Sau khi uống tạm chén trà cho thông cổ họng, Linh Băng chậm rãi hỏi: “Ngươi tên là gì? “. Ngân Sương cúi đầu nghi hoặc, tên của mình là do thiếu chủ ban cho, sao ngài có thể quên được, tuy vậy vẫn cung kính trả lời: “Bẩm thiếu chủ, ngài đã ban tên cho thuộc hạ là Ngân Sương”. Vẻ mặt của Linh Băng rất nghiêm túc nói: “Ngân Sương, hình như ta đã bị mất trí nhớ, ngươi có thể nói lại cho ta biết toàn bộ thông tin về đại lục này và gia đình ta được không?”.
Ngân Sương đau lòng, thầm oán, nếu không phải do con tiện nhân kia thì thiếu chủ sao có thể bị như vậy. Nhưng ngài không hổ là thiếu chủ của Bách Nguyệt sơn trang, dù mất trí nhớ thì khí chất chủ thượng vẫn không hề bị ảnh hưởng nha. “Bẩm thiếu chủ, đại lục này gọi là Phượng Phi Thiên, gồm bốn nước lớn: Thanh Phong, Phượng Minh, Dạ Nguyệt, Kê Hỏa, còn lại là một số nước chư hầu nhỏ khác không đáng nhắc tới. Ngài là thiếu chủ của Bách Nguyệt sơn trang năm nay 15 tuổi, phụ thân ngài là Ngọc Thiên Khải là trang chủ của Bách Nguyệt sơn trang, mẫu thân ngài là Hạ Thanh Thanh, phu nhân là một trong tứ đại tuyệt sắc mỹ nhân của Phượng Phi Thiên đại lục, nổi tiếng về tài thổi sáo và cầm nghệ, dưới ngài có hai người đệ đệ, tiểu thiếu gia Ngọc Linh Phong 12 tuổi và thiếu gia Ngọc Thần Hàn 14 tuổi.
Thuộc hạ là thiếp thân thị vệ của ngài, may mắn bốn năm trước được ngài cứu từ chợ nô lệ, cảm tạ thiếu chủ đã ban tên cho thuộc hạ là Ngọc Ngân Sương. Thuộc hạ vừa tròn 14 tuổi. Bốn năm nay được sự huấn luyện của trang chủ, trở thành thiếp thân thị vệ của thiếu chủ ngài”. Nói xong đột nhiên quỳ gối: “Thiếu chủ, là thuộc hạ thất trách, không thể bảo vệ thiếu chủ chu toàn, xin thiếu chủ trách phạt”. Sau khi thiếu chủ bị thương, nàng vẫn tự trách mãi không thôi. Đáng lẽ khi thiếu chủ cho phép nàng đi tìm tung tích muội muội thì nàng phải kiên quyết ở lại. Như vậy thiếu chủ có lẽ đã không xảy ra chuyện.
Linh Băng nhàn nhạt nói: “Không phải lỗi của ngươi, đứng lên đi”. Tuy mặt ngoài bình tĩnh do nhiều năm tôi luyện trong phim trường, thế nhưng trong lòng lại nổi sóng: “Chẳng nhẽ tên tác giả kia bí quá, lôi cả hình mẫu gia đình nàng vào trong tiểu thuyết của hắn, đến tên cũng y hệt, ngoại trừ việc nàng có thêm hai người đệ đệ”.
Aizz, để xem dung mạo hiện tại của mình thế nào, là nữ ảnh đế nhiều năm nên Ngọc Linh Băng rất tự hào về nhan sắc của mình nha. Nàng được thừa hưởng toàn gien tốt của lão ba và lão mẹ mà. Bây giờ nếu phải mang khuôn mặt của một người khác, cho dù có đẹp đến mấy thì cũng buồn bực, chưa kể đến là nếu không đẹp được bằng mình ở hiện đại (Lời của tác giả Miya Yori: mức độ tự kỷ cũng không phải dạng vừa đâu ╮(╯▽╰)╭). Linh Băng mở miệng nói: “Lấy gương cho ta”.
Khi nhìn đến hình ảnh phản chiếu của mình trong gương thì nàng thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt như bạch ngọc thượng đẳng, lông my cong dài, mỗi một cái chớp mắt liền giống như cánh bướm chập chờn bay, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi anh đào không tô son mà đỏ, môi không dày cũng không mỏng, hoàn mỹ đến cực điểm, khẽ nhếch miệng là phong tình vạn chủng. Một đôi mắt hoa đào sâu thẳm có lực sát thương với dòng điện phải cỡ hàng trăm oát. Suối tóc dài đen nhánh mượt mà óng ả. Hoàn hảo đây chính là gương mặt của nàng ở hiện đại, nhưng nhiều hơn một phần yêu nghiệt, tà mỵ. Linh Băng hút một ngụm khí, đây là dung mạo của mình không sai. Nhưng sao lại trở nên giống như hồ ly hại nước hại dân thế này, chẳng lẽ do là kiếp nữ phụ sao.
Dung mạo quả nhiên cực phẩm, chẳng trách khiến nữ chính đem lòng ghen ghét, hãm hại. Mà đã là nữ phụ thì dù có vẻ đẹp xuất sắc đến nhường nào đi chăng nữa thì cũng sẽ thảm bại trong tay nữ chính thôi. Đây là quy luật bất thành văn, nhất là lại dưới bàn tay vàng thối nát của tác giả. Dù nữ chính có là cọng giá, hay cọng trà, dung mạo có tầm thường hay sở hữu một bức tường thành sống mãi với thời gian đi chăng nữa (~ ̄▽ ̄)~. Thì người ta cũng tỏa ra sức hấp dẫn chết người, khiến các nam chính nhất kiến chung tình, nhớ mãi không quên.
Thôi, quản khỉ gió các người yêu đương ong bướm. Còn về phần nữ chính Uyển Lan, nàng không cần tra nam nhị hoàng tử gì gì đó. Không thèm tranh với nàng ta, như vậy chắc là không sợ kết cục thê thảm của nữ phụ đi. Dù vậy nhưng nếu cô ta vẫn dám đụng chạm vào nàng hoặc người thân của nàng, thì nàng sẽ không tha cho cô ta. Linh Băng nàng từ trước đến nay cũng không phải quả hồng mềm để mặc người nắn bóp.
Linh Băng ngẫm nghĩ Nguyệt Dung cũng ăn súp cùng lúc với mình, không phải là cũng bị xuyên tới đây chứ. Nếu xuyên thì chắc là xuyên vào thân thể của thập thất tiểu công chúa của Phượng Minh quốc cũng tên Nguyệt Dung đi, chỉ khác mỗi họ mà thôi. Tiểu công chúa này được phụ mẫu vô cùng sủng ái, nên tạm thời nàng cũng không quá lo lắng cho cô bạn.
Lại nhìn đến trang phục mình đang mặc, một thân phấn y hồng đào bằng lăng la tơ lụa thượng hạng. Linh Băng choáng váng phân phó: “Ngân Sương, mang nam trang đến cho ta”. Ở hiện đại nàng mặc đồ nam đã quen, mà cho dù đóng phim cổ trang cũng toàn diễn vai nam a, mặc đồ nữ cứ cảm giác kỳ cục sao ấy. Làm một vị thiếu chủ cực kì tiện lợi, thân phận đặc thù như vậy nên nam trang không hề thiếu. Nàng chọn một bộ hồng y đỏ rực với đai lưng đen tinh tế. Góc áo thêu dùng chỉ tơ vàng thêu hình mặt trăng lưỡi liềm, ký hiệu đặc trưng của Bách Nguyệt sơn trang. Ba ngàn tóc đen buộc đuôi ngựa gọn gàng bằng vải lụa đỏ, càng hiện rõ vẻ tuấn mỹ bức người.
Ngân Sương nhìn đến ngơ ngẩn, mặc dù đây không biết là lần thứ bao nhiêu nàng thấy thiếu chủ mặc nam trang, nhưng vẫn không thể ngăn được trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực mình. Hơn nữa, trước đây thiếu chủ chỉ thiên chọn mầu sắc thanh nhã, trông vô cùng tuấn mỹ, người đời xưng tụng Băng Ngọc công tử, cũng là một thân phận khác của thiếu chủ. Nhưng hiện tại lại chọn bộ hồng y này, vốn Ngân Sương thích mầu đỏ, mà bộ này lại là tác phẩm tâm đắc nhất của Mai lão bản của Bách Nguyệt sơn trang. Phải biết mỗi một bộ đồ của lão thiết kế đều khiến cho giới hoàng thất, quý tộc tranh cướp đến sứt đầu mẻ trán đâu. Lần nào nàng cũng cố ý mang đến nhưng thiếu chủ không thèm để vào mắt. Vậy mà hôm nay ngài lại chịu mặc, nàng biết là thiếu chủ rất hợp với mầu sắc rực rỡ mà. Nhìn xem, thiếu chủ nhà nàng quả thật là quá mức yêu nghiệt, làm gì có gã nam nhân nào có thể so sánh được với ngài kia chứ.
Ngân Sương đau lòng, thầm oán, nếu không phải do con tiện nhân kia thì thiếu chủ sao có thể bị như vậy. Nhưng ngài không hổ là thiếu chủ của Bách Nguyệt sơn trang, dù mất trí nhớ thì khí chất chủ thượng vẫn không hề bị ảnh hưởng nha. “Bẩm thiếu chủ, đại lục này gọi là Phượng Phi Thiên, gồm bốn nước lớn: Thanh Phong, Phượng Minh, Dạ Nguyệt, Kê Hỏa, còn lại là một số nước chư hầu nhỏ khác không đáng nhắc tới. Ngài là thiếu chủ của Bách Nguyệt sơn trang năm nay 15 tuổi, phụ thân ngài là Ngọc Thiên Khải là trang chủ của Bách Nguyệt sơn trang, mẫu thân ngài là Hạ Thanh Thanh, phu nhân là một trong tứ đại tuyệt sắc mỹ nhân của Phượng Phi Thiên đại lục, nổi tiếng về tài thổi sáo và cầm nghệ, dưới ngài có hai người đệ đệ, tiểu thiếu gia Ngọc Linh Phong 12 tuổi và thiếu gia Ngọc Thần Hàn 14 tuổi.
Thuộc hạ là thiếp thân thị vệ của ngài, may mắn bốn năm trước được ngài cứu từ chợ nô lệ, cảm tạ thiếu chủ đã ban tên cho thuộc hạ là Ngọc Ngân Sương. Thuộc hạ vừa tròn 14 tuổi. Bốn năm nay được sự huấn luyện của trang chủ, trở thành thiếp thân thị vệ của thiếu chủ ngài”. Nói xong đột nhiên quỳ gối: “Thiếu chủ, là thuộc hạ thất trách, không thể bảo vệ thiếu chủ chu toàn, xin thiếu chủ trách phạt”. Sau khi thiếu chủ bị thương, nàng vẫn tự trách mãi không thôi. Đáng lẽ khi thiếu chủ cho phép nàng đi tìm tung tích muội muội thì nàng phải kiên quyết ở lại. Như vậy thiếu chủ có lẽ đã không xảy ra chuyện.
Linh Băng nhàn nhạt nói: “Không phải lỗi của ngươi, đứng lên đi”. Tuy mặt ngoài bình tĩnh do nhiều năm tôi luyện trong phim trường, thế nhưng trong lòng lại nổi sóng: “Chẳng nhẽ tên tác giả kia bí quá, lôi cả hình mẫu gia đình nàng vào trong tiểu thuyết của hắn, đến tên cũng y hệt, ngoại trừ việc nàng có thêm hai người đệ đệ”.
Aizz, để xem dung mạo hiện tại của mình thế nào, là nữ ảnh đế nhiều năm nên Ngọc Linh Băng rất tự hào về nhan sắc của mình nha. Nàng được thừa hưởng toàn gien tốt của lão ba và lão mẹ mà. Bây giờ nếu phải mang khuôn mặt của một người khác, cho dù có đẹp đến mấy thì cũng buồn bực, chưa kể đến là nếu không đẹp được bằng mình ở hiện đại (Lời của tác giả Miya Yori: mức độ tự kỷ cũng không phải dạng vừa đâu ╮(╯▽╰)╭). Linh Băng mở miệng nói: “Lấy gương cho ta”.
Khi nhìn đến hình ảnh phản chiếu của mình trong gương thì nàng thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt như bạch ngọc thượng đẳng, lông my cong dài, mỗi một cái chớp mắt liền giống như cánh bướm chập chờn bay, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi anh đào không tô son mà đỏ, môi không dày cũng không mỏng, hoàn mỹ đến cực điểm, khẽ nhếch miệng là phong tình vạn chủng. Một đôi mắt hoa đào sâu thẳm có lực sát thương với dòng điện phải cỡ hàng trăm oát. Suối tóc dài đen nhánh mượt mà óng ả. Hoàn hảo đây chính là gương mặt của nàng ở hiện đại, nhưng nhiều hơn một phần yêu nghiệt, tà mỵ. Linh Băng hút một ngụm khí, đây là dung mạo của mình không sai. Nhưng sao lại trở nên giống như hồ ly hại nước hại dân thế này, chẳng lẽ do là kiếp nữ phụ sao.
Dung mạo quả nhiên cực phẩm, chẳng trách khiến nữ chính đem lòng ghen ghét, hãm hại. Mà đã là nữ phụ thì dù có vẻ đẹp xuất sắc đến nhường nào đi chăng nữa thì cũng sẽ thảm bại trong tay nữ chính thôi. Đây là quy luật bất thành văn, nhất là lại dưới bàn tay vàng thối nát của tác giả. Dù nữ chính có là cọng giá, hay cọng trà, dung mạo có tầm thường hay sở hữu một bức tường thành sống mãi với thời gian đi chăng nữa (~ ̄▽ ̄)~. Thì người ta cũng tỏa ra sức hấp dẫn chết người, khiến các nam chính nhất kiến chung tình, nhớ mãi không quên.
Thôi, quản khỉ gió các người yêu đương ong bướm. Còn về phần nữ chính Uyển Lan, nàng không cần tra nam nhị hoàng tử gì gì đó. Không thèm tranh với nàng ta, như vậy chắc là không sợ kết cục thê thảm của nữ phụ đi. Dù vậy nhưng nếu cô ta vẫn dám đụng chạm vào nàng hoặc người thân của nàng, thì nàng sẽ không tha cho cô ta. Linh Băng nàng từ trước đến nay cũng không phải quả hồng mềm để mặc người nắn bóp.
Linh Băng ngẫm nghĩ Nguyệt Dung cũng ăn súp cùng lúc với mình, không phải là cũng bị xuyên tới đây chứ. Nếu xuyên thì chắc là xuyên vào thân thể của thập thất tiểu công chúa của Phượng Minh quốc cũng tên Nguyệt Dung đi, chỉ khác mỗi họ mà thôi. Tiểu công chúa này được phụ mẫu vô cùng sủng ái, nên tạm thời nàng cũng không quá lo lắng cho cô bạn.
Lại nhìn đến trang phục mình đang mặc, một thân phấn y hồng đào bằng lăng la tơ lụa thượng hạng. Linh Băng choáng váng phân phó: “Ngân Sương, mang nam trang đến cho ta”. Ở hiện đại nàng mặc đồ nam đã quen, mà cho dù đóng phim cổ trang cũng toàn diễn vai nam a, mặc đồ nữ cứ cảm giác kỳ cục sao ấy. Làm một vị thiếu chủ cực kì tiện lợi, thân phận đặc thù như vậy nên nam trang không hề thiếu. Nàng chọn một bộ hồng y đỏ rực với đai lưng đen tinh tế. Góc áo thêu dùng chỉ tơ vàng thêu hình mặt trăng lưỡi liềm, ký hiệu đặc trưng của Bách Nguyệt sơn trang. Ba ngàn tóc đen buộc đuôi ngựa gọn gàng bằng vải lụa đỏ, càng hiện rõ vẻ tuấn mỹ bức người.
Ngân Sương nhìn đến ngơ ngẩn, mặc dù đây không biết là lần thứ bao nhiêu nàng thấy thiếu chủ mặc nam trang, nhưng vẫn không thể ngăn được trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực mình. Hơn nữa, trước đây thiếu chủ chỉ thiên chọn mầu sắc thanh nhã, trông vô cùng tuấn mỹ, người đời xưng tụng Băng Ngọc công tử, cũng là một thân phận khác của thiếu chủ. Nhưng hiện tại lại chọn bộ hồng y này, vốn Ngân Sương thích mầu đỏ, mà bộ này lại là tác phẩm tâm đắc nhất của Mai lão bản của Bách Nguyệt sơn trang. Phải biết mỗi một bộ đồ của lão thiết kế đều khiến cho giới hoàng thất, quý tộc tranh cướp đến sứt đầu mẻ trán đâu. Lần nào nàng cũng cố ý mang đến nhưng thiếu chủ không thèm để vào mắt. Vậy mà hôm nay ngài lại chịu mặc, nàng biết là thiếu chủ rất hợp với mầu sắc rực rỡ mà. Nhìn xem, thiếu chủ nhà nàng quả thật là quá mức yêu nghiệt, làm gì có gã nam nhân nào có thể so sánh được với ngài kia chứ.
Danh sách chương