Sáng sớm hôm sau, Vương Trung Đỉnh đến xem video theo dõi ở cổng.

Video quay lại rõ ràng từ đầu đến cuối tối hôm Hàn Đông "Đâm xe", Hàn Đông từ lúc bắt đầu lọt vào màn ảnh, chính là trạng thái hoàn toàn mộng du. Ngay sau đó hắn đi tới chỗ rẽ bên trái cổng, xe Vương Trung Đỉnh vừa lúc đi ra, va chạm trong nháy mắt Hàn Đông cũng là không hề chuẩn bị, nhìn không ra chút sơ hở.

Chuông cửa vang lên, Vương Trung Đỉnh tắt video.

Phùng Tuấn vào liền hỏi: "Khi nào thì đem Hàn Đông đưa đến chỗ chị tôi?"

Vương Trung Đỉnh đã thương lượng cùng Phùng Tuấn, một khi Hàn Đông gật đầu sẽ cho hắn ký hợp đồng với công ty đào tạo nghệ sĩ của Phùng Mục Chi. Tuy rằng công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh nghiệp vụ đào tạo là số một, nhưng xuất phát từ lo lắng cho hình tượng công ty, "Vấn đề nghệ sĩ" đều ném cho công ty đào tạo làm, thuần hoá thành thục mới có thể một lần nữa trở về ký tên.

Thế nhưng qua gần một đêm suy nghĩ, Vương Trung Đỉnh lại thay đổi chủ ý.

"Để hắn ở lại công ty đi."

Phùng Tuấn cảm thấy ngoài ý liệu, "Anh thật sự suy nghĩ kỹ chưa? Hắn cũng không phải là lương thiện gì."

"Cậu đây là nghi ngờ con mắt hay là nghi ngờ năng lực người đại diện của chúng ta?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Phùng Tuấn ngượng ngùng cười cười, "Không có, chúng ta công ty nhiều người đại diện như vậy, làm sao có thể không có người tài? Tôi chỉ là lo lắng ở trong thời gian ngắn, hành vi phản nghịch của hắn có thể quấy nhiễu anh tạo thành phiền phức không đáng có."

Vương Trung Đỉnh hừ cười một tiếng, "Cậu quá đề cao hắn."

"Nếu như vậy, tôi sẽ đi sắp xếp."

Phùng Tuấn sắp xếp cho Hàn Đông người đại diện họ Tiêu, ở công ty nhân duyên phi thường, mọi người gọi nàng là Tiêu tỷ. Tiêu tỷ trước mắt dẫn dắt ba nghệ sĩ mới, cho 3 người cùng vào ở một nhà trọ, hơn nữa cùng ở một dãy phòng.

"Đây là của phòng cậu." Tiêu tỷ dẫn Hàn Đông tới cửa.

Hàn Đông nhìn lướt bên trong, điều kiện cũng không tệ lắm, tuy rằng kém hơn "nhà tù 5 sao" lần trước, nhưng ít nhất đồ đạc đầy đủ, so với "ổ chó đồ hơi" của hắn trước kia tốt hơn nhiều.

"Cậu ở tạm một đêm, ngày mai sẽ có người giúp cậu thay mới đồ dùng trong nhà." Tiêu tỷ nói.

Hàn Đông khoát tay, "Không cần thay, những cái này không phải rất tốt sao?"

"Đây là chỉ thị cấp trên."

Tiêu tỷ vừa nói "cấp trên", Hàn Đông tự nhiên mà liên tưởng đến Vương Trung Đỉnh, lúc này ở trong lòng "Cắt" một tiếng, lại muốn đặc biệt đãi ngộ tôi, không đối tốt với tôi anh sẽ chết sao?!

Người đại diện đi rồi, Hàn Đông đi đến 2 phòng bên, kết quả một cửa khóa từ bên trong, một cửa khóa từ bên ngoài, cả hai đều không thấy bóng dáng.

Hàn Đông đành phải về phòng của mình, lôi ảnh chụp Vương Trung Đỉnh ra.

Tuy rằng Hàn Đông đã chắc chắn mình sẽ không thích Vương Trung Đỉnh, nhưng cũng không có nghĩa là hắn muốn ngồi chờ chết, dù sao hai người sớm chiều ở chung, tình huống bất ngờ nào cũng có thể xuất hiện.

Việc cần làm hiện tại là phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.

"Ghét người háo sắc, lưu manh không đứng đắn; ghét người điêu hoa khoác lác, tự nghĩ mình tốt đẹp; ghét tính chậm chạp, mài mài chít chít; ghét người không nhìn xa, thích tính kế; ghét người thần thần cằn nhằn, phong kiến mê tín..."

Hàn Đông dựa vào tướng mạo Vương Trung Đỉnh suy đoán, đoán đoán, đến cuối cùng mặt càng tái.

Cũng quá thảm đi? Hắn chán ghét từng đó khuyết điểm, ta thế nhưng đều không có!

Hàn Đông đặc biệt ưu sầu, xem ra, hắn muốn đem những chỗ thiếu hụt này toàn bộ thêm vào trong người, trong suy nghĩ chuyện này cũng không phải đơn giản. Dùng sức không đủ dễ lưu lại hậu hoạ, dùng sức quá mạnh dễ phản tác dụng.

Mà nói, hắn cảm thấy giả vờ ngây ngốc sẽ tốt hơn, nhưng không chú ý có thể biến thành dễ thương, chuyện nhỏ này thật quá khó nghĩ.

Cho nên, Hàn Đông tính toán lập một kế hoạch mật chặt chẽ cẩn thận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện