Tất cả đều được sắp xếp sẵn sàng thì Lăng Đại Công Tử mới từ trên ngựa thong thả bước xuống chậm như rùa. Hắn vẫn còn ôm Lăng Thần chậm rãi bước trên tấm thảm đỏ đi đến bên những cái bàn ngọc kia.

Đôi mắt của binh lính thủ vệ thành và người của Dương Gia muốn lòi ra ngoài luôn.

Vị Lăng đại công tử hôm nay muốn gây rối gì đây? Thấy Lăng Thiên không thèm nhìn đến chính mình Dương Lôi liền hừ một tiếng: "Tiểu bối vô lễ." Sau đó quay người lại hét to: "Trở về."

Nhìn mọi người Dương Gia cưỡi ngựa rời khỏi Lăng Thiên mỉm cười kéo Lăng Thần đặt lên đùi mình, thần sắc có chút kiên quyết.

Lăng Thần không hiểu rõ ý của hắn nhưng nàng không bao giờ làm trái ý của Lăng Thiên nên đành làm theo. Nàng ngồi trên người hắn như một con chim nhỏ nhắn nhưng thần sắc lại có chút mất tự nhiên. Đối với Lăng Thiên coi trọng chính mình thì trong lòng mừng rỡ không thôi.

Lăng Thiên đem hai chén rượu trên bàn đặt trước người, chụp một vò rượu mở ra, mỉm cười đẩy bàn tay của Lăng Thần muốn lấy bình rượu rót cho hắn. Sau khi rót đầy cầm lấy một chén, chén còn lại đưa cho Lăng Thần. Vị rượu nhè nhẹ thơm ngát, đây là một loại rượu tuyệt thế Lăng Thiên cất thành - Nữ Nhi Tâm.

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Lăng Thần hiện ra một tia nghi hoặc, chần chờ cầm lấy chén rượu nhìn thấy gương mặt Lăng Thiên trịnh trọng vô cùng thì trong lòng không tự chủ cũng khẩn trương theo.

"Thần Nhi. Trước khi uống chén rượu này ta kể cho muội nghe một câu chuyện xưa." Ánh mắt Lăng Thiên có bảy phần trịnh trọng, hai phần buồn bả, một phần hoài niệm: "Muội có biết tại sao hôm nay ta lại muốn trải thảm hồng không? Có phải hay không trong lòng cảm giác được công tử ta phát điên rồi?"

Lăng Thần kinh ngạc lắc đầu, ngữ khí trịnh trọng nhẹ giọng nói: "Vô luận công tử làm điều gì đương nhiên có đạo lý của việc đó. Thần Nhi chưa từng nghĩ công tử làm sai cả." Ánh mắt ôn nhu của nàng mang theo tình cảm dạt dào như sóng biển nhìn gương mặt Lăng Thiên biểu hiện một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý, tất cả linh hồn đều tín nhiệm hắn một cách tuyệt đối và tình yêu thương nồng đậm không gì có thể lay động được. Dường như nam tử trước mặt trong ánh mắt của nàng muốn bản thân nàng làm gì thì cũng phải làm theo không chút do dự gì. Cho dù là vì hắn mà đi tìm chết.

Lăng Thiên cười cười, năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, giọng nói có chút mờ ảo: "Ở một địa phương rất xa có một quốc gia. Trên quốc gia đó chỉ cần nam nữ có cảm tình với nhau liền có thể kết uyên ương. Một ngày nào đó nam tử sẽ nắm tay người yêu của mình đi lên tấm thảm hồng. Mà tấm thảm ấy chính là thần thánh chí cao vô thượng trong lòng nam nữ ấy. Bởi vì tấm thảm ấy chính là minh chứng cho lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau đi trên khoảng đời còn lại."

Lăng Thần "A" một tiếng, trong lòng vừa mừng vừa sợ nhìn tấm thảm hồng dưới chân mình. Đôi mắt tuyệt mỹ như mộng như ảo lộ ra vẻ mừng như điên mà ẩn trong đó là vẻ cảm động vô cùng. Đôi môi như đóa hoa nhỏ run nhè nhẹ, ngực phập phồng kịch liệt ngẩng đầu nhìn Lăng Thiên. Đôi mắt tràn đầy không thể tin và mừng rỡ vô cùng. Lúc này nàng không còn biết cái gì gọi là thẹn thùng, cái gì gọi là sự rụt rè của thiếu nữ.

Nàng chỉ cảm thấy trái tim vì hưng phấn quá mà vỡ nát. Hạnh phúc vô biên trong nháy mắt bao phủ toàn tâm linh nàng. Đôi mắt tràn ngập lệ thủy rốt cục cũng chảy xuống gương mặt tuyệt mỹ.

Âm thanh Lăng Thiên trầm thấp tình cảm nhìn về ánh mắt Lăng Thần đầy ôn nhu. Vươn tay phải nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Lăng Thần rồi vỗ nhẹ gương mặt nàng: "Thần Nhi. Huynh muốn nói cho muội biết mặc kệ sau này như thế nào đi nữa, có lẽ huynh sẽ có nữ nhân khác, có lẽ huynh không thể cho muội một thân phận thê tử nhưng phụ nữ có thể cùng huynh đi lên tấm thảm hồng này chỉ có duy nhất mình muội thôi!"

Cảm giác hạnh phúc thật lớn bao phủ tâm hồn làm cho Lăng Thần trong thời gian ngắn không thể phản ứng kịp. Ngơ ngác đứng đó, cả người như mất đi linh giác, linh hồn bay lượn giữa không trung rộng lớn.

Lăng Thiên mỉm cười giơ chén rượu chạm nhẹ với chén rượu trong tay Lăng Thần phát ra một tiếng 'đinh' giòn vang: "Thần Nhi. Sau khi uống chén rượu này thì trong lòng vĩnh viễn không còn ủy khuất nữa!"

Lăng Thần như vừa tỉnh mộng lại. Cả người khẽ run một chút, từng giọt lệ ấm nồng rơi trên chén rượu, âm thanh nghẹn ngào: "Công tử... Công tử... Chỉ cần có thể ở bên cạnh công tử thì cho dù Thần Nhi làm gì cũng được... Kiếp này... Kiếp này sẽ không ủy khuất. Đời đời kiếp kiếp cũng không có. Cảm ơn công tử..."

Sắc mặt Lăng Thiên nghiêm chỉnh lại: "Thần Nhi không được nói bậy. Công tử không cần Thần Nhi chịu ủy khuất cũng không cần Thần Nhi hy sinh gì cả. Chỉ cần Thần Nhi vì công tử mà phải sống cho tốt!"

Lăng Thần hơi khó hiểu: "Công tử..."

Lăng Thiên lộ ra nụ cười ôn nhu: "Thần Nhi. Muội cũng biết nhân sinh một đời có khi làm một người chết rất dễ nhưng làm một người sống rất khó khăn. Thần Nhi, muội nên sống vì công tử ta!"

Lăng Thần nghe nói những lời từ tận trái tim như vậy khiến cho tâm tình kích động run cả người, chén rượu trên tay vì vậy mà rơi nhẹ ra ngoài một ít. Thấy vậy nàng vội 'a' một tiếng, trong lòng tiếc hận vô cùng. Trong mắt Lăng Thần thì chén rượu này chính là rượu đính ước của công tử, mỗi một giọt đều trân quý vô cùng. Nàng không dám chần chờ nữa mà ngửa cổ uống sạch chén rượu Nữ Nhi Tâm như mộng như ảo này. Giống như uống xuống hạnh phúc chờ đợi cả đời, an định mười bảy năm tình hoài của thiếu nữ.

Sau đó nàng không màng tất cả nhào vào trong lòng Lăng Thiên như muốn đưa cả thâm thể mềm mại của nàng hòa tan vào lồng ngực ấm áp

Lăng Thiên nhẹ nhàng hôm thân thể của Lăng Thần, trong lòng đột nhiên xuất hiện hàng vạn hàng nghìn nhu tình. Tình cảm của Lăng Thần đối Lăng Thiên ngày càng sâu sắc. Bản thân Lăng Thiên cũng không phải là kẻ ngu thì sao không hiểu được? Chỉ vì bóng ma của Lăng Tuyết Nhi hãm hại hắn vẫn còn tồn tại quanh quẩn trong lòng hắn khiến cho Lăng Thiên không còn tin tưởng vào bất kỳ một phụ nữ nào nữa. Cho dù là Lăng Thần thanh mai trúc mã hắn cũng tận lực phong bế tình cảm của mình. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Hơn mười năm ở chung, Lăng Thần lớn hơn mình hai tuổi nhưng lại cẩn thận, ôn nhu, yên lặng quan tâm hắn làm cho Lăng Thiên cảm thấy Lăng Thần đã trở thành một người không thể thiếu bên hắn. Nhất là những thời gian gần đây khi Ngọc Băng Nhan đến ở tại Lăng Gia thì Lăng Thiên thường hay phát hiện ánh mắt Lăng Thần đôi khi nhìn mình có chút u oán làm cho mỗi khi Lăng Thiên nhìn thấy ánh mắt ấy trong lòng có chút đau xót khó hiểu. Rốt cục hắn cũng quyết định trao một địa vị quan trọng trong lòng hắn cho cô gái đáng yêu vẫn luôn vì hắn mà không oán không hận, luôn yên lặng nỗ lực.

Lúc này thấy Lăng Thần vì mừng quá mà khóc thì trong lòng Lăng Thiên cũng thở dài một hơi. Đột nhiên hắn cảm giác được tâm tình bản thân cũng vui sướng vô cùng.

Trời chiều, mây màu vàng bay khắp trời. Tại cửa thành nguy nga, một tấm thảm hồng đỏ như hoa có một đôi nam nữ mặc đồ trắng trên đó yên lặng ôm lấy nhau trở thành một bức tranh thật tuyệt mỹ.

Phía xa, bụi mù bốc cao.

Một đội kỵ binh khoảng trăm người dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Gần như khi vừa nhìn thấy bụi mù thì đội kỵ binh tinh nhuệ đã đến trước mặt mọi người. Nếu chỉ xem về bản chất mà nói đã hơn cả kỵ binh của Nam Cung Thế Gia.

Một gã hộ vệ có vóc người mạnh khỏe phóng ngựa lên nghênh đón, ôm quyền hành lễ từ xa: "Người đến chính là Tiêu Gia Nhị Gia? Công tử nhà ta đã đợi lâu rồi..."

Một tiếng hiệu lệnh vang lên, hơn một trăm con ngựa dừng lại. Người đi đầu là một người có mắt phượng, hàm râu quai nón dài, thần thái thanh nhã xuất trần: "Là huynh đệ Lăng Gia sao?"

Hộ vệ kia chính là thủ lĩnh hộ viện Vương Thông nghe vậy liền đáp: "Không dám nhận Nhị gia gọi là huynh đệ. Công tử nhà ta đang đợi phía trước. Mời Nhị gia đi đến..."

Ánh mắt Tiêu Phong Dương nhìn qua Vương Thông liền thấy tại của thành có một tấm thảm hồng xa hoa cực kỳ. Trên thảm hồng có một nam một nữ đang ôm nhau liền hừ lạnh một tiếng.

Mọi người đều biết Tiêu Gia là đệ nhất thương cổ thế gia, tài lực hùng hậu, có thể nói là thiên hạ đệ nhất nhưng người ngoài không hề biết Tiêu gia có một lực lượng tình báo không hề thua kém các thế lực lớn. Khi Lăng Thiên ra nghênh đón sớm đã có người báo cho Tiêu Phong Dương rồi. Tiêu Phong Dương đối với danh tiếng của Lăng Thiên sớm đã không hài lòng. Nhưng mà đại ca luôn cơ trí của hắn lại khen tiểu tử vô lại này nhiều lần. Hôm nay mình là khách đến Thừa Thiên lại nhận được đãi ngộ như thế.

Tiêu Phong Dương là thân đệ của Tiêu Phong Hàn. Tuổi chỉ hơn bốn mươi mà bối phận lại rất cao. Chỉ nói về bối phận thì hắn còn cao hơn cả phụ thân Lăng Khiếu của Lăng Thiên một tầng. Mà Lăng Gia gia chủ không đến thì cũng phải cho Lăng Khiếu ra đón. Thế mà lại cho một tên hoàn khố ra đón cũng đành. Lăng Thiên lại ngồi xuống đất ôm mỹ nhân trong lòng hoàn toàn không để bản thân mình vào mắt chút nào thì Tiêu Phong Hàn sao không giận được.

Nhưng mà Tiêu Phong Dương là người tâm kế cao thâm, hỉ nộ không hiện ra mặt, hắn xuống ngựa ngữ khí bình thản nói: "Không dám để cho Lăng công tử chờ lâu, chúng ta đi tham kiến Lăng công tử đi nào!" Trong lời nói hiển nhiên đối với sự nghênh đón của Lăng Thiên lại cùng giai nhân nhắm mắt ôm nhau không thèm để ý đến khách nhân là ta rất bất mãn. Hàm ý châm chọc vô cùng.

"Tên mặc quần áo trắng bên kia là Lăng Gia đại công tử các ngươi sao?" Một âm thanh lạnh lùng nhưng dễ nghe vang lên. Chính là Tiêu Nhạn Tuyết vẫn luôn theo sau Tiêu Phong Dương. Một thân áo bào màu đen, trên mặt cũng có một cái khăn màu đen che chỉ lộ ra một đôi mắt linh động nhưng lạnh lùng vô cùng.

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện