Một cỗ xe ngựa với vẻ ngoài cực kỳ tầm thường, nhưng bên trong lại vô cùng tiện nghi, xa hoa, lộng lẫy đang thẳng tiến đến gần Bách Nguyệt sơn trang. Nếu nhìn sơ chắc ai cũng tưởng đó chỉ là một xe cỡ lớn của một gia đình quan lại bình thường cùng một vài gia đinh, nô tỳ theo hầu. Nhưng suốt dọc đường lại luôn có một đội ám vệ võ công phi phàm ẩn nấp bảo hộ.
Trong xe gồm một nam tử tuấn dật, một tuyệt sắc giai nhân và một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài đang ung dung, nhàn nhã thưởng thức điểm tâm. Chính là gia đình hoàng thất cao quý, đầy quyền uy, hoàng tộc Phượng Minh Quốc.
Nhờ đánh bậy, đánh bạ, đánh trúng chỗ ngứa của phụ hoàng, nên giờ tiểu công chúa Phượng Nguyệt Dung của chúng ta được thỏa mãn nguyện vọng được đến gặp bạn thân yêu dấu Ngọc Linh Băng. Ôm tâm tình hy vọng tràn trề, tiểu công chúa sung sướng nhảy nhót trong xe ngựa.
Hết mở cửa sổ ngắm đông, lại ngắm tây, trông như một tiểu miêu nghịch ngợm, thật đáng yêu. Oa, rừng đào hồng ở đây đẹp chết mất, Nguyệt Dung nàng thực thích nha. Sau này được gả tới đây thì còn gì bằng, vừa có mỹ lão công lại có mỹ cảnh nữa, vui quá a.
Từ sớm, Phượng hoàng đế đã cho người thông báo với Bách Nguyệt sơn trang. Nên một đoàn xe ngựa như vậy cứ bình thản đi vào Bách Nguyệt sơn trang giữa hàng hàng lớp lớp thị vệ canh giữ.
Đội ngũ cao thủ dày đặc như vậy, cũng phải kể đến công lao của trang chủ Ngọc Thiên Khải, giữ phu nhân như thần giữ của. Ai bảo thê tử của ông là một trong tứ đại mỹ nhân của cái đại lục này cơ chứ. Tình địch của ông như lũ đỉa đói, ông và phu nhân đã sinh hạ một nam, một nữ rồi mà vẫn còn chưa chết tâm.
Thỉnh thoảng vẫn mượn cớ tặng quà này nọ, lượn lờ, lắc lư trước mặt phu thê ông. Hừ, đừng có mơ, ông đây đã dày công sắp xếp tầng lớp hộ vệ, đến con ruồi cũng khó lọt vào nơi này.
Xe ngựa dừng, một bàn tay to lớn, hữu lực vén rèm châu đỡ thê tử cùng hài nhi xuống xe. Xuất hiện trước mặt mọi người là đế hậu cùng thập tam tiểu công chúa Phượng Minh quốc, từ nghìn dặm xa xôi đến thăm.
Tuy không phải quỳ xuống nhưng toàn thể Ngọc gia vẫn phải cúi đầu hành lễ với họ. Ngọc Thiên Khải khéo léo cười nói: “Tệ xá của Ngọc mỗ vô cùng vinh hạnh được hoàng thượng, hoàng hậu và công chúa ghé thăm. Ngọc mỗ đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, tuy đơn sơ, không thể bằng hoàng thất, nhưng vẫn có thể dùng được. Mong các ngài không chê”.
Phượng hoàng đế hừ lạnh trong lòng nghĩ thầm tưởng ta là đồ ngốc chắc. Ai chẳng biết Bách Nguyệt sơn trang gia tài bạc vạn, kỳ bảo châu báu có khi còn nhiều và quý giá hơn hoàng cung mà còn đơn sơ cái nỗi gì. Nhưng ngoài mặt vẫn cười nói xởi lởi: “Chúng ta đã làm phiền gia chủ rồi. Không cần đa lễ cứ gọi ta là Lăng lão gia là được.”. Quả nhiên là bậc đế vương, toàn diễn xuất hạng A hết.
Khi vị nam tử đại nhân vẫn còn đang thăm dò nhau thì vị mỹ nhân vận hoàng y nở nụ cười khuynh quốc, khuynh thành, cất giọng nói thánh thót như tiếng chuông bạc chào hỏi: “Ngọc phu nhân, đã lâu không gặp. Ngươi vẫn khỏe chứ?”. Đáp lại là giọng nói ngân nga như tiếng suối róc rách: “Khấu kiến Phượng hậu. Đa tạ ngài, ta vẫn khỏe. Sức khỏe của ngài dạo này thế nào?”
Xong màn chào hỏi xã giao nghi thức thường thấy trên là tiếng cười vô cùng thanh thúy của hai vị tuyệt đại giai nhân.
Trực tiếp làm hai mỗ đại nam nhân nào đó ngơ ngẩn ngay tại chỗ, cứ thế si mê, say đắm mà ngắm nhìn thê tử của mình. Để cho các nhi tử của hai nhà đồng loạt khinh bỉ, aizz, hai lão cha này thật không có tiền đồ mà. Trước mặt bọn hắn có cần thiết phải trưng ra cái bộ mặt như ngỗng ị như thế không.
Phượng hậu cười hô hố: “Ha ha ha, ta cười chết mất, Thanh Thanh, ngươi trở nên đoan trang, nhu mỳ từ bao giờ vậy. Lần trước gặp ngươi vẫn hổ báo, dữ dội lắm cơ mà”. Hình ảnh này đối lập hoàn toàn với một vị hoàng hậu uy nghi, cao quý lúc nãy, trông cứ như một người đàn bà chanh chua, thô lỗ bán rau ngoài chợ.
“Đình Đình, ai bảo tỷ diễn trò với ta trước. Ta đây dĩ nhiên cung kính không bằng tuân lệnh, phải phụng bồi tỷ rồi.” Mỹ nhân lục y hai tay chống nạnh, cong môi đáp, giọng điệu ghê gớm không kém.
Lập tức làm toàn trường hóa đá, đây chính là phu nhân tuyệt mỹ như tiên nữ của bọn họ đấy. Sao lại giống phường chợ búa thế này, có ai nói cho bọn họ biết là chuyện gì đang diễn ra không. Không phải là bọn họ đang nằm mơ đấy chứ, có người lấy tay dụi dụi mắt.
Thậm chí còn khoa trương hơn véo tay mình một cái thật đau để xem đây là mơ hay thực. Ách, đau quá, đây là thực rồi, hai vị phu nhân, sao hai người có thể như vậy. Hình ảnh của hai vị trực tiếp sụp đổ trong lòng những người hâm mộ đang đứng tại đây.
Nhưng điều đó hình như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hai vị trên. “Nào, để ta giới thiệu. Đây chính là ái nữ bảo bối của ta, thập tam tiểu công chúa Phượng Nguyệt Dung. Nào, mau chào thúc thúc, a di đi con”
Một tiểu nữ oa vận phấn y, đôi mắt to tròn, đen láy lung linh ngập nước, trông rất khả ái, giọng nói trẻ thơ ngọt ngào như chim hoàng oanh vang lên: “Dung nhi xin bái kiến Ngọc thúc, Ngọc di cùng các ca ca, tỷ tỷ”. Thật dễ thương, chọc người mến, lại lễ phép, người con dâu này nàng chấm, Ngọc phu nhân thầm định. “Dung nhi, ngoan, còn đây là các nhi tử của ta. Trưởng nữ Ngọc Linh Băng, nam nhi Ngọc Linh Phong. Đến, các con mau tới bái kiến công chúa.”
“Công chúa, ta là Ngọc Linh Băng, thiếu chủ của Bách Nguyệt sơn trang. Hân hạnh gặp mặt, nghe nói công chúa có tài nấu súp vô cùng xuất sắc. Không biết ta có vinh hạnh được thưởng thức không? Lại còn đặc biệt nhấn mạnh từ “súp”. Thanh âm mị hoặc như hồ yêu, dung mạo tựa tiên cũng tựa yêu. Tà nghễ, lãnh ngạo, một thân hồng y đỏ rực như muốn thiêu đốt ánh mắt của người khác.
Nguyệt Dung phấn khích nghĩ thầm: ”A, a, a, đích thực là Linh Băng rồi. Nếu không làm sao lại biết đến món súp kinh dị của mình chứ” .
Mọi người ngơ ngác không hiểu, tiểu công chúa Nguyệt Dung của bọn họ vào bếp lúc nào thế. Hơn nữa lại còn nổi tiếng khắp đại lục này vì tài nấu súp, chuyện lạ nha.
Trong lúc tất cả còn đang ù ù, cạc cạc, không hiểu ra làm sao. Thì tiểu ma vương thò đầu ra tự giới thiệu như đúng rồi: “Hân hạnh được gặp mặt, Nguyệt Dung muội muội. Ta là nhị thiếu gia của Bách Nguyệt sơn trang, Ngọc Linh Phong. Cũng là vị hôn phu tương lai của muội. Mong muội chiếu cố đến ta nga”. Giọng nói trong trẻo, du dương như tiếng sáo, thanh âm êm tai, rất dễ nghe.
Các cặp mắt lúc này mới đổ dồn về vị tiểu công tử phong tư trác tuyệt Ngọc Linh Phong. Lúc này đang khoái trá nhủ thầm, cuối cùng cũng tới lượt hắn lên sàn, hắc hắc. Tiểu muội này thật dễ thương , mềm mại giống như tiểu miêu nhi vậy, hơn nữa lại là ái nữ của Phượng hoàng hậu, một trong tứ đại mỹ nhân.
Khi trưởng thành khẳng định cũng không kém mẫu thân mình, nhất định cũng là một tuyệt đại giai nhân. Hơn nữa, lại ngoan ngoãn, ôn nhu như con mèo nhỏ, không kiêu căng, điêu ngoa như các vị công chúa khác. Hắn thích, tiểu nương tử này rất hợp khẩu vị hắn.
Ai ui, đây là tiểu tướng công của ta à. Xem nào, dung mạo tương tự Linh Băng tới bốn phần. Mới còn nhỏ mà đã tuấn mỹ như vậy, khi lớn kiểu gì cũng siêu cấp đẹp trai. Chưa kể tính tình có vẻ cũng dễ chịu, nho nhã. Oa ha ha, ta hạnh phúc chết mất, ta muốn lớn thật nhanh nga.
Trong xe gồm một nam tử tuấn dật, một tuyệt sắc giai nhân và một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài đang ung dung, nhàn nhã thưởng thức điểm tâm. Chính là gia đình hoàng thất cao quý, đầy quyền uy, hoàng tộc Phượng Minh Quốc.
Nhờ đánh bậy, đánh bạ, đánh trúng chỗ ngứa của phụ hoàng, nên giờ tiểu công chúa Phượng Nguyệt Dung của chúng ta được thỏa mãn nguyện vọng được đến gặp bạn thân yêu dấu Ngọc Linh Băng. Ôm tâm tình hy vọng tràn trề, tiểu công chúa sung sướng nhảy nhót trong xe ngựa.
Hết mở cửa sổ ngắm đông, lại ngắm tây, trông như một tiểu miêu nghịch ngợm, thật đáng yêu. Oa, rừng đào hồng ở đây đẹp chết mất, Nguyệt Dung nàng thực thích nha. Sau này được gả tới đây thì còn gì bằng, vừa có mỹ lão công lại có mỹ cảnh nữa, vui quá a.
Từ sớm, Phượng hoàng đế đã cho người thông báo với Bách Nguyệt sơn trang. Nên một đoàn xe ngựa như vậy cứ bình thản đi vào Bách Nguyệt sơn trang giữa hàng hàng lớp lớp thị vệ canh giữ.
Đội ngũ cao thủ dày đặc như vậy, cũng phải kể đến công lao của trang chủ Ngọc Thiên Khải, giữ phu nhân như thần giữ của. Ai bảo thê tử của ông là một trong tứ đại mỹ nhân của cái đại lục này cơ chứ. Tình địch của ông như lũ đỉa đói, ông và phu nhân đã sinh hạ một nam, một nữ rồi mà vẫn còn chưa chết tâm.
Thỉnh thoảng vẫn mượn cớ tặng quà này nọ, lượn lờ, lắc lư trước mặt phu thê ông. Hừ, đừng có mơ, ông đây đã dày công sắp xếp tầng lớp hộ vệ, đến con ruồi cũng khó lọt vào nơi này.
Xe ngựa dừng, một bàn tay to lớn, hữu lực vén rèm châu đỡ thê tử cùng hài nhi xuống xe. Xuất hiện trước mặt mọi người là đế hậu cùng thập tam tiểu công chúa Phượng Minh quốc, từ nghìn dặm xa xôi đến thăm.
Tuy không phải quỳ xuống nhưng toàn thể Ngọc gia vẫn phải cúi đầu hành lễ với họ. Ngọc Thiên Khải khéo léo cười nói: “Tệ xá của Ngọc mỗ vô cùng vinh hạnh được hoàng thượng, hoàng hậu và công chúa ghé thăm. Ngọc mỗ đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, tuy đơn sơ, không thể bằng hoàng thất, nhưng vẫn có thể dùng được. Mong các ngài không chê”.
Phượng hoàng đế hừ lạnh trong lòng nghĩ thầm tưởng ta là đồ ngốc chắc. Ai chẳng biết Bách Nguyệt sơn trang gia tài bạc vạn, kỳ bảo châu báu có khi còn nhiều và quý giá hơn hoàng cung mà còn đơn sơ cái nỗi gì. Nhưng ngoài mặt vẫn cười nói xởi lởi: “Chúng ta đã làm phiền gia chủ rồi. Không cần đa lễ cứ gọi ta là Lăng lão gia là được.”. Quả nhiên là bậc đế vương, toàn diễn xuất hạng A hết.
Khi vị nam tử đại nhân vẫn còn đang thăm dò nhau thì vị mỹ nhân vận hoàng y nở nụ cười khuynh quốc, khuynh thành, cất giọng nói thánh thót như tiếng chuông bạc chào hỏi: “Ngọc phu nhân, đã lâu không gặp. Ngươi vẫn khỏe chứ?”. Đáp lại là giọng nói ngân nga như tiếng suối róc rách: “Khấu kiến Phượng hậu. Đa tạ ngài, ta vẫn khỏe. Sức khỏe của ngài dạo này thế nào?”
Xong màn chào hỏi xã giao nghi thức thường thấy trên là tiếng cười vô cùng thanh thúy của hai vị tuyệt đại giai nhân.
Trực tiếp làm hai mỗ đại nam nhân nào đó ngơ ngẩn ngay tại chỗ, cứ thế si mê, say đắm mà ngắm nhìn thê tử của mình. Để cho các nhi tử của hai nhà đồng loạt khinh bỉ, aizz, hai lão cha này thật không có tiền đồ mà. Trước mặt bọn hắn có cần thiết phải trưng ra cái bộ mặt như ngỗng ị như thế không.
Phượng hậu cười hô hố: “Ha ha ha, ta cười chết mất, Thanh Thanh, ngươi trở nên đoan trang, nhu mỳ từ bao giờ vậy. Lần trước gặp ngươi vẫn hổ báo, dữ dội lắm cơ mà”. Hình ảnh này đối lập hoàn toàn với một vị hoàng hậu uy nghi, cao quý lúc nãy, trông cứ như một người đàn bà chanh chua, thô lỗ bán rau ngoài chợ.
“Đình Đình, ai bảo tỷ diễn trò với ta trước. Ta đây dĩ nhiên cung kính không bằng tuân lệnh, phải phụng bồi tỷ rồi.” Mỹ nhân lục y hai tay chống nạnh, cong môi đáp, giọng điệu ghê gớm không kém.
Lập tức làm toàn trường hóa đá, đây chính là phu nhân tuyệt mỹ như tiên nữ của bọn họ đấy. Sao lại giống phường chợ búa thế này, có ai nói cho bọn họ biết là chuyện gì đang diễn ra không. Không phải là bọn họ đang nằm mơ đấy chứ, có người lấy tay dụi dụi mắt.
Thậm chí còn khoa trương hơn véo tay mình một cái thật đau để xem đây là mơ hay thực. Ách, đau quá, đây là thực rồi, hai vị phu nhân, sao hai người có thể như vậy. Hình ảnh của hai vị trực tiếp sụp đổ trong lòng những người hâm mộ đang đứng tại đây.
Nhưng điều đó hình như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hai vị trên. “Nào, để ta giới thiệu. Đây chính là ái nữ bảo bối của ta, thập tam tiểu công chúa Phượng Nguyệt Dung. Nào, mau chào thúc thúc, a di đi con”
Một tiểu nữ oa vận phấn y, đôi mắt to tròn, đen láy lung linh ngập nước, trông rất khả ái, giọng nói trẻ thơ ngọt ngào như chim hoàng oanh vang lên: “Dung nhi xin bái kiến Ngọc thúc, Ngọc di cùng các ca ca, tỷ tỷ”. Thật dễ thương, chọc người mến, lại lễ phép, người con dâu này nàng chấm, Ngọc phu nhân thầm định. “Dung nhi, ngoan, còn đây là các nhi tử của ta. Trưởng nữ Ngọc Linh Băng, nam nhi Ngọc Linh Phong. Đến, các con mau tới bái kiến công chúa.”
“Công chúa, ta là Ngọc Linh Băng, thiếu chủ của Bách Nguyệt sơn trang. Hân hạnh gặp mặt, nghe nói công chúa có tài nấu súp vô cùng xuất sắc. Không biết ta có vinh hạnh được thưởng thức không? Lại còn đặc biệt nhấn mạnh từ “súp”. Thanh âm mị hoặc như hồ yêu, dung mạo tựa tiên cũng tựa yêu. Tà nghễ, lãnh ngạo, một thân hồng y đỏ rực như muốn thiêu đốt ánh mắt của người khác.
Nguyệt Dung phấn khích nghĩ thầm: ”A, a, a, đích thực là Linh Băng rồi. Nếu không làm sao lại biết đến món súp kinh dị của mình chứ” .
Mọi người ngơ ngác không hiểu, tiểu công chúa Nguyệt Dung của bọn họ vào bếp lúc nào thế. Hơn nữa lại còn nổi tiếng khắp đại lục này vì tài nấu súp, chuyện lạ nha.
Trong lúc tất cả còn đang ù ù, cạc cạc, không hiểu ra làm sao. Thì tiểu ma vương thò đầu ra tự giới thiệu như đúng rồi: “Hân hạnh được gặp mặt, Nguyệt Dung muội muội. Ta là nhị thiếu gia của Bách Nguyệt sơn trang, Ngọc Linh Phong. Cũng là vị hôn phu tương lai của muội. Mong muội chiếu cố đến ta nga”. Giọng nói trong trẻo, du dương như tiếng sáo, thanh âm êm tai, rất dễ nghe.
Các cặp mắt lúc này mới đổ dồn về vị tiểu công tử phong tư trác tuyệt Ngọc Linh Phong. Lúc này đang khoái trá nhủ thầm, cuối cùng cũng tới lượt hắn lên sàn, hắc hắc. Tiểu muội này thật dễ thương , mềm mại giống như tiểu miêu nhi vậy, hơn nữa lại là ái nữ của Phượng hoàng hậu, một trong tứ đại mỹ nhân.
Khi trưởng thành khẳng định cũng không kém mẫu thân mình, nhất định cũng là một tuyệt đại giai nhân. Hơn nữa, lại ngoan ngoãn, ôn nhu như con mèo nhỏ, không kiêu căng, điêu ngoa như các vị công chúa khác. Hắn thích, tiểu nương tử này rất hợp khẩu vị hắn.
Ai ui, đây là tiểu tướng công của ta à. Xem nào, dung mạo tương tự Linh Băng tới bốn phần. Mới còn nhỏ mà đã tuấn mỹ như vậy, khi lớn kiểu gì cũng siêu cấp đẹp trai. Chưa kể tính tình có vẻ cũng dễ chịu, nho nhã. Oa ha ha, ta hạnh phúc chết mất, ta muốn lớn thật nhanh nga.
Danh sách chương