Phan Thùy Lưu dứt lời bầu trời cũng đã tạnh mưa, chỉ còn lại vài giọt rớt xuống mặt đường tạo nên những tiếng vang nhỏ, khiến Phan Thùy Lưu mừng rỡ nhìn Hoàng Hiểu Đông nói nhanh:
- Đông, mình về trước, trời cũng đã tạnh mưa, nếu không về nhanh mưa lại to khó mà về được! Chỉ là không đợi Hoàng Hiểu Đông nói gì, Phan Thùy Lưu đã chạy nhanh ra phía ngoài mà leo lên chiếc xe máy vốn dĩ đã ướt sủng, nhưng vẫn còn rất mới mà đề số đầu đội nón bảo hiểm, nhanh chóng rời đi nhưng trước lúc tăng ga, đã kịp quay mặt hiện lên vẻ cười mà vẫy tay với Hoàng Hiểu Đông như tạm biệt hắn, rồi nhanh chóng rời đi. Mặc dù những giọt nước mưa vẫn đang nhỏ.
Để lại Hoàng Hiểu Đông. Nơi trạm xe buýt đang ngẩn mặt nhìn theo ánh đèn, cùng tiếng động cơ máy nhỏ dần trong màn đêm, mà im lặng trong chốc lát, trong lòng hắn lúc này chỉ cảm thấy có chút mất mát gì đó, hắn lại nhớ câu nói lúc trước câu nói ẩn chứa ngành mà Phan Thùy Lưu, cô gái hắn vừa mới biết tên, nói trong lần gặp thứ hai. Mặc dù, hắn nhận ra trong giọng nói của cô gái có chút, một chút nỗi buồn, mặc dù, Phan Thùy Lưu không nói, nhưng nó lại hiện khá rõ trên mặt cô gái, nhưng lại ẩn trong giọng nói cùng câu nói của Phan Thùy Lưu.
Hoàng Hiểu Đông sau một hồi thẩn thờ mà ngẩn ngơ nhìn chiếc xe đạp của mình, còn lại phía ngoài nhìn nơi Phan Thùy Lưu đã đứng cạnh mình, rồi nhìn hướng cô gái đã rời đi, mà lắc đầu bước chân lững thừng từng bước nhanh, tiến ra nơi chiếc xe đạp của mình, mặc cho những giọt nước mưa, vẫn còn đang nặng hạt, đang rớt xuống mà thấm vào bộ đồ đơn giản của hắn một chàng sinh viên.
Hoàng Hiểu Đông lại rút chiếc điện thoại trong túi quần ra mà lẩm bẩm khi nhìn vào màn hình đang phát sáng:
- Vẫn chưa xin được số của cậu ấy, nhưng cũng may vì đã biết được tên của cậu ấy!
Hoàng Hiểu Đông đã tới cạnh chiếc xe đạp của mình mà trong lòng đã bình thản trở lại, khi cất chiếc điện thoại rẻ tiền của hắn đi, rẻ tiền như chính chiếc xe đạp của hắn vậy, khi mà mọi thứ ở thời hiện đại đều đã trở nên đắt tiền.
Hắn nhìn đường lớn nơi dòng xe bốn bánh cùng hai bánh đang chạy, với những tốc độ khác nhau, trong trời mưa lạnh mà lặng lẽ cùng chiếc xe đạp cọc cạch tiếp tục theo lối đường mòn nơi Phan Thùy Lưu đã rời đi mà đạp tới trong đêm.
Dãy phòng trọ nơi Hoàng Hiểu Đông đang thuê.
Mái tôn nơi mười dãy phòng trọ vẫn vang lên từng tiếng tí tách do những hạt nước nhỏ rơi xuống chạm vào mà tạo ra, nơi lối cổng vào khu nhà trọ Hoàng Hiểu Đông đã dần xuất hiện hắn lững thững đạp xe tiến vào mà ngừng ngay nơi phòng của mình.
Mọi thứ đều ướt sũng do nước mưa hắc vào, Hoàng Hiểu Đông liếc nhìn những căn phòng trọ khác cửa khóa chặt mà kín, nhưng những lỗ thông nhỏ phía trên cánh cửa lớn cùng cửa sổ nhỏ vẫn còn sáng ánh đèn điện.
Yên lặng chính là lúc này, nơi dãy phòng trọ nơi hắn ở trọ vốn dĩ đã cũ kỹ lại thêm phần lạnh lẽo đến thê thương.
Hắn cũng mở cửa mà tiến vào trong để trốn tránh đi cơn gió lạnh do một cơn mưa lớn xuất hiện tạo thành mà thổi qua.
Nơi này lại đã không còn bóng dáng ai mà trở nên yên tĩnh thực sự, bầu trời dần tan mưa cũng đã ngừng, nhưng cái lạnh lẽo lại tỏa khắp Quận Tân Phú của Sài Thành này.
Nơi phía đông cùng bầu trời mây trong xanh mặt trời đã dần xuất hiện, mà mọc lấy như ánh nắng vàng ươm kia đang tỏa xuống khắp Sài Gòn nhộn nhịp này, như là một minh chứng cho ngày mới lại lên.
Nơi con đường “Sơn Kỳ” vào buổi sáng sớm, lúc này Hoàng Hiểu Đông lại tiếp một ngày mới, hắn lại tiếp tục công việc của mình, vẫn là chiếc xe đạp rẻ tiền vẫn là chiếc balo cũ kỹ do trên vai.
Hoàng Hiểu Đông lại vẫn nhìn con đường quen thuộc, hắn lại nhìn nơi lối đi bộ hai bên được trồng những hàng cây bóng mát, mà nhìn quanh rồi lại bắt đầu đạp nhanh, mặc dù trong lòng vẫn có một câu hỏi: “không gặp, không thấy cô ấy” nhưng ngoài miệng hắn lại buông một câu khác: “hôm nay đã là cuối tháng cũng là ngày mình lãnh lương cuối tuần này sẽ về quê vậy”.
Hoàng Hiểu Đông đã khuất dần mà tiến tới nơi làm việc của mình, bắt đầu tiếp tục một ngày làm việc cho tới ngày cuối tuần. Cứ thế cuối tuần mà Hoàng Hiểu Đông trong đợi cũng đã đến.
Thứ bảy hôm nay là ngày nghỉ mà hắn trong đợi, nơi lối vào căn phòng Hoàng Hiểu Đông, cánh cửa lớn để tiến vào phòng hắn đang dần khép lại, Hoàng Hiểu Đông khóa kín, rồi nhìn balo kế bên đang để gần dựa vào tường nhà cũ kỹ, mà cất chiếc chìa khóa vào cùng chiếc balo đã được nhét đầy sách vở khiến cho nó trở nên nặng hơn cùng một vài vật dụng lỉnh khỉnh.
Kế bên đó là hai bọc đen bự lồi lõm từng chỗ, không biết phía trong đựng gì, Hoàng Hiểu Đông lắc nhẹ đầu hắn vận một bộ đồ dài áo thun khoác thêm một cái áo khoác của những chàng sinh viên hay mang thuộc loại rẻ tiền.
Hắn đeo balo lên vai nhưng cũng không quên lấy chai nước khoáng bên cạnh, mà dùng trong uống một ngụm, rồi nhìn một lượt hai bên mấy căn phòng trọ kế bên, đều vắng lặng, vì giờ này, hôm nay, mặc dù là thứ bảy, nhưng có lẽ những con người như bọn họ vẫn đi làm, dường như và chính xác là có lẽ bọn họ chỉ được nghỉ đúng chủ nhật.
Hoàng Hiểu Đông thở dài rồi xách hai túi đen lớn mặt còn đeo một cái khẩu trang che kín mặt chỉ chừa hai con mắt cùng mái tóc ngắn gọn gàng màu đen của hắn.
Tiến theo lối đường của con đường bằng cách đi bộ trong trời sáng gió mát mẻ, Hoàng Hiểu Đông cứ thế mà men theo lối đi bộ ở hai bên con đường lớn, mà mặc kệ dòng xe đông đúc cùng dòng người đang di chuyển không ngừng mà tiến tới nơi mà hắn dự định trong lòng, chính là “Trạm Xe Buýt”.
Nơi sẽ giúp hắn về quê, nơi hắn đã sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn trong đất nước này và rồi hắn đã rời quê, để đi theo ước mơ con đường mà hắn đã chọn, bấy lâu nay, đó là trở thành một nhà quản lý giỏi, cũng là dự định khi mà lúc hắn còn đang đi học ngành cao đẳng quản lý này.
Hoàng Hiểu Đông ngồi nơi những thanh sắt chắn ngang song song tạo thành chỗ ngồi lạnh như muốn lọt nơi trạm xe buýt này, mà đợi, kế bên hắn, cũng đã đứng rất nhiều người, thanh niên có, thiếu niên có, nhưng đều có một điểm chung, chính là tất cả đều đang tìm kiếm việc làm giống như hắn và chính vì vậy mà cũng không ai chú ý tới hắn mà cũng chỉ cùng hắn nhìn quanh dòng đường, được phân hai làng, chính mỗi bên làng chính, đều có dải phân cách bằng những vạch trắng để làm dấu hiệu phân làng.
5 phút, 10 phút, 15 phút, 20 phút đã trôi qua. Hoàng Hiểu Đông đợi xe buýt đã rất lâu.
Những người đứng cạnh hắn cũng đã không còn lại bao nhiêu, khi mà tất cả đều đã tìm được một loại xe buýt, hay là những chiếc xe khách, rước lấy mà chở họ đi, chở họ về, hay là chở tới những nơi mà họ cần tới.
Chỉ là Hoàng Hiểu Đông vẫn ngồi đó, mà đợi chiếc xe buýt đúng số sẽ đưa hắn về quê của mình.
25 phút, 30 phút, 35 phút, 40 phút nữa đã trôi qua.
Vốn dĩ nơi Hoàng Hiểu Đông đợi xe buýt đã giảm bớt nhưng lúc này thì đã đông lại khi mà từ đâu họ lại kéo tới mà đứng đợi.
45 phút, 50 phút, 55 phút.
Dòng người đợi xe buýt, đợi xe sẽ chở họ đi sẽ chở họ về, nơi họ cần sẽ chở họ tới, những nơi họ cần tới và dòng người lại giảm bớt khi mà những chiếc xe bốn bánh ngừng nơi trạm xe buýt.
- Đông, mình về trước, trời cũng đã tạnh mưa, nếu không về nhanh mưa lại to khó mà về được! Chỉ là không đợi Hoàng Hiểu Đông nói gì, Phan Thùy Lưu đã chạy nhanh ra phía ngoài mà leo lên chiếc xe máy vốn dĩ đã ướt sủng, nhưng vẫn còn rất mới mà đề số đầu đội nón bảo hiểm, nhanh chóng rời đi nhưng trước lúc tăng ga, đã kịp quay mặt hiện lên vẻ cười mà vẫy tay với Hoàng Hiểu Đông như tạm biệt hắn, rồi nhanh chóng rời đi. Mặc dù những giọt nước mưa vẫn đang nhỏ.
Để lại Hoàng Hiểu Đông. Nơi trạm xe buýt đang ngẩn mặt nhìn theo ánh đèn, cùng tiếng động cơ máy nhỏ dần trong màn đêm, mà im lặng trong chốc lát, trong lòng hắn lúc này chỉ cảm thấy có chút mất mát gì đó, hắn lại nhớ câu nói lúc trước câu nói ẩn chứa ngành mà Phan Thùy Lưu, cô gái hắn vừa mới biết tên, nói trong lần gặp thứ hai. Mặc dù, hắn nhận ra trong giọng nói của cô gái có chút, một chút nỗi buồn, mặc dù, Phan Thùy Lưu không nói, nhưng nó lại hiện khá rõ trên mặt cô gái, nhưng lại ẩn trong giọng nói cùng câu nói của Phan Thùy Lưu.
Hoàng Hiểu Đông sau một hồi thẩn thờ mà ngẩn ngơ nhìn chiếc xe đạp của mình, còn lại phía ngoài nhìn nơi Phan Thùy Lưu đã đứng cạnh mình, rồi nhìn hướng cô gái đã rời đi, mà lắc đầu bước chân lững thừng từng bước nhanh, tiến ra nơi chiếc xe đạp của mình, mặc cho những giọt nước mưa, vẫn còn đang nặng hạt, đang rớt xuống mà thấm vào bộ đồ đơn giản của hắn một chàng sinh viên.
Hoàng Hiểu Đông lại rút chiếc điện thoại trong túi quần ra mà lẩm bẩm khi nhìn vào màn hình đang phát sáng:
- Vẫn chưa xin được số của cậu ấy, nhưng cũng may vì đã biết được tên của cậu ấy!
Hoàng Hiểu Đông đã tới cạnh chiếc xe đạp của mình mà trong lòng đã bình thản trở lại, khi cất chiếc điện thoại rẻ tiền của hắn đi, rẻ tiền như chính chiếc xe đạp của hắn vậy, khi mà mọi thứ ở thời hiện đại đều đã trở nên đắt tiền.
Hắn nhìn đường lớn nơi dòng xe bốn bánh cùng hai bánh đang chạy, với những tốc độ khác nhau, trong trời mưa lạnh mà lặng lẽ cùng chiếc xe đạp cọc cạch tiếp tục theo lối đường mòn nơi Phan Thùy Lưu đã rời đi mà đạp tới trong đêm.
Dãy phòng trọ nơi Hoàng Hiểu Đông đang thuê.
Mái tôn nơi mười dãy phòng trọ vẫn vang lên từng tiếng tí tách do những hạt nước nhỏ rơi xuống chạm vào mà tạo ra, nơi lối cổng vào khu nhà trọ Hoàng Hiểu Đông đã dần xuất hiện hắn lững thững đạp xe tiến vào mà ngừng ngay nơi phòng của mình.
Mọi thứ đều ướt sũng do nước mưa hắc vào, Hoàng Hiểu Đông liếc nhìn những căn phòng trọ khác cửa khóa chặt mà kín, nhưng những lỗ thông nhỏ phía trên cánh cửa lớn cùng cửa sổ nhỏ vẫn còn sáng ánh đèn điện.
Yên lặng chính là lúc này, nơi dãy phòng trọ nơi hắn ở trọ vốn dĩ đã cũ kỹ lại thêm phần lạnh lẽo đến thê thương.
Hắn cũng mở cửa mà tiến vào trong để trốn tránh đi cơn gió lạnh do một cơn mưa lớn xuất hiện tạo thành mà thổi qua.
Nơi này lại đã không còn bóng dáng ai mà trở nên yên tĩnh thực sự, bầu trời dần tan mưa cũng đã ngừng, nhưng cái lạnh lẽo lại tỏa khắp Quận Tân Phú của Sài Thành này.
Nơi phía đông cùng bầu trời mây trong xanh mặt trời đã dần xuất hiện, mà mọc lấy như ánh nắng vàng ươm kia đang tỏa xuống khắp Sài Gòn nhộn nhịp này, như là một minh chứng cho ngày mới lại lên.
Nơi con đường “Sơn Kỳ” vào buổi sáng sớm, lúc này Hoàng Hiểu Đông lại tiếp một ngày mới, hắn lại tiếp tục công việc của mình, vẫn là chiếc xe đạp rẻ tiền vẫn là chiếc balo cũ kỹ do trên vai.
Hoàng Hiểu Đông lại vẫn nhìn con đường quen thuộc, hắn lại nhìn nơi lối đi bộ hai bên được trồng những hàng cây bóng mát, mà nhìn quanh rồi lại bắt đầu đạp nhanh, mặc dù trong lòng vẫn có một câu hỏi: “không gặp, không thấy cô ấy” nhưng ngoài miệng hắn lại buông một câu khác: “hôm nay đã là cuối tháng cũng là ngày mình lãnh lương cuối tuần này sẽ về quê vậy”.
Hoàng Hiểu Đông đã khuất dần mà tiến tới nơi làm việc của mình, bắt đầu tiếp tục một ngày làm việc cho tới ngày cuối tuần. Cứ thế cuối tuần mà Hoàng Hiểu Đông trong đợi cũng đã đến.
Thứ bảy hôm nay là ngày nghỉ mà hắn trong đợi, nơi lối vào căn phòng Hoàng Hiểu Đông, cánh cửa lớn để tiến vào phòng hắn đang dần khép lại, Hoàng Hiểu Đông khóa kín, rồi nhìn balo kế bên đang để gần dựa vào tường nhà cũ kỹ, mà cất chiếc chìa khóa vào cùng chiếc balo đã được nhét đầy sách vở khiến cho nó trở nên nặng hơn cùng một vài vật dụng lỉnh khỉnh.
Kế bên đó là hai bọc đen bự lồi lõm từng chỗ, không biết phía trong đựng gì, Hoàng Hiểu Đông lắc nhẹ đầu hắn vận một bộ đồ dài áo thun khoác thêm một cái áo khoác của những chàng sinh viên hay mang thuộc loại rẻ tiền.
Hắn đeo balo lên vai nhưng cũng không quên lấy chai nước khoáng bên cạnh, mà dùng trong uống một ngụm, rồi nhìn một lượt hai bên mấy căn phòng trọ kế bên, đều vắng lặng, vì giờ này, hôm nay, mặc dù là thứ bảy, nhưng có lẽ những con người như bọn họ vẫn đi làm, dường như và chính xác là có lẽ bọn họ chỉ được nghỉ đúng chủ nhật.
Hoàng Hiểu Đông thở dài rồi xách hai túi đen lớn mặt còn đeo một cái khẩu trang che kín mặt chỉ chừa hai con mắt cùng mái tóc ngắn gọn gàng màu đen của hắn.
Tiến theo lối đường của con đường bằng cách đi bộ trong trời sáng gió mát mẻ, Hoàng Hiểu Đông cứ thế mà men theo lối đi bộ ở hai bên con đường lớn, mà mặc kệ dòng xe đông đúc cùng dòng người đang di chuyển không ngừng mà tiến tới nơi mà hắn dự định trong lòng, chính là “Trạm Xe Buýt”.
Nơi sẽ giúp hắn về quê, nơi hắn đã sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn trong đất nước này và rồi hắn đã rời quê, để đi theo ước mơ con đường mà hắn đã chọn, bấy lâu nay, đó là trở thành một nhà quản lý giỏi, cũng là dự định khi mà lúc hắn còn đang đi học ngành cao đẳng quản lý này.
Hoàng Hiểu Đông ngồi nơi những thanh sắt chắn ngang song song tạo thành chỗ ngồi lạnh như muốn lọt nơi trạm xe buýt này, mà đợi, kế bên hắn, cũng đã đứng rất nhiều người, thanh niên có, thiếu niên có, nhưng đều có một điểm chung, chính là tất cả đều đang tìm kiếm việc làm giống như hắn và chính vì vậy mà cũng không ai chú ý tới hắn mà cũng chỉ cùng hắn nhìn quanh dòng đường, được phân hai làng, chính mỗi bên làng chính, đều có dải phân cách bằng những vạch trắng để làm dấu hiệu phân làng.
5 phút, 10 phút, 15 phút, 20 phút đã trôi qua. Hoàng Hiểu Đông đợi xe buýt đã rất lâu.
Những người đứng cạnh hắn cũng đã không còn lại bao nhiêu, khi mà tất cả đều đã tìm được một loại xe buýt, hay là những chiếc xe khách, rước lấy mà chở họ đi, chở họ về, hay là chở tới những nơi mà họ cần tới.
Chỉ là Hoàng Hiểu Đông vẫn ngồi đó, mà đợi chiếc xe buýt đúng số sẽ đưa hắn về quê của mình.
25 phút, 30 phút, 35 phút, 40 phút nữa đã trôi qua.
Vốn dĩ nơi Hoàng Hiểu Đông đợi xe buýt đã giảm bớt nhưng lúc này thì đã đông lại khi mà từ đâu họ lại kéo tới mà đứng đợi.
45 phút, 50 phút, 55 phút.
Dòng người đợi xe buýt, đợi xe sẽ chở họ đi sẽ chở họ về, nơi họ cần sẽ chở họ tới, những nơi họ cần tới và dòng người lại giảm bớt khi mà những chiếc xe bốn bánh ngừng nơi trạm xe buýt.
Danh sách chương