Edit + Beta: Ruby
- ----------------
Sau khi mỉm cười tiễn khách hàng rời đi, hào quang vạn nhân mê của Tề Lý Cách lập tức biến mất, như là khí cầu bị đâm thủng ngã liệt trên mặt đất, chỉ có thể lười biếng mà nhúc nhích.
"Thiệt làm biếng quá..."
Cậu cầm giữ triết lý nhân sinh tồn tại kiểu "Ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi", thời khắc cần thiết ngã xuống để nạp điện.
Cậu chậm rãi nhúc nhích đến cửa phòng làm việc, vất vả khắc khổ dùng đỉnh đầu mở cửa, nhúc nhích đi vào.
Tony ở trước quang não đánh chữ thật nhanh, không để ý tới Tề Lý Cách quay tới quay lui trên đất.
"Tony Tony!" Tề Lý Cách mềm oặt gọi: "Cậu có nhìn thấy tinh thần thú của tôi không? Tôi không nhìn thấy nó..."
Tinh thần thú là đồ vật đặc biệt của lính gác dẫn đường, người bình thường không thể nhìn thấy, là thực thể hóa của ý thức tinh thần của bọn họ, lấy hình dáng động vật mà xuất hiện, có thể từ biểu hiện của tinh thần thú mà xem trạng huống tinh thần hiện tại của người đó.
Tony tùy ý dùng cằm ra hiệu xuống dưới, Tề Lý Cách vui vẻ mà nhúc nhích đi về phương hướng kia.
Ở văn phòng, chỗ giữa ghế sô pha cùng bàn trà, một cục vo tròn nho nhỏ nằm ở nơi đó. Xem gần thêm chút nữa, là một con sinh vật trắng đen ──
Là một con gấu trúc.
Gấu trúc chỉ dài bằng cẳng tay của Tề Lý Cách, lười biếng giống y như chủ nhân nó mà nằm trên đất. Tinh thần thú của Tony, cũng chính là một con mèo mướp nhỏ, ngồi ở trên người nó, vẫy đuôi khẽ vung một cái mà vỗ nó, mà nó vẫn còn hoàn toàn không phản ứng mà uốn tại chỗ kia.
Tề Lý Cách vừa vui vẻ hừ hừ, vừa đến gần cọ nó. Con mèo mướp nhỏ xem thường nhìn liếc bọn họ một cái, nhảy xuống thân thể gấu trúc, trở lại bên người chủ nhân của mình.
Cuối cùng trước năm giờ tan sở, Tony đá tỉnh Tề Lý Cách từ lâu ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Làm bạn bè nhiều năm, hai người từ lâu đạt thành nhận thức chung, muốn Tề Lý Cách người này đi làm bình thường là chuyện không thể nào. Bởi vậy giờ làm việc bình thường chủ yếu do Tony công tác, phòng bồi dưỡng sau khi tan tầm mới phải chiến trường chân chính của Tề Lý Cách.
"Ngày hôm nay có ba tổ cần phải thụ tinh, tư liệu ở trên bàn. Còn có hai tổ C289, F58 cần phải quan sát, chuẩn bị cho tốt rồi đi."
Tề Lý Cách xoa xoa con mắt, dưới dâm uy của Tony kéo theo gấu trúc của mình chậm rãi bò vào phòng bồi dưỡng.
Tony xác nhận Tề Lý Cách không có ngủ ở phòng bồi dưỡng sau đó mới rời khỏi công ty.
Tony tiểu Tề Lý Cách hai tháng, năm nay cũng là hai mươi sáu tuổi.
Y vóc người đẹp, lúc tại trường học của người dẫn đường thành tích xuất sắc nhất, bây giờ mở một phòng kinh doanh quy mô nhỏ, mà công ty hai người làm ăn tốt, tại trên ngành nghề sinh dục lăn lộn phong sanh thủy khởi.
Y mặc dù là cái không cảm giác được kỳ ba của độ tương dung, mà cho rằng không cần để một lính gác đến tự gây phiền phức. Bởi vậy coi như là những người bạn cùng trường trước đây lần lượt tìm được bạn đời của mình, y vẫn cứ không có áp lực chút nào, mỗi ngày nên đi làm thì đi làm, thỉnh thoảng mắng mỏ Tề Lý Cách, cuộc sống đến mức cực kỳ thoải mái.
Bạn lữ thứ này, chờ y rảnh rỗi đi chữa khỏi não hư sau đó trở lại thảo luận tiếp.
Trước khi về đến nhà, Tony cần phải đi qua một đoạn hẻm tối. Con hẻm kia chỉ có đèn đường lóe lên hơi yếu ở phần cuối, có một đoạn đen kịt thật lớn, chính giữa còn bày không ít ở tạp vật, người đi đường đi qua nơi này đều đi đến kinh tâm táng đởm.
Mà Tony đã đi qua con hẻm này đã nhiều năm, hơn nữa trị an thành phố tốt đẹp, y cũng không cảm thấy đáng sợ.
Ngày hôm nay y cũng như trước kia, mang theo cặp làm việc, nhịp bước vững vàng đi vào con hẻm, mượn từ kinh nghiệm phán đoán nơi nào có chướng ngại vật cần phải vượt qua.
Vừa đi vừa đi, y chần chờ một chút. Ý thức tinh thần của y cảm giác được, có một lính gác đang tiếp cận y, bằng tốc độ tiếp cận cực kỳ nhanh.
Tony cảm thấy không đúng, đang muốn muốn phòng vệ, nhưng mà còn chưa động tác, liền có một luồng lực đạo cực mạnh đánh tới phía y, đánh ngã y xuống đất.
"Thả ra!"
Trong con hẻm đen kịt một màu, Tony không nhìn thấy khuôn mặt người kia. Sau khi người kia đánh gục Tony, ép chặt tứ chi của Tony, vội vã mà ngửi lên cái cổ của Tony, hơi thở nóng ẩm phun ở trên da của y, như là một con dã thú dự định ăn uống. Tony biết, người lính gác này đang đứng ở trạng thái nóng nảy, vô cùng nguy hiểm.
Tony là phái kỹ thuật thuần túy, không am hiểu đánh nhau, coi như không có ép chặt tứ chi của y, y phỏng chừng cũng không thể chinh phục một lính gác đang đứng ở trạng thái nóng nảy. Y tính chất tượng trưng mà giãy dụa một chút, bắt đầu phát động tấn công bằng tinh thần, duỗi ra tư duy xúc tu xâm nhập vào đại não của người lính gác kia.
"Cút!"
Người lính gác kia nhất thời đầu óc có một trận đau đớn, trong đầu tất cả đều là Tony ám chỉ cho hắn "Cút!" Nhưng mà hắn nóng nảy lại vượt trên Tony công kích cùng ám chỉ, gào thét một tiếng, giẫy giụa liền áp đảo Tony.
Lúc này Tony chân chính ý thức được sự tình không ổn rồi...
"Dẫn đường... Em là của tôi... của tôi..." Lính gác cuồng loạn mà gặm mấy cái trên cổ Tony, gặm đến mức cổ Tony đầy nước bọt.
Nói đau cũng không quá đau, có thể cảm nhận được trong ý thức mỏng của tên lính gác này vẫn đang kiểm soát bản thân, hay là nói trong ý thức mỏng của lính gác này đã ngầm thừa nhận Tony là dẫn đường của hắn, bởi vậy không dám tổn thương.
"Em... Em là của tôi..." Lính gác hỗn loạn mà tự nói lẩm bẩm, cả người run rẩy, "Cho tôi, giao em cho tôi..."
Tony nghĩ thầm tiên sinh ngài là vị nào? Đầu óc còn bình thường hay không?
Y dự định lại lần nữa phát động công kích, để tư duy xúc tu càng thâm nhập hơn đến bên trong ý thức của đối phương. Nhưng mà cùng lúc tư duy xúc tu tiếp xúc được đối phương, một cái gì đó ấm áp mềm mại dán lên môi của y.
Bị cưỡng hôn rồi.
Đối phương ngay tức thì vội vàng muốn cạy mở miệng Tony đang đóng chặt, kích động mà mút lấy môi Tony.
Là một người khiết phích, y ngay cả trước khi mỗi lần uống nước đều phải lau ly nước một lần, làm sao có thể khoan dung một người có thể không có đánh răng cứ như vậy mà hôn mình.
Không đánh răng dựa vào cái gì mà hôn tôi!
Tony tức giận!
Hôn môi có thể khiến giữa lính gác cùng dẫn đường sản sinh liên kết ngắn ngủi, dẫn đường có thể liền như vậy tiến hành động viên sơ cấp đối với lính gác, tránh cho sự nóng nảy của lính gác làm thương tổn người khác thậm chí là bản thân.
Nhưng mà Tony tức giận làm sao có khả năng sẽ đi động viên lính gác! Tư duy xúc tu vừa thâm nhập đến nơi vừa nãy không đến được, lập tức chính là một trận quất đánh. Người lính gác kia phát ra tiếng kêu thống khổ, ôm đầu nghiêng qua một bên.
Tony đứng dậy, đạp hắn một cước, lạnh lùng nói: "Đánh răng xong trở lại đi!"
7 giờ sáng thứ ngày hai, Tony một thân quần áo thể thao chỉnh tề, đang định đi ra ngoài chạy bộ sáng sớm.
Đây là thói quen của y, bất luận trước một ngày có chuyện bực mình gì, nhất định sẽ dậy sớm chạy bộ sáng sớm, tắm rửa sau đó lại đi làm, để cho mình thần thanh khí sảng. Không giống Tề Lý Cách vì tránh né những lính gác kia theo đuổi, mỗi ngày đều mơ màng mà xuất hiện ở công ty.
Nhưng mà, hôm nay, y rốt cục có thể cảm nhận được cảm thụ của Tề Lý Cách rồi.
Một thanh niên trẻ tuổi tóc vàng ngồi xổm ở bên dưới chỗ nhà trọ của y, trong miệng ngậm một nhánh cỏ không biết từ nơi nào nhổ lên, vừa nhìn thấy Tony, lập tức gương mặt tươi cười mà đứng lên.
Ước chừng cao hơn cái đầu với Tony, thế nhưng Tony mới không dự định ngước đầu nhìn lên hắn, trực tiếp vòng qua hắn liền đi.
"Này!" Nam tử nắm lấy tay Tony, "Anh tên Wells, anh là lính gác của em."
"Ngài nhận lầm người rồi."
"Làm sao chứ? Em không cảm giác được sao? Độ tương dung của hai chúng ta là 100%!" Ngữ khí Wells khó nén hưng phấn, khắp toàn thân tỏa ra khí tức kích động, "Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, làm bạn lữ anh đi!"
Tony dùng sức muốn kéo tay của mình về: "Rất xin lỗi, cái tôi cảm nhận được là 0%, đầu óc ngài có thể là hỏng rồi, kiến nghị ngài đi gặp bác sĩ."
Wells nghĩ thầm hắn đích thực biết có một người hệ thống cảm ứng trong não hỏng rồi, cảm ứng ra đến không phải 0% chính là 100%, thế nhưng hắn xác định chính mình thật sự không thành vấn đề.
Hắn có thể cảm nhận được từ trên người Tony tỏa ra tin tức ngọt ngào cực kỳ nồng đậm, đây chỉ có hắn có thể ngửi thấy được khí vị giống như mật đường tràn ngập khoang mũi hắn, làm cho hắn đêm qua sau khi ngã vào hẻm tối, vẫn có thể men theo khí vị tìm tới.
"Anh rất bình thường, anh toàn thân trên dưới đều rất bình thường!" Một tay khác của Wells cũng duỗi ra vội vàng nắm lấy Tony.
Tony bị Wells tóm phải xoay người lại, không vui mà giương mắt nhìn.
Wells là thanh niên phương tây tóc vàng mắt xanh, cao lớn tuấn lãng, ở trong mắt người bình thường là một soái ca đúng chuẩn. Hiện tại hắn đầy mặt mong đợi mà nhìn Tony, Tony không cần xâm nhập ý thức của hắn đều có thể từ trong mắt hắn đọc ra ý tứ "Anh yêu thích em, em cũng yêu thích anh được không".
Chỉ là Tony tin tưởng mình vượt qua tất cả, y không cảm giác được chính là không cảm giác được, cho dù y biết hệ thống cảm ứng của mình có vấn đề, y vẫn tin tưởng chính mình.
Tony mặt không thay đổi nói: "Ngài xác định ngài không có bệnh dại sao?"
"Ơ?"
"Wells tiên sinh, dưới tình huống vạn phần bất đắc dĩ đêm qua, không tình nguyện, không cách nào tránh khỏi, tôi bất đắc dĩ đồng thời thống khổ mà tiến vào ý thức của ngài, phát hiện ngài có dấu hiệu bệnh dại."
Wells nghĩ thầm chính mình đêm qua đúng là thất thố, mà bất quá là bởi vì phát hiện dẫn đường có độ tương dung 100%, mà không thận trọng kích động đến phát cuồng bạo, hẳn là không có tổn thương đối phương...
" Dưới tình huống bệnh phát, rất có thể là phán đoán sai. Ngài tốt nhất nhanh chóng chữa bệnh, tránh khỏi bệnh tình nặng thêm."
Tony để lại Wells ngổn ngang trong gió, quay người về nhà.
Tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng y rõ ràng dự định: Trốn việc đi!
"Tề Lý Cách tiên sinh." Tony gọi điện thoại cho Tề Lý Cách.
"Ờm... Mấy giờ rồi..." Âm thanh Tề Lý Cách mơ mơ màng màng, xem ra là mới vừa tỉnh ngủ.
"Bây giờ là bảy giờ rưỡi sáng, hi vọng ngài đã thức dậy, đồng thời dự định đi tới công ty." Âm thanh Tony bình thản, cơ hồ không có ngữ điệu lên xuống: "Hôm nay tôi sẽ không tới công ty, bởi vậy ngài cần phải, nhất định, tuyệt đối, cho dù chết cũng nhất định phải đi đi làm."
Tề Lý Cách ở trong chăn lật người, vểnh mông đội đầu gối lên, nỗ lực muốn để cho mình tỉnh táo: "Được rồi... Tony tiên sinh cậu ngã bệnh sao, cần tôi đến thăm cậu không?"
"Không cần." Tony hơi nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, vừa giặt sạch quần áo mới vừa rồi bị Wells chạm qua, "Có một người cảm giác mình cùng người khác hoàn toàn tương dung ẩn hiện ở gần nhà tôi, chiếu theo cách nói của hắn, ngài xuất hiện ở nơi này sẽ lập tức toàn thân vô lực, té xỉu trên đất, bởi vì hắn có thể cũng là tương dung 100% với ngài đây."
Tề Lý Cách mơ mơ màng màng cũng nghe không hiểu lắm, mơ hồ đáp lại vài tiếng, cái mông nghiêng một cái, ngã qua một bên liền ngủ thiếp đi.
Vạn nhân mê Tề Lý Cách không biết được, tiểu đồng bọn Tony của cậu, đang hướng tới trên đường thoát kiếp F.A, chỉ còn lại một mình cậu tiếp tục làm vạn nhân mê kỳ ba...
- ----------------
Sau khi mỉm cười tiễn khách hàng rời đi, hào quang vạn nhân mê của Tề Lý Cách lập tức biến mất, như là khí cầu bị đâm thủng ngã liệt trên mặt đất, chỉ có thể lười biếng mà nhúc nhích.
"Thiệt làm biếng quá..."
Cậu cầm giữ triết lý nhân sinh tồn tại kiểu "Ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi", thời khắc cần thiết ngã xuống để nạp điện.
Cậu chậm rãi nhúc nhích đến cửa phòng làm việc, vất vả khắc khổ dùng đỉnh đầu mở cửa, nhúc nhích đi vào.
Tony ở trước quang não đánh chữ thật nhanh, không để ý tới Tề Lý Cách quay tới quay lui trên đất.
"Tony Tony!" Tề Lý Cách mềm oặt gọi: "Cậu có nhìn thấy tinh thần thú của tôi không? Tôi không nhìn thấy nó..."
Tinh thần thú là đồ vật đặc biệt của lính gác dẫn đường, người bình thường không thể nhìn thấy, là thực thể hóa của ý thức tinh thần của bọn họ, lấy hình dáng động vật mà xuất hiện, có thể từ biểu hiện của tinh thần thú mà xem trạng huống tinh thần hiện tại của người đó.
Tony tùy ý dùng cằm ra hiệu xuống dưới, Tề Lý Cách vui vẻ mà nhúc nhích đi về phương hướng kia.
Ở văn phòng, chỗ giữa ghế sô pha cùng bàn trà, một cục vo tròn nho nhỏ nằm ở nơi đó. Xem gần thêm chút nữa, là một con sinh vật trắng đen ──
Là một con gấu trúc.
Gấu trúc chỉ dài bằng cẳng tay của Tề Lý Cách, lười biếng giống y như chủ nhân nó mà nằm trên đất. Tinh thần thú của Tony, cũng chính là một con mèo mướp nhỏ, ngồi ở trên người nó, vẫy đuôi khẽ vung một cái mà vỗ nó, mà nó vẫn còn hoàn toàn không phản ứng mà uốn tại chỗ kia.
Tề Lý Cách vừa vui vẻ hừ hừ, vừa đến gần cọ nó. Con mèo mướp nhỏ xem thường nhìn liếc bọn họ một cái, nhảy xuống thân thể gấu trúc, trở lại bên người chủ nhân của mình.
Cuối cùng trước năm giờ tan sở, Tony đá tỉnh Tề Lý Cách từ lâu ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Làm bạn bè nhiều năm, hai người từ lâu đạt thành nhận thức chung, muốn Tề Lý Cách người này đi làm bình thường là chuyện không thể nào. Bởi vậy giờ làm việc bình thường chủ yếu do Tony công tác, phòng bồi dưỡng sau khi tan tầm mới phải chiến trường chân chính của Tề Lý Cách.
"Ngày hôm nay có ba tổ cần phải thụ tinh, tư liệu ở trên bàn. Còn có hai tổ C289, F58 cần phải quan sát, chuẩn bị cho tốt rồi đi."
Tề Lý Cách xoa xoa con mắt, dưới dâm uy của Tony kéo theo gấu trúc của mình chậm rãi bò vào phòng bồi dưỡng.
Tony xác nhận Tề Lý Cách không có ngủ ở phòng bồi dưỡng sau đó mới rời khỏi công ty.
Tony tiểu Tề Lý Cách hai tháng, năm nay cũng là hai mươi sáu tuổi.
Y vóc người đẹp, lúc tại trường học của người dẫn đường thành tích xuất sắc nhất, bây giờ mở một phòng kinh doanh quy mô nhỏ, mà công ty hai người làm ăn tốt, tại trên ngành nghề sinh dục lăn lộn phong sanh thủy khởi.
Y mặc dù là cái không cảm giác được kỳ ba của độ tương dung, mà cho rằng không cần để một lính gác đến tự gây phiền phức. Bởi vậy coi như là những người bạn cùng trường trước đây lần lượt tìm được bạn đời của mình, y vẫn cứ không có áp lực chút nào, mỗi ngày nên đi làm thì đi làm, thỉnh thoảng mắng mỏ Tề Lý Cách, cuộc sống đến mức cực kỳ thoải mái.
Bạn lữ thứ này, chờ y rảnh rỗi đi chữa khỏi não hư sau đó trở lại thảo luận tiếp.
Trước khi về đến nhà, Tony cần phải đi qua một đoạn hẻm tối. Con hẻm kia chỉ có đèn đường lóe lên hơi yếu ở phần cuối, có một đoạn đen kịt thật lớn, chính giữa còn bày không ít ở tạp vật, người đi đường đi qua nơi này đều đi đến kinh tâm táng đởm.
Mà Tony đã đi qua con hẻm này đã nhiều năm, hơn nữa trị an thành phố tốt đẹp, y cũng không cảm thấy đáng sợ.
Ngày hôm nay y cũng như trước kia, mang theo cặp làm việc, nhịp bước vững vàng đi vào con hẻm, mượn từ kinh nghiệm phán đoán nơi nào có chướng ngại vật cần phải vượt qua.
Vừa đi vừa đi, y chần chờ một chút. Ý thức tinh thần của y cảm giác được, có một lính gác đang tiếp cận y, bằng tốc độ tiếp cận cực kỳ nhanh.
Tony cảm thấy không đúng, đang muốn muốn phòng vệ, nhưng mà còn chưa động tác, liền có một luồng lực đạo cực mạnh đánh tới phía y, đánh ngã y xuống đất.
"Thả ra!"
Trong con hẻm đen kịt một màu, Tony không nhìn thấy khuôn mặt người kia. Sau khi người kia đánh gục Tony, ép chặt tứ chi của Tony, vội vã mà ngửi lên cái cổ của Tony, hơi thở nóng ẩm phun ở trên da của y, như là một con dã thú dự định ăn uống. Tony biết, người lính gác này đang đứng ở trạng thái nóng nảy, vô cùng nguy hiểm.
Tony là phái kỹ thuật thuần túy, không am hiểu đánh nhau, coi như không có ép chặt tứ chi của y, y phỏng chừng cũng không thể chinh phục một lính gác đang đứng ở trạng thái nóng nảy. Y tính chất tượng trưng mà giãy dụa một chút, bắt đầu phát động tấn công bằng tinh thần, duỗi ra tư duy xúc tu xâm nhập vào đại não của người lính gác kia.
"Cút!"
Người lính gác kia nhất thời đầu óc có một trận đau đớn, trong đầu tất cả đều là Tony ám chỉ cho hắn "Cút!" Nhưng mà hắn nóng nảy lại vượt trên Tony công kích cùng ám chỉ, gào thét một tiếng, giẫy giụa liền áp đảo Tony.
Lúc này Tony chân chính ý thức được sự tình không ổn rồi...
"Dẫn đường... Em là của tôi... của tôi..." Lính gác cuồng loạn mà gặm mấy cái trên cổ Tony, gặm đến mức cổ Tony đầy nước bọt.
Nói đau cũng không quá đau, có thể cảm nhận được trong ý thức mỏng của tên lính gác này vẫn đang kiểm soát bản thân, hay là nói trong ý thức mỏng của lính gác này đã ngầm thừa nhận Tony là dẫn đường của hắn, bởi vậy không dám tổn thương.
"Em... Em là của tôi..." Lính gác hỗn loạn mà tự nói lẩm bẩm, cả người run rẩy, "Cho tôi, giao em cho tôi..."
Tony nghĩ thầm tiên sinh ngài là vị nào? Đầu óc còn bình thường hay không?
Y dự định lại lần nữa phát động công kích, để tư duy xúc tu càng thâm nhập hơn đến bên trong ý thức của đối phương. Nhưng mà cùng lúc tư duy xúc tu tiếp xúc được đối phương, một cái gì đó ấm áp mềm mại dán lên môi của y.
Bị cưỡng hôn rồi.
Đối phương ngay tức thì vội vàng muốn cạy mở miệng Tony đang đóng chặt, kích động mà mút lấy môi Tony.
Là một người khiết phích, y ngay cả trước khi mỗi lần uống nước đều phải lau ly nước một lần, làm sao có thể khoan dung một người có thể không có đánh răng cứ như vậy mà hôn mình.
Không đánh răng dựa vào cái gì mà hôn tôi!
Tony tức giận!
Hôn môi có thể khiến giữa lính gác cùng dẫn đường sản sinh liên kết ngắn ngủi, dẫn đường có thể liền như vậy tiến hành động viên sơ cấp đối với lính gác, tránh cho sự nóng nảy của lính gác làm thương tổn người khác thậm chí là bản thân.
Nhưng mà Tony tức giận làm sao có khả năng sẽ đi động viên lính gác! Tư duy xúc tu vừa thâm nhập đến nơi vừa nãy không đến được, lập tức chính là một trận quất đánh. Người lính gác kia phát ra tiếng kêu thống khổ, ôm đầu nghiêng qua một bên.
Tony đứng dậy, đạp hắn một cước, lạnh lùng nói: "Đánh răng xong trở lại đi!"
7 giờ sáng thứ ngày hai, Tony một thân quần áo thể thao chỉnh tề, đang định đi ra ngoài chạy bộ sáng sớm.
Đây là thói quen của y, bất luận trước một ngày có chuyện bực mình gì, nhất định sẽ dậy sớm chạy bộ sáng sớm, tắm rửa sau đó lại đi làm, để cho mình thần thanh khí sảng. Không giống Tề Lý Cách vì tránh né những lính gác kia theo đuổi, mỗi ngày đều mơ màng mà xuất hiện ở công ty.
Nhưng mà, hôm nay, y rốt cục có thể cảm nhận được cảm thụ của Tề Lý Cách rồi.
Một thanh niên trẻ tuổi tóc vàng ngồi xổm ở bên dưới chỗ nhà trọ của y, trong miệng ngậm một nhánh cỏ không biết từ nơi nào nhổ lên, vừa nhìn thấy Tony, lập tức gương mặt tươi cười mà đứng lên.
Ước chừng cao hơn cái đầu với Tony, thế nhưng Tony mới không dự định ngước đầu nhìn lên hắn, trực tiếp vòng qua hắn liền đi.
"Này!" Nam tử nắm lấy tay Tony, "Anh tên Wells, anh là lính gác của em."
"Ngài nhận lầm người rồi."
"Làm sao chứ? Em không cảm giác được sao? Độ tương dung của hai chúng ta là 100%!" Ngữ khí Wells khó nén hưng phấn, khắp toàn thân tỏa ra khí tức kích động, "Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, làm bạn lữ anh đi!"
Tony dùng sức muốn kéo tay của mình về: "Rất xin lỗi, cái tôi cảm nhận được là 0%, đầu óc ngài có thể là hỏng rồi, kiến nghị ngài đi gặp bác sĩ."
Wells nghĩ thầm hắn đích thực biết có một người hệ thống cảm ứng trong não hỏng rồi, cảm ứng ra đến không phải 0% chính là 100%, thế nhưng hắn xác định chính mình thật sự không thành vấn đề.
Hắn có thể cảm nhận được từ trên người Tony tỏa ra tin tức ngọt ngào cực kỳ nồng đậm, đây chỉ có hắn có thể ngửi thấy được khí vị giống như mật đường tràn ngập khoang mũi hắn, làm cho hắn đêm qua sau khi ngã vào hẻm tối, vẫn có thể men theo khí vị tìm tới.
"Anh rất bình thường, anh toàn thân trên dưới đều rất bình thường!" Một tay khác của Wells cũng duỗi ra vội vàng nắm lấy Tony.
Tony bị Wells tóm phải xoay người lại, không vui mà giương mắt nhìn.
Wells là thanh niên phương tây tóc vàng mắt xanh, cao lớn tuấn lãng, ở trong mắt người bình thường là một soái ca đúng chuẩn. Hiện tại hắn đầy mặt mong đợi mà nhìn Tony, Tony không cần xâm nhập ý thức của hắn đều có thể từ trong mắt hắn đọc ra ý tứ "Anh yêu thích em, em cũng yêu thích anh được không".
Chỉ là Tony tin tưởng mình vượt qua tất cả, y không cảm giác được chính là không cảm giác được, cho dù y biết hệ thống cảm ứng của mình có vấn đề, y vẫn tin tưởng chính mình.
Tony mặt không thay đổi nói: "Ngài xác định ngài không có bệnh dại sao?"
"Ơ?"
"Wells tiên sinh, dưới tình huống vạn phần bất đắc dĩ đêm qua, không tình nguyện, không cách nào tránh khỏi, tôi bất đắc dĩ đồng thời thống khổ mà tiến vào ý thức của ngài, phát hiện ngài có dấu hiệu bệnh dại."
Wells nghĩ thầm chính mình đêm qua đúng là thất thố, mà bất quá là bởi vì phát hiện dẫn đường có độ tương dung 100%, mà không thận trọng kích động đến phát cuồng bạo, hẳn là không có tổn thương đối phương...
" Dưới tình huống bệnh phát, rất có thể là phán đoán sai. Ngài tốt nhất nhanh chóng chữa bệnh, tránh khỏi bệnh tình nặng thêm."
Tony để lại Wells ngổn ngang trong gió, quay người về nhà.
Tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng y rõ ràng dự định: Trốn việc đi!
"Tề Lý Cách tiên sinh." Tony gọi điện thoại cho Tề Lý Cách.
"Ờm... Mấy giờ rồi..." Âm thanh Tề Lý Cách mơ mơ màng màng, xem ra là mới vừa tỉnh ngủ.
"Bây giờ là bảy giờ rưỡi sáng, hi vọng ngài đã thức dậy, đồng thời dự định đi tới công ty." Âm thanh Tony bình thản, cơ hồ không có ngữ điệu lên xuống: "Hôm nay tôi sẽ không tới công ty, bởi vậy ngài cần phải, nhất định, tuyệt đối, cho dù chết cũng nhất định phải đi đi làm."
Tề Lý Cách ở trong chăn lật người, vểnh mông đội đầu gối lên, nỗ lực muốn để cho mình tỉnh táo: "Được rồi... Tony tiên sinh cậu ngã bệnh sao, cần tôi đến thăm cậu không?"
"Không cần." Tony hơi nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, vừa giặt sạch quần áo mới vừa rồi bị Wells chạm qua, "Có một người cảm giác mình cùng người khác hoàn toàn tương dung ẩn hiện ở gần nhà tôi, chiếu theo cách nói của hắn, ngài xuất hiện ở nơi này sẽ lập tức toàn thân vô lực, té xỉu trên đất, bởi vì hắn có thể cũng là tương dung 100% với ngài đây."
Tề Lý Cách mơ mơ màng màng cũng nghe không hiểu lắm, mơ hồ đáp lại vài tiếng, cái mông nghiêng một cái, ngã qua một bên liền ngủ thiếp đi.
Vạn nhân mê Tề Lý Cách không biết được, tiểu đồng bọn Tony của cậu, đang hướng tới trên đường thoát kiếp F.A, chỉ còn lại một mình cậu tiếp tục làm vạn nhân mê kỳ ba...
Danh sách chương