Dương Khánh đứng chắp tay khẽ mỉm cười, y có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy Miêu Nghị phách lối, ép người từng bước không chịu buông tha, không coi người của Lam Ngọc môn ra gì. Làm như vậy mới xứng là thân tín do đích thân Dương Khánh phái đi, đem lại thể diện cho y không ít.
- Sau đó thì sao, vì sao lại giết chết Tống Phù? Dương Khánh hỏi tiếp.
- Thật ra thì Tống Phù không phải là do động chủ giết, là thuộc hạ, Diêm Tu, còn có Khâu Thiệu Quần liên thủ giết...
Đã nói đến mức này, tự nhiên Đơn Biểu Nghĩa sẽ không giấu giếm nữa làm gì, tiếp tục nói một mạch.
Y kể Miêu Nghị triệu tập ba người bọn y thương nghị, đoán chắc Tống Phù lá mặt lá trái sẽ không đi trông chừng sơn môn, cho nên ra lệnh cho Khâu Thiệu Quần len lén đi đập sơn môn nhà mình, chuẩn bị nhân cơ hội làm khó dễ Tống Phù. Lúc ấy mọi người đều cảm thấy chuyện này trọng đại, sợ sẽ gây ra chuyện không may, nhưng Miêu Nghị vẫn cố ý muốn lấy Tống Phù ra khai đao.
Sau đó Khâu Thiệu Quần đập sơn môn, đưa tới động tĩnh, Miêu Nghị mượn cơ hội nổi đóa, thừa dịp đi tìm địch nhân làm cho đệ tử Lam Ngọc môn phân tán, kêu Tống Phù vào Đông Lai đại điện hỏi tội. Tống Phù không nhận tội, Diêm Tu, Đơn Biểu Nghĩa cùng Khâu Thiệu Quần đã lên kế hoạch trước âm thầm trở lại. Theo Miêu Nghị ra lệnh một tiếng, ba người liên thủ mà lên, chém chết Tống Phù ở bên trong đại điện.
Kế tiếp Miêu Nghị uy hiếp lợi dụ đệ tử Lam Ngọc môn, buộc mọi người phải viết tấu biểu, lại bức bách đệ tử Lam Ngọc môn sửa chữa sơn môn cả đêm. Lại kể cả chuyện mọi người vì sợ tội, mới đồng lòng với nhau che giấu Tần Vi Vi sau đó.
Sau khi nói xong, Đơn Biểu Nghĩa cúi đầu nói:
- Chuyện đã xảy ra chính là như vậy.
Thanh Mai cùng Thanh Cúc nhìn nhau, phát hiện thật sự là đã xem thường vị Miêu động chủ kia, nói là trí dũng song toàn cũng không quá đáng. Vừa đến Đông Lai động bất quá mấy canh giờ, lợi dụng thủ đoạn lôi đình thu thập toàn Đông Lai động phải phục tùng răm rắp, quả thật là chân bản lãnh.
Tần Vi Vi khẽ cắn cắn đôi môi đỏ mọng, bí mật đã được giải khai, hiện tại ngược lại nàng có cảm giác sớm biết như vậy còn không bằng không giải khai. Nghe chuyện tiểu tử kia hết sức uy phong, nổi bật hơn hết trong toàn Trấn Hải sơn, khiến cho trong lòng nàng rất khó chịu.
Dương Khánh hơi nhắm mắt suy nghĩ một hồi, sau đó từ từ quay người lại, nhìn Đơn Biểu Nghĩa quỳ dưới đất nói:
- Đứng lên đi!
- Tạ ơn động chủ!
Đơn Biểu Nghĩa vẻ mặt khổ sở đứng lên, không biết sau đây kết quả của mình sẽ thế nào.
Ai ngờ Dương Khánh cũng không làm khó y, ngược lại nói:
- Hôm nay lời ngươi nói không nên để cho người ngoài biết, ngươi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không ai truy cứu ngươi cái gì. Sau này Đông Lai động xảy ra chuyện gì nữa, ta cho phép ngươi có quyền âm thầm trực tiếp báo lên cho sơn chủ Trấn Hải sơn, hiểu ý của ta không?
Đơn Biểu Nghĩa sửng sốt, ngay sau đó lộ vẻ mừng rỡ, hiểu ý Dương Khánh muốn nói với mình không được tiết lộ chuyện này. Hơn nữa còn chỉ định y làm nội tuyến ở Đông Lai động, chứng tỏ y đã lọt vào pháp nhãn Dương Khánh, thật không nghĩ tới chuyện xấu lại biến thành chuyện tốt.
- Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ tuân lệnh!
Đơn Biểu Nghĩa vui mừng ôm quyền nói.
Lần này vừa kinh vừa sợ lại vừa mừng, tương phản quá lớn, thiếu chút nữa làm cho y ngạt thở vỡ tim.
- Ban thưởng!
Dương Khánh mỉm cười gật đầu nói.
Thanh Mai lập tức lấy từ nhẫn trữ vật ra một hạt châu toát ra vầng sáng nhu hòa nhàn nhạt to bằng hạt gạo, thưởng cho Đơn Biểu Nghĩa.
- Tạ động chủ, tạ động chủ ban thưởng!
Đơn Biểu Nghĩa mừng rỡ không dứt liên tiếp bái tạ.
- Lui ra đi!
Dương Khánh phất phất tay.
Đợi đến khi Đơn Biểu Nghĩa xuống núi đi xa, Dương Khánh cười khẽ mấy tiếng, lắc đầu nói:
- Vừa mới nhậm chức đã lén lén lút lút đập sơn môn mình, vậy mà tên tiểu tử này cũng nghĩ ra được, thật sự là dám nghĩ dám làm. Ôi, trí dũng song toàn, có thể gánh vác trọng nhiệm, nếu hắn đứng đầu một sơn sẽ giải quyết không ít phiền phức giúp ta. Bất quá tu vi của hắn quá thấp, làm chức động chủ đã là miễn cưỡng, thăng lên sơn chủ sẽ là quá mức.
- Trước đây ta để một hàng binh Bạch Liên nhất phẩm như hắn trấn giữ Đông Lai động chỉ là muốn nhìn xem có bao nhiêu người ở Nam Tuyên phủ nghe lời ta, có thể nhất ngôn cửu đỉnh hay không. Cũng không phải là hành sự theo cảm tính, chỉ là muốn xem thử có ai sẽ nhảy ra ngăn trở. Đến lúc thật sự bổ nhiệm hắn tới Đông Lai động, ta lại có chút lo lắng làm như vậy là đúng hay sai, hôm nay xem ra tiểu tử kia rất có năng lực, ngược lại ta quá lo xa.
Thanh Mai và Thanh Cúc nhìn nhau, đều nhìn thấu Dương Khánh càng thêm thưởng thức Miêu Nghị, chỉ cần thời cơ đến chắc chắn sẽ còn trọng dụng. Hai người thân là thị nữ trong lòng cũng thầm tính toán, sau này cũng không nên quá xa cách với vị Miêu động chủ kia.
Ngược lại Tần Vi Vi bĩu môi thật dài, có vẻ như rất khó chịu.
Ai ngờ Dương Khánh đã cười híp mắt hỏi:
- Vi Vi, ta cử người nhận chức động chủ Đông Lai động cho con, không nhìn lầm chứ?
Trong lời nói lộ ra vẻ nhạo báng, đương nhiên y biết rõ giữa nữ nhi và Miêu Nghị không được hòa hợp.
Bất quá Tần Vi Vi không thích nghe lời này, đứng dậy đi tới bên cạnh y, giọng lạnh lùng:
- Hiện tại hắn đang đắc ý, để chờ xem lúc hắn phải lấy Nguyện Lực Châu giao ra thực hiện cam kết với thủ hạ, có còn đắc ý được như bây giờ không.
Dương Khánh cười to, chỉ nàng lắc lắc đầu:
- Con xem mình kìa, hắn là người cha bổ nhiệm cho con, con cứ cảm thấy gai mắt mãi. Chỉ là chuyện nhỏ vật cỡi của con bị vật cỡi của hắn giết đi, con lại canh cánh bên lòng không dứt. Sao con không suy nghĩ, hắn đã nắm thóp những người đó, khiến cho bọn họ làm cả chuyện phản bội sư môn. Sau này cho dù là hắn không thực hiện cam kết, những người đó sẽ làm gì được hắn?
A... Tần Vi Vi chợt hiểu ra, không biết nói gì.
Dương Khánh đi trở về ghế ngồi xuống, cất tiếng thở dài:
- Nếu Nam Tuyên phủ ta có thêm vài nhân tài như tên tiểu tử kia, Lam Ngọc môn sẽ không còn đáng ngại nữa, chuyện của Nam Tuyên phủ cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Tần Vi Vi cau mày nói:
- Phủ chủ, trải qua chuyện này, cha không cảm thấy tâm cơ tiểu tử kia quá sâu hay sao?
Dương Khánh khẽ lắc đầu nói:
- Nếu thật sự tâm cơ hắn sâu như vậy, sẽ không vừa tới cửa đã lập tức làm khó dễ, mà trước hết sẽ liên lạc với con sắp xếp đường lui ổn thỏa, tránh đi trách nhiệm sau này mới động thủ. Hắn làm như vậy có nghĩa hắn cho rằng mình làm như vậy là chuyện đương nhiên, mới có thể sau khi làm xong chuyện đi ra ngoài dò xét địa bàn giống như người không có chuyện gì.
Tần Vi Vi còn chưa thoải mái, miệng lẩm bẩm:
- Không hiểu vì sao con vẫn cảm thấy tên kia có vẻ hèn hạ vô sỉ, chẳng qua là vì cha thưởng thức hắn, cho nên nhìn hắn thế nào cũng cảm thấy vừa mắt.
- Sau đó thì sao, vì sao lại giết chết Tống Phù? Dương Khánh hỏi tiếp.
- Thật ra thì Tống Phù không phải là do động chủ giết, là thuộc hạ, Diêm Tu, còn có Khâu Thiệu Quần liên thủ giết...
Đã nói đến mức này, tự nhiên Đơn Biểu Nghĩa sẽ không giấu giếm nữa làm gì, tiếp tục nói một mạch.
Y kể Miêu Nghị triệu tập ba người bọn y thương nghị, đoán chắc Tống Phù lá mặt lá trái sẽ không đi trông chừng sơn môn, cho nên ra lệnh cho Khâu Thiệu Quần len lén đi đập sơn môn nhà mình, chuẩn bị nhân cơ hội làm khó dễ Tống Phù. Lúc ấy mọi người đều cảm thấy chuyện này trọng đại, sợ sẽ gây ra chuyện không may, nhưng Miêu Nghị vẫn cố ý muốn lấy Tống Phù ra khai đao.
Sau đó Khâu Thiệu Quần đập sơn môn, đưa tới động tĩnh, Miêu Nghị mượn cơ hội nổi đóa, thừa dịp đi tìm địch nhân làm cho đệ tử Lam Ngọc môn phân tán, kêu Tống Phù vào Đông Lai đại điện hỏi tội. Tống Phù không nhận tội, Diêm Tu, Đơn Biểu Nghĩa cùng Khâu Thiệu Quần đã lên kế hoạch trước âm thầm trở lại. Theo Miêu Nghị ra lệnh một tiếng, ba người liên thủ mà lên, chém chết Tống Phù ở bên trong đại điện.
Kế tiếp Miêu Nghị uy hiếp lợi dụ đệ tử Lam Ngọc môn, buộc mọi người phải viết tấu biểu, lại bức bách đệ tử Lam Ngọc môn sửa chữa sơn môn cả đêm. Lại kể cả chuyện mọi người vì sợ tội, mới đồng lòng với nhau che giấu Tần Vi Vi sau đó.
Sau khi nói xong, Đơn Biểu Nghĩa cúi đầu nói:
- Chuyện đã xảy ra chính là như vậy.
Thanh Mai cùng Thanh Cúc nhìn nhau, phát hiện thật sự là đã xem thường vị Miêu động chủ kia, nói là trí dũng song toàn cũng không quá đáng. Vừa đến Đông Lai động bất quá mấy canh giờ, lợi dụng thủ đoạn lôi đình thu thập toàn Đông Lai động phải phục tùng răm rắp, quả thật là chân bản lãnh.
Tần Vi Vi khẽ cắn cắn đôi môi đỏ mọng, bí mật đã được giải khai, hiện tại ngược lại nàng có cảm giác sớm biết như vậy còn không bằng không giải khai. Nghe chuyện tiểu tử kia hết sức uy phong, nổi bật hơn hết trong toàn Trấn Hải sơn, khiến cho trong lòng nàng rất khó chịu.
Dương Khánh hơi nhắm mắt suy nghĩ một hồi, sau đó từ từ quay người lại, nhìn Đơn Biểu Nghĩa quỳ dưới đất nói:
- Đứng lên đi!
- Tạ ơn động chủ!
Đơn Biểu Nghĩa vẻ mặt khổ sở đứng lên, không biết sau đây kết quả của mình sẽ thế nào.
Ai ngờ Dương Khánh cũng không làm khó y, ngược lại nói:
- Hôm nay lời ngươi nói không nên để cho người ngoài biết, ngươi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không ai truy cứu ngươi cái gì. Sau này Đông Lai động xảy ra chuyện gì nữa, ta cho phép ngươi có quyền âm thầm trực tiếp báo lên cho sơn chủ Trấn Hải sơn, hiểu ý của ta không?
Đơn Biểu Nghĩa sửng sốt, ngay sau đó lộ vẻ mừng rỡ, hiểu ý Dương Khánh muốn nói với mình không được tiết lộ chuyện này. Hơn nữa còn chỉ định y làm nội tuyến ở Đông Lai động, chứng tỏ y đã lọt vào pháp nhãn Dương Khánh, thật không nghĩ tới chuyện xấu lại biến thành chuyện tốt.
- Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ tuân lệnh!
Đơn Biểu Nghĩa vui mừng ôm quyền nói.
Lần này vừa kinh vừa sợ lại vừa mừng, tương phản quá lớn, thiếu chút nữa làm cho y ngạt thở vỡ tim.
- Ban thưởng!
Dương Khánh mỉm cười gật đầu nói.
Thanh Mai lập tức lấy từ nhẫn trữ vật ra một hạt châu toát ra vầng sáng nhu hòa nhàn nhạt to bằng hạt gạo, thưởng cho Đơn Biểu Nghĩa.
- Tạ động chủ, tạ động chủ ban thưởng!
Đơn Biểu Nghĩa mừng rỡ không dứt liên tiếp bái tạ.
- Lui ra đi!
Dương Khánh phất phất tay.
Đợi đến khi Đơn Biểu Nghĩa xuống núi đi xa, Dương Khánh cười khẽ mấy tiếng, lắc đầu nói:
- Vừa mới nhậm chức đã lén lén lút lút đập sơn môn mình, vậy mà tên tiểu tử này cũng nghĩ ra được, thật sự là dám nghĩ dám làm. Ôi, trí dũng song toàn, có thể gánh vác trọng nhiệm, nếu hắn đứng đầu một sơn sẽ giải quyết không ít phiền phức giúp ta. Bất quá tu vi của hắn quá thấp, làm chức động chủ đã là miễn cưỡng, thăng lên sơn chủ sẽ là quá mức.
- Trước đây ta để một hàng binh Bạch Liên nhất phẩm như hắn trấn giữ Đông Lai động chỉ là muốn nhìn xem có bao nhiêu người ở Nam Tuyên phủ nghe lời ta, có thể nhất ngôn cửu đỉnh hay không. Cũng không phải là hành sự theo cảm tính, chỉ là muốn xem thử có ai sẽ nhảy ra ngăn trở. Đến lúc thật sự bổ nhiệm hắn tới Đông Lai động, ta lại có chút lo lắng làm như vậy là đúng hay sai, hôm nay xem ra tiểu tử kia rất có năng lực, ngược lại ta quá lo xa.
Thanh Mai và Thanh Cúc nhìn nhau, đều nhìn thấu Dương Khánh càng thêm thưởng thức Miêu Nghị, chỉ cần thời cơ đến chắc chắn sẽ còn trọng dụng. Hai người thân là thị nữ trong lòng cũng thầm tính toán, sau này cũng không nên quá xa cách với vị Miêu động chủ kia.
Ngược lại Tần Vi Vi bĩu môi thật dài, có vẻ như rất khó chịu.
Ai ngờ Dương Khánh đã cười híp mắt hỏi:
- Vi Vi, ta cử người nhận chức động chủ Đông Lai động cho con, không nhìn lầm chứ?
Trong lời nói lộ ra vẻ nhạo báng, đương nhiên y biết rõ giữa nữ nhi và Miêu Nghị không được hòa hợp.
Bất quá Tần Vi Vi không thích nghe lời này, đứng dậy đi tới bên cạnh y, giọng lạnh lùng:
- Hiện tại hắn đang đắc ý, để chờ xem lúc hắn phải lấy Nguyện Lực Châu giao ra thực hiện cam kết với thủ hạ, có còn đắc ý được như bây giờ không.
Dương Khánh cười to, chỉ nàng lắc lắc đầu:
- Con xem mình kìa, hắn là người cha bổ nhiệm cho con, con cứ cảm thấy gai mắt mãi. Chỉ là chuyện nhỏ vật cỡi của con bị vật cỡi của hắn giết đi, con lại canh cánh bên lòng không dứt. Sao con không suy nghĩ, hắn đã nắm thóp những người đó, khiến cho bọn họ làm cả chuyện phản bội sư môn. Sau này cho dù là hắn không thực hiện cam kết, những người đó sẽ làm gì được hắn?
A... Tần Vi Vi chợt hiểu ra, không biết nói gì.
Dương Khánh đi trở về ghế ngồi xuống, cất tiếng thở dài:
- Nếu Nam Tuyên phủ ta có thêm vài nhân tài như tên tiểu tử kia, Lam Ngọc môn sẽ không còn đáng ngại nữa, chuyện của Nam Tuyên phủ cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Tần Vi Vi cau mày nói:
- Phủ chủ, trải qua chuyện này, cha không cảm thấy tâm cơ tiểu tử kia quá sâu hay sao?
Dương Khánh khẽ lắc đầu nói:
- Nếu thật sự tâm cơ hắn sâu như vậy, sẽ không vừa tới cửa đã lập tức làm khó dễ, mà trước hết sẽ liên lạc với con sắp xếp đường lui ổn thỏa, tránh đi trách nhiệm sau này mới động thủ. Hắn làm như vậy có nghĩa hắn cho rằng mình làm như vậy là chuyện đương nhiên, mới có thể sau khi làm xong chuyện đi ra ngoài dò xét địa bàn giống như người không có chuyện gì.
Tần Vi Vi còn chưa thoải mái, miệng lẩm bẩm:
- Không hiểu vì sao con vẫn cảm thấy tên kia có vẻ hèn hạ vô sỉ, chẳng qua là vì cha thưởng thức hắn, cho nên nhìn hắn thế nào cũng cảm thấy vừa mắt.
Danh sách chương