Sau khi Tề Lý Cách đổi nhẫn cùng Trần Tân, hai người tiếp tục trải qua những ngày tháng không biết xấu hổ, mỗi ngày đều dính lấy nhau. Có lúc Tề Lý Cách thậm chí có ảo giác, cảm thấy hai người dường như cũng sắp hòa hợp thành một người, hay hoặc là cậu mới chính là Trần Tân, mà Trần Tân mới chính là cậu.

Quan điểm Trần Tân đối với loại ý nghĩ này của Tề Lý Cách chính là: Bọn họ quả thực sắp hòa hợp thành một người, anh rất thích xuyên vào trong thân thể Tề Lý Cách.

Hôm đó, vừa vặn là chủ nhật.

Hai người tối hôm qua không làm vận động kịch liệt gì hết, ngược lại là cùng nhau chơi game tới nửa đêm.

Thời gian ngủ, làm việc và nghỉ ngơi của Trần Tân đã bị Tề Lý Cách làm lộn xộn hoàn toàn, vốn là mỗi ngày cố định 12 giờ đi ngủ, bây giờ thường xuyên hai, ba giờ sáng còn đang phóng đãng cùng Tề Lý Cách, vận động chơi game xem tiểu thuyết, có lúc chỉ là tán gẫu thôi mà lại quên cả thời gian.

Bọn họ có thể phóng đãng như vậy ngược lại cũng không phải do tinh thần Tề Lý Cách tốt, chỉ là sự ham ngủ của Tề Lý Cách đều tập trung vào giờ làm việc, lấy hết ráo tinh thần để tập trung phóng đãng cùng Trần Tân sau khi tan việc.

Lúc sáng sớm cũng vậy, cậu ỷ vào Trần Tân không dám bắt nạt cậu liền ngủ nướng đến bảy tám giờ, có mấy lần suýt chút nữa ngay cả Trần Tân đều đến muộn.

Buổi sáng hôm ấy, Tề Lý Cách tỉnh lại.

Cậu khi tỉnh lại phát hiện tinh thần hiếm thấy lại khỏe như vậy, toàn thân tinh lực dư thừa, dường như thời gian ngủ cực kỳ lâu. Cậu nghĩ thầm, mình sẽ không phải lại ngủ một giấc đến xế chiều đi chứ? Quay đầu nhìn lại đồng hồ báo thức bên giường, sáu giờ.

Sáu giờ tối?

Không đúng, là sáu giờ sáng.

Cậu thỉnh thoảng cũng sẽ dậy sớm làm cơm, mắt thấy thời gian còn sớm, liền quyết định làm ổ thêm chút nữa, sau đó liền thức dậy làm điểm tâm cho Trần Tân, làm chút đồ ăn mà Trần Tân thích ăn.

Cậu vừa tính toán, vừa chui vào trong lồng ngực Trần Tân, đồng thời đưa tay đến sờ sờ xuống phía dưới áo ngủ của Trần Tân.

Sáng sớm thức dậy là có thể ăn đậu phụ Trần Tân thật sự quá tốt rồi, chỉ là... xúc cảm sờ vào da dẻ Trần Tân hình như hơi kì kì.

Lại mò xuống chút nữa... Chờ một chút! Nơi đó hình như thu nhỏ lại một chút!

Nơi đó của Trần Tân thu nhỏ lại, việc này đối với Tề Lý Cách mà nói chính là một đả kích to lớn mà!

Gậy sắt bị mài thành kim may đồ rồi! Đệt! Đều là lỗi của tui!

Tề Lý Cách đột nhiên ngồi dậy, sốt sắng mà muốn tuột quần Trần Tân ra đê kiểm tra.

Nhưng mà cậu vừa làm, cậu liền nhìn thấy ──

Người nằm ở bên cạnh cậu đây, không phải là Trần Tân.

Mà chính là cậu.

Chính mình sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bời nằm ở kia, đôi mắt nhắm chặt, không biết sống hay chết.

Phản ứng đầu tiên mà cậu nhìn thấy chính mình, ngây người rồi.

Ngây người không phải là bởi vì kinh ngạc, mà là bởi vì khổ sở.

Cậu nghĩ thầm, tui sẽ không phải là chết rồi chứ hả? Tui bây giờ chết đi, Bàn Tân của tui một mình lẻ loi phải làm gì, ai đến chăm sóc ảnh đây... Cậu và Bàn Tân đã nói phải bên nhau lâu ơi là lâu, làm sao có thể bây giờ liền đi trước, Bàn Tân làm sao bây giờ...

Cậu càng nghĩ càng khó chịu, quả thực khó chịu đến mức muốn chết thêm lần nữa.

"Ủa..."

Tề Lý Cách còn đang khổ sở, bản thân trước mắt lại đột nhiên cử động, còn mơ mơ màng màng nói mớ.

Còn sống kìa?

"Chính mình" tự lật người lên, xem ra là thật sự còn sống.

Vậy tui hiện tại là tình huống gì? Linh hồn xuất khiếu?

Tề Lý Cách nghi hoặc mà nhìn vào tay của mình một chút, vừa nhìn, cậu sửng sốt.

Đôi bàn tay thon dài, lại mang chút vết chai nhỏ, không phải là bàn tay mà Trần Tân thường thường làm cậu đến mức đừng mà, đừng mà sao!

Cậu liền cúi đầu kéo ra quần pyjamas nhìn thử.

Quả nhiên chính là cái hàng khủng của Trần Tân.

Tề Lý Cách che mặt, cậu xem tiểu thuyết biết bao năm rồi, đã đoán ra bây giờ là tình trạng gì.

Cậu và Trần Tân đã hoán đổi thân thể.

Bất quá tỉnh táo nghĩ lại, một lúc sau nhất định sẽ đổi lại, tiểu thuyết đều là viết như thế, hiện tại cậu chỉ cần vui vẻ hưởng thụ trò chơi mà bình thường không thể chơi một chút, chơi đủ rồi đợi đến giờ là được.

"Bàn Tân, Bàn Tân tỉnh lại đi!"

Tề Lý Cách lung lay Trần Tân hiện tại nương nhờ ở trong thân thể cậu.

Cậu không ôn nhu giống như Trần Tân vậy, sau khi lắc mấy cái không nhẹ không nặng, Trần Tân liền mơ mơ màng màng chớp chớp mắt.

"Bé ngoan..."

"Bàn Tân! Mau tỉnh lại!"

Trần Tân cố gắng muốn mở mắt ra, lại phát hiện mình miễn là vừa mở mắt ra, con mắt lại lập tức nhắm lại, mệt mỏi đến mức trợn mắt cũng không mở nổi.

Đây đều là chuyện gì xảy ra, thế nào lại mệt như vậy? Trần Tân chưa từng như vậy bao giờ nên chả hiểu ra sao...

"Trần Tân! Hai chúng ta hoán đổi thân thể rồi! Anh mau thức dậy mà xem!"

"Cái gì..."

Trần Tân nỗ lực ngồi dậy, nhưng lại mệt mỏi đến mức lập tức ngã lại trên giường, cứ lặp lại nhiều lần như vậy, anh rốt cục miễn cưỡng ngồi dậy đồng thời mở mắt ra.

Anh vừa nhìn, liền nhìn thấy chính mình ngồi ở trước mặt, vẻ mặt đang hưng phấn.

Anh nghĩ thầm, mình quả nhiên vẫn là đang nằm mộng chứ hả...

"Bàn Tân! Đừng ngủ!"

Chính mình trong mộng cư nhiên đang nói chuyện cùng mình, còn lắc tay của mình, đây là cái đồ quỷ đồ yêu gì đây.

Trần Tân không khách khí chút nào mà đánh một quyền về chính mình ở trước mặt, "chình mình" bị đánh che kín mặt, vẻ mặt yếu đuối.

Đáng đời, Trần Tân nghĩ thầm.

Cho dù ở trong mộng, Trần Tân cũng muốn tìm bé ngoan của anh, nhìn Tề Lý Cách trong mộng có ngoan ngoãn hay không. Nhưng mà lúc này anh nhìn chung quanh một lượt, năng lực quan sát nhạy bén khiến cho anh phát hiện ra chỗ không thích hợp...

Tề Lý Cách cùng Trần Tân ngồi ở trên ghế sofa, Tề Lý Cách dùng mặt Trần Tân cười lên, Trần Tân dùng mặt Tề Lý Cách không chút thay đổi cảm xúc.

Tề Lý Cách nói: "Em phát hiện dùng góc độ của người khác để xem, bộ dạng em thật sự rất soái."

"Đúng."

"Anh lẽ nào không phát hiện chính anh cũng rất đẹp trai sao?"

"Tề tiên sinh, anh dù cho không dùng góc độ của người khác, anh cũng rất rõ ràng bản thân trông như thế nào."

Trần Tân thoạt nhìn không phải rất khoái trá, ít nhất là hoàn toàn bất đồng với bộ dạng gương mặt tràn ngập hứng thú của Tề Lý Cách kia.

"Bàn Tân, anh chớ căng thẳng mà! Chơi rất vui!"

Trông thấy Tề Lý Cách ngữ khí nhẹ nhàng, Trần Tân không nhịn được nói: "Tề tiên sinh, em chẳng lẽ không lo lắng ngày mai khi em đi làm nên điều khiển cơ giáp thế nào sao? Ít nhất anh bây giờ vô cùng lo lắng anh nên đối mặt với khách hàng của em thế nào đây."

Nghe nói như thế, mặt Tề Lý Cách cũng trầm xuống.

Đây thực sự là một vấn đề.

Công việc của Tề Lý Cách còn không vội, ngược lại việc mà cậu có thể làm thì Tony cũng làm được, mà công việc của Trần Tân nhưng là nếu không có năng lực của Trần Tân thì mọi thứ đều tan thành mây khói.

Tề Lý Cách một chút vui vẻ cũng không vui nổi nữa rồi.

Trần Tân nhìn Tề Lý Cách vẻ mặt ủ rũ bên cạnh, nghĩ thầm mình dường như quá nhanh phá tan mộng đẹp của Tề Lý Cách, đang muốn ôm lấy cậu, an ủi cậu một chút, nhưng lại nghĩ đến hiện tại thân thể kia chính là của mình, không biết sao liền cảm thấy có chút khó chịu, đành phải vươn tay sờ sờ đầu của cậu.

Hau người chủ nhân đều đã tỉnh, cũng nên đến phiên tinh thần thú.

Hai người liền nghe thấy truyền đến một trận ầm ĩ của Mập Mạp cùng Prometheus từ trong ổ nhỏ.

Vừa nhìn, chỉ thấy chim lớn vung cánh lộn xộn kêu a a, Mập Mạp bên cạnh dùng bàn tay gấu con bé xíu của mình, đang cố gắng vuốt lông cho chim lớn.

"Bọn nó cũng hoán đổi." Tề Lý Cách không biết nên cao hứng hay là nên khổ sở.

Mập Mạp vừa tỉnh dậy, phát hiện mình trở nên thật lớn! Thật lớn! Căn phòng nhỏ mà Bàn Tân làm cho nó cùng chim lớn nó chưa bao giờ đụng được đầu, thế nhưng ngày hôm nay khi tỉnh lại dĩ nhiên lại đụng đầu một cái.

Đụng đầu, nó liền muốn tìm chim lớn xoa xoa.

Nhưng mà nó còn chưa tìm được chim lớn, liền phát hiện bàn tay gấu con bé xíu của mình biến thành cánh, gống y như của chim lớn.

Tại sao lại như vậy?

Mập Mạp!

Mập Mạp cảm giác được chim lớn đang gọi nó, nhìn tới nhìn lui lại không tìm được chim lớn, nhìn lại, mới phát hiện có một con gấu trúc nhỏ bị mình đè ở dưới mông.

Lấy cái mông đi chỗ khác, phát hiện gấu trúc nhỏ thật nhỏ, thật mềm mại nha.

Gấu trúc nhỏ ở đâu ra vậy! Là chim lớn ngoại tình sao! Mập Mạp biết não bổ y như chủ nhân thật sốt sắng mà!

Prometheus ngược lại là vô cùng bình tĩnh, vừa nãy lúc nó vừa tỉnh lại liền phát hiện không bình thường, chính mình dĩ nhiên biến thành Mập Mạp, mà Mập Mạp biến thành nó.

Bây giờ nên làm gì đây? Prometheus suy nghĩ 3 giây, sau đó bò dậy, dùng bàn tay gấu trúc ngắn ngủn vỗ vỗ Mập Mạp lớn hơn nó gấp mấy lần. Mập Mạp hiện tại sốt ruột không yên, nó phải cố gắng dỗ Mập Mạp mới được.

Bất luận mình trở nên như thế nào, an ủi Mập Mạp đều là chuyện chuyện quan trọng nhất trên thế giới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện