Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, rất nhẹ nhưng lại thấm vào tâm can.

Tang Cẩn nghiêng đầu, cẩn thận nhìn miếng băng keo dán dưới hàm anh, chắc chắn không có vấn đề, cô mới ngồi thẳng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Nhưng điều khiến cô không ngờ chính là, mặt anh đang đỏ bừng.

Lúc này cô mới phát hiện, vừa rồi hành động trực tiếp của mình hình như không được thích hợp.

Nhưng vấn đề là, dán cũng đã dán rồi, bây giờ cô còn biện pháp khác sao? "Chuyện video giám sát ở khách sạn, cô đừng nghĩ nhiều, việc này là kết quả tôi muốn." Bàng Lỗi kéo vụ án về, biểu tình trên mặt cũng khôi phục bình thường, giọng nói vẫn lành lạnh, nhưng ẩn ẩn một chút dịu dàng ôn nhu.

"Ý anh là, anh hy vọng có người tới phá video sao? Anh đang dẫn hung thủ tới cắn câu hả? Nhưng nếu như thế, chúng ta không thể nhìn thấy gì hết." Tang Cẩn tiếp tục bị suy nghĩ khác thường của anh làm cho khó hiểu.

Nói như vậy, lúc ở khách sạn, cô nôn nóng, hối hận, tự trách, tất cả chỉ là phối hợp diễn xuất với anh hay sao? Nếu hung thủ biết bọn họ không thấy được gì chắc chắn sẽ buông lỏng cảnh giác, như vậy với họ mà nói cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.

"Hy vọng thì không phải, chẳng qua là tương kế tựu kế thôi. Trước khi xem băng ghi hình, tôi đã sao chép tất cả. Cho dù bị người ta hack hệ thống, đối với chúng ta mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại còn có lợi. Điều đó chứng minh đoạn thời gian này chính là thời gian gây án. Chúng ta có thể thu hẹp thời gian nghi ngờ, là từ 16h40 chiều thứ tư tới khoảng 5-6h sáng thứ năm. Từ đảo Thanh An về trường đại học, lái xe phải mất ít nhất 2 tiếng đồng hồ, sau đó còn đưa thi thể vào ký túc xá, bố trí hiện trường, ít nhất phải mất thêm 2 tiếng. Như vậy, thời gian tử vong nằm trong khoảng 16h40 chiều thứ tư tới 2h sáng thứ năm."

Nói xong, Bàng Lỗi lấy ra một cái USB, đứng dậy tới bàn làm việc, cắm vào laptop, trên màn hình lập tức xuất hiện video của khách sạn.

Tang Cẩn cũng đứng dậy đi theo, chằm chằm nhìn màn hình máy tính. Rất nhanh màn hình đã hiện lên video giám sát, có lẽ là vừa lúc Đàm Tuyết Thiến và ba người bạn cùng phòng vào khách sạn. Video phát tới thời điểm 22h, màn hình xuất hiện một bóng lưng của người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng, nhưng anh ta quay lưng về camera cho nên không nhìn thấy mặt.

Bóng người quẹo phải đi vào hành lang, gõ cửa căn phòng đầu tiên bên phải. Tang Cẩn nhớ rõ, đó là phòng 1004, là nơi Đàm Tuyết Thiến từng ở. Người đàn ông áo trắng nhanh chóng vào trong. Phòng 1003 đối diện hình như cùng lúc mở ra, một người từ trong ra ngoài.

"Vu Hân!"

"Vu Hân!"

Hai người nhìn màn hình, cơ hồ trăm miệng một lời nói ra cùng một cái tên.

"Nói như vậy, tối thứ tư trên đảo Thanh An, có lẽ cô ấy đã thấy người đàn ông kia, nhưng hôm nay lúc lấy bằng chứng, cô ấy không nói."

"Rất nhanh thôi cô ấy sẽ tự tới nói thôi." Bàng Lỗi khẳng định chắc nịch.

Tang Cẩn không khỏi kinh ngạc, nhưng cô không hỏi, tiếp tục xem video giám sát. Vu Hân nhanh chóng rời đi, sau đó vài phút, bóng lưng màu trắng cũng ra khỏi phòng. Hắn ta hình như biết có camera nên cúi đầu, dùng hai tay che đầu, cho nên từ video không thể nhìn thấy khuôn mặt anh ta.

Xem xong, Bàng Lỗi gập laptop lại, đứng dậy đi tới bảng trắng, trong khu vực tọa độ tương ứng vẽ thêm hai vòng tròn, một lớn một nhỏ. Bên trong vòng lớn viết: Thời điểm gây án: Thứ tư 16h-22h, vòng nhỏ viết: Vu Hân thấy bóng lưng màu trắng.

Tang Cẩn không hỏi cũng biết, trên video, thời điểm 22h, Vu Hân và bóng lưng màu trắng cùng lúc xuất hiện, Đàm Tuyết Thiến chắc chắn đang ở một mình trong phòng. Điều này chứng minh cô ấy bị hại, hơn nữa tử thi cũng bị dời đi.

Trong lòng có chút khó chịu, cô cầm tờ giấy mình vừa mới vẽ, viết thêm hai điều: Hung thủ hoặc đồng phạm sẽ lái xe, hơn nữa là xe riêng.

"Nói tôi biết, tại sao cô có thể đưa ra những kết luận này?" Bàng Lỗi trở về ghế sô pha, nghiêm túc nhìn tờ giấy của cô, hỏi.

Tang Cẩn không hề ngẩng đầu, trái lại đưa ra yêu cầu: "Vậy anh nói xem, vì sao anh lại cảm thấy Tiêu Vũ San là người che giấu sâu nhất? Người có vấn đề không phải Vu Hân và Tất Minh sao? Hiện tại Vu Hân và người mặc áo trắng này hẳn là có hiềm nghi nhất."

Nghi vấn này đã có từ lúc cô ở trên xe gọi điện cho Thích Nguyệt và Chu Tiểu Vạn, cô vẫn luôn muốn hỏi anh, nhưng không có cơ hội.

"Vu Hân và Tất Minh, hai người bọn họ đều có mâu thuẫn với Đàm Tuyết Thiến, động cơ gây án khá rõ. Nhưng quan hệ giữa Tiêu Vũ San và Đàm Tuyết Thiến lại vô cùng tốt, hôm đó lúc ăn cơm, Đàm Tuyết Thiến còn kể với tôi Tiêu Vũ San quan tâm cô ấy thế nào, an ủi cô ấy thế nào."

"Cô thử nhớ lại chi tiết nói chuyện với ba người bọn họ hôm nay, có gì không giống?" Bàng Lỗi cầm cuốn sổ ghi chép của cô mở ra, trả lời, "Phong cách nói chuyện của Vu Hân là đanh đá nhưng trực tiếp, cho nên vừa mở miệng liền mắng Đàm Tuyết Thiến. Tất Minh là người có ý thức tự bảo vệ bản thân, cách nói chuyện vô cùng cẩn thận. Hai người bọn họ chắc chắn đều đang có điều che giấu, nhưng những gì bọn họ nói ra, ngoại trừ thời gian hàm hồ thì những thứ khác đều rất bình thường."

"Không sai, việc này tôi đã nghĩ tới. Nhưng Tiêu Vũ San có vấn đề gì sao? Đàm Tuyết Thiến chết, Triệu Ngọc Hoa là mẹ cô ấy lại không rơi một giọt nước mắt, còn Tiêu Vũ San thì khóc lóc sướt mướt."

Tang Cẩn cẩn thận nhớ lại từng chi tiết đều cảm thấy Tiêu Vũ San rất bình thường.

Bàng Lỗi đưa cuốn sổ ghi chép cho cô, ý bảo cô đọc lại, một mặt giải thích: "Tiêu Vũ San không ngừng nói chuyện, rõ ràng là muốn làm lệch phương hướng điều tra của cảnh sát. Ngay từ đầu cô ta nhắc tới mâu thuẫn của mẹ con Đàm Tuyết Thiến, rõ ràng là muốn đem nguyên nhân đẩy lên người Triệu Ngọc Hoa, đây là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, cô ta nhắc tới mâu thuẫn giữa nạn nhân với Vu Hân và Tất Minh, ý định đem nghi ngờ đẩy lên hai người bạn cùng phòng. Điểm thứ ba, cô ta nhắc tới một người xa lạ, giá họa cho tên sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt. Cô ta nói ra quá nhiều tin tức, lời nói vô cùng cẩn thận, tất cả dường như để cô ta loại bỏ nghi vấn của mình. Đây không phải là phản ứng của một người thật sự bi thương khi bạn mình chết."

Tang Cẩn nghe anh phân tích, trong đầu mơ hồ cảm nhận ra. Vì sao cô lại xem nhẹ những chi tiết này như vậy?

"Cô nhớ lại phản ứng lúc sau của cô ta xem, Lý Nguyên Lãng kêu cô ta đi đón khách, câu đầu tiên cô ta nói lại không phải hỏi khách hàng cần giúp đỡ gì mà trực tiếp đưa ra ba lựa chọn. Đây không phải cách nói chuyện với một người xa lạ. Lúc bị Lý Nguyên Lãng nhận ra, vì che giấu, cô ta lập tức chủ động nhào vào lồng ngực, làm trò hôn môi với bạn trai trước mặt mọi người, đây kỳ thật là đuổi khéo chúng ta. Bởi vì cô ta biết cô nhìn không ra."

"..." Cô nhìn không ra, chẳng lẽ anh nhìn ra? Không phải lúc đó anh cũng giống cô cùng nhau ra về sao?

Tang Cẩn muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

Cô bỗng nhiên ý thức được, bản thân bất giác giống như bị khống chế bởi chính suy nghĩ của chính cô. Bởi vì lúc trước, Đàm Tuyết Thiến từng kể quan hệ giữa cô ấy và Tiêu Vũ San tốt thế nào, cho nên trong tiềm thức, cô đã trực tiếp loại Tiêu Vũ San ra khỏi danh sách nghi ngờ.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Vu Hân và Tất Minh chỉ có vài điều giấu diếm, có lẽ là vì sợ gây họa hại thân, đây là điều thường tình, nhưng Tiêu Vũ San lại quấy nhiễu quá trình điều tra, cố tình diễn kịch, đó là vấn đề của phạm tội.

Khó trách anh ta lại kêu Chu Tiểu Vạn đi theo Tiêu Vũ San. Giờ khắc này, cô không thể không bội phục khả năng quan sát cùng phán đoán của người đàn ông bên cạnh.

"Tiếp tục xem cái này." Bàng Lỗi đẩy một chồng tư liệu qua, bên trên có hình ảnh, cũng có văn tự, tất cả đều là do bạn bè của Đàm Tuyết Thiến chụp lại trên WeChat (1).

(1) Wechat (hay còn có tên gọi Weixin tại Trung Quốc) là ứng dụng di động cho phép người dùng chat bằng video, âm thanh hoặc văn bản trực tiếp trên smartphone... và hoạt động dưới dạng một cộng đồng như mạng xã hội. Đây là một ứng dụng của Tencent, một trong những hãng phần mềm lớn nhất tại Trung Quốc.

Tang Cẩn cầm lấy, đọc kỹ. Những tài liệu này cô từng xem qua nhưng bây giờ đọc lại, cô đột nhiên phát hiện một vài chi tiết khá nhỏ.

Bạn bè trên Wechat của Đàm Tuyết Thiến rất nhiều, cô ấy cũng thường xuyên cập nhật bài viết của mình, bao gồm cả ngày thứ ba đó, hai người tới quán cay Tứ Xuyên, mấy dĩa đồ ăn cũng được cô ấy chụp lại, caption bên trên là: Cùng cô giáo xinh đẹp từ Đức về nước ăn cơm, vô cùng vui vẻ, thì ra thế giới này vẫn có nhiều điều tốt đẹp như vậy.

Bài viết được rất nhiều người like, bao gồm Tất Minh, có điều chỉ có hai bình luận.

Một cái là của Vu Hân: Cậu đó, buổi sáng còn khóc lên khóc xuống, buổi chiều thì vui vui vẻ vẻ, cậu lại đang điên khùng gì vậy? Có thể bớt diễn được không? Lễ tốt nghiệp trên đảo Thanh An ngày mai, cậu phải giải thích rõ với tớ, đến trễ một phút thì phạt một giờ!

Bình luận còn lại là của Tiêu Vũ San: Wow wow, bảo bảo, mình vẫn luôn yêu cậu.

Tang Cẩn đọc nhanh một lượt, đa số bài viết của Đàm Tuyết Thiến đều như vậy, người like rất nhiều nhưng bình luận hình như chỉ có hai người bọn họ. Bình luận của Vu Hân tuy hơi độc miệng nhưng đều có nội dung bên trong. Còn Tiêu Vũ San, tất cả nội dung gần như trống rỗng.

"Như vậy xem ra, người thật sự quan tâm Đàm Tuyết Thiến là Vu Hân. Vì thế anh mới nói, cô ấy sẽ chủ động tới tìm chúng ta, đem những chuyện mình biết trên đảo Thanh An kể lại, đúng không?" Tang Cẩn đặt tài liệu xuống bàn, nhìn anh.

"Cô ấy có tới hay không, ngày mai cô sẽ biết. Bây giờ có phải tới lượt cô giải thích cho tôi nghe rồi không?" Bàng Lỗi dựa lưng vào ghế sô pha, dáng ngồi tùy ý, chờ cô giải thích bức vẽ "xấu xí" của mình.

Tang Cẩn cũng không ngại ngùng, trực tiếp nói ra suy nghĩ của bản thân: "Sáng thứ năm, sau khi tôi nói chuyện điện thoại với Triệu Ngọc Hoa thì lập tức chạy tới ký túc xá của Đàm Tuyết Thiến. Sau khi nhìn thấy vết thương trên người cô ấy, tôi đã xác định, nạn nhân nhất định phải trải qua một trận vật lộn mới chết. Rất có khả năng hung thủ đưa ra yêu cầu quá đáng, cô ấy không đồng ý nên phản kháng, chọc giận hắn ta, cho nên hắn ta bắt đầu dùng thủ đoạn để áp chế."

Nói tới đây, dạ dày Tang Cẩn liền có chút khó chịu, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh thi thể của Đàm Tuyết Thiến.

Cô đột nhiên bội phục cảnh sát và những người làm ngành pháp y, trái tim bọn họ phải cứng cỏi lắm mới có thể chấp nhận những thứ đáng sợ như vậy.

Thấy cô im lặng, Bàng Lỗi liền rót nước đưa cho cô: "Không thoải mái thì không cần giải thích..."

"Tôi có thể." Tang Cẩn cắt ngang lời anh, nhận lấy ly nước, uống một hơi, điều chỉnh cảm xúc của mình.

Bàng Lỗi lần nữa ngồi xuống sô pha, nhìn cô, chờ cô giải thích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện