Vũ Phong quận chúa hoảng sợ, nàng ta muốn nói chuyện nhưng mà bị bóp cổ không nói nên lời. Nàng ta vô thức muốn giãy dụa, nhưng giờ phút này, trong tay Tần Vân đã có một sợi chân nguyên tiến vào trong cơ thể Vũ Phong quận chúa, phong cấm pháp lực của nàng ta.

- Dừng tay.

- Tần Vân, buông quận chúa ra.

- Chuyện gì cứ từ từ nói.

Lão giả tóc bạc cùng một đám hộ vệ bên cạnh lo lắng đứng lên, hô to.

- Tần Vân công tử, xin hãy bỏ qua cho Vũ Phong quận chúa.

Y Thái Thạch cũng gấp gáp, nhìn thấy Tần Vân không phản ứng, y liền nói.

- Ta là phụ thân của Y Tiêu.

Tần Vân hơi sững sờ, quay đầu nhìn về phía Y Tiêu.

Y Tiêu chẳng qua là nhìn chằm chằm vào Y Thái Thạch, không nói lời nào.

- Ngươi là phụ thân của Y Tiêu?

Tần Vân nắm cổ Vũ Phong quận chúa, nhìn về phía Y Thái Thạch.

Y Thái Thạch này thật ra khá là tuấn tú, cũng có dáng vẻ thư sinh, lúc này y cười nói:

- Tần Vân công tử, thả Tam Nương ra đi, nàng ấy không dám động thủ nữa đâu.

- Vừa rồi ngươi còn trơ mắt nhìn nữ tử của mình bị dao cắt lên mặt?

Trong giọng nói của Tần Vân ẩn chứa tức giận.

- Ta có nói, ta có khuyên.

Y Thái Thạch liền nói.

- Nhẹ nhàng nói một vài câu?

Tần Vân không kiềm được tức giận.

- Ta không ngăn cản nổi nàng ấy, nàng ấy không nghe ta.

Y Thái Thạch lo lắng nói.

- Ngươi bây giờ cũng không ngăn được ta.

Tần Vân lạnh lùng nhìn Y Thái Thạch.

- Tần Vân công tử, hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình.

Y Thái Thạch lo lắng nói.

- Năm đó là ta nợ nàng ấy, ta cũng nợ Tiêu Nhi, đều là lỗi của ta.

Tần Vân lắc đầu.

Thật hèn nhát.

- Lỗi của ngươi, liên quan cái quái gì tới ta, người nàng ta làm bị thương chính là Y Tiêu, ngươi không có tư cách cầu xin.

Tần Vân cười lạnh nhìn Vũ Phong quận chúa. Vũ Phong quận chúa bị bóp cổ, mặt đỏ bừng lên, không nói được lời nào, trong mắt giờ chỉ có cầu khẩn.

- Hiện tại ngươi biết sợ rồi sao? Không phải ngươi ra tay với Y Tiêu rất ác độc sao?

Tần Vân hất tay lên.

Phành!

Vũ Phong quận chúa văng ra, ngã trên mặt đất trước mặt Y Tiêu, mặt mày đầy máu, nàng ta ngẩng đầu nhìn Y Tiêu.

- Y Tiêu, có oán báo oán, có thù báo thù.

Tần Vân nói ra.

- Y Tiêu cô nương.

Đám người lão giả tóc bạc hô lên.

- Tiêu Nhi, đều là phụ thân sai.

Y Thái Thạch nói.

Vũ Phong quận chúa lại đứng lên, ánh mắt không cam lòng nhìn trừng trừng vào Y Tiêu.

Y Tiêu lại đột nhiên ra tay.

- Bốp!

Bàn tay tát vào trên mặt Vũ Phong quận chúa, làm Vũ Phong quận chúa ngã ngược ra sau. Y Tiêu lại phóng ra chân nguyên bắt lấy Vũ Phong quận chúa, kéo đến trước mặt.

- Bốp bốp bốp!!!

Chân nguyên của Y Tiêu tóm lấy Vũ Phong quận chúa, tay phải thì hung ác tát vào mặt Vũ Phong quận chúa.

Trong lúc nhất thời, bàn tay Y Tiêu cũng hóa thành huyễn ảnh, liên tục tát vào mặt Vũ Phong quận chúa, tát cho nàng ta máu me đầy mặt.

- Vừa rồi ngươi cắt vào mặt ta mười hai vết dao, ta trả cho ngươi mười hai cái tát.

Y Tiêu nói.

- Vậy sao ngươi tát ta ba mươi cái.

Giọng nói của Vũ Phong quận chúa trở nên khàn khàn, nói chuyện cũng rất khó khăn.

- Mười tám cái còn lại là đánh thay mẫu thân ta, trái một chữ tiện nhân, phải một chữ tiên nhân! Ngươi không có tư cách nói mẫu thân ta như vậy.

Y Tiêu thu hồi chân nguyên, lạnh lùng nói.

- Ngươi đi đi, về sau đừng xuất hiện trước mặt ta. Xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ đánh ngươi.

Vũ Phong quận chúa nghiến răng.

Bị nữ nhi của tiện nhân kia đánh ba mươi bạt tay, thật vô cùng nhục nhã.

- Ngươi chờ xem, chờ xem.

Vũ Phong quận chúa thầm nghĩ, quay đầu rồi đi.

Đám hộ vệ cùng lão giả tóc bạc, Y Thái Thạch thở phào. Cũng may, tốt hơn suy đoán của họ nhiều.

- Đứng lại.

Tần Vân bên cạnh lạnh như băng nói.

Vũ Phong quận chúa thân thể run lên, nàng ta nhìn Tần Vân:

- Ả… ả để cho ta đi.

Tần Vân truyền âm:

- Y Tiêu, ả ta cắt dao vào mặt nàng, hơn nữa nếu như ta không đến, ả còn có thủ đoạn độc ác hơn. Chỉ tát vài bạt tai mà đã bỏ qua cho ả ta sao?

- Bỏ đi, Tần Vân, ả rốt cuộc là quận chúa, việc này dừng lại ở đây.

- Đã đến nước này, ả nhất định sẽ ghi thù.

Tần Vân truyền âm nói.

- Ta không muốn liên lụy ngươi.

Y Tiêu truyền âm, nhìn Tần Vân.

Tần Vân lộ ra ý cười.

Hắn hiểu cách nghĩ của Y Tiêu.

- Được rồi, giao cho ta đi.

Tần Vân vẫy tay, con dao bị Vũ Phong quận chúa ném ở đằng xa bay đến trong tay hắn.

- Tần Vân, đừng làm bừa, nàng ta cũng không có ý giết ta, trừng trị một phen là được.

Y Tiêu truyền âm nói.

- Tần Vân!

- Dừng tay.

Đám người lão giả tóc bạc, Y Thái Thạch vội vàng nói.

Mà đại hòa thượng Hải Thịnh đứng ở xa xa thấy thế cũng nhíu mày truyền âm:

- Tần đạo hữu, lão tổ Chung Ly thị chung quy cũng là một vị tiên nhân của nhân tộc chúng ta, là cột sống của nhân tộc. Cậu hạ thủ lưu tình.

- Ta cũng kính trọng lão tổ Chung Ly thị.

Tần Vân truyền âm nói.

- Nhưng lão tổ Chung Ly thị có công đức không có nghĩa là nữ nhi của ông ấy có thể muốn làm gì thì làm. Yên tâm, ta sẽ không giết ả ta.

Đại hòa thượng Hải Thịnh thở phào.

Tần Vân cầm lấy con dao nhuốm máu kia đi đến, Vũ Phong quận chúa mặt trắng bệch:

- Ngươi muốn làm gì? Ta, ta chẳng qua là rạch vào đường mà thôi, không có rải phấn độc lên, những vết thương kia sẽ lành rất nhanh. Y Tiêu kia đánh ta rồi, người còn muốn…

- Phấn độc?

Tần Vân biến sắc.

- Ngươi còn muốn rải phấn độc?

Vũ Phong quận chúa càng thêm hoảng loạn.

Đám người lão giả tóc bạc bên cạnh bất đắc dĩ. Quận chúa à, người nói phấn độc làm gì.

- Phấn độc đâu?

Tần Vân lạnh lùng hỏi.

- Không có, ta không có.

Vũ Phong quận chúa lập tức nói.

- Rải phấn độc vào vết thương, một ít kì độc thấm vào, người tu hành cũng khó mà loại trừ, cả đời sẽ mặt mũi tràn đầy vết thương xấu xí.

Tần Vân rất quen thuộc với thủ đoạn tam giáo cửu lưu này. Hắn quay đầu nhìn sáu người lão giả tóc bạc:

- Nói đi, phấn độc ở đâu?

Sáu người đều lắc đầu.

- Muốn lừa ta sao?

Tần Vân lạnh nhạt nói.

- Chuyện lần này sáu người các ngươi là đồng lõa, ta hiện tại chỉ động thủ với Vũ Phong quận chúa, còn chưa động đến sáu người các ngươi.

- Đối phó với bọn ta?

- Chúng ta chẳng qua là nghe lệnh làm việc.

- Chúng ta…

Sáu người hốt hoảng.

Tần Vân quét mắt nhìn bọn họ:

- Xử trí các ngươi thế nào còn phải xem các ngươi có trung thực hay không. Hiện tại ngoan ngoãn gia phấn độc ra, ta sẽ xử lý nhẹ các ngươi. Nếu không, ta cũng không giết các ngươi, chỉ phế bỏ đan điền của sáu người các ngươi. Các ngươi cảm thấy thế nào?

Đám người hoảng sợ bất an.

Phế bỏ đan điền?

Đoạn tuyệt tu hành đường? Sống còn khó chịu hơn chết.

- Phấn độc đâu? Giao ra, nếu không các ngươi không còn cơ hội nữa. Đây là lần cuối cùng ta hỏi các ngươi.

Tần Vân lạnh nhạt nói.

- Ở chỗ của ta.

Lão giả tóc bạc lấy từ trong túi càn khôn ra một cái bình đỏ. Lão áy náy nhìn Vũ Phong quận chúa.

- Vũ Phong sư muội, chúng ta cũng không còn cách nào khác.

Tần Vân nhận lấy cái bình đỏ.

Hắn quay người đi về phía Vũ Phong quận chúa.

- Ngươi không thể…

Vũ Phong quận chúa muốn lùi lại nhưng Thiên Địa lực lượng vô hình làm cho nàng ta không thể nào động đậy được.

- Lấy đạo của người trả cho người!

Tần Vân nói.

- Lúc người làm như vậy với người khác sao không nghĩ người khác cũng rất đau khổ? Nếm thử đau khổ này đi!

Vụt vụt vụt…

Dao chém qua, Y Thái Thạch bên cạnh lo lắng cũng vô dụng. Tần Vân căn bản không để ý đến y.

- Mười hai đao.

Tần Vân dừng lại, mở cái bình đỏ ra, đột nhiên vung ra.

Vù…

Phấn độc vẩy vào mặt Vũ Phong quận chúa. Vũ Phong quận chúa lập tức đau đớn che mặt.

- Ta có thể đi rồi sao?

Vũ Phong quận chúa dù đau đớn nhưng vẫn cắn răng khàn khàn nói.

- Đừng vội.

Tần Vân nhìn về phía sáu người lão giả tóc bạc, nói:

- Các ngươi ngoan ngoãn giao ra phấn độc, ta sẽ không phế bỏ đan điền của các ngươi. Giao toàn bộ các loại bảo vật, pháp bảo trên người các ngươi ra đây, xem như là một trừng phạt nho nhỏ.

- Tất cả bảo vật?

- Pháp, pháp bảo chúng ta tu hành mấy chục năm…

Sáu người lão giả tóc bạc luống cuống.

Phi kiếm màu tím lơ lửng trên không tiến đến gần bọn họ.

- Giao, chúng ta giao.

Sáu người lão giả tóc bạc lập tức đáp.

- Còn có của ả ta.

Tần Vân chỉ về phía Vũ Phong quận chúa.

- Tất cả pháp bảo. bảo vật, toàn bộ nộp cho ta.

Không lâu sau.

Một đống lớn bảo vật chất chồng trước mặt Tần Vân, tỏa ra rất nhiều dao động.

Tần Vân nhìn đám người Vũ Phong quận chúa. Lúc này Vũ Phong quận chúa trên gương mặt che kín khăn lụa. Nàng ta nhìn Tần Vân, ánh mắt rét lạnh:

- Bọn ta có thể đi rồi chứ?

- Áo bào trên người ngươi cũng là pháp bảo, giao ra.

Tần Vân lạnh nhạt nói.

- Ngươi…

Vũ Phong quận chúa ánh mắt bén nhọn, nhưng với Tần Vân vẫn đang bình tĩnh, bộ pháp bảo kia vẫn là bay ra, rơi xuống đống pháp bảo trước mặt Tần Vân.

Giờ phút này, trên người Vũ Phong quận chúa chỉ còn lại một manh áo trắng mặc lót.

- Các ngươi có thể đi.

Tần Vân phất tay.

- Đi thôi.

Lão giả tóc bạc thi triển ‘Phi hành thuật’, mang theo cả Y Thái Thạch. Y Thái Thạch phức tạp nhìn Y Tiêu rồi mới đến bên cạnh Vũ Phong quận chúa, đau lòng nhìn Vũ Phong quận chúa.

Vù.

Đoàn người Vũ Phong quận chúa cưỡi mây cấp tốc rời đi.

Lúc bay khỏi Quảng Lăng quận, Vũ Phong quận chúa im lặng đã lâu bỗng nhiên quay người nhìn về thành trì đã mơ hồ bên dưới, khàn khàn nói:

- Thù này ta nhất định phải báo.

- Tam Nương.

Y Thái Thạch đau lòng nhìn Vũ Phong quận chúa.

- Nữ nhi kia của chàng cũng chỉ là dụ dỗ một Thanh Lệnh Tuần Thiên sứ mà thôi. Nếu là Tử Lệnh Tuần Thiên sứ ta còn không có cách nào, nhưng hắn chỉ là Thanh Lệnh Tuần Thiên sứ thôi.

Vũ Phong quận chúa cười lạnh.

- Ả và tên Tần Vân kia không đắc ý được bao lâu.

Vũ Phong quận chúa lại dịu dàng nhìn Y Thái Thạch:

- Thái Thạch, yên tâm, ả chung quy vẫn là nữ nhi của chàng, ta sẽ không giết nó.

Tần Vân thu hồi bảo vật.

- Tần công tử, lần này ngươi đã đắc tội lớn với vị quận chúa này rồi.

Tống quận chủ không kiềm được mà nói.

- Ngay cả pháp bảo cũng lấy đi sạch.

Đại hòa thượng Hải Thịnh cũng cười nói.

- Đắc tội thì đắc tội tới cùng thôi.

Tần Vân cười nói.

- Hơn nữa Hải Thịnh đại sư, ngài cũng biết, thời gian tu hành của ta ngắn ngủi, lại rất nghèo. Được rồi, ta không tiếp hai vị được, chúng ta đi trước.

Tần Vân nắm tay Y Tiêu. Y Tiêu cũng mặc cho Tần Vân nắm, hai người cùng nhau cưỡi mây rồi đi.

Phi hành giữa không trung.

Y Tiêu nhìn Tần Vân nắm tay mình, trong lòng ấm áp, lại có chút tự trách:

- Tần Vân, lần này đã đắc tội với Vũ Phong quận chúa. Nàng ta nhất định sẽ nghĩ cách trả thù.

- Yên tâm đi, không có chuyện gì.

Tần Vân mỉm cưởi nói.

- Nói cho nàng một bí mật.

Y Tiêu sững sờ.

- Trận chiến vừa rồi đều trong khống chế của ta, ta chỉ phát huy hai thành thực lực.

Tần Vân nói ra.

- Hai thành thực lực?

Y Tiêu giật mình.

- Vừa rồi huynh đánh một đám hộ vệ, áp chế Hải Thịnh đại sư…

Tần Vân mỉm cười:

- Biết Vũ Phong quận chúa muốn trả thù, làm sao ta có thể cho người khác nhìn thấy tất cả thực lực chứ?

Y Tiêu vừa mừng vừa sợ, lòng chấn động.

Thực lực vừa rồi hắn hiển lộ còn mạnh hơn lúc đánh bại Hắc Yêu Vương một chút, nhưng đó vẻn vẹn chỉ mới là hai thành?

Hắn đã có thể địch nổi với Tiên Thiên Kim Đan rồi?

- Chuyện này ta chỉ nói cho một mình nàng biết, những người khác không biết.

Tần Vân thấp giọng cười nói.

- Nhớ kỹ, phải giữ bí mật.

Y Tiêu liên tục gật đầu, lập tức yên tâm hơn rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện