Sau một đêm kinh hoàng như vậy, Hoàng đế cuối cùng cũng xử lý phủ Thừa tướng to lớn, và có đủ lý do để giam lỏng Thái hậu suốt đời, ngay cả đại thần hiếu thảo và cổ hủ nhất trong triều cũng không thể bắt bẻ được nửa chữ sai.
Ngày hôm đó, Hoàng đế phái người đến nhà ta.
Người đến đã đưa Chó Con tới, và truyền lời của ngài cho ta:
Ngài nói rằng từ khoảnh khắc ta biết rõ nguy hiểm mà vẫn nguyện ý đưa ngài cùng trốn thoát khỏi chốn tử địa đó, ngài đã quyết định bỏ qua cho ta rồi, bảo ta yên tâm. Ngài cũng không nỡ thả Chó Con về, nói rằng vì ta đã ra ngoài rồi, trời đất rộng lớn đâu cũng có thể đưa nó đi, nên vẫn giữ nó lại để nó bầu bạn với ta.
Thả một người cũng là thả, mấy người cũng là thả, thế là Triệu Yến, Tiền Mẫn, Thường Di đều về nhà.
Tần Uyển Chiêu và Mã Cẩm Lân như các nàng đã nói, kiên quyết ở lại trong cung.
Ta muốn ra ngoài xem thế giới, mẫu thân ta cứ nhất quyết bảo ta phải dưỡng thương cho lành hẳn, không để lại một vết sẹo nào mới đồng ý cho ta đi.
Thế là ta lại ở nhà một thời gian nữa, những món ta học được từ trong cung, người nhà ta chưa từng nếm thử, ta hầu như ngày nào cũng làm cho họ ăn.
Triệu Yến bận rộn không ngừng, nàng từ nhỏ đã là một cô nương kiêu căng phóng túng, có chuyện gì xảy ra luôn có hai ca ca xử lý, ở trong cung đã kiềm chế hơn nhiều, nhưng bây giờ về nhà thì khác rồi, ngày nào nàng cũng tìm cách để “tình cờ” gặp thống lĩnh Ngự Lâm quân, đối mặt với hắn thì không giống như đối mặt với Hoàng đế, không lâu sau nàng thật sự đã “trói” được người ta về, sau đó dưới sự cho phép của Hoàng đế đã đính hôn.
Triệu Yến dẫn hắn đến thăm ta một lần, gọi Thường Di, Tiền Mẫn cùng ăn một bữa cơm, nhìn nam tử bên cạnh Triệu Yến vẻ mặt ngốc nghếch hạnh phúc, ta âm thầm cầu nguyện đừng có người đẹp trai nào khác xuất hiện trước mặt Triệu Yến nữa, kẻo nàng lại sạch sẽ dứt khoát bội tình bạc nghĩa một lần nữa.
Thường Di trò chuyện với ta một lần, bây giờ nàng ấy gầy đi nhiều rồi, mơ hồ có thể thấy lại dáng vẻ thanh tú kiêu ngạo khi mới gặp, cơ thể nàng lưu lại bệnh mãn tính, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, cay, chua, mọi thứ có vị nặng nữa.
Thiên Thanh
Nàng nói từ nhỏ đã hâm mộ Từ Viên Viên, nàng muốn tìm một người một lòng với nàng, Triệu Yến có thể, nàng cũng có thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mã Cẩm Lân và Tần Uyển Chiêu như bay trong những ngày tiếp theo, liên tục thăng chức, một người thành Quý phi sinh ra một công chúa đáng yêu, một người thành phi thay mặt quản lý việc hậu cung, nhưng đây đều là chuyện về sau rồi.
Tiền Mẫn biết tin ta sắp đi xa, hiếm hoi lắm mới bỏ sách xuống tìm ta, nói muốn đi cùng ta.
Ta nghiêm mặt nói đi cùng ta thì không được lừa ta, điều kiện cũng không bằng ở nhà có thể lúc nào cũng đọc sách hay.
Nàng im lặng một lúc nói không đọc sách thì còn ý nghĩa gì nữa, nàng thà cả đời không lấy chồng cũng không thể rời sách, rồi bỏ ta mà quay về.
Năm nay thực sự rất lạnh, mẫu thân ta nói hai mươi năm rồi chưa từng lạnh như vậy, cánh tay ta đã lành rồi, khoác chiếc áo choàng gấm dày cộp, đi đôi ủng da bông nhỏ, còn cho Chó Con mặc một bộ áo bông.
Ngày ta dẫn Chó Con đi, gặp phải trận tuyết cuối cùng do rét nàng Bân năm nay mang đến, một trận tuyết lớn hiếm có.
Lòng ta cảm thấy gì đó, quay đầu nhìn về phía ngài, giữa trời tuyết mênh mông, một vệt vàng tươi đứng trên vọng lâu cao vút của tường cung, bóng người đó trong tuyết không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng ngài giơ tay về phía ta như thể tạm biệt.
Tuyết rơi lả tả, im lặng không lời rơi xuống vùi lấp tất cả.
Ngài đứng thẳng tắp trong tuyết một mình, lặng lẽ nhìn, không còn động tác nào nữa.
Như thể từ rất lâu rồi ngài đã đứng như vậy, lại như thể ngài chưa bao giờ bước ra khỏi đó.
Đây có thể là lần cuối cùng ta gặp ngài rồi, từ biệt không hẹn ngày gặp lại, ta học ngài cũng giơ tay lên, rồi quay người không còn do dự nữa.
Vừa đi vừa nghĩ, chẳng trách ngài yêu tuyết, đúng là một vũ khí lợi hại cần thiết để ra vẻ, hợp với ngài, không khí được đẩy lên khiến sống mũi ta hơi cay cay.
Tạm biệt nhé.
Ngày hôm đó, Hoàng đế phái người đến nhà ta.
Người đến đã đưa Chó Con tới, và truyền lời của ngài cho ta:
Ngài nói rằng từ khoảnh khắc ta biết rõ nguy hiểm mà vẫn nguyện ý đưa ngài cùng trốn thoát khỏi chốn tử địa đó, ngài đã quyết định bỏ qua cho ta rồi, bảo ta yên tâm. Ngài cũng không nỡ thả Chó Con về, nói rằng vì ta đã ra ngoài rồi, trời đất rộng lớn đâu cũng có thể đưa nó đi, nên vẫn giữ nó lại để nó bầu bạn với ta.
Thả một người cũng là thả, mấy người cũng là thả, thế là Triệu Yến, Tiền Mẫn, Thường Di đều về nhà.
Tần Uyển Chiêu và Mã Cẩm Lân như các nàng đã nói, kiên quyết ở lại trong cung.
Ta muốn ra ngoài xem thế giới, mẫu thân ta cứ nhất quyết bảo ta phải dưỡng thương cho lành hẳn, không để lại một vết sẹo nào mới đồng ý cho ta đi.
Thế là ta lại ở nhà một thời gian nữa, những món ta học được từ trong cung, người nhà ta chưa từng nếm thử, ta hầu như ngày nào cũng làm cho họ ăn.
Triệu Yến bận rộn không ngừng, nàng từ nhỏ đã là một cô nương kiêu căng phóng túng, có chuyện gì xảy ra luôn có hai ca ca xử lý, ở trong cung đã kiềm chế hơn nhiều, nhưng bây giờ về nhà thì khác rồi, ngày nào nàng cũng tìm cách để “tình cờ” gặp thống lĩnh Ngự Lâm quân, đối mặt với hắn thì không giống như đối mặt với Hoàng đế, không lâu sau nàng thật sự đã “trói” được người ta về, sau đó dưới sự cho phép của Hoàng đế đã đính hôn.
Triệu Yến dẫn hắn đến thăm ta một lần, gọi Thường Di, Tiền Mẫn cùng ăn một bữa cơm, nhìn nam tử bên cạnh Triệu Yến vẻ mặt ngốc nghếch hạnh phúc, ta âm thầm cầu nguyện đừng có người đẹp trai nào khác xuất hiện trước mặt Triệu Yến nữa, kẻo nàng lại sạch sẽ dứt khoát bội tình bạc nghĩa một lần nữa.
Thường Di trò chuyện với ta một lần, bây giờ nàng ấy gầy đi nhiều rồi, mơ hồ có thể thấy lại dáng vẻ thanh tú kiêu ngạo khi mới gặp, cơ thể nàng lưu lại bệnh mãn tính, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, cay, chua, mọi thứ có vị nặng nữa.
Thiên Thanh
Nàng nói từ nhỏ đã hâm mộ Từ Viên Viên, nàng muốn tìm một người một lòng với nàng, Triệu Yến có thể, nàng cũng có thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mã Cẩm Lân và Tần Uyển Chiêu như bay trong những ngày tiếp theo, liên tục thăng chức, một người thành Quý phi sinh ra một công chúa đáng yêu, một người thành phi thay mặt quản lý việc hậu cung, nhưng đây đều là chuyện về sau rồi.
Tiền Mẫn biết tin ta sắp đi xa, hiếm hoi lắm mới bỏ sách xuống tìm ta, nói muốn đi cùng ta.
Ta nghiêm mặt nói đi cùng ta thì không được lừa ta, điều kiện cũng không bằng ở nhà có thể lúc nào cũng đọc sách hay.
Nàng im lặng một lúc nói không đọc sách thì còn ý nghĩa gì nữa, nàng thà cả đời không lấy chồng cũng không thể rời sách, rồi bỏ ta mà quay về.
Năm nay thực sự rất lạnh, mẫu thân ta nói hai mươi năm rồi chưa từng lạnh như vậy, cánh tay ta đã lành rồi, khoác chiếc áo choàng gấm dày cộp, đi đôi ủng da bông nhỏ, còn cho Chó Con mặc một bộ áo bông.
Ngày ta dẫn Chó Con đi, gặp phải trận tuyết cuối cùng do rét nàng Bân năm nay mang đến, một trận tuyết lớn hiếm có.
Lòng ta cảm thấy gì đó, quay đầu nhìn về phía ngài, giữa trời tuyết mênh mông, một vệt vàng tươi đứng trên vọng lâu cao vút của tường cung, bóng người đó trong tuyết không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng ngài giơ tay về phía ta như thể tạm biệt.
Tuyết rơi lả tả, im lặng không lời rơi xuống vùi lấp tất cả.
Ngài đứng thẳng tắp trong tuyết một mình, lặng lẽ nhìn, không còn động tác nào nữa.
Như thể từ rất lâu rồi ngài đã đứng như vậy, lại như thể ngài chưa bao giờ bước ra khỏi đó.
Đây có thể là lần cuối cùng ta gặp ngài rồi, từ biệt không hẹn ngày gặp lại, ta học ngài cũng giơ tay lên, rồi quay người không còn do dự nữa.
Vừa đi vừa nghĩ, chẳng trách ngài yêu tuyết, đúng là một vũ khí lợi hại cần thiết để ra vẻ, hợp với ngài, không khí được đẩy lên khiến sống mũi ta hơi cay cay.
Tạm biệt nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương