đó ngay cả so với cậu cũng không bằng. Chân của anh ta đâu có dài như cậu? Tỉ lệ cơ thể đâu có chuẩn như cậu? Độ cong tiểu mông đâu có vẻ đẹp của cậu?"
Hàn Đông minh bạch rồi, Du Minh không phải mù, cậu thật ra là có tầm nhìn cao a!
Toàn thân Hạ Hoằng Uy không một khuyết điểm như vậy, hơn nữa còn đem so với kẻ khác người giống như Hàn Đông, nhưng Du Minh lại bắt được điểm này không tha.
"Cậu phải là cùng Vương Trung Đỉnh cùng một chỗ đi, thật sự, hai người các người mới là một đôi, cậu đem Hạ Hoằng Uy tặng cho tôi đi, tôi không chê anh ta." Hàn Đông nói.
Du Minh còn nói: "Hơn nữa tôi cũng không thích tính cách của người đó."
"Tính cách gì?" Điểm này Hàn Đông cũng rất quan tâm.
"Bá đạo, không nói lý lẽ, phàm là anh ta nhận định cái gì thì nhất định phải giành được, phàm là thứ chán ghét nhất định phải chỉn
h đến chết. Hơn nữa người này có thù tất báo, chỉ cần gây rối với anh ta một chút, liền trả lại gấp mười lần."
Hàn Đông hít mạnh một hơi, "Vậy anh ta đối với người nhà thì sao? Nếu có người xúc phạm tới người nhà của, anh ta sẽ làm sao?"
"Người này đặc biệt bao che khuyết điểm, quan niệm gia tộc đặc biệt nặng. Đừng nói xúc phạm tới người nhà, chỉ là người nhà bị liên luỵ anh ta cũng không thể nhẫn nhịn. Chính là nói sự kiện phát sinh trong năm nay đi, em họ anh ta không phải vì cứu một công nhân rơi giếng hơi kém chết sao? Cậu đoán anh ta nói sao? Anh ta nói nếu bắt được công nhân kia, nhất định trói lại ném đến giếng thả tươi chết đuối!"
Hàn Đông vỗ vỗ vai Du Minh nói, "Cậu trước tiên đi ra ngoài, để tôi một mình yên lặng một chút."
Du Minh có chút phản ứng không kịp, cảm giác sắc mặt Hàn Đông đột nhiên chuyển kém.
"Cậu làm sao vậy?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông miễn cưỡng giữ cho giọng nói ổn định một chút, "Tôi có cảm hứng, hiện tại phù hợp viết kịch bản."
Du Minh đi tới cửa vẫn chưa yên tâm quay đầu lại nhìn Hàn Đông một cái.
"Cậu không sao chứ?"
"Tôi có thể có chuyện gì?" Hàn Đông ngậm điếu thuốc vui vẻ.
Du Minh vừa đi ra, Hàn Đông liền một đầu cắm xuống giường, đập gối khóc rống.
Tôi còn có thể làm sao a??
...
Ngày hôm sau, Vương Trung Đỉnh hỏi Nhị Lôi: "Đàn ghi-ta tặng chưa?"
"Tặng rồi." Nhị Lôi nói, "Cậu ấy đặc biệt thích."
Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "LOGO trên đầu cây đàn cũng nhìn thấy?"
"Thấy rồi, cậu ấy còn khen anh đáng yêu."
Mặt Vương Trung Đỉnh lúc này liền tê liệt, ý của y vốn là muốn bắt Hàn Đông vì bản thân nói bừa mà xấu hổ. Cũng là thời thời khắc khắc cảnh tỉnh hắn thích đàn ghi-ta phải đàn nghiêm túc, không được tùy tiện giống lúc trước đặt tên như vậy.
May mắn Nhị Lôi chưa có nói đến vụ "nựng tiểu mông" đó.
"Cây đàn ghi-ta này đủ cho cậu ta hiếm lạ vài ngày rồi." Nhị Lôi còn nói.
Vương Trung Đỉnh nói: "Chỉ cần có thể dời lực chú ý, để cho cậu ta đừng giằng co cái kịch bản không đáng tin đó là được."
"Yên tâm đi, cậu ấy rất ham vui, không có định lực kia đâu." Nhị Lôi nói.
Vương Trung Đỉnh còn nói: "Hi vọng cậu ta đừng đem chuyện tôi tặng đàn tuyên dương nơi nơi, gặp phải người nào ghen tị lại phiền toái."
"Cái này anh yên tâm, tôi đã đặc biệt dặn dò qua."
Mới vừa nói xong, dì lao công liền vào cửa quét dọn. Dì lao công này là một người câm điếc, là sau khi vị Phùng Tuấn kia khóc lóc om sòm tranh cãi ầm ĩ với nhân viên lao công cũ, để chấm dứt hậu hoạ, Vương Trung Đỉnh trực tiếp chọn lựa.
Dì lao công trong lúc đang dọn dẹp bàn Vương Trung Đỉnh, chợt đột nhiên nhớ tới điều gì, từ trong túi áo lấy ra giấy và bút, viết một tờ giấy, cười dịu dàng đưa cho Vương Trung Đỉnh.
"Vương tổng, tôi nghe nói ngài tặng Hàn Đông một cây đàn ghi-ta. Yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung khắp nơi đâu." =)))))
Vương Trung Đỉnh lúc ấy mặt liền âm rồi, một tay vứt tờ giấy cho Nhị Lôi. Nhị Lôi sau khi xem qua cũng là trán đẫm mồ hôi, không cho Hàn Đông vào bộ phận tuyên truyền thật sự quá uổng phí nhân tài!
...
Lý Thượng đã vào đoàn phim mới thành lập, đây là lần đầu tiên thượng trang, dùng là đoàn hóa trang cá nhân.
Hoá trang sư vừa trang điểm vừa khen không dứt miệng, "Vì cái gì cậu hóa thành quỷ vẫn đẹp trai như vậy?"
"Là cô không xuống tay mạnh, không sao, cô cứ tận lực hóa, làm sao tới mức dọa người đi."
"Tôi đã cố hết sức, nhưng hóa xong vẫn là đẹp trai như vậy, tôi thật sự bất lực."
Lý Thượng chỉ cười cười, không nói chuyện.
Hoá trang sư lại cảm khái nói: "Thật ngoài dự liệu, không ngờ cậu lại nhận loại nhân vật này. Tuy rằng kịch bản sửa lại không ít, nhưng tôi vẫn cảm thấy sẽ huỷ hoại hình tượng của cậu đó."
Lý Thượng ngược lại rất lãnh đạm, "Tôi còn là người mới, nên thử nhiều một vai diễn một chút để rèn luyện bản thân. Tôi không muốn người khác nói tôi là dựa vào xuất thân gì, tôi hi vọng bọn họ thấy thực lực chân chính của tôi."
Hoá trang sư nhìn Lý Thượng ánh mắt ngưỡng mộ, "Cậu là người mới khiêm tốn nhất tôi từng biết, không giống vài người, xuất thân nổi bật chút liền không biết mình họ gì nữa. Mượn Hàn Đông kia nói đi, Vương tổng tặng hắn một cây đàn ghi-ta liền chạy khắp nơi đắc ý, thật chưa thấy qua cảnh đời."
Thần sắc Lý Thượng cứng đờ, "Vương tổng tặng hắn đàn ghi-ta?"
"Đúng a, liên tục khoe khoang thối."
Sau đó Lương Cảnh đến tham ban, cũng nói về chuyện này.
"Hắn nhất định là đã ký hợp đồng không thể nghi ngờ rồi, nhưng ký tên cho ai vẫn luôn không lộ ra, hẳn không phải là người bình thường." Lương Cảnh nói.
Lý Thượng vẻ mặt cẩn thận nói: "Tôi cảm thấy hắn có thể là ký tên cho Phùng Tuấn rồi."
Tiểu Văn giễu cợt một tiếng, "Ký tên cho lãnh đạo cấp hai? Cũng quá khoa trương chứ? Hắn dựa vào cái gì a?"
Lý Thượng không nói gì.
...
Hàn Đông đã tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày rồi, từ lúc Du Minh nói xong chuyện Hạ Hoằng Uy, Hàn Đông liền đóng chặt cửa phòng, dốc lòng sáng tác, rốt cuộc chưa từng đi ra ngoài.
Du Minh lo lắng đến tình trạng của Hàn Đông, nhịn không được đi qua gõ cửa, kết quả gõ nửa ngày không ai mở. Vặn thử nắm của phát hiện không có khóa, liền trực tiếp mở cửa đi vào.
Hàn Đông ngồi ngay ngắn trước máy vi tính, toàn thân tỏa hàn khí. Sô pha thổi phồng phía dưới đã muốn quắt xuống, nhưng hắn như trước không chuyển mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón tay gõ lên đều đều.
"Hàn Đông?" Du Minh gọi một tiếng thăm dò.
Hàn Đông không phản ứng chút nào.
"Hàn Đông?" Du Minh lại lớn tiếng kêu một lần.
Cả người Hàn Đông đột nhiên nhảy thượng lên quá một thước, toàn thân run lẩy bẩy như cái sàng, hoảng sợ kêu lớn: "Dọa người gì vậy?"
Du Minh cũng bị dọa mất hồn, rốt cuộc ai dọa ai a?
Hàn Đông thở phì phò, "Tôi có lẽ là viết đến có chút quá nhập tâm." Nói xong lại đánh ra vô số rùng mình.
Du Minh ngạc nhiên, đây là viết cái gì, đem bản thân cũng dọa thành như vậy?
"Hush!" Hàn Đông đột nhiên dựng thẳng ngón trỏ, ra vẻ thần thần bí bí, "Cũng sắp viết đến cậu, ca lần này an bài cho cậu một nhân vật cực kì xuất sắc, tuyệt đối có thể phát huy tiềm lực lớn nhất của cậu."
...
Danh sách chương