Linh Quân chung quy không phải là đối thủ của bọn yêu quái đó, khi hắn ngã xuống cách chỗ ta không xa, tăng y đã nhuộm đỏ máu tươi, hệt như lúc trước.
Nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm về phía ta, từ đầu đến cuối chưa từng rời mắt.
Ta cố hết sức, từng chút từng chút bò đến bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn.
Hắn nhìn ta, hàng mi mảnh mai tựa cánh bướm khẽ chớp, ho khan vài tiếng, sau đó đột nhiên thổ huyết.
Hắn cứ như vậy mà nằm xuống bên cạnh ta trên mặt đất đầy bụi, giọng hắn thì thầm mang theo chút nỉ non: "Cô không nên bảo vệ ta làm gì... Cô không cần phải làm thế..."
Mà ta vẫn đang chú ý đến tên xà yêu tóc bạc trắng kia cùng mấy tên yêu quái ở phía sau hắn, bọn chúng đều đang cười tà ác bước tới gần, trong lòng ta dường như đã dần đưa ra một quyết định.
Ta quay đầu lại, nhanh tay gỡ ngọc hồ lô đang đeo ở bên hông của Linh Quân xuống trong ánh mắt đầy ngỡ ngàng của hắn.
"Phồn Lộ!" Lúc giải trừ phong ấn trên hồ lô, đồng thời đem tất cả yêu đan ở bên trong nuốt vào, ta mơ hồ nghe thấy tiếng Linh Quân hoảng sợ gào lên tên ta.
A, có lẽ hắn không biết, trước đây trong lúc vô tình ta đã xem qua chú thuật giải trừ phong ấn mà hắn viết bên trong kinh thư.
Ta nhìn khuôn mặt của Linh Quân, nhưng tâm trí đã dần trở nên hỗn loạn, trong nháy mắt thân thể tựa hồ bị xé ra.
Cơn đau nhức thống khổ ập đến, khắc sâu tận linh hồn, hệt như ngọn lửa, phảng phất đem cả người ta thiêu đốt thành tro tàn.
Thế nhưng vài mảnh ý thức cuối cùng trong đầu, tất cả đều là sáu năm mà ta và Linh Quân cùng nhau trải qua kia.
Đảo qua đảo lại hết lần này đến lần khác, lúc rõ ràng, lúc mơ hồ.
Cho đến khi bóng tối hoàn toàn nhấn chìm ta.
Lúc tỉnh lại, trên mặt đất đã rải đầy các mảnh tứ chi, trong không khí ngập ngụa một mùi máu tanh.
Ta khẽ cử động lại phát hiện ra bản thân thế mà đang ở trong lòng bàn tay Linh Quân.
Thật không ngờ ta lại trở về cơ thể cao không tới một tấc trước kia.
Ta ngẩng đầu vừa vặn trông thấy khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Linh Quân, đôi mắt vẫn còn vương một mảnh kinh hoàng, có chút ươn ướt nghẹn ngào.
Hắn cẩn thận che chở ta, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo mấy phần run rẩy không cách nào che giấu: "Phồn Lộ... Phồn Lộ... Cô, cô sẽ không chết, đúng không?"
Ta nằm yên trong lòng bàn tay Linh Quân, cảm nhận hơi ấm đã xa cách mười mấy năm qua, khung cảnh trước mắt dần dần mơ hồ, đã không còn nhìn rõ khuôn mặt hắn.
"Linh Quân, đừng... bỏ rơi ta nữa."
Đây là lần đầu tiên ta cất tiếng nói, đáng tiếc là cũng trở thành lời từ biệt cuối cùng.
Ta biết rõ hậu quả của việc nuốt quá nhiều yêu đan, nhưng tuyệt không hối hận.
Ta chưa từng thực sự làm được điều gì cho hắn, trái lại hắn đã vì ta mà suy nghĩ quá nhiều, giãy giụa rất lâu.
Hắn không nợ ta bất cứ thứ gì, nhưng ta lại nợ hắn một phần vĩnh viễn bình an.
Cho dù hiện tại dùng sinh mệnh này trả lại cho hắn, ta cũng vui vẻ chấp nhận.
Mọi giác quan của ta dần mất đi, tâm trí hỗn loạn, phảng phất như ở trong bóng đêm vô tận, sa vào trầm luân.
Ta không còn nghe thấy Linh Quân gọi tên ta nữa, từng khung cảnh xưa cũ chất chồng lên nhau, theo một khoảnh khắc từ từ rời khỏi ý thức.
Ta sinh ra là yêu, từ đầu đến cuối, nói cho cùng chỉ là mười sáu năm vội vàng.
Sáu năm đầu ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ, mười năm sau khổ đau dài dằng dặc.
Hắn từng che chở ta trong lòng bàn tay, nói rằng đây là thiện duyên.
Sau đó lại bỏ rơi ta trong gió tuyết trắng trời, nói phải cắt đứt nghiệt duyên.
Nhưng ta từ lúc bắt đầu đến cuối cùng, đều chỉ mong có thể ở bên cạnh hắn.
Cả một đời chỉ mang một ước nguyện, nhưng rốt cuộc lại khó mà thực hiện được.
Con hẻm nhỏ mưa giăng ở Tô Châu, pháo hoa ở Dương Châu... Sáu năm chốn nhân gian, sớm đã khắc sâu vào xương tủy, cũng đau đến thấu xương.
Linh Quân, ta không buông xuống được, cũng không quên nổi, nhưng hiện tại... hết thảy đều không còn quan trọng nữa.
Ta kết thúc sinh mệnh này, từ đây chỉ có thể trở thành giọt sương giữa đất trời.
Có lẽ trong tương lai ta sẽ lướt qua khuôn mặt chàng, nhẹ nhàng phủ lên vai chàng, thậm chí rơi vào trong lòng chàng, làm ướt đẫm tay áo chàng...
Đây chính là sự lựa chọn tốt nhất đối với ta.
Chàng không cần phải giãy giụa nữa, không cần phải thống khổ, cũng không cần vì ta mà cảm thấy áy náy, càng không cần ôm lòng tội lỗi đối diện với Phật Tổ.
Ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, buổi hoàng hôn rực rỡ ấm áp kia, bên hồ sen lăn tăn sóng nước, chàng rũ mắt nhìn ta đang ở trong lòng bàn tay, nụ cười nhàn nhạt, từ bi mà an bình.
Chàng nói: "Bi thu tương tuế vãn, phồn lộ dĩ thành sương."
Cho nên, ta tên Phồn Lộ.
Một hoa một thế giới, một lá một bồ đề.
Mà thế giới duy nhất của ta, gọi là Linh Quân.
Núi cao sông dài, nào dám quên nhau.
Nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm về phía ta, từ đầu đến cuối chưa từng rời mắt.
Ta cố hết sức, từng chút từng chút bò đến bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn.
Hắn nhìn ta, hàng mi mảnh mai tựa cánh bướm khẽ chớp, ho khan vài tiếng, sau đó đột nhiên thổ huyết.
Hắn cứ như vậy mà nằm xuống bên cạnh ta trên mặt đất đầy bụi, giọng hắn thì thầm mang theo chút nỉ non: "Cô không nên bảo vệ ta làm gì... Cô không cần phải làm thế..."
Mà ta vẫn đang chú ý đến tên xà yêu tóc bạc trắng kia cùng mấy tên yêu quái ở phía sau hắn, bọn chúng đều đang cười tà ác bước tới gần, trong lòng ta dường như đã dần đưa ra một quyết định.
Ta quay đầu lại, nhanh tay gỡ ngọc hồ lô đang đeo ở bên hông của Linh Quân xuống trong ánh mắt đầy ngỡ ngàng của hắn.
"Phồn Lộ!" Lúc giải trừ phong ấn trên hồ lô, đồng thời đem tất cả yêu đan ở bên trong nuốt vào, ta mơ hồ nghe thấy tiếng Linh Quân hoảng sợ gào lên tên ta.
A, có lẽ hắn không biết, trước đây trong lúc vô tình ta đã xem qua chú thuật giải trừ phong ấn mà hắn viết bên trong kinh thư.
Ta nhìn khuôn mặt của Linh Quân, nhưng tâm trí đã dần trở nên hỗn loạn, trong nháy mắt thân thể tựa hồ bị xé ra.
Cơn đau nhức thống khổ ập đến, khắc sâu tận linh hồn, hệt như ngọn lửa, phảng phất đem cả người ta thiêu đốt thành tro tàn.
Thế nhưng vài mảnh ý thức cuối cùng trong đầu, tất cả đều là sáu năm mà ta và Linh Quân cùng nhau trải qua kia.
Đảo qua đảo lại hết lần này đến lần khác, lúc rõ ràng, lúc mơ hồ.
Cho đến khi bóng tối hoàn toàn nhấn chìm ta.
Lúc tỉnh lại, trên mặt đất đã rải đầy các mảnh tứ chi, trong không khí ngập ngụa một mùi máu tanh.
Ta khẽ cử động lại phát hiện ra bản thân thế mà đang ở trong lòng bàn tay Linh Quân.
Thật không ngờ ta lại trở về cơ thể cao không tới một tấc trước kia.
Ta ngẩng đầu vừa vặn trông thấy khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Linh Quân, đôi mắt vẫn còn vương một mảnh kinh hoàng, có chút ươn ướt nghẹn ngào.
Hắn cẩn thận che chở ta, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo mấy phần run rẩy không cách nào che giấu: "Phồn Lộ... Phồn Lộ... Cô, cô sẽ không chết, đúng không?"
Ta nằm yên trong lòng bàn tay Linh Quân, cảm nhận hơi ấm đã xa cách mười mấy năm qua, khung cảnh trước mắt dần dần mơ hồ, đã không còn nhìn rõ khuôn mặt hắn.
"Linh Quân, đừng... bỏ rơi ta nữa."
Đây là lần đầu tiên ta cất tiếng nói, đáng tiếc là cũng trở thành lời từ biệt cuối cùng.
Ta biết rõ hậu quả của việc nuốt quá nhiều yêu đan, nhưng tuyệt không hối hận.
Ta chưa từng thực sự làm được điều gì cho hắn, trái lại hắn đã vì ta mà suy nghĩ quá nhiều, giãy giụa rất lâu.
Hắn không nợ ta bất cứ thứ gì, nhưng ta lại nợ hắn một phần vĩnh viễn bình an.
Cho dù hiện tại dùng sinh mệnh này trả lại cho hắn, ta cũng vui vẻ chấp nhận.
Mọi giác quan của ta dần mất đi, tâm trí hỗn loạn, phảng phất như ở trong bóng đêm vô tận, sa vào trầm luân.
Ta không còn nghe thấy Linh Quân gọi tên ta nữa, từng khung cảnh xưa cũ chất chồng lên nhau, theo một khoảnh khắc từ từ rời khỏi ý thức.
Ta sinh ra là yêu, từ đầu đến cuối, nói cho cùng chỉ là mười sáu năm vội vàng.
Sáu năm đầu ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ, mười năm sau khổ đau dài dằng dặc.
Hắn từng che chở ta trong lòng bàn tay, nói rằng đây là thiện duyên.
Sau đó lại bỏ rơi ta trong gió tuyết trắng trời, nói phải cắt đứt nghiệt duyên.
Nhưng ta từ lúc bắt đầu đến cuối cùng, đều chỉ mong có thể ở bên cạnh hắn.
Cả một đời chỉ mang một ước nguyện, nhưng rốt cuộc lại khó mà thực hiện được.
Con hẻm nhỏ mưa giăng ở Tô Châu, pháo hoa ở Dương Châu... Sáu năm chốn nhân gian, sớm đã khắc sâu vào xương tủy, cũng đau đến thấu xương.
Linh Quân, ta không buông xuống được, cũng không quên nổi, nhưng hiện tại... hết thảy đều không còn quan trọng nữa.
Ta kết thúc sinh mệnh này, từ đây chỉ có thể trở thành giọt sương giữa đất trời.
Có lẽ trong tương lai ta sẽ lướt qua khuôn mặt chàng, nhẹ nhàng phủ lên vai chàng, thậm chí rơi vào trong lòng chàng, làm ướt đẫm tay áo chàng...
Đây chính là sự lựa chọn tốt nhất đối với ta.
Chàng không cần phải giãy giụa nữa, không cần phải thống khổ, cũng không cần vì ta mà cảm thấy áy náy, càng không cần ôm lòng tội lỗi đối diện với Phật Tổ.
Ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, buổi hoàng hôn rực rỡ ấm áp kia, bên hồ sen lăn tăn sóng nước, chàng rũ mắt nhìn ta đang ở trong lòng bàn tay, nụ cười nhàn nhạt, từ bi mà an bình.
Chàng nói: "Bi thu tương tuế vãn, phồn lộ dĩ thành sương."
Cho nên, ta tên Phồn Lộ.
Một hoa một thế giới, một lá một bồ đề.
Mà thế giới duy nhất của ta, gọi là Linh Quân.
Núi cao sông dài, nào dám quên nhau.
Danh sách chương