Anh dùng lực rất lớn, cả người cô gần như ngã nhào vào lòng anh.  

Từng đợt gió biển thổi vào mặt, nhẹ nhàng mà sảng khoái.

Trái tim Tang Cẩn giống như bị một sợi tơ cột chặt, cô không ngừng giãy giụa, tuy không mất mạng nhưng lại khó chịu không có lời nào để diễn tả. Cảm giác này trong nửa năm nay, mỗi lần nhớ tới một người đàn ông nào đó, cô đều sẽ bị như vậy. Giờ khắc này, kiên nhẫn như đã tới cực hạn, cô nhanh chóng xoay người.

Người đàn ông phía sau chỉ còn cách cô vài bước. Khuôn mặt tuấn tú, hình bóng quen thuộc đã xuất hiện rõ ràng ngay trước mắt cô.

Bàng Lỗi đi lên nắm lấy cổ tay cô kéo về phía trước. Anh dùng lực rất lớn, cả người cô gần như ngã nhào vào lòng anh.

Anh nhìn cô, mọi chuyện xung quanh dường như đều quên hết, hai tay ôm chặt lấy cô, không ngừng dùng sức.

Tang Cẩn ngẩng đầu nhìn anh, cái ôm của anh khiến cô gần như không thể hít thở.

Cô yên lặng một lát, ổn định cảm xúc kích động của mình rồi mới lên tiếng: "Em còn tưởng anh không tới." Trong giọng nói của cô lộ rõ một tia ủy khuất.

Anh cúi người: "Em muốn đánh anh thế nào? Muốn đánh thì cũng phải là anh đánh em chứ? Thời gian vừa qua, em gọi điện cho anh được mấy lần hả? Ngay cả thời gian gọi điện em cũng không có, vậy anh tới đây làm gì? Tới để em đánh anh sao?"

Tang Cẩn nghe anh oán trách liên tục, nhịn không được mà bật cười: "Vậy anh nghĩ em sẽ đánh anh thế nào?" Cô quả thật không gọi cho anh, là vì có chuyện bận phải tạm hoãn, hoặc là mỗi lần định gọi thì đúng lúc anh gọi cho cô.

Bàng Lỗi không trả lời, giờ khắc này, trái tim anh cũng vô cùng sung sướng, cũng vô cùng kích động như cô. Anh muốn dùng hành động thực tế để nói với cô, xem anh sẽ xử lý cô thế nào.

Tang Cẩn thấy mặt anh càng ngày càng gần, trong đầu liền hiện lên một hình ảnh.

Nửa năm trước, bọn họ hôn nhau điên cuồng ngay lối lên máy bay. Sau đó cô mới biết, ngay lối đi hôm đó có hai người chăm chăm nhìn bọn họ. Loại chuyện này, cô thật không dám để tiếp diễn lần nữa.

Môi anh gần như sắp chạm vào môi cô, nhưng lúc này, anh thấy được sự băn khoăn bên trong đôi mắt của cô gái đó. Thiếu chút nữa là quên, bọn họ hiện tại đang làm việc, anh nhất định phải tự khống chế chính mình. Cuối cùng, môi anh hướng lên dừng trên trán cô, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó liền buông cô ra.

"Vào thôi." Anh nắm tay cô tiến vào du thuyền, vừa đi vừa bắt đầu nói về vụ án.

Tang Cẩn cố gắng bình ổn cảm xúc của mình, đem tình hình bên phía Du Chí Long và một số nhận định trong lần kiểm tra hiện trường và thi thể ban đầu nói qua một lần với anh.

Bọn họ sóng vai tới phòng Tưởng Phỉ Phỉ, vừa lúc Du Chí Long từ dưới tầng một đi lên, gọi bọn họ lại: "Cảnh sát Bàng sao? Tôi nhắc nhở anh một câu, tôi gọi điện kêu các anh tới là để lấy khẩu cung, không phải để các anh tới tra án. Vụ án đơn giản như vậy có tôi và bông hoa nhỏ này là đủ rồi."

"Bông hoa nhỏ?" Nghe tới ba chữ này, lỗ tai Bàng Lỗi như thật sự chịu kích thích. Anh quay đầu nhìn Tang Cẩn, ánh mắt hỏi cô đây là có chuyện gì? Cả mặt Tang Cẩn đỏ bừng: "Bọn họ thích đùa giỡn thôi, anh đừng để ý."

"Cô ấy là hoa khôi của lớp chúng tôi, cho nên chúng tôi đều gọi cô ấy là bông hoa nhỏ, việc này anh cũng có ý kiến sao? Bông hoa nhỏ, mau xuống gặp nghi phạm đi, đừng lãng phí thời gian nữa." Nói xong, Du Chí Long lập tức xoay người đi xuống.

Tang Cẩn nhìn biểu cảm tức giận của người đàn ông bên cạnh, vội vàng giải thích: "Không phải như anh ấy nói đâu, ngày đầu tiên lúc em tự giới thiệu bản thân thì có nói tên mình là một loại hoa, bọn họ không biết đó là hoa gì, cho nên bắt đầu gọi bậy bạ."

Mỗi lần nghe bạn học gọi mình là "bông hoa", cô thật muốn đập đầu tự tử, nhưng mặc kệ có phản kháng thế nào, bọn họ vẫn không chịu thay đổi cách gọi. Hơn nữa, Du Chí Long này còn thêm một chữ "nhỏ" ở phía sau, cô thật sự khóc không ra nước mắt.

"Không, anh ta nói rất đúng. Em xinh đẹp như vậy, có lẽ nên là bông hoa của mọi người." Khóe miệng Bàng Lỗi cong lên, trong lòng vô cùng tự hào, thì ra vợ anh lại xinh đẹp như vậy... May là không phải quá đẹp, nếu không anh sẽ cảm thấy có áp lực đè nặng.

Tang Cẩn đương nhiên không biết anh đang nghĩ như vậy, càng không hiểu vì sao vừa rồi biểu tình của anh rõ ràng là muốn ăn thịt người, nhưng hiện tại lại cười cười như thế? Cô hỏi anh lý do, anh không nói, chỉ kéo cô xuống lầu.

Bọn họ tới căn phòng gần cầu thang ở lầu một, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt đang ở trong đó. Tang Cẩn do dự một hồi, cuối cùng vẫn gõ cửa, tiến vào.

"Thẩm vấn cô ta trước sao? Không cần để cô ta tâm sự với đồng nghiệp cũ một lát hả?" Du Chí Long từ căn phòng cuối cùng ở hành lang đi ra, "Phòng của Lâm Tê ở đây, Phác Sư Sư ở lầu hai, Bào Khải Nham và những nhân viên khác đang ở lầu ba. Bông hoa nhỏ, em nên làm việc theo trình tự đi."

Tang Cẩn quay đầu nhìn anh ta, không tiếng không động ra lệnh đừng kêu cô như vậy. Nhưng Du Chí Long lại trực tiếp không quan tâm.

"Chúng tôi muốn nói chuyện với Thích Nguyệt trước, cảnh sát Du có thể thẩm vấn những người khác, như vậy việc này sẽ không còn xung đột nữa." Bàng Lỗi vẫn chưa buông tay, kéo cô vào phòng Thích Nguyệt, sau đó xoay người muốn đóng cửa thì phía sau lại có người giữ chặt.

"Nói gì thế? Vụ án này là do tôi phụ trách, cô Tang là cố vấn chúng tôi mời từ học viện tâm lý học tội phạm, chúng tôi đương nhiên phải làm việc phối hợp với nhau." Du Chí Long đẩy cửa ra.

Tang Cẩn không đợi Bàng Lỗi phản bác lại, lập tức giảng hòa: "Chúng ta cứ bắt đầu từ cô Thích Nguyệt đi. Hiện tại cô ấy là nghi phạm lớn nhất, chúng ta cứ nghe cô ấy giải thích trước rồi tính."

Du Chí Long cũng không phản đối, chỉ yêu cầu Bàng Lỗi và Chu Tiểu Vạn tránh mặt. Tang Cẩn sợ có người mất hứng, chỉ đành tiếp tục giảng hòa: "Anh ấy cũng giống giáo sư Grosson là thầy của tôi, hiện tại giáo sư có việc, có anh ấy ở đây, tôi sẽ tự tin hơn một chút. Cảnh sát Du thông cảm đi, đây là lần đầu tiên tôi tự mình phác họa chân dung tâm lý tội phạm, lỡ làm không tốt, không vượt qua kỳ thi, vậy thì tôi đây thất nghiệp mất."

Sự yếu đuối của phụ nữ, những người đàn ông căn bản không thể chống đỡ được. Du Chí Long cũng vậy, tuy rằng anh biết cô không phải con người nũng nịu như thế. Anh chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, đồng ý yêu cầu của cô.

Mà người đàn ông bên cạnh, giờ khắc này tuy trên mặt không có cảm xúc gì nhưng trái tim đã sớm nở hoa.

Chu Tiểu Vạn không nói gì thêm, cậu ấy đã trò chuyện với Thích Nguyệt một lúc nên hiện tại chủ động rời phòng, nói là lên lầu ba ngắm cảnh biển. Cậu ấy vừa đi, mọi người trong phòng đều tự tìm chỗ ngồi xuống.

Căn phòng tuy không lớn nhưng có một chiếc sô pha, Thích Nguyệt ngồi ngay ngắn trên sô pha đối diện cửa sổ, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài.

Du Chí Long và Bàng Lỗi đều ngồi xuống hai cái ghế đơn bên cạnh Thích Nguyệt. Tang Cẩn đi tới, ngồi phía đối diện, lấy tài liệu cùng một cuốn sổ tay ra, trong đầu suy nghĩ phải bắt đầu đề tài thế nào.

"Mấy người muốn biết cái gì cứ việc hỏi, tôi không có giết người." Thích Nguyệt tự mình lên tiếng đánh tan bầu không khí yên lặng.

Du Chí Long lập tức phản bác: "Có ai tự nói mình giết người không? Phác Sư Sư và Lâm Tê nói như vậy, những người trên du thuyền này cũng nói như thế. Nhưng hiện tại, tất cả chứng cứ đều cho thấy cô là hung thủ. Pháp y đã kiểm tra, cái chết của Tưởng Phỉ Phỉ rất có khả năng do bị hung khí sắc nhọn đâm vào, mà thứ đó là chiếc tuốc nơ vít tìm được trong phòng nạn nhân. Cô chắc chắn là có ấn tượng, bởi vì trên đó có máu cùng vân tay của cô."

Thích Nguyệt tức giận tới nhảy dựng lên: "Anh đừng nói bậy! Phòng cô ấy tôi còn chưa từng vào, khẳng định là có người cố ý dùng tuốc nơ vít đó giá họa cho tôi. Tôi quả thật từng dùng tuốc nơ vít, đó là vì tôi mượn để sửa đồ chơi cho cháu của tôi. Trong lúc sửa chữa, tôi không cẩn thận bị xước tay, vì thế bên trên mới để lại máu và vân tay. Không tin tôi cho anh xem..."

Thích Nguyệt chạy tới đầu giường, mở tủ tìm món đồ chơi, nhưng bên trong không có gì cả. Sống lưng bắt đầu rét run, cô trở lại sô pha ngồi xuống, không nói lời nào.

Du Chí Long cười lạnh: "Chứng cứ của cô đâu? Ai có thể chứng minh điều cô nói là thật hả? Thời gian tử vong của Tưởng Phỉ Phỉ là thứ bảy, cũng chính là từ 16h30 tới 19h chiều hôm qua, trong thời gian này, ngoại trừ ba nhân viên đang làm việc, bao gồm cả Hoàng Binh, tất cả bọn họ đều luôn ở trong khoang điều khiển. Phác Sư Sư và Lâm Tê ở cùng một chỗ, bọn họ có thể làm chứng cho nhau. Chỉ có cô và Tưởng Phỉ Phỉ, một người đã chết, một người còn sống. Cô giải thích việc này thế nào đây?"

Chu Chí Long nhìn Tang Cẩn, sau đó tiếp tục nhìn Thích Nguyệt: "Hung thủ là nữ, chiều cao trên 1m7, 25-35 tuổi, thời gian gần đây gặp áp lực trong công việc hoặc vấn đề về tình cảm, tồn tại quan hệ cạnh tranh với nạn nhân, hơn nữa mặt ngoài trông hai người có vẻ thân thiết. Chân dung tâm lý tội phạm này hoàn toàn trùng khớp với cô. Cô vừa từ chức, những người trên du thuyền này đều nói cô và Tưởng Phỉ Phỉ khá thân thiết, nhưng hai người đều muốn làm quen với cái người tên Sam kia, cho nên hai người chính là đối thủ cạnh tranh của nhau."

Tang Cẩn lập tức cắt ngang: "Cảnh sát Du, bức họa tâm lý này chỉ là bước đầu, nó có thể được phát triển, thậm chí là có khả năng bị phủ định hoàn toàn. Vừa rồi tôi có phân tích, người chết vẫn không thể xác định là do tuốc nơ vít gây ra. Chúng ta phải đợi kết quả của pháp y mới có thể xác nhận. Cho dù hiện tại bức họa tâm lý này chưa bị phủ định, nhưng cũng không phù hợp với Thích Nguyệt, tâm lý cô ấy rất tốt, không hề có dấu hiệu của chứng cuồng loạn hay khuynh hướng trầm cảm. Xung đột giữa cô ấy và Tưởng Phỉ Phỉ..."

Câu cuối cùng, cô không nói hoàn chỉnh, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, bởi vì cô không chắc chắn Thích Nguyệt có phải vì muốn thắng lần hẹn hò này không. Cô quyết định một mình nói chuyện với Thích Nguyệt, nên kêu Du Chí Long và Bàng Lỗi ra ngoài trước.

Du Chí Long đứng dậy rời đi.

Bàng Lỗi cũng đứng dậy, toàn bộ quá trình thẩm vấn, anh chưa từng lên tiếng, lúc sắp ra ngoài chỉ nói một câu: "Chúng tôi đều tin cô không phải hung thủ, nhưng cô cũng phải tin tưởng chúng tôi." Nói xong, anh liền rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại hai cô gái, không khí đột nhiên liền trở nên căng thẳng.

Tang Cẩn không biết nên bắt đầu lên tiếng thế nào. Không hỏi, đối với vụ án sẽ trở nên bất lợi, hỏi, tựa hồ đối với cô ấy là một loại tổn thương.

"Tôi biết cô muốn hỏi gì. Nhưng chính tôi cũng không biết, tôi rốt cuộc có nên cố gắng thành công lần này hay không, thậm chí còn không biết tại sao phải lên chiếc thuyền này. Một khắc nào đó, tôi quả thật từng nghĩ, một con đường khác mà bản thân có thể đi không phải là kết hôn sao? Kết hôn với ai có gì khác biệt chứ?"

Nước mắt Thích Nguyệt theo đó mà rơi xuống, bây giờ quay đầu cô mới biết, thì ra suy nghĩ này ngu ngốc thế nào.

"Nhưng tôi tin, cho dù cô có lựa chọn con đường này, cô cũng không sẽ thông qua cách giết người để loại bỏ đối thủ cạnh tranh." Tang Cẩn vừa nói vừa đưa khăn tay cho cô ấy.

Thích Nguyệt cầm lấy: "Điều này không phải là vô lý lắm sao? Trên đời này có người đàn ông nào đáng để tôi giết người hả?"

Tang Cẩn nghe cô nói thế, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng càng kiên định với phán đoán của mình: "Cô có thể nghĩ được như vậy, tôi rất vui. Tôi luôn cảm thấy cô không giống Đàm Tuyết Thiến, tuy rằng hai người cùng trải qua một việc tương tự. Đàm Tuyết Thiến từng nói, đơn phương tựa như muốn qua sông mà không có cầu."

Thích Nguyệt nghe tới hai chữ "đơn phương", ánh mắt đột nhiên nhìn về Tang Cẩn. Cô ấy cũng đang nhìn cô, nhưng tầm mắt nhanh chóng dời đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Lúc tôi nhìn thấy những dòng chữ này, trong đầu lại có thói quen nghĩ tới mấy khả năng: Thứ nhất, sông không phải cạn lắm sao? Nếu đã không sâu thì cứ trực tiếp đi qua là được. Chỉ là, nếu con sông đó cần cầu bắt qua, vậy chứng tỏ nước bên dưới rất sâu. Thứ hai, nếu nước đã sâu, vì sao lại không có cầu? Việc tự bắt một cây cầu chẳng lẽ khó lắm sao? Thứ ba, cho dù không thể dựng được cây cầu, vậy cứ tìm một chiếc thuyền là được. Tóm lại, chúng ta có rất nhiều cách để đi qua bên kia sông."

Tang Cẩn đưa mắt về nhìn Thích Nguyệt: "Nhưng cuối cùng tôi mới hiểu rằng, thì ra tất cả đều không liên quan tới cây cầu đó, cũng chẳng ảnh hưởng tới phong cảnh trên bờ bên kia. Phong cảnh bên đó có thể rất đẹp, nhưng nơi đó dành riêng cho một người, người ngoài không thể đặt chân tới. Ở bên này muốn nhìn qua bên kia, không bơi qua, không có cầu, cũng không dùng thuyền, nhìn không được lại không muốn rời đi, trong lòng không ngừng bồi hồi về nó. Nói thẳng ra, hành động này tôi không thể lý giải. Nếu ngay từ đầu đã biết bờ sông bên kia đã không thuộc về mình, vì sao không trực tiếp bỏ đi, đi tìm một mảnh đất khác? Thế giới rộng lớn, cảnh đẹp còn nhiều, ở đâu đó chắc chắn sẽ có một nơi thuộc về mình."

Thích Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng cô không cho cô ấy cơ hội: "Thích Nguyệt, tôi chưa từng có suy nghĩ muốn cướp mảnh đất đó, nếu nơi đó thuộc về cô, cho dù tôi có hoài niệm thế nào thì cũng có lúc phải rời đi. Nhưng thực tế không phải như vậy, cô hà tất gì phải ngóng trông nơi đó cơ chứ. Cô có thời gian năm năm, cô có thể học bơi, có thể bắc một cây cầu, hoặc cũng có thể tìm một chiếc thuyền để đi qua, nhưng cô không làm gì cả, đó là do chính cô tự bỏ lỡ cơ hội của mình. Cô bắt cô phải trừng phạt sai lầm của mình, loại chuyện này, cô còn không biết nó chẳng có ý nghĩa gì sao?"

Tang Cẩn cảm thấy những gì mình nói Thích Nguyệt có thể hiểu, chỉ là không biết cô ấy có nghĩ thông suốt hay không.

Nghĩ tới Du Chí Long còn chờ mình đi thẩm vấn những nghi phạm khác, cô lập tức đứng dậy, nhìn người đối diện: "Tôi vẫn luôn cảm thấy chúng ta hãy cố gắng vì một người hoặc thứ gì đó đang thuộc về mình. Nếu có một người đã bị bỏ qua, vậy chứng minh họ căn bản không thuộc về mình. Tôi tin, cô sớm sẽ tìm được mảnh ghép đẹp hơn phù hợp với cô, cũng là duy nhất trong cuộc đời này. Có lẽ người đó đang ở bên cạnh, cô chỉ cần xoay người là phát hiện được thôi."

Nói xong, Tang Cẩn xoay người rời khỏi phòng, bước chân cũng đã trở nên nhẹ nhàng hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện