Màn đêm đã xuống, ngoài cửa sổ là bầu trời tối đen như mực, mặt trăng đã dần lên cao.

Không khí im lặng trong phòng cuối cùng cũng bị phá vỡ, Bàng Lỗi nói chuyện: "Việc này cô quả thật có lỗi, hơn nữa còn mắc sai lầm quá lớn. Là một cảnh sát, cô lại bị cảm xúc chi phối làm mất sự cảnh giác cần thiết, không chỉ vậy còn bị người ta bỏ thuốc, mê man lâu như vậy. Nhưng..." Anh dừng lại, đem sự chú ý của mọi người nâng cao.

"Đây là một vụ giết người có tính toán trước, hung thủ không phải nhất thời nảy sinh lòng tham. Sự xuất hiện của cô là chuyện ngoài ý muốn của hắn. Vì sự xuất hiện ngoài ý muốn này, toàn bộ kế hoạch của hắn ta bị gián đoạn, đây có thể coi là công của cô. Ưu điểm khuyết điểm bù nhau, việc này coi như xong. Còn về sau phải làm thế nào, tự cô xem xét xử lý đi."

Tất cả mọi người đều nhìn anh, chờ anh tiếp tục giải thích, nhưng cuối cùng anh chỉ bỏ lại hai chữ "Tan họp", sau đó liền đứng dậy, rời khỏi phòng. Chu Tiểu Vạn cũng lập tức đứng dậy, đi theo anh.

Thích Nguyệt nhìn ra cửa, mãi tới khi không thấy bóng lưng của bọn họ mới hoàn hồn. Cô quay đầu nhìn Tang Cẩn, hỏi: "Anh ấy không phải đang an ủi tôi đấy chứ?" Cô thật sự không rõ, từ đâu anh ấy có thể chắc chắn đây là vụ án có tính toán trước? Tang Cẩn cũng mơ hồ, trong đầu không tìm ra được vấn đề có thể liên kết tới việc đó. Cô đương nhiên không thể nhìn rõ mọi thứ, toàn diện giống anh. Anh nói ra lời này, có lẽ là đang gợi ý cho cô. Cô cười với Thích Nguyệt: "Cô cảm thấy anh ấy biết an ủi người khác sao? Không phải vừa rồi anh ấy còn phê bình cô à?"

Thích Nguyệt lắc đầu: "Đây không phải phê bình. Lúc mới vào đội, tôi đặc biệt sợ anh ấy, anh ấy rất hung, tôi gần như mỗi ngày đều bị mắng. Nhưng thời điểm đó, đa phần là vì tôi sơ ý làm sai. Lần này, quả thật là tôi thiếu cảnh giác, tôi ở trên du thuyền ngủ suốt ngày, nhưng lại không nhận ra mình bị bọn họ bỏ thuốc."

Thích Nguyệt cùng cô trò chuyện về đội cảnh sát của bọn họ. Cô thật không ngờ, hai người bọn họ trò chuyện cứ như bạn bè thân thiết. Mãi tới khi Thích Nguyệt ngáp một cái, cô mới nhận ra, trời đã khuya rồi.

Tang Cẩn kêu cô ấy đi tắm rồi ngủ trước, còn mình dời tài liệu trên bàn trà tới bàn làm việc, mở laptop ra, tiếp tục nghiên cứu vụ án. Cô chắc chắn bản thân đã bỏ qua chi tiết nào đó, bằng không, không có đạo lý cô không tìm ra nhân vật thần bí phía sau. Cô cũng vô cùng hiếu kỳ, Bàng Lỗi rốt cuộc nhìn thấy cái gì mà xác định đây là vụ án có tính toán từ trước chứ? Động cơ gây án của hung thủ là gì?

Cô vẫn cúi đầu, chuyên chú tìm đọc tài liệu.

Thích Nguyệt tắm rửa xong, trở lại giường, vừa nhắm mắt thì phát hiện đèn bên ngoài còn sáng. Cô nâng tay nhìn đồng hồ. Cô ngồi dậy, muốn gọi Tang Cẩn sớm nghỉ ngơi, nhưng lời vừa tới miệng lại nuốt vào họng.

Cô ra ngoài nhìn cô gái đang ngồi làm việc, trong đầu lại hiện lên một hình ảnh tương tự, một chiếc đèn, một bàn làm việc, một con người làm việc. Cô bỗng dưng nhận ra, hình ảnh trong đầu cùng hình ảnh trước mắt giống nhau thế nào. Nhưng, người trước mắt là một cô gái, còn con người trong suy nghĩ của cô lại là một người đàn ông.

Thích Nguyệt vẫn chưa thể quên được cảm giác lần đầu tiên thấy bóng dáng đó. Có lẽ lúc ấy, cô đúng là cảm động với sự nghiêm túc với công việc của anh, nhưng cũng có lẽ, bóng dáng kia khiến cô cảm thấy cô đơn, trái tim cô cứ như vậy mà bị anh đi vào. Bắt đầu từ giờ khắc đó, cô thật hy vọng có một ngày được ngồi cạnh anh, để anh không cần cô độc một mình như vậy nữa.

Lúc này nghĩ lại, những mong muốn của cô dường như chưa nói cho anh. Cái gọi là đơn phương kỳ thật là một loại tình cảm ích kỷ, bản thân chỉ lo cho cảm giác của mình mà không chú ý tới đối phương, thậm chí còn không quan tâm đối phương có đáp lại hay không.

Cô nhớ Chu Tiểu Vạn từng nói, tình yêu phải làm cho hai bên cảm thấy vui vẻ, linh hồn của cả hai vì tình yêu mà hợp lại làm một, bọn họ cùng nhau chống lại sự cô độc, đau khổ, cùng nhau cảm nhận hạnh phúc.

Hiện tại Thích Nguyệt không thể không thừa nhận, cô gái trước mặt cùng bóng dáng trong đầu kia cứ như hai nửa linh hồn vốn thuộc về nhau. Đột nhiên nhận ra điểm này, trái tim cô dường như vô cùng nhẹ nhõm, giống như hoàn toàn gỡ được khúc mắc của mình.

Thích Nguyệt thay đồ, nhẹ chân rời khỏi, qua phòng của Chu Tiểu Vạn, ấn chuông cửa. Người mở cửa là Chu Tiểu Vạn, thấy cô, cậu thật bất ngờ.

Thích Nguyệt nhìn cậu, cười hỏi: "Boss đâu? Tang Cẩn nói có vấn đề muốn hỏi anh ấy, vừa lúc tôi cũng có chuyện thương lượng với cậu."

Chu Tiểu Vạn vừa nhìn liền biết cô đang nói dối, nhưng đương nhiên, lần này cậu ta không phá cô, kêu cô vào phòng.

Thích Nguyệt vừa vào liền thấy một bóng dáng quen thuộc, tựa như rất giống suy nghĩ của cô. Cô hoàn hồn, mới nói chuyện.

Bàng Lỗi lập tức đứng dậy: "Tôi qua đó ngay, hai người cứ nói chuyện đi." Anh cầm theo tài liệu, sau đó nhận thẻ phòng từ tay Thích Nguyệt, nhanh chóng ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, anh liền chạy như bay, trong lòng vô cùng kích động, một mặt lại tự an ủi mình, bọn họ là đang tra án. Đến trước cửa phòng, anh điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó mới quẹt thẻ, đẩy cửa đi vào.

Tại bàn làm việc ngay cửa sổ, Bàng Lỗi thấy một cô gái yên tĩnh ngồi tra tài liệu, so với tưởng tượng trong đầu hoàn toàn khác biệt. Anh tưởng, cửa vừa mở ra, anh sẽ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nụ cười quen thuộc, cái ôm quen thuộc, thậm chí là nụ hôn quen thuộc...

Anh nhẹ chân vào phòng, ánh mắt đảo qua chăn đệm vẫn chỉnh tề trên giường. Nghĩ nghĩ, anh tới đầu giường, trực tiếp nằm lên. Kỳ thật anh có chút buồn ngủ, từ hôm chủ nhật tới Hongkong đến lúc này, anh chưa từng chợp mắt, nhưng lần này không phải là vì công việc, nguyên nhân là vì ngay trước mắt là cô gái anh yêu. Trong những khắc đó, cho dù là cô đang làm chuyện của mình, cho dù mắt anh đã muốn khép lại, anh vẫn không nỡ bỏ cô ở lại một mình.

Anh không khỏi suy nghĩ, nếu cô nhìn thấy anh, không biết sẽ có phản ứng gì?

Nhưng cô cứ như bức tượng điêu khắc ngồi đó, đôi mắt nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, hoàn toàn không hề chú ý trong phòng vừa có một người đàn ông đi vào.

Cuối cùng, anh quyết định sẽ không gọi cô, anh không ngủ, cứ như vậy mà đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Ngay bàn sách, Tang Cẩn đem tất cả tài liệu, bao gồm thông tin về Phác Sư Sư, Lâm Tê, Thích Nguyệt, Bào Khải Nham, lái xe Hoàng Binh cùng những nhân viên trên du thuyền, bao gồm khẩu cung của Sam, tài liệu Du Chí Long cung cấp, những tin tức Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt thu được đọc đi đọc lại mấy lần. Mỗi câu, mỗi người, cô đều cẩn thận từng chi tiết, hơn nữa còn đặc biệt chú ý những chỗ khi trước bị cô xem nhẹ.

Cuối cùng, tầm mắt cô chuyên chú nhìn vào một tờ tài liệu.

Trong đầu hiện lên vài hình ảnh, dần dần hóa thành một bóng người mơ hồ, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng. Người này gần như phù hợp với bức họa tâm lý của cô.

"Thích Nguyệt, tôi biết người này là ai rồi!" Cô đột nhiên hét to một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn.

Phía sau không có ai trả lời.

Tang Cẩn nhớ lại, hình như buổi tối Thích Nguyệt có ra ngoài, cô tưởng cô ấy đi tìm Chu Tiểu Vạn thương lượng, lúc đó cô quá tập trung nên không hỏi cô ấy. Nhưng từ từ nghĩ lại, cô ấy đã trở về chưa? Đúng rồi, cô ấy về liền trực tiếp lên giường ngủ, không hề nói chuyện với cô.

"Là ai vậy?" Một giọng nói quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của cô.

Tang Cẩn cả kinh, lập tức quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Sao lại là anh? Thích Nguyệt đâu?" Cô lập tức đứng dậy, có lẽ do hành động quá gấp nên đầu có chút choáng váng. Cô nhanh chóng nhắm mắt, hai tay chống lên mặt bàn.

Cô còn chưa hoàn hồn, hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất, cả người bay lên.

Tang Cẩn mở mắt, phát hiện người đàn ông kia đang ôm lấy cô về giường. Chính anh cũng nằm xuống, trách mắng cô: "Em có biết bây giờ là lúc nào rồi không? 4h sáng rồi đó!" Anh vừa nói vừa vươn tay bắt lấy cổ tay cô, cho cô xem đồng hồ.

Cô ấn tay anh xuống, nghiêm túc nhìn anh: "Em còn chưa đi tắm, em đi..." Cô vừa đứng dậy liền bị anh đè xuống.

"Anh cũng chưa tắm, cái này gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Từ hôm nay trở đi, chúng ta phải ngủ cùng nhau, chưa tắm cũng phải ngủ chung." Bàng Lỗi xoay người cô lại, hai tay ôm chặt cô, anh sợ chỉ cần buông tay sẽ để cô chạy mất.

Một tay anh giữ vai cô, một tay choàng qua thắt lưng cô, ngoại trừ cử động thân mình kề sát người anh, cô gần như không thể nhúc nhích.

Gương mặt hai người tựa vào nhau, hô hấp nóng bỏng sớm đã biến không gian trước mắt thành một tầng thủy tinh trong suốt dày đặc. Ôm nhau như vậy, hai người không hề làm chuyện gì khác nhưng thân thể lại đã nóng gấp như tên được lắp vào cung.

Quan trọng là, Tang Cẩn cảm nhận được thân thể của người đàn ông, cái nơi cứng rắn kia đã ngạo nghễ đứng thẳng đặt ngay bụng cô. Loại cảm xúc này, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng như thế.

Tang Cẩn ngửa đầu ra sau để duy trì khoảng cách. Cô nhìn anh, thẳng thắn: "Cứ như vậy em không ngủ được."

Bàng Lỗi nghe cô nói như vậy, khóe miệng cong lên: "Việc này vô cùng bình thường, điều đó chứng minh em cũng đang có dục vọng với anh. Em cứ từ từ làm quen đi."

Tang Cẩn khó hiểu: "Em phải làm quen cái gì?"

"..." Làm quen cái gì còn cần anh nói nữa sao? Chẳng lẽ cô không biết thân thể anh vì cô nên mới có thay đổi như vậy?

"Đúng rồi, anh nói đây là vụ án giết người có tính toán trước, anh vì sao lại có suy nghĩ như vậy? Từ đâu mà anh thấy được?"

Người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm cô, biểu cảm trên mặt vô cùng rõ ràng, bọn họ không phải nên làm quen thân thể cả đối phương trước, chuẩn bị cho tiếp xúc thân mật sao? Hoặc ít nhất thì cố gắng kéo dài mấy câu tình cảm nữa chứ!

Vậy mà cô lại hỏi anh về án giết người!

Tang Cẩn tuy đang vội vàng muốn biết đáp án, nhưng thấy anh không nói chuyện, cô tưởng anh đang mệt mỏi, dù sao vụ án này không phải do anh phụ trách, mà hai ngày nay lại chạy đôn chạy đáo khắp nơi, chưa từng chợp mắt.

"Anh mệt sao? Em cũng hơi mệt, chúng ta ngủ trước đi, ngày mai anh trả lời em cũng được." Nói xong, Tang Cẩn ngáp một cái.

"Không phải ngày mai, là hôm nay." Bàng Lỗi sửa lại khái niệm thời gian của cô, sau đó buông hai tay đang ôm cô ra, hôn một nụ hôn lên trán, "Ngủ ngon, chào buổi sáng, bảo bối."

"..." Hai mắt đang nhắm chặt của Tang Cẩn đột nhiên mở lớn, cách xưng hô này không phải anh dùng lúc diễn kịch với Sam sao? Lúc này gọi cô như vậy, anh không thấy ngại sao? Điều quan trọng là, ngủ ngon, chào buổi sáng này, hai câu nói này đặt gần nhau thật khiến người ta không biết nên khóc hay cười.

"Không buồn ngủ sao? Không ngủ thì tiếp tục ôm, để em tiếp tục quen với cơ thể của anh." Người đàn ông nhéo mũi cô một cái.

Tang Cẩn lập tức bắt lấy tay anh đặt xuống giường, sau đó liền nhắm mắt lại.

Bọn họ vẫn tay trong tay giống như nửa năm trước, trước khi cô tới Hongkong học tập, buổi tối đầu tiên bọn họ ngủ chung.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, trong lòng vô cùng ấm áp, cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện