- Tần phu nhân! Vừa rồi bổn vương có chút đắc tội, mong phu nhân rộng lòng tha thứ!
- Điện hạ nói quá lời rồi, tiện thiếp nào dám... Tiện thiếp cáo lưu.
Tần Tiêu không kiên nhẫn khoát tay áo:
- Còn không mau lui xuống, ở trong này thật khiến ta mất mặt!
Lý Trọng Tuấn lại cười to một hồi, cầm lấy chén rượu kính Tần Tiêu:
- Tần huynh đệ, thật không thể tưởng tượng được, ngươi cũng là người có phương pháp quản lý nữ nhân nha! Ha ha, đúng lúc bổn vương cùng ngươi đi trên một con đường, đến, chúng ta tiếp tục uống hết chén này!
Mặc Y rời khỏi buồng nhỏ ở trên thuyền, kéo cửa khoang, nhịn không được thở ra một hơi dài, lau lau mồ hôi ở trên trán. Mới vừa giương mắt lên, thì nhìn thấy Quan Thiết Sơn ở đối diện nhìn nàng cười châm biếm, khiến nàng có chút tức giận, đi đến bên cạnh hắn, lạnh lùng nói:
- Khi nào điện hạ cùng đại nhân cần thêm rượu, ngươi đi tới hầu hạ.
Quan Thiết Sơn sững sờ:
....Vậy còn ngươi thì sao?
Mặc Y trừng mắt hắn:
- Sao, chuyện của bổn tướng, còn muốn ngươi trông nom sao? Ít lải nhải đi!
Quan Thiết Sơn tức giận đến nỗi cổ đều muốn to lên rồi, nhưng chỉ có thể nén cơn giận lại:
- Mạt tướng tuân mệnh. Cô nương bớt giận.
- Hừ!
Mặc Y xoay người rời đi.
Quan Thiết Sơn không khỏi một bụng uất ức, trong nội tâm âm thầm oán hận nói: người là đồ xú nương, luôn miệng xưng mình là Bổn tướng, chẳng qua là thủ hạ của Phượng Tỷ chỉ có cái chức tướng quân hữu danh vô thực, ỷ có Phượng Tỷ làm chỗ thì liền làm cao! Nếu thật sự có chiến tranh, loại đàn bà như ngươi, còn có thể được phép lên chiến trường hay sao?
Trong lòng căm giận không ngớt, cho nên Quan Thiết Sơn nhìn ai cũng không vừa mắt. Vừa nhìn thấy Cao Tiên Chi đứng ở trên mũi thuyền, hắn liền kéo tới:
- Ngươi, Tần đại nhân không phải rất thích ngươi hay sao? Vậy đi vào đi, thêm rượu cho điện hạ cùng đại nhân đi!
Quan Thiết Sơn nghĩ tới hai ngày nay bị Tần Tiêu châm chọc khiêu khích, còn Nghĩa Hưng Vương thì thái độ khinh thị, trong nội tâm cảm thấy mình giống như phạm nhân. Loại Quân vương hay quan lớn này, nếu nịnh bợ không được, thì ít đi chọc thì tốt hơn.
Trong nội tâm của Cao Tiên Chi cũng âm thầm vui mừng.
Lại qua thêm một canh giờ, thuyền lớn rốt cuộc cũng đã đến được Ngạc Châu.
Tần Tiêu cùng với bọn người Lý Trọng Tuấn xuống thuyền, bên cạnh bờ là Quan Thiết Sơn cùng đám quân sĩ bận rộn vận chuyển lễ hỏi.
Lý Trọng Tuấn nói với Tần Tiêu:
- Tần huynh đệ, ngươi cứ yên tâm. Người ngươi tiến cử, bổn vương nhất định sẽ đối đãi thật tốt, để hắn có một cái xuất thân.
Dứt lời liền kêu Quan Thiết Sơn tới, nghênh ngang kêu ngạo nói:
- Cái tên tiểu binh tên Cao Tiên Chi, bổn vương muốn hắn. Nhìn hắn bộ dạng giống một người, vừa lúc cần hắn làm đầy tớ. Dầu gì ngươi cũng là quan trên của hắn, bổn vương tới thông báo với ngươi một tiếng. Hộ tịch của hắn, nhờ ngươi giúp đỡ.
Quan Thiết Sơn tự nhiên khúm núm không dám nói nữa chữ không, trong nội tâm lại lớn tiếng gào thét: Con mẹ nó, một tên Cao Ly tiểu tốt, dựa vào bộ dạng tuấn tú đi đâu cũng thấy lại được ưa thích, còn lão tử đường đường là lão tướng ở nơi sa trường!!!...
Chẳng bao lâu sau, mấy thứ lễ vật linh tinh gì đó đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, trên người Tần Tiêu cũng khoác lên miếng lụa đỏ thẫm của tân lang, xoay người phóng lên con ngựa to, Mạc Y thân là "của hồi môn", tự nhiên cũng đứng một bên cầm dây dẫn ngựa, cứ như thể trói Tần Tiêu lại rồi "lôi" tới giao cho tân nương tử.
Lý Trọng Tuấn ha ha cười nói:
- Tần huynh đệ, hôm nay ngươi là tân lang, vừa vặn bổn vương cũng đến đây rồi, coi như là người chủ hôn cho ngươi. Hôm nay ngươi chính là quý nhân, cưỡi ngựa lên phía trước đi, không cần bận tâm đến mấy quy củ ngày thường đâu. Bổn vương cùng Trương Húc huynh đệ đi theo phía sau ngươi, cũng làm người chủ hôn cho ngươi, ha ha!
Tần Tiêu cười ha hả
- Vậy thì đa tạ điện hạ!
Theo lý mà nói, Tần Tiêu hẳn là phải cưỡi ngựa đi sau Lý Trọng Tuấn, lúc này lại giục ngựa chạy lên phía trước, đằng sau dẫn theo đội ngũ trên dưới khoảng một trăm người, rồng rắn kéo nhau đi về phía phủ thứ sử Ngạc Châu.
Mạc Y nắm dây cương, đi bên cạnh Tần Tiêu, hạ giọng nói:
- Đa tạ đại nhân….
Tần Tiêu liếc nàng một cái, khẽ gật đầu.
Đi được nửa đường, chính thức gặp được Phạm Thức Đức, dẫn theo vài tên sai vặt, cùng với chút lễ vật, tiến lên nghênh đón tân lang.
Phạm Đức Thức hôm nay trông rất buồn cười, theo phong tục Giang Nam, mặc một thân y phục màu đỏ lòe hệt như mấy bà mối, trên đầu còn cài một đóa hoa đỏ thẫm, mặt cũng trát chút son, bộ dáng kia, rất giống mấy chú hề trong đoàn xiếc.
Mọi người nhìn thấy, tự nhiên là ai cũng buồn cười, một tràng tiếng cười vang lên không ngớt.
Phạm Thức Đức cũng cười to theo, hắn gọi thủ hạ cùng vài tên sai vặt mang theo ít quà tặng, phát cho đám người đi theo Tần Tiêu đón dâu, cưỡi ngựa đi phía trước mặt Tần Tiêu, chắp tay vái chào:
- Chúc mừng Tần đại nhân, chúc mừng tân lang! Phạm mỗ thân là bà mối, nên bây giờ chính là tới cản đường đòi tiền lì xì đây!
Mọi người một chuyến hoan thanh tiếu ngữ tiến vào thành Ngạc Châu.
Dân chúng Ngạc Châu lúc này đứng kín hai bên đường, cao hứng bừng bừng quan sát đội ngũ đón dâu, quả thực là tiếng vang huyên náo cực lớn, cơ hồ đạt tới tình trạng người nào cũng xông ra đường.
Tần Tiêu cưỡi con ngựa lớn nhìn qua mọi người chắp tay vái chào, một gã sai vặt đi theo thỉnh thoảng lấy ra bánh ngọt cho vài người, càng khiến mọi người tranh nhau nên vô cùng náo nhiệt.
Trong đám người càng có kẻ nghị luận:
- Xem kìa, đó chính là đương kim Võ Trạng Nguyên, Giang Nam đạo Khâm Sai, hiện tại thành con rể của Thứ Sử rồi...
- Đúng là suất khí oai hùng! Nếu con gái nhà ta năm đó gả cho người như vậy thì ta an tâm muốn chết!
- Thứ Sử đại nhân thật sự có ánh mắt độc đáo, thoáng cái đã chọn được rể quý thế này, xem hắn còn trẻ như vậy sau này còn làm quan lớn cũng không biết chừng!
- Cũng không phải, hiện tại cũng lưu hành chuyện quan lại bao che cho nhau đấy...
- Ngươi nhỏ giọng một chút...
Tần Tiêu nghe vào trong tai, buồn bực trong lòng, thầm suy nghĩ: nếu qua ít ngày ta tự tay đem đám lão đại kia vật ngã xuống thì những người này không biết chừng sẽ bình luận ta thế nào đây? Còn nữa, không phải là đón dâu sao, tại sao lại có nhiều người vây xem như vậy? Nhiều cửa hàng cũng đóng cửa, hình như là cố ý tới đây tham gia náo nhiệt a, chuyện này có chút không bình thường. Hẳn là Ngô Hưng Quốc cố ý đem việc này huyên náo cho toàn thành biết là tạo dư luận ình? Tên khốn này giảo hoạt như lão hồ ly vậy!
Gần tới phủ Thứ Sử thì không biết từ nơi nào xuất hiện kèn trống rung trời, tiếng kèn và chiêng vang lên âm vang, bọn sai vặt cũng đốt pháo mừng, người chung quanh thì oanh động trầm trồ khen ngợi, tràng diện náo nhiệt tới cực điểm.
Tần Tiêu không thể nghi ngờ là người vạn chúng chú mục, cả đội ngũ chầm chậm đi tới nơi cần tới, lúc cách phủ Thứ Sử chừng trăm bước thì bọn người này huyên náo tới tận nửa canh giờ.