Hết tiết cuối cùng, Mộc Thần vui vẻ đi dạo một vòng ở cửa hàng bánh ngọt, chần chừ 3 giây trước bảng ‘Bánh mới hôm nay’ Pho-mát việt quất, sau đó một mình dung dăng gọi 5 cái đem về, nhân viên trong cửa hàng đã thành thói quen đến quầy tính tiền chờ trước.

Vị khách thiếu niên nghiện đồ ngọt như mạng này, mỗi ngày đều mua một đống đồ ngọt, nhưng dường như tới bây giờ cũng chẳng thấy mập lên bao nhiêu.

Nhân viên trong cửa hàng có chút ghen tị.

Tính tiền xong, Mộc Thần xách túi về nhà.

Cậu hiện tại là sinh viên Đại học Mỹ Thuật năm thứ nhất, chỉ là để tiện hơn, ra ngoài trường thuê một căn 2 phòng ngủ 1 một phòng khách ở, phòng rộng rãi hơn nữa còn có ánh nắng, so với phòng ký túc xá thoải mái hơn. Hơn nữa quan trọng nhất là, lúc Mộc Thần thuê phòng ôm tư tưởng “Dù thế nào đi nữa cũng phải đánh cược một lần, nếu thất bại thì cùng lắm ngồi trong toilet khóc một hồi T_T.” Quyết tâm hỏi nam thần cách vách ký túc xá – Lâm Sở có muốn cùng nhau chuyển ra ngoài ở không.

Lúc đó Mộc Thần mặt đỏ tới mang tai lắp bắp nói: “Phòng ở bên ngoài… ngoài… ngoài có hơi đắt cho… cho nên muốn tìm người thuê chung, đương nhiên tớ… tớ… tớ chỉ là thuận tiện hỏi xem cậu có muốn… muốn không!…Tớ muốn… muốn… muốn đi WC gặp lại sau nha hahaha.”

Lúc Mộc Thần sắp sửa bỏ cuộc bỏ chạy vào WC, Lâm Sở đột nhiên thản nhiên nói: “Được”.

Mộc Thần mắt trợn tròn: “Cậu cậu cậu nói cái gì!”

Lâm Sở mặt không chút thay đổi: “Tớ nói được.”

Mộc Thần gần như bị hạnh phúc từ trên trời giáng xuống đập đến bất tỉnh, không thể tin được nói: “Cậu lặp lại lần nữa!”

Lâm Sở: …

Vì vậy, giống như nằm mơ, Mộc Thần thành công quắp nam thần về nhà.

Vui vẻ ôm túi bánh trở về nhà, Mộc Thần trước tiên đem bánh pho-mát việt quất bỏ vào tủ lạnh, sau đó vào phòng tắm khóa cửa lại, cởi sạch quần áo đứng trước gương, tập trung tinh thần tưởng tượng hình mặt trăng ngày rằm.

Dưới ngày không có trăng rằm, người sói nhỏ bắt đầu biến thân.

Đúng vậy, Mộc Thần là người sói, là một phần nhỏ của gia tộc người sói khổng lồ.

Thời nay những sinh vật không phải người như bọn họ đều sống rải rác khắp nơi, phần lớn các đồng loại đều tập thành thói quen sống ẩn dật, giống như người bình thường trà trộn vào cuộc sống của con người, Mộc Thần cũng không ngoại lệ, ước mơ của cậu là trở thành tác giả truyện tranh, hai là được ngủ cùng nam thần, so sánh với ngàn ngàn vạn vạn huyết khí phương cương của giới trẻ nhân loại, ngoại trừ phương hướng giới tính khác còn lại không có gì khác biệt.

Rất nhanh, trên đầu Mộc Thần xuất hiện một đôi tai sói nhỏ mềm mại, phía sau cái mông dài ra một cái đuôi sói nhỏ xù lông.

Nhưng mà, những bộ phận khác, không có bất kỳ biến hóa gì.

Mộc Thần vẻ mặt mất hứng nhìn về phía gương khoa tay múa chân tới lui, cố gắng rặn ra một phần cơ bắp, nhưng mà căn bản là vô dụng, trong gương là một sói mỹ thiếu niên hệ Moe khả ái làm cho người khác phun máu. Chỉ là từ góc độ người sói mà nói, cơ thể này của Mộc Thần cơ bản tàn phế cấp độ 3, yếu ớt, nhỏ con, dưới thẩm mỹ của người sói sẽ là buồn cười hơn là khả ái.

Mộc Thần mỗi lần thấy bộ dáng này của mình đều giận không chỗ phát tiết, vừa thất vọng vừa tức giận liền ở trên bồn rửa tay đấm một cái, bồn rửa tay nhất thời lõm vào một cái lỗ.

Tuy nhỏ con, nhưng dù sao thể lực người sói cũng vượt xa bình thường, nên khí lực đặc biệt mạnh.

“Ai nha! Sao mềm dữ vậy nè! ” Mộc Thần nhanh chóng lấy một chai dầu gội đặt vào trong cái lỗ đó nhằm che giấu, lẩm bẩm: “Chắc sẽ không để ý đâu ha!”

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, chắc là Lâm Sở đã trở về.

Mộc Thần nhanh chóng mặc quần áo tử tế vào, lúc đi ra nhà tắm thấy Lâm Sở cầm một cái túi đang thay giày ở huyền quan.

So với Mộc Thần cao hơn nửa đầu, vai rộng eo nhỏ chân dài, gương mặt đẹp trai làm cho Mộc Thần vừa nhìn thấy đã run chân, hơn nữa gia cảnh ưu việt cùng với thiên phú hội họa, quả thật hào quang nam thần lấp lánh khắp nơi, chỉ là tính cách cao lãnh, luôn mang một bộ mặt khiến người ta cách xa vạn dặm.

“Cậu về rồi.” Mộc Thần đứng ở một bên, vẻ mặt thuần khiết nhìn nam thần, tưởng tượng cảnh mình và nam thần như vậy lại như vậy.

Sói nhỏ vừa mới trưởng thành, vô cùng khát vọng có người bầu bạn.

Lâm Sở đặt túi đồ lên bàn, nói: “Bánh ngọt, cho cậu.”

Mộc Thần mở túi ra nhìn, lại là bánh pho-mát việt quất của cửa tiệm kia, vội nói: “Cảm ơn, chúng ta ăn chung đi!”

Lâm Sở lạnh như băng từ chối: “Không.”

Vì vậy Mộc Thần liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn mở ra, tuy trong tủ lạnh còn 5 cái, nhưng nhiều hơn nữa cậu cũng ăn được, một là vì thích, hai là vì ca ca người sói của cậu từng nhấn mạnh nói cho cậu biết, muốn có cơ bắp nhất định phải ăn nhiều và tập thể hình.

Ăn nhiều cái gì, vì cơ cơ cơ! Mộc Thần phấn chấn nắm tay, ở trong lòng khuyến khích mình, há miệng ‘A’ một tiếng cắn một miếng bánh lớn béo ngập, vị pho-mát cùng việt quất chua ngọt cùng nhau tan ra trong miệng, Mộc Thần cảm thấy hạnh phúc muốn lăn hai vòng.

Nam thần đẹp trai cao lãnh ngồi ở trên ghế sofa cúi đầu thờ ơ chơi điện thoại, ngay cả liếc mắt nhìn Mộc Thần một cái cũng không.

Mộc Thần miệng một ngụm to nhai bánh, thường mất mác liếc trộm Lâm Sở.

Nhưng thật ra lúc này nam thần đang nhắn wechat cho anh em gay tốt – Giang Hàn.

Lâm Sở: “Có đó không! Có đó không! Có đó không!”

Giang Hàn: “?”

Lâm Sở: “Em hôm nay lại cho mua bánh cho cậu ấy! ╰(*°▽°*)╯”

Giang Hàn: “Thuận tiện ăn chung đi.”

Lâm Sở: “Ăn cái đầu anh! Ông đây hồi hộp đến mức không nói được gì! Còn ăn cái gì! Ăn bằng mũi sao! (っ °Д°;) っ

Giang Hàn: “Anh mày ăn bằng mũi nè.”

Lâm Sở: “A a a a a em vừa rồi chụp lén bộ dáng cậu ấy ngồi ăn bánh, thật cmn dễ thương! (*/w*)”

Giang Hàn: “Mày chỉ có nhiêu đó tiền đồ hả!”

Lâm Sở: “Em đã đặt làm hình nên rồi! Thiệt dễ thương! Anh nói cậu ấy có phải là gay hay không? ╭(′▽)╭(′▽)╯”

Giang Hàn: “Không, còn có, chú em có thể thu lại cái kiểu tin nhắn não tàn này hay không? “

Lâm Sở: “Không đó! Vợ của em thật sự quá đẹp! Nhưng em sẽ không gửi ảnh cho anh xem đâu! Ha ha ha! Anh tự mà gato đi!! o(*≧▽≦) ツ”

Giang Hàn: “…”

Lâm Sở: “Em muốn liếm màn hình! Prprprprpr!”

— Tin nhắn gửi thất bại.

Lâm Sở: “Anh dám kéo sổ đen tui!!!!! Σ(°°)︴”

— Tin nhắn gửi thất bại.

Lâm Sở: “Đệt!!!!!! ヽ(≧Д≦) Noooooo!”

— Tin nhắn gửi thất bại.

Mộc Thần ăn bánh xong, dè dặt tiến tới, hỏi: “Cậu tắm không?”

Lâm Sở mặt không thay đổi lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tối tắm.”

Mộc Thần: “Vậy tớ tắm trước.”

Lâm Sở tiếp tục thao tác điện thoại, nhàn nhạt ‘Ừ’ một tiếng.

Lâm Sở: “Huhu gào khóc gào khóc gào cậu ấy muốn tắm em muốn rình xem!!!!! o(*////▽////*)q “

— Tin nhắn gửi thất bại.

Nói làm liền làm, Lâm Sở dũng cảm đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, trong mắt tràn đầy khát vọng biến thái.

Đang lúc hắn định gõ cửa đi vào, tiếng nước đột nhiên ngừng.

Rất nhanh, Mộc Thần bọc một cái khăn tắm lớn đi ra, thấy Lâm Sở đứng ở cửa, mặt Mộc Thần trong nháy mắt đỏ bừng: “Cậu, cậu cần đi WC hả?”

Lâm Sở căng thẳng đến nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là băng bó cái mặt nhăn nhó nắm chặt cơ hội đem Mộc Thần nhìn toàn bộ từ trên xuống dưới, sau đó lúc sắp không khống chế được ý dâm. Cười lạnh lùng trước rồi vào WC đóng cửa lại.

Mộc Thần đứng ở cửa ngây người, trong lòng có chút khó chịu.

Nam thần cũng quá cao lãnh rồi, hơn nữa dường như không có chút ý gì đối với mình.

Trong lòng khó chịu tiểu Mộc Thần trở về phòng mở máy tính ra, mở ra bản vẽ ngày hôm qua đã vẽ được một nửa, trong hình là hai người con trai đang ‘hắc hắc hắc’, một trong số đó còn có tai và đuôi sói. Mộc Thần kích động xoa xoa tay tiếp tục vẽ, chỉ chốc lát sau, một bộ truyện tiểu hoàng [2] liền ra lò.

[2] truyện H

Mộc Thần mở weibo và P trạm [3] ra, cho tiểu hoàng mosaic tốt nhất rồi gõ ‘Phúc lợi đêm khuya, xem full mời vào P trạm.’, sau đó nhấp đăng lên.

[3] P trạm là pixiv.net

ID weibo của cậu là “Lông ngực của tui rất rậm”, ảnh avatar là cơ thể cơ bắp của một anh zai nào đấy trên mạng, Mộc Thần nhìn ID mình một cái, ưỡn cao lồng ngực trắng nõn không có một cọng lông lẫn cơ lên.

Trước đó không lâu sau khi Mộc Thần từ ký túc xá chuyển ra ngoài đã có một ý tưởng đột phá, bắt đầu dùng tranh ghi lại thời gian mình và nam thần ở chung, truyện tên là ‘Nam thần và người sói’, phần lớn tình tiết đều lấy từ sinh hoạt hằng ngày ra, bất quá bên trong được thêm rất nhiều ý dâm của Mộc Thần, vô cùng vô cùng biến thái.

Lúc đầu Mộc Thần thầm nghĩ chỉ vẽ chơi, không ngờ sau khi up lên lại nổi như vậy, một thời gian ngắn đã nhanh chóng hấp dẫn một lượng lớn độc giả, mọi người vô cùng thích xem cố sự nam thần vật ngã người sói nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, chỗ comment liền dâm đến không thể nhìn nỗi.

Mộc Thần ngáp một cái tắt máy tính, dưới một đống comment gào thét “Lông ngực thật nhiều nhiều”, “Tiểu Lang thật mọng nước” mà hài lòng chìm vào giấc ngủ.

1.3

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Sở thay quần áo thể thao chuẩn bị chạy bộ buổi sáng.

Mộc Thần ăn bánh gato, vẻ mặt thuần lương khờ dại nhìn dâm từ quần thể thao của nam thần xuống cặp chân dài, trong đầu suy nghĩ chương mới nhất của ‘Nam thần và người sói’.

Đặt tên chap là ‘Chạy bộ buổi sáng’, chạy chạy chợt bắt đầu ‘hắc hắc hắc’.

Không hề báo trước, đơn giản và thô bạo, tiểu hoàng thì không cần logic.

Lâm Sở ngồi ghế bên cạnh buộc giây giày, đột nhiên bất thình lình hỏi: “Cậu chạy bộ buổi sáng không?”

Mộc Thần kích động đến gần như muốn ọc sữa: “Tớ… Chạy! Tớ chạy! “

Lâm Sở ‘Ah’ một tiếng, bắt đầu cầm điện thoại chơi, lông mi dài thanh tú rủ xuống, một biểu cảm cũng không có. Mộc Thần có chút hoảng sợ, sợ động tác của mình chậm chạp làm cho nam thần không vui. Vì vậy một hơi ăn hết bánh, lập tức nhanh như điện vọt vào phòng ngủ xuất ra tốc độ người sói kinh người trong vòng 10 giây lật toàn bộ tủ quần áo tìm ra một bộ đồ thể thao, lại dùng 10 giây cởi quần áo mặc quần áo sau đó giống như viên đạn bắn tới cửa mang giày bata, toàn bộ quá trình chỉ có nửa phút.

Lâm Sở cúi đầu viết nhật ký yêu đương trên điện thoại: Hôm nay hẹn cậu ấy chạy bộ buổi sáng, vậy mà lại thành công! Tui không thể thở nổi! (*/w*)

Mới vừa viết hai câu như thế, Lâm Sở ngẩng đầu đã phát hiện Mộc Thần quần áo nón nảy chỉnh tề chờ ở cửa, một thân đồ thể thao nhẹ nhàng khoan khoái, giày bata trắng, vẻ mặt như ánh mặt trời cộng thêm nụ cười sáng lạn lộ ra hai răng hổ nhỏ, Lâm Sở bị manh đến mức muốn ngất.

Mộc Thần: “Chúng ta đi chưa?”

Lâm Sở tỉnh táo 3 giây, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một chữ: “Ừ.”

Mộc Thần mù mịt xoa xoa tay nghĩ, nam thần thật cao lãnh.

Gió buổi sáng thổi rất thoải mái, bởi vì quá sớm nên trong bãi tập hầu như không có ai, Mộc Thần dè dặt chạy bên cạnh Lâm Sở, Lâm Sở vẫn duy trì bản sắc cao lãnh, không nói một lời, nghiêm mặt chạy.

Nhưng mà trong lòng giống như núi lửa phun trào cuồng phong đạn mạc —

Đệt đệt đệt! Vợ tui cùng tui chạy bộ đó! (/≧▽≦)/~┴┴

Trời ơi! Dễ thương dễ thương! Thật là đáng yêu thật là trắng thật là muốn đẩy ngã! (*/w*)

Không được tim tui đập quá nhanh! Tui thiếu dưỡng khí! Đầu tui choáng! Tui muốn nghỉ một chút! (>﹏<.)

Không được tui không thể nghỉ tui không thể mất mặt trước mặt cậu ấy! Cậu ấy sẽ cảm thấy tui là thằng vô dụng! ヽ(≧Д≦) NO! Chút khó khăn này nhằm nhò gì! Yếu quá đi! Phải kiên trì tới cùng ah khốn kiếp! o(╬ ̄ 皿 ̄)!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện