Editor: Zịt Trà Sữa OwO (@Zittrasua).
"Cô Lâm, tiền của Chiêu Đệ là nhờ vào việc nhặt chai để đổi lấy, không phải là trộm cắp như lời đã nói, vậy tôi hy vọng học sinh đã bôi nhọ Chiêu Đệ có thể xin lỗi con bé.”
Cô Lâm gật đầu: "Chắc chắn phải như vậy.”
Nói rồi cô lập tức nhờ học sinh khác đi gọi Lâm Nhu Nhu đến đây.
Ân Âm liếc mắt nhìn Lâm Nhu Nhu mặc một chiếc váy xinh đẹp cao ngạo bước vào, thần sắc lãnh đạm.
"Dì ơi.” Lâm Nhu Nhu làm như không nhìn thấy Ân Âm và Tưởng Chiêu Đệ, hướng về phía giáo viên Lâm ngọt ngào gọi.
Gương mặt ôn nhu của cô Lâm mang theo thần sắc nghiêm túc: “Nhu Nhu, đây là trường học, con phải gọi cô là cô giáo Lâm.”
Lâm Nhu Nhu bĩu môi, không tình nguyện, nhưng rốt cuộc vẫn là gọi một tiếng cô Lâm.
Khi biết được Lâm lão sư muốn nó phải đi xin lỗi Tưởng Chiêu Đệ, con nhóc lập tức phản ứng giống như phải ăn pháo đốt tạc.
“Không được, con không xin lỗi nó, nó chính là kẻ trộm.” Lâm Nhu Nhu hung tợn mắng Tưởng Chiêu Đệ.
Ân Âm trầm mặt nói: “Con không có chứng cứ, chính là bôi nhọ.”
Lâm Nhu Nhu vẫn chỉ là một học sinh tiểu học, nào có hiểu được cái gì là chứng cứ, hết thảy đều là dựa vào một cái miệng để nói.
“Dù thế nào thì con cũng không xin lỗi Tưởng Chiêu Đệ.”
Lâm lão sư biết, anh trai, chị dâu chỉ có một đứa con là Lâm Nhu Nhu, khó tránh khỏi sẽ chiều chuộng đứa nhỏ một chút, không nghĩ tới họ lại nuông chiều nó đến mức tính cách cũng ương bướng như thế này.
“Lâm Nhu Nhu, con đã đổ oan cho Chiêu Đệ, vì vậy hôm nay con cần phải cho bạn ấy một lời xin lỗi, nếu không thì cô chỉ có thể mời cha của con đến trường học làm việc.”
Vừa nghe đến hai chữ cha* (ba ba), khí thế của Lâm Nhu Nhu tức khắc héo mòn, nó biết, ở nhà, ba ba là người thương yêu nó nhất, nhưng cũng là người xuống tay nặng nhất, hơn nữa ông ấy rất nghe lời của dì.
Một khi ba ba tới trường học, con nhóc chắc chắn sẽ không tránh được một trận đòn đau.
Lâm Nhu Nhu cuối cùng chỉ đành nắm chặt tay, không tình nguyện nói “Thực xin lỗi”, trước khi rời đi, còn trừng mắt liếc Tưởng Chiêu Đệ một cái.
Ân Âm không để cho Tưởng Chiêu Đệ quay trở lại tiếp tục tự học, mà xin nghỉ phép cho cô bé nghỉ tạm một bữa.
Tưởng Chiêu Đệ đeo cặp sách, ngồi ở ghế sau xe của mẹ, tay nhỏ ôm lấy eo mẹ, còn mặt lại dán vào tấm lưng mẹ, dựa sát vào nhau, mi mắt run run, khóe môi bất giác cong lên.
Hiện tại cô đang ngồi rất rất gần mẹ, gần gũi đến nỗi có thể ngửi được hương thơm đặc biệt của mẹ truyền từ phía trước.
Tưởng Chiêu Đệ rất ít khi được mẹ dùng xe đạp chở đi như vậy, cô nhóc rất quý trọng khoảnh khắc này, cũng rất vui vẻ.
“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy ạ?” Thanh âm của cô bé mềm mại, lại tò mò hỏi.
"Một chút nữa con sẽ biết.”
Tưởng Chiêu Đệ chớp chớp mắt, thật sự không nghĩ ra được mẹ mình sẽ mang cô đi đâu, thẳng cho đến khi xe đạp dừng lại trước ga tàu hỏa.
“Chiêu Đệ, hôm nay chúng ta sẽ về lại thành phố D, để đổi tên cho con.” Ân Âm vừa gửi xe ở lại, vừa đến phòng soát vé để mua vé.
Nơi ở của Tưởng gia là thành phố D, cách thành phố S không xa, nếu đi bằng xe lửa, thì khoảng chừng ba tiếng là đến.
Việc sửa tên lại cho Tưởng Chiêu Đệ, cho đến giờ vẫn luôn là mong muốn của Ân Âm, vừa hay vào hôm nay, thừa dịp Tưởng Chiêu Đệ còn chưa vào trung học, cô vội trở về quê để đổi tên.
Tưởng Chiêu Đệ thẳng cho đến khi Ân Âm mua xong vé, dắt cô tiến vào trong xe lửa, vẫn chưa hề phục hồi lại tinh thần.
"Mẹ, vì sao lại đổi tên ạ?” Tưởng Chiêu Đệ ngây ngốc hỏi.
Ân Âm đối mặt với cô bé, nghiêm túc nói: "Mẹ sẽ không lừa con.
Trước kia đặt cho con cái tên này, là vì mong muốn có thể sinh ra một đứa em trai.
Mẹ biết, hành động của mẹ rất ích kỷ, nhưng hiện tại em trai cũng đã sinh, Chiêu Đệ hẳn nên có một cái tên thuộc về chính mình.”
Tưởng Chiêu Đệ gắt gao ôm lấy cặp trong lòng ngực, nhất thời không biết nói gì.
Từ khi còn rất nhỏ, cô đã biết về ý nghĩa của cái tên này, là khi những lời cười nhạo của bạn học cô bé vang lên, cũng là lúc nói cho cô biết.
Bọn họ nói: Tưởng Chiêu Đệ, tên của cậu nghe cũng hay thật đó nhỉ, chắc chắn là do ba mẹ của cậu không thích dành tiền ra để nuôi một đứa con gái như cậu, chỉ muốn có một đứa em trai, Chiêu Đệ, Chiêu Đệ, ý tứ chính là muốn có em trai..
"Cô Lâm, tiền của Chiêu Đệ là nhờ vào việc nhặt chai để đổi lấy, không phải là trộm cắp như lời đã nói, vậy tôi hy vọng học sinh đã bôi nhọ Chiêu Đệ có thể xin lỗi con bé.”
Cô Lâm gật đầu: "Chắc chắn phải như vậy.”
Nói rồi cô lập tức nhờ học sinh khác đi gọi Lâm Nhu Nhu đến đây.
Ân Âm liếc mắt nhìn Lâm Nhu Nhu mặc một chiếc váy xinh đẹp cao ngạo bước vào, thần sắc lãnh đạm.
"Dì ơi.” Lâm Nhu Nhu làm như không nhìn thấy Ân Âm và Tưởng Chiêu Đệ, hướng về phía giáo viên Lâm ngọt ngào gọi.
Gương mặt ôn nhu của cô Lâm mang theo thần sắc nghiêm túc: “Nhu Nhu, đây là trường học, con phải gọi cô là cô giáo Lâm.”
Lâm Nhu Nhu bĩu môi, không tình nguyện, nhưng rốt cuộc vẫn là gọi một tiếng cô Lâm.
Khi biết được Lâm lão sư muốn nó phải đi xin lỗi Tưởng Chiêu Đệ, con nhóc lập tức phản ứng giống như phải ăn pháo đốt tạc.
“Không được, con không xin lỗi nó, nó chính là kẻ trộm.” Lâm Nhu Nhu hung tợn mắng Tưởng Chiêu Đệ.
Ân Âm trầm mặt nói: “Con không có chứng cứ, chính là bôi nhọ.”
Lâm Nhu Nhu vẫn chỉ là một học sinh tiểu học, nào có hiểu được cái gì là chứng cứ, hết thảy đều là dựa vào một cái miệng để nói.
“Dù thế nào thì con cũng không xin lỗi Tưởng Chiêu Đệ.”
Lâm lão sư biết, anh trai, chị dâu chỉ có một đứa con là Lâm Nhu Nhu, khó tránh khỏi sẽ chiều chuộng đứa nhỏ một chút, không nghĩ tới họ lại nuông chiều nó đến mức tính cách cũng ương bướng như thế này.
“Lâm Nhu Nhu, con đã đổ oan cho Chiêu Đệ, vì vậy hôm nay con cần phải cho bạn ấy một lời xin lỗi, nếu không thì cô chỉ có thể mời cha của con đến trường học làm việc.”
Vừa nghe đến hai chữ cha* (ba ba), khí thế của Lâm Nhu Nhu tức khắc héo mòn, nó biết, ở nhà, ba ba là người thương yêu nó nhất, nhưng cũng là người xuống tay nặng nhất, hơn nữa ông ấy rất nghe lời của dì.
Một khi ba ba tới trường học, con nhóc chắc chắn sẽ không tránh được một trận đòn đau.
Lâm Nhu Nhu cuối cùng chỉ đành nắm chặt tay, không tình nguyện nói “Thực xin lỗi”, trước khi rời đi, còn trừng mắt liếc Tưởng Chiêu Đệ một cái.
Ân Âm không để cho Tưởng Chiêu Đệ quay trở lại tiếp tục tự học, mà xin nghỉ phép cho cô bé nghỉ tạm một bữa.
Tưởng Chiêu Đệ đeo cặp sách, ngồi ở ghế sau xe của mẹ, tay nhỏ ôm lấy eo mẹ, còn mặt lại dán vào tấm lưng mẹ, dựa sát vào nhau, mi mắt run run, khóe môi bất giác cong lên.
Hiện tại cô đang ngồi rất rất gần mẹ, gần gũi đến nỗi có thể ngửi được hương thơm đặc biệt của mẹ truyền từ phía trước.
Tưởng Chiêu Đệ rất ít khi được mẹ dùng xe đạp chở đi như vậy, cô nhóc rất quý trọng khoảnh khắc này, cũng rất vui vẻ.
“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy ạ?” Thanh âm của cô bé mềm mại, lại tò mò hỏi.
"Một chút nữa con sẽ biết.”
Tưởng Chiêu Đệ chớp chớp mắt, thật sự không nghĩ ra được mẹ mình sẽ mang cô đi đâu, thẳng cho đến khi xe đạp dừng lại trước ga tàu hỏa.
“Chiêu Đệ, hôm nay chúng ta sẽ về lại thành phố D, để đổi tên cho con.” Ân Âm vừa gửi xe ở lại, vừa đến phòng soát vé để mua vé.
Nơi ở của Tưởng gia là thành phố D, cách thành phố S không xa, nếu đi bằng xe lửa, thì khoảng chừng ba tiếng là đến.
Việc sửa tên lại cho Tưởng Chiêu Đệ, cho đến giờ vẫn luôn là mong muốn của Ân Âm, vừa hay vào hôm nay, thừa dịp Tưởng Chiêu Đệ còn chưa vào trung học, cô vội trở về quê để đổi tên.
Tưởng Chiêu Đệ thẳng cho đến khi Ân Âm mua xong vé, dắt cô tiến vào trong xe lửa, vẫn chưa hề phục hồi lại tinh thần.
"Mẹ, vì sao lại đổi tên ạ?” Tưởng Chiêu Đệ ngây ngốc hỏi.
Ân Âm đối mặt với cô bé, nghiêm túc nói: "Mẹ sẽ không lừa con.
Trước kia đặt cho con cái tên này, là vì mong muốn có thể sinh ra một đứa em trai.
Mẹ biết, hành động của mẹ rất ích kỷ, nhưng hiện tại em trai cũng đã sinh, Chiêu Đệ hẳn nên có một cái tên thuộc về chính mình.”
Tưởng Chiêu Đệ gắt gao ôm lấy cặp trong lòng ngực, nhất thời không biết nói gì.
Từ khi còn rất nhỏ, cô đã biết về ý nghĩa của cái tên này, là khi những lời cười nhạo của bạn học cô bé vang lên, cũng là lúc nói cho cô biết.
Bọn họ nói: Tưởng Chiêu Đệ, tên của cậu nghe cũng hay thật đó nhỉ, chắc chắn là do ba mẹ của cậu không thích dành tiền ra để nuôi một đứa con gái như cậu, chỉ muốn có một đứa em trai, Chiêu Đệ, Chiêu Đệ, ý tứ chính là muốn có em trai..
Danh sách chương