Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ
* * *
Ngày casting, Lý Thượng dậy thật sớm, thay đồ mới chuẩn bị xuất phát. Lúc xoay người lấy túi xách, nhìn thấy Hàn Đông giơ giơ cái quần rách, dùng cặp mắt trông mong năn nỉ mình: “Đổi cái này đi.”
Lý Thượng không đành lòng dập tắt sự nhiệt tình của Hàn Đông, đem quần nhét vào túi.
“Tới gần giờ casting tôi sẽ đổi lại.”
Lý Thượng vừa đi, Hàn Đông cũng ngủ không được, tóc xoăn lộn xộn, trông như một con chó xù lớn “bò” vào phòng Diệp Thành Lâm, ánh mắt tiều tụy lủi lên giường.
Diệp Thành Lâm vỗ vỗ đầu hắn hỏi: “Sao cậu không đi cùng nó?”
“Em muốn rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này.”
Diệp Thành Lâm hoàn toàn không thèm tin, còn cười trêu chọc: “Không phải hai ngày trước cậu còn cảm thấy mình sắp bùng cháy sao, sao đùng một cái là muốn rời khỏi?”
Hàn Đông đương nhiên không có mặt mũi nói là nguyên do thật phía sau, chỉ bất đắc dĩ kết luận trong một câu, “Chán.”
“Cậu mà cũng có lúc chán?”
Từ lúc Diệp Thành Lâm quen biết Hàn Đông tới nay, hắn vẫn kiên trì đóng quân ở cửa Bắc Ảnh, ba năm như một ngày. Theo như Diệp Thành Lâm nhận thấy, Hàn Đông có loại tình cảm và nhiệt huyết vô cùng mãnh liệt với nghệ thuật, không phải loại người chịu thua giữa đường.
“Anh nghĩ giúp em coi, em có thể làm được cái gì?” Hàn Đông thần tình buồn rười rượi.
Diệp Thành Lâm hỏi: “Hiện tại cậu có bao nhiêu tiền gởi ngân hàng?”
Hàn Đông lấy ra một đống tiền lẻ rải lên giường, “Tám mươi bảy tệ ba, vé xe buýt còn tầm mười hai tệ, làm tròn là một trăm.”
“…” Như không, “Vậy bằng cấp của cậu… À, đúng rồi, tốt nghiệp sơ trung…”
Hàn Đông đặc biệt nhấn mạnh, “Thơ Đường ba trăm bài tùy tiện thi là đỗ.”
“Ai cần cái đó?” Diệp Thành Lâm lại nghĩ nghĩ. “Đúng rồi, không phải cậu vẫn hay xem tướng cho người ta sao?”
“Cái đó chỉ là việc tay trái thôi, hơn nữa, bây giờ bọn bịp bợm giang hồ rất nhiều, hủy hoại thanh danh của người xem tướng, chén cơm này càng ngày càng không thể trông cậy.”
Diệp Thành Lâm bất đắc dĩ, “Bằng cậu cũng chỉ có thể làm công nhân.”
“Anh nói xem công nhân làm ở công trường thi công có dễ không? Nhìn dáng người này, chân dài, thân thể tràn đầy sức sống, nhân tài như này sao lại không được trọng dụng?”
“Cũng không hẳn. Bây giờ làm cái gì mà không cần bằng cấp? Có nhiều đơn vị thi công cũng cần bằng cấp đào tạo chính quy, cậu muốn làm công nhân chưa chắc được.”
Hàn Đông dúi đầu xuống giường, kín đáo thở dài.
…
“Tới XX, mời ngài chuẩn bị xuống xe.”
Lý Thượng mới rút chân ra, tài xế đã đóng cửa xe lại, cái túi bị cửa xe kẹp lại, vội vàng hô to với tài xế, “Hêy, sư phụ, túi của tôi còn ở trong, mở…”
Lời còn chưa dứt, tài xế đã lái cho xe chạy, Lý Thượng thất tha thất thểu chạy sát theo sau. Tới trạm dừng xe buýt đột nhiên dừng lại, Lý Thượng còn chưa kịp đứng vững cửa xe đã bật mở, quăng cả người và túi ngã ngửa.
Mất thăng bằng, ngã vào vũng sình, càng xui xẻo hơn là áo thì nguyên vẹn không bị gì, còn quần lại dính bẩn cả một mảng lớn.
Đờ! Có phải tên tiểu tử Hàn Đông kia đang nguyền rủa mình không? Lý Thượng âm thầm cắn răng, cái quần Hàn Đông đưa coi như bị rách một chút cũng xem thành cá tính, còn cái quần dơ này thật hết thuốc chữa.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách thay quần của Hàn Đông.
* * *
Ngày casting, Lý Thượng dậy thật sớm, thay đồ mới chuẩn bị xuất phát. Lúc xoay người lấy túi xách, nhìn thấy Hàn Đông giơ giơ cái quần rách, dùng cặp mắt trông mong năn nỉ mình: “Đổi cái này đi.”
Lý Thượng không đành lòng dập tắt sự nhiệt tình của Hàn Đông, đem quần nhét vào túi.
“Tới gần giờ casting tôi sẽ đổi lại.”
Lý Thượng vừa đi, Hàn Đông cũng ngủ không được, tóc xoăn lộn xộn, trông như một con chó xù lớn “bò” vào phòng Diệp Thành Lâm, ánh mắt tiều tụy lủi lên giường.
Diệp Thành Lâm vỗ vỗ đầu hắn hỏi: “Sao cậu không đi cùng nó?”
“Em muốn rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này.”
Diệp Thành Lâm hoàn toàn không thèm tin, còn cười trêu chọc: “Không phải hai ngày trước cậu còn cảm thấy mình sắp bùng cháy sao, sao đùng một cái là muốn rời khỏi?”
Hàn Đông đương nhiên không có mặt mũi nói là nguyên do thật phía sau, chỉ bất đắc dĩ kết luận trong một câu, “Chán.”
“Cậu mà cũng có lúc chán?”
Từ lúc Diệp Thành Lâm quen biết Hàn Đông tới nay, hắn vẫn kiên trì đóng quân ở cửa Bắc Ảnh, ba năm như một ngày. Theo như Diệp Thành Lâm nhận thấy, Hàn Đông có loại tình cảm và nhiệt huyết vô cùng mãnh liệt với nghệ thuật, không phải loại người chịu thua giữa đường.
“Anh nghĩ giúp em coi, em có thể làm được cái gì?” Hàn Đông thần tình buồn rười rượi.
Diệp Thành Lâm hỏi: “Hiện tại cậu có bao nhiêu tiền gởi ngân hàng?”
Hàn Đông lấy ra một đống tiền lẻ rải lên giường, “Tám mươi bảy tệ ba, vé xe buýt còn tầm mười hai tệ, làm tròn là một trăm.”
“…” Như không, “Vậy bằng cấp của cậu… À, đúng rồi, tốt nghiệp sơ trung…”
Hàn Đông đặc biệt nhấn mạnh, “Thơ Đường ba trăm bài tùy tiện thi là đỗ.”
“Ai cần cái đó?” Diệp Thành Lâm lại nghĩ nghĩ. “Đúng rồi, không phải cậu vẫn hay xem tướng cho người ta sao?”
“Cái đó chỉ là việc tay trái thôi, hơn nữa, bây giờ bọn bịp bợm giang hồ rất nhiều, hủy hoại thanh danh của người xem tướng, chén cơm này càng ngày càng không thể trông cậy.”
Diệp Thành Lâm bất đắc dĩ, “Bằng cậu cũng chỉ có thể làm công nhân.”
“Anh nói xem công nhân làm ở công trường thi công có dễ không? Nhìn dáng người này, chân dài, thân thể tràn đầy sức sống, nhân tài như này sao lại không được trọng dụng?”
“Cũng không hẳn. Bây giờ làm cái gì mà không cần bằng cấp? Có nhiều đơn vị thi công cũng cần bằng cấp đào tạo chính quy, cậu muốn làm công nhân chưa chắc được.”
Hàn Đông dúi đầu xuống giường, kín đáo thở dài.
…
“Tới XX, mời ngài chuẩn bị xuống xe.”
Lý Thượng mới rút chân ra, tài xế đã đóng cửa xe lại, cái túi bị cửa xe kẹp lại, vội vàng hô to với tài xế, “Hêy, sư phụ, túi của tôi còn ở trong, mở…”
Lời còn chưa dứt, tài xế đã lái cho xe chạy, Lý Thượng thất tha thất thểu chạy sát theo sau. Tới trạm dừng xe buýt đột nhiên dừng lại, Lý Thượng còn chưa kịp đứng vững cửa xe đã bật mở, quăng cả người và túi ngã ngửa.
Mất thăng bằng, ngã vào vũng sình, càng xui xẻo hơn là áo thì nguyên vẹn không bị gì, còn quần lại dính bẩn cả một mảng lớn.
Đờ! Có phải tên tiểu tử Hàn Đông kia đang nguyền rủa mình không? Lý Thượng âm thầm cắn răng, cái quần Hàn Đông đưa coi như bị rách một chút cũng xem thành cá tính, còn cái quần dơ này thật hết thuốc chữa.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách thay quần của Hàn Đông.
Danh sách chương