Editor: Zittrasua (Wattpad).
"Là giày sao.” Tưởng Tiểu Bảo cực kỳ kinh hỉ, cầm lấy đôi giày nhỏ, gấp không chờ nổi liền tự mình sỏ chân vào.
Trải qua khoảng thời gian được Ân Âm dạy dỗ, nó đã học được cách tự mình mặc quần áo, đi giày, gần đây thì đang học cách tự tắm rửa.
Tuy rằng ở thời điểm bắt đầu học cũng có khóc lóc náo loạn, nhưng được Ân Âm dạy dỗ lại, nó hiểu chuyện hơn nhiều.
“Ba mẹ ơi, chị hai, nhìn nè nhìn nè, đẹp không.” Tưởng Tiểu Bảo đi giày một bên chân, xung quanh giày có một vòng sáng, nó vô cùng cao hứng.
Loại này giày, đám nhỏ ở nhà trẻ cũng có, Tưởng Tiểu Bảo rất hâm mộ chúng, cũng từng nói với Ân Âm rằng nó muốn có một đôi, Ân Âm nói, chỉ cần nó hiểu chuyện biết nghe lời, thì đợi đến sinh nhật của nó sẽ mua một đôi làm quà sinh nhật cho thằng bé.
Thằng nhóc vẫn luôn mong chờ, mong đợi sinh nhật đến, cuối cùng không nghĩ tới, còn chưa tới sinh nhật, ba ba đã mua trước một đôi đưa cho nó.
Thằng bé thật sự rất vui.
“Cảm ơn ba ba ạ.” Tưởng Tiểu Bảo bổ nhào vào trong lòng ngực Tưởng Kiến Quốc, hôn hắn một cái.
Trước kia Tưởng Tiểu Bảo sẽ không nói lời cảm ơn, đem chuyện người khác cho nó đồ vật gì đều là lẽ tự nhiên, nhưng mẹ nói, người khác đưa cho thằng bé thứ gì, thì phải biết nói cảm ơn.
Con trai đột nhiên trở nên thân thiết, khiến Tưởng Kiến Quốc sửng sốt một chút, khi phản ứng lại, hắn mới vươn ra một bàn tay lớn, xoa đầu con trai.
Nói thẳng ra thì, trong xương cốt Tưởng Kiến Quốc cũng một ít trọng nam khinh nữ, đặc biệt mấy năm về trước, khi Tiểu Bảo còn chưa được sinh ra, hắn chỉ có một đứa con gái, không biết đã bị biết bao nhiêu người thân, đặc biệt là mẹ cùng em trai hắn trào phúng châm chọc bao nhiêu lâu, không chỉ một mình hắn hắn, mà ngay cả vợ hắn cũng bị liên lụy rất nhiều.
Thẳng đến khi Tiểu Bảo sinh ra, bọn họ mới có thể nhẹ nhàng thở phào, đối với đứa con trai này, Tưởng Kiến Quốc vẫn dành nhiều tình yêu thương cho nó hơn là đối với con gái.
Nhưng vợ đã nói, con trai bị bọn họ dành quá nhiều yêu thương, thậm chí còn nuông chiều quá mức, nhưng con cái lại không thân thiết với bọn họ.
Giờ khắc này, Tưởng Kiến Quốc mới ý thức được, trình độ giáo dục con cái của anh thật sự không bằng vợ
Nghĩ vậy, anh lại đem tầm mắt dừng trên người con gái, nghĩ đến lời vợ nói, con bé vì chuyện đi học mà phải đi nhặt chai, cuối cùng phải chịu đựng bạn học cười nhạo, không những vậy còn bị đổ oan là ăn trộm, trong lòng rất hụt hẫng.
Hắn đem bộ váy nhỏ kia lấy ra, ôn nhu nói với con bé: “Tiểu Du, hai ngày nữa là sinh nhật con, ba ba tặng quà sinh nhật cho con trước."
Cũng chính lúc này, Tưởng Kiến Quốc mới nhận ra, nhiều năm qua, trừ bỏ ngày tất niên ra, thì đây là lần đầu tiên hắn mua váy tặng cho con gái.
Tưởng Du có chút ngây ngốc nhận lấy chiếc váy từ trong tay ba.
Tưởng Kiến Quốc tuy là đàn ông, nhưng thẩm mĩ không tệ, lựa kiểu váy rất phù hợp với mấy bé gái, màu vàng nhạt, mang theo tinh thần phấn chấn hoạt bát, trên váy còn có mấy bông hoa nhỏ xinh đẹp điểm ở trên.
Tưởng Du không phải là không hâm mộ những bộ váy xinh đẹp được đám bạn cùng lớp khoác trên người, nhưng cô biết, việc cô thích nhất chính là việc học.
Nhưng này cũng không có nghĩa là cô không thích váy đẹp.
“Thế nào, thích không?”
Tưởng Du vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mặt ôn nhu của Tưởng Kiến Quốc, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng ạ, con thích lắm, cảm ơn ba ba.”
“Vậy con mặc thử đi, để ba mẹ và em xem thử một chút.” Ân Âm cười cười đề nghị.
"Vâng ạ.” Tưởng Du cũng muốn mặc thử váy mới.
Rất nhanh sau đó, Tưởng Du đã mặc chiếc váy mới tinh trên người rồi bước ra.
Trước kia Tưởng Du nhỏ nhỏ gầy gầy, làn da thì vàng như nến, trong khoảng thời gian này, Ân Âm chăm sóc cho có da có thịt, rốt cuộc đã chút dinh dưỡng, tuy cơ thể vẫn chưa hẳn là khoẻ đẹp, nhưng béo hơn một ít, khí sắc cũng tốt lên rất nhiều.
Trong khoảng thời gian ở chung, đã khiến cô nương nhỏ này bớt đi và phần tự ti và yếu đuối.
————Editor: Zittrasua————
Đôi lời của editor Zịt: Học online Ckam Zn quá, đau lưng mỏi gối tê tay mệt não ;-;.
"Là giày sao.” Tưởng Tiểu Bảo cực kỳ kinh hỉ, cầm lấy đôi giày nhỏ, gấp không chờ nổi liền tự mình sỏ chân vào.
Trải qua khoảng thời gian được Ân Âm dạy dỗ, nó đã học được cách tự mình mặc quần áo, đi giày, gần đây thì đang học cách tự tắm rửa.
Tuy rằng ở thời điểm bắt đầu học cũng có khóc lóc náo loạn, nhưng được Ân Âm dạy dỗ lại, nó hiểu chuyện hơn nhiều.
“Ba mẹ ơi, chị hai, nhìn nè nhìn nè, đẹp không.” Tưởng Tiểu Bảo đi giày một bên chân, xung quanh giày có một vòng sáng, nó vô cùng cao hứng.
Loại này giày, đám nhỏ ở nhà trẻ cũng có, Tưởng Tiểu Bảo rất hâm mộ chúng, cũng từng nói với Ân Âm rằng nó muốn có một đôi, Ân Âm nói, chỉ cần nó hiểu chuyện biết nghe lời, thì đợi đến sinh nhật của nó sẽ mua một đôi làm quà sinh nhật cho thằng bé.
Thằng nhóc vẫn luôn mong chờ, mong đợi sinh nhật đến, cuối cùng không nghĩ tới, còn chưa tới sinh nhật, ba ba đã mua trước một đôi đưa cho nó.
Thằng bé thật sự rất vui.
“Cảm ơn ba ba ạ.” Tưởng Tiểu Bảo bổ nhào vào trong lòng ngực Tưởng Kiến Quốc, hôn hắn một cái.
Trước kia Tưởng Tiểu Bảo sẽ không nói lời cảm ơn, đem chuyện người khác cho nó đồ vật gì đều là lẽ tự nhiên, nhưng mẹ nói, người khác đưa cho thằng bé thứ gì, thì phải biết nói cảm ơn.
Con trai đột nhiên trở nên thân thiết, khiến Tưởng Kiến Quốc sửng sốt một chút, khi phản ứng lại, hắn mới vươn ra một bàn tay lớn, xoa đầu con trai.
Nói thẳng ra thì, trong xương cốt Tưởng Kiến Quốc cũng một ít trọng nam khinh nữ, đặc biệt mấy năm về trước, khi Tiểu Bảo còn chưa được sinh ra, hắn chỉ có một đứa con gái, không biết đã bị biết bao nhiêu người thân, đặc biệt là mẹ cùng em trai hắn trào phúng châm chọc bao nhiêu lâu, không chỉ một mình hắn hắn, mà ngay cả vợ hắn cũng bị liên lụy rất nhiều.
Thẳng đến khi Tiểu Bảo sinh ra, bọn họ mới có thể nhẹ nhàng thở phào, đối với đứa con trai này, Tưởng Kiến Quốc vẫn dành nhiều tình yêu thương cho nó hơn là đối với con gái.
Nhưng vợ đã nói, con trai bị bọn họ dành quá nhiều yêu thương, thậm chí còn nuông chiều quá mức, nhưng con cái lại không thân thiết với bọn họ.
Giờ khắc này, Tưởng Kiến Quốc mới ý thức được, trình độ giáo dục con cái của anh thật sự không bằng vợ
Nghĩ vậy, anh lại đem tầm mắt dừng trên người con gái, nghĩ đến lời vợ nói, con bé vì chuyện đi học mà phải đi nhặt chai, cuối cùng phải chịu đựng bạn học cười nhạo, không những vậy còn bị đổ oan là ăn trộm, trong lòng rất hụt hẫng.
Hắn đem bộ váy nhỏ kia lấy ra, ôn nhu nói với con bé: “Tiểu Du, hai ngày nữa là sinh nhật con, ba ba tặng quà sinh nhật cho con trước."
Cũng chính lúc này, Tưởng Kiến Quốc mới nhận ra, nhiều năm qua, trừ bỏ ngày tất niên ra, thì đây là lần đầu tiên hắn mua váy tặng cho con gái.
Tưởng Du có chút ngây ngốc nhận lấy chiếc váy từ trong tay ba.
Tưởng Kiến Quốc tuy là đàn ông, nhưng thẩm mĩ không tệ, lựa kiểu váy rất phù hợp với mấy bé gái, màu vàng nhạt, mang theo tinh thần phấn chấn hoạt bát, trên váy còn có mấy bông hoa nhỏ xinh đẹp điểm ở trên.
Tưởng Du không phải là không hâm mộ những bộ váy xinh đẹp được đám bạn cùng lớp khoác trên người, nhưng cô biết, việc cô thích nhất chính là việc học.
Nhưng này cũng không có nghĩa là cô không thích váy đẹp.
“Thế nào, thích không?”
Tưởng Du vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mặt ôn nhu của Tưởng Kiến Quốc, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng ạ, con thích lắm, cảm ơn ba ba.”
“Vậy con mặc thử đi, để ba mẹ và em xem thử một chút.” Ân Âm cười cười đề nghị.
"Vâng ạ.” Tưởng Du cũng muốn mặc thử váy mới.
Rất nhanh sau đó, Tưởng Du đã mặc chiếc váy mới tinh trên người rồi bước ra.
Trước kia Tưởng Du nhỏ nhỏ gầy gầy, làn da thì vàng như nến, trong khoảng thời gian này, Ân Âm chăm sóc cho có da có thịt, rốt cuộc đã chút dinh dưỡng, tuy cơ thể vẫn chưa hẳn là khoẻ đẹp, nhưng béo hơn một ít, khí sắc cũng tốt lên rất nhiều.
Trong khoảng thời gian ở chung, đã khiến cô nương nhỏ này bớt đi và phần tự ti và yếu đuối.
————Editor: Zittrasua————
Đôi lời của editor Zịt: Học online Ckam Zn quá, đau lưng mỏi gối tê tay mệt não ;-;.
Danh sách chương