Xe đang đi trên đường, Hàn Đông lấy ra một chiếc điện thoại, không coi ai ra gì ngồi chơi trò chơi. Di động này quả thực là dựa theo tính tình của hắn thiết kế, tốc độ rùa bò kia khiến Vương Trung Đỉnh ngồi bên cạnh sốt ruột đến nhìn không được.

"Đưa đây." Vương Trung Đỉnh nói.

Hàn Đông vẻ mặt đề phòng, "Để làm gì?" Muốn nhìn lén ảnh của tôi a? Vương Trung Đỉnh không giải thích, một tay đoạt lấy di động Hàn Đông, xóa bỏ dữ liệu bên trong cùng với ảnh chụp, sau đó mở kính xe, chuẩn xác ném lên xe rác đang chạy đối diện.

Hàn Đông nếu có chịu thiệt chính là chịu thiệt ở tốc độ phản ứng, chờ đến khi hắn muốn ngăn cản, di động đã bay ra ngoài rồi.

"Tại sao ném điện thoại của tôi?"

Vương Trung Đỉnh không trực tiếp trả lời: "Công ty sẽ trang bị máy mới cho cậu, số điện thoại mới."

"Vậy cũng không cần phải ném a, anh phát tôi cái mới, tôi có thể đem cái cũ bán a!"

"Tôi sợ cậu đem cái mới bán."

Hàn Đông bất đắc dĩ xoa mặt một phen, được rồi, coi như anh hiểu tôi...

Một lát sau, Vương Trung Đỉnh lại lấy ví ra, từ bên trong rút ra hơn mười tờ hồng phiếu đưa tới trước mặt Hàn Đông, "Đây là trợ cấp thêm hàng tháng cho cậu, cầm đi."

Hàn Đông hỏi: "Cái này tính là công ty phát hay là cá nhân anh cho đây?"

Phùng Tuấn thay Hàn Đông trả lời vấn đề này, "Công ty đối xử bình đẳng với tất cả người mới, không ai có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, sau này loại này vấn đề không cần hỏi lại nữa."

"Nếu như vậy, anh có thể cho tôi thêm chút thịt không?" Hàn Đông cố dẹp bỏ mặt mũi.

Vương Trung Đỉnh nhất thời không kịp phản ứng, "Thịt gì?"

"Ngày đó ở văn phòng anh ăn trúng thịt hộp kia, tôi cảm thấy đặc biệt ngon."

Hàn Đông nói xong câu này, bị vị đang lái xe phía trước cùng vị ngồi ở ghế lái phụ hai người đồng thời kinh ngạc, ở văn phòng ăn trúng? Vương tổng khi nào lại cũng cho phép người khác vào văn phòng của mình ăn cái gì?

"Thịt không được." Vương Trung Đỉnh trực tiếp cự tuyệt.

Hàn Đông chưa từ bỏ ý định, "Vì sao không được?"

"Bởi vì cậu mở không ra."

Không biết có phải là bởi vì 6 ngón tay bị cắt mất một hay không, Hàn Đông mỗi lần túm móc kéo đều không kiểm soát được độ mạnh yếu, mười lần thì có chín lần đều giật đứt móc kéo, nhưng hắn chết không thừa nhận, "Làm sao anh biết tôi mở không ra?"

Vô nghĩa, lão tử thức đêm nâng cho ngươi hơn hai mươi hộp... Vương Trung Đỉnh vẫn nghiêm mặt không nói.

"Dừng xe" Hàn Đông đột nhiên mở miệng.

Nhị Lôi không giảm tốc độ, hỏi trước: "Cậu muốn làm gì?"

"Anh đừng quản, trước dừng xe đã." Hàn Đông sốt ruột.

Vương Trung Đỉnh dương dương cằm, ý bảo Nhị Lôi ngừng xe ở ven đường.

Sau khi Hàn Đông xuống xe vội chạy vào một cửa hàng, mua một hộp cháo Bát Bảo trở về, sau đó đem toàn bộ nội lực tập trung vào ngón trỏ, trong lòng niệm niệm: nhất định phải thành công, nhất định phải thành công, nhất định phải thành công...

Ba một tiếng!

Kéo nắp hộp mở ra thuận lợi.

Hàn Đông cái kia đẹp a, cái kia vui a, khóe miệng đều liệt đến mang tai. Vận dụng khả năng YY thiên bẩm kia, cực kì là "Ta tươi cười vô tư không hề e dè trước mặt Vương tổng tài, nháy mắt hòa tan trái tim Vương tổng tài lạnh như băng." Sau đó một câu không nói, trực tiếp đem nắp hộp vừa mở phóng tới trước mắt Vương tổng tài lắc a lắc, anh có cho hay không đi?

Quả nhiên, Vương Trung Đỉnh dùng giọng điệu bị tàn chướng trẻ con đả bại nói: "Nhị Lôi, xem xem tôi còn hàng hay không, mang qua cho cậu ta mấy hộp."

Xuẩn kế của Hàn Đông thực hiện được, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất ăn cháo Bát Bảo, vẫn không quên hướng bên cạnh liếc liếc mắt, vốn định xem bộ dạng không thể giấu uất ức của Vương Trung Đỉnh, kết quả lại nhìn thấy tâm hoảng ý loạn của chính mình.

Ta phi! Sao đột nhiên cảm thấy y lại có chút thân thiết đây?

Còn có, mình sao lại cao hứng như thế? Anh ta đáp ứng cho mình thịt, mình không phải hẳn là bởi vì được dung túng mà cảm thấy phức tạp chứ? Mình không phải là chỉ khi bị anh ta đá bị anh ta mắng mới cao hứng sao? Nhưng lần trước bị anh ta mắng mình lại đang làm gì? Mình con mẹ nó thế nhưng lại đi Chẻ! Gỗ!

Xong rồi xong rồi... tiếng chuông trong lòng Hàn Đông cảnh báo mãnh liệt, lại bắt đầu điên cuồng mà tự tẩy não: ngươi đã bao nhiêu lâu không hành động rồi? Tiếp tục như vậy không thể được a, ngươi phải đem việc tìm đường chết trở thành sự nghiệp chung thân a...

Nghi thức ký hợp đồng vừa kết thúc, Lý Thượng theo Phương Vân đến nhà riêng của cô ta, nằm ở đoạn đường quốc mậu CBD hoàng kim, căn phòng lớn mấy trăm thước vuông, bên trong trang trí vô cùng xa hoa.

Kết quả Phương Vân sau khi đi vào bắt đầu làm loạn, bộ trà hơn mười vạn nói đập liền đập, mí mắt một cái cũng không chớp.

Thấy Phương Vân lại đằng đằng sát khí đi về phía bồn tắm lớn, Lý Thượng vội vàng tiến lên ngăn cản, lại bị Phương Vân giống như phát điên tát mấy cái, "Hỗn đản! Nghe thấy không? Tôi lặp lại lần nữa, cút đi!"

Lý Thượng vẫn gắt gao ôm Phương Vân, ánh mắt kiên định trước sau như một, nhưng loại kiên định này không hề liên quan đến tình cảm, chỉ là bằng lý trí thanh tỉnh.

"Cô ta dựa vào cái gì vừa về đến đã được hưởng loại đãi ngộ này? Tôi ở công ty đợi lâu như vậy, Vương tổng đã cho tôi cái gì?"

Lý Thượng bình tĩnh an ủi: "Tặng đồng hồ chỉ là hình thức, không có bao nhiêu ý nghĩa. Chị ngẫm lại, Vương tổng không phải còn nhận lời trước mọi người chỉ cần có sản phẩm điện ảnh của công ty, nhất định chỉ có chị là người thích hợp sao?"

"Đó là bởi vì Y Lộ đi rồi! Nếu Y Lộ không đi, nhân vật đó căn bản không tới phiên tôi! Tôi hiện tại đoạt được hết thảy, tất cả đều là dựa vào tôi tự mình liều mạng giành được! Còn cô ta? Ngoại trừ giả bộ ở trước mặt Vương tổng còn có thể làm gì?"

"Đường tắt đi được nhất thời, đi không được cả đời."

Những lời này vừa ra khỏi họng, một tát của Phương Vân đã qua, "Cậu còn không phải cùng một đức hạnh với con tiện nhân kia! Ăn của tôi mặc của tôi dùng của tôi, kết quả là giẫm lên vị trí của tôi!"

Lý Thượng giật giật khóe miệng sưng vù, ngữ khí vững vàng, "Chị không phải đường tắt của em, chị là nữ thần, là em theo tiểu ái mà trưởng thành."

"Đừng mẹ nó giả mù sa mưa nữa, cậu đi soi gương, tự nhìn xem mình trên mặt trừ bỏ hai chữ 'Dục vọng' còn có cái gì?" Dứt lời lại là BA một tiếng vang giòn.

Lý Thượng như trước mặt không đổi sắc, "Em là có dục vọng, nhưng chỉ đối với chị."

Phương Vân lại làm ầm ĩ một trận, rốt cục yếu đuối ở trong lòng Lý Thượng, khóc đến không thể nén xuống.

"Tôi không cam lòng a..."

Lý Thượng thì có thể cam lòng sao?

Đi ra từ nhà Phương Vân không bao lâu, Lý Thượng lại bị Lương Cảnh gọi vào phòng làm việc.

"Người này cậu gặp qua chưa?" Lương Cảnh đem ảnh chụp Hàn Đông cùng với tư liệu vứt đến trước mặt Lý Thượng.

Lý Thượng chỉ tùy tiện nhìn lướt qua.

"Gặp rồi."

Lương Cảnh không ngờ được Lý Thượng bình tĩnh như thế, bất quá đây là chuyện tốt. Nếu việc Hàn Đông tồn tại đã là sự thật không tránh khỏi, như vậy việc Lương Cảnh cần phải làm là chấp nhận sự thật này, đồng thời cũng phải làm cho Lý Thượng tiếp nhận. Nhìn trạng thái Lý Thượng trước mắt, hắn không chỉ có ung dung chấp nhận, hơn nữa đã làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu lâu dài.

"Cậu nghĩ sao?" Lương Cảnh hỏi.

Lý Thượng nói: "Đi con đường của hắn, để cho hắn không còn đường nào để đi."

"Ha ha ha... Tôi quả nhiên không nhìn lầm người."

....

Hàn Đông trước khi ra cửa ồn ào kêu đi chợ mua sơn, sau khi trở về lại là hai tay trống trơn.

"Tại sao lại không mua?" Du Minh hỏi.

Hàn Đông ra vẻ không hay ho, "Một khu chợ bán sỉ cần phá bỏ dời đi nơi khác, hôm nay toàn bộ đóng cửa rồi."

"Vậy cậu định làm sao?"

"Mua qua mạng."

"Đây chẳng phải là còn phải đợi hai ngày mới có thể nhận hàng?"

Hàn Đông cũng ưu sầu, "Vậy thì có sao, còn cách nào khác? Tôi không thể suốt ngày chạy ra bên ngoài đi? Cũng nên thực sự làm chút việc, mãi không làm việc đàng hoàng như vậy, đem vốn liếng tích cóp ở giai đoạn ban đầu đều ăn sạch rồi."

"Ngài còn có vốn ban đầu sao?"

Du Minh nào biết cái Hàn Đông gọi là "Vốn ban đầu" chính là kết thù sống chết cùng Vương Trung Đỉnh.

Đêm qua Hàn Đông suy nghĩ rất nhiều, trong khoảng thời gian này quả thật ứng chiến có chút tiêu cực. Phản kháng Vương Trung Đỉnh là một quá trình trường kì, trong khi đó không thể có một tia lười biếng, nhất định phải "Giữ nghiêm trận địa", để ngừa Vương Trung Đỉnh nhân cơ hội "Khai Tử".

"Cậu nói, một người làm sao để che bớt đi mị lực của mình?" Hàn Đông đột nhiên hỏi.

"Che bớt đi mị lực?" Du Minh khó hiểu, "Đây không phải rất đơn giản sao? Tùy tiện làm chút chuyện xấu là được."

Hàn Đông lắc lắc ngón tay, khẩu khí cuồng vọng, "No, No, No! Đó là đối với người khác, với tôi mà nói một chút cũng không đơn giản."

Du Minh ngẫm lại, "Cậu quả thật không còn cái gì để mà che."

"Cậu mẹ nó có ý gì?" Hàn Đông trừng mắt.

Du Minh lại một lần nữa mở miệng cười nham hiểm.

"Tôi phát hiện tiểu tử cậu không chỉ có độc miệng, còn cười rất xấu..." Hàn Đông oán hận nhìn hắn, "Đừng nói mấy thứ vô dụng nữa, mau chóng giúp tôi nghĩ xem, làm thế nào khiến một người đang yêu thích biến thành chán ghét tôi?"

Du Minh nói: "Tôi cảm thấy cậu có thể thay đổi lối suy nghĩ."

"Thay đổi?" Hàn Đông không rõ.

Du Minh giải thích nói: "Nếu một người thích cậu, có khả năng chính là thích khuyết điểm của cậu."

"Vì sao?"

Bởi vì cậu căn bản không có ưu điểm... Đương nhiên Du Minh không thể nói như vậy, chỉ có thể uyển chuyển biểu đạt, "Đoán thôi."

Hàn Đông cẩn thận nghĩ nghĩ, có vẻ như có loại khả năng này a... Ta đây lúc biểu diễn nhược điểm quả thật hiệu quả rất nhỏ, chẳng lẽ thật sự là phương châm của mình xảy ra vấn đề?

"Nói chút ưu điểm của cậu đi." Du Minh thật sự nghĩ không ra.

"Tôi có thể bắn một lần xong không mềm xuống mà hình thành liên kích, còn có thể bắt JJ ở trang thái cương tự đong đưa, tựa như vòi voi, hoàn toàn không cần dùng tay, chỉ cần dựa vào ý niệm, cậu muốn xem chút không?"

Du Minh đen mặt, "Bỏ đi, cậu vẫn là nói thử khuyết điểm đi."

"Cậu đây không phải muốn làm khó người ta sao?" Hàn Đông trầm tư suy nghĩ một lúc rốt cục mở miệng, "Khuyết điểm của tôi sao... Thì là bộ dạng quá đẹp trai."

Du Minh vốn định nói một câu đừng giỡn, kết quả giật mình phát hiện Hàn Đông là thật lòng.

"Tôi biết rồi, chính là ở chỗ khuôn mặt này gây ra họa!" Hàn Đông ra vẻ thông suốt, "Tôi cho cậu biết, tôi chính là người như thế. Nếu là một nữ nhân bộ dạng đặc biệt xinh đẹp, hắn chính là 'dù mặt dính phân ta vẫn như cũ yêu nàng'."

Du Minh, "... Vậy cậu muốn thế nào? Chẳng lẽ còn muốn huỷ dung?"

"Không cần, tôi còn có một tuyệt kỹ chưa nói cho cậu biết —— vua lạn mặt! Tôi có thể liên tiếp bày ra 10 mặt quỷ vặn vẹo, cam đoan hù chết cậu!" Hàn Đông nói xong liền dựng cổ áo môt cái.

Du Minh quả nhiên nhảy dựng lên một thước có hơn.

"Biến, cách tôi xa một chút."

"Ha ha ha ha ha..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện