Trần Khánh thấy hắn ra chân ngoan độc rốt cuộc không thể nhịn được nữa, chân trái bật lên, thân thể đằng không làm một động tác toàn phong thích đẹp mắt trong Karate, Chát! một tiếng chuẩn xác đá trúng mặt Phó Mặc Sơn.
Phó Mặc Sơn rú thảm một tiếng, thân thể bịch bịch bịch lùi lại một trượng, ngã chỏng vó trên đất.
Trần Khánh cũng không dùng toàn lực, nếu không đối phương ít nhất bay nửa hàm răng.
Chỉ một cước này Trần Khánh liền đoán được nội tình đối phương, thân thể vụng về, hạ bộ phù phiếm, cơ sở võ học quá kém, chỉ có dáng dấp dọa người, vài cân khí lực mà thôi.
- Đồ chó hoang, ông đây muốn giết mày!
Phó Mặc Sơn gào thét như dã thú, lập tức rút chiến đao bên hông, muốn xông lên giết người.
- Phó Mặc Sơn, ngươi đang làm gì vậy? Lý Giáng mang theo vẻ mặt âm trầm bước nhanh tới.
Mấy tên tướng lĩnh thấy tình thế không ổn, bởi vì tự quần ẩu sẽ bị xử trí theo quân pháp, bọn hắn vội vàng đỡ Phó Mặc Sơn dậy, dứt khoát kéo hắn đi.
- Chó Hoàn Khánh chờ đấy, nhìn lát ông đây làm sao thu thập ngươi!
Phó Mặc Sơn cố dãy dụa hô to.
Lý Giáng lạnh lùng nhìn theo Phó Mặc Sơn đi xa, lúc này mới lấy ra một túi bánh bột đưa cho Trần Khánh, cười nói:
- Đây là bánh bột do hỏa đầu binh làm, ăn đi!
- "Đa tạ Lý tướng quân!
Trần Khánh cũng không khách khí, nhận lấy bánh bột phân cho Lưu Ngũ cùng Triệu Tiểu Ất một nửa, sau đó ngồi trên tảng đá bắt đầu ăn.
Lý Giáng ngồi ở bên cạnh hắn cười nhạt nói:
- Biết vì sao họ Phó kia tìm ngươi gây phiền phức không?
- Hắn nói dường như cạnh tranh chức đô đầu trinh sát doanh gì đó, nhưng chuyện này đâu có quan hệ tới ta?
- Ta đã đề cử ngươi với chủ soái!
Trần Khánh khẽ giật mình:
- Tướng quân cảm thấy ta thích hợp sao?
Lý Giáng mỉm cười, hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy Phó Mặc Sơn thích hợp sao?
Trần Khánh lắc đầu:
- Người này rất lỗ mãng, không thích hợp làm trinh sát!
- Hắn không chỉ lỗ mãng, lại còn kiêu ngạo, nếu như hắn trở thành phó tướng, ta sẽ bị hại chết lúc nào không hay, Trần Ngu Hầu, ta đề cử ngươi cũng chính là vì ta, nhưng đây cũng là cơ hội của ngươi!
Trần Khánh trầm tư một lát rồi hỏi:
- Làm sao cạnh tranh?
- Hết thảy có bốn người cạnh tranh. Trước mắt Phó Mặc Sơn nắm chức vị cao nhất, hắn đảm nhiệm đài chủ, ba người khác đơn đấu trên lôi đài, người cuối cùng thắng được đảm nhiệm vị trí đô đầu.
- Đây là xa luân chiến đi! Nếu như Phó Mặc Sơn thắng cả hai trận, lại giao đấu trận thứ ba, thể lực hao mòn, đối với hắn có phải bất công hay không?
- Ngươi cho rằng hắn thiệt thòi?
Lý Giáng cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu như hắn thật thắng liên tiếp hai trận, trận thứ ba bại, hắn vẫn còn một cơ hội.
Nói đến đây, Lý Giáng kỳ vọng hỏi thăm:
- Thế nào?
Trần Khánh trầm mặc một lát sau đó gật đầu nói:
- Ta tham gia!
Trần Khánh ý thức được, bản thân muốn đặt chân tại Bát Tự Quân thì không thể bỏ qua cơ hội lần này.
...
Nền đất trước đại trướng chật ních mấy ngàn binh sĩ, bọn họ đều hăng hái quan chiến trận thi đấu lôi đài này, trong khoảng thời gian buồn tẻ khô khan này, ít có sự tình khiến các tướng sĩ hưng phấn như vậy.
Lúc này trên nền đất trống, Phó Mặc Sơn đang kịch chiến cùng một vị tướng lĩnh, Phó Mặc Sơn cầm một cây kim bối đại đao, đại đao tung bay, khí thế mãnh liệt, đối thủ của hắn cũng dùng một thanh đại đao nhưng bị Phó Mặc Sơn chế trụ, rõ ràng không thể chống đỡ nổi.
Trần Khánh âm thầm gật đầu, lực lượng của Phó Mặc Sơn không tệ, có lẽ đây là ưu thế lớn nhất của hắn.
Lý Giáng ở một bên nói:
- Thanh kim bối đại đao này của hắn nặng đến bốn mươi cân, không có lực tay mạnh mẽ đừng mơ vung lên được, cho nên Phó Mặc Sơn tại Bát Tự Quân được xưng là đệ nhất thần lực, làm hãn tướng có thể, nhưng trinh sát thì không được, hắn ngay cả chữ đều không biết, truyền tống tình báo thế nào?
- Xác thực không quá phù hợp!
Lý Giáng lại cười hỏi:
Trần Ngu Hầu am hiểu nhất cái gì?
- Ta?
Trần Khánh nghĩ ngợi sau đó cười nói:
- Ta tương đối am hiểu kiếm thuật, bắn nỏ và cờ tướng.
Lúc trước Trần Khánh được xưng danh là Tam Tuyệt vương, Tam Tuyệt của hắn chính là đấu kiếm, xạ kích cùng cờ tướng, hắn thậm chí còn tiến vào trước ba trong đợt thế vận hội kiếm thuật dành cho nam, chỉ là hắn đem kiếm thuật cùng xạ kích đổi thành kiếm thuật cùng bắn nỏ.
- Ha ha! Ta cũng thích cờ tướng, có thời gian chúng ta làm một ván!
Trần Khánh mỉm cười:
- Tướng quân thích, vậy ta tùy thời phụng bồi!
Hắn liếc qua khán đài phía xa, kỳ thật là trên mấy tảng đá lớn, Vương Ngạn cùng mấy tên tướng lĩnh quan trọng đều đang ngồi trên đó quan chiến.
Vị tướng mặt gầy thi thoảng nhìn về phía mình, không biết có phải Phó Tuyển hay không?
Trần Khánh cười hỏi:
- Nơi này Lý tướng quân liệu có binh khí tiện tay hay không vậy?
- Binh khí đương nhiên là có, không biết ngươi muốn loại binh khí nào?
- Mâu hoặc thương đều được!
- Ta vừa vặn dư ra một thanh thiết thương, tặng cho ngươi!
Lý Giáng phân phó binh lính thủ hạ đem một thanh trường thương tới.
- Ta vốn là thuộc cấp của Nhạc chỉ huy, về sau Nhạc tướng quân bất hòa cùng đại soái, hắn suất quân bỏ Đông Kinh lưu lại thủ ở Tông Trạch, trước khi đi hắn đem thiết thương này tặng cho ta, nó đối với ta hơi nặng, cho nên liền tặng cho ngươi vậy.
Lại là thiết thương của Nhạc Phi, Trần Khánh lập tức thấy hứng thú, vội vàng tiếp nhận và ngắm nhìn thiết thương, thiết thương ngày cả đầu đến đuôi dều dùng thép ròng đúc thành, dài ước chừng một trượng tám tấc, nặng chừng bốn mươi cân, đối với Trần Khánh mà nói tương đối tiện tay.
Hắn tiện tay vung vẩy, lập tức phát hiện trường thương có điểm khác trường mâu, trường mâu có đầu cứng, mũi thương không cách nào rung rung, mà mũi thương có thể vẩy ra mấy đầu thương, cái này càng thích hợp cho người am hiểu dùng kiếm như Trần Khánh.
Trên sân tiếng trống dồn dập, tiếng la đại chấn, Phó Mặc Sơn đã liên tiếp thắng hai trận, phía dưới chính là trận cuối.
Phó Mặc Sơn mang theo ánh mắt hung ác tập trung về phía Trần Khánh, xách đao hét lớn:
- Hoàn Khánh tặc, phóng ngựa tới đây!
Chung quanh lập tức nổi lên thanh âm huýt sáo dồn dập.
Trần Khánh trở mình lên ngựa, nhẹ nhàng vung trường thương.
Trên chủ đài, Phó Tuyển cười nói thì thầm với Vương Ngạn:
- Đại soái, hình như hắn cầm cây Tấn Thiết Thương mà Nhạc Phi lưu lại!
Vương Ngạn cười nhạt một tiếng:
- Hắn có thể sử dụng Tấn Thiết Thương trượng tám của Nhạc Phi, nói rõ lực lượng của hắn không yếu, chất nhi của ngươi nên chú ý.
- Nếu thật kỹ năng không bằng hắn, ta cũng tâm phục khẩu phục.
Tuy là nói như vậy, nhưng Phó Tuyển vẫn phái tâm phúc đến báo cho Phó Mặc Sơn ngàn vạn lần lưu ý thanh trường thương thép ròng trên tay Trần Khánh.
Trên sàn thi đấu, giám quan giơ lên lá cờ trên tay nói:
- Hai vị tướng quân nghe cho kỹ, tỷ thí võ nghệ không cho phép đả thương người, chế trụ đối phương là thắng, nếu không quân pháp không dung!
Cờ xí trên tay hắn vung lên:
- Luận võ bắt đầu!
Tiếng trống bốn phía nổi lên, đám binh sĩ xung quanh hô to:
- Chém đứt đầu hắn! Chặt làm hai đoạn!
Chỉ sợ thiên hạ bất loạn.
Trường thương trong tay Trần Khánh vung lên, eo thẳng tắp, mục quang lãnh lệ nhìn chằm chằm đối phương.
Hắn kẹp chặt hai chân thúc chiến mã xông tới, Phó Mặc Sơn cũng thúc ngựa vọt lên.
Chỉ chốc lát song phương đã đối mặt, Phó Mặc Sơn hét lớn một tiếng, nhắm chuẩn bả vai Trần Khánh bổ tới, không có nửa điểm khoan dung, hắn thà bị quân pháp trừng phạt cũng muốn chém chết đối phương, báo mối thù đánh mặt.
Trần Khánh sớm đoán được tâm tư của hắn, cho nên không chút hoang mang, đợi tới khi đại đao gần tới cổ mình, hắn bỗng cúi đầu. Vù! một trận cuồng phong thổi qua, đại đao xẹt qua đầu hắn.
Sát na khi hai ngựa giao thoa, Trần Khánh bỗng nhiên phóng trường thương, nhảy lên khỏi yên ngựa, vậy mà đồng thời ôm lấy Phó Mặc Sơn cùng lăn xuống đất. Hắn đã sớm phát hiện nhược điểm của Phó Mặc Sơn chính là hạ bàn bất ổn, đứng không vững, cho nên ngồi cũng sẽ không ổn.
Không đợi Phó Mặc Sơn giãy dụa, một thanh chủy thủ sắc bén đã đè lên cổ hắn, Trần Khánh lạnh lùng nói:
- Nếu cử động, ta sẽ khiến ngươi lìa đầu!
Phó Mặc Sơn cảm thấy lưỡi đao lạnh toát, cảm giác đau đớn trên cổ truyền tới, hắn thật không dám nhúc nhích.
Giám quan nhìn thoáng qua chủ soái Vương Ngạn, Phó Tuyển, sốt ruột nói:
- Đại soái, đây không phải đơn đấu, có thể tính không?
Vương Ngạn cười lạnh một tiếng:
- Bọn hắn đang cạnh tranh đô đầu trinh sát, trinh sát dùng một chiêu này hẳn là không có vấn đề gì, Phó tướng quân cảm thấy thế nào?
Phó Tuyển nhất thời á khẩu không trả lời được, hắn bỗng nhiên ý thức được mình bị trường thương bằng thép ròng của đối phương lừa rồi.
- Đại soái, Mặc Sơn liên tiếp chiến ba trận, ấn theo quy củ, hắn hẳn là còn một cơ hội nữa!
Vương Ngạn híp mắt nhẹ gật đầu:
- Có thể!
Giám quan thấy chủ soái gật đầu, lập tức vung cờ hô to:
- Trận thứ ba, Trần Ngu Hầu thắng!
Bốn phía lặng ngắt như tờ, không còn tiếng huýt sáo, không có hò hét, tất cả tướng sĩ đều mịt mờ nhìn, một màn này đã vượt qua dự liệu của mọi người.
Lý Giáng cũng buông lỏng toàn thân, mình thật không nhìn lầm người.
Tránh điểm yếu là thể lực hơi kém, bắt lấy nhược điểm thân thể đối phương cồng kềnh, một chiêu chế địch, đây chính là tố chất của một lính trinh sát ưu tú.
Trần Khánh đứng dậy, nhưng lại rất nhanh vung chủy thủ về phía sau, Phó Mặc Sơn thẹn quá thành giận vừa định bắt hắn lại, thấy chủy thủ sắc bén vung tới, nếu vẫn tiến lên sẽ bị chủy thủ đâm xuyên bàn tay. Thân thể lập tức cứng đờ.
Động tác này khiến đám tướng sĩ xung quanh cười vang.
Vương Ngạn cũng không nhịn được lắc đầu cười.
... ...
Dựa theo quy củ lôi đài, trước đó Phó Mặc Sơn đã thắng liên tiếp hai trận, cho nên hắn có cơ hội so võ nghệ lại một lần nữa với Trần Khánh.
Phó Mặc Sơn đề xuất thêm bộ cung vào luận võ, hạ bàn của hắn bất ổn, kỵ xạ yếu kém, chỉ có bộ cung mới có cơ hội chiến thắng.
Chỉ là Trần Khánh cũng chưa từng luyện qua cung tên, hắn chỉ mới sử dụng qua nỏ, cho nên đề xuất sử dụng bộ nỏ, mặc dù Phó Tuyển kiên quyết phản đối, nhưng Vương Ngạn lại đáp ứng.
Vương Ngạn mang theo nỏ quân dụng lên sàn đấu, chỉ vào một gốc cây nhỏ sát vách núi, sau đó nói với hai người:
- Khoảng cách tới cái cây kia tầm tám mươi bước, các ngươi xem ai bắn trúng thân cây thì người đó thắng.
- Ta tới trước!
Phó Mặc Sơn không phục tiến lên, hắn chọn một bộ cung hai thạch, giương cung lắp tên kéo ra bộ cung.
Bộ cung chính là dụng cụ luyện võ cơ sở, biên cảnh Bắc Tống từng có mấy chục vạn cung tiễn xã, lúc, nông nhàn, đám nông dân sẽ tổ chức luyện tập bắn tên.
Phó Mặc Sơn giương cung lắp tên, lập tức vang lên một mảnh thanh âm ủng hộ
- Hảo khí lực!
Dây cung buông lỏng, một mũi tên vạch ra đạo vòng cung, bắn trúng cây nhỏ, nhưng lại trượt đi rồi rơi xuống.
Bốn phía vang lên tiếng thở dài tiếc nuối, nhưng đã rất tốt, tám mươi bước bắn trúng cây nhỏ đã không tồi rồi. Thân cây hình trụ tròn, không giống như bia tròn mặt phẳng, nó thụ lực chỉ có một điểm, muốn vừa bắt trúng lại còn gim chặt lên thân, nói thì dễ nhưng làm lại khó vô cùng.
Lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trần Khánh.
Vương Ngạn cầm nỏ quân dụng đưa cho Trần Khánh cười nói:
- Đây là nỏ nhưng cũng là cung, cho nên ta không tính ngươi phạm quy, thử một chút xem sao!
Trần Khánh nhận nỏ nhìn thoáng qua, trái tim cũng thoáng buông xuống, kết cấu cơ hồ không có gì khác so với nỏ hậu thế.
Nỏ hậu thế thân dùng hợp kim nhôm, mà Tống triều lại dùng gỗ chế tạo, chỉ là hắn lần đầu trông thấy nỏ có cánh cung rộng như vậy.
Chỉ sợ cần sức rất lớn mới có thể kéo ra, mà cây nỏ này cũng rất nặng, ít nhất phải hai mươi cân.
Trần Khánh dùng tay trái nâng thân nỏ, tay phải kéo dây cung, hai tay phát lực hô to một tiếng kéo căng dây cung.
Sắc mặt Phó Mặc Sơn cũng thay đổi, bốn phía vang lên tiếng kêu kinh ngạc.
- Trời ạ! Hắn vậy mà dùng lực cánh tay kéo được Thần Tí Nỗ.
Trần Khánh căn bản không biết mình đang dùng chính là Thần Tí Nỗ uy danh hiển hách Tống triều, cũng gọi là Thần Tí cung, binh sĩ bình thường căn bản kéo không nổi, nỏ thủ chuyên nghiệp dựa vào chân để đạp ra nỏ, coi như Phó Mặc Sơn cũng phải mượn nhờ lực lượng phần eo mới có thể dùng cánh tay kéo ra nỏ.
Mà Trần Khánh lại không biết sợ, trực tiếp dùng lực tay kéo ra dây cung.
Vương Ngạn cũng vì vậy mà động dung, hắn muốn thử xem lực lượng của Trần Khánh cho nên mới xuất ra Thần Tí Nỗ, đối phương đúng là khiến hắn bất ngờ.
Trần Khánh lên dây cung, ngượng ngùng cười cười:
- Cái nỏ này thật khiến người ta phí sức, khiến đại soái chê cười rồi.
Vương Ngạn bất động thanh sắc nói:
- Bắn một phát cho ta xem coi!
Trần Khánh giương nỏ nhắm ngay cây nhỏ bên vách núi.
Ánh mắt tỉnh táo, tay vững như núi, Vương Ngạn âm thầm gật đầu, tay ổn như vậy, không có mười năm khổ tu mơ tưởng làm được.
Tất cả binh sĩ đều hít một hơi lạnh, một cánh tay nâng lên Thần Tí Nỗ hai mươi cân, cánh tay vẫn bình ổn như vậy thì toàn bộ Bát Tự Quân chỉ sợ không có người làm được.
Bộ cung rất đơn giản, nhưng muốn đi tới cực hạn như vậy rất khó.
Trần Khánh bóp cò, "Sưu!" mũi tên như tia chớp bắn ra, găm chính giữa thân cây. Rắc! Nhánh cây đứt gãy, rơi xuống vách núi.
Tiếng hoan hô, âm thanh ủng hộ vang vọng khắp quân doanh, đã không có người để ý tới xuất thân Hoàn Khánh Quân của hắn. Dùng thực lực chính mình để chinh phục đám tướng sĩ vây xem.
Phó Mặc Sơn tràn đầy uể oải, Phó Tuyển lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Khánh, không nói một lời liền rời đi.
Vương Ngạn nhìn chăm chú rồi đưa cho Trần Khánh một tấm đồng bài, nói:
- Từ giờ trở đi, ngươi chính là đô đầu thứ hai trinh sát doanh của Bát Tự Quân.
Phó Mặc Sơn rú thảm một tiếng, thân thể bịch bịch bịch lùi lại một trượng, ngã chỏng vó trên đất.
Trần Khánh cũng không dùng toàn lực, nếu không đối phương ít nhất bay nửa hàm răng.
Chỉ một cước này Trần Khánh liền đoán được nội tình đối phương, thân thể vụng về, hạ bộ phù phiếm, cơ sở võ học quá kém, chỉ có dáng dấp dọa người, vài cân khí lực mà thôi.
- Đồ chó hoang, ông đây muốn giết mày!
Phó Mặc Sơn gào thét như dã thú, lập tức rút chiến đao bên hông, muốn xông lên giết người.
- Phó Mặc Sơn, ngươi đang làm gì vậy? Lý Giáng mang theo vẻ mặt âm trầm bước nhanh tới.
Mấy tên tướng lĩnh thấy tình thế không ổn, bởi vì tự quần ẩu sẽ bị xử trí theo quân pháp, bọn hắn vội vàng đỡ Phó Mặc Sơn dậy, dứt khoát kéo hắn đi.
- Chó Hoàn Khánh chờ đấy, nhìn lát ông đây làm sao thu thập ngươi!
Phó Mặc Sơn cố dãy dụa hô to.
Lý Giáng lạnh lùng nhìn theo Phó Mặc Sơn đi xa, lúc này mới lấy ra một túi bánh bột đưa cho Trần Khánh, cười nói:
- Đây là bánh bột do hỏa đầu binh làm, ăn đi!
- "Đa tạ Lý tướng quân!
Trần Khánh cũng không khách khí, nhận lấy bánh bột phân cho Lưu Ngũ cùng Triệu Tiểu Ất một nửa, sau đó ngồi trên tảng đá bắt đầu ăn.
Lý Giáng ngồi ở bên cạnh hắn cười nhạt nói:
- Biết vì sao họ Phó kia tìm ngươi gây phiền phức không?
- Hắn nói dường như cạnh tranh chức đô đầu trinh sát doanh gì đó, nhưng chuyện này đâu có quan hệ tới ta?
- Ta đã đề cử ngươi với chủ soái!
Trần Khánh khẽ giật mình:
- Tướng quân cảm thấy ta thích hợp sao?
Lý Giáng mỉm cười, hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy Phó Mặc Sơn thích hợp sao?
Trần Khánh lắc đầu:
- Người này rất lỗ mãng, không thích hợp làm trinh sát!
- Hắn không chỉ lỗ mãng, lại còn kiêu ngạo, nếu như hắn trở thành phó tướng, ta sẽ bị hại chết lúc nào không hay, Trần Ngu Hầu, ta đề cử ngươi cũng chính là vì ta, nhưng đây cũng là cơ hội của ngươi!
Trần Khánh trầm tư một lát rồi hỏi:
- Làm sao cạnh tranh?
- Hết thảy có bốn người cạnh tranh. Trước mắt Phó Mặc Sơn nắm chức vị cao nhất, hắn đảm nhiệm đài chủ, ba người khác đơn đấu trên lôi đài, người cuối cùng thắng được đảm nhiệm vị trí đô đầu.
- Đây là xa luân chiến đi! Nếu như Phó Mặc Sơn thắng cả hai trận, lại giao đấu trận thứ ba, thể lực hao mòn, đối với hắn có phải bất công hay không?
- Ngươi cho rằng hắn thiệt thòi?
Lý Giáng cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu như hắn thật thắng liên tiếp hai trận, trận thứ ba bại, hắn vẫn còn một cơ hội.
Nói đến đây, Lý Giáng kỳ vọng hỏi thăm:
- Thế nào?
Trần Khánh trầm mặc một lát sau đó gật đầu nói:
- Ta tham gia!
Trần Khánh ý thức được, bản thân muốn đặt chân tại Bát Tự Quân thì không thể bỏ qua cơ hội lần này.
...
Nền đất trước đại trướng chật ních mấy ngàn binh sĩ, bọn họ đều hăng hái quan chiến trận thi đấu lôi đài này, trong khoảng thời gian buồn tẻ khô khan này, ít có sự tình khiến các tướng sĩ hưng phấn như vậy.
Lúc này trên nền đất trống, Phó Mặc Sơn đang kịch chiến cùng một vị tướng lĩnh, Phó Mặc Sơn cầm một cây kim bối đại đao, đại đao tung bay, khí thế mãnh liệt, đối thủ của hắn cũng dùng một thanh đại đao nhưng bị Phó Mặc Sơn chế trụ, rõ ràng không thể chống đỡ nổi.
Trần Khánh âm thầm gật đầu, lực lượng của Phó Mặc Sơn không tệ, có lẽ đây là ưu thế lớn nhất của hắn.
Lý Giáng ở một bên nói:
- Thanh kim bối đại đao này của hắn nặng đến bốn mươi cân, không có lực tay mạnh mẽ đừng mơ vung lên được, cho nên Phó Mặc Sơn tại Bát Tự Quân được xưng là đệ nhất thần lực, làm hãn tướng có thể, nhưng trinh sát thì không được, hắn ngay cả chữ đều không biết, truyền tống tình báo thế nào?
- Xác thực không quá phù hợp!
Lý Giáng lại cười hỏi:
Trần Ngu Hầu am hiểu nhất cái gì?
- Ta?
Trần Khánh nghĩ ngợi sau đó cười nói:
- Ta tương đối am hiểu kiếm thuật, bắn nỏ và cờ tướng.
Lúc trước Trần Khánh được xưng danh là Tam Tuyệt vương, Tam Tuyệt của hắn chính là đấu kiếm, xạ kích cùng cờ tướng, hắn thậm chí còn tiến vào trước ba trong đợt thế vận hội kiếm thuật dành cho nam, chỉ là hắn đem kiếm thuật cùng xạ kích đổi thành kiếm thuật cùng bắn nỏ.
- Ha ha! Ta cũng thích cờ tướng, có thời gian chúng ta làm một ván!
Trần Khánh mỉm cười:
- Tướng quân thích, vậy ta tùy thời phụng bồi!
Hắn liếc qua khán đài phía xa, kỳ thật là trên mấy tảng đá lớn, Vương Ngạn cùng mấy tên tướng lĩnh quan trọng đều đang ngồi trên đó quan chiến.
Vị tướng mặt gầy thi thoảng nhìn về phía mình, không biết có phải Phó Tuyển hay không?
Trần Khánh cười hỏi:
- Nơi này Lý tướng quân liệu có binh khí tiện tay hay không vậy?
- Binh khí đương nhiên là có, không biết ngươi muốn loại binh khí nào?
- Mâu hoặc thương đều được!
- Ta vừa vặn dư ra một thanh thiết thương, tặng cho ngươi!
Lý Giáng phân phó binh lính thủ hạ đem một thanh trường thương tới.
- Ta vốn là thuộc cấp của Nhạc chỉ huy, về sau Nhạc tướng quân bất hòa cùng đại soái, hắn suất quân bỏ Đông Kinh lưu lại thủ ở Tông Trạch, trước khi đi hắn đem thiết thương này tặng cho ta, nó đối với ta hơi nặng, cho nên liền tặng cho ngươi vậy.
Lại là thiết thương của Nhạc Phi, Trần Khánh lập tức thấy hứng thú, vội vàng tiếp nhận và ngắm nhìn thiết thương, thiết thương ngày cả đầu đến đuôi dều dùng thép ròng đúc thành, dài ước chừng một trượng tám tấc, nặng chừng bốn mươi cân, đối với Trần Khánh mà nói tương đối tiện tay.
Hắn tiện tay vung vẩy, lập tức phát hiện trường thương có điểm khác trường mâu, trường mâu có đầu cứng, mũi thương không cách nào rung rung, mà mũi thương có thể vẩy ra mấy đầu thương, cái này càng thích hợp cho người am hiểu dùng kiếm như Trần Khánh.
Trên sân tiếng trống dồn dập, tiếng la đại chấn, Phó Mặc Sơn đã liên tiếp thắng hai trận, phía dưới chính là trận cuối.
Phó Mặc Sơn mang theo ánh mắt hung ác tập trung về phía Trần Khánh, xách đao hét lớn:
- Hoàn Khánh tặc, phóng ngựa tới đây!
Chung quanh lập tức nổi lên thanh âm huýt sáo dồn dập.
Trần Khánh trở mình lên ngựa, nhẹ nhàng vung trường thương.
Trên chủ đài, Phó Tuyển cười nói thì thầm với Vương Ngạn:
- Đại soái, hình như hắn cầm cây Tấn Thiết Thương mà Nhạc Phi lưu lại!
Vương Ngạn cười nhạt một tiếng:
- Hắn có thể sử dụng Tấn Thiết Thương trượng tám của Nhạc Phi, nói rõ lực lượng của hắn không yếu, chất nhi của ngươi nên chú ý.
- Nếu thật kỹ năng không bằng hắn, ta cũng tâm phục khẩu phục.
Tuy là nói như vậy, nhưng Phó Tuyển vẫn phái tâm phúc đến báo cho Phó Mặc Sơn ngàn vạn lần lưu ý thanh trường thương thép ròng trên tay Trần Khánh.
Trên sàn thi đấu, giám quan giơ lên lá cờ trên tay nói:
- Hai vị tướng quân nghe cho kỹ, tỷ thí võ nghệ không cho phép đả thương người, chế trụ đối phương là thắng, nếu không quân pháp không dung!
Cờ xí trên tay hắn vung lên:
- Luận võ bắt đầu!
Tiếng trống bốn phía nổi lên, đám binh sĩ xung quanh hô to:
- Chém đứt đầu hắn! Chặt làm hai đoạn!
Chỉ sợ thiên hạ bất loạn.
Trường thương trong tay Trần Khánh vung lên, eo thẳng tắp, mục quang lãnh lệ nhìn chằm chằm đối phương.
Hắn kẹp chặt hai chân thúc chiến mã xông tới, Phó Mặc Sơn cũng thúc ngựa vọt lên.
Chỉ chốc lát song phương đã đối mặt, Phó Mặc Sơn hét lớn một tiếng, nhắm chuẩn bả vai Trần Khánh bổ tới, không có nửa điểm khoan dung, hắn thà bị quân pháp trừng phạt cũng muốn chém chết đối phương, báo mối thù đánh mặt.
Trần Khánh sớm đoán được tâm tư của hắn, cho nên không chút hoang mang, đợi tới khi đại đao gần tới cổ mình, hắn bỗng cúi đầu. Vù! một trận cuồng phong thổi qua, đại đao xẹt qua đầu hắn.
Sát na khi hai ngựa giao thoa, Trần Khánh bỗng nhiên phóng trường thương, nhảy lên khỏi yên ngựa, vậy mà đồng thời ôm lấy Phó Mặc Sơn cùng lăn xuống đất. Hắn đã sớm phát hiện nhược điểm của Phó Mặc Sơn chính là hạ bàn bất ổn, đứng không vững, cho nên ngồi cũng sẽ không ổn.
Không đợi Phó Mặc Sơn giãy dụa, một thanh chủy thủ sắc bén đã đè lên cổ hắn, Trần Khánh lạnh lùng nói:
- Nếu cử động, ta sẽ khiến ngươi lìa đầu!
Phó Mặc Sơn cảm thấy lưỡi đao lạnh toát, cảm giác đau đớn trên cổ truyền tới, hắn thật không dám nhúc nhích.
Giám quan nhìn thoáng qua chủ soái Vương Ngạn, Phó Tuyển, sốt ruột nói:
- Đại soái, đây không phải đơn đấu, có thể tính không?
Vương Ngạn cười lạnh một tiếng:
- Bọn hắn đang cạnh tranh đô đầu trinh sát, trinh sát dùng một chiêu này hẳn là không có vấn đề gì, Phó tướng quân cảm thấy thế nào?
Phó Tuyển nhất thời á khẩu không trả lời được, hắn bỗng nhiên ý thức được mình bị trường thương bằng thép ròng của đối phương lừa rồi.
- Đại soái, Mặc Sơn liên tiếp chiến ba trận, ấn theo quy củ, hắn hẳn là còn một cơ hội nữa!
Vương Ngạn híp mắt nhẹ gật đầu:
- Có thể!
Giám quan thấy chủ soái gật đầu, lập tức vung cờ hô to:
- Trận thứ ba, Trần Ngu Hầu thắng!
Bốn phía lặng ngắt như tờ, không còn tiếng huýt sáo, không có hò hét, tất cả tướng sĩ đều mịt mờ nhìn, một màn này đã vượt qua dự liệu của mọi người.
Lý Giáng cũng buông lỏng toàn thân, mình thật không nhìn lầm người.
Tránh điểm yếu là thể lực hơi kém, bắt lấy nhược điểm thân thể đối phương cồng kềnh, một chiêu chế địch, đây chính là tố chất của một lính trinh sát ưu tú.
Trần Khánh đứng dậy, nhưng lại rất nhanh vung chủy thủ về phía sau, Phó Mặc Sơn thẹn quá thành giận vừa định bắt hắn lại, thấy chủy thủ sắc bén vung tới, nếu vẫn tiến lên sẽ bị chủy thủ đâm xuyên bàn tay. Thân thể lập tức cứng đờ.
Động tác này khiến đám tướng sĩ xung quanh cười vang.
Vương Ngạn cũng không nhịn được lắc đầu cười.
... ...
Dựa theo quy củ lôi đài, trước đó Phó Mặc Sơn đã thắng liên tiếp hai trận, cho nên hắn có cơ hội so võ nghệ lại một lần nữa với Trần Khánh.
Phó Mặc Sơn đề xuất thêm bộ cung vào luận võ, hạ bàn của hắn bất ổn, kỵ xạ yếu kém, chỉ có bộ cung mới có cơ hội chiến thắng.
Chỉ là Trần Khánh cũng chưa từng luyện qua cung tên, hắn chỉ mới sử dụng qua nỏ, cho nên đề xuất sử dụng bộ nỏ, mặc dù Phó Tuyển kiên quyết phản đối, nhưng Vương Ngạn lại đáp ứng.
Vương Ngạn mang theo nỏ quân dụng lên sàn đấu, chỉ vào một gốc cây nhỏ sát vách núi, sau đó nói với hai người:
- Khoảng cách tới cái cây kia tầm tám mươi bước, các ngươi xem ai bắn trúng thân cây thì người đó thắng.
- Ta tới trước!
Phó Mặc Sơn không phục tiến lên, hắn chọn một bộ cung hai thạch, giương cung lắp tên kéo ra bộ cung.
Bộ cung chính là dụng cụ luyện võ cơ sở, biên cảnh Bắc Tống từng có mấy chục vạn cung tiễn xã, lúc, nông nhàn, đám nông dân sẽ tổ chức luyện tập bắn tên.
Phó Mặc Sơn giương cung lắp tên, lập tức vang lên một mảnh thanh âm ủng hộ
- Hảo khí lực!
Dây cung buông lỏng, một mũi tên vạch ra đạo vòng cung, bắn trúng cây nhỏ, nhưng lại trượt đi rồi rơi xuống.
Bốn phía vang lên tiếng thở dài tiếc nuối, nhưng đã rất tốt, tám mươi bước bắn trúng cây nhỏ đã không tồi rồi. Thân cây hình trụ tròn, không giống như bia tròn mặt phẳng, nó thụ lực chỉ có một điểm, muốn vừa bắt trúng lại còn gim chặt lên thân, nói thì dễ nhưng làm lại khó vô cùng.
Lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trần Khánh.
Vương Ngạn cầm nỏ quân dụng đưa cho Trần Khánh cười nói:
- Đây là nỏ nhưng cũng là cung, cho nên ta không tính ngươi phạm quy, thử một chút xem sao!
Trần Khánh nhận nỏ nhìn thoáng qua, trái tim cũng thoáng buông xuống, kết cấu cơ hồ không có gì khác so với nỏ hậu thế.
Nỏ hậu thế thân dùng hợp kim nhôm, mà Tống triều lại dùng gỗ chế tạo, chỉ là hắn lần đầu trông thấy nỏ có cánh cung rộng như vậy.
Chỉ sợ cần sức rất lớn mới có thể kéo ra, mà cây nỏ này cũng rất nặng, ít nhất phải hai mươi cân.
Trần Khánh dùng tay trái nâng thân nỏ, tay phải kéo dây cung, hai tay phát lực hô to một tiếng kéo căng dây cung.
Sắc mặt Phó Mặc Sơn cũng thay đổi, bốn phía vang lên tiếng kêu kinh ngạc.
- Trời ạ! Hắn vậy mà dùng lực cánh tay kéo được Thần Tí Nỗ.
Trần Khánh căn bản không biết mình đang dùng chính là Thần Tí Nỗ uy danh hiển hách Tống triều, cũng gọi là Thần Tí cung, binh sĩ bình thường căn bản kéo không nổi, nỏ thủ chuyên nghiệp dựa vào chân để đạp ra nỏ, coi như Phó Mặc Sơn cũng phải mượn nhờ lực lượng phần eo mới có thể dùng cánh tay kéo ra nỏ.
Mà Trần Khánh lại không biết sợ, trực tiếp dùng lực tay kéo ra dây cung.
Vương Ngạn cũng vì vậy mà động dung, hắn muốn thử xem lực lượng của Trần Khánh cho nên mới xuất ra Thần Tí Nỗ, đối phương đúng là khiến hắn bất ngờ.
Trần Khánh lên dây cung, ngượng ngùng cười cười:
- Cái nỏ này thật khiến người ta phí sức, khiến đại soái chê cười rồi.
Vương Ngạn bất động thanh sắc nói:
- Bắn một phát cho ta xem coi!
Trần Khánh giương nỏ nhắm ngay cây nhỏ bên vách núi.
Ánh mắt tỉnh táo, tay vững như núi, Vương Ngạn âm thầm gật đầu, tay ổn như vậy, không có mười năm khổ tu mơ tưởng làm được.
Tất cả binh sĩ đều hít một hơi lạnh, một cánh tay nâng lên Thần Tí Nỗ hai mươi cân, cánh tay vẫn bình ổn như vậy thì toàn bộ Bát Tự Quân chỉ sợ không có người làm được.
Bộ cung rất đơn giản, nhưng muốn đi tới cực hạn như vậy rất khó.
Trần Khánh bóp cò, "Sưu!" mũi tên như tia chớp bắn ra, găm chính giữa thân cây. Rắc! Nhánh cây đứt gãy, rơi xuống vách núi.
Tiếng hoan hô, âm thanh ủng hộ vang vọng khắp quân doanh, đã không có người để ý tới xuất thân Hoàn Khánh Quân của hắn. Dùng thực lực chính mình để chinh phục đám tướng sĩ vây xem.
Phó Mặc Sơn tràn đầy uể oải, Phó Tuyển lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Khánh, không nói một lời liền rời đi.
Vương Ngạn nhìn chăm chú rồi đưa cho Trần Khánh một tấm đồng bài, nói:
- Từ giờ trở đi, ngươi chính là đô đầu thứ hai trinh sát doanh của Bát Tự Quân.
Danh sách chương