Ba người đến quán lẩu đối diện trường học, trên bàn chủ yếu là Mộc Thần và Mai Thu nói chuyện, vì là bạn cũ nhiều năm không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói, bầu không khí giữa hai người rất vui vẻ hòa thuận.
Mà Lâm Sở thì ở bên cạnh áp suất cực thấp! Còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười lạnh.
Ở trước mặt vợ mình giả vờ tao nhã! Khí thế vừa rồi nhìn mình trợn mắt đó đâu rồi? (╬▔ 皿▔)
“Cậu ăn cái này đi.” Mộc Thần từ trong nồi kiếm mấy con sò bỏ vào đĩa Lâm Sở, cố gắng trấn an tâm tình nóng nảy của chồng.
Tuy cậu không hiểu vì sao Lâm Sở lại có thái độ thù địch với Mai Thu như vậy, bất quá Lâm Sở bình thường cũng hay ghen, cho nên Mộc Thần cũng không suy nghĩ nhiều.
“Cục cưng, đút tớ.” Lâm Sở mở miệng.
Mộc Thần lập tức ngoan ngoãn gắp thịt sò chấm nước chấm đưa lên miệng Lâm Sở.
Hai người hoàn thành xuất sắc một màn show ân ái, sắc mặt Mai Thu trầm xuống, lại nở nụ cười cực nhanh khi Mộc Thần chuyển mắt sang nhìn mình, tán thưởng dối trá: “Tình cảm các cậu thật tốt.”
Mộc Thần đỏ mặt, nói: “Đúng vậy.”
Còn Lâm Sở vẫn mặt cá chết nhìn chòng chọc Mai Thu, nhạy bén thấy nét mặt hắn biến hóa.
CMN! Mặt tên này còn có thể thay đổi nhanh hơn chút nữa không? ━Σ(°Д°)━
“Thật hâm mộ.” Mai Thu khoa trương dang tay, “Đối với cẩu FA như tớ thiệt vạn tiễn xuyên tâm, aiz.”
Mộc Thần cười cười, thuận miệng nói: “Chỉ là cậu chưa gặp được người thích hợp thôi.”
“Không phải.” Mâu quang Mai Thu lóe lên, mềm mỏng nói: “Tớ đã có người mình thích, đáng tiếc người ta có bạn trai.”
“À.” Mộc Thần gật đầu.
Mai Thu hơi nghiêng người về phía trước, hỏi: “Cậu cảm thấy tớ có nên cạnh tranh không?”
Mộc Thần ngẩn ra, uyển chuyển nói: “Đối phương có bạn trai rồi, như vậy không tốt lắm!…”
“Thế nhưng tớ thật sự rất thích, thích rất nhiều năm.” Mai Thu thở dài, “Tớ muốn thử một lần xem.”
Lâm Sở nhất thời hận không thể ụp nồi lẩu lên mặt hắn.
Thử cmn! Không cho phép thử! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tam quan không cùng hướng, bầu không khí hơi xấu hổ, hơn hết cùng một người bạn nhiều năm không gặp tranh luận loại vấn đề này cũng quái lạ, vì vậy Mộc Thần chuyển hướng trọng tâm câu chuyện.
Cơm nước xong Mai Thu nói lời tạm biệt với hai người, gió đêm hè rất nhẹ nhàng khoan khoái, trong không khí tràn ngập mùi đồ nướng, buổi tối trên đường ít người, Mộc Thần liền thoải mái khoác lên tay Lâm Sở, hai người nhàn nhã cước bộ về nhà.
“Cậu hình như không thích người bạn này của tớ?” Mộc Thần đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Đâu chỉ là không thích! Lâm Sở nặng nề mà ‘Ừ’ một tiếng, oán niệm bắn tận phía chân trời.
“Tại sao?” Mộc Thần hỏi.
“Cậu ta trừng mắt nhìn tớ!” Lâm Sở bi phẫn lên án, ngữ khí giống như học sinh tiểu học cáo trạng.
“Không thể nào? Cậu ấy tại sao phải trừng mắt nhìn cậu?” Mộc Thần có chút buồn cười, hoàn toàn không nghĩ tới lại là lý do ngốc như vậy.
Lâm Sở ủy ủy khuất khuất mà tiếp tục cáo trạng: “Thật mà, tớ mà lừa cậu sao? Cậu ta còn lén le lưỡi với tớ, thừa dịp cậu không nhìn thấy đó.”
“Ách…” Mộc Thần hơi hoang mang, không hiểu nỗi hai người này.
Lâm Sở không vui nói: “Tớ cảm thấy người cậu ta nói thích chính là cậu.”
“Không có khả năng, tụi tớ cũng đã nhiều năm không gặp rồi.” Mộc Thần hủy bỏ khả năng này cực nhanh.
Lâm Sở nhất thời càng không vui hơn.
Cậu phải tin tưởng trực giác nhạy bén như dã thú của chồng cậu chứ! ヽ(≧Д≦) ノ
Mộc Thần giống như vỗ về một chú cún to xác xoa xoa tóc Lâm Sở, dựa vào nguyên tắc không muốn chồng không vui cậu nghiêm túc nhìn Lâm Sở nói: “Cậu không nên vì chuyện này mà không vui, cậu không thích thì sau này tớ ít liên lạc với cậu ấy lại.”
Vợ của tui thật sự là vô cùng nhu thuận! Lâm Sở ở trong lòng cảm động lệ nóng oanh tròng, lại không yên tâm giải thích: “Không phải tớ muốn kiềm chế cậu kết bạn, cậu xem cậu và người khác quan hệ tốt tớ không hề ăn giấm.”
Chủ yếu là tên đó thật sự trợn mắt với tớ!
Quả nhiên là nam phụ độc ác tâm cơ, thiết lập đã viết lên mặt rồi! (>﹏<.)
Mộc Thần nhịn cười: “Ừ, cậu từ trước đến nay chưa từng ăn giấm chua.”
Lâm Sở nhanh chóng gật đầu biểu thị đồng ý, hoàn toàn quên mất biểu cảm u oán như cô vợ nhỏ của mình khi thấy Mộc Thần cùng nam sinh khác nói chuyện bình thường.
Một giờ sáng đêm hôm đó, Lâm Sở thê thảm bị điện thoại đánh thức. Điện thoại để ở phòng khách không tiện bắt máy, nhưng mà tiếng chuông kiên nhẫn vang lên, Lâm Sở không thể làm gì khác hơn là sụp đổ trong lòng ngồi dậy nghe điện thoại, ở trong lòng yên lặng nguyền rủa đóng đinh hình nhân người gọi.
Nhưng mà màn hình hiện lên lại là Giang Hàn.
“Alo?” Lâm Sở tức giận.
“Vợ mày ngủ rồi?” Giang Hàn mở đầu chính là câu này.
Còi báo động trong người Lâm Sở nhất thời bật lên!
Nửa đêm canh ba tại sao lại quan tâm vợ tui có ngủ hay không? Ông anh có biết vừa nãy đã bị tui đóng đinh không? Thế là Lâm Sở lạnh lùng nói: “Anh đoán.”
Giang Hàn không được tự nhiên mà ho khan một tiếng nói: “Đoán con khỉ, em giúp anh hỏi thăm số điện thoại của anh trai cậu ấy.”
Lâm Sở trầm mặc một phút, vô cùng đau khổ lên án nói: “Gì chứ hơn nửa đêm anh có phải đói khát quá rồi không? Trễ như thế tìm anh ta làm gì?”
“Đói khát cmn chú! Không phải, mau giúp anh hỏi!” Giang Hàn cả giận nói.
“Chậc chậc, thẹn quá hóa giận.” Lâm Sở lãnh tĩnh ra kết luận.
Giang Hàn tức giận đến nghiến răng ‘kèn kẹt’ lười lý sự.
Số điện thoại của Mộc Phong Lâm Sở không có lưu, vì vậy hắn tìm điện thoại của Mộc Thần, bọn họ đều biết mật mã giải khóa điện thoại của nhau, hơn nữa đạt tới quan hệ có thể tùy tiện xem điện thoại của đối phương, cũng không có gì bí mật, tuy là trên thực tế bình thường không có ai xem.
Đây là cảm giác tin tưởng lẫn nhau!
Lâm Sở hạnh phúc 3 giây, không khỏi khoe khoang với Giang Hàn: “Vợ em rất tốt.”
“Đã biết, tìm nhanh lên đi.” Giang Hàn rất hung dữ.
“Chậc chậc, ghen tỵ.” Lâm Sở từ trong danh bạ điện thoại Mộc Thần tìm được số điện thoại của Mộc Phong, đọc một lần cho Giang Hàn.
“Được rồi.” Giang Hàn lập tức cúp điện thoại, ngay tạm biệt cũng không nói.
Quả nhiên là vô cùng đói khát.
Lâm Sở lại vọc điện thoại Mộc Thần một chút, lên cơn đem hình nền ảnh phong cảnh đổi thành ảnh của mình và Mộc Thần chụp chung, sau đó hài lòng chạy đến phòng ngủ Mộc Thần nhảy lên giường ôm vợ hun một cái ‘bép’ thật mạnh.
“A…” Mộc Thần nửa mê nửa tỉnh tỏ vẻ kháng nghị.
Lâm Sở lại lập tức ngang ngược hôn mấy cái, thô bạo trấn áp phản kháng của Mộc Thần, sau đó đem người ôm thật chặt vào trong lòng ngủ.
Mộc Phong lúc một giờ sáng nhận được điện thoại lâu ngày của Giang Hàn, dãy số lạ, sau khi bắt máy liền truyền đến giọng nói tùy hứng của Giang Hàn, chỉ có ba chữ ngắn ngủi: “Tới nhà tôi.”
“Cậu sao vậy?” Mộc Phong thoáng chốc tỉnh cả ngủ, còn tưởng rằng Giang Hàn gặp phiền phức gì.
Bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây, sau đó thanh âm kia mang theo vẻ đầy tức giận cùng không cam lòng nói: “Tôi đói rồi!”
Cậu không phải đói khát, cậu là đói bụng.
Mộc Phong ngẩn ra, nhịn không được cười ra tiếng.
Loại chuyện nửa đêm bởi vì đói bụng mà dựng người khác từ trên giường dậy kêu đối phương qua đây chỉ để làm đồ ăn khuya cho mình, cũng chỉ có Giang Hàn loại đại thiếu gia được nuông chiều từ bé xấu tính làm được thôi, còn với việc này vậy mà lại không có nửa câu oán hận cũng chỉ sợ không có ai ngoại trừ Mộc Phong.
Mẹ ruột cũng không thể nhịn!
Cúp điện thoại, Mộc Phong vọt tới toilet cực nhanh dùng nước lạnh rửa mặt, thay quần áo cạo râu xịt nước hoa làm liền một mạch, tuy là trong lòng hận không thể trực tiếp biến thành người sói để chạy tới nhưng vì bảo trì hình tượng Mộc Phong vẫn lựa chọn lái xe, vì vậy tới khi hắn chạy tới nhà Giang Hàn đã là hai giờ sáng. Sợ trong nhà Giang Hàn không có nguyên liệu nấu ăn có thể sử dụng, Mộc Phong còn xách theo hai túi đồ ăn to, một cây hành cực to vươn ra từ trong túi nilon, vừa nhìn rất hợp với thân quần áo đắt tiền cùng mùi nước hoa quý ông mê người của Mộc Phong …
Phải nói là hài hòa một cách quỷ dị!
Giang Hàn đuổi con Toy Poodle cứ ôm chân mình cọ tới cọ lui đi, oán trách nói: “Chậm muốn chết.”
Mộc Phong tốt tính giơ hai cái túi trong tay, nói: “Phải chuẩn bị đồ ăn, muốn ăn cái gì?”
Giang Hàn nuốt nước miếng một cái, ép mình bình tĩnh nói: “Cái gì cũng được.”
Anh làm cái gì cũng ngon! Thật khó hiểu!
“Cậu đi nghỉ đi, xong rồi tôi gọi cậu.” Mộc Phong mang theo đồ ăn vào nhà bếp đeo tạp dề, thấy trên bàn cơm bày ra vài món thức ăn nhanh của nhà hàng lẫn cửa hàng tiện lợi 24 tiếng, vỏ hộp bày đầy một bàn, mỗi cái đều chỉ ăn có một chút.
Mộc Phong lại quay đầu nhìn Giang Hàn nằm trên ghế sofa chơi với cún, Giang Hàn ăn mặc rất chỉnh tề, dáng vẻ không giống như nửa đêm mới dậy, thế là Mộc Phong thuận miệng hỏi một câu: “Vừa về?”
“Ừ.” Giang Hàn xoa xoa cái bụng, “Ra ngoài chơi với bạn.”
Mộc Phong trầm mặc không nói, cúi đầu chuyên tâm nấu ăn.
Giang Hàn nhìn Mộc Phong đeo tạp dề xắt thức ăn dưới ngọn đèn vàng ấm áp, tâm tình phức tạp vạn phần.
Dì giúp việc phụ trách sinh hoạt hàng ngày mấy hôm trước đã về quê, với Giang đại thiếu gia cơ bản không thể tự lo liệu sinh hoạt mấy ngày nay đều nhờ vào một mình Mộc Phong xử lý, để cho tiện cậu đưa cho Mộc Phong một chùm chìa chìa khoá dự phòng, Mộc Phong mỗi buổi sáng tới nhà Giang Hàn dọn dẹp dắt chó đi dạo, sử dụng hết tất cả vốn liếng nấu món ngon cho Giang Hàn, y như Ốc đồng cô nương [1] ver nam.
[1] Tấm ơi…à thị ơi thị rụng bị bà, bà để ăn chứ bà không ngắm ~
Mấy ngày nay đã quen với mùi vị thức ăn Mộc Phong làm cho, Giang Hàn kinh hãi phát hiện mình đã bị nuôi đến kén ăn rồi, ngày hôm nay ở trong tiệc sinh nhật của bạn không ăn được mấy miếng, về nhà nếm thử đồ ăn khuya dì Trương làm đặt trong tủ lạnh cũng không có cách nào ăn nỗi, không chấp nhận được Giang đại thiếu gia liền kêu đồ ăn bên ngoài, nhưng mà mỗi một chỗ chỗ nào cũng khó ăn, sắc hương vị đều không đủ, cuối cùng kén ăn đại thiếu gia sụp đỗ quăng đũa, nhớ món ngon Mộc Phong làm cho, thèm thuồng đến trào nước miếng.
Phòng bếp truyền đến tiếng xào rau, một hương vị tuyệt vời bay vào trong mũi Giang Hàn, gãi đến mức lòng cậu ngứa ngáy, Giang Hàn cắn răng nhảy xuống ghế sofa vọt tới phòng bếp, đen mặt căm tức nhìn Mộc Phong.
“Làm sao vậy?” Mộc Phong khóe môi cong lên, thú vị nhìn Giang Hàn xù lông.
Giang Hàn tham lam hít lấy mùi hương trong nồi, âm trầm nói: “Hỏi anh chuyện này.”
“Cậu hỏi.” Mộc Phong lấy dĩa đựng đồ ăn.
Giang Hàn căm tức nói: “Có phải anh hạ thuốc tôi hay không?”
Mộc Phong: “… Phụt.”
“Anh phụt cái rắm, tôi thấy đúng là vậy.” Giang Hàn nhanh chóng nhận dĩa để lên bàn, còn giống như kỳ tích mà tự mình cầm chén bới cơm trong nồi ra, sau đó cầm hai đôi đũa ngồi vào bên cạnh bàn, vừa ăn vừa nói với Mộc Phong: “Anh cũng ăn đi.”
Mà Lâm Sở thì ở bên cạnh áp suất cực thấp! Còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười lạnh.
Ở trước mặt vợ mình giả vờ tao nhã! Khí thế vừa rồi nhìn mình trợn mắt đó đâu rồi? (╬▔ 皿▔)
“Cậu ăn cái này đi.” Mộc Thần từ trong nồi kiếm mấy con sò bỏ vào đĩa Lâm Sở, cố gắng trấn an tâm tình nóng nảy của chồng.
Tuy cậu không hiểu vì sao Lâm Sở lại có thái độ thù địch với Mai Thu như vậy, bất quá Lâm Sở bình thường cũng hay ghen, cho nên Mộc Thần cũng không suy nghĩ nhiều.
“Cục cưng, đút tớ.” Lâm Sở mở miệng.
Mộc Thần lập tức ngoan ngoãn gắp thịt sò chấm nước chấm đưa lên miệng Lâm Sở.
Hai người hoàn thành xuất sắc một màn show ân ái, sắc mặt Mai Thu trầm xuống, lại nở nụ cười cực nhanh khi Mộc Thần chuyển mắt sang nhìn mình, tán thưởng dối trá: “Tình cảm các cậu thật tốt.”
Mộc Thần đỏ mặt, nói: “Đúng vậy.”
Còn Lâm Sở vẫn mặt cá chết nhìn chòng chọc Mai Thu, nhạy bén thấy nét mặt hắn biến hóa.
CMN! Mặt tên này còn có thể thay đổi nhanh hơn chút nữa không? ━Σ(°Д°)━
“Thật hâm mộ.” Mai Thu khoa trương dang tay, “Đối với cẩu FA như tớ thiệt vạn tiễn xuyên tâm, aiz.”
Mộc Thần cười cười, thuận miệng nói: “Chỉ là cậu chưa gặp được người thích hợp thôi.”
“Không phải.” Mâu quang Mai Thu lóe lên, mềm mỏng nói: “Tớ đã có người mình thích, đáng tiếc người ta có bạn trai.”
“À.” Mộc Thần gật đầu.
Mai Thu hơi nghiêng người về phía trước, hỏi: “Cậu cảm thấy tớ có nên cạnh tranh không?”
Mộc Thần ngẩn ra, uyển chuyển nói: “Đối phương có bạn trai rồi, như vậy không tốt lắm!…”
“Thế nhưng tớ thật sự rất thích, thích rất nhiều năm.” Mai Thu thở dài, “Tớ muốn thử một lần xem.”
Lâm Sở nhất thời hận không thể ụp nồi lẩu lên mặt hắn.
Thử cmn! Không cho phép thử! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tam quan không cùng hướng, bầu không khí hơi xấu hổ, hơn hết cùng một người bạn nhiều năm không gặp tranh luận loại vấn đề này cũng quái lạ, vì vậy Mộc Thần chuyển hướng trọng tâm câu chuyện.
Cơm nước xong Mai Thu nói lời tạm biệt với hai người, gió đêm hè rất nhẹ nhàng khoan khoái, trong không khí tràn ngập mùi đồ nướng, buổi tối trên đường ít người, Mộc Thần liền thoải mái khoác lên tay Lâm Sở, hai người nhàn nhã cước bộ về nhà.
“Cậu hình như không thích người bạn này của tớ?” Mộc Thần đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Đâu chỉ là không thích! Lâm Sở nặng nề mà ‘Ừ’ một tiếng, oán niệm bắn tận phía chân trời.
“Tại sao?” Mộc Thần hỏi.
“Cậu ta trừng mắt nhìn tớ!” Lâm Sở bi phẫn lên án, ngữ khí giống như học sinh tiểu học cáo trạng.
“Không thể nào? Cậu ấy tại sao phải trừng mắt nhìn cậu?” Mộc Thần có chút buồn cười, hoàn toàn không nghĩ tới lại là lý do ngốc như vậy.
Lâm Sở ủy ủy khuất khuất mà tiếp tục cáo trạng: “Thật mà, tớ mà lừa cậu sao? Cậu ta còn lén le lưỡi với tớ, thừa dịp cậu không nhìn thấy đó.”
“Ách…” Mộc Thần hơi hoang mang, không hiểu nỗi hai người này.
Lâm Sở không vui nói: “Tớ cảm thấy người cậu ta nói thích chính là cậu.”
“Không có khả năng, tụi tớ cũng đã nhiều năm không gặp rồi.” Mộc Thần hủy bỏ khả năng này cực nhanh.
Lâm Sở nhất thời càng không vui hơn.
Cậu phải tin tưởng trực giác nhạy bén như dã thú của chồng cậu chứ! ヽ(≧Д≦) ノ
Mộc Thần giống như vỗ về một chú cún to xác xoa xoa tóc Lâm Sở, dựa vào nguyên tắc không muốn chồng không vui cậu nghiêm túc nhìn Lâm Sở nói: “Cậu không nên vì chuyện này mà không vui, cậu không thích thì sau này tớ ít liên lạc với cậu ấy lại.”
Vợ của tui thật sự là vô cùng nhu thuận! Lâm Sở ở trong lòng cảm động lệ nóng oanh tròng, lại không yên tâm giải thích: “Không phải tớ muốn kiềm chế cậu kết bạn, cậu xem cậu và người khác quan hệ tốt tớ không hề ăn giấm.”
Chủ yếu là tên đó thật sự trợn mắt với tớ!
Quả nhiên là nam phụ độc ác tâm cơ, thiết lập đã viết lên mặt rồi! (>﹏<.)
Mộc Thần nhịn cười: “Ừ, cậu từ trước đến nay chưa từng ăn giấm chua.”
Lâm Sở nhanh chóng gật đầu biểu thị đồng ý, hoàn toàn quên mất biểu cảm u oán như cô vợ nhỏ của mình khi thấy Mộc Thần cùng nam sinh khác nói chuyện bình thường.
Một giờ sáng đêm hôm đó, Lâm Sở thê thảm bị điện thoại đánh thức. Điện thoại để ở phòng khách không tiện bắt máy, nhưng mà tiếng chuông kiên nhẫn vang lên, Lâm Sở không thể làm gì khác hơn là sụp đổ trong lòng ngồi dậy nghe điện thoại, ở trong lòng yên lặng nguyền rủa đóng đinh hình nhân người gọi.
Nhưng mà màn hình hiện lên lại là Giang Hàn.
“Alo?” Lâm Sở tức giận.
“Vợ mày ngủ rồi?” Giang Hàn mở đầu chính là câu này.
Còi báo động trong người Lâm Sở nhất thời bật lên!
Nửa đêm canh ba tại sao lại quan tâm vợ tui có ngủ hay không? Ông anh có biết vừa nãy đã bị tui đóng đinh không? Thế là Lâm Sở lạnh lùng nói: “Anh đoán.”
Giang Hàn không được tự nhiên mà ho khan một tiếng nói: “Đoán con khỉ, em giúp anh hỏi thăm số điện thoại của anh trai cậu ấy.”
Lâm Sở trầm mặc một phút, vô cùng đau khổ lên án nói: “Gì chứ hơn nửa đêm anh có phải đói khát quá rồi không? Trễ như thế tìm anh ta làm gì?”
“Đói khát cmn chú! Không phải, mau giúp anh hỏi!” Giang Hàn cả giận nói.
“Chậc chậc, thẹn quá hóa giận.” Lâm Sở lãnh tĩnh ra kết luận.
Giang Hàn tức giận đến nghiến răng ‘kèn kẹt’ lười lý sự.
Số điện thoại của Mộc Phong Lâm Sở không có lưu, vì vậy hắn tìm điện thoại của Mộc Thần, bọn họ đều biết mật mã giải khóa điện thoại của nhau, hơn nữa đạt tới quan hệ có thể tùy tiện xem điện thoại của đối phương, cũng không có gì bí mật, tuy là trên thực tế bình thường không có ai xem.
Đây là cảm giác tin tưởng lẫn nhau!
Lâm Sở hạnh phúc 3 giây, không khỏi khoe khoang với Giang Hàn: “Vợ em rất tốt.”
“Đã biết, tìm nhanh lên đi.” Giang Hàn rất hung dữ.
“Chậc chậc, ghen tỵ.” Lâm Sở từ trong danh bạ điện thoại Mộc Thần tìm được số điện thoại của Mộc Phong, đọc một lần cho Giang Hàn.
“Được rồi.” Giang Hàn lập tức cúp điện thoại, ngay tạm biệt cũng không nói.
Quả nhiên là vô cùng đói khát.
Lâm Sở lại vọc điện thoại Mộc Thần một chút, lên cơn đem hình nền ảnh phong cảnh đổi thành ảnh của mình và Mộc Thần chụp chung, sau đó hài lòng chạy đến phòng ngủ Mộc Thần nhảy lên giường ôm vợ hun một cái ‘bép’ thật mạnh.
“A…” Mộc Thần nửa mê nửa tỉnh tỏ vẻ kháng nghị.
Lâm Sở lại lập tức ngang ngược hôn mấy cái, thô bạo trấn áp phản kháng của Mộc Thần, sau đó đem người ôm thật chặt vào trong lòng ngủ.
Mộc Phong lúc một giờ sáng nhận được điện thoại lâu ngày của Giang Hàn, dãy số lạ, sau khi bắt máy liền truyền đến giọng nói tùy hứng của Giang Hàn, chỉ có ba chữ ngắn ngủi: “Tới nhà tôi.”
“Cậu sao vậy?” Mộc Phong thoáng chốc tỉnh cả ngủ, còn tưởng rằng Giang Hàn gặp phiền phức gì.
Bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây, sau đó thanh âm kia mang theo vẻ đầy tức giận cùng không cam lòng nói: “Tôi đói rồi!”
Cậu không phải đói khát, cậu là đói bụng.
Mộc Phong ngẩn ra, nhịn không được cười ra tiếng.
Loại chuyện nửa đêm bởi vì đói bụng mà dựng người khác từ trên giường dậy kêu đối phương qua đây chỉ để làm đồ ăn khuya cho mình, cũng chỉ có Giang Hàn loại đại thiếu gia được nuông chiều từ bé xấu tính làm được thôi, còn với việc này vậy mà lại không có nửa câu oán hận cũng chỉ sợ không có ai ngoại trừ Mộc Phong.
Mẹ ruột cũng không thể nhịn!
Cúp điện thoại, Mộc Phong vọt tới toilet cực nhanh dùng nước lạnh rửa mặt, thay quần áo cạo râu xịt nước hoa làm liền một mạch, tuy là trong lòng hận không thể trực tiếp biến thành người sói để chạy tới nhưng vì bảo trì hình tượng Mộc Phong vẫn lựa chọn lái xe, vì vậy tới khi hắn chạy tới nhà Giang Hàn đã là hai giờ sáng. Sợ trong nhà Giang Hàn không có nguyên liệu nấu ăn có thể sử dụng, Mộc Phong còn xách theo hai túi đồ ăn to, một cây hành cực to vươn ra từ trong túi nilon, vừa nhìn rất hợp với thân quần áo đắt tiền cùng mùi nước hoa quý ông mê người của Mộc Phong …
Phải nói là hài hòa một cách quỷ dị!
Giang Hàn đuổi con Toy Poodle cứ ôm chân mình cọ tới cọ lui đi, oán trách nói: “Chậm muốn chết.”
Mộc Phong tốt tính giơ hai cái túi trong tay, nói: “Phải chuẩn bị đồ ăn, muốn ăn cái gì?”
Giang Hàn nuốt nước miếng một cái, ép mình bình tĩnh nói: “Cái gì cũng được.”
Anh làm cái gì cũng ngon! Thật khó hiểu!
“Cậu đi nghỉ đi, xong rồi tôi gọi cậu.” Mộc Phong mang theo đồ ăn vào nhà bếp đeo tạp dề, thấy trên bàn cơm bày ra vài món thức ăn nhanh của nhà hàng lẫn cửa hàng tiện lợi 24 tiếng, vỏ hộp bày đầy một bàn, mỗi cái đều chỉ ăn có một chút.
Mộc Phong lại quay đầu nhìn Giang Hàn nằm trên ghế sofa chơi với cún, Giang Hàn ăn mặc rất chỉnh tề, dáng vẻ không giống như nửa đêm mới dậy, thế là Mộc Phong thuận miệng hỏi một câu: “Vừa về?”
“Ừ.” Giang Hàn xoa xoa cái bụng, “Ra ngoài chơi với bạn.”
Mộc Phong trầm mặc không nói, cúi đầu chuyên tâm nấu ăn.
Giang Hàn nhìn Mộc Phong đeo tạp dề xắt thức ăn dưới ngọn đèn vàng ấm áp, tâm tình phức tạp vạn phần.
Dì giúp việc phụ trách sinh hoạt hàng ngày mấy hôm trước đã về quê, với Giang đại thiếu gia cơ bản không thể tự lo liệu sinh hoạt mấy ngày nay đều nhờ vào một mình Mộc Phong xử lý, để cho tiện cậu đưa cho Mộc Phong một chùm chìa chìa khoá dự phòng, Mộc Phong mỗi buổi sáng tới nhà Giang Hàn dọn dẹp dắt chó đi dạo, sử dụng hết tất cả vốn liếng nấu món ngon cho Giang Hàn, y như Ốc đồng cô nương [1] ver nam.
[1] Tấm ơi…à thị ơi thị rụng bị bà, bà để ăn chứ bà không ngắm ~
Mấy ngày nay đã quen với mùi vị thức ăn Mộc Phong làm cho, Giang Hàn kinh hãi phát hiện mình đã bị nuôi đến kén ăn rồi, ngày hôm nay ở trong tiệc sinh nhật của bạn không ăn được mấy miếng, về nhà nếm thử đồ ăn khuya dì Trương làm đặt trong tủ lạnh cũng không có cách nào ăn nỗi, không chấp nhận được Giang đại thiếu gia liền kêu đồ ăn bên ngoài, nhưng mà mỗi một chỗ chỗ nào cũng khó ăn, sắc hương vị đều không đủ, cuối cùng kén ăn đại thiếu gia sụp đỗ quăng đũa, nhớ món ngon Mộc Phong làm cho, thèm thuồng đến trào nước miếng.
Phòng bếp truyền đến tiếng xào rau, một hương vị tuyệt vời bay vào trong mũi Giang Hàn, gãi đến mức lòng cậu ngứa ngáy, Giang Hàn cắn răng nhảy xuống ghế sofa vọt tới phòng bếp, đen mặt căm tức nhìn Mộc Phong.
“Làm sao vậy?” Mộc Phong khóe môi cong lên, thú vị nhìn Giang Hàn xù lông.
Giang Hàn tham lam hít lấy mùi hương trong nồi, âm trầm nói: “Hỏi anh chuyện này.”
“Cậu hỏi.” Mộc Phong lấy dĩa đựng đồ ăn.
Giang Hàn căm tức nói: “Có phải anh hạ thuốc tôi hay không?”
Mộc Phong: “… Phụt.”
“Anh phụt cái rắm, tôi thấy đúng là vậy.” Giang Hàn nhanh chóng nhận dĩa để lên bàn, còn giống như kỳ tích mà tự mình cầm chén bới cơm trong nồi ra, sau đó cầm hai đôi đũa ngồi vào bên cạnh bàn, vừa ăn vừa nói với Mộc Phong: “Anh cũng ăn đi.”
Danh sách chương