Tần Lục Trác cuối cùng vẫn là không có hối hận.

Trong nhà Úy Lam hiện tại cũng coi như là hiện trường vụ án, nên bọn cô đến đồ rửa mặt cũng không quay về lấy. Tần Lục Trác mang cô về nhà, trên đường tìm một siêu thị 24 giờ, mua vài đồ rửa mặt.

Úy Lam đứng trước kệ để hàng, nghiêm túc xem xét hai cái khăn lông, "Anh nghĩ hồng nhạt đẹp hay xanh nhạt đep?"

Cô vừa hỏi xong, một cánh tay liền duỗi tới, trực tiếp lấy cái khăn mặt màu xanh lam trên giá xuống.

Úy Lam trừng mắt nhìn bóng lưng của anh, thật dứt khoác.

Chờ mọi thứ đều mua xong, thời điểm ở quầy thu ngân, Tần Lục Trác duỗi tay lấy ví tiền, đưa thẻ, Úy Lam lập tức xin lỗi nói: "Đều là đồ của tôi, như thế nào không biết xấu hổ lại để anh trả tiền "

Ai ngờ anh đã đưa thẻ cho nhân viên, sau đó nói, "Tôi cũng không keo kiệt như vậy"

Lời này thế nào lại nghe như, rất ủy khuất? Úy Lam nhớ lại mười bảy tệ kia, ừ, cô hình như quả thực rất keo kiệt đi.

Sau khi hai người mua xong mọi thứ, lại lần nữa lên xe, lần này Úy Lam nhịn không được nói: "Hy vọng tới đây, sẽ không phát sinh chuyện gì nữa"

Tuy cô không phải là một người mê tín, nhưng trong vòng một ngày lại gặp phải nhiều phiền lòng như vậy, cũng không nhịn được nghi ngờ gần nhất có phải là tháng xui của mình hay không.

Mẹ Nghiêm Phong của cô thật ra rất tin thần phật, lúc còn nhỏ hai chị em cô thường xuyên được dẫn đến chùa ăn đồ chay.

Có lẽ, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chính cô cũng nên đi một lần.

Lúc này đã gần đến đêm khuya, bọn cô vốn từ chín giờ đã từ chỗ Tiếu Hàn đi về, kết quả lăn qua lăn lại đến bây giờ, cũng gần một giờ sáng. Có lẽ bởi vì trên đường không có nhiều xe, tiếng động cơ gầm rú trên đường phố vắng vẻ, có chút kiêu ngạo quá phận.

Úy Lam quay đầu, nhịn không được hỏi: "Vội về nhà sao?"

Người đàn ông mím môi, mắt nhìn thẳng về phía trước, lúc cô cho rằng anh sẽ không trả lời mình anh lại hờ hững nói: "Tần Tiểu Cửu còn ở nhà"

Bình thường anh sẽ không về nhà quá muộn, nhưng hôm nay bị các loại sự tình làm chậm trễ.

Úy Lam nhớ tới mèo trắng nhỏ mềm mềm mới sinh kia.

Cô hỏi: "Vết thương của nó đã lành chưa?"

"Lành rồi"

Úy Lam nhìn anh, đột nhiên nhớ tới, cố ý hỏi: "Vẫn là tới bệnh viện kia sao?"

Lần này Tần Lục trác không phản ứng lại cô.

Bất quá anh quả thực không đến bệnh viện thú y đó nữa, bởi vì vị bác sĩ kia lúc sau lại gửi tin nhắn cho anh, ngôn ngữ lộ ra một cổ u oán. Anh vẫn luôn không hiểu cách xử lý loại chuyện nam nữ này, nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì anh tự hỏi cho tới bây giờ vẫn chưa cho nữ bác sĩ đó một chút dấu hiện mờ ám nào, thế nào cô ấy lại đối với anh như chính mình đối xử với cô ấy bội tình bội nghĩa.

Tần Lục Trác không phải là một người đàn ông kiên nhẫn, đặc biệt là với cô gái bản thân cảm thấy không có ý nghĩa, anh thực sự đến ánh mắt cũng lười thả xuống.

Thẩm Phóng từng nói, loại đàn ông như anh, quá mức quyết đoán, đối với phụ nữ cũng là một loại tra(*) khác.

Tra: xấu xa, cặn bã...

Tần Lục Trác lúc đó như thế nào lại trả lời anh ta, tra cái rắm.

Xe lái vào tiểu khu có vẻ có từ mấy năm trước, tiểu khu loại này thường không có thang máy, tầng lầu cung không quá cao. Bảo vệ là một chú lớn tuổi, thấy Tần Lục Trác trở về, còn gật đầu chào hỏi.

Đến khi thoáng thấy ghế phụ có người, mắt của bảo vệ đều trợn tròn.

Còn muốn hỏi, xe đã nhanh như chớp mà đi vào, chỉ còn lại khói xe.

"Không có thang máy, tự đi lên trên đó" Trước khi lên lầu, Tần Lục Trác còn nói phòng trước Úy Lam

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua giày của Úy Lam, một đôi giày cao gót màu đen hồng.

Sặc sỡ, không thực dụng.

Úy Lam bĩu môi, bất quá vừa nãy lúc đi mua đồ người đàn ông này cũng đã nhắc trước. hành lang tiểu khu rất hẹp, hai người cùng đi sẽ có chút chen chúc, Úy lam dứt khoác đi phía sau anh.

Đèn ở hành lang là loại cảm ứng âm thanh, âm thanh vừa vang lên, ánh đèn tự nhiên cũng sáng lên.

Anh đi không nhanh lắm, đặc biệt là đối với đôi chân dài này mà nói.

Mỗi lần đến chỗ ngoặc, luôn dùng dư quang nhìn lướt qua người phía sau. Đi thẳng đến lầu bốn, anh đứng trên hành lang trước cửa phòng.

Mở cửa, mở đèn ở huyền quan.

Lúc Úy Lam đi theo vào, liền thấy anh đang mở tủ giày, quét mắt nhìn một cái, tất cả đều là giày nam, màu đen là chính, xen lẫn mấy đôi giày đen là giày thể thao trắng.

Tần Lục Trác quay đầu lại nhì cô một cái, nhàn nhạt nói: "Chờ"

Anh cởi giày của mình trước, mang dép, vào phòng, một hồi lâu sau cuối cùng cũng đi ra, cầm trong tay một đôi dép của của nam, ném bên chân cô, Úy Lam cúi đầu nhìn thoáng qua, biểu tình như đang nói, tôi mang cái này?

Tần Lục Trác: "Có mang là được rồi"

Nhà anh cũng không có khách khứa gì, có khi nhiều người đến, dứt khoác nói bọn họ mang giày vào thẳng là được, nào có nhiều dép để thay như vậy.

Úy Lam bĩu môi: "Sớm biết như vậy lúc nãy ở siêu thị đã mua một đôi."

Cô nói xong, cúi đầu mang dép, chờ mang xong mới phát hiện, đôi dép kiểu dáng giày xăng-đan này hơi giống với dép trong khách sạn.

Lúc cô ngẩng đầu mới phác giác Tần Lục Trác đang kinh ngạc nhìn mình, có chút kỳ quái.

Ai ngờ người đàn ông chỉ hờ hững liếc mắt nhìn cô, quay đầu, ném xuống một câu: "Cô còn muốn đứng ở chỗ này bao lâu?"

Úy Lam nói câu kia xong thật ra cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng mà người vừa bị nhắc nhở, ách, lại cảm thấy ý kiến này cũng không tồi, còn rất không tồi.

Sau khi bật đèn phòng khách lên, Úy Lam liền nhìn thấy chuồn mèo, không nghĩ tới một đại nam nhân như anh lại nuôi mèo rất cẩn thận. Tần Tiểu Tửu lúc này đang ở trong ổ của mình ngủ mơ mơ màng màng, thấy anh trở lại, mềm mại mà a ô một tiếng, lại vùi đầu ngủ tiếp.

Úy Lam đứng ở phòng khách đánh giá sơ qua, tuy nơi Tần Lục Trác sống chỉ là một tiểu khu cũ, nhưng thiết bị lắp đặt rất tốt, chỗ nào cũng sạch sẽ, nhìn không có chút hơi người.

Tần Lục Trác xoay người đi vào phòng cho khách, cũng may nhà anh có ba phòng ngủ, phòng nhỏ nhất đã được sửa thành thư phòng, vẫn còn dư lại một phòng ngủ chính cùng một phòng cho khách. Phòng cho khách tuy có giường, nhưng không có trải chăn đệm.

Lúc Úy Lam đi tới, liền nhìn thấy anh đang khom lưng tự mình trải chăn nệm.

"Anh có thể nói tôi làm cùng" Úy Lam tiến lên, cùng anh kéo góc chăn.

Tần Lục Trác nhìn thoáng qua cô, "Cô là khách"

Úy Lam hợp tình hợp lí: "Anh có thể không xem tôi là khách"

Ánh mắt Úy Lam lấp lánh mà nhìn Tần Lục Trác, biểu tình tất cả là, mau hỏi tôi, hỏi tôi vậy cô muốn tôi xem cô là cái gì của tôi đi.

Chỉ tiếc, Tần Lục Trác lại lần nữa thật không nhạy bé, anh thật sự là một tên ngốc.

Thật ra anh đối với chuyện nam nữ chỉ là không để bụng mà thôi, lại không phải thật sự ngốc. Anh liếc nhìn cô một cái, trực tiếp đem chăn nhấc lên giũ hai ba lần, trải thẳng xong lại xoay người đi ra ngoài

Sau khi anh rời đi, Úy Lam nhẹ nhàn thở ra một hơi.

Cô cởi áo khoác ra, bởi vì trong phòng không có giá áo, cô trực tiếp đặt nó trên lưng ghế, ngồi xuống mép giường, yên tĩnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bởi vì tầng lầu cũng không cao, phần lớn tầm nhìn đều bị phòng đối diện ngăn trở, chỉ có khung cảnh phía trên như một cái bao đen bao lấy bầu trời đêm, vẫn sạch sẽ như vậy. Giờ phút này, trăng nhô lên cao, ánh trăng rực rỡ chiếu xuống, dừng trên ngọn cây bên ngoài.

Không bao lâu, cửa phòng bị gõ nhẹ hai cái, cô quay đầu, liền nhìn thấy người đàn ông mặt quần áo ở nhà màu xanh nhạt, chỉ chỉ bên cạnh: "Nếu cô muốn tắm, bên cạnh chính là toilet"

Úy Lam yên tĩnh nhìn anh, Tần Lục Trác lại nói: "Trong phòng tôi có toilet, cô yên tâm"

Anh vừa nói xong, cô gái ngồi ở mép giường cong mi cuời mỉm.

Bởi vì quá muộn, Úy Lam lấy đồ rửa mặt mua ở cửa hàng lúc nãy xong liền vào toilet tắm rửa. Chỉ là vừa tắm xong, cô cúi đầu nhìn quần áo bị cởi ra trước đó, áo lông cùng quần dài ngày mai có thể mặc thêm một ngày, nhưng cũng không thể mặc ngủ.

Cô ở phòng tắm tìm một lúc, cũng không tìm ra cái khăn tắm to nào.

Vì vậy, cô trộm đẩy cửa phòng tắm ra một cái khe hở, hướng ra bên ngoài gọi một tiếng.

Vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, nhưng không bao lâu, ngoài cửa phòng tắm truyền đến tiếng bước chân.

"Làm sao vậy?"

Giọng nói đàn ông lãnh đạm, giờ phút này Úy lam nghe xong, lại giống như tiếng trời.

Cô nói: "Tôi không có đồ ngủ"

Cửa phòng tắm lại yên tĩnh một lần nữa, nói một câu chờ xong, lại nghe tiếng bước chân rời đi. Cô nhẹ nhàn thở dài một tiếng, quay đầu lại vừa lúc thấy thân hình trắng tuyết trong gương, mái tóc đen dài xõa trên vai, vô cùng đen nhánh lại trắng bóng, thật sự hợp lại càng thêm xinh.

Cửa phòng tắm lại lần nữa bị gõ vang, bên ngoài nói: "Tôi đưa cô đồ ngủ, vẫn chưa mặc qua lần nào"

"Cảm ơn" Úy Lam đang muốn mở cửa phòng tắm.

Ai ngờ người ngoài cửa còn rốt ruộc hơn cả cô, "Tôi đem quần áo để ở cửa"

Chờ Úy Lam nấp sau cửa thò đầu nhìn ra bên ngoài, ngoại từ áo ngủ được bỏ trong túi giấy đặt trước cửa, đến bóng lưng của người đàn ông cũng không thấy đâu.

Tần Lục Trác tắm xong, bởi vì trong phòng có máy sưởi, nên anh chỉ tùy tiện mặc áo ngắn tay cùng quần dài, một đầu tóc ướt nhẹp đi ra ngoài.

Cầm điện thoại nhìn thời gian, đã mười hai giờ.

Thẩm phóng lúc nãy có gọi điện thoại cho anh, nói anh ngày mai lúc 10 sáng phải gặp một khách hàng, nhắc anh đừng quên.

Vốn muốn sấy tóc, lại nhớ đến cô gái bên cạnh đã ngủ, dứt khoác chỉ dùng khăn lông lau mấy cái, rồi tắt đèn đi ngủ.

Nhưng nhắm mắt không bao lâu, đột nhiên truyền đến vài tiếng đập cửa, anh mở mắt trong bóng tối chờ một lúc, tiếng đập cửa lại vang lên.

Tần Lục Trác bật đèn, rời giường.

Anh mở cửa ra, liền thấy Úy Lam đang ôm gối ngủ đứng trước cửa phòng.

Cô mặc áo ngủ của anh, vì quá rộng, cổ tay áo cùng ống quần đều bị cuộn lên vài vòng, lộ ra cổ tay cùng cổ chân tinh tế trắng nõn.

Tần Lục Trác không mở miệng trước.

Đến khi cô yếu ớt nhìn anh: "Đêm nay tôi sợ, ngủ chung đi"

Nghe xong lời này Tần Lục trác vô cùng ngạc nhiên, trong lòng cũng xẹt qua suy nghĩ, đây mẹ nó là cái quỷ gì vậy, ai ngờ cúi đầu nhìn xuống, liền thấy  mấy ngón chân sáng bóng trên sàn, chân trái nhẹ nhàn dẫm lên chân phải, như là còn chưa ngại đủ, chân trái dẫm xong lại đổi sang chân phải.

Rõ ràng vừa nói xong, lời nói còn đương nhiên như vậy, kết quả ngón chân lại không an phận, cố tình bán đứng cô.

Đáy lòng Tần Lục Trác buồn cười, cô cũng biết sợ ư?

Nhưng nhìn một lúc, anh lại làm một việc đến nghĩ cũng chưa nghĩ đến

Anh cười nhẹ một tiếng, tránh qua một bên: "Vào đi"

Úy Lam ngoan ngoãn ngồi trên giường, nhìn anh lấy chăn dưới ngăn tủ cuối cùng ra, trực tiếp ném xuống sàn nhà, trải một lớp trên mặt sàn, lại đắp lên người một lớp.

Lúc anh đắp chăn xong, thấy Úy Lam ở mép giường còn nhìn anh chằm chằm.

Tần Lục Trác hấc cằm, chỉ vào đầu giường: "Tắt đèn ngủ"

Động tác người đàn ông liền mạch dứt khoác, sự xấu hổ dưới đáy lòng của Úy Lam cũng được giảm bớt.

Đến bây giờ đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, kỳ thật cô cũng tính là đủ dũng cảm đủ kiên cường đi, nhưng đêm nay lại phá lệ mềm yếu, nhưng có lẽ mỗi người đều có tư cách mềm yếu. Đặc biệt là lúc cô gặp chuyện kia, có thể không chút cố kỵ mà thể hiện ra mặt yếu đuối của bản thân với anh.

Úy Lam: "Kỳ thật cũng chỉ có hôm nay có chút không thoải mái"

Người nằm trên sàn "ừ" một tiếng.

Cô tắt đèn, trong phòng liền rơi vào một mảnh yên tĩnh, nhưng lại có tiếng hít thở sinh động, chứng minh sự tồn tại của anh. Úy lam yên tâm nhắm mắt lại, ít nhất nơi này trừ cô ra, còn có một người khác.

Cô không phải một mình.

Úy Lam thiếp đi rất nhanh, khi cô phát ra tiếng hít thở đều, Tần Lục Trác còn đang mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Bên tai chính là tiếng hô hấp của cô, sau một lúc lâu, trong bóng tối phát ra một tiếng cười khẽ.

Đây mẹ nó là chuyện gì.

Thời điểm ngày hôm sau Úy Lam tỉnh lại, là bị một vật nặng đè lên người làm cho tỉnh. Cô mở mắt liền nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe màu xanh thẳm đang nhìn chằm chằm mình, thấy cô tỉnh dậy, kẻ gây họa cư nhiên còn nghiêng đầu, hướng cô meo meo mà làm nũng.

Cô ngồi dậy, đem Tần Tiểu Tửu ôm vào ngực, "Em tính đè chết chị hả?"

Tần Tiểu Tửu meo meo ô một tiếng, Úy Lam dứt khoác đem nó đặt trước mặt mình, hướng nó làm mặ quỷ. Lúc này cô mới chú ý trong phòng sớm không có người khác, vì thế một bên chảy lông cho Tần Tiểu Tửu, một bên thờ ơ hỏi: "Cha em đâu rồi?"

"Meo meo  meo meo meo meo"

Úy Lam gật đầu: "Không có ở nhà?"

"Meo meo meo meo meo meo meo"

"Em cũng không biết sao?"

Một mèo một người, cứ thế nói chuyện với nhau không hề có trở ngại nào.

Đến khi ngoài cửa truyền đến một tiếng cười khẽ, Úy Lam mới xấu hổ nhìn qua, chỉ thấy Tần Lục Tác bỏ tay trong túi, dù bận vẫn ung dung đứng ở cửa, nhìn cô.

"Rời giường ăn sáng"

Anh thấy Tần Tiểu Tửu lại chạy đến trên giường, nên trực tiếp đi tới, chuẩn bị đem tiểu xúc sinh xốc lên, cách xa giường của anh.

Tần Tiêu Tửu biết anh chuẩn bị bắt nó, hùng hổ chui vào  trong lòng Úy Lam, áo ngủ Tần lục Trác quá mức to lớn, ngủ một đêm, nên quần áo có chút không nghiêm chỉnh, lúc này lại bị Tần Tiểu Tửu chui vào, cúc áo ngủ thế mà lại bung ra.

Làm cho nửa đầu vai bị lộ ra ngoài, áo ngực viền ren màu đen liền như vậy bị lộ cũng bị lô ra.

Đường cong lồi lõm quyến rũ hoàn toàn bij lộ ra trước mắt anh

.........

Lời của tác giả:

Tần Tiểu Rượu: Meo meo meo meo meo meo meo ( Cha, con làm có tốt không?)

Trác gia: Tốt lắm
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện