Đường Ngạo đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên trong tai nghe truyền tới một giọng nói mềm mại: “Ba. . . . . . Anh!”
Đường Ngạo mở mắt, còn tưởng rằng mình nghe nhầm cơ, vậy mà trong tai nghe lại nhanh chóng truyền tới giọng nói vui sướng của cô: “Ba. . . . Anh! Anh có nghe thấy Mạt Mạt nói không?”
Khóe môi Đường Ngạo hơi cong lên, tâm tình đột nhiên tốt đến lạ thường: “Có, em muốn nói gì?”
Khi đó Hải Mạt Mạt đang ngồi trên ghế của Đường Diệu Thiên, nói chuyện phiếm cùng Đường Ngạo ngay trước mặt hơn mười sĩ quan chỉ huy: “Mạt Mạt vừa được học một bài hát mới, chờ anh về em hát cho anh nghe nhé.”
Đường Ngạo như uống quỳnh tương, ngọt cả đến trong lòng: “Ừ.”
Hải Mạt Mạt nghịch nghịch ống nghe, từ nơi này có thể thấy tình hình ở chỗ Đường Ngạo: “Anh mau trở về nhé, Mạt Mạt học từ bà nội rất nhiều món ăn đấy. Bà nội còn dạy Mạt Mạt đan khăn quàng cổ nữa cơ.”
Đường Ngạo đứng lên, nắm dao trong tay: “Ừ, anh sẽ về nhanh thôi. Mạt Mạt phải nghe lời đấy.”
Hải Mạt Mạt hình như gật đầu: “Buổi tối anh có về được đến nơi không?”
Đường Ngạo giãn gân cốt: “Anh sẽ cố hết sức.”
Sau đó anh liền sải bước đi về phía trước: “Đứng dậy nào, đứng dậy nào, mấy người chưa ăn cơm à!”
Tất cả mọi người đều nghe được cuộc đối thoại qua tai nghe vừa rồi, cho dù không phải tiếng zombie bọn họ vẫn nhận ra giọng Hải Mạt Mạt. Vì vậy mọi người đều biết . . . . . Đường tổng được sạc pin rồi.
Trên đường đi có thể gặp phải quái vật dung hợp với sói hoặc báo, kỹ thuật không quá thành thục, rất nhiều con vẫn còn bộ lông màu đen trên người. Đường Ngạo giơ tay chém xuống, dao rất ít khi trượt. Cứ một nhát lại mang theo một chùm máu.
Những thứ này mặc dù cũng rất nhanh nhẹn, nhưng đội của Đường Ngạo đều không phải người thường nên chúng không còn quá đáng sợ nữa. Vậy nhưng sắc mặt mười sĩ quan chỉ huy trước bàn chỉ huy lại vô cùng khó coi.
Nếu lần này phái đội binh chủng khác đi trước thì hậu quả thật khó mà lường được.
Hải Minh Tiển cũng có mặt, anh ta mặc dù không phụ trách chỉ huy, nhưng là cố vấn của kế hoạch lần này. Dù sao anh ta cũng là người hiểu về những thứ này nhất. Từ đầu tới cuối anh ta đều rất bình tĩnh: “Những thứ này đều là vật thí nghiệm sơ cấp, không tạo thành nguy hiểm với bọn họ được đâu.”
Mọi người nhìn anh ta một cái, tất cả hành động của kế hoạch lần này đều được quay video và đưa lên trên. Thành quả nghiên cứu về khoa học sinh vật của anh ta có lẽ thật sự sẽ trở thành vũ khí quân sự đời mới. Sức mạnh như vậy chắc chắn sẽ được tán thành. Dù cho nó rất nguy hiểm.
Đội của Đường Ngạo như mũi dao sắc nhọn cắm thẳng vào trái tim quân địch, nhưng phía Tưởng Hồng Phúc vẫn không có động tĩnh gì.
Trời dần tối, Đường Ngạo không cần kính nhìn đêm vẫn có thể thấy vô cùng rõ ràng. Trong bụi cỏ bên kia có một kẻ mai phục, nhìn từ xa chỉ thấy cả người lông đen sì. Một con zombie màu bạc bên Đường Ngạo ha ha một tiếng, lập tức nhào qua, định bụng sẽ bẻ gãy cổ nó giống như những con quái vật khác. Đột nhiên con quái vật kia nhảy lên, hành động lại nhanh nhẹn kinh người.
Nó nhảy vọt lên phía trên zombie, hai đầu gối quỳ đè lên đầu vai zombie, sau đó dùng tay ôm đầu zombie giật một cái. Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, đầu con zombie kia đã ở trong tay nó.
Tay nó đánh vỡ đầu zombie, cắn rột một tiếng, vừa ăn ngấu nghiến tuỷ não bên trong vừa cảnh giác chú ý mọi người.
Nó không phải vật thí nghiệm! Đường Ngạo ra lệnh tất cả zombie tập trung, bao vây nó. Nhưng nó đâu dễ để bị bao vây, nó rít một tiếng, từ bốn phía trong rừng rậm xông ra rất nhiều quái vật hình thù kỳ quái. Có trâu, có con lại như con chuột khổng lồ.
Mọi người trước bàn chỉ huy rùng mình, Hải Minh Tiển cũng ngồi thẳng người dậy: “Là người dung hợp gene động vật, bọn nó có lẽ nghe sự điều khiển của con lông màu đen kia.”
Bọn quái vật hình thù kỳ quái này liều chết xông lên, đám zombie rút vũ khí, bắt đầu nổ súng. Súng bắn vào cơ thể bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ chảy máu, nhưng không hề lùi bước. Hình như không khí đậm mùi máu tanh đã khơi dậy sát khí của bọn chúng khiến chúng xông lên như nổi cơn điên.
Có zombie bị sừng trâu nhấc lên, nếu không phải cơ thể đã được dung hợp gene, da cứng, thì chỉ sợ một phát húc đã đủ để bọn họ bụng thủng ruột lòi.
Đường Ngạo và con quái vật lông màu đen kia đánh nhau, nó phát ra tiếng xì xì rồi đột nhiên há miệng, một luồng nọc độc phun ra. Đường Ngạo không đề phòng chiêu này, lập tức bị phun trúng.
Kính bảo hộ bị chất lỏng màu xanh lục che kín, con quái vật kia lập tức nhào lên. Anh đứng không vững, bị đẩy ngã xuống đất. Mắt con quái vật màu đỏ tươi kỳ dị, trong miệng không phải đầu lưỡi mà giống như lưỡi rắn.
Nó lè lưỡi, đến gần Đường Ngạo. Nhưng chỉ là để đánh hơi bằng lưỡi giống loài rắn chứ không nguy hiểm. Khi lưỡi nó liếm qua mũ bảo hộ của Đường Ngạo lại truyền đến tiếng xì xì của kim loại bị ăn mòn.
Đường Ngạo chửi thề một tiếng, quái vật này nhìn gần còn kinh khủng hơn, ngay cả các sĩ quan chỉ huy trước bàn chỉ huy đều cảm thấy toàn thân rét run. Đường Diệu Thiên siết thật chặt hai nắm đấm, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trên trán lại toát ra mồ hôi lạnh.
Sức Đường Ngạo và con quái vật kia ngang nhau, anh cố gắng không để cho quái vật đến gần, dao trong tay phải chém lên người quái vật nhưng da nó lại cứng vô cùng. Dao chém vào như chém phải vỏ cây già ngàn năm, hoàn toàn không xi nhê gì.
“Mẹ kiếp!” Đường Ngạo mắng một tiếng, lật người lăn một vòng, ghì nó ở phía dưới, một đầu gối quỳ đè lên eo nó. Sau đó anh rút máy cắt kim loại loại nhỏ ra. Trước mắt phủ kín chất nhầy màu xanh lá, anh dùng tay áo lau đi nọc độc trên kính bảo hộ. Nhân lúc này, quái vật kia đột nhiên dùng sức, lập tức đè anh xuống đất, đấm một phát thật mạnh.
Dù mạnh như Đường Ngạo cũng bị nó đánh cho hoa cả mắt! Nó há miệng, định cắn đứt cổ họng Đường Ngạo. Đường Ngạo cũng bất chấp, cắm thẳng dao vào trong miệng nó. Nó ngậm miệng lại, kẹp lấy lưỡi dao. Chỉ hơn 10 giây, lưỡi dao đã bị ăn mòn chỉ còn lại chuôi!
Đường Ngạo lần này thật sự kinh ngạc, đây rốt cuộc là thứ gì vậy? ! Anh tiện tay lượm tảng đá, nhét vào cái miệng đang định đưa tới kia! Máy cắt kim loại vẫn còn ở bên hông, anh vừa cầm lấy thì đột nhiên có thứ gì đó phi tới, lập tức nhào lên trên đầu quái vật kia, sau đó cào vào mắt nó! Mắt quái vật kia dường như vẫn sợ dị vật, lập tức lách mình tránh ra.
Lúc ấy vừa khéo cắt qua lớp áo còn chưa quá rách nát dưới bộ lông dài.
Mọi người trước bàn chỉ huy dường như đều rơi vào cảnh tượng không ngờ, ngẩn ngơ không nói được gì. Đường Ngạo lau sạch sẽ kính bảo hộ, mới phát hiện thứ nhào tới là một cục màu trắng, giống như con chó.
. . . . . . Không, đó chính là con chó! Gâu Gâu!
“Gâu!” Nó kêu một tiếng giống như thắng lợi, nhanh chóng quay sang đuổi theo những con quái vật khác.
“Mẹ kiếp!” Đường Ngạo đứng lên, cầm máy cắt kim loại tự động. Cho dù có dung hợp tất cả gene thì mắt vẫn là điểm yếu của động vật. Trừ phi bản sao của Hải Minh Tiển cải tạo người thành máy, nếu không tấn công vào mắt vẫn có hiệu quả.
Dạo này, có lúc người không thông minh bằng chó, quả là sự thật đau buồn nhưng không thể không thừa nhận. Quả nhiên bên kia tai nghe truyền đến lời cảm thán của Hải Mạt Mạt: “Ba. . . Anh, chúng ta đều thật ngốc!”
Đường Ngạo hừ lạnh: “Sao con chó này lại chạy đến đây?”
Gâu Gâu lè lưỡi, những quái vật này không dễ đối phó như zombie, nó quyết định ngồi xuống nghỉ một lúc, đuổi theo một ngày xe, mệt chết đi được!
Địa thế nơi này phức tạp, máy bay không dễ hạ cánh, để tới được điểm tiếp cận gần nhất, quân đội lái xe đưa người đến. Cũng may nhờ vậy, Gâu Gâu mới có thể ngửi mùi đuổi theo.
Mùi của zombie nặng hơn người bình thường, cái mũi nó lại bén nhạy, muốn đuổi theo cũng không khó. Nó từng thấy Hải Mạt Mạt đào dưới lưới cách ly nên cũng học theo, đáng tiếc lần đầu tiên không cẩn thận, bị điện giật bất tỉnh.
Đám fan sợ hết hồn, gọi điện thoại khắp nơi cầu cứu. Cuối cùng dưới áp lực của dư luận, Chính phủ phải phái người tới cấp cứu. Gâu Gâu nằm im bất động, chờ đến lúc người bên ngoài ngồi máy bay vào đưa nó đi bệnh viện. Vừa tới bệnh viện, khi bác sĩ định tiêm cho nó một mũi thì nó đột nhiên nhảy lên, lập tức chạy mất tăm.
Vẻ mặt của mọi người đều biến thành. . . . . =皿=
Khi máy cắt kim loại trong tay Đường Ngạo phát ra tiếng ma sát của đá mài thì quái vật kia lại gào thét xông tới. Đường Ngạo giơ tay phải lên. Nếu đã biết nhược điểm là mắt thì mục tiêu sẽ rõ ràng hơn rất nhiều. Có điều động tác của nó quá nhanh, muốn lập tức đánh trúng mắt nó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Máu thịt bắn tung tóe, ngực nó bị máy cắt kim loại trên tay Đường Ngạo khoét ra một miếng to như nắm tay. Vết thương cũng không sâu, máu cũng chảy không nhiều lắm. Đường Ngạo lại ngẩn cả người.
Nó lại nhào tới, Đường Ngạo nghiêng người né tránh, nhưng không tiếp tục tấn công. Có người trước bàn chỉ huy nóng nảy: “E1, cậu làm gì vậy? !”
E1 là biệt hiệu của Đường Ngạo trong lần hành động này. Anh không trả lời, lại liên tiếp tránh né mấy lần. Móng vuốt sắc nhọn của quái vật kia cào rách đồng phục phòng hộ, đâm bị thương cánh tay trái của anh. Anh bắt đầu chảy máu.
Đường Diệu Thiên cũng sốt ruột: “E1! Đường Ngạo! !”
Đường Ngạo phản kích, anh phi thân nhào về phía trước, hung tợn đánh ngã quái vật xuống đất. Sau đó anh giật túi áo trên áo của quái vật ra, túi áo kia vẫn còn nguyên vẹn, túi vải nhỏ trong túi áo viết rõ ràng thông tin. Trên đó có tên đơn vị, tên họ chiến sĩ, nhóm máu và thông tin cá nhân.
Người trên người vẫn xì xì phun khí thể màu xanh lá cây, dịch a-xít trong miệng nhỏ xuống quần áo anh, phát ra tiếng xèo xèo. Anh có thể cảm nhận được chất lỏng kia đang ăn mòn da thịt, nhưng lại không nhúc nhích.
Có người trước bàn chỉ huy đột nhiên lên tiếng: “Chuyện gì xảy ra vậy, đoạn vừa rồi, quay lại.”
Thao tác viên tuân lệnh, tua lại đoạn vừa rồi.
Sau khi được phóng to, tất cả mọi người đều thấy rõ. Trong cái túi nhỏ trong túi áo bên trái ghi rất rõ:
Họ tên: Đường Dực
Nhóm máu: O
Đơn vị: Quân khu X sư đoàn X
Phiên hiệu bộ đội. . . . . .
Quái vật lông đen lè cái lưỡi quỷ dị kinh khủng, gương mặt đã sớm không nhìn ra diện mạo thật sự. Đột nhiên, không còn ai nỡ lòng nào nhìn tiếp nữa.
Đường Ngạo mở mắt, còn tưởng rằng mình nghe nhầm cơ, vậy mà trong tai nghe lại nhanh chóng truyền tới giọng nói vui sướng của cô: “Ba. . . . Anh! Anh có nghe thấy Mạt Mạt nói không?”
Khóe môi Đường Ngạo hơi cong lên, tâm tình đột nhiên tốt đến lạ thường: “Có, em muốn nói gì?”
Khi đó Hải Mạt Mạt đang ngồi trên ghế của Đường Diệu Thiên, nói chuyện phiếm cùng Đường Ngạo ngay trước mặt hơn mười sĩ quan chỉ huy: “Mạt Mạt vừa được học một bài hát mới, chờ anh về em hát cho anh nghe nhé.”
Đường Ngạo như uống quỳnh tương, ngọt cả đến trong lòng: “Ừ.”
Hải Mạt Mạt nghịch nghịch ống nghe, từ nơi này có thể thấy tình hình ở chỗ Đường Ngạo: “Anh mau trở về nhé, Mạt Mạt học từ bà nội rất nhiều món ăn đấy. Bà nội còn dạy Mạt Mạt đan khăn quàng cổ nữa cơ.”
Đường Ngạo đứng lên, nắm dao trong tay: “Ừ, anh sẽ về nhanh thôi. Mạt Mạt phải nghe lời đấy.”
Hải Mạt Mạt hình như gật đầu: “Buổi tối anh có về được đến nơi không?”
Đường Ngạo giãn gân cốt: “Anh sẽ cố hết sức.”
Sau đó anh liền sải bước đi về phía trước: “Đứng dậy nào, đứng dậy nào, mấy người chưa ăn cơm à!”
Tất cả mọi người đều nghe được cuộc đối thoại qua tai nghe vừa rồi, cho dù không phải tiếng zombie bọn họ vẫn nhận ra giọng Hải Mạt Mạt. Vì vậy mọi người đều biết . . . . . Đường tổng được sạc pin rồi.
Trên đường đi có thể gặp phải quái vật dung hợp với sói hoặc báo, kỹ thuật không quá thành thục, rất nhiều con vẫn còn bộ lông màu đen trên người. Đường Ngạo giơ tay chém xuống, dao rất ít khi trượt. Cứ một nhát lại mang theo một chùm máu.
Những thứ này mặc dù cũng rất nhanh nhẹn, nhưng đội của Đường Ngạo đều không phải người thường nên chúng không còn quá đáng sợ nữa. Vậy nhưng sắc mặt mười sĩ quan chỉ huy trước bàn chỉ huy lại vô cùng khó coi.
Nếu lần này phái đội binh chủng khác đi trước thì hậu quả thật khó mà lường được.
Hải Minh Tiển cũng có mặt, anh ta mặc dù không phụ trách chỉ huy, nhưng là cố vấn của kế hoạch lần này. Dù sao anh ta cũng là người hiểu về những thứ này nhất. Từ đầu tới cuối anh ta đều rất bình tĩnh: “Những thứ này đều là vật thí nghiệm sơ cấp, không tạo thành nguy hiểm với bọn họ được đâu.”
Mọi người nhìn anh ta một cái, tất cả hành động của kế hoạch lần này đều được quay video và đưa lên trên. Thành quả nghiên cứu về khoa học sinh vật của anh ta có lẽ thật sự sẽ trở thành vũ khí quân sự đời mới. Sức mạnh như vậy chắc chắn sẽ được tán thành. Dù cho nó rất nguy hiểm.
Đội của Đường Ngạo như mũi dao sắc nhọn cắm thẳng vào trái tim quân địch, nhưng phía Tưởng Hồng Phúc vẫn không có động tĩnh gì.
Trời dần tối, Đường Ngạo không cần kính nhìn đêm vẫn có thể thấy vô cùng rõ ràng. Trong bụi cỏ bên kia có một kẻ mai phục, nhìn từ xa chỉ thấy cả người lông đen sì. Một con zombie màu bạc bên Đường Ngạo ha ha một tiếng, lập tức nhào qua, định bụng sẽ bẻ gãy cổ nó giống như những con quái vật khác. Đột nhiên con quái vật kia nhảy lên, hành động lại nhanh nhẹn kinh người.
Nó nhảy vọt lên phía trên zombie, hai đầu gối quỳ đè lên đầu vai zombie, sau đó dùng tay ôm đầu zombie giật một cái. Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, đầu con zombie kia đã ở trong tay nó.
Tay nó đánh vỡ đầu zombie, cắn rột một tiếng, vừa ăn ngấu nghiến tuỷ não bên trong vừa cảnh giác chú ý mọi người.
Nó không phải vật thí nghiệm! Đường Ngạo ra lệnh tất cả zombie tập trung, bao vây nó. Nhưng nó đâu dễ để bị bao vây, nó rít một tiếng, từ bốn phía trong rừng rậm xông ra rất nhiều quái vật hình thù kỳ quái. Có trâu, có con lại như con chuột khổng lồ.
Mọi người trước bàn chỉ huy rùng mình, Hải Minh Tiển cũng ngồi thẳng người dậy: “Là người dung hợp gene động vật, bọn nó có lẽ nghe sự điều khiển của con lông màu đen kia.”
Bọn quái vật hình thù kỳ quái này liều chết xông lên, đám zombie rút vũ khí, bắt đầu nổ súng. Súng bắn vào cơ thể bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ chảy máu, nhưng không hề lùi bước. Hình như không khí đậm mùi máu tanh đã khơi dậy sát khí của bọn chúng khiến chúng xông lên như nổi cơn điên.
Có zombie bị sừng trâu nhấc lên, nếu không phải cơ thể đã được dung hợp gene, da cứng, thì chỉ sợ một phát húc đã đủ để bọn họ bụng thủng ruột lòi.
Đường Ngạo và con quái vật lông màu đen kia đánh nhau, nó phát ra tiếng xì xì rồi đột nhiên há miệng, một luồng nọc độc phun ra. Đường Ngạo không đề phòng chiêu này, lập tức bị phun trúng.
Kính bảo hộ bị chất lỏng màu xanh lục che kín, con quái vật kia lập tức nhào lên. Anh đứng không vững, bị đẩy ngã xuống đất. Mắt con quái vật màu đỏ tươi kỳ dị, trong miệng không phải đầu lưỡi mà giống như lưỡi rắn.
Nó lè lưỡi, đến gần Đường Ngạo. Nhưng chỉ là để đánh hơi bằng lưỡi giống loài rắn chứ không nguy hiểm. Khi lưỡi nó liếm qua mũ bảo hộ của Đường Ngạo lại truyền đến tiếng xì xì của kim loại bị ăn mòn.
Đường Ngạo chửi thề một tiếng, quái vật này nhìn gần còn kinh khủng hơn, ngay cả các sĩ quan chỉ huy trước bàn chỉ huy đều cảm thấy toàn thân rét run. Đường Diệu Thiên siết thật chặt hai nắm đấm, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trên trán lại toát ra mồ hôi lạnh.
Sức Đường Ngạo và con quái vật kia ngang nhau, anh cố gắng không để cho quái vật đến gần, dao trong tay phải chém lên người quái vật nhưng da nó lại cứng vô cùng. Dao chém vào như chém phải vỏ cây già ngàn năm, hoàn toàn không xi nhê gì.
“Mẹ kiếp!” Đường Ngạo mắng một tiếng, lật người lăn một vòng, ghì nó ở phía dưới, một đầu gối quỳ đè lên eo nó. Sau đó anh rút máy cắt kim loại loại nhỏ ra. Trước mắt phủ kín chất nhầy màu xanh lá, anh dùng tay áo lau đi nọc độc trên kính bảo hộ. Nhân lúc này, quái vật kia đột nhiên dùng sức, lập tức đè anh xuống đất, đấm một phát thật mạnh.
Dù mạnh như Đường Ngạo cũng bị nó đánh cho hoa cả mắt! Nó há miệng, định cắn đứt cổ họng Đường Ngạo. Đường Ngạo cũng bất chấp, cắm thẳng dao vào trong miệng nó. Nó ngậm miệng lại, kẹp lấy lưỡi dao. Chỉ hơn 10 giây, lưỡi dao đã bị ăn mòn chỉ còn lại chuôi!
Đường Ngạo lần này thật sự kinh ngạc, đây rốt cuộc là thứ gì vậy? ! Anh tiện tay lượm tảng đá, nhét vào cái miệng đang định đưa tới kia! Máy cắt kim loại vẫn còn ở bên hông, anh vừa cầm lấy thì đột nhiên có thứ gì đó phi tới, lập tức nhào lên trên đầu quái vật kia, sau đó cào vào mắt nó! Mắt quái vật kia dường như vẫn sợ dị vật, lập tức lách mình tránh ra.
Lúc ấy vừa khéo cắt qua lớp áo còn chưa quá rách nát dưới bộ lông dài.
Mọi người trước bàn chỉ huy dường như đều rơi vào cảnh tượng không ngờ, ngẩn ngơ không nói được gì. Đường Ngạo lau sạch sẽ kính bảo hộ, mới phát hiện thứ nhào tới là một cục màu trắng, giống như con chó.
. . . . . . Không, đó chính là con chó! Gâu Gâu!
“Gâu!” Nó kêu một tiếng giống như thắng lợi, nhanh chóng quay sang đuổi theo những con quái vật khác.
“Mẹ kiếp!” Đường Ngạo đứng lên, cầm máy cắt kim loại tự động. Cho dù có dung hợp tất cả gene thì mắt vẫn là điểm yếu của động vật. Trừ phi bản sao của Hải Minh Tiển cải tạo người thành máy, nếu không tấn công vào mắt vẫn có hiệu quả.
Dạo này, có lúc người không thông minh bằng chó, quả là sự thật đau buồn nhưng không thể không thừa nhận. Quả nhiên bên kia tai nghe truyền đến lời cảm thán của Hải Mạt Mạt: “Ba. . . Anh, chúng ta đều thật ngốc!”
Đường Ngạo hừ lạnh: “Sao con chó này lại chạy đến đây?”
Gâu Gâu lè lưỡi, những quái vật này không dễ đối phó như zombie, nó quyết định ngồi xuống nghỉ một lúc, đuổi theo một ngày xe, mệt chết đi được!
Địa thế nơi này phức tạp, máy bay không dễ hạ cánh, để tới được điểm tiếp cận gần nhất, quân đội lái xe đưa người đến. Cũng may nhờ vậy, Gâu Gâu mới có thể ngửi mùi đuổi theo.
Mùi của zombie nặng hơn người bình thường, cái mũi nó lại bén nhạy, muốn đuổi theo cũng không khó. Nó từng thấy Hải Mạt Mạt đào dưới lưới cách ly nên cũng học theo, đáng tiếc lần đầu tiên không cẩn thận, bị điện giật bất tỉnh.
Đám fan sợ hết hồn, gọi điện thoại khắp nơi cầu cứu. Cuối cùng dưới áp lực của dư luận, Chính phủ phải phái người tới cấp cứu. Gâu Gâu nằm im bất động, chờ đến lúc người bên ngoài ngồi máy bay vào đưa nó đi bệnh viện. Vừa tới bệnh viện, khi bác sĩ định tiêm cho nó một mũi thì nó đột nhiên nhảy lên, lập tức chạy mất tăm.
Vẻ mặt của mọi người đều biến thành. . . . . =皿=
Khi máy cắt kim loại trong tay Đường Ngạo phát ra tiếng ma sát của đá mài thì quái vật kia lại gào thét xông tới. Đường Ngạo giơ tay phải lên. Nếu đã biết nhược điểm là mắt thì mục tiêu sẽ rõ ràng hơn rất nhiều. Có điều động tác của nó quá nhanh, muốn lập tức đánh trúng mắt nó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Máu thịt bắn tung tóe, ngực nó bị máy cắt kim loại trên tay Đường Ngạo khoét ra một miếng to như nắm tay. Vết thương cũng không sâu, máu cũng chảy không nhiều lắm. Đường Ngạo lại ngẩn cả người.
Nó lại nhào tới, Đường Ngạo nghiêng người né tránh, nhưng không tiếp tục tấn công. Có người trước bàn chỉ huy nóng nảy: “E1, cậu làm gì vậy? !”
E1 là biệt hiệu của Đường Ngạo trong lần hành động này. Anh không trả lời, lại liên tiếp tránh né mấy lần. Móng vuốt sắc nhọn của quái vật kia cào rách đồng phục phòng hộ, đâm bị thương cánh tay trái của anh. Anh bắt đầu chảy máu.
Đường Diệu Thiên cũng sốt ruột: “E1! Đường Ngạo! !”
Đường Ngạo phản kích, anh phi thân nhào về phía trước, hung tợn đánh ngã quái vật xuống đất. Sau đó anh giật túi áo trên áo của quái vật ra, túi áo kia vẫn còn nguyên vẹn, túi vải nhỏ trong túi áo viết rõ ràng thông tin. Trên đó có tên đơn vị, tên họ chiến sĩ, nhóm máu và thông tin cá nhân.
Người trên người vẫn xì xì phun khí thể màu xanh lá cây, dịch a-xít trong miệng nhỏ xuống quần áo anh, phát ra tiếng xèo xèo. Anh có thể cảm nhận được chất lỏng kia đang ăn mòn da thịt, nhưng lại không nhúc nhích.
Có người trước bàn chỉ huy đột nhiên lên tiếng: “Chuyện gì xảy ra vậy, đoạn vừa rồi, quay lại.”
Thao tác viên tuân lệnh, tua lại đoạn vừa rồi.
Sau khi được phóng to, tất cả mọi người đều thấy rõ. Trong cái túi nhỏ trong túi áo bên trái ghi rất rõ:
Họ tên: Đường Dực
Nhóm máu: O
Đơn vị: Quân khu X sư đoàn X
Phiên hiệu bộ đội. . . . . .
Quái vật lông đen lè cái lưỡi quỷ dị kinh khủng, gương mặt đã sớm không nhìn ra diện mạo thật sự. Đột nhiên, không còn ai nỡ lòng nào nhìn tiếp nữa.
Danh sách chương