30.1

Cho tới bây giờ, Giang Hàn luôn tự định mình là hoa hoa công tử phong lưu phóng khoáng, là Poodle phong ấn trong cơ thể thẳng nam, không nghĩ tới trong một đêm lại bất thình lình phát hiện mình là gay, là gay thì cũng thôi đi, đã vậy còn là một tiểu thụ đói khát không được thỏa mãn dục vọng thấy mãnh nam liền không thể tự dứt ra? Độ tương phản này quá lớn, Giang Hàn biểu thị mình tuyệt đối không thể tiếp thu.

Để khôi phục danh dự, Giang Hàn đi theo con đường tà đạo lấy thắt lưng của mình trói hai tay Lâm Sở lên đầu giường, sau đó hùng hồn gãi ngứa lòng bàn chân hắn 5 phút đồng hồ.

18 tuổi trừng phạt 16 tuổi vẫn tương đối đơn giản!

Lâm Sở cười tới khóc: “Ha ha ha ha đậu xanh cmn anh ha ha ha ha!”

Giang Hàn phát rồ tiếp tục gãi: “Mày còn có di ngôn gì?”

Lâm Sở cười đến gập người: “Ha ha ha ha em từ hôm qua chưa rửa chân anh dừng tay ha ha ha!”

Xong xuôi Giang Hàn luôn nhấn mạnh mình vốn không có hứng thú với mấy tên cơ bắp, Lâm Sở còn dám nói nữa cậu liền đánh cho chết, hơn nữa vì chứng minh mình tuyệt đối có thể cương cương cực kỳ cương Giang Hàn không chỉ phát rồ tán thêm nhiều em gái, mà còn bắt đầu tán mấy em zai xinh tươi, cố gắng che dấu nội tâm tiểu thụ đang nhộn nhạo đói khát sâu trong lòng, dần dần người trong giới đều biết khẩu vị và tính tình Giang đại thiếu gia, tự giác biết không muốn chết thì đừng trêu chọc Giang Hàn, thế là cậu bắt đầu cuộc sống bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo nội tâm lại chứa hoa cúc nhỏ tịch mịch lẻ loi!

Cho đến ngày cậu gặp phải Mộc Phong.

Mộc Phong da mặt dày như thế Giang Hàn thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy trong đời, thế là thành quả tân tân khổ khổ trấn áp bấy lâu cứ như vậy bị Mộc Phong làm hại trôi theo dòng nước!

Nội tâm tiểu thụ đói khát bắt đầu rục rịch!

Giang Hàn thống khổ ở trên giường lăn lộn mấy vòng, sâu sắc kiểm điểm quyết định sai lầm của mình vừa rồi bị ma ám mới cho Mộc Phong ngủ lại, hung hăng đè nén ý niệm đáng xấu hổ muốn bò sang phòng bên cạnh lại!

“Mẹ nó! Ông đây dù không phải công cũng sẽ không chịch!” Mắt Giang Hàn lạnh lùng hiện lên lục quang đem đầu chôn xuống gối, oán hận phát thề.

Bản thiếu gia mới không nằm dưới!

30.2

Từ lúc ở trường nhận nhau hơn nữa còn trao đổi phương thức liên lạc ở quán lẩu, Mai Thu bắt đầu liên tục hỏi han ân cần Mộc Thần, chúc ngủ ngon chúc ăn ngon, mỗi ngày đều nhắn tin, dã tâm rành rành!

Bất quá trừ việc đó ra cũng không có biểu hiện gì khác người, luôn giữ tiêu chuẩn ám muội, duy trì lâu như vậy khiến cho Lâm Sở nghẹn tức đến muốn đập đồ, vừa nhìn đã biết là trà xanh ngâm lâu năm, cũng may Mộc Thần vì không muốn Lâm Sở ghen nên trên cơ bản đều là áp dụng thái độ lạnh nhạt khách khí với Mai Thu.

Như tối hôm nay Lâm Sở đang cùng Mộc Thần chơi game chung trên một cái ipad, Mộc Thần vô cùng thoải mái làm ổ ở trong lòng Lâm Sở, bật điều hòa đắp chăn hài lòng nằm chơi game Hearthstone. Lúc này Mai Thu đột nhiên gửi tin wechat qua, Mộc Thần cầm điện thoại nhìn thoáng một cái liền vội lướt nó sang phải.

“Ai gửi vậy?” Lâm Sở ra-đa dò tình địch tích tích vang lên.

“Mai Thu.” Mộc Thần chuyên tâm chơi game, không tập trung nói.

“Cậu ta gửi cái gì?” Thủy triều dấm chua của Lâm Sở dâng lên.

Mộc Thần ở trong game phóng ra một cái quả cầu lửa, thành công giết chết chút xíu máu còn sót của đối thủ, tâm tình cực kỳ sung sướng, mỉm cười nói: “Thì chúc ngủ ngon, tớ không trả lời.”

Lâm Sở ủy khuất: “Cậu ta chúc ngủ ngon cậu liền cười đến vui vẻ như vậy.”

Mộc Thần vội vàng giải thích: “Không phải, tớ vui vì thắng game.”

“Vậy vừa rồi sao cậu lướt nhanh nó qua như vậy?” Lâm Sở mặt u oán, “Có phải sợ tớ xem không?”

Mộc Thần vô tội nói: “Bởi vì tớ gấp chơi game…”

Hearthstone gì gì đó chơi cực đã.

Lâm Sở vẫn không vui: “Ngày mai lại vẽ người mẫu.”

“Vẽ thì vẽ thôi.” Mộc Thần lại mở một ván game nữa.

“Nói không chừng lại vẽ cậu ta, vẽ nhiều lắm rồi.” Trong mắt Lâm Sở bắn ra hung quang!

Vẽ tiếp tự sát!

Mộc Thần cũng khó hiểu: “Cũng phải, gần đây sao toàn là cậu ấy?”

Thám tử lừng danh Lâm Sở nhanh chóng đưa ra suy luận: “Trường chúng ta nghèo như vậy, nói không chừng cậu ta là làm người mẫu miễn phí, là vì có thể danh chánh ngôn thuận ở trước mặt cậu lộ JJ!”

Lòng dạ đáng chém! Mau lôi ra trảm! (>﹏<.)

Mộc Thần mặt 囧: “Làm sao có thể.”

Lâm Sở trầm tư một lúc, dốc hết sức mà bôi đen tình địch: “Cũng đúng, ngẫm lại, nói không chừng cậu ta làm người mẫu lõa thân bởi vì cậu ta là tên cuồng khoe da thịt.”

“Chúng ta cứ kệ đi.” Mộc Thần sáp tới liếm môi Lâm Sở một cái, nghiêm túc nói: “Tớ chỉ thích cậu, cậu rốt cuộc có hiểu không?”

“Hiểu.” Tâm tình của Lâm Sở chuyển biến cực nhanh, “Tớ muốn kiểu hôn nóng bỏng.”

Mộc Thần ngoan ngoãn cho hắn một nụ hôn nóng bỏng đúng chuẩn.

“Thật ngoan.” Lâm Sở ánh mắt đầy cưng chìu xoa xoa tóc Mộc Thần, vô cùng giống một đế vương! “Tớ đi cắt dưa hấu trong tủ lạnh.”

Mộc Thần cười nói: “Ừ.”

Phạm vi đường về của não nam thần khá rộng, quen là tốt rồi.

Vì vậy ngày hôm sau khi nhìn thấy người mẫu cụ ông đã lâu không gặp ở trong phòng vẽ Lâm Sở cảm động đến mức hận không thể ôm người lên quay vài vòng!

“Đây mới gọi là nghệ thuật!” Lâm Sở đầy sức sống, xuất khẩu thành thơ, “Cậu xem đôi mắt trầm lắng của cụ, sâu trong đó lại rất có tinh thần! Nếp nhăn sâu, chính là độ tuổi năm tháng!”

Cụ ông chậm rãi ngáp một cái.

“Thật nghệ thuật.” Lâm Sở nhiệt liệt ca ngợi nói, “Cậu cho rằng đây chỉ đơn giản là một cái ngáp sao? Không phải, đây là một kiểu am hiểu tường tận về cuộc đời, trong sự yên bình chất chứa một lòng nhiệt huyết! Người mẫu trẻ căn bản không thể hiện được cảm giác này.”

Thầy giáo đối với việc trong lớp có người thần kinh rất sầu: “Bạn học Lâm, không bằng em lên đây giảng thay thầy đi?”

Lâm Sở liền câm miệng.

Mộc Thần cười đến đau bụng.

Gió êm sóng lặng mà vẽ một tiếng, đến lúc giải lao giữa giờ, Mai Thu lại bám dai như đỉa xuất hiện, còn hết sức tự nhiên dịch cái ghế ngồi bên cạnh Mộc Thần nhìn cậu vẽ, Mộc Thần lịch sự lên tiếng chào hắn, tiếp tục vùi đầu khổ tâm vẽ.

“Đệt cậu từ đâu xuất hiện?” Lâm Sở vốn muốn đi vệ sinh, kết quả vì vậy mà nín nhịn.

“Tôi hôm nay làm người mẫu cho khoa điêu khắc kế bên.” Mai Thu đẹp trai cười, lộ ra một hàng răng trắng, “Trường các cậu đã ký hợp đồng thuê trọn tôi rồi.”

Lâm Sở vừa tức, lại vừa mắc tè, mặt mày vô cùng dữ tợn.

“Cậu mắc tiểu à?” Mai Thu châm chọc nói.

Lâm Sở lộ vẻ hung ác: “Cậu quản!”

“Mắc tiểu thì đi nhanh đi, nhịn không tốt cho thận.” Mai Thu lương thiện quan tâm nói.

Lâm Sở hận không thể cắn chết hắn một cái: “Có nhịn cũng tốt hơn cái của cậu.”

Mai Thu nhún nhún vai, cùng Mộc Thần trò chuyện: “Có mệt không, nghỉ một lát!.”

“Không mệt.” Mộc Thần toàn bộ lực chú ý đều thả trên tranh, hoàn toàn không ý thức hai người bên cạnh đang đấu tranh kịch liệt với nhau!

“Cậu còn nhớ cái này không?” Mai Thu đột nhiên không biết từ chỗ nào lấy ra một cái cái hộp bút cũ tróc sơn, trên hộp bút còn vẻ một Saint Seiya.

Mộc Thần sửng sốt một chút: “… Nhớ.”

Lâm Sở nắm chặt thời cơ phát ra ba tiếng cười to đứt quãng: “Hơ! Hơ! Hơ! Thật quê mùa!”

Đây chẳng lẽ là tín vật đính ước các loại sao, quả thật là vạn tiễn xuyên tâm mà!

“Năm đó lúc tớ chuyển trường cậu đưa cho tớ bảo quản thay cậu.” Mai Thu có vẻ hả hê liếc nhìn chòng chọc Lâm Sở, trong giọng nói tràn đầy hoài niệm, “Cậu nói đây là hộp bút cậu thích nhất, để tớ lúc gặp lại sẽ trả cho cậu, sau đó sẽ không tách nhau ra nữa.”

Lâm Sở trong chớp mắt thay đổi vẻ mặt, xấu hổ khen ngợi: “Cái hộp bút máy này thật đẹp.”

Mai Thu ân cần nói: “Cậu cảm thấy xấu có thể nói thẳng.”

Lâm Sở hung dữ nhìn hắn chằm chằm: “Không xấu!”

Cái tên này mới xấu! ヽ(* ̄Д ̄*)

“Cậu thật sự vẫn giữ lại à…” Ký ức tuổi thơ ngây thơ trong sáng luôn rất đẹp đẽ, Mộc Thần nhận lấy hộp bút máy hoài niệm sờ sờ, lập tức nhớ tới rất nhiều chuyện lý thú khi còn nhỏ, khóe miệng không khỏi cong lên.

Nhưng mà khóe miệng Lâm Sở giống như mếu trầm trọng như đang đeo chì!

“Không chỉ cái này đâu.” Mai Thu chìa tay mở hộp bút máy trong tay Mộc Thần, vô tình hay cố ý chạm tay Mộc Thần, Lâm Sở lửa giận cháy vạn trượng, lại không thể phát tiết, không thể làm gì khác hơn là vẽ cực nhanh một cái móng heo trên giấy, phía trên viết một chữ ‘Hàm’, sau đó lãnh khốc dùng cán bút chọt chọt mạnh lên bản vẽ.

Hàm trư thủ [1]! Nói tên đó đó! Có biết xấu hổ hay không? Có thấy thẹn hay không?

[1] Là bàn tay hay làm các động tác quấy rối phái nữ hoặc phái nam, ví dụ như sờ ngực, sờ mông các loại. (Theo baike)

Nhưng mà Mai Thu ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm, vẫn mở hộp bút máy ra, trong hộp rỗng tuếch, chỉ có một tờ giấy vàng nhỏ, phía trên là sáu chữ nguệch ngoạc: “Mãi mãi là bạn thân.”

Lâm Sở: … Mãi mãi tổ tông mười tám đời cậu!

“Ha ha, đây không phải là do tớ viết sao?” Mộc Thần cẩn thận cầm tờ giấy nhìn qua vô cùng mỏng manh lên.

Lâm Sở: … Vợ tớ không phải chửi cậu!

“Đúng vậy.” Mai Thu cười nhẹ, “Tớ lúc đó cảm động muốn chết, lúc dọn nhà khóc suốt đường, mẹ tớ dỗ thế nào cũng không được, cuối cùng dứt khoát đánh tớ một trận.”

Lúc đó ngây thơ chỉ nói một hai câu mà lại thật sự trân trọng cất giữ cho đối phương nhiều năm như vậy, nhiều năm sau đó lại đột ngột xuất hiện ở trước mắt lần nữa, nói một chút xúc động cũng không có là giả. Nhưng nghĩ đến vị bên cạnh sợ rằng đã bùng nổ dữ lắm rồi, Mộc Thần rất nhanh đè xúc động lại đặt tờ giấy trở về, đem hộp bút đậy lại trả lại cho Mai Thu, nghiêm túc nói: “Cám ơn cậu vẫn giữ lại nó.”

Lâm Sở không kiềm chế được, đứng bật lên đi vòng vòng giữa hai người, giống như bị thần kinh mạnh mẽ chen vào, sau đó vỗ vỗ cạnh ghế Mộc Thần ngồi xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay heo của Mai Thu.

Mai Thu xem Lâm Sở như không khí, không nhận hộp bút Mộc Thần đưa tới, trong mắt mang theo nét ám muội khó thấy, nói: “Không phải nói lúc gặp lại sẽ trả cho cậu, về sau sẽ không tách nhau ra nữa sao?”

Trong lúc hắn nói chuyện Lâm Sở vẫn hung tợn nhìn hắn chằm chằm, hai người gần như mặt đối mặt!

Thật là một nam phụ tâm cơ vô cùng chuyên nghiệp, dưới tình cảnh ác liệt như vậy mà vẫn có thể đọc hết lời thoại và diễn xuất sinh động như thật như thế! Lâm Sở bị biểu hiện bình tĩnh của Mai Thu làm cho tức đến mức hít một hơi, hầu như muốn nhặt giá vẽ lên đánh người.

“Lúc đó thật sự muốn tặng cho cậu, không cần trả.” Mộc Thần ở trên đùi Lâm Sở dùng sức nhéo một cái, nhìn Mai Thu cười cười nhã nhặn, đơn thuần nói: “Huống hồ hai người nếu như chỉ làm bạn thôi, đương nhiên sẽ không tách nhau ra, đừng nghĩ tới việc khác.”

Mai Thu từ trong mũi phát ra một tiếng cười nhẹ, bất đắc dĩ nói: “Cậu với lúc nhỏ không khác gì nhau.”

Đừng cứ ở trước mặt tui nhắc vợ tui khi còn bé! Muốn khoe khoang sao! Lâm Sở tức giận nhấc chân hướng bên cạnh đẩy một cái, định đem Mai Thu không phòng bị ngã bốn chân chổng lên trời, nhưng mà Mai Thu ngồi vô cùng vững, Lâm Sở đẩy đến cong thắt lưng Mai Thu cũng không chút sứt mẻ.

Mộc Thần cười tủm tỉm, giảo hoạt như sói: “Đúng vậy, tớ không thay đổi gì.”

“Ừ.” Mai Thu gật đầu, “Vẻ ngoài nhìn vẫn ngốc…”

Lâm Sở không nhịn được, nhanh chóng phản bác: “Cậu mới vậy! Hết giờ giải lao rồi, cậu còn không mau đi?”

“Ha ha.” Mai Thu giơ tay đầu hàng, chớp mắt một cái, “Vị hộ hoa sứ giả bên cạnh cậu thật là hung dữ.”

“Ha hả.” Lâm Sở lúc ẩn lúc hiện, cố gắng chắn tầm mắt Mai Thu.

“Tớ đi, ngày mai gặp.” Mai Thu vẫy tay với Mộc Thần.

Mộc Thần bình tĩnh: “Tớ ngày mai không đến trường, tạm biệt.”

Lâm Sở lập tức phối hợp nở một nụ cười lạnh, thêm mắm thêm muối nói: “Không sai! Chúng tui ngày mai đi biển chơi!”

Cho mấy người tức chết! (*≧▽≦) ツ ┏━┓

“…” Mộc Thần ở trên xương sườn Lâm Sở nhéo một cái cực nhanh.

Xin hỏi tình trạng chồng tui quá ngu ngốc nên làm gì bây giờ? Điều kiện tiên quyết là không muốn đổi!

Mai Thu đi rồi Lâm Sở u oán đụng đụng vai Mộc Thần: “Vợ!”

Mộc Thần xoa xoa tóc của hắn, nói: “Yên tâm.”

“Không cho cậu chạy cùng người khác.” Kỳ thật Mộc Thần trưởng thành thanh tú tính cách lại nhã nhặn dễ thương, người thích cậu không ít, huống hồ hệ nghệ thuật nổi tiếng gay nhiều, chỉ là Lâm Sở chưa từng có cảm giác nguy cơ lớn như vầy, bởi vì thanh mai trúc mã gì gì đó nghe thật nguy hiểm!

“Ừ! Đánh chết cũng không chạy.” Mộc Thần mạnh gật đầu, “Thầy sắp tới rồi, mau lau móng heo cậu vẽ đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện