Cô cô đi rồi, lòng ta buồn bã.
Nghĩ đến lời bà nói với ta, mẫu thân Triệu Yến lúc bà đi đã nắm tay bà không buông, muốn nhờ bà mang đồ. Mẫu thân Thường Di từng lặng lẽ tìm bà trước khi Thường Di vào cung, hỏi Hoàng đế đối đãi Từ Viên Viên có dịu dàng không. Mẫu thân Tần Uyển Chiêu đã âm thầm từ chối một mối lương duyên tốt đẹp đã xem xét rất lâu cho nàng, sợ liên lụy đến nàng đang ở trong cung.
Ai cũng không dễ dàng, ta ma xui quỷ khiến lại muốn đi tìm Hoàng đế.
Ta đi. Ta nghĩ đến lời cô cô nói để tự cổ vũ mình, ta muốn thử xem ta có thể táo bạo một lần trước mặt ngài không.
Đến khi nhìn thấy khuôn mặt Vương công công vui vẻ như trăng tròn, cười đầy nếp nhăn nói ta đợi một lát để bẩm báo, ta lại nhát gan, ta đâu có can đảm nào mà dám khoa tay múa chân trước mặt Hoàng đế chứ, hức hức!
Đợi không lâu Hoàng đế cho ta vào, ta vào cũng chẳng biết làm gì, liền bắt đầu ăn bánh ngọt, cái này ta giỏi.
Vừa ăn vừa cười với ngài.
Ngài ngược lại không vui vẻ đoạt lấy đĩa bánh, cười mắng: “Đừng ăn nữa, biết nàng không có việc thì không tới, nói đi.”
Ta nén khí ở đan điền, chỉnh sửa lời lẽ: “Bệ hạ ngài xem, thần thiếp và mấy người Thuận Tiệp dư vào cung đã lâu, quy củ…”
“Nàng muốn nói thăng vị phải không?” Ngài lại như con giun trong bụng ta vậy.
Thiên Thanh

Ta ngượng ngùng gật đầu.
Cái kiểu hành vi ở dưới mí mắt ông chủ làm cả tháng không có hiệu suất, cuối tháng lại chạy đến trước mặt ông chủ đòi tăng lương như này là lần đầu tiên ta làm, nghiệp vụ còn chưa thạo lắm hơi chột dạ.
Ngài lại rộng lượng, dứt khoát: “Đương nhiên, thăng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế là bốn chúng ta nhẹ nhàng mỗi người thăng một cấp, ta là Huệ Chiêu nghi, bé khổng tước là Thuận Chiêu nghi, Tần Uyển Chiêu là Tiệp dư, Triệu Yến là Tài nhân.
Ta lúc đó bội phần cảm kích ngài, trước mặt ngài lại ăn nửa đĩa bánh, nghĩ ngài cũng không dễ dàng gì, nhìn ta ăn bánh có thể giải tỏa nỗi nhớ cũng coi như ta làm việc thiện tích đức rồi.
Tuy nhiên, không mấy ngày sau ta liền muốn ném trả lại chút cảm kích đó vào mặt ngài.
Câu này thần thiếp đã nói chán rồi: Hoàng đế chó má, ngài mãi mãi chỉ là Hoàng đế chó má!
Hoàng đế chó má đã tuyển tú.
Ngài tự mình chọn chín cô nương xinh đẹp vào cung, trong đó hai Chiêu nghi, ba Tiệp dư, ba Tài nhân, một Tuyển thị.
Thế mà có năm người đều có phân vị cao hơn đường tỷ Yến Yến của ta sao?
Khi ta đi chất vấn ngài, ngài thờ ơ nói lúc bốn chúng ta vào cung ngài không mấy vui vẻ, nên chúng ta khởi điểm đặc biệt thấp. Nếu không phải ngại chúng ta khởi điểm thấp không thể vượt qua chúng ta, lứa tiểu cô nương này ngài đều muốn nâng vị phận lên thêm một bậc.
Xem ngài có thể đến mức nào kìa!
Ngài đúng là chó má, thực sự chó má! Ta mà còn có hảo cảm với ngài thì ta cũng là chó!
Ta tức đến mức ba tỷ muội ở bên cạnh thay phiên an ủi ta, các nàng đều không mấy để tâm, dù sao Hoàng đế triệu người cũng chỉ nói chuyện phiếm, mọi người đều như nhau nên phân vị chênh lệch một hai cấp cũng chẳng có gì đáng tức giận.
Triệu Yến không những không bận tâm mà còn rất vui vẻ, nàng gần đây vẫn luôn rất vui vẻ, chuyện nhỏ này nàng còn không để vào mắt.
Ngày đó cô cô đến tiện thể mang theo một đôi trâm cài mà mẫu thân nàng đã chọn cho nàng, nghe nói đã đặt trong miếu cúng bái đủ bốn mươi chín ngày, đã khai quang. Triệu Yến ngày nào cũng đeo lung lay trước mặt chúng ta.
Chúng ta rất hợp tác lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, khiến nàng nhìn cái gì cũng vui vẻ, thậm chí ngay cả chín cô nương nàng cũng muốn tiến lên truyền thụ kinh nghiệm để khỏi bị Thái hậu đánh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện