Sau khi Trương Tinh Hồ về phòng, Hàn Đông tiếp tục sắp xếp đầu gỗ của mình ở phòng Du Minh.

Du Minh nhìn chằm chằm Hàn Đông lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Hắn không bằng cậu."

"Ai không bằng tôi?" Hàn Đông không rõ.

Du Minh nói: "Lý Thượng."

"Làm sao cậu biết tên cậu ta là Lý Thượng?"

"Ngày đó lúc hai người nói chuyện phiếm tôi ngẫu nhiên nghe được."

Hàn Đông nhe răng cười xấu xa, "Thì ra tiểu tử cậu cũng nghe lén."

"Tôi ngủ rất nhẹ, cơ bản gặp động tĩnh nhỏ liền tỉnh, cho nên thường xuyên nghe được cậu nói mớ."

"Cậu còn nghe được tôi nói mớ? Tôi đã nói qua những gì?"

Du Minh nghĩ nghĩ, nói: "Có một buổi tối tôi nghe được cậu nói 'Họ Vương, ngươi đừng lại đây', tiếng thét rất lớn, ngữ khí đặc biệt lo lắng, tôi lúc ấy còn tưởng cậu đang luyện lời thoại."

Hàn Đông nhất thời xấu hổ, có cần diễn sâu như vậy không? "Cậu còn nói qua...'Lý Thượng, tên khốn này'!"

Những lời này Hàn Đông lại không cảm thấy xấu hổ, còn hừ lạnh nói: "Hắn chính là tên khốn."

"Vậy giờ hắn phát triển tốt như vậy, trong lòng cậu lại chẳng lẽ không ganh tị sao?"

"Tôi vì sao phải ganh tị?" Hàn Đông ra vẻ hoàn toàn không vấn đề, "Nhân các hữu chí (làm người phải có chí hướng), tôi là người không thích một bước lên trời."

Du Minh thật khó lý giải, "Vì cái gì?"

"Cậu xem a, mỗi diễn viên đều phải trải qua một quá trình đàn diễn (diễn vai quần chúng), đàn diễn đặc biệt, vào tổ, mời riêng, có nhân vật, diễn viên phụ, diễn viên chính, ngôi sao như vậy. Trong năm năm tôi làm đàn diễn này, chỉ cần nhận được một câu thoại cũng rất có cảm giác thành tựu. Kết quả một bước từ đàn diễn nhảy đến diễn viên phụ, ở giữa nhảy mất bao nhiêu? Tôi tổn thất bao nhiêu khoái cảm? Hiện tại từ diễn viên phụ đến ngôi sao cũng chỉ còn lại có hai bước, tôi nghĩ là nếu không kiềm chế chút, trực tiếp đi đến cao trào, còn có ý nghĩa gì?"

Du Minh không ủng hộ, "Có lẽ tới đỉnh có thể có cao trào liên tục không ngừng?"

"Nghĩ cũng đừng nghĩ, con người sẽ không thể vì cùng một nguyên nhân mà cao hứng lần thứ hai."

Du Minh ngẫm lại cũng rất có lý.

Hàn Đông còn nói: "Phàm là người muốn một bước lên trời, đều là bởi vì không xác định mình có thể lên trời, cho nên mới phải vừa bắt được cơ hội liền hung hăng hướng lên. Tôi đã không giống với lúc trước, tôi sớm đã biết mình sẽ lên trời, sao không hảo hảo hưởng thụ quá trình leo lên từng bước một đây?"

"Tôi cũng hi vọng giống như cậu, chậm rãi hưởng thụ một chút cảm giác thành tựu." Du Minh nói.

Hàn Đông vỗ vỗ bờ vai hắn, "Cái này có gì khó? Trong phim kia có 3 vai quỷ, đến lúc đó tôi dọa đi một con, cậu đến diễn không phải xong rồi sao?"

"Ý kiến hay." Du Minh nói.

Hàn Đông vốn là nói giỡn, không ngờ Du Minh thế nhưng lại gật đầu rồi, lúc này lộ ra biểu cảm vui sướng ngây ngất, "Nha, ngài không ở nhà buồn chán nữa sao? Rốt cục tính đi ra ngoài gặp người rồi?"

Bị Hàn Đông bắt bẻ như vậy, mặt Du Minh lại lạnh xuống.

"Tôi chỉ đùa chút thôi, xem tiểu tử cậu này. Chỉ cần tôi có cơ hội được nói, nhất định sẽ tiến cử cậu, yên tâm đi, anh em tuyệt không quên cậu."

Trở lại phòng của mình, Hàn Đông cẩn thận tìm tư liệu của Lỗ đạo diễn, lại xem lại những cuộn phim mình đã quay, trong đó có một bộ vẫn còn rất thích, vừa thấy liền xem đến nửa đêm.

Tắt máy tính, Hàn Đông không ngủ luôn, mà nhắm mắt đến gõ cửa phòng Du Minh.

Một lúc lâu, Du Minh mới kéo thân hình ngái ngủ đi tới mở cửa.

"Có việc gì?"

Hàn Đông ngây ngốc hỏi: "Gỗ của tôi có phải để ở phòng cậu không?"

Du Minh nhìn trạng thái của Hàn Đông, thực sự cho là hắn đang mộng du, liền trả lời: "Không có."

"Không có ở đây? Không thể nào, tôi phải vào xem."

"Nói không có chính là không có, cậu đi đi, tôi muốn đi ngủ..." Du Minh vẻ mặt nghiêm túc.

Hàn Đông quyết đoán mở mắt ra cười to, "Ha ha ha... Tôi là tới khảo nghiệm cậu thôi!"

"Cút!"

Phịch một tiếng, cửa phòng đóng lại trước mặt Hàn Đông.

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng, Hàn Đông bị một trận điện thoại đánh thức.

"Hàn ca, nên rời giường, nửa nữa giờ em đến dưới lầu đón anh." Là một giọng nữ ngọt ngào.

Hàn Đông lập tức thanh tỉnh, "Cô là?"

"Em là phụ tá của anh a, ngày hôm nay chính thức nhậm chức, nếu có gì không phải, hi vọng Hàn ca bao dung nhiều hơn."

"Đương nhiên đương nhiên..."

Nghe thanh âm này chính là đại mỹ nữ rồi, có thể không bao dung sao? Hàn Đông nháy mắt tinh thần tỉnh táo, giống như lý ngư đả đĩnh từ trên giường nhảy lên, sau khi rửa mặt xong cực kỳ hứng thú xuống lầu.

(lý ngư đả đĩnh: Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất.)

Kết quả, người đứng ở bục cửa chính là Thẩm Sơ Hoa.

"Sao cô lại tới đây?" Hàn Đông còn chưa hết hi vọng ngó quanh bốn phía.

Thanh âm ngọt ngào của Thẩm Sơ Hoa lại truyền đến, "Không phải mới vừa gọi điện thoại cho anh sao?"

Diễn cảm của Hàn Đông ngay lúc đó tựa như ăn phải phân.

"Tôi đã muốn hết lòng quan tâm giúp đỡ với cô rồi, van cầu cô tha cho tôi một con đường sống được không?"

Thẩm Sơ Hoa dị thường kiên định hướng Hàn Đông nói: "Hàn ca, rất nhiều thầy bói đều nói em cần cù tỉ mỉ, thông minh lanh lợi tài giỏi. Nghe nói anh cũng biết xem tướng, em cảm thấy anh hẳn là nên xem lại một chút trước rồi hãy quyết định đi."

Hàn Đông quả thật có xem tướng, nhưng hắn cũng phải chọn người a!

Cố nén khó chịu quét mắt qua Thẩm Sơ Hoa một cái, Hàn Đông nháy mắt có xúc động muốn cắt cổ tay tự sát, bởi vì nữ nhân này không chỉ có tướng mạo "Vượng tinh", hơn nữa còn là mệnh trung quý nhân của hắn!

Chỉ có thể cắn răng dậm chân một cái, "Được rồi, đi thôi!"

Hàn Đông đi đến kia phía trước, Phùng Tuấn trước theo Lỗ đạo diễn đánh tiếng bắt chuyện, đem tình hình cơ bản của Hàn Đông trình bày, còn nói: "Ý của Vương tổng là hi vọng hắn không chỉ có rèn luyện được kỹ năng diễn xuất, còn có thể sửa chữa tật xấu trên người."

Lỗ đạo diễn vỗ vai Phùng Tuấn nói: "Yên tâm đi, bộ phim này rất chính diện, không hề thẩm thấu tư tưởng quỷ thần gì."

Phùng Tuấn liên tục gật đầu, "Được rồi, hi vọng anh cũng có thể xây dựng loại ý thức này cho cậu ta."

"Được, vậy người đó khi nào thì đến?"

Phùng Tuấn nhìn đồng hồ, "Nhanh thôi, tôi cũng không quấy rầy các người quay phim nữa."

"Được được, khi nào rảnh cùng tôi uống vài chén."

Phùng Tuấn lên xe trước còn quay đầu nói với Lỗ đạo diễn, "Phiền anh hao tâm tổn trí rồi."

"Phùng quản lí nói gì vậy? Tôi còn phải cảm tạ các người đưa tới cho tôi một diễn viên giỏi đó."

Phùng Tuấn vừa đi, Lỗ đạo diễn lập tức thay đổi sắc mặt. Bà nó, ngay cả cậu cũng phải nói ngọt, có thể đưa tới cho tôi hàng tốt cỡ nào?

Lúc Hàn Đông tới studio đoàn phim còn chưa bắt đầu, Lỗ đạo diễn cũng vừa đi vệ sinh mất, tiếp đãi Hàn Đông chỉ có một nhân viên đao cụ thâm niên. Hai người hàn huyên vài câu đơn giản, thấy Lỗ đạo diễn vẫn chưa trở lại, đạo cụ sư liền dẫn Hàn Đông đi đến phòng làm việc của mình.

Hàn Đông mới vừa bước vào, đã có loại huyết khí đánh tới trước mặt, trên kệ trưng bày một loạt mô hình giả thể bằng silocone như đầu, tay cụt, tàn thi vân vân. Những cảnh không thích hợp để người thật diễn, phải dùng đồ giả này để thay thế.

"Rất thú vị." Hàn Đông cầm lấy một đầu mỹ nữ đùa nghịch, nghịch lên nghịch xuống liền có loại xúc động muốn đưa đến đũng quần, may mắn đạo cụ sư cất lời chuyển dời mục tiêu chú ý của hắn.

"Thú vị? Thứ này dọa người thì có, ai tiến vào đây một mình buổi tối cũng phải thất kinh."

Hàn Đông nhịn không được thổn thức, "Một phòng này tốn mất bao nhiêu công phu a?"

"Còn có thể làm sao? Hiện tại khẩu vị người xem rất nặng."

Đang nói, bên ngoài truyền đến một tiếng gọi ngọt ngào, "Hàn ca, Lỗ đạo diễn đến."

Đạo cụ sư xương cốt đều nhũn ra, vỗ vai Hàn Đông nói: "Phúc khí tốt a, anh em."

Hàn Đông cười đến phải gọi là đau lòng.

Bởi vì trước đó từng thăm hỏi qua về Lỗ đạo diễn, hơn nữa dựa vào bản lĩnh của Hàn Đông, hắn biết Lỗ đạo diễn là một người không câu nệ tiểu tiết, người tuỳ tiện, quá mức câu nệ ngược lại sẽ tạo thành khoảng cách, vì thế không chút khách khí tiến đến ôm Lỗ đạo diễn một cái.

"Lỗ đạo diễn, tôi đặc biệt sùng bái ngài."

Vốn Lỗ đạo diễn đã chuẩn bị tốt tâm lý nghênh đón ác ôn, kết quả gặp Hàn Đông lại cảm thấy rất có duyên, cũng rất hợp với tính tình của mình.

"Tôi nghe nói cậu là thầy tướng số a!" Lỗ đạo diễn trêu chọc.

Hàn Đông không hề cố kỵ, sảng khoái thừa nhận, "Xem tướng, xem số mệnh, đoán chữ, xem bói, đặt tên... Tùy anh chọn."

Lỗ đạo diễn cười ha ha, "Vậy cậu sẽ hành hề sao?"

"Ở đây sao, tôi có thể thử xem." Hàn Đông nói.

Lỗ đạo diễn lập tức thu hồi nụ cười, kéo Hàn Đông sang một bên nhỏ giọng nói: "Tôi không đùa hay nói chơi với cậu."

Hàn Đông nói: "Tôi cũng không nói chơi."

Lỗ đạo diễn lúc này mới yên tâm, thở dài nói: "Về lĩnh vực quay phim kịnh dị trong lòng chúng tôi đều rõ, thể loại này Âm khí quá nặng, trước khi đoàn phim bấm máy đều phải cúng bái hành lễ. Hoặc là đi chùa thắp hương, hoặc là mời đại sư. Nhưng trường hợp Vương tổng cậu cũng biết, tôi không dám a, lúc trước không có làm, bây giờ trong lòng vẫn luôn bất an, tôi cảm giác mệnh sắp đứt rồi."

"Anh yên tâm, chuyện này cứ bao trên người tôi, về phần Vương Trung Đỉnh sao..." Hàn Đông toát ra khí khái các ông, "Khỏi cần chiều tật xấu của anh ta!"

Lỗ đạo diễn giống như tìm được tri âm, nháy mắt lao theo, "Loại chế độ xét duyệt hiện nay, chúng tôi làm người sáng tác, vốn cũng rất biệt khuất rồi. Có đôi khi tôi nghĩ, trước cứ quay đi, cùng lắm cuối cùng tự mình xem. Kết quả vướng phải người đầu tư như Vương tổng, tôi ngay cả quay cũng không dám quay."

"Vương Trung Đỉnh chính là tên bại não, giả đứng đắn!"

Hai người trò chuyện trò chuyện về đến studio.

Bởi vì Hàn Đông là người mới tới, lại chưa thuộc kịch bản, Lỗ đạo diễn không cho hắn trực tiếp tham gia, mà ở một bên quan sát học tập.

Trong lúc đoàn phim đang quay một phân cảnh, có một nữ diễn viên bởi vì không khống chế được chớp mắt bị lặp lại NG. Khi quay cảnh có quỷ chớp mắt là tối kỵ, bởi vì một khi diễn viên chớp mắt, cảm giác khẩn trương của người xem liền biến mất.

"Đạo diễn, cái này anh yêucầu quá hà khắc rồi, thời gian dài như vậy hoàn toàn là khiêu chiến tâm lý cực hạn, người bình thường căn bản không thể làm được." Nữ diễn viên oán hận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện