Edit: Ry
Phòng ngủ của Cảnh Tầm rất rộng, còn có một cái tủ đứng chuyên để bày các loại đồ lưu niệm. Trên cùng có đặt một bức tượng chim ưng trông y như thật, độ cao đủ để quan sát cả phòng. Nó vừa hay nằm chéo với gương, có thể thấy rõ phản chiếu trên mặt kính, cũng thấy được chủ thể đang soi gương.
Vết thương trên tấm lưng trắng nõn của thanh niên như là sợi dây đỏ, là vết rạn đẹp nhất trên lớp men sứ, mang tới vẻ diễm lệ bất ngờ.
Dưới ánh đèn lờ mờ cùng với bóng xương vai, vết thương kia càng thu hút sự chú ý.
Cảnh Tầm nghe được tiếng Lâm Chức thở dài. Đó là một kiểu cảm xúc giống như bối rối, lại không phải đau đớn vì bị thương, chỉ là y cảm thấy chuyện này phiền phức.
Có nhìn thế nào cũng thấy người này khác hẳn với thanh niên luống cuống trong cơn mưa tối qua, mang theo sự bí ẩn nguy hiểm.
Đại não điên cuồng cảnh báo, lên án thanh niên không mời mà đến, kì quái còn có âm mưu, gã phải tránh có giao thoa với người này.
Nhưng ánh mắt Cảnh Tầm càng thêm chăm chú, không thể dứt ra.
Gã muốn xé mở túi da xinh đẹp đó, để xem bên trong là thứ gì.
Nhìn bộ mặt thật của y, nhìn linh hồn y, nhìn đóa hoa ăn thịt người tưởng như vô hại lộ ra răng nanh, thậm chí còn chờ mong cảnh tượng y nhấm nuốt con mồi.
Chắc chắn sẽ đẹp hơn bây giờ, chỉ tưởng tượng thôi ngón tay Cảnh Tầm đã run rẩy vì hưng phấn.
Não bộ bị vô số ý tưởng và hình ảnh lấp đầy. Cảnh Tầm muốn dùng bút vẽ ghi chép lại tất cả ý nghĩ trong đầu, ấy là linh cảm dồn dập tới mức ầm ĩ.
Gã đột nhiên hỗn loạn, ánh mắt không chịu dời khỏi Lâm Chức trên màn hình, lại muốn ngay lập tức lấy ra giấy vẽ và thuốc màu để vẽ tranh.
Lý trí thúc giục gã mau chóng ghi chép đi, để tránh ký ức đột nhiên bị rút mất, lãng quên mọi thứ, giẫm lên vết xe đổ ngày hôm qua.
Nhưng tất cả ngôn từ vào lúc này đều thật nghèo túng khô khan, chỉ có cách mà gã yêu mến mới có thể đóng khung mọi thứ.
Cho dù là xem lại video giám sát cũng không được, gã chưa chắc đã có thể tái hiện ý tưởng lúc này.
Cảnh Tầm quay đi cầm bút vẽ, cảm thấy chỗ này không ổn, vẽ ở đây thì Lâm Chức tắm xong đi ra sẽ thấy gã đang vẽ y.
Nếu y nhận ra khắp nhà đều là giám sát, có lẽ y sẽ che giấu bộ mặt kia, có lẽ sẽ bỏ đi.
Không được, tuyệt đối không được.
Cảnh Tầm vội vàng ôm đống đồ chạy lên tầng hai, thanh niên trong màn hình đã đi vào phòng tắm, biến mất khỏi tầm nhìn của gã.
Một sự nóng nảy khó có thể kiềm chế dâng trào, khiến con mắt màu xanh xám trở nên u ám. Gã dựng giá vẽ, không buồn nhìn những bức tranh từng được trưng bày ở triển lãm cá nhân của mình, nhanh chóng tiến hành tô vẽ hình ảnh mới.
Những hình tượng không ngừng hiện lên trong trí óc khiến gã gấp gáp tới mức gần như quên hết mọi thứ, tâm trí phác họa người yêu của anh trai, phác họa khuôn mặt y, cơ thể y.
Không được quên, nhất định không được quên.
Vết máu trên lưng thanh niên dường như càng thêm đỏ tươi, mùi máu nhàn nhạt cuồn cuộn xộc vào lỗ mũi, càng lúc càng đậm.
Cảnh Tầm rơi vào trạng thái tập trung như si mê, cho đến khi vẽ xong nét cuối cùng, cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời.
Gã sực tỉnh, nhìn thanh niên trong tranh.
Vết xương sâu tới tận xương trên tấm lưng trần nõn nà đang không ngừng nhỏ máu, nhưng đây lại không phải bộ phận chủ yếu được khắc họa. Những ai lần đầu trông thấy bức tranh này, thứ trước tiên họ chú ý sẽ không phải thương tích đẫm máu của thanh niên, mà là ánh mắt y.
Đôi mắt phản chiếu trong gương như đựng ý cười, ánh mắt không phải nhìn vết thương trên lưng mình, mà đang nhìn thẳng vào kẻ trộm ngắm mình.
Bức tường thứ tư bị phá vỡ, người ngắm bức họa này, trong mắt thanh niên đã trở thành kẻ rình mò bị y phát hiện.
Cảnh Tầm vô thức vươn tay, đầu ngón tay dừng trên trang giấy chưa khô màu.
Gã si mê thưởng thức tác phẩm của mình, nhất là đôi mắt của thanh niên.
Nhưng đây vẫn chưa phải đỉnh cao của hoàn mỹ. Cảnh Tầm loáng thoáng thấy mình đã chạm tới cảm giác vẫn luôn truy tìm, nhưng chỉ giao nhau trong một tích tắc, không thể nắm bắt.
Gã không quên, Cảnh Tầm không chắc chắn lắm hồi tưởng.
Gã hẳn là không phát bệnh, không mất đoạn kí ức nào, hẳn là như vậy.
Gã cúi xuống nhìn cổ tay muốn xem giờ, con ngươi bỗng co lại.
Đồng hồ luôn đeo trên tay từ lúc nào đã rơi xuống đống thuốc màu, mặt đồng hồ nhoe nhoét không xem được.
Sự bối rối khó mà hình dung bóp chặt trái tim, Cảnh Tầm nhặt đồng hồ lên, dùng sức lau sạch bề mặt, nhìn giờ, sau đó đeo lên cổ tay.
Hôm qua vẽ tranh... Lúc mấy giờ? Không nhớ nữa.
Cảnh Tầm nhắm mắt lại, cố gắng hồi ức. Gã nhớ cảnh Lâm Chức đứng trước gương nhìn vết thương trên lưng... Hướng y soi gương là như vậy ư, vết thương của Lâm Chức nặng như vậy ư?
Mình thật sự không quên chứ, hay là đã quên rồi?
Cảnh Tầm xoay người tìm máy tính bảng, nhấn mấy lần vẫn đen kịt, không biết là hỏng hay là hết pin.
Gã lại nhìn tranh, nhìn đôi mắt kia, thẫn thờ.
Trạng thái của gã dường như ngày càng tệ, hôm qua uống mấy viên thuốc tăng trí nhớ... Không, gã có uống thuốc không?
"Lâm Chức."
Gã khàn khàn đọc ra tên thanh niên, dường như muốn lấy đó để chứng minh gã không hoàn toàn quên.
Anh trai mất tích, Lâm Chức là người yêu của anh.
Hôm qua gã nhờ chị Hàm đi cùng Lâm Chức nghe ngóng tin tức của anh trai, sau đó... Hình như là có tin tức, hình như không.
Rồi gã ngửi được mùi máu tươi trên người Lâm Chức, nhìn trộm được vết thương của y.
Tại sao y lại bị thương?
Cảnh Tầm dùng sức lắc đầu, cố gắng sắp xếp lại cho rõ suy nghĩ đang tán loạn.
Ký ức là vật dẫn của trải nghiệm. Sau khi mắc căn bệnh này, cái phiền toái nhất không phải là gã không thể sinh hoạt như người bình thường, mà là từng giây từng phút đều luôn sợ hãi, hoài nghi bản thân.
Chuyện này rốt cuộc là có hay không, rốt cuộc gã vẫn ở nguyên tại chỗ hay đã tiến lên, hay là đang lùi lại.
Những kí ức còn lại vì không ăn khớp mà trở nên mơ hồ nhập nhèm, thậm chí còn trộn lẫn phán đoán của bản thân. Rơi vào tình huống này, khả năng đồng cảm của gã cực kì kém cỏi, mọi trói buộc với cảm xúc cũng trở nên mong manh.
Có một chớp mắt gã nghĩ, anh trai mất tích thì liên quan gì tới mình, sao lại tới làm phiền gã.
Khi vẽ tranh, trong đầu luôn là vô vàn hình ảnh tàn nhẫn. Đó là quá khứ, nhưng những người bị hành hạ tới chết, bị phanh thây đó bị đổi khuôn mặt. Có đôi khi là gã, có đôi khi là một ai khác, mặt của thủ phạm cũng mơ hồ, nhiều lúc Cảnh Tầm còn cảm thấy đó là mình.
Buồn nôn, kinh tởm, lại vô cùng khuây khoả.
Sắc mặt Cảnh Tầm tái nhợt, đè lên dạ dày đang đau nhức.
Chỉ cần vẽ ra bức tranh hoàn mỹ nhất là sẽ được giải thoát, là hoàn toàn giải thoát.
Đôi mắt gã trở nên mềm mại vô cùng, nhìn về phía thanh niên trong tranh, sau đó cầm máy tính bảng đã hết pin xuống lầu.
Căn nhà vắng vẻ, trong góc không có vali của Lâm Chức, ban công không có áo khoác của y, trên ghế sô pha cũng không có cái chăn gã mang cho y dùng.
Cảnh Tầm thẫn thờ đứng tại chỗ, tìm kiếm dấu vết của Lâm Chức ở khắp nơi.
Gã nhìn vào bếp, như thể chớp mắt sau người đó sẽ xuất hiện.
Gã nhìn ra cửa, như thể chớp mắt sau sẽ có tiếng chuông, thanh niên tóc đen sẽ đứng ngoài cửa chào gã.
Không có, không có gì hết.
Trống rỗng, không có gì thay đổi.
Nỗi sợ khiến Cảnh Tầm không dám bước tiếp, sống lưng rét lạnh.
Có lẽ không có người anh dâu nào hết, tất cả chỉ là ảo tưởng của gã.
Nhịp tim trở nên dồn dập, cảm giác choáng váng ngộp thở khiến mọi thứ trước mắt biến thành màu đen.
Lâm Chức từ phòng cho khách đi ra, thấy Cảnh Tầm như mất hồn đứng trong phòng khách. Gã tiều tụy, chật vật, mặt mày trắng bệch, tay dính đầy thuốc màu, giống như kẻ điên trong mắt người thường.
Y cất tiếng hỏi thăm: "Cậu ổn chứ?"
Y không bài xích, chỉ thấy dáng vẻ này của cậu nhóc thật đáng thương.
Cảnh Tầm ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào thanh niên đứng cách mình không xa.
Lâm Chức mặc chiếc áo len cao cổ màu xanh sẫm, nét mặt ôn hòa pha lẫn lo lắng.
"Lâm Chức?"
"Sao thế?"
Thanh niên giương mắt, dường như không hiểu tại sao gã lại dùng giọng điệu nghi vấn để gọi tên mình.
"Hôm qua anh đi cùng chị Hàm có nghe được tung tích của anh tôi không?"
Cảnh Tầm không chớp mắt đối thoại với Lâm Chức, cố gắng chứng minh kí ức của mình là thật.
"Tôi gặp học sinh cuối cùng mà Cẩm Vinh phụ đạo, cô ấy vội vào lớp nên tôi phải đợi tan học mới hỏi chuyện được, nên tôi bảo chị Hàm về trước. Cũng không hỏi được gì. Cô ấy không biết Cẩm Vinh đi đâu. Sau đó thì tôi tới căn hộ của anh ấy gõ cửa, vẫn không có ai, điện thoại cũng vẫn không liên lạc được."
Ngày đầu tiên tới đây, Lâm Chức không nói cho Cảnh Tầm biết mình có thể vào nhà Vi Cẩm Vinh, vì làm thế thì y có thể ở lại nhà của hắn chờ hắn về, sao lại phải tới tá túc nhà em trai của người yêu.
"Vậy anh có dự định gì không?"
"Tôi muốn vào nhà anh ấy xem. Nhưng bên quản lý không chịu mở cửa vì tôi không phải chủ hộ. Nếu cậu có thời gian thì đi cùng tôi tới đó được không, dù sao cậu cũng là em trai anh ấy, bên quản lý chắc sẽ du di."
Lâm Chức nhìn thanh niên liên tục đặt câu hỏi cho mình. Những cái là bình thường khi đặt trên người khác, xuất hiện trên người Cảnh Tầm lại cực kì khác thường.
Có lẽ gã cũng không ý thức được ánh mắt của mình kì quái như nào, đó không phải là ánh mắt nhìn người yêu của anh trai, thậm chí không phải là ánh mắt nhìn một con người.
Bệnh hoạn, âm u, cuồng nhiệt và cố chấp. Cảnh Tầm lại cứ tự nhận là bình thường mà trò chuyện với y, nếu đứng trước mặt gã là người bình thường thì chắc giờ đã chạy mất mật rồi.
Lâm Chức không bất ngờ khi Cảnh Tầm không che giấu, vì có lẽ chính gã cũng không biết định nghĩa "bình thường" là như thế nào. Gã không được sinh hoạt trong thế giới bình thường, cấp 3 là ở nhà tự học, có thi đại học, đậu một trường cao đẳng nghệ thuật nổi tiếng, sau đó lại tạm nghỉ vì bệnh. Thỉnh thoảng Cảnh Tầm sẽ nộp bài tập, giáo viên đều biết tình trạng của gã, cũng biết tài năng và trình độ của Cảnh Tầm, thế nên thường không quá khắt khe, sẽ cho gã thi online.
Đi ra ngoài?
Nghe vậy, Cảnh Tầm do dự.
Khi mà gã vẫn còn ngập ngừng, người anh dâu của gã đã rất khéo léo khuyên: "Chuyện này để mai lại nói, cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không, trông cậu rất mệt."
"Bây giờ là 2 giờ chiều rồi, chắc cậu vẫn chưa ăn gì, có muốn tôi nấu gì đó cho cậu không, ăn no rồi hẵng nghỉ ngơi?"
Dịu dàng săn sóc nhường nào, không thể bắt bẻ.
Khuôn mặt của người anh đang mất tích chỉ lướt qua rồi biến mất, tấm lưng chảy máu của thanh niên, cặp mắt với ý cười sâu thẳm nhìn gã qua gương, dường như không hề cảm nhận được đau đớn.
Cảnh Tầm ngửi mùi hương ngọt ngào thoang thoảng truyền tới từ người Lâm Chức, cơn choáng váng càng thêm nghiêm trọng.
Đột nhiên mùi hương đó trở nên nồng hơn, xộc lên lỗ mũi, như là rễ cây không ngừng lan tràn, giăng tơ trong cơ thể gã.
Cảm giác trong lồng ngực rất mềm mại, bên tai là giọng nói đầy quan tâm: "Hay là nghỉ ngơi một chút đi, cậu sắp ngất rồi đấy."
Tay Cảnh Tầm đè lên lưng Lâm Chức, dường như muốn cách lớp áo cảm nhận vết thương của y.
Thanh niên trong ngực vẫn như không phát hiện điều gì bất thường, tiếp tục dùng ánh mắt lo lắng nhìn lên gã.
Trong sự mơ hồ, Cảnh Tầm dường như thấy được ý cười trong mắt y, lại như chỉ là ảo giác.
Mùi hương lơ lửng trong không khí, nguy hiểm và ngọt ngào.
Phòng ngủ của Cảnh Tầm rất rộng, còn có một cái tủ đứng chuyên để bày các loại đồ lưu niệm. Trên cùng có đặt một bức tượng chim ưng trông y như thật, độ cao đủ để quan sát cả phòng. Nó vừa hay nằm chéo với gương, có thể thấy rõ phản chiếu trên mặt kính, cũng thấy được chủ thể đang soi gương.
Vết thương trên tấm lưng trắng nõn của thanh niên như là sợi dây đỏ, là vết rạn đẹp nhất trên lớp men sứ, mang tới vẻ diễm lệ bất ngờ.
Dưới ánh đèn lờ mờ cùng với bóng xương vai, vết thương kia càng thu hút sự chú ý.
Cảnh Tầm nghe được tiếng Lâm Chức thở dài. Đó là một kiểu cảm xúc giống như bối rối, lại không phải đau đớn vì bị thương, chỉ là y cảm thấy chuyện này phiền phức.
Có nhìn thế nào cũng thấy người này khác hẳn với thanh niên luống cuống trong cơn mưa tối qua, mang theo sự bí ẩn nguy hiểm.
Đại não điên cuồng cảnh báo, lên án thanh niên không mời mà đến, kì quái còn có âm mưu, gã phải tránh có giao thoa với người này.
Nhưng ánh mắt Cảnh Tầm càng thêm chăm chú, không thể dứt ra.
Gã muốn xé mở túi da xinh đẹp đó, để xem bên trong là thứ gì.
Nhìn bộ mặt thật của y, nhìn linh hồn y, nhìn đóa hoa ăn thịt người tưởng như vô hại lộ ra răng nanh, thậm chí còn chờ mong cảnh tượng y nhấm nuốt con mồi.
Chắc chắn sẽ đẹp hơn bây giờ, chỉ tưởng tượng thôi ngón tay Cảnh Tầm đã run rẩy vì hưng phấn.
Não bộ bị vô số ý tưởng và hình ảnh lấp đầy. Cảnh Tầm muốn dùng bút vẽ ghi chép lại tất cả ý nghĩ trong đầu, ấy là linh cảm dồn dập tới mức ầm ĩ.
Gã đột nhiên hỗn loạn, ánh mắt không chịu dời khỏi Lâm Chức trên màn hình, lại muốn ngay lập tức lấy ra giấy vẽ và thuốc màu để vẽ tranh.
Lý trí thúc giục gã mau chóng ghi chép đi, để tránh ký ức đột nhiên bị rút mất, lãng quên mọi thứ, giẫm lên vết xe đổ ngày hôm qua.
Nhưng tất cả ngôn từ vào lúc này đều thật nghèo túng khô khan, chỉ có cách mà gã yêu mến mới có thể đóng khung mọi thứ.
Cho dù là xem lại video giám sát cũng không được, gã chưa chắc đã có thể tái hiện ý tưởng lúc này.
Cảnh Tầm quay đi cầm bút vẽ, cảm thấy chỗ này không ổn, vẽ ở đây thì Lâm Chức tắm xong đi ra sẽ thấy gã đang vẽ y.
Nếu y nhận ra khắp nhà đều là giám sát, có lẽ y sẽ che giấu bộ mặt kia, có lẽ sẽ bỏ đi.
Không được, tuyệt đối không được.
Cảnh Tầm vội vàng ôm đống đồ chạy lên tầng hai, thanh niên trong màn hình đã đi vào phòng tắm, biến mất khỏi tầm nhìn của gã.
Một sự nóng nảy khó có thể kiềm chế dâng trào, khiến con mắt màu xanh xám trở nên u ám. Gã dựng giá vẽ, không buồn nhìn những bức tranh từng được trưng bày ở triển lãm cá nhân của mình, nhanh chóng tiến hành tô vẽ hình ảnh mới.
Những hình tượng không ngừng hiện lên trong trí óc khiến gã gấp gáp tới mức gần như quên hết mọi thứ, tâm trí phác họa người yêu của anh trai, phác họa khuôn mặt y, cơ thể y.
Không được quên, nhất định không được quên.
Vết máu trên lưng thanh niên dường như càng thêm đỏ tươi, mùi máu nhàn nhạt cuồn cuộn xộc vào lỗ mũi, càng lúc càng đậm.
Cảnh Tầm rơi vào trạng thái tập trung như si mê, cho đến khi vẽ xong nét cuối cùng, cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời.
Gã sực tỉnh, nhìn thanh niên trong tranh.
Vết xương sâu tới tận xương trên tấm lưng trần nõn nà đang không ngừng nhỏ máu, nhưng đây lại không phải bộ phận chủ yếu được khắc họa. Những ai lần đầu trông thấy bức tranh này, thứ trước tiên họ chú ý sẽ không phải thương tích đẫm máu của thanh niên, mà là ánh mắt y.
Đôi mắt phản chiếu trong gương như đựng ý cười, ánh mắt không phải nhìn vết thương trên lưng mình, mà đang nhìn thẳng vào kẻ trộm ngắm mình.
Bức tường thứ tư bị phá vỡ, người ngắm bức họa này, trong mắt thanh niên đã trở thành kẻ rình mò bị y phát hiện.
Cảnh Tầm vô thức vươn tay, đầu ngón tay dừng trên trang giấy chưa khô màu.
Gã si mê thưởng thức tác phẩm của mình, nhất là đôi mắt của thanh niên.
Nhưng đây vẫn chưa phải đỉnh cao của hoàn mỹ. Cảnh Tầm loáng thoáng thấy mình đã chạm tới cảm giác vẫn luôn truy tìm, nhưng chỉ giao nhau trong một tích tắc, không thể nắm bắt.
Gã không quên, Cảnh Tầm không chắc chắn lắm hồi tưởng.
Gã hẳn là không phát bệnh, không mất đoạn kí ức nào, hẳn là như vậy.
Gã cúi xuống nhìn cổ tay muốn xem giờ, con ngươi bỗng co lại.
Đồng hồ luôn đeo trên tay từ lúc nào đã rơi xuống đống thuốc màu, mặt đồng hồ nhoe nhoét không xem được.
Sự bối rối khó mà hình dung bóp chặt trái tim, Cảnh Tầm nhặt đồng hồ lên, dùng sức lau sạch bề mặt, nhìn giờ, sau đó đeo lên cổ tay.
Hôm qua vẽ tranh... Lúc mấy giờ? Không nhớ nữa.
Cảnh Tầm nhắm mắt lại, cố gắng hồi ức. Gã nhớ cảnh Lâm Chức đứng trước gương nhìn vết thương trên lưng... Hướng y soi gương là như vậy ư, vết thương của Lâm Chức nặng như vậy ư?
Mình thật sự không quên chứ, hay là đã quên rồi?
Cảnh Tầm xoay người tìm máy tính bảng, nhấn mấy lần vẫn đen kịt, không biết là hỏng hay là hết pin.
Gã lại nhìn tranh, nhìn đôi mắt kia, thẫn thờ.
Trạng thái của gã dường như ngày càng tệ, hôm qua uống mấy viên thuốc tăng trí nhớ... Không, gã có uống thuốc không?
"Lâm Chức."
Gã khàn khàn đọc ra tên thanh niên, dường như muốn lấy đó để chứng minh gã không hoàn toàn quên.
Anh trai mất tích, Lâm Chức là người yêu của anh.
Hôm qua gã nhờ chị Hàm đi cùng Lâm Chức nghe ngóng tin tức của anh trai, sau đó... Hình như là có tin tức, hình như không.
Rồi gã ngửi được mùi máu tươi trên người Lâm Chức, nhìn trộm được vết thương của y.
Tại sao y lại bị thương?
Cảnh Tầm dùng sức lắc đầu, cố gắng sắp xếp lại cho rõ suy nghĩ đang tán loạn.
Ký ức là vật dẫn của trải nghiệm. Sau khi mắc căn bệnh này, cái phiền toái nhất không phải là gã không thể sinh hoạt như người bình thường, mà là từng giây từng phút đều luôn sợ hãi, hoài nghi bản thân.
Chuyện này rốt cuộc là có hay không, rốt cuộc gã vẫn ở nguyên tại chỗ hay đã tiến lên, hay là đang lùi lại.
Những kí ức còn lại vì không ăn khớp mà trở nên mơ hồ nhập nhèm, thậm chí còn trộn lẫn phán đoán của bản thân. Rơi vào tình huống này, khả năng đồng cảm của gã cực kì kém cỏi, mọi trói buộc với cảm xúc cũng trở nên mong manh.
Có một chớp mắt gã nghĩ, anh trai mất tích thì liên quan gì tới mình, sao lại tới làm phiền gã.
Khi vẽ tranh, trong đầu luôn là vô vàn hình ảnh tàn nhẫn. Đó là quá khứ, nhưng những người bị hành hạ tới chết, bị phanh thây đó bị đổi khuôn mặt. Có đôi khi là gã, có đôi khi là một ai khác, mặt của thủ phạm cũng mơ hồ, nhiều lúc Cảnh Tầm còn cảm thấy đó là mình.
Buồn nôn, kinh tởm, lại vô cùng khuây khoả.
Sắc mặt Cảnh Tầm tái nhợt, đè lên dạ dày đang đau nhức.
Chỉ cần vẽ ra bức tranh hoàn mỹ nhất là sẽ được giải thoát, là hoàn toàn giải thoát.
Đôi mắt gã trở nên mềm mại vô cùng, nhìn về phía thanh niên trong tranh, sau đó cầm máy tính bảng đã hết pin xuống lầu.
Căn nhà vắng vẻ, trong góc không có vali của Lâm Chức, ban công không có áo khoác của y, trên ghế sô pha cũng không có cái chăn gã mang cho y dùng.
Cảnh Tầm thẫn thờ đứng tại chỗ, tìm kiếm dấu vết của Lâm Chức ở khắp nơi.
Gã nhìn vào bếp, như thể chớp mắt sau người đó sẽ xuất hiện.
Gã nhìn ra cửa, như thể chớp mắt sau sẽ có tiếng chuông, thanh niên tóc đen sẽ đứng ngoài cửa chào gã.
Không có, không có gì hết.
Trống rỗng, không có gì thay đổi.
Nỗi sợ khiến Cảnh Tầm không dám bước tiếp, sống lưng rét lạnh.
Có lẽ không có người anh dâu nào hết, tất cả chỉ là ảo tưởng của gã.
Nhịp tim trở nên dồn dập, cảm giác choáng váng ngộp thở khiến mọi thứ trước mắt biến thành màu đen.
Lâm Chức từ phòng cho khách đi ra, thấy Cảnh Tầm như mất hồn đứng trong phòng khách. Gã tiều tụy, chật vật, mặt mày trắng bệch, tay dính đầy thuốc màu, giống như kẻ điên trong mắt người thường.
Y cất tiếng hỏi thăm: "Cậu ổn chứ?"
Y không bài xích, chỉ thấy dáng vẻ này của cậu nhóc thật đáng thương.
Cảnh Tầm ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào thanh niên đứng cách mình không xa.
Lâm Chức mặc chiếc áo len cao cổ màu xanh sẫm, nét mặt ôn hòa pha lẫn lo lắng.
"Lâm Chức?"
"Sao thế?"
Thanh niên giương mắt, dường như không hiểu tại sao gã lại dùng giọng điệu nghi vấn để gọi tên mình.
"Hôm qua anh đi cùng chị Hàm có nghe được tung tích của anh tôi không?"
Cảnh Tầm không chớp mắt đối thoại với Lâm Chức, cố gắng chứng minh kí ức của mình là thật.
"Tôi gặp học sinh cuối cùng mà Cẩm Vinh phụ đạo, cô ấy vội vào lớp nên tôi phải đợi tan học mới hỏi chuyện được, nên tôi bảo chị Hàm về trước. Cũng không hỏi được gì. Cô ấy không biết Cẩm Vinh đi đâu. Sau đó thì tôi tới căn hộ của anh ấy gõ cửa, vẫn không có ai, điện thoại cũng vẫn không liên lạc được."
Ngày đầu tiên tới đây, Lâm Chức không nói cho Cảnh Tầm biết mình có thể vào nhà Vi Cẩm Vinh, vì làm thế thì y có thể ở lại nhà của hắn chờ hắn về, sao lại phải tới tá túc nhà em trai của người yêu.
"Vậy anh có dự định gì không?"
"Tôi muốn vào nhà anh ấy xem. Nhưng bên quản lý không chịu mở cửa vì tôi không phải chủ hộ. Nếu cậu có thời gian thì đi cùng tôi tới đó được không, dù sao cậu cũng là em trai anh ấy, bên quản lý chắc sẽ du di."
Lâm Chức nhìn thanh niên liên tục đặt câu hỏi cho mình. Những cái là bình thường khi đặt trên người khác, xuất hiện trên người Cảnh Tầm lại cực kì khác thường.
Có lẽ gã cũng không ý thức được ánh mắt của mình kì quái như nào, đó không phải là ánh mắt nhìn người yêu của anh trai, thậm chí không phải là ánh mắt nhìn một con người.
Bệnh hoạn, âm u, cuồng nhiệt và cố chấp. Cảnh Tầm lại cứ tự nhận là bình thường mà trò chuyện với y, nếu đứng trước mặt gã là người bình thường thì chắc giờ đã chạy mất mật rồi.
Lâm Chức không bất ngờ khi Cảnh Tầm không che giấu, vì có lẽ chính gã cũng không biết định nghĩa "bình thường" là như thế nào. Gã không được sinh hoạt trong thế giới bình thường, cấp 3 là ở nhà tự học, có thi đại học, đậu một trường cao đẳng nghệ thuật nổi tiếng, sau đó lại tạm nghỉ vì bệnh. Thỉnh thoảng Cảnh Tầm sẽ nộp bài tập, giáo viên đều biết tình trạng của gã, cũng biết tài năng và trình độ của Cảnh Tầm, thế nên thường không quá khắt khe, sẽ cho gã thi online.
Đi ra ngoài?
Nghe vậy, Cảnh Tầm do dự.
Khi mà gã vẫn còn ngập ngừng, người anh dâu của gã đã rất khéo léo khuyên: "Chuyện này để mai lại nói, cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không, trông cậu rất mệt."
"Bây giờ là 2 giờ chiều rồi, chắc cậu vẫn chưa ăn gì, có muốn tôi nấu gì đó cho cậu không, ăn no rồi hẵng nghỉ ngơi?"
Dịu dàng săn sóc nhường nào, không thể bắt bẻ.
Khuôn mặt của người anh đang mất tích chỉ lướt qua rồi biến mất, tấm lưng chảy máu của thanh niên, cặp mắt với ý cười sâu thẳm nhìn gã qua gương, dường như không hề cảm nhận được đau đớn.
Cảnh Tầm ngửi mùi hương ngọt ngào thoang thoảng truyền tới từ người Lâm Chức, cơn choáng váng càng thêm nghiêm trọng.
Đột nhiên mùi hương đó trở nên nồng hơn, xộc lên lỗ mũi, như là rễ cây không ngừng lan tràn, giăng tơ trong cơ thể gã.
Cảm giác trong lồng ngực rất mềm mại, bên tai là giọng nói đầy quan tâm: "Hay là nghỉ ngơi một chút đi, cậu sắp ngất rồi đấy."
Tay Cảnh Tầm đè lên lưng Lâm Chức, dường như muốn cách lớp áo cảm nhận vết thương của y.
Thanh niên trong ngực vẫn như không phát hiện điều gì bất thường, tiếp tục dùng ánh mắt lo lắng nhìn lên gã.
Trong sự mơ hồ, Cảnh Tầm dường như thấy được ý cười trong mắt y, lại như chỉ là ảo giác.
Mùi hương lơ lửng trong không khí, nguy hiểm và ngọt ngào.
Danh sách chương