"Cô nói cái gì? Cô giúp tôi lên giường?"
Tang Cẩn thấy Chu Tiểu Vạn có vẻ mệt mỏi nên lập tức đứng dậy, rót cho cậu lý nước ấm.
Chu Tiểu Vạn uống một ngụm, sau đó đặt ly nước trên tủ đầu giường, đảo mắt đã khôi phục vẻ tươi cười trước đó, nhưng gương mặt anh tuấn kia vẫn tái nhợt không chút huyết sắc.
Tang Cẩn nhìn cậu, tựa như có ngắm thế nào cũng đều không đủ. Cô muốn tìm lại gương mặt của đứa bé 6 tuổi trong ký ức trên gương mặt cậu, nhưng điều đó đã không có khả năng. Trong quá khứ đứa bé đó luôn nhút nhát chỉ thích ở cạnh cô, còn chàng trai trước mặt này, trên người đã toát ra nét anh dũng khí khái, mặc kệ chiếc băng gạc màu trắng trên đầu cũng không khiến cậu đánh mất sự trưởng thành đó. Điều khó có được nhất chính là, cậu không lạnh lùng giống Bàng Lỗi, trên mặt lúc nào cũng lộ ra nụ cười. Cô thật không biết cậu làm thế nào để có thể trở thành con người như hiện tại.
"Nhìn chằm chằm em như thế để làm gì?" Chu Tiểu Vạn huơ tay trước mặt cô, để cô hoàn hồn, "Chị, chị có biết vì sao ba Chu mẹ Chu lại đặt tên em là Tiểu Vạn không? Vạn có hai nghĩa, là vong (1) và uông (2), bọn họ hy vọng em sẽ quên đi những gì đáng sợ trong quá khứ, sau đó giống như chú chó nhỏ bình an lớn lên. Có phải rất tuyệt không chị?" Cậu cười hỏi cô
(1) vong: quên đi
(2) uông: sâu rộng, ngoài ra còn có nghĩa là tiếng chó sủa
Tang Cẩn vỗ lưng cậu, sửa lại cách xưng hô: "Bọn họ hiện tại chính là ba mẹ em, đừng kêu ba Chu mẹ Chu như thế. Nếu bọn họ nghe em nói như vậy, chắc chắn sẽ không vui, khi đó nhất định sẽ mắng em một trận. Ít nhiều cũng nhờ bọn họ, nếu không em không thể có được hiện tại. Chờ chúng ta tra rõ chân tướng, chị sẽ tới cảm ơn bọn họ."
Chu Tiểu Vạn gật đầu: "Có lẽ do mạng em lớn, hôm đó đúng lúc gặp bọn họ ở mộ. Con trai bọn họ tên Chu Tiểu Hoàn, nghe nói khi mẹ mang thai rất thích ăn cá, tuổi cậu ấy bằng em. Ngày cầu sụp, cậu ấy bất hạnh rơi xuống nước mà chết. Trưởng thôn cho bọn họ ít tiền, kêu bọn họ lặng lẽ mai táng con trai, đừng để lộ ra ngoài. Chuyện đó sau này em mới biết. Khi ấy em ở mộ thấy bọn họ, cũng thấy thi thể của Chu Tiểu Hoàn. Thời điểm tên áo đen kia nghe điện thoại, em liền nhân cơ hội nhảy xuống xe, chạy tới trước mặt bọn họ, kêu bọn họ để thi thể Chu Tiểu Hoàn lên xe, còn em theo chân trở về làm con trai bọn họ. Ban đầu bọn họ có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng đồng ý."
"Khi đó tên hung thủ không nghi ngờ sao? Còn nữa, diện mạo của em và Chu Tiểu Hoàn chắc chắn không giống nhau, người trong thôn cũng không hoài nghi sao?"
"Lúc này nghĩ lại em có thể xác định, kẻ mai táng thi thể kia không phải hung thủ, bằng không, trừ mẹ, em và chị đều không có ở bên trong, hắn ta không thể không biết. Nhưng hắn vẫn đem thi thể chôn xuống đất. Về phần diện mạo, sau khi ba mẹ ôm em về, cả nhà liền lập tức dọn tới nơi khác. Cả nhà bọn em cứ sống như vậy suốt mười mấy năm, mãi đến khi em đi làm mới trở về. Sau đó, có người biết nội tình nên hỏi, ba mẹ liền trả lời khi đó con trai họ chỉ hôn mê, chưa chết. Cách giải thích này trưởng thôn đương nhiên không thể nói gì. Thời gian qua lâu rồi, mọi người cũng không rảnh mà truy cứu. Em cứ trời xui đất khiến như vậy nhặt được mạng về."
Nghe câu chuyện xưa thật dài, Tang Cẩn nhìn cậu, nội tâm vô cùng khó chịu, cô đột nhiên nhớ tới lời cậu vừa nói, giờ phút này, cô thật sự cũng mong như vậy, nếu cậu có thể quên hết những gì đã xảy ra, đó cũng là chuyện tốt.
Cậu như hiểu rõ tâm tư của cô: "Chị, chị yên tâm, trí nhớ của em đặc biệt tốt, từ lần đầu tiên chị xuất hiện ở cục cảnh sát, em đã nhận ra chị. Là chị ngốc, có đứa em lớn như vậy cũng không chịu nhìn cho rõ. Chị thử nghĩ lại đi, nếu không có em chị ra sức giúp đỡ, hòn đá không hiểu tình cảm kia sao lại biết theo đuổi con gái hả?"
Tang Cẩn cẩn thận nhớ lại, sự thật quả nhiên là vậy. Ngay từ đầu, mỗi lần cô xuất hiện ở cục cảnh sát đều bị Bàng Lỗi đuổi đi, là cậu không ngừng ở cạnh cổ vũ cô, kêu cô kiên trì. Cô vẫn nhớ khi đó cậu thích nhất là nói câu tảng đá có thể nở hoa, trên thế giới này không gì là không thể. Lúc ấy, cô còn tưởng mình gặp được một cảnh sát có lòng.
"Bây giờ đến lượt chị em ra trận, giúp em dành được mặt trăng của mình." Tang Cẩn đứng dậy, cầm đĩa táo Thích Nguyệt đã gọt sẵn, đút cho cậu từng miếng.
Chu Tiểu Vạn nhìn hành động này của cô thì muốn ngăn cản, nhưng rồi ngẫm lại cũng cho qua, cậu vừa ăn, vừa nhịn không được mà nói: "Biết vì sao Thích Nguyệt nói em ngốc không? Đều do chị luôn xem em là trẻ con đấy! Nếu sau này em chị không lấy được vợ, chị phải chịu 99,99% trách nhiệm."
Lời này nghe thì có vẻ trách cứ nhưng giọng nói lại tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, tựa như trước đây cậu muốn ăn cái gì, ba mẹ đều sẽ lấy lí do để từ chối, hoặc là kẹo không tốt, hoặc là ăn vào sẽ đau bụng, nói tóm lại là rất nhiều vấn đề. Khi đó cậu sẽ đi tìm chị, chị luôn luôn đồng ý yêu cầu của cậu, cho nên cậu hay lõm bõm theo sau.
Nhưng nghĩ tới Thích Nguyệt, sắc mặt Chu Tiểu Vạn sầm xuống, thở dài: "Nam chính bị thương ở đầu nên mất trí nhớ, sau đó nữ chính phát hiện thì ra mình cũng yêu anh. Cuối cùng nam chính lấy lại trí nhớ, hai người hạnh phúc bên nhau. Tình tiết trong phim không phải đều như vậy sao? Vì sao với em nó lại không phải như vậy?"
Tang Cẩn nhịn không được mà chọc: "Em thật sự muốn mất trí sao? Nếu em mất trí nhớ, sao có thể nhận ra chị? Quả nhiên, trưởng thành rồi chỉ nghĩ tới vợ tương lai, nào quan tâm tới chị mình?"
Chu Tiểu Vạn vừa định phản bác thì thấy Thích Nguyệt đi vào, cô cũng đúng lúc nghe Tang Cẩn nói chuyện, khóe miệng khẽ run, nhịn không được mà nói: "Tôi có lời muốn nói với cậu ấy."
"Được, vậy tôi về trước. Thích Nguyệt, cô giúp tôi trông chừng nó tối nay. Tôi mất khá nhiều máu, bác sĩ kêu phải nghỉ ngơi." Tang Cẩn đứng dậy rời khỏi phòng.
"Đợi đã, tối nay tôi với boss phải đi làm nhiệm vụ, anh ấy đang chờ cô bên ngoài."
Tang Cẩn gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Nhìn Tang Cẩn rời đi, qua một hồi lâu, Thích Nguyệt mới đóng cửa, xoay người trở về giường bệnh. Cô tựa hồ có chút khó xử nên lại tiếp tục gọt táo.
Chu Tiểu Vạn vừa định hỏi liệu cô có giết cậu hay không, cuối cùng vẫn nhịn không được mà giải thích: "Chị tôi chỉ nói đùa thôi, cô đừng để ý."
Thích Nguyệt phớt lờ cậu, chỉ tiếp tục gọt táo. Trong lòng cô thầm nghĩ, làm sao để mở miệng, đem những lời mình muốn biểu đạt nói ra đây!
Từ nhỏ, trong lòng cô vẫn luôn có một người anh hùng, đó là ba cô. Ông ấy là cảnh sát phòng chống tệ nạn xã hội, sau đó đã hy sinh.
Sau khi vào cục cảnh sát, trong lòng cô lại có thêm một anh hùng, người đó kiên nghị trầm ổn như đá, rất đúng mẫu người lý tưởng của cô. Nhưng cô chưa bao giờ dám trực tiếp nhìn vào mắt anh, ánh mắt lạnh lẽo đó như băng, nhưng cho dù có lạnh đến đâu cũng khiến tim cô tan chảy.
Cô không phải nữ chính si tình trong tiểu thuyết, đương nhiên hiểu rõ trong chuyện nam nữ, tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, cho nên cô không bao giờ bày tỏ tấm lòng của mình với anh.
Nhưng điều làm cô bất lực nhất chính là, trong chuyện tình cảm nam nữ, cô thích anh không có nghĩa anh cũng thích cô. Cô thậm chí còn không biết, thích đúng cách là như thế nào.
Thích Nguyệt mãi không quên, Chu Tiểu Vạn là người luôn dành những điều tốt nhất cho cô, thậm chí cậu còn sẵn sàng nhường cơ hội huấn luyện dã chiến, bởi vì cậu biết cô muốn đi. Cô cũng không quên ngày đó ở Hongkong, thời điểm cô bị oan phải đến đồn cảnh sát, cậu chính là người cố ý kiếm chuyện với cảnh sát chỉ bởi vì để cùng cô qua đêm trong đồn. Cô càng không thể quên, lúc Bào Khải Nham đẩy cô từ trên sân thượng xuống, là cậu đã đưa tay bắt lấy cô. Trên núi Đại Hà, lúc Phùng Tân ấn nút trên chiếc điều khiển từ xa, cô là người đứng gần Phùng Tân nhất, cô muốn chạy tới nhưng lại bị cậu giữ chặt. Cậu đẩy cô ra, còn mình chạy tới cứu cậu bé. Nhìn cậu nằm trong vũng máu, trái tim cô đột nhiên vô cùng sợ hãi, tựa như thời khắc biết cha mình qua đời, cái cảm giác như trời sập xuống.
Trong mắt cô, một chàng trai ngây thơ như đứa trẻ không biết từ khi nào đã trở thành một vị anh hùng.
Cô không biết đây có phải tình yêu không? Hoặc nói đúng hơn là, cô không chắc chắn giữa bọn họ là tình yêu sao? Trong ba ngày cậu hôn mê, cô đã hỏi mình không biết bao nhiêu lần, cũng không chắc bản thân đã tìm ra đáp án.
Chu Tiểu Vạn vẫn dựa vào đầu giường, chăm chú nhìn cô gọt táo. Cậu không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy.
Trong phút vô tình, Thích Nguyệt phát hiện cậu nhìn chằm chằm tay cô, khó hiểu hỏi: "Cậu nhìn tay tôi làm gì?"
"Không có gì, tôi chỉ là muốn xem khi nào thì táo sẽ bị nghiền nát thôi. Trước mắt có thể xác nhận, bước đầu tiên là gọt vỏ táo, bước thứ hai, tiếp tục gọt vỏ táo theo hình tròn, bước tiếp theo phải làm thế nào nhỉ?"
Chu Tiểu Vạn nhìn cô, phát hiện mặt cô đã ửng đỏ, chân tay luống cuống, kết quả, ngón tay bị dao cắt trúng, máu tươi lập tức trào ra.
"Sao cô ngốc vậy hả? Tôi chỉ đùa chút thôi, cần gì khẩn trương vậy?" Chu Tiểu Vạn nhanh chóng ngồi dậy, xốc chăn lên muốn xuống giường.
"Đừng cử động, cậu bị thương ở đầu, cẩn thận kẻo mất trí nhớ." Thích Nguyệt trêu ghẹo cậu, nhưng lúc này cô mới phát hiện cậu đã kéo tay cô, đưa ngón tay đang chảy máu vào miệng ngậm.
Thích Nguyệt chấn động, nhiệt độ từ ngón tay truyền tới, nhưng điều đáng sợ nhất là cậu ra sức, tựa hồ muốn nuốt luôn ngón tay của cô. Cảm giác tê dại theo ngón tay truyền thẳng vào tim. Cô lập tức hoảng loạn, dùng sức muốn rút ra, nhưng cậu nắm rất chặt, mãi đến khi chắc chắn không còn máu chảy mới chịu buông cô, quay đầu tìm băng keo cá nhân trên tủ đầu giường giúp cô bịt kín vết thương lại.
Làm xong, Chu Tiểu Vạn mới đứng dậy. Thích Nguyệt ngây ngốc nhìn cậu đỡ vách tường đi vào toilet, bên trong lập tức truyền tới tiếng rửa tay. Không bao lâu, cậu trở ra, trên mặt còn đọng nước. Cậu đi tới cửa, tay vịn tường, dường như đang cố hết sức, cô vội đứng dậy, chạy tới: "Tôi giúp cậu lên giường."
Hai mắt Chu Tiểu Vạn căng lớn: "Cô nói cái gì? Cô giúp tôi lên giường?"
Thích Nguyệt tức giận giơ chân đá: "Cậu có thể nghiêm túc chút không? Tôi đang nói chuyện mà cậu lại trêu đùa, nhanh lên, tôi còn phải đi làm nhiệm vụ."
Chu Tiểu Vạn cười cười, tựa vào người cô, chậm rãi trở về giường, một bên hỏi cô có nhiệm vụ gì.
"Boss nghi ngờ thôn cổ có vấn, khả năng cao liên quan tới tên Song Lang mà chúng ta đang truy bắt. Anh ấy kêu tôi dẫn người bí mật quan sát hai ngày nhưng không cho cục trưởng biết. Nếu cục trưởng tới thăm cậu, hỏi tôi ở đâu, cậu cứ nói tôi luôn ở đây chăm sóc cậu."
Nghĩ nghĩ, Chu Tiểu Vạn không mở miệng hỏi vì sao không để cục trưởng biết. Nhớ lại lời cô vừa nói, cậu truy hỏi: "Đây là chuyện cô muốn nói với tôi sao?"
Thích Nguyệt đỡ cậu nằm xuống, sau đó lui ra, làm như cố tình duy trì khoảng cách với cậu. Chi tiết này lại lần nữa khiến Chu Tiểu Vạn thương tâm.
"Không phải, tôi muốn nói là, nếu lần này chúng ta có thể thành công bắt được Song Lang, chúng ta sẽ... Cái đó... Cái đó... Có thể... Thử một lần..." Thích Nguyệt đột nhiên nói năng lộn xộn, âm thanh cũng dần nhỏ lại. Cô dừng một lát, đột nhiên nghiêm túc nhìn cậu, "Nhưng tuyệt đối không phải kiểu giúp cậu lên giường đâu."
Giọng nói cao lên nửa độ, giành cơ hội mở miệng của cậu, cô thật sự sợ cậu vừa lên tiếng sẽ trêu đùa cô, mặc dù chỉ là vui đùa nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Lần này, Chu Tiểu Vạn không trêu ghẹo, cũng không cười, cậu nhìn cô, sau một hồi mới đáp một chữ chắc chắn:
"Được!"
Tang Cẩn thấy Chu Tiểu Vạn có vẻ mệt mỏi nên lập tức đứng dậy, rót cho cậu lý nước ấm.
Chu Tiểu Vạn uống một ngụm, sau đó đặt ly nước trên tủ đầu giường, đảo mắt đã khôi phục vẻ tươi cười trước đó, nhưng gương mặt anh tuấn kia vẫn tái nhợt không chút huyết sắc.
Tang Cẩn nhìn cậu, tựa như có ngắm thế nào cũng đều không đủ. Cô muốn tìm lại gương mặt của đứa bé 6 tuổi trong ký ức trên gương mặt cậu, nhưng điều đó đã không có khả năng. Trong quá khứ đứa bé đó luôn nhút nhát chỉ thích ở cạnh cô, còn chàng trai trước mặt này, trên người đã toát ra nét anh dũng khí khái, mặc kệ chiếc băng gạc màu trắng trên đầu cũng không khiến cậu đánh mất sự trưởng thành đó. Điều khó có được nhất chính là, cậu không lạnh lùng giống Bàng Lỗi, trên mặt lúc nào cũng lộ ra nụ cười. Cô thật không biết cậu làm thế nào để có thể trở thành con người như hiện tại.
"Nhìn chằm chằm em như thế để làm gì?" Chu Tiểu Vạn huơ tay trước mặt cô, để cô hoàn hồn, "Chị, chị có biết vì sao ba Chu mẹ Chu lại đặt tên em là Tiểu Vạn không? Vạn có hai nghĩa, là vong (1) và uông (2), bọn họ hy vọng em sẽ quên đi những gì đáng sợ trong quá khứ, sau đó giống như chú chó nhỏ bình an lớn lên. Có phải rất tuyệt không chị?" Cậu cười hỏi cô
(1) vong: quên đi
(2) uông: sâu rộng, ngoài ra còn có nghĩa là tiếng chó sủa
Tang Cẩn vỗ lưng cậu, sửa lại cách xưng hô: "Bọn họ hiện tại chính là ba mẹ em, đừng kêu ba Chu mẹ Chu như thế. Nếu bọn họ nghe em nói như vậy, chắc chắn sẽ không vui, khi đó nhất định sẽ mắng em một trận. Ít nhiều cũng nhờ bọn họ, nếu không em không thể có được hiện tại. Chờ chúng ta tra rõ chân tướng, chị sẽ tới cảm ơn bọn họ."
Chu Tiểu Vạn gật đầu: "Có lẽ do mạng em lớn, hôm đó đúng lúc gặp bọn họ ở mộ. Con trai bọn họ tên Chu Tiểu Hoàn, nghe nói khi mẹ mang thai rất thích ăn cá, tuổi cậu ấy bằng em. Ngày cầu sụp, cậu ấy bất hạnh rơi xuống nước mà chết. Trưởng thôn cho bọn họ ít tiền, kêu bọn họ lặng lẽ mai táng con trai, đừng để lộ ra ngoài. Chuyện đó sau này em mới biết. Khi ấy em ở mộ thấy bọn họ, cũng thấy thi thể của Chu Tiểu Hoàn. Thời điểm tên áo đen kia nghe điện thoại, em liền nhân cơ hội nhảy xuống xe, chạy tới trước mặt bọn họ, kêu bọn họ để thi thể Chu Tiểu Hoàn lên xe, còn em theo chân trở về làm con trai bọn họ. Ban đầu bọn họ có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng đồng ý."
"Khi đó tên hung thủ không nghi ngờ sao? Còn nữa, diện mạo của em và Chu Tiểu Hoàn chắc chắn không giống nhau, người trong thôn cũng không hoài nghi sao?"
"Lúc này nghĩ lại em có thể xác định, kẻ mai táng thi thể kia không phải hung thủ, bằng không, trừ mẹ, em và chị đều không có ở bên trong, hắn ta không thể không biết. Nhưng hắn vẫn đem thi thể chôn xuống đất. Về phần diện mạo, sau khi ba mẹ ôm em về, cả nhà liền lập tức dọn tới nơi khác. Cả nhà bọn em cứ sống như vậy suốt mười mấy năm, mãi đến khi em đi làm mới trở về. Sau đó, có người biết nội tình nên hỏi, ba mẹ liền trả lời khi đó con trai họ chỉ hôn mê, chưa chết. Cách giải thích này trưởng thôn đương nhiên không thể nói gì. Thời gian qua lâu rồi, mọi người cũng không rảnh mà truy cứu. Em cứ trời xui đất khiến như vậy nhặt được mạng về."
Nghe câu chuyện xưa thật dài, Tang Cẩn nhìn cậu, nội tâm vô cùng khó chịu, cô đột nhiên nhớ tới lời cậu vừa nói, giờ phút này, cô thật sự cũng mong như vậy, nếu cậu có thể quên hết những gì đã xảy ra, đó cũng là chuyện tốt.
Cậu như hiểu rõ tâm tư của cô: "Chị, chị yên tâm, trí nhớ của em đặc biệt tốt, từ lần đầu tiên chị xuất hiện ở cục cảnh sát, em đã nhận ra chị. Là chị ngốc, có đứa em lớn như vậy cũng không chịu nhìn cho rõ. Chị thử nghĩ lại đi, nếu không có em chị ra sức giúp đỡ, hòn đá không hiểu tình cảm kia sao lại biết theo đuổi con gái hả?"
Tang Cẩn cẩn thận nhớ lại, sự thật quả nhiên là vậy. Ngay từ đầu, mỗi lần cô xuất hiện ở cục cảnh sát đều bị Bàng Lỗi đuổi đi, là cậu không ngừng ở cạnh cổ vũ cô, kêu cô kiên trì. Cô vẫn nhớ khi đó cậu thích nhất là nói câu tảng đá có thể nở hoa, trên thế giới này không gì là không thể. Lúc ấy, cô còn tưởng mình gặp được một cảnh sát có lòng.
"Bây giờ đến lượt chị em ra trận, giúp em dành được mặt trăng của mình." Tang Cẩn đứng dậy, cầm đĩa táo Thích Nguyệt đã gọt sẵn, đút cho cậu từng miếng.
Chu Tiểu Vạn nhìn hành động này của cô thì muốn ngăn cản, nhưng rồi ngẫm lại cũng cho qua, cậu vừa ăn, vừa nhịn không được mà nói: "Biết vì sao Thích Nguyệt nói em ngốc không? Đều do chị luôn xem em là trẻ con đấy! Nếu sau này em chị không lấy được vợ, chị phải chịu 99,99% trách nhiệm."
Lời này nghe thì có vẻ trách cứ nhưng giọng nói lại tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, tựa như trước đây cậu muốn ăn cái gì, ba mẹ đều sẽ lấy lí do để từ chối, hoặc là kẹo không tốt, hoặc là ăn vào sẽ đau bụng, nói tóm lại là rất nhiều vấn đề. Khi đó cậu sẽ đi tìm chị, chị luôn luôn đồng ý yêu cầu của cậu, cho nên cậu hay lõm bõm theo sau.
Nhưng nghĩ tới Thích Nguyệt, sắc mặt Chu Tiểu Vạn sầm xuống, thở dài: "Nam chính bị thương ở đầu nên mất trí nhớ, sau đó nữ chính phát hiện thì ra mình cũng yêu anh. Cuối cùng nam chính lấy lại trí nhớ, hai người hạnh phúc bên nhau. Tình tiết trong phim không phải đều như vậy sao? Vì sao với em nó lại không phải như vậy?"
Tang Cẩn nhịn không được mà chọc: "Em thật sự muốn mất trí sao? Nếu em mất trí nhớ, sao có thể nhận ra chị? Quả nhiên, trưởng thành rồi chỉ nghĩ tới vợ tương lai, nào quan tâm tới chị mình?"
Chu Tiểu Vạn vừa định phản bác thì thấy Thích Nguyệt đi vào, cô cũng đúng lúc nghe Tang Cẩn nói chuyện, khóe miệng khẽ run, nhịn không được mà nói: "Tôi có lời muốn nói với cậu ấy."
"Được, vậy tôi về trước. Thích Nguyệt, cô giúp tôi trông chừng nó tối nay. Tôi mất khá nhiều máu, bác sĩ kêu phải nghỉ ngơi." Tang Cẩn đứng dậy rời khỏi phòng.
"Đợi đã, tối nay tôi với boss phải đi làm nhiệm vụ, anh ấy đang chờ cô bên ngoài."
Tang Cẩn gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Nhìn Tang Cẩn rời đi, qua một hồi lâu, Thích Nguyệt mới đóng cửa, xoay người trở về giường bệnh. Cô tựa hồ có chút khó xử nên lại tiếp tục gọt táo.
Chu Tiểu Vạn vừa định hỏi liệu cô có giết cậu hay không, cuối cùng vẫn nhịn không được mà giải thích: "Chị tôi chỉ nói đùa thôi, cô đừng để ý."
Thích Nguyệt phớt lờ cậu, chỉ tiếp tục gọt táo. Trong lòng cô thầm nghĩ, làm sao để mở miệng, đem những lời mình muốn biểu đạt nói ra đây!
Từ nhỏ, trong lòng cô vẫn luôn có một người anh hùng, đó là ba cô. Ông ấy là cảnh sát phòng chống tệ nạn xã hội, sau đó đã hy sinh.
Sau khi vào cục cảnh sát, trong lòng cô lại có thêm một anh hùng, người đó kiên nghị trầm ổn như đá, rất đúng mẫu người lý tưởng của cô. Nhưng cô chưa bao giờ dám trực tiếp nhìn vào mắt anh, ánh mắt lạnh lẽo đó như băng, nhưng cho dù có lạnh đến đâu cũng khiến tim cô tan chảy.
Cô không phải nữ chính si tình trong tiểu thuyết, đương nhiên hiểu rõ trong chuyện nam nữ, tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, cho nên cô không bao giờ bày tỏ tấm lòng của mình với anh.
Nhưng điều làm cô bất lực nhất chính là, trong chuyện tình cảm nam nữ, cô thích anh không có nghĩa anh cũng thích cô. Cô thậm chí còn không biết, thích đúng cách là như thế nào.
Thích Nguyệt mãi không quên, Chu Tiểu Vạn là người luôn dành những điều tốt nhất cho cô, thậm chí cậu còn sẵn sàng nhường cơ hội huấn luyện dã chiến, bởi vì cậu biết cô muốn đi. Cô cũng không quên ngày đó ở Hongkong, thời điểm cô bị oan phải đến đồn cảnh sát, cậu chính là người cố ý kiếm chuyện với cảnh sát chỉ bởi vì để cùng cô qua đêm trong đồn. Cô càng không thể quên, lúc Bào Khải Nham đẩy cô từ trên sân thượng xuống, là cậu đã đưa tay bắt lấy cô. Trên núi Đại Hà, lúc Phùng Tân ấn nút trên chiếc điều khiển từ xa, cô là người đứng gần Phùng Tân nhất, cô muốn chạy tới nhưng lại bị cậu giữ chặt. Cậu đẩy cô ra, còn mình chạy tới cứu cậu bé. Nhìn cậu nằm trong vũng máu, trái tim cô đột nhiên vô cùng sợ hãi, tựa như thời khắc biết cha mình qua đời, cái cảm giác như trời sập xuống.
Trong mắt cô, một chàng trai ngây thơ như đứa trẻ không biết từ khi nào đã trở thành một vị anh hùng.
Cô không biết đây có phải tình yêu không? Hoặc nói đúng hơn là, cô không chắc chắn giữa bọn họ là tình yêu sao? Trong ba ngày cậu hôn mê, cô đã hỏi mình không biết bao nhiêu lần, cũng không chắc bản thân đã tìm ra đáp án.
Chu Tiểu Vạn vẫn dựa vào đầu giường, chăm chú nhìn cô gọt táo. Cậu không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy.
Trong phút vô tình, Thích Nguyệt phát hiện cậu nhìn chằm chằm tay cô, khó hiểu hỏi: "Cậu nhìn tay tôi làm gì?"
"Không có gì, tôi chỉ là muốn xem khi nào thì táo sẽ bị nghiền nát thôi. Trước mắt có thể xác nhận, bước đầu tiên là gọt vỏ táo, bước thứ hai, tiếp tục gọt vỏ táo theo hình tròn, bước tiếp theo phải làm thế nào nhỉ?"
Chu Tiểu Vạn nhìn cô, phát hiện mặt cô đã ửng đỏ, chân tay luống cuống, kết quả, ngón tay bị dao cắt trúng, máu tươi lập tức trào ra.
"Sao cô ngốc vậy hả? Tôi chỉ đùa chút thôi, cần gì khẩn trương vậy?" Chu Tiểu Vạn nhanh chóng ngồi dậy, xốc chăn lên muốn xuống giường.
"Đừng cử động, cậu bị thương ở đầu, cẩn thận kẻo mất trí nhớ." Thích Nguyệt trêu ghẹo cậu, nhưng lúc này cô mới phát hiện cậu đã kéo tay cô, đưa ngón tay đang chảy máu vào miệng ngậm.
Thích Nguyệt chấn động, nhiệt độ từ ngón tay truyền tới, nhưng điều đáng sợ nhất là cậu ra sức, tựa hồ muốn nuốt luôn ngón tay của cô. Cảm giác tê dại theo ngón tay truyền thẳng vào tim. Cô lập tức hoảng loạn, dùng sức muốn rút ra, nhưng cậu nắm rất chặt, mãi đến khi chắc chắn không còn máu chảy mới chịu buông cô, quay đầu tìm băng keo cá nhân trên tủ đầu giường giúp cô bịt kín vết thương lại.
Làm xong, Chu Tiểu Vạn mới đứng dậy. Thích Nguyệt ngây ngốc nhìn cậu đỡ vách tường đi vào toilet, bên trong lập tức truyền tới tiếng rửa tay. Không bao lâu, cậu trở ra, trên mặt còn đọng nước. Cậu đi tới cửa, tay vịn tường, dường như đang cố hết sức, cô vội đứng dậy, chạy tới: "Tôi giúp cậu lên giường."
Hai mắt Chu Tiểu Vạn căng lớn: "Cô nói cái gì? Cô giúp tôi lên giường?"
Thích Nguyệt tức giận giơ chân đá: "Cậu có thể nghiêm túc chút không? Tôi đang nói chuyện mà cậu lại trêu đùa, nhanh lên, tôi còn phải đi làm nhiệm vụ."
Chu Tiểu Vạn cười cười, tựa vào người cô, chậm rãi trở về giường, một bên hỏi cô có nhiệm vụ gì.
"Boss nghi ngờ thôn cổ có vấn, khả năng cao liên quan tới tên Song Lang mà chúng ta đang truy bắt. Anh ấy kêu tôi dẫn người bí mật quan sát hai ngày nhưng không cho cục trưởng biết. Nếu cục trưởng tới thăm cậu, hỏi tôi ở đâu, cậu cứ nói tôi luôn ở đây chăm sóc cậu."
Nghĩ nghĩ, Chu Tiểu Vạn không mở miệng hỏi vì sao không để cục trưởng biết. Nhớ lại lời cô vừa nói, cậu truy hỏi: "Đây là chuyện cô muốn nói với tôi sao?"
Thích Nguyệt đỡ cậu nằm xuống, sau đó lui ra, làm như cố tình duy trì khoảng cách với cậu. Chi tiết này lại lần nữa khiến Chu Tiểu Vạn thương tâm.
"Không phải, tôi muốn nói là, nếu lần này chúng ta có thể thành công bắt được Song Lang, chúng ta sẽ... Cái đó... Cái đó... Có thể... Thử một lần..." Thích Nguyệt đột nhiên nói năng lộn xộn, âm thanh cũng dần nhỏ lại. Cô dừng một lát, đột nhiên nghiêm túc nhìn cậu, "Nhưng tuyệt đối không phải kiểu giúp cậu lên giường đâu."
Giọng nói cao lên nửa độ, giành cơ hội mở miệng của cậu, cô thật sự sợ cậu vừa lên tiếng sẽ trêu đùa cô, mặc dù chỉ là vui đùa nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Lần này, Chu Tiểu Vạn không trêu ghẹo, cũng không cười, cậu nhìn cô, sau một hồi mới đáp một chữ chắc chắn:
"Được!"
Danh sách chương