Lý Trọng Tuấn ngạc nhiên nói:
- Nói nghe một chút.
Tần Tiêu biểu lộ nghiêm túc:
- Lần này tân nương tử hình như không phải là Vĩnh Thái quận chúa ta gặp trước kia, mà là... >
Lý Trọng Tuấn mở to hai mắt:
- Ai?
Tần Tiêu nhíu mày lại, thấp giọng nghiêm nghị nói ra:
- Thủ lĩnh Hỏa Phượng, con gái Từ Kính Nghiệp, Từ Tiểu Nguyệt!
Quả nhiên Lý Trọng Tuấn quá sợ hãi, suýt nữa đề cao âm thanh, cưỡng ép âm điệu của mình, tức giận gầm nhẹ nói:
- Vậy còn em gái của bổn vương, Vĩnh Thái quận chúa đâu rồi?
Vẻ mặt Tần Tiêu trầm xuống, chậm rãi lắc đầu:
- Cũng còn chưa biết...
Lý Trọng Tuấn tức giận dậm chân, nói:
- Từ Tiểu Nguyệt, tốt cho nữ nhân âm tàn! Bổn vương vốn định xử lý xong đám tặc này, tụ tập đầy đủ sẽ tới Sở Tiên sơn trang hốt gọn một mẻ! Nhưng mà kể từ bây giờ lại sợ ném chuột vỡ bình! Rất là đáng hận!
Cảnh ban đêm càng đậm, cháng đường phủ Thứ Sử vẫn tiếp tục yến hội như trước, hơn nữa lúc này còn tiếng vào giai đoạn cao trào. Mấy nữ tử áo đỏ áo xanh chính là ca vũ nổi tiếng ở Giang Nam này, âm điệu của nhạc và tiếng chén đũa giao thoa, mọi người thỉnh thoảng ré lên trầm trồ khen ngợi, tiếng hoan hô cười to truyền ra thật xa.
Trong một góc đại sảnh Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn đang nói chuyện với nhau.
Tần Tiêu nghe Lý Trọng Tuấn nói muốn tới Sở Tiên sơn trang đem đám tặc này " một mẻ hốt gọn ", hỏi:
- Điện hạ lần này xuôi nam mang bao nhiêu binh mã?
Lý Trọng Tuấn nói ra:
- Không dối gạt huynh đệ, bổn vương lần này nghe theo mật chỉ để tránh bị người ta nghi kỵ, thời điểm rời khỏi kinh thành một mình một ngựa đi tới đây. Lúc đi vào rừng thì bệ hạ mới ra lệnh cho Đại Đô Đốc Trưởng Sử, Trương Nhân Nguyện Trương tướng quân lãnh binh đến phụ trợ, đoán chừng lúc này binh mã của Trương tướng quân cũng đã tới phía bắc Ngạc Châu rồi. Hơn nữa bổn vương đã phát quân lệnh cho Dương Châu phát ra quân lệnh, lệnh cho Lý Tư Trùng, Lý Thừa Huống, Độc Cô Húy Chi, Sa Trá Trung Nghĩa bốn người tất cả lãnh binh mã xuất phát từ Dương Châu tụ hợp với Trương Nhân Nguyện. Trương Nhân Nguyện nghe đế lệnh tiến tới gần Ngạc Châu, cũng thuận đường hội hợp với binh mã Dương Châu đang đóng quân ở An Châu, bởi vậy có lẽ tránh được tai mắt của người khác. Hơn nữa bệ hạ nói cho ta biết lần này chuyện ở Giang Nam trong triều nàng chỉ nghe mình bổn vương nói. Ngay cả Trương Nhân Nguyện cũng không biết được. Vài ngày trước Trương Nhân Nguyện sai người đến Ngạc Châu báo tin cho bổn vương, cũng đã ước định với bổn vương mỗi ngày bổn vương sẽ phát một phong thơ cho hắn. Nếu như một ngày không phát hắn sẽ mang binh tiến vào Ngạc Châu, đến đây tiếp ứng cho bổn vương!
Tần Tiêu âm thầm sợ hãi thán phục, những người này đều là danh tướng lừng lẫy của Đại Đường trong lịch sử!
Lý Trọng Tuấn nhìn thì táo bạo nhưng hắn là người tinh minh giỏi giang, nhất là an bài quân sự càng lộ ra nét xuất chúng. Hắn sắp xếp như vậy đúng là không khiến người ta hoài nghi. Dù sao hiện tại tai họa ngầm ở biên cương đang xuất hiện, phủ binh đúng hạn phải đổi nơi là chuyện bình thường. Một khi Trương Nhân Nguyện mang binh tới thì đó giống như thần binh hàng lâm, giết những người này không kịp trở tay.
Tần Tiêu hỏi:
- Điện hạ, Tần Tiêu đần độn, tư lịch cũng ít, đối với chuyện quân vụ càng không quá hiểu. Không biết điện hạ mang bao nhiêu binh tướng, Giang Nam phủ Ngạc Châu này có bao nhiêu binh mã? Đến lúc đó có thể ứng phó ra sao?
Lý Trọng Tuấn nhếch miệng lên, lộ ra một tia khinh thường cười lạnh:
- Huynh đệ, nói thật cho ngươi biết. Đô đốc trú ở Dương Châu chính là Tả Vũ Lâm Vệ Thân Huân Truân Doanh của bổn vương. Còn binh mã Trương Nhân Nguyện mang tới cộng lại ước chừng năm ngàn người, Giang Nam phủ Ngạc Châu này không hề có chiến sự nên theo bổn vương hiểu thì binh sĩ ba phủ cũng chỉ chừng sáu ngàn người. Cho dù bọn chúng âm thầm mang binh từ nơi khác tới cũng có ba năm vạn, bổn vương không đem đám ô hộp này đặt vào trong mắt. Huynh đệ có khả năng không biết, Vũ Lâm Vệ của bổn vương vốn là hoàng đế vệ suất, hảo thủ ngàn dặm chọn một người. Binh mã thủ hạ của Trương Nhân Nguyện tướng quân càng là hổ sư chi binh thân kinh bách chiến, há đem đám binh tôm tướng cua quen thói an nhàn ở Giang Nam này đặt vào trong mắt.
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Bởi vậy nói đến có chiến sự xảy ra, thế tất không cần phải sợ bọn chúng. Nhưng tình huống trước mắt là bệ hạ cố ý ít xuất hiện, không muốn đại khai sát giới khiến cả nước đều biết. Hơn nữa nếu có thể đánh nhau sống chết giải quyết được chuyện của Hỏa Phượng thì bệ hạ cũng không kiềm chế tới bây giờ!
Lý Trọng Tuấn vỗ tay vào nhau, gật đầu khen:
- Huynh đệ nói rất có đạo lý. Bệ hạ đúng là ý này! Nhưng vấn đề trước mắt là Vĩnh Thái quận chúa không biết thân ở phương nào! Cho dù chúng ta bắt được giặc, bắt bớ Từ Tiểu Nguyệt thì nàng nhất định không nói ra chỗ của Vĩnh Thái quận chúa, xem như bùa hộ mạng, liều chết không thú nhận. Vạn nhất chuyện này làm không tốt nàng lại vò đã mẻ lại sứt, đem chuyện Vĩnh Thái quận chúa còn sống ở nhân gian thêm mắm thêm muối nói vào nhân gian thì đến lúc đó càng không vãn hồi được!
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Đúng vậy a! Không nghĩ tới Từ Tiểu Nguyệt vào thời khắc cuối cùng còn chơi một chiêu này. Nếu không phải ta kịp thời phát hiện sơ hở thì đoán chừng còn hồ đồ đi vào động phòng với nàng ta đấy, đến lúc đó bỡn quá hoá thật bị nàng đùa bỡn trong tay cũng có khả năng. Nữ nhân này tâm trí gan dạ sáng suốt, quả nhiên là không giống bình thường. Tần Tiêu đoán chừng lúc trước nàng muốn kéo lưng Tần Tiêu chính là cố ý cho ta phát hiện cái gọi là con gái Ngô Thứ Sử, Ngô Tiên Nhi, chính là Vĩnh Thái quận chúa. Bởi vì bằng vào chuyện ta kết hôn với con gái Thứ Sử thì một chút tài vật không cách nào lay động ta được. Nhưng nếu như ta phát hiện chuyện của Vĩnh Thái quận chúa thì không giống. Mặc kệ ta cam tâm tình nguyện không vui, thế tất chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của chúng, kết hôn với Vĩnh Thái quận chúa!
Lý Trọng Tuấn ngạc nhiên nói:
- Vậy nữ nhân gọi là Từ Tiểu Nguyệt kia thật sự lợi hại như vậy?
Tần Tiêu khẳng định nói ra:
- Đúng là phi thường lợi hại! Điện hạ ngươi nghĩ lại đi, nếu ta không đáp ứng kết hôn thì Từ Tiểu Nguyệt sẽ dùng an nguy của Vĩnh Thái quận chúa thả ra làm cho Ly gia long đong, Tần Tiêu vạn lần không muốn thấy chuyện này, nếu ta đáp ứng thì mặc kệ trong nội tâm của ta có suy nghĩ gì, nếu đã kết hôn với Vĩnh Thái quận chúa thì đã là người cùng thuyền với chúng, nếu ta muốn vặn ngã chúng thì thế tất phải chết đuối bản thân mình. Những ngày này bọn chúng thậm chí còn không phòng bị Tần Tiêu ta, tuyệt không lo lắng ta biết rõ Vĩnh Thái quận chúa tồn tại, hơn nữa hình như rất thích ý khi ta biết rõ chân tướng. Trong mắt của bọn chúng thì Tần Tiêu chính là "con vịt" bị đun sôi, muốn bay cũng không bay được. Điện hạ ngài nói một chút, Từ Tiểu Nguyệt này có đơn giản hay không?