Gần đây Hoàng đế lần lượt triệu chúng ta đến bầu bạn, đến nỗi nhóm bốn người liên tiếp mấy ngày cũng không thể tụ tập đủ.
Ngày hôm đó, may mắn thay chúng ta đều rảnh rỗi, thế là bàn nhau cùng ăn lẩu và chơi bài. Thường Di hiếm khi hưng phấn như vậy, trên khuôn mặt tròn trịa đầy vẻ tự mãn muốn mời chúng ta ăn món bánh ngọt nàng mới học được.
Ta thực ra còn hưng phấn hơn cả Thường Di, vì lẩu là một trong những món yêu thích của ta! Ta bận rộn tự mình đến phòng bếp giám sát, nhất định phải đảm bảo búp măng non nhất, thịt bò thái mỏng nhất, còn có dạ dày bò, chả cá viên, lạp xưởng tự làm ở phòng bếp và cả những viên há cảo tôm lộn xộn do ta uy h.i.ế.p các nàng cùng ta nặn.
Triệu Yến và Tần Uyển Chiêu tự mình đi dựng giá treo rồi ngồi đó canh chờ nồi sôi, thỉnh thoảng lại bỏ thêm chút nguyên liệu vào, Thường Di chỉ quan tâm đến những chiếc bánh ngọt nhỏ lần đầu tiên nàng hấp, nhất thời ai nấy đều bận rộn không ngừng.
Chúng ta cười tươi như hoa, cho đến khi đón chào Vương công công với vẻ mặt cũng tươi cười – Hoàng đế chó má triệu kiến ta.
Chết tiệt!
Với ánh mắt cảm thông của ba người, ta theo Vương công công đi xa.
Lúc đi ta thầm g.i.ế.c Hoàng đế ba trăm lần, sau khi gặp Hoàng đế ta ước gì được đè ngài lên giường mà hôn ba trăm hiệp.
Vì ta nhận được một tin tức mừng đến mức không thể cầu xin gì hơn, người nhà ta sắp đến thăm ta rồi!
Hoàng đế ôm ta ngồi trên đùi ngài, vẫn như cũ – dạy ta viết chữ.
Tuy ta hận nhưng nhát gan, trong lòng nghĩ đến búp măng non, dạ dày bò, tay viết chữ vô cùng lơ đễnh.
Hoàng đế cũng nhìn ra, ngài giúp ta vuốt tóc mai rồi nhẹ nhàng hôn lên má ta, mức độ xa lạ khiến ta nhớ ra đến nay ngài đã hai mươi tư tuổi vẫn là một trinh nam. Điều này khiến lòng ta hơi rạo rực, nếu không phải sợ làm ngài sợ hãi, ta có xúc động muốn dạy ngài cách làm người ngay tại chỗ.
Chưa đợi ta nghĩ xong, ngài dừng lại, hỏi: “Nhìn sắc mặt nàng ủ rũ, có ai khiến nàng không vui sao?”
Ta thầm nghĩ trong lòng ngài thực sự chẳng có tự giác tí nào.
Cũng không cần ta đáp lời, ngài tiếp tục nói: “Trẫm đã cho phép Võ Đức Hầu phu nhân Từ Triệu thị vào cung ở cùng nàng một ngày, ngày kia sẽ đến, nàng cũng nhớ nhà rồi phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô cô sắp đến thăm ta rồi!
Ta ngây người một lát, mặt mày hớn hở, ôm đầu ngài hôn một cái rõ kêu!
Ngài cũng ngây người, có lẽ trước đây chưa có ai dám trêu chọc ngược lại ngài.
Phản ứng lại xong liền bắt đầu cười, lấy nắm đ.ấ.m che miệng giả vờ ho nhẹ cũng không nhịn được ý cười, ngược lại khiến ta bị ngài ôm chặt, vì dán vào ngài quá gần, rõ ràng cảm nhận được tiếng cười trầm thấp của ngài theo lồng n.g.ự.c rung động xuyên thẳng vào tai ta.
Hơi ngứa.
Tâm trạng tốt rồi, ta tự nhiên muốn nói chuyện với ngài nhiều hơn.
Ta véo một miếng bánh vừa ăn vừa hỏi ngài: “Bệ hạ ở đây bánh ngọt kiểu dáng rất nhiều, hương vị cũng cực kỳ ngon, trên bàn này cũng luôn có hai đĩa thường xuyên đặt sẵn, chắc hẳn Bệ hạ rất thích ăn bánh?”
Thiên Thanh
Ngài liếc nhìn một cái rồi lắc đầu: “Để đó thành thói quen thôi. Trước đây trẫm tìm được mấy thợ làm bánh nổi tiếng vào cung, vẫn luôn giữ lại.”
Ta hiểu ra. Một người đàn ông có chí lớn, không nghiện những món ăn vặt ngọt ngấy này là chuyện bình thường. Rõ ràng không thích nhưng lại tình nguyện vì những chuyện nhỏ nhặt chi tiết như vậy mà bỏ công sức tìm người, còn có thể là vì sao, đương nhiên là có người trong lòng thích ăn mới làm.
Bây giờ người đó lại không còn nữa.
Ngài không thích ăn, giữ lại cũng lãng phí, ta đường hoàng lại bưng đi.
Về đến nơi không ngoài dự đoán của ta, lẩu đã biến mất.
Ba nữ tử lòng lang dạ sói kia ăn sạch sành sanh, lười biếng nằm trên giường đến một ngụm canh cũng không để lại cho ta.
Không những thế, Thường Di còn tiện tay bưng đi số bánh ngọt ta vừa mang về.
Ôi, ba nữ tử xấu xa!
Ngày hôm đó, may mắn thay chúng ta đều rảnh rỗi, thế là bàn nhau cùng ăn lẩu và chơi bài. Thường Di hiếm khi hưng phấn như vậy, trên khuôn mặt tròn trịa đầy vẻ tự mãn muốn mời chúng ta ăn món bánh ngọt nàng mới học được.
Ta thực ra còn hưng phấn hơn cả Thường Di, vì lẩu là một trong những món yêu thích của ta! Ta bận rộn tự mình đến phòng bếp giám sát, nhất định phải đảm bảo búp măng non nhất, thịt bò thái mỏng nhất, còn có dạ dày bò, chả cá viên, lạp xưởng tự làm ở phòng bếp và cả những viên há cảo tôm lộn xộn do ta uy h.i.ế.p các nàng cùng ta nặn.
Triệu Yến và Tần Uyển Chiêu tự mình đi dựng giá treo rồi ngồi đó canh chờ nồi sôi, thỉnh thoảng lại bỏ thêm chút nguyên liệu vào, Thường Di chỉ quan tâm đến những chiếc bánh ngọt nhỏ lần đầu tiên nàng hấp, nhất thời ai nấy đều bận rộn không ngừng.
Chúng ta cười tươi như hoa, cho đến khi đón chào Vương công công với vẻ mặt cũng tươi cười – Hoàng đế chó má triệu kiến ta.
Chết tiệt!
Với ánh mắt cảm thông của ba người, ta theo Vương công công đi xa.
Lúc đi ta thầm g.i.ế.c Hoàng đế ba trăm lần, sau khi gặp Hoàng đế ta ước gì được đè ngài lên giường mà hôn ba trăm hiệp.
Vì ta nhận được một tin tức mừng đến mức không thể cầu xin gì hơn, người nhà ta sắp đến thăm ta rồi!
Hoàng đế ôm ta ngồi trên đùi ngài, vẫn như cũ – dạy ta viết chữ.
Tuy ta hận nhưng nhát gan, trong lòng nghĩ đến búp măng non, dạ dày bò, tay viết chữ vô cùng lơ đễnh.
Hoàng đế cũng nhìn ra, ngài giúp ta vuốt tóc mai rồi nhẹ nhàng hôn lên má ta, mức độ xa lạ khiến ta nhớ ra đến nay ngài đã hai mươi tư tuổi vẫn là một trinh nam. Điều này khiến lòng ta hơi rạo rực, nếu không phải sợ làm ngài sợ hãi, ta có xúc động muốn dạy ngài cách làm người ngay tại chỗ.
Chưa đợi ta nghĩ xong, ngài dừng lại, hỏi: “Nhìn sắc mặt nàng ủ rũ, có ai khiến nàng không vui sao?”
Ta thầm nghĩ trong lòng ngài thực sự chẳng có tự giác tí nào.
Cũng không cần ta đáp lời, ngài tiếp tục nói: “Trẫm đã cho phép Võ Đức Hầu phu nhân Từ Triệu thị vào cung ở cùng nàng một ngày, ngày kia sẽ đến, nàng cũng nhớ nhà rồi phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô cô sắp đến thăm ta rồi!
Ta ngây người một lát, mặt mày hớn hở, ôm đầu ngài hôn một cái rõ kêu!
Ngài cũng ngây người, có lẽ trước đây chưa có ai dám trêu chọc ngược lại ngài.
Phản ứng lại xong liền bắt đầu cười, lấy nắm đ.ấ.m che miệng giả vờ ho nhẹ cũng không nhịn được ý cười, ngược lại khiến ta bị ngài ôm chặt, vì dán vào ngài quá gần, rõ ràng cảm nhận được tiếng cười trầm thấp của ngài theo lồng n.g.ự.c rung động xuyên thẳng vào tai ta.
Hơi ngứa.
Tâm trạng tốt rồi, ta tự nhiên muốn nói chuyện với ngài nhiều hơn.
Ta véo một miếng bánh vừa ăn vừa hỏi ngài: “Bệ hạ ở đây bánh ngọt kiểu dáng rất nhiều, hương vị cũng cực kỳ ngon, trên bàn này cũng luôn có hai đĩa thường xuyên đặt sẵn, chắc hẳn Bệ hạ rất thích ăn bánh?”
Thiên Thanh
Ngài liếc nhìn một cái rồi lắc đầu: “Để đó thành thói quen thôi. Trước đây trẫm tìm được mấy thợ làm bánh nổi tiếng vào cung, vẫn luôn giữ lại.”
Ta hiểu ra. Một người đàn ông có chí lớn, không nghiện những món ăn vặt ngọt ngấy này là chuyện bình thường. Rõ ràng không thích nhưng lại tình nguyện vì những chuyện nhỏ nhặt chi tiết như vậy mà bỏ công sức tìm người, còn có thể là vì sao, đương nhiên là có người trong lòng thích ăn mới làm.
Bây giờ người đó lại không còn nữa.
Ngài không thích ăn, giữ lại cũng lãng phí, ta đường hoàng lại bưng đi.
Về đến nơi không ngoài dự đoán của ta, lẩu đã biến mất.
Ba nữ tử lòng lang dạ sói kia ăn sạch sành sanh, lười biếng nằm trên giường đến một ngụm canh cũng không để lại cho ta.
Không những thế, Thường Di còn tiện tay bưng đi số bánh ngọt ta vừa mang về.
Ôi, ba nữ tử xấu xa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương