Thế giới này có ba ngàn đại đạo, hầu như đại đạo nào cũng nghịch thiên cải mệnh, đi ngược lẽ trời mà tồn tại.
Duy chỉ có tu công đức là được trời thương. Dị tượng xuất hiện khi Phương Trường Kết đan là bằng chứng tốt nhất để thấy được Thiên đạo đang bao dung đại đạo này tới nhường nào.
Chỉ mới Kết đan mà luồng linh khí đã dào dạt chừng ấy, ngoại trừ kinh nghiệm chăm chỉ tích lũy thì nguyên nhân lớn nhất vẫn là Phương Trường cậu đã lựa chọn một con đường rất đúng đắn.
Chim sáo chỉ đến hóng cho vui mà đã tiện nghi được một đống linh khí, vậy những gì mà Phương Trường – người đang chính thân Kết đan nhận được chắc chắn còn nhiều hơn thế.
Nhưng ngay lúc này đây Phương Trường cũng chẳng sung sướng gì cho cam, kỳ thực những vầng sáng ấy đang làm loạn trong đầu óc cậu, nó chạy như một thước phim tái hiện lại tình cảnh về mỗi thế giới đã qua.
Cậu thấy vô số xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông; thấy hạt giống nghi ngờ dần được bén rễ tràn lan trong lòng mỗi người, để rồi cuối cùng tất cả đều ngã xuống, thế giới diệt vong.
Ác mộng đó không chỉ đơn giản là mâu thuẫn giữa các tiên nhân.
Gió dữ bắt đầu rền ở Vân Môn phái, khi những người có linh căn không đủ dùng nữa thì bọn chúng đánh chủ ý sang những người bình thường – những người mà bấy lâu chúng vẫn khinh bỉ rằng có phấn đấu cả đời cũng chẳng thể nào qua ngạch cửa Tiên môn.
Không có linh căn thì lấy gì mà nuôi Ác trùng? Đương nhiên những con người ấy phải dùng chính máu thịt và tuổi thọ của mình để hiến tế nuôi trận.
Người không có linh căn nhưng bù lại số lượng rất đông, khoảng thời gian dài sau đó Vân Môn phái cũng được nhàn nhã, chẳng phải đau đầu về vấn đề đi kiếm lương thực cho Ác trùng mẹ nữa.
Chính bởi vì người bị bắt đi làm vật hiến tế quá nhiều nên nhân khẩu ngày càng ít, tình trạng thiếu hụt sức lao động cũng trở nên nặng nề, đã vậy ngày càng có nhiều nước đang yên đang lành lại gây chiến với nhau. Đâu đâu cũng gặp cảnh già cơ nhỡ trẻ lang thang, dân tị nạn chết đói nhiều vô số kể.
Và rồi trận tuyết đầu mùa tới. Nói tới tuyết người ta thường liên tưởng tới những gì tốt đẹp, thanh khiết và là một cơ hội về nhà quây quần bên gia đình. Nhưng không. Trận tuyết đầu mùa yên tĩnh tới giữa đêm đen, chỉ thấy nhiều người không thể mở mắt ngắm ánh mặt trời ngày mai được nữa. Tuyết lớn chỉ rơi trọn đêm ấy, phủ trên đất một cái đệm trắng lạnh lẽo tới tận xương, phủ lên những cái xác bạc mệnh khốn cùng. Tuyết qua đi, nhân số tử vong tăng lên gấp bội.
Ác trùng chỉ chôn vào lòng người ta hạt giống nghi kỵ, tị hiềm; chính con người mới là thủ phạm chân chính tự tay tưới hạt giống đó cho nảy mầm và tươi tốt.
Đương nhiên thế giới nào cũng có phương thức cân bằng lại.
Sự chết chóc số lượng lớn của dân thường đã phá vỡ sự cân bằng mong manh ở thế giới này – một thế giới đã quá mục ruỗng, tàn tạ. Thời điểm toàn bộ Tu chân giới nơi đây phát hiện ra Ác trùng quá muộn nên căn bản chẳng kịp cứu rỗi. Thêm vào đó một đám đệ tử các môn phái thay nhau phản bội sư môn, khi sư diệt tổ nên bọn họ đang sứt đầu mẻ trán, ốc còn không mang nổi mình ốc thì sao còn tâm trí lo chuyện bao đồng. Chuyện bao đồng không nói, nhưng chính kết giới vui buồn có nhau của Tu chân giới cũng chẳng ai thèm ngó ngàng tới. Ngay lúc này đây, kết giới ấy đã vô cùng suy yếu, bị Ác trùng mẹ dễ dàng đục ra một lỗ hổng thời không.
Kết giới mà người ta từng thề chết cũng phải bảo vệ bằng được đã vô thanh vô tức vỡ nát. Nháy mắt, dòng chảy thời không theo kẽ hở mà ùa vào thế giới này, gây ra không ít phiền phức. Cơ hồ như toàn thế giới đã rơi thẳng vào dòng hỗn loạn thời không.
Dân thường đột tử như ngả rạ, đương nhiên người tu chân cũng không an ổn.
Kỳ thực Ác trùng mẹ không đáng sợ, nếu các lão tổ trấn thủ môn phái cùng hợp lực ra tay thì có thể tức khắc chém chết nó.
Đệ tử nòng cốt bị Ác trùng mẹ thu phục không đáng sợ, dù có là “hạt nhân” quan trọng tới đâu thì vẫn là “đệ tử”, tương lai chưa vội, hiện tại chưa cần. Mất lứa này thì nuôi lứa mới, hoặc có thể điều động Trưởng lão tới kéo từng người về, giúp họ loại bỏ tâm ma là ổn.
Người bình thường không có linh căn chết đi đột ngột không đáng sợ, cho dù có là tiên nhân thì một ngày nào đó cũng phải đổi mặt với cái chết. * Triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu. Trong mắt các tu sĩ, nhân sinh bệnh tử, ly hoan hợp tán bất quá chỉ như một khoảng thời gian bế quan, một chốn điều tức mới chờ đầu thai nên chẳng ai để ý điều bất thường rằng họ bị đem hiến tế. Nếu biết thì hậu hoạn đã chẳng khôn lường như thế cục hiện nay.
Những điều không đáng sợ đó đã vô thanh vô tức gặm nhấm cái thế giới này, gặm tới tận xương tủy.
Đương nhiên cũng có người phát hiện ra điểm bất thường nhưng cuối cùng lại ngại phiền nên tặc lưỡi cho qua, chẳng ngờ chuyện mình ngỡ vướng tay vướng chân đó là cơn đại hồng thủy cuốn sạch sinh mệnh.
Phương Trường mím môi điềm tĩnh xem ảo cảnh trước mắt.
Thần thức cậu vẫn luôn tỉnh táo nên cậu biết rõ những hình ảnh đáng sợ đó cho dù có chân thực đến mấy thì cũng chỉ là giả thuyết, tuyệt đối sẽ không phát sinh. Bởi Phương Trường cậu và boss đại nhân đã ghé qua, nên không đời nào thảm cảnh ấy được phát sinh. Hiện tại, đối với Phương Trường, thước phim này cũng chỉ là ảo cảnh, không hơn không kém.
Chờ tới khi xem xong, hơi nóng tích tụ bấy lâu chảy ngược về huyết quản.
Cùng lúc đó, Lệ Minh Viễn ngước mắt lên bầu trời, hắn đã đợi điều này suốt cả tuần nay rồi.
Gần đó chim sáo cũng chịu chấn động, nó run lên một chập rồi ngước mắt nhìn trời.
Mây mù giăng kín khoảng không, từng tia sét xé rách bầu trời đì đùng ồn ã.
Phương Trường đã có thể phân thần thức ra quan sát tình huống bên ngoài nên khi lôi kiếp sắp tới là cậu nhận ra ngay.
Phương Trường tăng tốc độ hấp thu linh khí, nhắm chặt mắt điều tức.
Gần như cùng lúc, từ tầng mây đen dày đặc kia, một cột sấm sét ba người trưởng thành ôm không hết bổ thẳng xuống đỉnh đầu cậu!!!
Phương Trường ngước mắt nhìn lôi kiếp đang cuồng bạo bổ tới. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tận mắt chứng kiến thế trận kinh khủng tới vậy thì cậu vẫn phải giật mình thon thót. Đồng tử đột ngột nhảy lên, bán đứng vẻ bình tĩnh Phương Trường bày ra nãy giờ.
Lệ Minh Viễn nhận ra bất thường, hắn lạnh giọng khẽ quát: “Chuyên tâm!”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Phương Trường nhanh chóng bình tĩnh lại. Hai tay nhanh chóng kết ấn, cậu dựa vào trận pháp đã bố trí kỹ càng mà tự tạo thêm cho mình một lớp phòng ngự.
Tia chớp hung hãn bị kết giới chặn đứng!!! Vượt qua đạo lôi kiếp thứ nhất, trái tim treo cao của Phương Trường thoáng thả lỏng đôi phút. Biết trận pháp ít nhất vẫn có thể ngăn trở thêm chục đạo lôi kiếp nữa nhưng cậu vẫn bồn chồn lắm. Phương Trường chờ thời cơ, đem Luyện khí đỉnh ra đợi sẵn. Đợt lôi kiếp thứ hai bổ xuống cũng là lúc cậu khống chế linh lực, đem nguyên vật liệu đã chuẩn bị đâu vào đấy cho vào Luyện khí đỉnh.
Lệ Minh Viễn đưa Minh hỏa của mình vào trận, hỗ trợ Phương Trường nhanh chóng tạo hình pháp khí.
Nguyên vật liệu có hạn, không chỉ có vậy, ngay chính Phương Trường cũng biết thời gian và cơ hội của mình không cần nhiều. Cậu đã tự tưởng tượng ra mình nên luyện khí thế nào trong lòng vô số lần, may thay đến khi thực chiến không quá bỡ ngỡ. Tay vững vàng đem các bộ phận lắp ráp lại với nhau rồi luyện chúng qua lôi kiếp một lần, sau đó cậu đem máu hung thú Hỗn độn rót lên tinh hạch, và cuối cùng là đổ vào vỏ pháp khí mình ráp ban nãy.
Quá trình này vừa phức tạp vừa mạo hiểm. Lắp ráp sai còn có thể gỡ ra ráp lại, nhưng một khi chớp sai thời cơ hoặc nhất thời thất thủ quên đi pháp quyết giữ trận pháp thì chắc chắn lôi kiếp sẽ bổ thẳng xuống xin nhẹ một tầng da của cậu.
May mắn thay, toàn bộ quá trình hữu kinh vô hiểm này chưa từng xuất hiện sơ suất.
Duy chỉ có tu công đức là được trời thương. Dị tượng xuất hiện khi Phương Trường Kết đan là bằng chứng tốt nhất để thấy được Thiên đạo đang bao dung đại đạo này tới nhường nào.
Chỉ mới Kết đan mà luồng linh khí đã dào dạt chừng ấy, ngoại trừ kinh nghiệm chăm chỉ tích lũy thì nguyên nhân lớn nhất vẫn là Phương Trường cậu đã lựa chọn một con đường rất đúng đắn.
Chim sáo chỉ đến hóng cho vui mà đã tiện nghi được một đống linh khí, vậy những gì mà Phương Trường – người đang chính thân Kết đan nhận được chắc chắn còn nhiều hơn thế.
Nhưng ngay lúc này đây Phương Trường cũng chẳng sung sướng gì cho cam, kỳ thực những vầng sáng ấy đang làm loạn trong đầu óc cậu, nó chạy như một thước phim tái hiện lại tình cảnh về mỗi thế giới đã qua.
Cậu thấy vô số xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông; thấy hạt giống nghi ngờ dần được bén rễ tràn lan trong lòng mỗi người, để rồi cuối cùng tất cả đều ngã xuống, thế giới diệt vong.
Ác mộng đó không chỉ đơn giản là mâu thuẫn giữa các tiên nhân.
Gió dữ bắt đầu rền ở Vân Môn phái, khi những người có linh căn không đủ dùng nữa thì bọn chúng đánh chủ ý sang những người bình thường – những người mà bấy lâu chúng vẫn khinh bỉ rằng có phấn đấu cả đời cũng chẳng thể nào qua ngạch cửa Tiên môn.
Không có linh căn thì lấy gì mà nuôi Ác trùng? Đương nhiên những con người ấy phải dùng chính máu thịt và tuổi thọ của mình để hiến tế nuôi trận.
Người không có linh căn nhưng bù lại số lượng rất đông, khoảng thời gian dài sau đó Vân Môn phái cũng được nhàn nhã, chẳng phải đau đầu về vấn đề đi kiếm lương thực cho Ác trùng mẹ nữa.
Chính bởi vì người bị bắt đi làm vật hiến tế quá nhiều nên nhân khẩu ngày càng ít, tình trạng thiếu hụt sức lao động cũng trở nên nặng nề, đã vậy ngày càng có nhiều nước đang yên đang lành lại gây chiến với nhau. Đâu đâu cũng gặp cảnh già cơ nhỡ trẻ lang thang, dân tị nạn chết đói nhiều vô số kể.
Và rồi trận tuyết đầu mùa tới. Nói tới tuyết người ta thường liên tưởng tới những gì tốt đẹp, thanh khiết và là một cơ hội về nhà quây quần bên gia đình. Nhưng không. Trận tuyết đầu mùa yên tĩnh tới giữa đêm đen, chỉ thấy nhiều người không thể mở mắt ngắm ánh mặt trời ngày mai được nữa. Tuyết lớn chỉ rơi trọn đêm ấy, phủ trên đất một cái đệm trắng lạnh lẽo tới tận xương, phủ lên những cái xác bạc mệnh khốn cùng. Tuyết qua đi, nhân số tử vong tăng lên gấp bội.
Ác trùng chỉ chôn vào lòng người ta hạt giống nghi kỵ, tị hiềm; chính con người mới là thủ phạm chân chính tự tay tưới hạt giống đó cho nảy mầm và tươi tốt.
Đương nhiên thế giới nào cũng có phương thức cân bằng lại.
Sự chết chóc số lượng lớn của dân thường đã phá vỡ sự cân bằng mong manh ở thế giới này – một thế giới đã quá mục ruỗng, tàn tạ. Thời điểm toàn bộ Tu chân giới nơi đây phát hiện ra Ác trùng quá muộn nên căn bản chẳng kịp cứu rỗi. Thêm vào đó một đám đệ tử các môn phái thay nhau phản bội sư môn, khi sư diệt tổ nên bọn họ đang sứt đầu mẻ trán, ốc còn không mang nổi mình ốc thì sao còn tâm trí lo chuyện bao đồng. Chuyện bao đồng không nói, nhưng chính kết giới vui buồn có nhau của Tu chân giới cũng chẳng ai thèm ngó ngàng tới. Ngay lúc này đây, kết giới ấy đã vô cùng suy yếu, bị Ác trùng mẹ dễ dàng đục ra một lỗ hổng thời không.
Kết giới mà người ta từng thề chết cũng phải bảo vệ bằng được đã vô thanh vô tức vỡ nát. Nháy mắt, dòng chảy thời không theo kẽ hở mà ùa vào thế giới này, gây ra không ít phiền phức. Cơ hồ như toàn thế giới đã rơi thẳng vào dòng hỗn loạn thời không.
Dân thường đột tử như ngả rạ, đương nhiên người tu chân cũng không an ổn.
Kỳ thực Ác trùng mẹ không đáng sợ, nếu các lão tổ trấn thủ môn phái cùng hợp lực ra tay thì có thể tức khắc chém chết nó.
Đệ tử nòng cốt bị Ác trùng mẹ thu phục không đáng sợ, dù có là “hạt nhân” quan trọng tới đâu thì vẫn là “đệ tử”, tương lai chưa vội, hiện tại chưa cần. Mất lứa này thì nuôi lứa mới, hoặc có thể điều động Trưởng lão tới kéo từng người về, giúp họ loại bỏ tâm ma là ổn.
Người bình thường không có linh căn chết đi đột ngột không đáng sợ, cho dù có là tiên nhân thì một ngày nào đó cũng phải đổi mặt với cái chết. * Triêu khuẩn bất tri hối sóc, huệ cô bất tri xuân thu. Trong mắt các tu sĩ, nhân sinh bệnh tử, ly hoan hợp tán bất quá chỉ như một khoảng thời gian bế quan, một chốn điều tức mới chờ đầu thai nên chẳng ai để ý điều bất thường rằng họ bị đem hiến tế. Nếu biết thì hậu hoạn đã chẳng khôn lường như thế cục hiện nay.
Những điều không đáng sợ đó đã vô thanh vô tức gặm nhấm cái thế giới này, gặm tới tận xương tủy.
Đương nhiên cũng có người phát hiện ra điểm bất thường nhưng cuối cùng lại ngại phiền nên tặc lưỡi cho qua, chẳng ngờ chuyện mình ngỡ vướng tay vướng chân đó là cơn đại hồng thủy cuốn sạch sinh mệnh.
Phương Trường mím môi điềm tĩnh xem ảo cảnh trước mắt.
Thần thức cậu vẫn luôn tỉnh táo nên cậu biết rõ những hình ảnh đáng sợ đó cho dù có chân thực đến mấy thì cũng chỉ là giả thuyết, tuyệt đối sẽ không phát sinh. Bởi Phương Trường cậu và boss đại nhân đã ghé qua, nên không đời nào thảm cảnh ấy được phát sinh. Hiện tại, đối với Phương Trường, thước phim này cũng chỉ là ảo cảnh, không hơn không kém.
Chờ tới khi xem xong, hơi nóng tích tụ bấy lâu chảy ngược về huyết quản.
Cùng lúc đó, Lệ Minh Viễn ngước mắt lên bầu trời, hắn đã đợi điều này suốt cả tuần nay rồi.
Gần đó chim sáo cũng chịu chấn động, nó run lên một chập rồi ngước mắt nhìn trời.
Mây mù giăng kín khoảng không, từng tia sét xé rách bầu trời đì đùng ồn ã.
Phương Trường đã có thể phân thần thức ra quan sát tình huống bên ngoài nên khi lôi kiếp sắp tới là cậu nhận ra ngay.
Phương Trường tăng tốc độ hấp thu linh khí, nhắm chặt mắt điều tức.
Gần như cùng lúc, từ tầng mây đen dày đặc kia, một cột sấm sét ba người trưởng thành ôm không hết bổ thẳng xuống đỉnh đầu cậu!!!
Phương Trường ngước mắt nhìn lôi kiếp đang cuồng bạo bổ tới. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tận mắt chứng kiến thế trận kinh khủng tới vậy thì cậu vẫn phải giật mình thon thót. Đồng tử đột ngột nhảy lên, bán đứng vẻ bình tĩnh Phương Trường bày ra nãy giờ.
Lệ Minh Viễn nhận ra bất thường, hắn lạnh giọng khẽ quát: “Chuyên tâm!”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Phương Trường nhanh chóng bình tĩnh lại. Hai tay nhanh chóng kết ấn, cậu dựa vào trận pháp đã bố trí kỹ càng mà tự tạo thêm cho mình một lớp phòng ngự.
Tia chớp hung hãn bị kết giới chặn đứng!!! Vượt qua đạo lôi kiếp thứ nhất, trái tim treo cao của Phương Trường thoáng thả lỏng đôi phút. Biết trận pháp ít nhất vẫn có thể ngăn trở thêm chục đạo lôi kiếp nữa nhưng cậu vẫn bồn chồn lắm. Phương Trường chờ thời cơ, đem Luyện khí đỉnh ra đợi sẵn. Đợt lôi kiếp thứ hai bổ xuống cũng là lúc cậu khống chế linh lực, đem nguyên vật liệu đã chuẩn bị đâu vào đấy cho vào Luyện khí đỉnh.
Lệ Minh Viễn đưa Minh hỏa của mình vào trận, hỗ trợ Phương Trường nhanh chóng tạo hình pháp khí.
Nguyên vật liệu có hạn, không chỉ có vậy, ngay chính Phương Trường cũng biết thời gian và cơ hội của mình không cần nhiều. Cậu đã tự tưởng tượng ra mình nên luyện khí thế nào trong lòng vô số lần, may thay đến khi thực chiến không quá bỡ ngỡ. Tay vững vàng đem các bộ phận lắp ráp lại với nhau rồi luyện chúng qua lôi kiếp một lần, sau đó cậu đem máu hung thú Hỗn độn rót lên tinh hạch, và cuối cùng là đổ vào vỏ pháp khí mình ráp ban nãy.
Quá trình này vừa phức tạp vừa mạo hiểm. Lắp ráp sai còn có thể gỡ ra ráp lại, nhưng một khi chớp sai thời cơ hoặc nhất thời thất thủ quên đi pháp quyết giữ trận pháp thì chắc chắn lôi kiếp sẽ bổ thẳng xuống xin nhẹ một tầng da của cậu.
May mắn thay, toàn bộ quá trình hữu kinh vô hiểm này chưa từng xuất hiện sơ suất.
Danh sách chương