Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ
* * *
“Có điều, cậu ta khẳng định không muốn ký hợp đồng với chúng ta, cũng không muốn tiếp tục phát triển trong giới nũa.” Nhị Lôi nói.
Điểm này, không ngờ nằm ngoài ý liệu của Vương Trung Đỉnh.
“Cậu ta có nói lý do không?”
Nhị Lôi lắc đầu, “Không nói.”
Buổi tối, Vương Trung Đỉnh lần thứ hai lái xe tới chỗ ở của Hàn Đông.
Lần trước tới vội vội vàng vàng, cả cửa cũng chưa kịp khóa, thực ra phòng cũng chẳng có gì trộm được. Căn phòng ngăn đôi với cái nệm hơi rẻ tiền nhìn là biết. Xung quanh nệm rải đầy những quần áo, vật dụng hàng ngày, đồ ăn vặt mới ăn phân nửa… Trong sọt rác, một cái hộp phá lệ bắt mắt.
Vương Trung Đỉnh mở nó ra, không ngờ bên trong lại được sắp xếp rất gọn gàng.
Hầu như tất cả đều là tạp chí, phân loại dựa vào ngày phát hành, từ kỳ đầu tiên tới kỳ cuối cùng, một kỳ cũng không thiếu, xong lại thấy một cuốn sách về biểu diễn chuyên nghiệp, mỗi một trang đều được đánh dấu lại cẩn thận.
Cuối cùng, Vương Trung Đỉnh tìm thấy một cuốn sách cũ đã ngả sang màu vàng 《Thơ Đường ba trăm bài 》.
Trên sách còn viết: “Mối tình đầu tặng”.
Dựa vào độ cũ của cuốn sách cũng đoán được phải hơn chín năm rồi, dựa vào nội dung cũng đoán được là yêu sớm, quả nhiên là bại hoại từ trong trứng.
Rất nhanh, Vương Trung Đỉnh lại phát hiện một cuốn tạp chí bị vứt bên ngoài.
Ban đầu bìa tạp chí vốn là mặt của hắn, nhưng bây giờ bìa lại bị vẽ đủ thứ loạn thất bát tao, cũng không phải kiểu trò đùa vẽ mặt xấu lên như bình thường, mà là đủ các loại ký hiệu quỷ dị.
Cùng lúc đó, Vương Trung Đỉnh lại thấy cách đó không xa cũng có ảnh chụp của Hàn Đông, cũng bị vẽ thành loại thần kinh đó.
Vương Trung Đỉnh xé tấm bìa, bỏ cùng tấm ảnh của Hàn Đông nhét vào bọc.
Sau đó, hắn mở máy tính của Hàn Đông lên.
Máy tính của Hàn Đông giống như phiên bản thu nhỏ của căn phòng, bên trong là loạn thất bát tao các kiểu cùng icon, nhưng bên trong folder mang tên “công việc” lại được phân loại hết sức chỉnh tề, ngay ngắn.
Trong tệp đó chính là mấy trăm cảnh phim, đều là những bộ phim mà hắn đã từng tham gia trong suốt năm năm qua, rất nhiều phim là của Tập đoàn Trung Đỉnh, nhưng Vương Trung Đỉnh lại không hề biết, trên đời này tồn tại một người tên là Hàn Đông.
Những cảnh phim đều có một kiểu tên thống nhất như 12’15” — 12’17”, 47’33” — 47’34”… Chờ một chút, đây chính là thời gian mà Hàn Đông xuất hiện trên màn ảnh.
Đối với một tên cuồng số như Vương Trung Đỉnh, chỉ cần liếc mắt cũng tính ra được tổng thời gian Hàn Đông được xuất hiện.
Năm năm — nhưng tổng thời lượng còn chưa bằng thời gian một diễn viên được xuất hiện trong một bộ phim.
Mà đó là chưa tính tới vài giây thời gian Hàn Đông ráng dây dưa trên màn ảnh, nếu tính thực tế, thậm chí còn chưa tới.
Khó có thể tưởng tượng được, một tên thần kinh lại nhị hóa như thế, nhìn sao cũng không giống dạng người cố chấp? Càng khó ngờ hơn là, nếu đam mê với nghề diễn viên như vậy, tại sao cậu ta lại cự tuyệt cơ hội phát triển lớn này? Vương Trung Đỉnh mở một tệp con, bên trong là sân khấu mà Hàn Đông đã từng diễn vai quần chúng, còn có vài tấm ảnh chụp cùng người nổi tiếng. Thử kéo xuống một chút, một tấm ảnh đáng ngạc nhiên lọt vào tầm mắt Vương Trung Đỉnh.
Ảnh chụp chung của Hàn Đông và Lý Thượng!
Hai người đứng trước cửa studio Bắc Ảnh vai kề vai đầu sát bên đầu, ngày chụp là ngày Lương Cảnh phái người tới chọn diễn viên.
Trong ảnh chụp, Lý Thượng cười tới là ngu, cùng người lần trước Vương Trung Đỉnh gặp mặt như hai người khác nhau.
Vương Trung Đỉnh sao tấm ảnh đó vào usb của mình.
Trước khi đi, Vương Trung Đỉnh lại phát hiện một sợi dây thừng vắt trên nắm cửa, cũng là đạo cụ hỗ trợ Hàn Đông khóc tới tê tâm phế liệt hôm đó. Chỉ là một sợi dây thừng bình thường, được tết bằng vài sợi dây gai. Sợi dây bị Hàn Đông gấp lại, chỗ giữa hơi tòe ra, nhìn như có cái gì bị giấu trong dây.
Vương Trung Đỉnh lấy tay tách đầu dây, rút ra một tờ giấy.
“Đông tử anh yêu nhất.”
Rất rõ ràng, đây chính là bút tích của một thằng đàn ông.
Vương Trung Đỉnh đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó Hàn Đông khóc thổn thức…
Đã bao lâu rồi chuyện này không được phát hiện? Bảy ngày? Mười ngày? Hay là một tháng, trang giấy vẫn còn nằm trong dây thừng. Thật may là có người phát hiện ra bí mật này rồi, nhưng lại rất không may rằng, người phát hiện không phải là Hàn Đông.
Vương Trung Đỉnh rút tờ giấy ra rồi không thèm trả lại chỗ cũ, cứ thế cất gọn vào túi tiền.
Sau đó, khóa cửa lại rời đi.
* * *
“Có điều, cậu ta khẳng định không muốn ký hợp đồng với chúng ta, cũng không muốn tiếp tục phát triển trong giới nũa.” Nhị Lôi nói.
Điểm này, không ngờ nằm ngoài ý liệu của Vương Trung Đỉnh.
“Cậu ta có nói lý do không?”
Nhị Lôi lắc đầu, “Không nói.”
Buổi tối, Vương Trung Đỉnh lần thứ hai lái xe tới chỗ ở của Hàn Đông.
Lần trước tới vội vội vàng vàng, cả cửa cũng chưa kịp khóa, thực ra phòng cũng chẳng có gì trộm được. Căn phòng ngăn đôi với cái nệm hơi rẻ tiền nhìn là biết. Xung quanh nệm rải đầy những quần áo, vật dụng hàng ngày, đồ ăn vặt mới ăn phân nửa… Trong sọt rác, một cái hộp phá lệ bắt mắt.
Vương Trung Đỉnh mở nó ra, không ngờ bên trong lại được sắp xếp rất gọn gàng.
Hầu như tất cả đều là tạp chí, phân loại dựa vào ngày phát hành, từ kỳ đầu tiên tới kỳ cuối cùng, một kỳ cũng không thiếu, xong lại thấy một cuốn sách về biểu diễn chuyên nghiệp, mỗi một trang đều được đánh dấu lại cẩn thận.
Cuối cùng, Vương Trung Đỉnh tìm thấy một cuốn sách cũ đã ngả sang màu vàng 《Thơ Đường ba trăm bài 》.
Trên sách còn viết: “Mối tình đầu tặng”.
Dựa vào độ cũ của cuốn sách cũng đoán được phải hơn chín năm rồi, dựa vào nội dung cũng đoán được là yêu sớm, quả nhiên là bại hoại từ trong trứng.
Rất nhanh, Vương Trung Đỉnh lại phát hiện một cuốn tạp chí bị vứt bên ngoài.
Ban đầu bìa tạp chí vốn là mặt của hắn, nhưng bây giờ bìa lại bị vẽ đủ thứ loạn thất bát tao, cũng không phải kiểu trò đùa vẽ mặt xấu lên như bình thường, mà là đủ các loại ký hiệu quỷ dị.
Cùng lúc đó, Vương Trung Đỉnh lại thấy cách đó không xa cũng có ảnh chụp của Hàn Đông, cũng bị vẽ thành loại thần kinh đó.
Vương Trung Đỉnh xé tấm bìa, bỏ cùng tấm ảnh của Hàn Đông nhét vào bọc.
Sau đó, hắn mở máy tính của Hàn Đông lên.
Máy tính của Hàn Đông giống như phiên bản thu nhỏ của căn phòng, bên trong là loạn thất bát tao các kiểu cùng icon, nhưng bên trong folder mang tên “công việc” lại được phân loại hết sức chỉnh tề, ngay ngắn.
Trong tệp đó chính là mấy trăm cảnh phim, đều là những bộ phim mà hắn đã từng tham gia trong suốt năm năm qua, rất nhiều phim là của Tập đoàn Trung Đỉnh, nhưng Vương Trung Đỉnh lại không hề biết, trên đời này tồn tại một người tên là Hàn Đông.
Những cảnh phim đều có một kiểu tên thống nhất như 12’15” — 12’17”, 47’33” — 47’34”… Chờ một chút, đây chính là thời gian mà Hàn Đông xuất hiện trên màn ảnh.
Đối với một tên cuồng số như Vương Trung Đỉnh, chỉ cần liếc mắt cũng tính ra được tổng thời gian Hàn Đông được xuất hiện.
Năm năm — nhưng tổng thời lượng còn chưa bằng thời gian một diễn viên được xuất hiện trong một bộ phim.
Mà đó là chưa tính tới vài giây thời gian Hàn Đông ráng dây dưa trên màn ảnh, nếu tính thực tế, thậm chí còn chưa tới.
Khó có thể tưởng tượng được, một tên thần kinh lại nhị hóa như thế, nhìn sao cũng không giống dạng người cố chấp? Càng khó ngờ hơn là, nếu đam mê với nghề diễn viên như vậy, tại sao cậu ta lại cự tuyệt cơ hội phát triển lớn này? Vương Trung Đỉnh mở một tệp con, bên trong là sân khấu mà Hàn Đông đã từng diễn vai quần chúng, còn có vài tấm ảnh chụp cùng người nổi tiếng. Thử kéo xuống một chút, một tấm ảnh đáng ngạc nhiên lọt vào tầm mắt Vương Trung Đỉnh.
Ảnh chụp chung của Hàn Đông và Lý Thượng!
Hai người đứng trước cửa studio Bắc Ảnh vai kề vai đầu sát bên đầu, ngày chụp là ngày Lương Cảnh phái người tới chọn diễn viên.
Trong ảnh chụp, Lý Thượng cười tới là ngu, cùng người lần trước Vương Trung Đỉnh gặp mặt như hai người khác nhau.
Vương Trung Đỉnh sao tấm ảnh đó vào usb của mình.
Trước khi đi, Vương Trung Đỉnh lại phát hiện một sợi dây thừng vắt trên nắm cửa, cũng là đạo cụ hỗ trợ Hàn Đông khóc tới tê tâm phế liệt hôm đó. Chỉ là một sợi dây thừng bình thường, được tết bằng vài sợi dây gai. Sợi dây bị Hàn Đông gấp lại, chỗ giữa hơi tòe ra, nhìn như có cái gì bị giấu trong dây.
Vương Trung Đỉnh lấy tay tách đầu dây, rút ra một tờ giấy.
“Đông tử anh yêu nhất.”
Rất rõ ràng, đây chính là bút tích của một thằng đàn ông.
Vương Trung Đỉnh đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó Hàn Đông khóc thổn thức…
Đã bao lâu rồi chuyện này không được phát hiện? Bảy ngày? Mười ngày? Hay là một tháng, trang giấy vẫn còn nằm trong dây thừng. Thật may là có người phát hiện ra bí mật này rồi, nhưng lại rất không may rằng, người phát hiện không phải là Hàn Đông.
Vương Trung Đỉnh rút tờ giấy ra rồi không thèm trả lại chỗ cũ, cứ thế cất gọn vào túi tiền.
Sau đó, khóa cửa lại rời đi.
Danh sách chương