Đệ thập nhị chương.



Sáng sớm hôm sau Hà Uẩn Phong khó có ngày không dậy sớm, Mạc Phi Trần đêm qua ra không ít mồ hôi toàn thân dính dính khó chịu đành lặng lẽ rời giường, cầm lấy xiêm y dài màu xám hôm qua Hà Uẩn Phong đưa, từ sạn đạo nhảy xuống thủy đàm tẩy rửa.



Ngâm mình trong nước lạnh của thủy đàm, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh.



Nhìn mấy con cá bơi qua bơi lại trong nước, Mạc Phi Trần tụ khí, muốn phóng chân khí từ đầu ngón tay ra khỏi cơ thể.



Không ngờ một đạo tinh quang bắn ra làm cho mặt nước gợn sóng.



Mạc Phi Trần đứng im tại chỗ, bỗng nhiên kêu lớn: "Sư phụ! Sư phụ! Người mau tới xem a!"



Từ lớp sương mù trên đỉnh đầu hiện lên gương mặt Hà Uẩn Phong đang đứng.



"Thấy rồi, cái □ của ngươi trưởng thành cũng không tệ." (Anh Phong, anh thật là....)



Mạc Phi Trần kinh hoảng cúi đầu mới phát giác toàn thân mình trần trụi, vội vàng lấy tay che lại hạ thân, nói: "Không phải a! Ta là muốn cho người xem, ta vừa mới 'xuất kiếm' đó!"



Hà Uẩn Phong mỉm cười, "Dựa vào tu vi nội lực của ngươi bây giờ, 'xuất kiếm' cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên đi?"



"A?" Mạc Phi Trần ngẩn người, "Hiện tại ta đã rất lợi hại rồi sao?"



"Không tính nhất lưu, nhưng tam lưu cũng không sai." Hà Uẩn Phong ngoắc ngoắc ngón tay muốn gọi hắn lên bờ, "về sau chúng ta có thể ngoạn vô hình kiếm khí."



Mạc Phi Trần vẻ mặt hắc tuyến, ngươi là nhất lưu trong nhất lưu, ta chỉ là tam lưu trong cửu lưu (ý nói trình độ hai người một trời một vực), ta cùng ngươi ngoạn vô hình kiếm khí, còn không mau quy thiên sao?



"Ngươi bây giờ đã có thể học 'liên khí thành kiếm', như vậy có thể phóng ra nhiều kiếm khí không dứt." Hà Uẩn Phong đem cảnh giới rất nhiều võ lâm nhân sĩ có mơ cũng chưa chắc đạt được bâng quơ nói ra, "Kiếm khí của ngươi định đặt tên gì?"



"Không biết a. Dù sao cũng không cần giống như tên 'Tĩnh Vũ kiếm' của trang chủ sư phụ, như vậy rất rắc rối." Mạc Phi Trần lên bờ mặc quần áo, nói thật, vừa mặc mà Hà Uẩn Phong lại đứng bên nhìn chằm chằm làm hắn không thể không thẹn thùng a.



"Vậy... gọi là "Phi Trần kiếm" đi."



"Hả? Tại sao chứ? Đại danh sư phụ là Hà Uẩn Phong, tên kiếm cũng là Thế Ky kiếm. Còn có trang chủ Mộc Vân sơn trang Ôn Tiềm Lưu, kiếm của người ta cũng tên cái gì mà Phi Bộc kiếm a....."



"Hai chữ 'Phi Trần' này so với 'Thế Ky' cùng 'Phi Bộc' còn mang ý tứ sâu xa hơn. Thử hỏi trên thế gian này, thứ nào nhẹ nhàng hơn bụi? (trần = bụi, cái này cũng nói rõ lúc Văn Thanh Viễn đặt tên cho em Trần ở chương 1 đó) Lại nói, trên đời thứ không thể bắt lấy được cũng là 'bụi'. Một hạt bụi nho nhỏ, chỉ cần một cơn gió, một chút lực, cũng có thể tiêu sái mà bay lên. 'Phi Trần', đích thực là một cái tên rất hay không phải sao?"



Mạc Phi Trần cười lên, "Nghe sư phụ nói vậy, trang chủ sư phụ đời này làm một chuyện tốt đó chính là đặt cho ta cái tên này rồi!"



Bắt đầu từ ngày đó, trò chơi của Mạc Phi Trần cùng Hà Uẩn Phong từ cành cây biến thành kiếm khí.



Một tháng đầu, kiếm khí Mạc Phi Trần xuất ra còn bị đứt quãng, nhìn Hà Uẩn Phong có thể dễ dàng ngự khí vi kiếm, hắn thật muốn xông đến ôm cánh tay y mà cắn một ngụm cho hả giận.



Hà Uẩn Phong có tính nhẫn nại rất tốt, y sẽ đợi cho Mạc Phi Trần ăn hết cực khổ, đến nỗi muốn bỏ cuộc, sau đó nói ra những phương pháp hoặc chỉ điểm khiến hắn một lòng thán phục sau lại nghiến răng nghiến lợi nói trong lòng 'tên này tại sao lại không nói sớm, hại mình ăn không ít khổ!'



Lý do Hà Uẩn Phong đưa ra rất đơn giản, chính là: "Ngươi không chịu chút cực khổ thì làm sao có thể hiểu hết tinh diệu trong những gì ta truyền đạt?"



Hai, ba tháng sau Mạc Phi Trần đã có thể vận khí xuất kiếm, hơn nữa lúc trước Hà Uẩn Phong dùng trò chơi để rèn luyện kiếm pháp cho Phi Trần, khiến hắn có thể tự do tùy ý thao túng kiếm khí của mình.



"Ân, hiện tại xem như ngươi đạt nhị lưu."



Mạc Phi Trần nghe xong đánh giá của y, trên mặt lo vẻ vui mừng sán lạn, "Nếu cứ giữ tốc độ này, Mạc Phi Trần ta cách ngày đạt nhất lưu chắc chắn không còn xa a!"



Hà Uẩn Phong mỉm cười, "Lại hầu tử (con đười ươi =))), nếu ngươi có thể đạt nhất lưu nhanh như vậy, chẳng phải khiến người trong thiên hạ thương tâm mà chết sao? Mấy chục năm tu vi của bọn họ thì tính sao bây giờ?"



"Ta cũng chỉ nói thôi a. Bản thân lại không nghĩ phiêu bạt giang hồ, nhất lưu hay nhị lưu gì gì đó cũng không liên quan ta."



"Ngươi thực không nghĩ muốn thử vào giang hồ sao? Lấy tư chất của người, chỉ cần mười năm tễ thân (chen thân aka bon chen =))) trở thành một trong thập đại danh kiếm là chuyện có thể."



"Thập đại danh kiếm thì sao? Người khác sẽ nhìn chằm chằm vào mạng ta mà muốn đem ta chém chết đó!" Mạc Phi Trần tiện tay hái cỏ đuôi ngựa, bện thành một con sóc nhỏ, "còn không bằng cùng sư phụ sống an nhàn như vầy."



Hà Uẩn Phong mỉm cười, Mạc Phi Trần thừa nhận mình rất thích nhìn nụ cười của y, trải qua bao tang thương biến cố lại lắng đọng phức tạp, có vẻ vô cùng thanh khiết.



Buổi tối vào nhà bếp lấy thức ăn, hắn vô tình nghe được mấy vị sư huynh đang bàn tán thảo luận vài chuyện.



Trong sơn trang rất nhàm chán, Mạc Phi Trần vốn không thích bát quái (ý chỉ mấy chuyện linh tinh) nhưng không có nghĩa hắn không muốn nghe (nói đại là em vẫn nhiều chuyện đi!) Vì vậy bàn tay đang lấy màn thầu cũng có ý chậm lại, vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện gì.



Nguyên lại là đại hội võ lâm năm năm tổ chức một lần đã bắt đầu, hoàn hảo đại hội này cũng không phải muốn tuyển ra võ lâm minh chủ gì đó, chỉ đơn giản là bàn luận võ nghệ. Theo cách nói của văn nhân thì là cạnh tranh công bằng cùng nhau tiến bộ, còn người tầm thường thì có thể nói đây là cơ hội cho chưởng môn các phải khoe ra các đệ tử có tiềm lực của mình.



Mạc Phi Trần đối với chuyện này không có hứng thú, cầm thức vừa đi tối cửa đã nghe bọn họ nói một câu "Vu sư huynh"



"Ngươi nói, Vu sư huynh có tham gia hay không a?:



"Tất nhiên rồi. Kính Thủy giáo mặc dù không quá được hoan nghênh, những cũng là một đại môn phái trong võ lâm, Vu sư huynh lại giữ chức hộ pháp, tất nhiên là phải tham dự rồi!"



"Còn gọi hắn sư huynh làm gì? Hắn sớm đã không còn là đệ tử Côn Uẩn sơn trang chúng ta rồi."



"Chẳng qua ta cũng có chút hâm mộ hắn, ngươi nói xem, chúng ta tại sơn trang mười mấy năm cũng không thể thấy qua chút thế sư, còn Vu.... Vu Cấm hắn vừa rời khỏi đã trở thành một hộ pháp."



Trong lòng Mạc Phi Trần hừ một tiếng, Vu đầu gỗ tại sơn trang cũng tính hạng nhất hạng nhì, vô hình kiếm của hắn bây giờ chỉ sợ đã thật lợi hại, mà trong sơn trang lại chưa có đệ tử nào có thể 'xuất kiếm'.



Trở lại nhà tranh, đem màn thầu cùng thức ăn đặt trên bàn, sau đó ngồi đối diện Hà Uẩn Phong chơi cờ năm quân.



Chưa tới nửa canh giờ sau, Hà Uẩn Phong bỗng nhiên hít một hơi, nói: "Phi Trần, ngươi đã ăn sáu cái màn thầu rồi."



"A, thực xin lỗi sư phụ, để ta đi tìm cho người cái khác."



"Ta sợ ngươi gượng không nổi."



"Không có gì, ta vừa rồi hơi đói thôi."



"Bỏ đi, không được." Hà Uẩn Phong mang giấy bút đặt trước mặt.



"Sao vậy? Sư phụ yên tâm, ta không sao đâu."



Ngón tay Hà Uẩn Phong đặt tại mi tâm hắn, "Ta là nói ngươi đã không có lòng dạ nào đặt cờ, vậy bỏ đi. Vừa rồi ta thắng ngươi bốn ván, ngươi cũng không phát hiện."



Mạc Phi Trần mím môi, không nói.



"Muốn hạ sơn sao?" Hà Uẩn Phong chống đầu, từ tay áo lộ ra cổ tay mảnh khảnh hữu lực, đó là nơi Mạc Phi Trần thích nhất, có thể vì khi xuất kiếm, cổ tay y uyển chuyển linh hoạt, cũng bởi vì nơi đó có một cảm giác mỹ mạo không nói nên lời.



"Không phải..." Mạc Phi Trần cúi đầu, "nhưng cũng đúng."



"Cái gì mà 'không phải' rồi 'cũng đúng'?" Hà Uẩn Phong giương cằm, ánh nến chiếu vào đôi mắt có chút sâu thẳm.



Chợt, có người gõ cửa.



"Vào đi." Hà Uẩn Phong điều chỉnh tư thế ngồi, cửa bị đẩy ra, người đến là Văn Thanh Viễn.



"Hà sư huynh." Văn Thanh Viễn chính là Văn Thanh Viễn, gọi sư tổ hai tiếng 'sư huynh' vẫn rất tự nhiên, không chút chần chừ, "Mấy ngày nữa ta muốn dẫn đệ tự hạ sơn, đến Mộc Vân sơn trang tham gia đại hội võ lâm."



"Ân."



"Phi Trần cũng đã mười sáu, theo đạo lý ta nên dẫn hắn đi cùng...."



Mạc Phi Trần trong lòng chợt động, hắn bỗng nhiên không dám nhìn thẳng Hà Uẩn Phong.



"Đúng vậy, cũng không thể hắn ở mãi trong sơn trang này. Khi nào các ngươi đi?"



Ngón tay Mạc Phi Trần khẽ run rẩy, hắn không nghĩ tới Hà Uẩn Phong sẽ dễ dàng đáp ứng cho hắn đi như thế.



"Ngày mốt."



"Ân." Hà Uẩn Phong gật gật đầu, "Vậy Phi Trần ngươi mau đi sắp xếp hành lý đi."



Văn Thanh Viễn ở không lâu, y vừa rời đi khiến nhà nhỏ lại im lặng quỷ dị, làm cho người ta không được tự nhiên.



"Sao không hỏi ta vì sao cho ngươi hạ sơn?" Thanh âm Hà Uẩn Phong nhẹ nhàng, mà lại nhu hòa.



Mạc Phi Trần lắc lắc đầu.



"Ta nhớ đã nói với ngươi, đứng ngoài giang hồ nhìn vào, sẽ thấy đó là giang hồ."



"Đã ở trong giang hồ, sẽ không còn nhìn thấy giang hồ nữa."



"Nhưng nếu ngươi không vào giang hồ, ngươi liền vĩnh viễn không thể hiểu, thế nào là giang hồ. Ngươi cũng sẽ vĩnh viễn không biết người luôn lẳng lặng bên người ngươi có ý nghĩa thế nào. Ngươi.... sẽ vĩnh viễn không biết thế nào là một "Phi Trần" phiêu diêu."



Mạc Phi Trần giương mắt nhìn Hà Uẩn Phong, rất nhiều năm sau đó hắn mới hiểu Hà Uẩn Phong chính là người có thể nhìn thấu cuộc đời hắn, cũng chính là người sớm nhất đoán được kết cục của cuộc đời mình.



"Vậy sư phụ, ta có thể trở về sao?"



"Tại sao lại hỏi vậy? Không phải ngươi đã nói, vào giang hồ là để rời khỏi giang hồ sao?"



"Nhưng người phiêu bạt giang hồ, không thể tránh đao thương." Mạc Phi Trần mím môi, trong khoảnh khắc hắn có cảm xúc muốn khóc.



Hà Uẩn Phong kéo hắn vào trong ngực, "Phi Trần ngươi phải nhớ kỹ, sau khi hạ sơn không được tùy tiện 'xuất kiếm', càng không được cho người khác biết ngươi thông hiểu sử dụng kiếm khí. Cũng như ta đã nói với ngươi, người tu hành bốn, năm mươi năm có thể ngự khí vi kiếm là không đáng ngạc nhiên, nhưng người có thiên phú chỉ cần một phần thời gian như vậy cũng có thể đạt thành. Sẽ có rất nhiều người trước khi ngươi đạt đến nhất lưu, muốn lấy mạng ngươi."



"Ta hiểu được." Mạc Phi Trần vùi đầu vào lồng ngực Hà Uẩn Phong, gật gật đầu.



"Phi Trần...."



"Ân?" Mạc Phi Trần vừa ngẩng đầu đã bị Hà Uẩn Phong hôn trụ.



Nụ hôn này cùng đêm sinh nhật không giống nhau, điên cuồng muốn đem hết khả năng mà giữ lấy.



Vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau càng thêm ôn tồn, tình cảm cuộn sóng dường như muốn trào ra tất thảy.



Nhưng hắn vẫn hôn.



Rất lâu về sau, khi Mạc Phi Trần trong tay cầm bầu rượu, đầu tựa trên vai Hà Uẩn Phong nhớ tới một đêm này, hắn mới đánh giá y là một người biết buông tay, đồng thời cũng rất biết nắm giữ.



Hai ngày sau, Mạc Phi Trần lưng mang gánh nặng rời khỏi nhà tranh hạ sơn cùng Văn Thanh Viễn.



Hà Uẩn Phong chỉ đứng tại nhà tranh tiễn hắn đi, thời khắc ly biệt chỉ nói một câu.



"Đi sớm về sớm." (Giống thê tử tiễn chồng ra trận quá! Anh Phong a~... hòn vọng phu, hay thê?)



Mạc Phi Trần hít một hơi, chậm rãi bước đi trên sạn đạo.



Hắn bỗng nhớ lại hình ảnh một đêm kia cũng là Vu Cấm đã tiễn mình.



Tác giả có chuyện muốn nói: Ngày mai là một ngày đau khổ, mọi người không cần chờ ta viết mới.....



Lời của editor: Vậy là kết thúc chuỗi ngày "một mái nhà tranh hai trái tim vàng!" Tất nhiên, mọi việc không dừng ở đó =)) Vì Sương ca cùng Mặc Mặc chưa lên sàn a~ J

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện