Cùng ngày, Thịnh Viễn Thời và Nam Đình phải quay về thành phố G, cơ trưởng của chuyến bay là Benson, cơ phó là Tùng Lâm. Hai người họ đều là học trò của Thịnh Viễn Thời, thân thiết với Nam Đình như thể “yêu ai yêu cả đường đi” vậy, đặc biệt Benson còn là bạn cũ của Nam Đình, vừa nhìn thấy Nam Đình là liền tíu tít không thôi, nhiệt tình đến mức khiến Thịnh Viễn Thời gai mắt, cuối cùng phải lên tiếng: “Hình như cậu phải lên tiếp nhận máy bay rồi đấy, hay là để tôi lên làm thay cậu?”

Suýt chút nữa Benson đã thốt lên “Good good!” (Được, được!), nhưng ngẩng đầu thấy ánh mắt Thịnh Viễn Thời nhìn mình không mấy thân thiện, anh ta vội vàng đáp: “Need not!” (Không cần!)

Trước khi đi, Tùng Lâm còn nhỏ giọng nói với Nam Đình: “Lát nữa lên khoang điều khiển chơi!”





Nam Đình chỉ cười chứ không nói gì.

Thịnh Viễn Thời nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, giả vờ như không nghe thấy gì, cũng chẳng nhìn thấy gì hết.

Đợi hai cậu học trò của anh đi chuẩn bị cho chuyến bay, thấy anh không nói lời nào, Nam Đình mới hỏi: “Làm sao thế?”

Vậy mà Thịnh Viễn Thời lại đáp: “Ghen.”

Nam Đình cười nhìn anh, “Đang tăng thêm lòng tự tin cho em à?”

Thịnh Viễn Thời không đáp mà hỏi lại: “Ngày trước cậu ta cũng nhiệt tình với em như thế à? Ý anh là Benson ấy.”

Nam Đình gật đầu, “Phải, hồi đấy anh quá bận, toàn là Benson đưa em đi chơi, nhà hàng em chọn hôm sinh nhật anh, là do anh ấy gợi ý đấy, bọn em còn đi ăn thử nữa cơ.”

Sao trước kia anh không biết, học trò của mình lại gần gũi với Nam Đình như vậy? Thịnh Viễn Thời nói bằng giọng chua loét: “Hai người chơi cũng hợp cạ đấy nhỉ?”

“Bọn em chênh nhau ít tuổi mà.”, nói xong, Nam Đình ngẩng mặt quan sát phản ứng của Thịnh Viễn Thời, quả nhiên thấy anh nhíu mày, cô cười bảo: “Em đùa đấy.”, rồi lập tức lấy lòng anh Bảy của cô, “Bọn em có thân hơn nữa thì cũng chỉ là bạn thôi, từ đầu đến cuối em chỉ thích một mình anh. Anh quên rồi à, bao nhiêu sở thích của anh đều là do em hỏi anh ấy mới biết đấy chứ.”

Thịnh Viễn Thời vốn vẫn còn hoài niệm những ngày được cô theo đuổi và tỏ tình, trong nhất thời bị cô lấy lòng một cách dễ dàng. Anh cầm tay cô, bất giác miết mạnh lên huyệt hổ khẩu của cô, một lần, rồi lại một lần nữa, tự nhiên, vô cùng thân mật.

Nam Đình nghiêng đầu tựa lên bả vai anh, “Cảm ơn anh, anh Bảy.”

“Hửm?”, Thịnh Viễn Thời thoáng thất thần, đến khi hiểu ra là cô đang nói đến chuyện ở Linh Tuyền Tự, anh nói: “Không cần nói cảm ơn với anh Bảy.”

“Năm năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên em nhìn thấy bố, bố gầy đi nhiều, cũng già đi, nhưng chỉ cần bố còn ở đó, em mới cảm thấy mình không mồ côi.”, hốc mắt Nam Đình nóng lên, “Ngoài bố với dì út ra, em chẳng còn gì cả.”

“Em còn có anh.”, Thịnh Viễn Thời ôm cô vào lòng, “Người nhà của anh cũng là người nhà của em, chắc là em cũng nhận ra, bố mẹ anh thích em cực kỳ.”

“Đấy là vì họ yêu anh, tôn trọng anh, bằng không mới lần đầu gặp mặt, làm sao mà họ đã thích em được. Nhưng dì em với anh thì…”

“Thái độ của phụ huynh nhà trai với phụ huynh nhà gái vốn không giống nhau mà, phụ huynh nhà gái muốn thử thách nhà trai là chuyện bình thường, nhưng em đã nghe nói có cô gái nào bị thử thách chưa?”, Thịnh Viễn Thời an ủi cô, “Chờ dì út xác định anh đáng để nương tựa, có thể chăm sóc tốt cho em, tự nhiên dì sẽ chấp nhận anh thôi.”

Nam Đình hỏi theo bản năng, “Thế phải đợi đến bao giờ?”

Thịnh Viễn Thời trêu cô, “Sốt ruột được gả cho anh thế à?”

Nam Đình hơi xấu hổ, nhưng vẫn hỏi: “Anh ba mươi tuổi rồi đấy, không sốt ruột à?”

Thịnh Viễn Thời cười, ôm chặt lấy cô, “Đương nhiên anh sốt ruột rồi, anh còn mong được đưa em đến cục dân chính lĩnh giấy đăng ký ngay ấy chứ, để được pháp luật bảo vệ.”. Tuy nhiên, từ chuyện của Nam Gia Thanh trước kia, anh không muốn phạm phải sai lầm như Tư Đồ Thắng Kỷ, đến cả Thịnh Tự Lương cũng nhắc anh: “Con bé còn mỗi hai người thân, không thể để con bé vì ở cạnh anh mà mất đi họ được.”

Thế nên, Thịnh Viễn Thời mới nài nỉ sư thầy Tĩnh Dạ, để Nam Đình được gặp Tư Đồ Thắng Kỷ một lần, dù không nói lời nào, chỉ cần để Nam Đình được nhìn sư thầy Tùy Viễn từ một nơi xa thôi cũng được. Còn để thuyết phục được Nam Gia Dư, có lẽ cần thêm chút thời gian. Thịnh Viễn Thời thở dài, nửa đùa nửa thật: “Chờ qua được cửa của dì út, nhớ bồi thường anh cho tử tế đấy.”

Nam Đình nhìn anh chằm chằm, “Bồi thường gì?”

Thịnh Viễn Thời cười cười ghé vào tai cô, thì thầm câu gì đó, hai tai Nam Đình lập tức đỏ bừng lên. Cô ngượng ngùng vùi mặt vào lồng ngực Thịnh Viễn Thời, nhưng anh vẫn nghe thấy cô nói: “Tùy anh.”

Đây mới là Man Man của anh, to gan, mà lại rất kiên định. Thịnh Viễn Thời nở một nụ cười vô cùng thỏa mãn.

Đúng giờ làm thủ tục đăng ký, đúng giờ cất cánh. Khi máy bay vào trạng thái ổn định, Thịnh Viễn Thời hỏi cô: “Muốn vào khoang điều khiển chơi không?”

Nam Đình lắc đầu: “Có phải anh lái đâu.”. Trước kia muốn vào khoang điều khiển là vì anh ở bên trong, hiện giờ cô đang ngồi cạnh anh, vào đó làm gì nữa. Với lại, đây là lần đầu tiên họ đi cùng nhau trên một chuyến bay khi Thịnh Viễn Thời không làm nhiệm vụ, Nam Đình không nỡ phí phạm dù chỉ một phút, tưởng tượng suốt thời gian qua anh không được nghỉ ngơi tử tế, hai đêm trông trong viện cũng gần như không ngủ, cô ân cần bảo: “Mình chợp mắt một lát đi.”

Thịnh Viễn Thời nghiêng người chắn tầm mắt của vị khách ở hàng ghế bên, hôn cô một lúc lâu, “Em có ngủ được đâu, chợp mắt cái gì?”

Nam Đình đau lòng xoa má anh, “Em không muốn anh mệt quá.”

Thịnh Viễn Thời dùng hai tay ôm cô vào lòng, cùng cô nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, “Anh sẽ điều chỉnh, đừng lo.”

Nam Đình dựa lưng vào lồng ngực anh, “Anh có sợ không?”

“Chuyện em không ngủ được ư?”

“Vâng.”

“Sợ.”, Thịnh Viễn Thời ghé vào tai cô nói: “Sợ không tốt cho cơ thể em, sợ gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của em. Man Man, mình đã bỏ lỡ năm năm rồi, anh hy vọng mình được ở bên nhau nhiều hơn cái năm năm đấy.”

Nam Đình rất muốn nói cho Thịnh Viễn Thời biết, trước đó cô đã bàn bạc xong việc bắt đầu trị liệu với Tang Chất rồi, nhưng nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm mưa hôm ấy, cô không tài nào mở miệng được.

Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, Thịnh Viễn Thời hỏi: “Tang Chất từng đưa ra đề nghị giúp em trị liệu đúng không?”

“Từ trước, anh ấy chỉ nghĩ là em bị mất ngủ, đến khi chúng mình gặp lại nhau, em mới nói cho anh ấy biết là em hoàn toàn không ngủ được, em muốn được điều trị.”

Thịnh Viễn Thời cúi đầu nhìn cô, “Vì anh à?”

Nam Đình cụp mí mắt, “Em sợ… anh ghét bỏ em.”

Cô gái anh yêu như nàng tiên Tinker Bell nhảy múa trong đêm, cô đơn, tịch mịch, sao anh có thể ghét bỏ chứ?

Thịnh Viễn Thời kiên định nói: “Bất kể em như thế nào, anh cũng đều yêu.”

Mấy năm gần đây, Nam Đình hay thích nhìn về phương xa, cầu nguyện rằng giữa những ánh hào quang rực rỡ, có thể tìm thấy dấu vết của Thịnh Viễn Thời. Nhưng bóng lưng tưởng là của anh, lại chẳng phải anh. Sau đó, như tỉnh mộng, cô lặng lẽ rơi lệ, tựa giọt mưa rơi xuống giữa những đám mây. Giờ phút này, rốt cuộc cô cũng đợi được tình yêu của Thịnh Viễn Thời.

Nam Đình xoay người ôm lấy anh, ngả đầu lên vai anh, “Anh Bảy, em yêu anh.”

Tư Đồ Nam đã từng nói rất nhiều câu thích, nhưng đây là lần đầu tiên Nam Đình nói lời yêu với anh.

Lòng Thịnh Viễn Thời như được trải kín lụa mềm, anh dùng giọng nói dịu dàng trầm thấp mà đáp lại: “I love you too.”

Thời gian sau đó, Nam Đình vùi đầu đọc sách. Từ khi biết cô không giống người bình thường, lại qua hai đêm trông cô ở bệnh viện, xác định quả thật cô không ngủ được, Thịnh Viễn Thời tự thuyết phục mình, cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi, không được canh cô chằm chằm, như vậy vừa khiến mình mệt mỏi, vừa khiến cô cảm thấy áp lực. Thế nên, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng khuỷu tay thì vẫn chạm vào cô, như thể lúc nào cũng có thể cảm nhận được cô ở bên cạnh. Thỉnh thoảng, vì phải giở sách, tay Nam Đình thoáng dời đi chốc lát, nhưng sau đó lại kề sát bên anh, vậy nên khóe miệng Thịnh Viễn Thời vẫn giữ mãi nụ cười vui vẻ ấy.

Lúc máy bay đi được nửa hành trình, Nam Đình bỗng khẽ lay tay Thịnh Viễn Thời, nhỏ giọng gọi anh: “Anh Bảy?”

Liên tục một tuần không được nghỉ ngơi tử tế, Thịnh Viễn Thời mơ màng ngủ thiếp đi, nghe thấy Nam Đình gọi, anh mở mắt ra, “Sao thế, muốn đi vệ sinh à?”, hoàn toàn là đáp lại theo bản năng, không chút suy nghĩ.

Nam Đình ngượng nghịu, “Chuyện đấy tự làm cũng được mà.”

Thịnh Viễn Thời cười, “Thế làm sao, muốn ôm một cái à?”, nói xong liền giang hai cánh tay ra.

Nam Đình lại nói: “Em hơi khó chịu.”, thấy nụ cười trên môi Thịnh Viễn Thời vụt tắt, cô bảo: “Em thấy ù tai quá.”

Bình thường trong quá trình máy bay hạ độ cao, áp suất trong cabin sẽ tăng lên, một số hành khách gặp hiện tượng ù tai là chuyện bình thường. Thế nhưng, phản ứng đầu tiên của Thịnh Viễn Thời là đưa tay lên xem đồng hồ, xác định máy bay đang bay ở độ cao ổn định, đáng lẽ ra áp suất trong cabin phải ở mức ổn định chứ, “Bị bao lâu rồi?”

“Hơn mười phút.”, lúc có cảm giác ù tai rõ ràng, cô lập tức để ý thời gian. Mới đầu còn tưởng do máy bay xóc nảy, kết quả là khi máy bay đã hết xóc, tình trạng không hề giảm bớt, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, lúc ấy cô mới không nhịn được phải đánh thức Thịnh Viễn Thời.

Thịnh Viễn Thời lại chẳng có cảm giác gì, bằng kinh nghiệm bay của mình, anh đoán, đến cả anh còn không cảm giác được, thì đội bay và tổ tiếp viên hẳn là cũng không thấy gì. Thấy sắc mặt Nam Đình không tốt lắm, anh liền cởi đai an toàn, đưa cô vào khoang điều khiển. Năm phút sau, tình trạng ù tai của Nam Đình không hề được cải thiện, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nữa.

Thịnh Viễn Thời chỉ thị cho Benson: “Liên hệ với trung tâm chỉ huy, bảo kỹ sư Kiều nghe máy.”

Viên kỹ sư lập tức tới, nắm được tình huống trên máy bay, anh ta hỏi bằng giọng không mấy chắc chắn: “Chỉ mỗi em gái Nam Đình cảm thấy ù tai á? Thịnh lão…”, anh ta sửa lời đúng lúc, “Thịnh tổng, cậu không cảm thấy à?”

Nam Đình nhận ra giọng nói kia, giống như là… Cô kinh ngạc, “Anh Kính Tắc?”

Thịnh Viễn Thời tạm không đáp lời cô, anh nói với Kiều Kính Tắc ở trung tâm chỉ huy: “Cả tôi lẫn đội bay đều không cảm thấy có gì bất thường.”

Kiều Kính Tắc nói: “Cậu kiểm tra lại xem, các thông số hiển thị ở buồng lái, áp suất trong cabin, thông số tốc độ thay đổi áp suất trong cabin có ở mức ổn định không.”

Thịnh Viễn Thời đích thân kiểm tra, “Các thông số ổn định.”

Kiều Kính Tắc tiếp tục: “Kiểm tra động cơ xả khí nén, van tiết lưu, van xả khí nén, vẫn hoạt động ổn định chứ?”

Thịnh Viễn Thời vẫn tự mình kiểm tra, “Kiểm tra thấy van xả khí nén bên phải (ENG BLEED2) đang dao động ở biên độ lớn.”

Vì thế, Kiều Kính Tắc chỉ thị: “Đóng van xả phải lại, bật van xả ba ngả lên, rồi xem hiện tượng ù tai có giảm không.”

Sau khi thao tác, Thịnh Viễn Thời không trả lời ngay, để qua hai phút rồi mới hỏi Nam Đình: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”

Nam Đình cũng không vội trả lời, cô nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt lại cảm nhận một lát rồi mới đáp: “Đỡ hơn rồi.”

Benson và Tùng Lâm đều thở phào nhẹ nhõm.

Thịnh Viễn Thời xoa đầu cô rồi nói, “Đã tắt van xả phải, bật van xả ba ngả, xác nhận hiện tượng ù tai đã giảm.”

Kiều Kính Tắc cũng thở phào: “Đã rõ, chặng sau của hành trình duy trì sử dụng van xả đơn, chú ý giữ độ cao bay, sau khi máy bay hạ cánh, tôi sẽ sắp xếp xử lý.”

Thịnh Viễn Thời bảo Benson xin điều chỉnh độ cao với trung tâm chỉ huy.

Trở lại cabin, Nam Đình nói: “Chỗ ngồi ở khoang điều khiển trông còn chẳng thoải mái bằng ghế ở khoang hạng nhất, thiệt thòi cho anh rồi.”

Vốn còn đang lo lắng cho cô, nghe thấy thế, Thịnh Viễn Thời liền cười, “Anh làm cơ trưởng, ngồi chỗ đấy không phải để hưởng thụ, thư thái quá, em không sợ anh ngủ gật à!”

Nam Đình bĩu môi làm nũng.

“Còn thấy khó chịu chỗ nào không? Không được giấu anh.”

“Không sao thật mà, anh đừng có lo.”

Thịnh Viễn Thời thấy sắc mặt cô đã tốt hơn, liền để cô dựa vào lòng mình nghỉ ngơi.

Một lát sau, Nam Đình chợt hỏi: “Vừa nãy anh không cảm thấy một chút gì à?”

Thịnh Viễn Thời đang nghĩ, tại sao mình không cảm thấy gì, Benson và Tùng Lâm cũng không, chỉ mỗi cô là có cảm giác rõ ràng như vậy. Có điều, để cô không lo lắng, anh nói: “Chắc là do anh có tuổi rồi.”

Nam Đình cười xì một tiếng, nghĩ lại tình huống vừa rồi, cô bảo: “Không ngờ anh Kính Tắc lại là kỹ sư bảo dưỡng.”

“Nghe đến Nghê Trạm của Hải Hàng bao giờ chưa?”

“Vị tổng kỹ sư chỉ cần nghe động cơ là biết lỗi đấy ư?”

“Đấy là thầy của Kiều Kính Tắc.”, thấy Nam Đình mở to hai mắt, Thịnh Viễn Thời cười, “Không ngờ cậu ta là người biết về máy bay phải không? Nếu không phải cậu ta giúp anh giải quyết vô số trục trặc kĩ thuật, anh cũng không tin lắm.”

***

Máy bay hạ cánh lúc trời đã xẩm tối. Thịnh Viễn Thời không đưa Nam Đình về tiểu khu Hàng Thiên, mà lái xe về phía nhà của Nam Gia Dư. Nam Đình hỏi anh: “Em không về chỗ dì út có được không?”

Thịnh Viễn Thời cầm lái bằng một tay, tay kia thì nắm lấy tay Nam Đình, “Không phải mình đã thống nhất rồi à, về thành phố G, em sẽ đến nhà dì út ở một đêm, để dì biết là em đã xuất viện rồi, đỡ cho dì phải lo lắng, nếu không mình vội vàng về làm gì, ở lại thành phố A một đêm sướng hơn.”

Đúng vậy, lúc Nam Đình bảo sau khi xuất viện sẽ đến thành phố A, Thịnh Viễn Thời bèn thương lượng như vậy với cô.

Nói cho cùng thì Nam Đình vẫn nghe lời anh nhất, cô phụng phịu đáp: “Thôi được rồi.”

“Ngoan.”, giọng điệu vô cùng cưng chiều.

Tới trước nhà Nam Gia Dư, Thịnh Viễn Thời nói: “Quãng đời còn lại, anh sẽ trân trọng em bằng mọi giá, sẽ không để em phải chịu khổ nữa, nhưng cửa ải này của dì em, em phải giúp anh cùng vượt qua, được không?”

Nếu đã quyết định cùng nhau đối mặt, đương nhiên Nam Đình sẽ không lùi bước, cô đáp: “Được ạ.”

Thịnh Viễn Thời hôn lên trán cô, rồi đưa cô lên tầng.

Nam Gia Dư ở nhà, vừa mở cửa ra nhìn thấy Nam Đình đứng cạnh Thịnh Viễn Thời, dì thoáng sững sờ.

Thịnh Viễn Thời khẽ huých sau lưng Nam Đình một cái, cô mới chần chừ gọi một tiếng: “Dì.”

Thịnh Viễn Thời tiếp lời: “Luật sư Nam, Nam Đình xuất viện rồi, cháu đưa cô ấy đến đây.”

Vẻ mặt Nam Gia Dư không chút thay đổi, dì chỉ hỏi: “Có vào ngồi một lát không?”

Nam Đình nghiêng đầu nhìn Thịnh Viễn Thời, có một chút muốn anh đi vào, không hiểu sao, cô lại hơi sợ Nam Gia Dư.

Đối với sự dè dặt của cô, Thịnh Viễn Thời nhận ra ngay, nhưng anh vẫn nói: “Cảm ơn luật sư Nam, cháu không vào đâu ạ.”, trước khi về, anh nói với Nam Đình: “Sáng mai anh đến đón em ra sân bay.”

Chờ anh đi rồi, Nam Đình mới đi vào cửa trước cái nhìn chăm chú của Nam Gia Dư. Thấy cô không thoải mái như trước, trong lòng Nam Gia Dư cũng cảm thấy hơi khó chịu, dì bảo: “Lại đây ăn cơm.”

Nam Đình nhìn bốn món mặn một món canh còn nguyên trên bàn, ngay lập tức hiểu ra tại sao Thịnh Viễn Thời nhất quyết phải đưa cô về đây. Bởi vì tuy Nam Gia Dư không gọi một cuộc điện thoại nào, cũng không xuất hiện sau khi cô tỉnh lại, nhưng vẫn biết hôm nay cô ra viện, còn ở nhà chờ cô nữa.

Bất chợt, Nam Đình cảm thấy vô cùng áy náy, cô cúi đầu nói: “Con xin lỗi, dì út.”

Nam Gia Dư biết cô đang muốn xin lỗi cho thái độ chống đối của mình hôm nọ. Đừng nói cô không có gì sai, kể cả có thật sự sai, thì sau khi cô qua khỏi cơn bệnh nặng, Nam Gia Dư cũng không nỡ nặng lời, “Không cần xin lỗi, chỉ cần con không làm loạn lên trong lúc dì thử thách Thịnh Viễn Thời là được.”

Nam Đình ngẩng phắt đầu lên nhìn dì, “Dì út, ý của dì là, dì chịu cho anh ấy cơ hội ạ?”

“Nếu dì không chịu, con có nghe không?”, Nam Gia Dư liếc xéo cô một cái, “Dì không muốn giống bà ngoại con, vì một tên đàn ông mà đánh mất con gái.”

Nam Đình lập tức đi đến trước mặt Nam Gia Dư, “Dì út.”

“Không cho phép giấu dì lén lút đi đăng ký với cậu ta.”

“Con không nghĩ thế đâu.”

“Con không nghĩ thế?”, Nam Gi Dư đưa tay chọc chọc vào đầu cô, “Tưởng là dì không hiểu con à?”

Nam Đình không lên tiếng.

Nam Gia Dư đặt bát đũa vào tay cô, “Còn cần dì phải mời nữa à, ăn cơm đi.”

Nam Đình “vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, vừa mới ăn được một miếng thì lại chợt nghe thấy Nam Gia Dư bảo: “Ngày mai giao hết chứng minh thư với sổ hộ khẩu cho dì.”

Miếng cơm vừa ăn nghẹn luôn trong cổ họng Nam Đình.

Nam Gia Dư vừa vỗ lưng cho cô vừa hỏi: “Không chịu à?”

Nam Đình đáp trái lương tâm: “Chịu.”

Nam Gia Dư nhìn bộ dạng nhăn nhó của cô, rốt cuộc khóe miệng cũng thoáng hiện một nụ cười.

***

Thịnh Viễn Thời về căn nhà của bố mẹ, người trong đại viện nhìn thấy anh đều chủ động chào hỏi, anh đáp lại từng người một, cho tới khi vào đến cổng nhà.

Tề Tử Kiều thấy anh về một mình thì hơi ngạc nhiên, “Không đưa Nam Đình về à?”

Tề Chính Dương đang ăn cơm cùng Tề Tử Kiều cũng ngoái ra nhìn anh, “Chị Nam, à không phải, thím út của cháu đâu, xuất viện rồi mà?”

Thịnh Viễn Thời ngồi xuống chỗ bên phải mẹ anh, “Con đưa cô ấy về nhà dì cô ấy rồi.”

Tề Tử Kiều nghe thấy thế liền gật đầu, “Con làm thế là đúng rồi đấy.”

Trước mặt Tề Chính Dương, Thịnh Viễn Thời cũng không nhiều lời, chỉ yên lặng ăn cơm cùng mẹ, sau đó mới bảo: “Con tìm mẹ có chút việc.”

Tề Tử Kiều liếc anh một cái, rồi cười bảo: “Mẹ biết ngay mà, con đấy, không có việc gì thì không chịu về đâu.”

Tề Chính Dương cũng phá đám theo, “Chú út, chú mà cũng có việc không giải quyết được phải nhờ mẹ à?”

Thịnh Viễn Thời làm ra vẻ định đấm cậu, “Đi ra kia làm bài tập đi.”

Tề Chính Dương nhăn mặt với anh, “Cháu gọi video call cho cô đây, nhớ Mất Ngủ quá.”

Trong thư phòng, Thịnh Viễn Thời đưa tập tài liệu cho Tề Tử Kiều. Thấy tất cả tài liệu đều nói về nhà họ Hà và nhà họ Tang ở thành phố A, bà ngước mắt lên nhìn con trai, “Là họ làm cho nhà Tư Đồ phá sản à?”

Dạo trước Thịnh Viễn Thời đã bảo Tề Diệu kể hết hoàn cảnh nhà Nam Đình cho bố mẹ nghe, biết con có bạn gái, nhưng lại không được phụ huynh nhà người ta chấp nhận, cả hai đã trực tiếp đến bệnh viện. Lúc này, Thịnh Viễn Thời cũng không giải thích nhiều, anh nói thẳng: “Mẹ, hôm nay con đến thành phố A, gặp được bố Nam Đình ở Linh Tuyền Tự. Hai bố con cô ấy có ngày hôm nay, nhà họ Hà với nhà họ Tang không tránh khỏi có liên quan. Con không cần biết trước kia họ làm trò gì trên thương trường, con chỉ biết là: Bọn họ làm cho người Thịnh Viễn Thời con yêu chịu ấm ức, như thế là đắc tội với con rồi, cục tức này, con nuốt không trôi.”

Tề Tử Kiều điềm tĩnh nhìn con trai, “Thế con định làm thế nào đây?”

Cách một cái bàn, Thịnh Viễn Thời nắm lấy tay mẹ, “Con trai mẹ không biết kinh doanh, đành phải nhờ mẹ xả cơn tức này thay cho con dâu mẹ vậy.”

Tề Tử Kiều không giấu nổi nụ cười trên môi, bà khẽ đánh vào tay anh, “Con có cưới được con gái nhà người ta hay không còn chưa biết đâu. Mẹ thấy, cái cô luật sư Nam kia có hơi bị nhiều ý kiến với con đấy.”

Về chuyện này, Thịnh Viễn Thời cũng cực kỳ đau đầu, “Ai bảo năm năm vừa qua, người ở bên cạnh Nam Đình không phải là con chứ.”

Tề Tử Kiều là một người mẹ, ít nhiều có thể hiểu được tâm trạng của Nam Gia Dư, “Hồi đấy bà ngoại con cũng không thật sự đồng ý cho mẹ lấy bố con, bảo là ông ý tham gia quân ngũ, lòng dạ đều để trong quân, lấy ông ấy kiểu gì cũng phải chịu khổ. Làm cha mẹ mà, dù gì cũng lo lắng nhiều hơn một chút, con phải thông cảm cho tâm trạng của người ta, gả con gái với cưới con dâu, là hai kiểu tâm trạng khác nhau đấy.”

“Con hiểu, nếu không con đã chẳng đón cô ấy ra viện rồi lại đưa về đấy.”, Thịnh Viễn Thời thở dài, “Con sẽ lấy lòng dì ấy như lấy lòng mẹ Nam Đình.”

Tề Tử Kiểu bật cười, “Con trai mẹ mà cũng có lúc phải lấy lòng người khác à?”

Thịnh Viễn Thời nói với mẹ: “Với cô ấy, dì cô ấy có ý nghĩa như mẹ luôn rồi.”

Tề Tử Kiều đứng dậy, đi đến bên cạnh con trai, vỗ vỗ vai anh, “Được rồi, mẹ tự có tính toán.”

Thịnh Viễn Thời hiểu là mẹ đã nhận lời, anh không nói cảm ơn, ngược lại còn mách, “Bố con ra tay nặng thật đấy, tát con một phát còn chưa đủ hay sao mà lại còn đá con, con bao nhiêu tuổi rồi, bố cũng phải vừa vừa thôi chứ.”

Lần này Tề Tử Kiều không đứng về phe anh nữa, “Ông ấy là bố con, đánh thì đánh thôi, nếu đổi lại là dì Nam Đình ra tay, xem mặt mũi con còn để đâu nữa!”

“Dì ấy không đánh con đâu, nhỉ?”

“Con nhà người ta đang yên đang lành, vừa ở bên con được bao nhiêu lâu đâu mà đã đổ bệnh như thế, không đánh con, chẳng lẽ lại tha cho con?”

Thịnh Viễn Thời á khẩu không trả lời được.

Cuối cùng, Tề Tử Kiều nói: “Con bé một mực che chở cho con, đối xử với người ta cho tử tế đấy.”

“Con biết rồi.”

***

Từ nhà đi ra, Thịnh Viễn Thời chợt nghĩ đến hiện tượng Nam Đình gặp trên máy bay, anh liền gọi điện cho Tang Chất: “Tôi là Thịnh Viễn Thời.”

Giọng điệu của Tang Chất vô cùng bình tĩnh, anh đáp: “Có gì chỉ giáo?”

Thịnh Viễn Thời dựa vào thân xe, “Gặp mặt nói chuyện đi?”

Tang Chất trầm mặc vài giây, “Địa điểm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện