“Vào được chưa?”
Ta thực sự rất căng thẳng, nắm chặt chăn không buông, run rẩy hỏi.
“Vào được rồi.”
Rồi ngài vén rèm vào, cố gắng giữ bình tĩnh, rũ hàng mi dài không dám nhìn ta.
Thiên Thanh

Ta: “Nói chuyện chút nhé?”
Ngài cười, nhưng không nhìn ta, vén chăn nằm bên cạnh ta, hai chúng ta căng như hai chiếc đũa.
Sự im lặng kỳ quái.
“Nghe cô cô nói ta hơi giống tiểu thư họ Từ, Bệ hạ thấy sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, ta đã muốn tự tát mình một cái, khởi đầu chuyện gì không tốt, sao lại đi nói về tiểu thư họ Từ.
Ngài ngược lại thả lỏng, không hề tức giận chút nào: “Chẳng giống chút nào, nàng nhát gan hơn nàng ấy nhiều.”
Vừa mở lời ngài liền bắt đầu kể với ta: “Trẫm nhớ lần đầu tiên nàng gặp mẫu hậu đã buồn ngủ rồi phải không?”
“Ừm.”
“Viên Viên cũng vậy, nhưng nàng ấy gan dạ hơn nàng, nàng ngủ thẳng luôn.”
Ta đột nhiên nhận ra: “Sao ngài biết lần đầu tiên ta gặp Thái hậu đã buồn ngủ??”
Kinh ngạc đến mức quên cả xưng hô.
“Ngày đó nghe nói mẫu hậu triệu các nàng, trẫm sợ các nàng mới vào cung không biết gì bị người làm khó, nên ở ngoài xem một lát, nếu không người sẽ không dễ dàng tha cho các nàng đâu.”
Ngài nói đến đây thì ngừng, nghiêng đầu nhìn ta.
Ta gần như có thể cảm nhận được lông mi của ngài đang rung động cọ cọ trên mặt ta, tiếng cười khẽ khẽ tê rần rõ ràng như dán vào tai ta mà bò vào.
Kèm theo đó lời nói của ngài cũng từng chữ rõ ràng, mang theo sự thân mật khó tả: “Trẫm biết nàng đang cố tình chọn lời để giở trò khôn vặt, muốn trốn phải không?”
Nói xong không đợi ta phản ứng, ngài ôm đầu ta bắt đầu hôn, rồi một tay khác chống người không nói không rằng đè ta xuống dưới thân.
Ta theo bản năng muốn đẩy, ngài nắm lấy hai cổ tay ta chồng lên nhau ấn vào đỉnh đầu ta, rồi cố chấp dùng tay kia ôm lấy ta hôn, vừa hôn vừa cười: “Hôm nay nàng không đi đâu được đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng nói dịu dàng, hành động bá đạo, thần thái thân mật đôi môi ấm áp, tuy kỹ thuật hôn của ngài tiến bộ thần tốc, nhưng ta không quên ngài là Hoàng đế chó má, hơn nữa lại là một trinh nam.
Thế là ngài điển trai không quá ba giây, sau khi dỗ dành ta rất lâu, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, bản thân ngài lại đỏ bừng mặt: “Ái chà…”
Ta thậm chí quên cả đau, mặt mày khó hiểu nhìn chằm chằm ngài. Ngài: “Ta cũng đau…”

Sau này khi nhớ lại câu này, ta đều cảm thấy mở rộng tầm mắt, tự mình mất mặt thì thôi đi, lại còn cố chấp muốn lấy lại tôn nghiêm, đó chính là lý do ngươi lật qua lật lại hành hạ ta mấy lần sao?
Cả một đêm ngài không ngủ, cũng không cho ta ngủ, buồn ngủ quá.
Sáng sớm tinh mơ, các cung nhân hầu hạ im lặng đứng xếp hàng ngoài cửa đợi ngài dậy.
Ngài không thể ngủ được nữa, bò dậy liền bắt đầu hôn ta, lông mày, má, mũi, mắt, miệng không bỏ qua một chỗ nào, tuy nhẹ nhưng ta vẫn tỉnh, ngài không cam lòng che mắt ta lại hôn thêm một cái: “Nàng cứ ngủ tiếp đi, tỉnh dậy rồi hãy đi.”
Đợi ngài đi rồi ta hoàn toàn tỉnh táo, lập tức bật dậy khỏi giường, ôm chăn ngồi ngay ngắn, trải nghiệm này… ưm…
Hiếm thấy, ta đã suy nghĩ lại cuộc đời mình, tuy sau khi ngài tích cực bù đắp đã tốt hơn nhiều, nhưng, nói thật ta chưa từng thấy ai ngây ngô hơn ngài.
Bạn bè biến thành bạn tình, kỹ thuật của ngài lại không tốt, phải làm sao đây? Trợ giúp khẩn cấp!
Nhưng vấn đề này không phải là điều ta cần cân nhắc cấp bách nhất hiện tại, các tỷ muội của ta mới là ưu tiên hàng đầu. Bởi vì khi ta trở về cung, rõ ràng cảm thấy không khí đã thay đổi.
Trên con đường Ngự hoa viên thường đi này, trước đây các cô nương ngắm hoa ngắm trăng, khi ta đi qua, nhất loạt nhìn chằm chằm ta mà ngắm.
Những tiểu cô nương đang nhảy múa, khi ta đi qua, vặn m.ô.n.g không nhảy nữa, chân nhỏ bước một cái là quay về.
Tiểu cô nương đang đàn Phượng cầu hoàng rất hay, khi ta đi qua, tiếng đàn đột nhiên thay đổi, sắc lạnh vô cùng.
Về đến cung cũng không có ai đón ta, Thường Di chắc lại buồn rồi, nhưng hiếm thấy Tần Uyển Chiêu cũng không đến thăm ta, Triệu Yến cũng đóng cửa.
Ta hỏi hai tiểu nha đầu Thúy Trúc và Hồng Mai tìm hiểu tình hình, biết được ba người họ chiều hôm qua biết ta đi thị giá thì như thường lệ đợi ta, đợi ta một đêm không ngủ, Thường Di và Triệu Yến mắt đỏ hoe, Tần Uyển Chiêu cũng hơi buồn bã, lúc rạng đông mới nghe nói Hoàng đế đã thượng triều thì mới quay về.
Ta đi thăm Triệu Yến, băn khoăn không biết an ủi tỷ ấy thế nào, kết quả thấy dưới giường nàng rải rác vỏ hạt dưa, còn Triệu Yến đang ngủ ngáy khò khò.
Ta có dự cảm không lành, về chính điện xem quả nhiên bàn ta lộn xộn, hạt dưa tỷ tỷ tặng ta mất đi một nửa, cạnh bàn bốn cái ghế có ba cái chất đầy vỏ hạt dưa.
Ta ôm ngực, ba nữ tử này căm hận thật lớn, trả thù thật tàn nhẫn.
Cái đồ ngốc nghếch Thúy Trúc kia lại ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, nàng mặt mũi chính trực nói: “Thuận tiểu chủ không cho chúng ta dọn dẹp, nói là cố ý để lại cho ngài hôm nay về xem.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện