"Đúng vậy, trong thế giới hỗn loạn này, mọi người đều có bệnh."  

Ánh tà dương đỏ rực như máu treo trên đỉnh đầu, gió rừng nổi lên bốn phía.

Đội cảnh sát đã tới núi Đại Hà, bọn họ chọn một vùng đất bằng phẳng làm trung tâm chỉ huy hành động giải cứu con tin. Trung tâm chỉ huy cách hiện trường vụ án của Phó Đồng không xa, nơi này cũng được chọn căn cứ theo manh mối mà phó viện trưởng Phùng và Hà Hướng Huy cung cấp. Nơi xuất hiện cuối cùng của ba mẹ con gần đây, hoạt động bình thường của Hà Phi trong núi cũng trong khu vực này.

Lúc này, tổ trưởng từng phân đội đứng vây quanh Bàng Lỗi, nghe anh chỉ huy. Tang Cẩn đứng cạnh anh nhất nhìn bản đồ, chăm chú nghe anh giải thích.

Trên bản đồ, địa điểm của bọn họ được đánh dấu bằng ngôi sao thật to. Lấy đó làm trung tâm, ba vòng tròn đồng tâm khác bán kính bao trọn dãy núi Hà Sơn. Ba vòng tròn này chia núi Hà Sơn thành ba khu vực.

Bàng Lỗi chia nhân lực hiện có thành sáu đội, hai đội tìm kiếm một khu vực. Sắp xếp như vậy có thể tiết kiệm thời gian, cũng sẽ không để sót một ngóc ngách. Phối hợp với đội dưới đất là trực thăng tìm kiếm cứu nạn bên trên.

Sắp xếp xong, sáu đội trưởng nhận lệnh đi xuống, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt mỗi người dẫn một đội tìm kiếm trong vùng trung tâm, vùng mà cả đội lấy làm trọng điểm. Khu chỉ huy tạm thời chỉ để lại vài nhân viên phối hợp chỉ huy với anh, đồng thời điều chỉnh phương án kịp lúc.

Tất cả đều sắp xếp ổn thỏa, Tang Cẩn mở nắp chai nước khoáng đưa cho anh, ánh mắt nhìn bản đồ bên dưới.

Dãy núi nhấp nhô, địa thế gập ghềnh, nơi nơi đều có vết nứt gãy tạo thành vực thẳm sâu không thấy đáy, bên trên là một tầng mây mù. Cuộc tìm kiếm chắc chắn sẽ càng gặp khó khăn vào ban đêm.

Cô nhịn không được mà hỏi: " Phạm vi tìm kiếm của chúng ta lớn như vậy liệu có lãng phí thời gian không? Lỡ đâu bọn họ trốn trong một hang động, chúng ta làm thế sẽ gặp chút khó khăn."

Bàng Lỗi một hơi uống cạn chai nước, sau đó giải thích với cô: "Trước khi trời tối phải loại bỏ trường hợp này." Anh không nói rõ, chỉ xoay người quay lại bàn làm việc. Anh cầm một tờ tư liệu, thuận miệng hỏi: "Vừa rồi em mượn điện thoại của anh làm gì?" Anh không nhìn cô, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn tờ tài liệu trong tay.

Tang Cẩn định tiếp tục truy hỏi vấn đề vừa rồi, nhưng nghe anh hỏi, cô cắn môi, cuối cùng thẳng thắn thừa nhận: "Em dùng điện thoại của anh nhắn tin cho Trình Dung, em sợ dùng điện thoại của mình nhắn cô ấy sẽ không xem. Em không nói gì cả, chỉ chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ, kêu cô ấy đừng suy nghĩ miên man. Hiện tại tâm trạng cô ấy không tốt, em sợ cô ấy nghĩ quẩn, càng sợ cô ấy chủ động để Hà Phi khống chế, cả hai tình huống này đều vô cùng nguy hiểm.

Bàng Lỗi thả tài liệu trong tay xuống, sau đó cầm cuốn sách có tựa Walden lên. Anh mở ra, tầm mắt nhìn hàng chữ đầu tiên: Có một ngôi nhà lý tưởng nào gánh chịu được tất cả sự hắc ám không?"

"Thứ này tìm được trong nhà trọ của Trình Dung, cô ấy hình như có vẻ thích Walden, những lời phê bình bên trên có nội dung khá giống với đoạn ghi âm của Hà Phi." 

Tang Cẩn nhìn cuốn sách trong tay anh, nghe anh giải thích.

Bàng Lỗi lật sách xem: "Điều này chứng minh Hà Phi từng tới nhà trọ của Trình Dung, hẳn là lúc cô ấy không có ở nhà. Người này khẳng định luôn theo dõi cô ấy."

"Điều này rất có khả năng. Bằng không, hôm thứ bảy, làm sao hắn ta biết Trình Dung và Tôn Diễm cãi vã trong phòng tập chứ? Có một việc em không rõ, hắn ta theo dõi Trình Dung, lại không đối mặt trực tiếp, cũng không làm hại cô ấy, tình cảm hắn dành cho cô ấy rốt cuộc có phải tình yêu không? Vậy Trình Dung đối với Hà Phi thì sao? Trước đây bọn họ chắc chắn đã có quen biết, cô ấy trốn tránh hắn ta, liệu có phải vì chuyện gì đặc biệt không?"

Tang Cẩn lo mình nói không rõ, liền tiếp tục giải thích: "Lấy một ví dụ, Walden liệu có phải là quyển sách cả hai cùng yêu thích hay không? Kỳ thật em luôn cảm thấy bọn họ có nhiều chỗ tương tự, có lẽ trong lòng Trình Dung, hai người bọn họ chính là đồng loại, cô ấy phủ nhận mình thích Hà Phi, giống như cô ấy không thích bản thân mình vậy. Nhưng trên thực tế, người cô ấy thích chính là Hà Phi, cô ấy không thừa nhận, không thích, nhưng vĩnh vĩnh không thể phủ nhận sự thật. Nếu cô ấy nghĩ như vậy, em lo lúc này cô ấy đã ở trong tay Hà Phi."

Bàng Lỗi thả xuống sách xuống, nhìn cô, hai mắt nhíu lại, tâm lý tựa hồ có chút phức tạp. Chuyện tình cảm đương nhiên không phải sở trường của anh, anh chỉ có thể lý luận: "Nhưng cô ấy biết Hà Phi là tên giết người tàn bạo, vô cùng nguy hiểm."

"Đây mới là chỗ khiến người ta đau đầu. Trình Dung và Hà Phi có chút tương đồng, nhưng điểm khác nhau lớn nhất chính là cô ấy có thể cảm nhận được tình yêu, mặc dù cô ấy không có cách đáp lại, cô ấy đối với mọi người lạnh lùng, nhưng trước sống chết, cô ấy vẫn còn lòng trắc ẩn, giống như sáng qua, thời điểm cô ấy thấy nạn nhân là Tôn Diễm, phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là tiếc hận."

"Làm sao em biết cô ấy vẫn cảm nhận được tình yêu?" Bàng Lỗi nhìn cô, ánh mắt vẫn tỏ ra không hiểu.

Tang Cẩn không giải thích, trong đầu chỉ nhớ lại lần đầu bọn họ gặp nhau. Tại ký túc xá sinh viên, lần đầu nhìn hai người, cô còn tưởng hai người là tình nhân. Khi ấy cô còn muốn giải thích với Trình Dung, kêu cô ấy đừng hiểu lầm nhưng Trình Dung lại hiểu lầm. Cô tin Trình Dung có lẽ thuộc loại người tinh thần không bình thường, nhưng vì chính cô ấy cũng biết điểm này nên không cô ấy không ngừng chống cự, mà người đàn ông trước mặt này có lẽ khiến cô ấy cảm nhận được tình yêu của người bình thường, cho nên cô ấy mới đỏ mặt. Loại tình cảm này tuy rằng chỉ là đơn phương nhưng đối với Trình Dung mà nói lại chính là tinh thần rất lớn.

Tang Cẩn không biết nếu cô không xuất hiện, Trình Dung liệu có phải vẫn tiếp tục giữ sự im lặng, cuối cùng sẽ rời khỏi anh hay không. Vấn đề này cô không muốn biết đáp án, bởi vì cô đã xuất hiện, mà người đàn ông này hiện tại đã thuộc về cô, cô không vĩ đại tới mức chắp tay nhường người mình yêu như vậy. Lúc này cô chỉ hi vọng bọn họ có thể thuận lợi giải cứu con tin, bao gồm Trình Dung, còn chuyện sau này bây giờ cô không dám nghĩ.

Trong lúc Tang Cẩn đang trầm tư thì Bàng Lỗi đã bị một cảnh sát kêu đi. Cô ở lại, tiếp tục tìm đọc tin tức và tư liệu đang có.

......................

Trên con đường mòn chật hẹp, một bên là núi, một bên là vực sâu không thấy đáy.

Một nam một nữ sóng vai đi cùng nhau, cô gái đi bên trong được người đàn ông nắm tay. Hắn ta cẩn thận che chở cho cô, cố gắng giúp cô không bị bụi gai đâm trúng.

Thỉnh thoảng Trình Dung sẽ quay đầu nhìn hắn. Nhiều năm rồi không gặp, người đàn ông này vẫn mắt sáng mày kiếm, gương mặt tuấn tú, hắn xuất hiện trong chiếc áo khoác dài, bước đi nhanh lẹ trông có vẻ lãng tử. Cô nhịn không được mà cảm thán trong lòng, một người đàn ông như vậy nếu xen lẫn trong đám người chắc chắn không ai nhận ra đây là tên ác ma giết người không chớp mắt.

"Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa? Anh rốt cuộc muốn dẫn tôi đi đâu?" Trình Dung lên tiếng hỏi.

Cô không rõ phương hướng bọn họ đang đi, chỉ nhớ bản thân rời khỏi bãi biển, lái xe đến chỗ hắn ta chỉ định. Vừa bước xuống, không biết hắn xuất hiện từ đâu, cô bị hắn dắt chạy đi. Đi thuyền qua sông, leo núi đi qua sơn động, lách qua khe sâu lên núi, xuống đèo... Loanh quanh lòng vòng như vậy, cô thật không nhớ hai người đã đi bao lâu.

Mặt trời đã sắp xuống núi nhưng hắn dường như không có ý định dừng lại.

"Sắp tới nơi rồi. Chúng ta sẽ ở đây, vĩnh viễn ở lại nơi này." Hà Phi nhìn cô, gương mặt tràn đầy dịu dàng, "Dung, ở nơi này em nhất định sẽ thích."

"Muốn ở thì cũng là hai người chúng ta, nhiều người anh không biết phiền hả?" Trình Dung vừa nhắc tới đề tài này, hắn không còn nói chuyện. Cô không khỏi bất mãn, trực tiếp truy hỏi, "Hà Phi, anh không phải đã giết bọn họ rồi chứ?"

"Bọn họ đều thuộc về em. Dung, chẳng lẽ em không nhớ mình từng nói muốn giết người sao?"

"Đúng, nhưng đó chỉ là nói thôi. Hà Phi, đây là một căn bệnh, căn bệnh rất đáng sợ, anh hiểu không?"

Hắn khẽ cười, không hề trả lời vấn đề của cô, chỉ nói một câu mơ hồ: "Đúng vậy, trong thế giới hỗn loạn này, mọi người đều có bệnh."

"..." Trình Dung giãy tay ra, dừng bước, để hắn ta đi trước, cô đi sau.

Hắn cũng không cưỡng cầu, tiếp tục phát biểu cách nhìn của mình về thế giới, nói một hồi, bọn họ lại nhắc về khoảng thời gian học tập ở Mỹ, rồi trong một lát lại chuyển qua công việc của hắn ở bệnh viện. Cuộc trò chuyện này lúc nào cũng có thể chuyển chủ đề, không hề có trọng điểm.

Trình Dung chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài câu, nhân lúc hắn không để ý, cô thừa dip bẻ hoa cỏ ven đường. Nếu cảnh sát tìm nạn nhân đi qua nơi này, có lẽ sẽ nhìn thấy.

Cuối cùng bọn họ tới chỗ giao giữa hai dãy núi, ở giữa có một con sông rộng khoảng 3 mét, trên mặt nước có chiếc thuyền gỗ. Hắn đỡ cô lên thuyền, còn mình ở phía sau chèo. Chiếc thuyền nhỏ dọc theo dòng nước xuôi đi.

"Làm sao anh tìm được nơi hẻo lánh như vậy?" Trình Dung ngồi ở đuôi thuyền nhìn người đàn ông đang chèo thuyền.

"Mới đây thôi. Lúc anh còn ở cùng anh trai trên núi, anh ấy thường mang anh lên rừng hái thuốc. Đây chính là hồ Walden lý tưởng của em."

"Hồ Walden? Đó chỉ là một lý tưởng thôi. Anh không phải không biết Thoreau chỉ ẩn cư hai năm để viết sát. Con người không thể rời khỏi xã hội."

"Sống trong xã hội đông đúc, em vui sao? Dung, anh biết em không hạnh phúc. Cho nên chúng ta vào rừng, rời xa đám người thị phi, em mới có thể vui vẻ."

Trình Dung lại lần nữa trầm mặc, cô đột nhiên nhận ra lời hắn nói cô không thể phản bác. Mặc dù là vậy nhưng sự thật hoàn toàn không đúng, nếu không sai, hắn ta làm sao lại biến thành như vậy? Chiếc thuyền nhỏ cuối cùng cũng cập bến. Hai người lên bờ, hắn kéo cô dọc theo khe núi đi về phía trước. Dòng nước vốn chật hẹp cuối cùng đổ vào hồ nước yên tĩnh. Cạnh hồ có một căn nhà nhỏ, cạnh đó có xây con đường gỗ kéo dài tới trung tâm mặt hồ. Giữa chiều, nơi này vô cùng an tĩnh.

Trình Dung dừng bước nhìn thế ngoại đào nguyên trước mắt, trong lòng thật không thể tưởng tượng. Chưa kịp định thần, hắn ta đã kéo cô vào nhà gỗ.

Vừa vào, Trình Dung đã ngửi thấy mùi thảo dược rất nồng, xen trong đó là một mùi máu tươi. Căn nhà này hẳn là mới xây, mọi thứ bên trong đều rất mới. Không gian không quá lớn cũng không quá nhỏ, ở giữa có một giá sách ngăn thành hai gian, bên trên đặt đầy sách, cho nên tầm mắt của cô cũng bị hạn chế. Gian ngoài vô cùng giản dị, ở giữa có một chiếc bàn vuông, bên trên đặt một hộp bánh ngọt. Cạnh chiếc bàn, treo trên tường là một cây dao cắt thảo dược, bên trên vẫn còn vết máu loang lổ.

"Mấy người kia đâu?" Trình Dung xoay người nhìn hắn.

"Trong phòng củi. Em đói không? Chúng ta mừng sinh nhật em trước rồi anh nấu cho em ăn." Hà Phi đưa cô tới ngồi trước bàn sinh nhật.

Lực hắn ta rất lớn, Trình Dung muốn đứng dậy lại bị hắn đè lại: "Trình Dung, đừng thử thách tính kiên nhẫn của anh, em có tin anh trực tiếp ném bọn họ vào hồ cho cá ăn không? Bọn họ đều đáng chết, em quản nhiều chuyện như vậy làm gì?" Giọng hắn lạnh lùng khác thường.

Nghe hắn uy hiếp, cả người Trình Dung lạnh rung, cô đột nhiên cảm thấy căn nhà gỗ này như một hầm băng, bên trong chứa đầy hàn khí. Cô không nói nữa, chỉ hỏi hắn định nấu gì. Hắn kêu cô ngồi đó đừng nhúc nhích, còn mình cởi áo gió, xắn tay áo sơ mi lên đi khỏi nhà gỗ.

Trình Dung muốn đi theo nhưng bị hắn ngăn lại, cô chỉ đành ở lại trong phòng, tới trước kệ sách, tùy tiện cầm một cuốn xem. Sách đều mới tinh, không có dấu hiệu gì cả. Cô trả sách về kệ, lại lấy cuốn sách khác. Cô cứ lặp đi lặp lại hành động như vậy, cuối cùng cô tìm được cuốn Walden cũ, nhưng bên trong vẫn mới, không hề có dấu vết từng đọc qua.

Cô bỗng nhiên nhớ lại đoạn ghi âm Tang Cẩn cho cô nghe khi sáng. Hắn không đọc cuốn này, vậy làm sao biết những câu đó.

Trình Dung nhớ lại tháng trước, cô vô tình thấy Bàng Lỗi và Tang Cẩn mua hạt giống, khi đó Chu Tiểu Vạn cũng có mặt. Hai người phía trước không thấy cô, chỉ có Tiểu Vạn thấy, cậu ấy còn hàn huyên với cô mấy câu, còn miêu tả nhà mới của bọn họ. Cô biết bề ngoài Chu Tiểu Vạn vô tình kể việc này, nhưng kỳ thật là có ý kể cô nghe, cuộc sống hiện tại của hai người thật sự rất hạnh phúc, nhắc cô đừng quấy rầy bọn họ.

Hôm đó cô thật sự rất buồn, lúc đi qua nhà sách thì mua một cuốn Walden. Mọi thứ trước mặt rốt cuộc là trùng hợp, hay do hắn ta cố ý?

Chẳng lẽ không quấy rầy theo lời hắn nói kỳ thật là theo dõi cô sao?

Trình Dung đang suy nghĩ thì giọng nói phía sau cắt ngang: "Dung, cuộc sống em muốn hiện tại anh đã thực hiện được. Tất cả những gì ở nơi này, em vừa ý sao?"

"..." Cô quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lướt qua chiếc bánh sinh nhật trên bàn, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh máu me trên cây dao, sống lưng cô không khỏi rét run.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện