Đương nhiên Lục Vũ Thanh sẽ không cho Trác Hạo cơ hội thực hiện điều đó. Lúc bị đuổi khỏi nhà y cũng buồn bực lắm chứ, nhưng vừa vào phòng tắm đã tỉnh táo thông suốt.
Trác Hạo thích mềm không thích cứng, nội tâm anh cũng chẳng hề gai góc sắt đá như vẻ bề ngoài. Chỉ cần Lục Vũ Thanh nhượng bộ một chút xíu, chắc chắn Trác Hạo sẽ mềm lòng, và cả hai sẽ có con đường thương lượng.
Ngày hôm sau, Lục Vũ Thanh phá lệ dậy thật sớm, chạy xuống chợ dưới nhà mua cà rốt và thịt dê về nhà hầm một nồi canh. Y chuẩn bị phần cho hai người như thường lệ, xách đồ một đường vào thẳng tiệm Trác Hạo.
Nói Trác Hạo nghĩ khác hoàn toàn Lục Vũ Thanh là không điêu chút nào, cả đêm qua anh không sao ngon giấc, bữa sáng cũng chẳng có tâm trạng ăn, cứ vậy ở trong tiệm bật ti vi đến tận giờ cơm trưa. Đến khi bụng réo ùng ục rầm trời, anh mới nhận ra mình đói rồi.
Có chết không cơ, Lục Vũ Thanh xách hộp cơm đứng thù lù trước cửa tiệm.
Sao thằng nhóc này còn có gan tới đây? Trác Hạo như chim sợ cành cong, mắt vừa thấy Lục Vũ Thanh đã đứng bật dậy: “Gì đó!”
Sống chung với Trác Hạo bao nhiêu lâu như vậy, Lục Vũ Thanh đã nằm lòng tính tình anh từ sớm rồi: “Ăn cơm ý, chứ em còn làm gì được nữa?”
Trác Hạo đã thế này rồi, mình có muốn làm gì thật anh ấy cũng không để mình rớ tới.
Lục Vũ Thanh nói với giọng điệu đầy đương nhiên làm Trác Hạo á khẩu. Chuyện đêm hôm qua quên sạch sẽ không còn miếng nào rồi?
Trong tiệm anh Lục Vũ Thanh quen cửa quen nẻo dọn chén đũa múc canh thịt dê và thức ăn ra. Trác Hạo nhìn bát canh nóng hôi hổi nghi ngút khỏi trước mắt ấy, cái bụng không chịu thua thiệt càng réo tợn.
Anh nuốt nước bọt, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Người không biết nấu cơm đúng là bị động.
Lục Vũ Thanh thầm nghĩ ngợi, sao anh không nói đừng có tới đây nữa. À, thì ra trong lòng anh địa vị của mình còn không bằng một tô canh dê hầm.
“Cậu có ý gì cơ?” Trác Hạo đứng ngoài bàn cơm như người ngoài, cảnh giác nhìn Lục Vũ Thanh, “Đừng có mơ tới chuyện mua được tôi bằng một bữa cơm.”
Lục Vũ Thanh cúi đầu so đũa, một bữa không được thì mười bữa hai mươi bữa, ăn đến khi nào miệng anh mềm ra mới ngưng được chưa.
Mà y cũng chỉ dám len lén ao ước trong lòng, lúc nói chuyện còn cố tỏ ra trấn định, nhét chén đũa vào tay Trác Hạo: “Anh đừng có hẹp hòi ấu trĩ thế chứ, chẳng lẽ vì chuyện tôi qua là anh quay ngoắt đi không để ý đến em nữa?”
Trác Hạo im lặng hé môi, lời như mắc kẹt trong cổ họng, anh không biết phải phản bác thế nào.
Thằng nhóc Lục Vũ Thanh này nói gì vậy? Ý là thằng nhóc đó rộng rãi? Còn mình thì ra vẻ nhỏ nhen như lòng gà?
“Anh đừng đứng đó nữa, lát canh lại lạnh mất.”
Mùa đông húp miếng canh thịt dê đúng là chết người, một bát thôi đã đủ tóm gọn một tên đàn ông độc thân. Đúng như dự đoán, Trác Hạo dao động, lằng nhằng ngồi vào ghế.
Dù trong lòng rất là bức bối bực bội, nhưng Lục Vũ Thanh nấu cơm ngon quá. Trác Hạo không muốn thể hiện quá rõ ràng, ăn hai bát liền còn tỏ ra cẩn thận.
Lục Vũ Thanh hơi bị đắc ý, cực kỳ tự nhiên gắp đồ ăn cho Trác Hạo như bao ngày trước kia.
Trác Hạo lại không bình tĩnh như vậy, đành cố nén cảm giác ngượng ngập thiếu tự nhiên trong lòng. Phải kiên trì chịu đựng, anh rất sợ mình rơi vào trong tay Lục Vũ Thanh, rồi bị thằng nhóc này nói mình ấu trĩ.
Ăn cơm xong, Lục Vũ Thanh ở sau tiệm Trác Hạo rửa chén như thường ngày, anh ngồi trước lò than nhìn bóng lưng bận rộn thoắt ẩn thoắt hiện kia.
Nấu cơm ngon như thế, làm việc chuyên chú chăm chỉ, tính tình tốt, dáng dấp cũng đúng y khẩu vị; duy chỉ có một thứ, dám mơ tưởng tới cái mông mình.
Quả nhiên, cuộc đời này không bao giờ tồn tại thứ hoàn hảo.
Trác Hạo ngả lưng ra ghế, anh nghĩ không ra rốt cuộc Lục Vũ Thanh muốn làm trò gì? Định làm mình cảm động để sau đó mình lấy thân báo đáp ấy hả.
Trác Hạo bị suy nghĩ của mình làm cho phát bệnh, ngồi trên ghế cảnh cáo Lục Vũ Thanh, cũng là cảnh tỉnh chính bản thân: “Tối tay tôi không sang nhà cậu đâu.”
“Em cũng không nói anh sang mà.” Lục Vũ Thanh còn đang rửa chén, chẳng buồn quay đầu lại.
Không để mình đi mới là khiến mình bứt rứt khó chịu. Lục Vũ Thanh có ý gì? Dâng hiến quên mình à?
“Mấy chuyện không nên nghĩ đó đừng có hòng mà mơ tưởng.”
Nghe câu này, Lục Vũ Thanh mới quay đầu lại, mặt mũi đầy khó hiểu: “Em nghĩ gì?”
“Cậu…” Trác Hạo cứng họng lần nữa, sao Lục Vũ Thanh cứ như một cục bông ấy, nói cái gì cũng mềm nhũn vô tội.
Lục Vũ Thanh quay về với đống chén bát của mình, đứng ở chỗ anh không thấy được cười trộm. Y mím môi kiềm chế, bắt đầu thỏa hiệp: “Em chẳng muốn làm gì hết, cùng anh ăn một bữa cơm thôi cũng không được sao?”
Trác Hạo đang đuối lý cũng không biết phải nói gì, Lục Vũ Thanh thừa thắng xông lên: “Mình giống như trước đây thôi cũng không được hả anh?”
Lục Vũ Thanh ra vẻ ấm ức lắm, như thể Trác Hạo là tên vô tình bạc nghĩa, hai người không hợp trên giường nhưng chẳng phải chuyện sinh hoạt rất ăn khớp xứng đôi à? Không làm người yêu thì đến cả làm bạn cũng không được nữa?
“Tôi cũng đâu nói là không được.” Trác Hạo là đồ sĩ diện, hơn nữa anh cũng thật sự không bỏ được Lục Vũ Thanh, cho nên nói chuyện phải cua quẹo vài đường.
Lục Vũ Thanh vừa rửa chén xong, y ngạc nhiên quay đầu hết sức mừng rỡ, mắt như muốn phát sáng lên. Trác Hạo cũng hơi ngượng ngùng nhìn y.
“Thật ạ?” Lục Vũ Thanh như cậu bạn nhỏ rất dễ thỏa mãn, dọn dẹp chén đũa nhanh thật nhanh rồi lại bám víu lấy Trác Hạo.
Trước kia Lục Vũ Thanh có chiêu trò dính người này xài để dụ Trác Hạo rất được, một người có chủ nghĩa đàn ông hơi lớn như anh ai lại không thích có người thích quấn quýt bên mình.
Nhưng bây giờ thì Trác Hạo e sợ, cứ không ngừng lo lắng thằng nhóc này còn có ý đồ khác.
Bây giờ muốn thoát khỏi Lục Vũ Thanh thật không phải chuyện dễ dàng gì, hai người ở cạnh nhau, mèo vẫn còn trong tiệm anh đây. Trọng yếu nhất là cắn người miệng mềm, anh đã ăn chùa của Lục Vũ Thanh không biết bao nhiêu bữa cơm như vậy, còn nhờ người ta chăm sóc nữa.
Thân mật vừa là ngọt ngào, cũng vừa là đau đớn.
Người bận rộn ở siêu thị kế bên chỉ có nhân viên, ông chủ Lục Vũ Thanh chỉ cần ngồi đó kiểm kê vậy thôi. Không biết có phải là ảo giác của Trác Hạo hay không, mà từ khi hai người bất hòa, thời gian Lục Vũ Thanh ở lì bên tiệm anh hình như dài hơn trước.
Vì Trác Hạo vẫn luôn sống mình, đồ dùng sinh hoạt trong tiệm đều dành cho một người. Trừ cái ghế hơi rộng rãi kia ra thì ngoài kia vẫn còn một cái đệm lông nhỏ, vậy mà Lục Vũ Thanh không chịu ngồi ngoài đó, một hai phải chen chúc với Trác Hạo cho bằng được.
Trước đây cũng đâu phải chưa dính sát với nhau bao giờ, nhưng hiện tại thì không giống vậy. Bây giờ Trác Hạo sợ.
“Lắm chỗ ra thế kia mắc gì cậu phải chen chúc vào đây?” Trác Hạo khoanh tay, giả bộ bình tĩnh xem ti vi.
Còn Lục Vũ Thanh thì giả ngu: “Em sợ lạnh.”
“Sợ lạnh thì mặc lắm áo vô, dính vô đây làm gì?” Trác Hạo cũng thấy lạnh, nổi hết cả da gà rồi.
Lục Vũ Thanh mặc kệ mặt mũi: “Anh nói giống như trước mà, thế mà anh không cho em lại gần anh như vậy, thế thì giống chỗ nào chứ?”
Đầu óc Trác Họa như chập mạch, anh không nói lại Lục Vũ Thanh. Lớn tiếng anh lại sợ Lục Vũ Thanh nói mình quát y, thế là dứt khoát đứng dậy: “Tôi đi lấy nước được chưa.”
Vừa đứng lên, cổ tay Trác Hạo đã bị Lục Vũ Thanh kéo mạnh trở về. Anh đứng không vững, loạng choạng ngã thẳng lên đùi y, bàn tay trong lúc hoảng hốt đặt luôn tay lên.
Ngoài kia là từng nhóm người đi đường, cửa tiệm đối diện cũng đang mở. Chẳng đợi có người vào mua đồ, chỉ cần có người thò đầu vào đây nhìn là thấy ngay được anh và Lục Vũ Thanh đang thân mật thái quá.
Chẳng biết tay Lục Vũ Thanh đã mò mẫm ôm lấy ngang eo anh từ lúc nào, cảm giác run rẩy tê dại từ xương cụt chạy lên tận não, anh áp vào ngực y: “Cậu…”
“Anh Hạo.” Lục Vũ Thanh nhíu chặt mày như là ấm ức dữ lắm, phải chịu đựng bao nhiêu chuyện người bình thường không chịu nổi: “Em vẫn muốn hôn anh cơ…”
Đầu Trác Hạo ong ong xoay mòng mòng, chỉ cần không muốn anh, anh không cách nào cưỡng lại bất kỳ cám dỗ nào từ y, đành tóm lấy cổ áo đối diện dí sát lại nhỏ giọng phản bác: “Cậu điên à!?”
Lục Vũ Thanh phải điên lắm rồi mới không trả lời Trác Hạo, hếch cằm muốn hôn hôn.
Phản xạ của Trác Hạo có nhanh hơn nữa môi vẫn cảm nhận được xúc giác mềm mại.
“Hôn một cái cũng đâu làm gì được anh.” Lục Vũ Thanh không chịu buông tha: “Em còn ăn anh được chắc?”
Y nằm lòng tính cách Trác Hạo quá rồi đi, muốn đối phố anh tốt nhất phải dùng kế khích tướng.
Trác Hạo bật cười một tiếng, anh bị thằng nhóc ranh Lục Vũ Thanh này dọa một lần, thì cho là anh sợ y thật?
Anh giữ vai Lục Vũ Thanh lại, y thuận thế chui vào quầy trốn, không gian nhỏ như lỗ mũi này có khả năng ngăn cản tầm nhìn của thế giới ngoài kia rất tốt, và khoảng tối mập mờ này đã cho Trác Hạo dũng khí cực lớn.
Anh nghiến lấy môi Lục Vũ Thanh, không cho phép y gấp gáp thô lỗ, anh phải là người chủ động duy nhất.
Mèo con không biết hai người bọn họ đang làm gì, tìm tư thế thoải mái rúc vào bên chân Lục Vũ Thanh. Ngoài trời gió thổi ào ào chẳng ngớt, cây đại thụ trụi lủi trơ trọi, chỉ có chỗ trong tiệm này là ấm áp nhất thôi.
Cuối cùng, Trác Hạo thiếu dưỡng khí buông Lục Vũ Thanh ra, ghé cằm lên ngực y thở hổn hà hổn hển.
Anh nghĩ mà hãi, lùi bước thế này cứ như đang ngầm cho phép Lục Vũ Thanh làm trò gì đó vậy. Nhưng nghĩ khác đi một chút, nếu chỉ là hôn môi mà thôi, hai người cũng chẳng ai mất mát gì.
Lục Vũ Thanh nhìn vào môi Trác Hạo, không nhịn được đưa tay chạm lên vệt nước trong suốt đọng bên trên, mải miết mân mê mấy lần, ngón tay cũng nóng lên.
Trác Hạo giữ cái tay kia lại: “Cậu còn nữa?”
Ý đồ bị phát giác, Lục Vũ Thanh giả lả cười, vừa định áp gần đến ngoài kia đã vang lên tiếng người lạ.
“Trác Hạo! Cậu ra đây nhìn thử cho anh xem cái này là đinh xi măng số mấy cái!”
Trác Hạo nhảy cỡn khỏi người Lục Vũ Thanh, qua loa quẹt mặt đi ra.
Người vào mua nhét đồ cho Trác Hạo: “Ể? Mặt cậu sao thế?”
Trác Hạo ho một tiếng, sợ người ta nhìn ra gì lại cà mu bàn tay lên mặt một cái: “Không việc gì…”
“Sưng tấy thế mà còn bảo không làm sao?” Vị khách nọ vừa nói vừa chỉ chỉ khóe môi anh, “Có phải bị con gì cắn không vậy, đỏ lòm lên luôn kia kìa.”
Trác Hạo như con mèo bị đạp phải đuôi, anh cao giọng, mất kiên nhẫn: “Không phải anh tới mua đinh à? Quan tâm lắm thế làm gì!”
Từ trong quầy phát ra một tiếng phụt cười, Trác Hạo lẫn vị khách quay sang, đúng dịp thấy Lục Vũ Thanh khom người chọc chọc mèo con nằm dài trên đất.
Phiền chết đi được, thì ra chỉ có mình mình thấp thỏm lo sợ.
Trác Hạo thích mềm không thích cứng, nội tâm anh cũng chẳng hề gai góc sắt đá như vẻ bề ngoài. Chỉ cần Lục Vũ Thanh nhượng bộ một chút xíu, chắc chắn Trác Hạo sẽ mềm lòng, và cả hai sẽ có con đường thương lượng.
Ngày hôm sau, Lục Vũ Thanh phá lệ dậy thật sớm, chạy xuống chợ dưới nhà mua cà rốt và thịt dê về nhà hầm một nồi canh. Y chuẩn bị phần cho hai người như thường lệ, xách đồ một đường vào thẳng tiệm Trác Hạo.
Nói Trác Hạo nghĩ khác hoàn toàn Lục Vũ Thanh là không điêu chút nào, cả đêm qua anh không sao ngon giấc, bữa sáng cũng chẳng có tâm trạng ăn, cứ vậy ở trong tiệm bật ti vi đến tận giờ cơm trưa. Đến khi bụng réo ùng ục rầm trời, anh mới nhận ra mình đói rồi.
Có chết không cơ, Lục Vũ Thanh xách hộp cơm đứng thù lù trước cửa tiệm.
Sao thằng nhóc này còn có gan tới đây? Trác Hạo như chim sợ cành cong, mắt vừa thấy Lục Vũ Thanh đã đứng bật dậy: “Gì đó!”
Sống chung với Trác Hạo bao nhiêu lâu như vậy, Lục Vũ Thanh đã nằm lòng tính tình anh từ sớm rồi: “Ăn cơm ý, chứ em còn làm gì được nữa?”
Trác Hạo đã thế này rồi, mình có muốn làm gì thật anh ấy cũng không để mình rớ tới.
Lục Vũ Thanh nói với giọng điệu đầy đương nhiên làm Trác Hạo á khẩu. Chuyện đêm hôm qua quên sạch sẽ không còn miếng nào rồi?
Trong tiệm anh Lục Vũ Thanh quen cửa quen nẻo dọn chén đũa múc canh thịt dê và thức ăn ra. Trác Hạo nhìn bát canh nóng hôi hổi nghi ngút khỏi trước mắt ấy, cái bụng không chịu thua thiệt càng réo tợn.
Anh nuốt nước bọt, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Người không biết nấu cơm đúng là bị động.
Lục Vũ Thanh thầm nghĩ ngợi, sao anh không nói đừng có tới đây nữa. À, thì ra trong lòng anh địa vị của mình còn không bằng một tô canh dê hầm.
“Cậu có ý gì cơ?” Trác Hạo đứng ngoài bàn cơm như người ngoài, cảnh giác nhìn Lục Vũ Thanh, “Đừng có mơ tới chuyện mua được tôi bằng một bữa cơm.”
Lục Vũ Thanh cúi đầu so đũa, một bữa không được thì mười bữa hai mươi bữa, ăn đến khi nào miệng anh mềm ra mới ngưng được chưa.
Mà y cũng chỉ dám len lén ao ước trong lòng, lúc nói chuyện còn cố tỏ ra trấn định, nhét chén đũa vào tay Trác Hạo: “Anh đừng có hẹp hòi ấu trĩ thế chứ, chẳng lẽ vì chuyện tôi qua là anh quay ngoắt đi không để ý đến em nữa?”
Trác Hạo im lặng hé môi, lời như mắc kẹt trong cổ họng, anh không biết phải phản bác thế nào.
Thằng nhóc Lục Vũ Thanh này nói gì vậy? Ý là thằng nhóc đó rộng rãi? Còn mình thì ra vẻ nhỏ nhen như lòng gà?
“Anh đừng đứng đó nữa, lát canh lại lạnh mất.”
Mùa đông húp miếng canh thịt dê đúng là chết người, một bát thôi đã đủ tóm gọn một tên đàn ông độc thân. Đúng như dự đoán, Trác Hạo dao động, lằng nhằng ngồi vào ghế.
Dù trong lòng rất là bức bối bực bội, nhưng Lục Vũ Thanh nấu cơm ngon quá. Trác Hạo không muốn thể hiện quá rõ ràng, ăn hai bát liền còn tỏ ra cẩn thận.
Lục Vũ Thanh hơi bị đắc ý, cực kỳ tự nhiên gắp đồ ăn cho Trác Hạo như bao ngày trước kia.
Trác Hạo lại không bình tĩnh như vậy, đành cố nén cảm giác ngượng ngập thiếu tự nhiên trong lòng. Phải kiên trì chịu đựng, anh rất sợ mình rơi vào trong tay Lục Vũ Thanh, rồi bị thằng nhóc này nói mình ấu trĩ.
Ăn cơm xong, Lục Vũ Thanh ở sau tiệm Trác Hạo rửa chén như thường ngày, anh ngồi trước lò than nhìn bóng lưng bận rộn thoắt ẩn thoắt hiện kia.
Nấu cơm ngon như thế, làm việc chuyên chú chăm chỉ, tính tình tốt, dáng dấp cũng đúng y khẩu vị; duy chỉ có một thứ, dám mơ tưởng tới cái mông mình.
Quả nhiên, cuộc đời này không bao giờ tồn tại thứ hoàn hảo.
Trác Hạo ngả lưng ra ghế, anh nghĩ không ra rốt cuộc Lục Vũ Thanh muốn làm trò gì? Định làm mình cảm động để sau đó mình lấy thân báo đáp ấy hả.
Trác Hạo bị suy nghĩ của mình làm cho phát bệnh, ngồi trên ghế cảnh cáo Lục Vũ Thanh, cũng là cảnh tỉnh chính bản thân: “Tối tay tôi không sang nhà cậu đâu.”
“Em cũng không nói anh sang mà.” Lục Vũ Thanh còn đang rửa chén, chẳng buồn quay đầu lại.
Không để mình đi mới là khiến mình bứt rứt khó chịu. Lục Vũ Thanh có ý gì? Dâng hiến quên mình à?
“Mấy chuyện không nên nghĩ đó đừng có hòng mà mơ tưởng.”
Nghe câu này, Lục Vũ Thanh mới quay đầu lại, mặt mũi đầy khó hiểu: “Em nghĩ gì?”
“Cậu…” Trác Hạo cứng họng lần nữa, sao Lục Vũ Thanh cứ như một cục bông ấy, nói cái gì cũng mềm nhũn vô tội.
Lục Vũ Thanh quay về với đống chén bát của mình, đứng ở chỗ anh không thấy được cười trộm. Y mím môi kiềm chế, bắt đầu thỏa hiệp: “Em chẳng muốn làm gì hết, cùng anh ăn một bữa cơm thôi cũng không được sao?”
Trác Hạo đang đuối lý cũng không biết phải nói gì, Lục Vũ Thanh thừa thắng xông lên: “Mình giống như trước đây thôi cũng không được hả anh?”
Lục Vũ Thanh ra vẻ ấm ức lắm, như thể Trác Hạo là tên vô tình bạc nghĩa, hai người không hợp trên giường nhưng chẳng phải chuyện sinh hoạt rất ăn khớp xứng đôi à? Không làm người yêu thì đến cả làm bạn cũng không được nữa?
“Tôi cũng đâu nói là không được.” Trác Hạo là đồ sĩ diện, hơn nữa anh cũng thật sự không bỏ được Lục Vũ Thanh, cho nên nói chuyện phải cua quẹo vài đường.
Lục Vũ Thanh vừa rửa chén xong, y ngạc nhiên quay đầu hết sức mừng rỡ, mắt như muốn phát sáng lên. Trác Hạo cũng hơi ngượng ngùng nhìn y.
“Thật ạ?” Lục Vũ Thanh như cậu bạn nhỏ rất dễ thỏa mãn, dọn dẹp chén đũa nhanh thật nhanh rồi lại bám víu lấy Trác Hạo.
Trước kia Lục Vũ Thanh có chiêu trò dính người này xài để dụ Trác Hạo rất được, một người có chủ nghĩa đàn ông hơi lớn như anh ai lại không thích có người thích quấn quýt bên mình.
Nhưng bây giờ thì Trác Hạo e sợ, cứ không ngừng lo lắng thằng nhóc này còn có ý đồ khác.
Bây giờ muốn thoát khỏi Lục Vũ Thanh thật không phải chuyện dễ dàng gì, hai người ở cạnh nhau, mèo vẫn còn trong tiệm anh đây. Trọng yếu nhất là cắn người miệng mềm, anh đã ăn chùa của Lục Vũ Thanh không biết bao nhiêu bữa cơm như vậy, còn nhờ người ta chăm sóc nữa.
Thân mật vừa là ngọt ngào, cũng vừa là đau đớn.
Người bận rộn ở siêu thị kế bên chỉ có nhân viên, ông chủ Lục Vũ Thanh chỉ cần ngồi đó kiểm kê vậy thôi. Không biết có phải là ảo giác của Trác Hạo hay không, mà từ khi hai người bất hòa, thời gian Lục Vũ Thanh ở lì bên tiệm anh hình như dài hơn trước.
Vì Trác Hạo vẫn luôn sống mình, đồ dùng sinh hoạt trong tiệm đều dành cho một người. Trừ cái ghế hơi rộng rãi kia ra thì ngoài kia vẫn còn một cái đệm lông nhỏ, vậy mà Lục Vũ Thanh không chịu ngồi ngoài đó, một hai phải chen chúc với Trác Hạo cho bằng được.
Trước đây cũng đâu phải chưa dính sát với nhau bao giờ, nhưng hiện tại thì không giống vậy. Bây giờ Trác Hạo sợ.
“Lắm chỗ ra thế kia mắc gì cậu phải chen chúc vào đây?” Trác Hạo khoanh tay, giả bộ bình tĩnh xem ti vi.
Còn Lục Vũ Thanh thì giả ngu: “Em sợ lạnh.”
“Sợ lạnh thì mặc lắm áo vô, dính vô đây làm gì?” Trác Hạo cũng thấy lạnh, nổi hết cả da gà rồi.
Lục Vũ Thanh mặc kệ mặt mũi: “Anh nói giống như trước mà, thế mà anh không cho em lại gần anh như vậy, thế thì giống chỗ nào chứ?”
Đầu óc Trác Họa như chập mạch, anh không nói lại Lục Vũ Thanh. Lớn tiếng anh lại sợ Lục Vũ Thanh nói mình quát y, thế là dứt khoát đứng dậy: “Tôi đi lấy nước được chưa.”
Vừa đứng lên, cổ tay Trác Hạo đã bị Lục Vũ Thanh kéo mạnh trở về. Anh đứng không vững, loạng choạng ngã thẳng lên đùi y, bàn tay trong lúc hoảng hốt đặt luôn tay lên.
Ngoài kia là từng nhóm người đi đường, cửa tiệm đối diện cũng đang mở. Chẳng đợi có người vào mua đồ, chỉ cần có người thò đầu vào đây nhìn là thấy ngay được anh và Lục Vũ Thanh đang thân mật thái quá.
Chẳng biết tay Lục Vũ Thanh đã mò mẫm ôm lấy ngang eo anh từ lúc nào, cảm giác run rẩy tê dại từ xương cụt chạy lên tận não, anh áp vào ngực y: “Cậu…”
“Anh Hạo.” Lục Vũ Thanh nhíu chặt mày như là ấm ức dữ lắm, phải chịu đựng bao nhiêu chuyện người bình thường không chịu nổi: “Em vẫn muốn hôn anh cơ…”
Đầu Trác Hạo ong ong xoay mòng mòng, chỉ cần không muốn anh, anh không cách nào cưỡng lại bất kỳ cám dỗ nào từ y, đành tóm lấy cổ áo đối diện dí sát lại nhỏ giọng phản bác: “Cậu điên à!?”
Lục Vũ Thanh phải điên lắm rồi mới không trả lời Trác Hạo, hếch cằm muốn hôn hôn.
Phản xạ của Trác Hạo có nhanh hơn nữa môi vẫn cảm nhận được xúc giác mềm mại.
“Hôn một cái cũng đâu làm gì được anh.” Lục Vũ Thanh không chịu buông tha: “Em còn ăn anh được chắc?”
Y nằm lòng tính cách Trác Hạo quá rồi đi, muốn đối phố anh tốt nhất phải dùng kế khích tướng.
Trác Hạo bật cười một tiếng, anh bị thằng nhóc ranh Lục Vũ Thanh này dọa một lần, thì cho là anh sợ y thật?
Anh giữ vai Lục Vũ Thanh lại, y thuận thế chui vào quầy trốn, không gian nhỏ như lỗ mũi này có khả năng ngăn cản tầm nhìn của thế giới ngoài kia rất tốt, và khoảng tối mập mờ này đã cho Trác Hạo dũng khí cực lớn.
Anh nghiến lấy môi Lục Vũ Thanh, không cho phép y gấp gáp thô lỗ, anh phải là người chủ động duy nhất.
Mèo con không biết hai người bọn họ đang làm gì, tìm tư thế thoải mái rúc vào bên chân Lục Vũ Thanh. Ngoài trời gió thổi ào ào chẳng ngớt, cây đại thụ trụi lủi trơ trọi, chỉ có chỗ trong tiệm này là ấm áp nhất thôi.
Cuối cùng, Trác Hạo thiếu dưỡng khí buông Lục Vũ Thanh ra, ghé cằm lên ngực y thở hổn hà hổn hển.
Anh nghĩ mà hãi, lùi bước thế này cứ như đang ngầm cho phép Lục Vũ Thanh làm trò gì đó vậy. Nhưng nghĩ khác đi một chút, nếu chỉ là hôn môi mà thôi, hai người cũng chẳng ai mất mát gì.
Lục Vũ Thanh nhìn vào môi Trác Hạo, không nhịn được đưa tay chạm lên vệt nước trong suốt đọng bên trên, mải miết mân mê mấy lần, ngón tay cũng nóng lên.
Trác Hạo giữ cái tay kia lại: “Cậu còn nữa?”
Ý đồ bị phát giác, Lục Vũ Thanh giả lả cười, vừa định áp gần đến ngoài kia đã vang lên tiếng người lạ.
“Trác Hạo! Cậu ra đây nhìn thử cho anh xem cái này là đinh xi măng số mấy cái!”
Trác Hạo nhảy cỡn khỏi người Lục Vũ Thanh, qua loa quẹt mặt đi ra.
Người vào mua nhét đồ cho Trác Hạo: “Ể? Mặt cậu sao thế?”
Trác Hạo ho một tiếng, sợ người ta nhìn ra gì lại cà mu bàn tay lên mặt một cái: “Không việc gì…”
“Sưng tấy thế mà còn bảo không làm sao?” Vị khách nọ vừa nói vừa chỉ chỉ khóe môi anh, “Có phải bị con gì cắn không vậy, đỏ lòm lên luôn kia kìa.”
Trác Hạo như con mèo bị đạp phải đuôi, anh cao giọng, mất kiên nhẫn: “Không phải anh tới mua đinh à? Quan tâm lắm thế làm gì!”
Từ trong quầy phát ra một tiếng phụt cười, Trác Hạo lẫn vị khách quay sang, đúng dịp thấy Lục Vũ Thanh khom người chọc chọc mèo con nằm dài trên đất.
Phiền chết đi được, thì ra chỉ có mình mình thấp thỏm lo sợ.
Danh sách chương