Du Minh vừa trở lại phòng liền nhận được điện thoại của đoàn phim, suy xét khoảng thời gian này mọi người phải bận rộn quay quầng, đạo diễn quyết định cho nghỉ đột xuất một ngày, điều chỉnh tốt trạng thái rồi quay lại làm việc.

Khó có được một ngày nghỉ, Du Minh nhanh chóng nhân cơ hội chăm sóc đôi mắt (ngủ), kết quả vị tổ tông sống cách vách này khóc nửa ngày, đi ra đi vào nửa ngày, đêm khuya khổ luyện Anh ngữ, sáng sớm hôm sau lại tràn trề sức sống gõ cửa.

"Minh nhi, minh nhi, nên rời giường!"

Du Minh nhìn đồng hồ một cái, mới 6 rưỡi? Trở mình lại tiếp tục ngủ, lại bị tiếng đập cửa rung trời đánh thức.

"Du Minh, cậu xảy ra chuyện gì a? Gọi cậu mấy lần vẫn không thấy? Cậu là thuộc loại biểu hiện lười biếng, cậu như vậy không thấy có lỗi với Vương tổng vất vả vun đắp cho cậu sao?"

Những lời này đều là lời bình thường Du Minh phải nói với hắn, kết quả như thế nào hôm nay lại lật lại? Du Minh mở cửa, thấy Hàn Đông liền không nhịn nổi sửng sốt, bên trên áo sơmi xanh da trời, phía dưới quần âu tu thân, dưới chân một đôi giầy da buộc dây mới, cả một dáng người điêu khắc, dáng người tùng bách (hiên ngang), kiểu tóc mới, khí chất lão luyện. Người không biết còn tưởng rằng sắp đi lên sàn catwalk, kỳ thật chỉ là đi diễn quỷ mà thôi.

"Cậu làm gì mà mặc thành như vậy? Hôm nay có sự kiện sao?" Du Minh khó hiểu.

"Vì cái gì nhất định phải có sự kiện? WHY?" Hàn Đông nhún nhún vai ra vẻ khó hiểu, "Trang phục là đạo cụ, là sân khấu bỏ túi của người mặc, là để phục vụ thể hiện thế giới nội tâm bí ẩn của con người, DO YOU UNDERSTAND?"

Du Minh mắt lạnh mà đáp lại.

"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút..." Hàn Đông lại thúc giục.

Du Minh buồn bực, "Cảnh của tôi không phải khi trời tối đen mới quay sao? Sớm như vậy đã đến làm gì?"

"Chúng ta là quay phim kịnh dị, chỉ riêng hóa trang đã mấy giờ, SO cần hoàn thành công tác chuẩn bị, PLEASE nắm chắc thời gian. OK?"

Du Minh không nói gì đi đến buồng vệ sinh.

Bởi vì thức dậy sớm, lái xe còn chưa đến đón, hai người liền đi bộ đến phía dưới ký túc xá đợi.

Ánh mắt Hàn Đông thỉnh thoảng liếc lên trên, khóe miệng hàm chứa một tia tươi cười, giống như mưa thuận gió hòa làm dịu lòng người. Sau khi thấy Vương Trung Đỉnh bước đến trước cửa sổ, hắn lại càng hôn gió bày tỏ, biểu cảm đưa tình, ý tứ ám chỉ vô cùng rõ ràng.

Vương Trung Đỉnh từ đầu đến cuối hai hàng lông mày nhíu chặt thành một hàng, sau đó gọi điện thoại cho Phùng Tuấn.

"Tôi thấy hỗn tiểu tử kia có chút không bình thường, phái người chú ý chút."

Đã đến studio, Hàn Đông nhiệt tình giúp nhân viên dựng cảnh, di chuyển dụng cụ để nâng kệ, lau thiết bị quét dọn rác, sau đó lại bưng trà rót nước cho mọi người, phải gọi là một người ân cần chu đáo.

Thẳng đến khi hoá trang sư đến, Hàn Đông mới ngừng tay.

Trang điểm hiệu ứng đặc biệt cho nhân vật là phương diện khó khăn nhất trong phim kinh dị, một vết xước rất đơn giản liền tốn nửa giờ. Từ máu bầm bên ngoài đến thịt nát ở giữa, thứ tự đậm nhạt đã đến mấy chục màu.

Hàn Đông đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với hóa trang đặc hiệu, bình thường không có việc gì lại tự mình trang điểm đủ các kiểu. Thấy hoá trang sư ở trong gương lau vẽ bôi loạn, Hàn Đông cũng có chút không ngồi yên được.

"Tôi cảm thấy chỗ này hẳn là dùng màu này tốt hơn, còn có bên cạnh, đề nghị làm đậm một chút. Đúng rồi, ngày hôm qua tôi tự mình thiết kế một hình vết sẹo, hay là tôi biểu diễn cho cậu xem thử?"

Hoá trang sư thấy cách thời gian quay còn sớm, liền để Hàn Đông mân mê.

Hàn Đông bắt hoá trang sư ngồi xuống, hắn biểu diễn trên mặt hoá trang sư. Bắt đầu chỉ là vẽ ra một hình đơn giản, sau đó lên lớp màu thứ nhất. Bởi vì hiệu quả chưa rõ ràng, hoá trang sư để cho hắn lên lớp thứ hai, cảm giác có chút điểm nhấn, ý bảo hắn tiếp tục làm tiếp. Đợi thêm đến tầng thứ ba, ánh mắt hoá trang sư liền sáng, tiếp đến, tiếp đến...

Ba giờ sau, Du Minh từ một phòng hóa trang khác chạy đến tìm Hàn Đông.

"Xong chưa? Ối..."

Du Minh cũng không kìm lòng được phát ra tiếng kinh hô, quả nhiên tới sớm một chút cũng có ý nghĩa, hóa trang ngày hôm nay tinh tế hơn bình thường rất nhiều, đã muốn nhìn không ra bộ mặt vốn có của Hàn Đông.

"Thế nào?" Hàn Đông hỏi.

Du Minh đột nhiên sửng sốt, ai đang nói chuyện? Nghe là giọng của Hàn Đông, nhưng vị đang ngồi này rõ ràng không há mồm.

"Ê, hỏi cậu đó? Thế nào a?"

Du Minh quẳng ánh mắt lên phía trên, phát hiện đứng vị này mới là Hàn Đông, lúc ấy hơi kém hộc máu, sẽ không phải sáng sớm ngài lôi tôi dậy chính là vì tới đây trang điểm cho hoá trang sư a?!

Bất quá, bộ mặt của Hàn Đông vẫn thuận lợi hóa xong trước khi quay.

Hơn nữa sau khi Hàn Đông hướng dẫn một phen như vậy, lúc này trang dung có cảm giác khá hơn nhiều so với vài lần trước, sau đó trạng thái cả người lần này cũng vô cùng tốt.

"Máy quay số 1 chuẩn bị xong!"

"Tổ máy số 2 sẵn sàng!"

"Tổ máy số 3 đã vào vị trí!"

"Công tác giải phóng mặt bằng đã hoàn thành!"

"..."

Tiếng công tác chuẩn bị thông qua bộ đàm chuyển tới tai Lỗ đạo diễn, Lỗ đạo diễn nâng tay ý bảo phó đạo diễn có thể bắt đầu.

Phó đạo diễn cầm loa khuếch đại âm thanh lớn tiếng tuyên bố: "Các đơn vị chú ý, các tổ máy chú ý, 《 xé rách 》 cảnh thứ bảy, khởi động máy!"

Vì thế, toàn bộ máy quay, toàn bộ ngắm vào giữa đường cái.

Trong ống kính chính là Hàn Đông và một trong những nhân vật nam chính, theo thứ tự vào vai là "ma tai nạn giao thông" và người từng gây ra tai nạn.

"Ma tai nạn giao thông" tên Hà Xuân Hoa, tai nạn xảy ra ở đầu những năm 90, lúc ấy đang thịnh hành một loại xe đạp có xà ngang phía trước, rất nhiều người đem con nhỏ đặt ở trên xà ngang để chở.

Trong phim Hà Xuân Hoa chính là lúc được mẹ chở như vậy, bị một chiếc xe tải tước mất da đầu, trong khoảnh khắc đầu rũ xuống, cái trán trùm lên hơn nửa khuôn mặt...

Người gây tai nạn kia từ đó liền lưu lại bóng ma tâm lý, cũng không dám lái xe nữa, đổi sang cưỡi xe đạp.

Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn như trước không thể thoát khỏi ám ảnh tai nạn ấy, mỗi lần lên xe đạp phía trước lại xuất hiện thêm một cái xà ngang, mà ngồi ở trước mặt chính là Hà Xuân Hoa sau khi lớn lên, cũng chính là nhân vật Hàn Đông sắm vai kia.

Cảnh quay này, chính là bản tái hiện vặn vẹo về vụ tai nạn trong tưởng tưởng của người gây tai nạn.

Theo khung cảnh dần dần gần hơn, trên xà ngang xe đạp xuất hiện một người. Thoạt nhìn từ đằng sau gáy hắn có chút quái dị, bên trong giống như chứa đựng huyết tương không an phận, đang mãnh liệt co rút...

Đột nhiên, màn hình xoay một trăm tám mươi độ ra phía trước, hiện ra một khuôn mặt vô cùng xấu xí: đỉnh đầu trơ xương sọ, mắt quỷ, mũi bị cắt đứt, hàm răng hỏng... nhân viên xem diễn ở đây đều cảm giác như sét đánh giữa trời quang, nhịn không được che miệng lùi mấy bước.

Một màn kinh khủng xuất hiện, chỉ thấy Hàn Đông xoay đầu lại, hai ngón tay sờ lên lớp da giả, hung hăng xé một cái, động mạch chứa đầy huyết tương trong nháy mắt nứt toác, cả "Da mặt" bị xốc xuống.

Trong quá trình này, mặt Hàn Đông từ từ vặn vẹo, từ từ vặn vẹo, mới đầu chỉ là giận dữ, càng về sau toàn bộ ngũ quan co rúm giống như bị điện giật...

Đạo diễn nhìn chằm chằm máy nhắm không chuyển mắt, huyết áp nháy mắt tăng vọt, có cảm giác choáng đầu hoa mắt.

Tiếp theo, đầu Hàn Đông mạnh mẽ rũ xuống, bởi vì tác động của trọng lực da sau đầu chầm chậm trượt đến phía trước, trùm lên lông mi, trùm lên mắt, trùm lên mũi... Vô luận che đến bộ phận nào, cũng cảm giác cơ quan bên trong đang không ngừng run rẩy kịch liệt, tựa như trở lại hình ảnh ngay từ phân cảnh đầu tiên —— Cái trán không đúng vị trí kia.

Lúc này người xem liền có loại giác ngộ rực rỡ, cảm thấy sợ đến tóc gáy đều dựng đứng.

Thì ra lúc đầu Hà Xuân Hoa ngồi không phải là hướng mặt về phía trước, mà là hướng về phía sau, chính là da phía sau đầu đã che lên cả khuôn mặt...

Lỗ đạo diễn như nhập vào vong ngã chi cảnh, lặng đi thật lâu mới kêu "cắt".

(Vong ngã chi cảnh:hoàn toàn quên mất chính mình, hoàn toàn hoà mình vào một cái gì đấy khác)

Toàn bộ ở đây nhân viên đều đồng thời phát ra tiếng thở mạnh như trút được gánh nặng lớn, nhất là người đối diễn cùng Hàn Đông, lúc ấy hai chân đều mềm nhũn, phải nhờ trợ lý đỡ đến chỗ ngồi. May mắn diễn viên này đã có nhiều năm diễn xuất kinh nghiệm phong phú, đổi lại diễn viên mới bình thường, khẳng định quay dở liền ngồi liệt trên mặt đất.

Lỗ đạo diễn sau khi xem hình ảnh máy quay thả về liền vỗ bàn tán dương.

"Cưỡng hiếp thị giác, đây tuyệt đối là cưỡng hiếp thị giác, ha ha ha ha... Hàn Đông cậu thật không phải người bình thường!" Lỗ đạo diễn lần đầu tiên như vậy khen một diễn viên.

Có người cảm thấy phim kịnh dị chỉ dựa vào đạo cụ, bối cảnh và âm thanh là có thể tạo ra hiệu quả kinh dị, kỳ thật không hẳn là như thế. Phim kịnh dị yêu cầu rất cao đối với kỹ năng diễn xuất của diễn viên, quay loại hình phim này cần hết sức tập trung, phải đem cảm giác toàn thân thể hiện ra, ngay cả tiết tấu thở đều là công phu.

Kỹ năng diễn xuất của Hàn Đông tốt thế nào thì từ khi nhập tổ mọi người rõ như ban ngày, nhưng trạng thái ngày hôm nay thật sự là nghịch thiên rồi.

Mang hơn mười cân đồ giả thể, một cảnh quay xong mồ hôi đầm đìa, cả người ướt từ đầu đến chân. Vẫn không thể đi tắm rửa thay quần áo ngay lập tức, bởi vì trong chốc lát vẫn còn có cảnh của hắn.

Hàn Đông bắt Thẩm Sơ Hoa rót một chén trà đưa cho tiền bối đối diễn vừa rồi để an ủi, tự mình lấy khăn mặt đơn giản xử lý một chút huyết tương cùng máu loãng quanh người, lại nhanh chóng vào phòng hóa trang.

Tiền bối uống xong trà gần xong trà, mới hướng trợ lý bên cạnh cảm khái nói: "Tôi cho tới hôm nay mới hiểu được vì sao nhiều diễn viên không thích nhận loại phim này như vậy, thực tổn thọ a!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện