Edit: Ry
Bùi Đạc hơi hoảng hốt đáp: "Vâng."
Hồ ly nhỏ tất nhiên là đực, hắn biết rõ hơn ai hết.
Nhưng mà hai chữ hỉ mạch không ngừng quay mòng mòng trong đầu Bùi Đạc, nổ tung, khiến mọi thứ trắng tinh.
Hỉ mạch? Sao lại có hỉ mạch? Lâm Chức mang thai con của hắn, con?
Đời này Bùi Đạc chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ có con cháu, còn là do một con hồ yêu đực sinh ra, đây quả thực là chuyện chưa từng nghe chưa từng thấy.
"Đại sư chắc chắn là không xem nhầm chứ?"
Nếu Bùi Đạc là người bình thường thì chắc đã tin ngay, nhưng hắn là Trấn Yêu Sư, hắn biết rõ hơn ai khác chuyện này gần như là không thể. Yêu vốn khó có con, chứ đừng nói là con với loài người.
Đại sư Vô Trần kiểm tra lại, khẳng định với hắn: "Đúng thật là hỉ mạch. Lão nạp từng tiếp xúc với yêu quái có thai, không thể sai được. Nhưng lão nạp không cảm nhận được sự tồn tại của thai nhi, lại thêm tiểu thí chủ là giống đực, ta cần phải nghiên cứu thêm mấy ngày. Bùi thí chủ có thể để tiểu thí chủ ở lại đây với ta một thời gian không?"
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Bùi Đạc là không, nhưng vì sức khỏe của Lâm Chức, hắn biết làm như vậy sẽ ổn thỏa hơn.
"Vậy làm phiền đại sư."
Bùi Đạc không đi ngay mà bế hồ ly nhỏ đang ngơ ngác ra một góc, nhỏ giọng dặn dò.
"Em ngoan ngoãn ở lại đây, mỗi tối ta sẽ tới thăm em."
"Đại nhân, sao em lại có thai được, rõ ràng..."
Móng của hồ ly bất an bấu vào vạt áo của Bùi Đạc. Y vẫn đang trong dạng cáo, Bùi Đạc lại nghĩ đến cảnh Lâm Chức dạng người luống cuống kéo áo mình, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
"Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để em xảy ra chuyện."
Bùi Đạc xoa bộ lông mềm, tiến hành trấn an, làm dịu sự nôn nóng của hồ ly nhỏ.
Lâm Chức có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng vẫn bất an hỏi lại: "Nếu em có thật, liệu đại nhân có chê không?"
"Tất nhiên là không rồi."
Con lai giữa người và yêu khó tránh khỏi bị lên án, nhưng nếu là con của hắn, ai dám nói một câu.
Hồ ly nhỏ nhẹ nhàng thở ra, nhưng rồi lại căng thẳng, sợ hãi nói: "Đại sư bảo không cảm nhận được thai nhi. Lỡ em không có mang thì sao, đại nhân liệu có tức giận không?"
Bùi Đạc cảm thấy tâm trạng của Lâm Chức lúc này rất thiếu ổn định, phụ nữ khi mang thai thường như vậy, biểu hiện của hồ ly nhỏ là khó tránh khỏi. Chẳng trách lúc hắn sờ bụng, nhóc con này lại đẩy tay hắn ra, có vẻ đây là phản ứng bảo vệ thai nhi trong vô thức.
"Tất nhiên là không rồi, em bình an là đủ."
Mặc dù Bùi Đạc luôn là có vẻ ôn hòa thong dong, nhưng bản chất hắn không phải người dịu dàng. Đây có thể nói là lần đầu tiên hắn dịu giọng thủ thỉ, nuông chiều hồ ly nhà mình.
Đại sư Vô Trần đứng cách đó không xa ngửa đầu ngắm trăng, ai bảo ông có tuổi rồi còn tai thính mắt tinh, vô tình nghe hết, còn nghe được rất rõ chứ.
Mà cũng đâu ai ngờ được Bùi Chủ Tư lạnh như đá sẽ có một mặt như vậy, không những lêu lổng với yêu vật, mà còn có chuyện này.
Đại sư Vô Trần hơi khó hiểu, sao Bùi Đạc làm được?
Nhưng người xuất gia đâu thể hỏi những chuyện như vậy, đại sư Vô Trần chỉ có thể cảm thán trong lòng, thật đúng là kì diệu.
Cẩn thận vuốt ve an ủi hồ ly trong chốc lát, Bùi Đạc để Lâm Chức ở lại chùa Phạm Tĩnh, một mình trở lại kinh thành.
Cuối năm là thời điểm bận rộn, phải qua lễ tết mới lại rảnh rỗi, trong cung lẫn Trấn Yêu Tư đều không thể vắng bóng Bùi Đạc.
"Tiểu thí chủ có thể hóa thành dạng người cho ta kiểm tra lại được không?"
Đại sư Vô Trần nhân hậu từ bi, không vì y là yêu quái mà có định kiến.
Lâm Chức hóa thành người, tất nhiên là không thể làm như lúc ở cùng Bùi Đạc, y hóa ra cả quần áo.
Y biết tình trạng của bản thân là do đâu, nhưng vẫn giả bộ lo lắng sốt ruột, dù Bùi Đạc không ở đây thì y cũng phải diễn cho tròn vai.
Loại tình huống này hiển nhiên chạm tới điểm mù tri thức của đại sư Vô Trần. Bắt mạch xong, đại sư để Lâm Chức vào rừng trúc nghỉ ngơi, ông về chùa tìm đọc tư liệu.
"Vất vả cho đại sư rồi ạ."
Lâm Chức hành lễ, y thật lòng hơi ngại khi để đại sư Vô Trần phải vất vả như vậy. Vị hòa thượng ăn chay niệm Phật này không chỉ phải bận rộn giúp Hoàng Đế cầu phúc, còn phải trừ yêu, giờ kiêm thêm chức bác sĩ phụ sản, bệnh nhân còn là một con cáo đực.
Đại sư Vô Trần cười đáp lễ, rời đi bằng cánh cửa hông nối rừng trúc tím với chùa Phạm Tĩnh.
Lâm Chức hóa thành dạng cáo, chạy sâu vào trong rừng, hấp thụ linh lực, tĩnh tâm tu luyện.
Y có thể cảm giác được linh lực trong cơ thể giảm bớt, hẳn là đang tích lũy chuẩn bị cho sinh nở. Tuy là y mang thai giả, nhưng cơ thể y nhận định vậy thì biết phải làm sao. Giờ chỉ có thể tranh thủ hít linh khí của rừng trúc tím, cố gắng hấp thụ càng nhiều càng tốt.
Bên phía Bùi Đạc thì Lâm Chức không lo mấy. Dù y không biết tại sao Bùi Đạc lại chắc chắn mình sống không được lâu, nhưng có chuyện này, Bùi Đạc sẽ nỡ chết đi để y lại một mình ư?
Không nỡ, Bùi Đạc đương nhiên không nỡ.
Trên đường về phủ, hắn không còn vẻ lo nghĩ nhiều ngày qua, cảm giác như sương gạt mây tan.
Cơn chấn động ban đầu tan đi, sự ngọt ngào không ngừng nảy nở trong lòng khiến khóe môi hắn giương lên.
Thanh niên tuấn tú mặt mày rạng rỡ, không một chi tiết nào không thể hiện đắc ý tựa gió xuân.
Hắn vui không chỉ vì có người kế thừa, chính xác mà nói thì cảm xúc này chiếm tỉ lệ cực nhỏ. Điều khiến hắn vui thật ra là vì Lâm Chức đang mang trong mình giọt máu của hắn, khiến hắn và Lâm Chức có thêm một mối liên kết khó có thể miêu tả.
Bùi Đạc bây giờ không nghĩ tới việc lỡ hồ yêu muốn về núi có nên thả y đi không, thậm chí còn mỉa mai mình làm bộ làm tịch.
Lúc này hắn mới biết từ lúc rời khỏi mộng cảnh của Lâm Chức, hắn đã đi vào một con hẻm nhỏ, tự vây bản thân bên trong.
Tại sao hắn cứ phải để ý việc Lâm Chức có hiểu tình yêu hay không, hiểu thì sao, không hiểu thì sao, y vẫn là y.
Lâm Chức cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn, như vậy còn chưa đủ ư. Hắn sẽ chu đáo dạy hồ ly nhỏ cách làm một thê tử tiêu chuẩn.
Bùi Đạc đỡ trán, khẽ cười, hắn quá mê say nên mờ mắt. Dù là Bùi đại nhân thì đứng trước tình yêu cũng sẽ lỗ mãng như thằng oắt chưa mọc đủ lông, mất mọi chừng mực.
Cũng là vì thế nên hắn mới hiểu, hắn để ý cảm nhận của hồ ly nhỏ hơn là chính bản thân mình.
Ban đầu tưởng là trêu chọc tiểu yêu thú vị này, sau là thấy y có thể làm dịu cơn đau đầu, lông mềm sờ cũng thích, tính tình thẳng thắn đáng yêu, cũng có mắt nhìn, dễ khiến người ta yêu thương.
Về sau không biết sao mọi chuyện lại xoay theo một hướng khác, nhưng hắn không bài xích Lâm Chức tiếp cận mình, cũng rung động với yêu hồ, nổi lên dục vọng.
Ôm người đẹp ngọt thơm trong lòng, bị đôi mắt tím long lanh nhìn, hắn có thể hiểu được lí do vị Hoàng Đế trăm năm trước của Đại Việt bị mê hoặc, biết cái gì là từ đó quân vương không tảo triều.
Khi nhận ra suy nghĩ của mình là sai, Bùi Đạc mới phát hiện tình cảm hắn dành cho Lâm Chức không chỉ đơn giản là tình nhân.
Không những vội vàng sắp xếp chu đáo mọi chuyện, mà còn nghĩ đến chuyện thả tự do cho y.
Thật nực cười, Bùi Đạc hắn từ khi nào là người thiện lương hào sảng như vậy.
Còn chưa chết mà đã tính xong xuôi cho người ta rồi, còn đau xót nghĩ rốt cuộc người ta có thật lòng thích mình không, rồi khổ sở vì không thể lâu dài ở bên cạnh y.
Chính Bùi Đạc cũng thấy hoang đường. Dựa theo tính cách chỉ hỏi kết quả của hắn, dù Lâm Chức là hư tình giả ý, lòng mang sát ý thì hắn vẫn có thể tươi cười chấp nhận y như thường.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hồ ly nhỏ với hắn không phải là hư tình giả ý, cái đầu bé tẹo đó không đủ để y chơi những thứ này.
Nghĩ đến tuổi thọ của mình, đôi mắt thanh niên thoáng trở nên u ám, ngón tay đăm chiêu gõ nhẹ lên mặt bàn.
Năm đó, khi sư phụ lấy con ác quỷ kia ra khỏi người hắn, đã nói tuổi thọ của hắn bị hao tổn. Lúc ấy hắn chẳng bận tâm, chỉ nghĩ sống được tới lúc báo thù là đủ.
Về sau hắn thể hiện thiên phú ở phương diện thuật pháp, sư phụ khi say đã nói thông minh quá sẽ có hại, nhưng có lẽ chỉ cần hắn đột phá được cảnh giới thì có thể phá tan xiềng xích. Không thể nói là trường sinh, nhưng cũng có thể sống lâu hơn chút.
Sư phụ không nói rõ cảnh giới đó là gì, bởi vì chính ông cũng chưa từng đạt tới, đại sư Vô Trần cũng vậy. Bùi Đạc dốc lòng tu luyện không phải vì theo đuổi trường thọ, hắn ở lại cung đình, thà để bản thân trì trệ không tiến.
Từ rất lâu về trước, Bùi Đạc đã chấp nhận sự thật mình sống không lâu, nên thuở nhỏ đã bắt đầu sắp xếp hậu sự cho bản thân, chuẩn bị cho mọi tình huống.
Bây giờ hắn không muốn chuẩn bị hậu sự nữa, hắn muốn sống lâu hơn chút.
Lâm Chức chẳng có đầu óc gì, phương pháp tu luyện không hại người hay mê hoặc người tất nhiên sẽ chậm hơn.
Yêu vật sinh con xong tu vi cũng tan đi rất nhiều, yếu nhất là ở thời khắc sinh con. Nếu hắn không có ở đây, hồ ly nhỏ lớn bụng còn phải trốn tránh các yêu quái khác, ngày đêm lo lắng, rồi về sau một mình gian nan nuôi con, chỉ nghĩ thôi Bùi Đạc đã không thể chấp nhận.
Hắn đâu chỉ là muốn sống lâu một chút, có chết hắn cũng phải trở thành quỷ trông coi cha con bọn họ.
Ý nghĩ này tiếc là không được, vì để hóa thành lệ quỷ cần có thù hận mãnh liệt, mà hầu hết người sau khi hóa quỷ đều khó có thể kiểm soát bản thân, thậm chí còn quên kí ức.
Bùi Đạc quyết định về đọc lại mấy cuốn sách liên quan tới vấn đề này ở Trấn Yêu Tư, xem có phương pháp nào tốt không.
Trước là đại thù đã báo, hắn không có chấp niệm gì với cuộc sống, chết thì chết. Giờ thì không được, hắn phải kiên trì thêm nữa.
Đúng rồi, còn phải ghi chú lại những thông tin về yêu quái mang thai, xem chừng sẽ phải tới Tàng Thư Các trong cung tìm tư liệu tương quan.
Chắc là sẽ không có, lệnh sát hồ trăm năm trước khiến sách vở liên quan tới chăm nuôi hồ ly bị hủy hoại. Chẳng lẽ là tới Thái Y Viện xem?
Bùi Đạc lên kế hoạch cho từng mục, trở về phủ của mình.
Hắn để quản gia dọn đống đồ đạc ngổn ngang và chiếc giường rách nát kia, mình thì tới Trấn Yêu Tư một chuyến.
Xem tư liệu xong lại tới thư phòng ở điện Ngọc Huyễn, đưa ra mệnh lệnh mới.
Hắn dự định đầu năm ra tay với Hoắc gia, nhưng giờ thì không cần gấp gáp như vậy.
Thôi thì để tất cả yên bình đón năm mới đi, coi như là sự từ bi của hắn khi làm cha lần đầu, cầu phúc cho con trẻ, tránh cho đám người đó lại oán khí trùng thiên.
Trước khi ngủ, Bùi Đạc lại nghĩ, cáo có thể đẻ một lứa 7-8 con, không biết hồ yêu có giống vậy không.
Ngày hôm đó Bùi Đạc ngủ không ngon, sắc mặt cũng tệ hơn bình thường một chút.
Đến cả Hoàng Đế - người tưởng là mình đã có thể dùng thủ đoạn mềm dẻo, ổn thỏa đối phó với những màn tra tấn của Bùi Đạc, cũng không ngờ hôm nay Bùi Đạc chẳng nói gì. Người của Bùi đảng không gây hấn, nụ cười trên mặt Bùi Đạc còn ấm áp hơn bình thường, khiến người ta không rét mà run.
Bàn việc ở Ngự Thư Phòng xong, Bùi Đạc bắt đầu nói chuyện phiếm với Hoàng Đế.
"Nhóm tiểu chủ đã vào cung được hơn một tháng, hiện giờ dòng dõi hậu cung đơn bạc, bệ hạ cần phải vất vả nhiều hơn."
Trước khi đăng cơ, Hoàng Đế chưa tới tuổi rời cung mở phủ. Gã không được Tiên Hoàng coi trọng, địa vị của mẫu thân cũng thấp kém, còn chết sớm vì bệnh, thế nên gã không có nhà ngoại chống lưng, trừ cung nữ hầu hạ ra thì hắn không có Hoàng Tử Phi.
Hậu cung của Hoàng Đế trước đợt sóng tràn này không có nhiều người lắm, chừng mười mấy người, bây giờ dưới gối của gã có hai con gái, đều là từ phi tần chức vị thấp.
Trưởng công chúa hai tuổi đang được Hoàng Hậu nuôi dạy, Nhị công chúa chưa tròn hai tuổi thì được mẹ đẻ là Lưu Tiệp Dư mới lên chức nuôi nấng.
Con nối dõi của gã ít không phải là do Bùi Đạc hại, mà là 2 năm qua Hoàng Đế không dám có con.
Căn cơ của gã không vững, nếu có con sớm, so với một thiếu niên, tất nhiên một đứa nhỏ còn chưa biết gì sẽ dễ khống chế hơn, nuôi thành như thế nào là do Bùi Đạc quyết định.
Cho nên 2 năm qua Hoàng Đế vẫn luôn rất cẩn thận, thậm chí không tiếc để bản thân uống thuốc, tránh có con trai.
Sủng hạnh mấy nữ nhân gã không tin tưởng như Hoàng Hậu và Thục phi lại càng cẩn thận gấp đôi, chỉ khi ở cùng các phi tần chức vị thấp, không có nhà ngoại lớn mạnh, gã mới dám tùy tiện một chút. Mà kể cả thế thì vẫn sợ các nàng sinh ra con trai, một khi chẩn đoán được là con trai, không cần Bùi Đạc ra tay, Hoàng Đế sẽ tự mình giết chết đứa nhỏ.
Nghe được những lời này của Bùi Đạc, gã không khỏi thần hồn nát thần tính.
Có phải hắn đang ám chỉ trẫm không?
Có phải hắn đã nhận ra ý đồ của trẫm, cảnh cáo trẫm, hay là hắn thật sự định làm Nhiếp Chính Vương?
Chẳng lẽ Hoắc gia đã bị Bùi Đạc lôi kéo, việc trẫm để Hoàng Hậu có thai là đúng ý của Bùi Đạc?
Tự dưng Hoàng Đế có cảm giác bốn phía là địch, gã thật sự sắp bị Bùi Đạc ép điên rồi. Thủ đoạn của họ không cùng một trình độ, hôm nay lại càng tấp nập đánh thức ác mộng trong Hoàng Đế. Gã không ngừng mơ tới đêm mưa đó, Bùi Đạc cầm thánh chỉ tới chúc mừng gã.
Hoàng Đế miễn cưỡng nở nụ cười: "Không nhọc ái khanh quan tâm, chuyện này cứ theo ý trời."
Hoàng Đế không chỉ một lần cảm thấy may mắn Bùi Đạc là một thái giám, nếu không chắc hắn sẽ không chỉ đơn giản là dĩ hạ khi thượng*, mà sẽ còn muốn cướp đoạt cả giang sơn Đại Việt này, thay đổi triều đại, để thiên hạ này biến thành thiên hạ của họ Bùi, để con cháu hắn trở thành hoàng thất chính thống.
*Chức nhỏ mà hà hiếp chức lớn, không tôn trọng tôn ti trật tự.
Bùi Đạc đồng ý: "Đúng vậy, chuyện này là do ý trời."
Ý trời muốn hắn làm cha thì có cản cũng không cản được.
Hoàng Đế tiếp tục phân tích, Bùi Đạc vui vì những lời này, chứng tỏ hắn hi vọng trẫm không có con, hay là hi vọng đứa con này không phải từ bụng Hoàng Hậu ra?
Nhưng khó nói đây có phải là Bùi Đạc cố ý diễn cho trẫm xem không, dù sao tâm tư của tên thái giám này luôn khó đoán như vậy.
Hoàng Đế nhức hết cả đầu, Bùi Đạc lại khoan thai cáo từ, kết thúc cuộc trò chuyện.
Lúc ra khỏi Ngự Thư Phòng, hắn gặp được Lục vương gia chuẩn bị vào trong.
Hai người gặp nhau, ngoài mặt đều là khách khí lễ độ.
Lục vương gia thầm trù Bùi Đạc chết sớm một chút, há miệng lại là hỏi thăm tình trạng sức khỏe của hắn. Dù gì mấy hôm trước Bùi Đạc còn bị bệnh, hôm nay vào triều sắc mặt cũng không tốt lắm.
"Đa tạ Vương Gia quan tâm, không có gì đáng lo. Ta nghe nói dạo trước Thế Tử đi cưỡi ngựa bị ngã tổn thương chân, đúng lúc ta bị bệnh nên không thể sai người tới phủ hỏi thăm, chẳng hay giờ đã khá hơn chưa?"
Bùi Đạc biết đây không phải trùng hợp, mà là chuyện tốt do hôn phu của Trịnh Giai Linh - con thứ của Lục vương gia làm. Hắn hỏi thế chẳng qua là tò mò không biết Lục vương gia dạy con như thế nào mà khiến Việt Trác ra tay nhanh như vậy, nhẫn tâm đẩy anh trai mình vào chỗ chết.
Có thể về sau hắn sẽ có rất nhiều con, cần phải lấy đây làm gương.
Lục vương gia ngoài cười nhưng trong không cười: "Khuyển tử cũng không có gì đáng lo."
Trong đầu nhấc lên cảnh giác, chẳng lẽ đây là Bùi Đạc động tay?
Mang theo sự ngờ vực vô căn cứ này, Lục vương gia bước vào Ngự Thư Phòng, đối mặt với Hoàng Đế cũng đang nhăn nhó, cả hai cùng thầm chửi Bùi Đạc.
Tác giả có lời nói:
Hoàng Đế: Anh, hắn cũng hỏi anh chuyện con cái à?
Lục vương gia: Ừ ừ, má cái thằng thái giám chết bầm, hỏi con mẹ nó.
Bùi đại nhân: E hèm ~
_______________________
Có con vui quá khoe tí gì căng =))))))))))))))))))))
Nhân tiện thì đây là đống còm tui đặt từ hồi năm ngoái cho bộ này mà quên xừ mất nay lục email mới nhớ ra =))))))))))))))))))))))))
Đây là Chức Chức và Minh Dao nè (ảnh gốc bự quá không up được coi tạm ảnh cắt màn hình dị)~
Còn đây là Chức Chức với Tống Gia Trúc
Bùi Đạc hơi hoảng hốt đáp: "Vâng."
Hồ ly nhỏ tất nhiên là đực, hắn biết rõ hơn ai hết.
Nhưng mà hai chữ hỉ mạch không ngừng quay mòng mòng trong đầu Bùi Đạc, nổ tung, khiến mọi thứ trắng tinh.
Hỉ mạch? Sao lại có hỉ mạch? Lâm Chức mang thai con của hắn, con?
Đời này Bùi Đạc chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ có con cháu, còn là do một con hồ yêu đực sinh ra, đây quả thực là chuyện chưa từng nghe chưa từng thấy.
"Đại sư chắc chắn là không xem nhầm chứ?"
Nếu Bùi Đạc là người bình thường thì chắc đã tin ngay, nhưng hắn là Trấn Yêu Sư, hắn biết rõ hơn ai khác chuyện này gần như là không thể. Yêu vốn khó có con, chứ đừng nói là con với loài người.
Đại sư Vô Trần kiểm tra lại, khẳng định với hắn: "Đúng thật là hỉ mạch. Lão nạp từng tiếp xúc với yêu quái có thai, không thể sai được. Nhưng lão nạp không cảm nhận được sự tồn tại của thai nhi, lại thêm tiểu thí chủ là giống đực, ta cần phải nghiên cứu thêm mấy ngày. Bùi thí chủ có thể để tiểu thí chủ ở lại đây với ta một thời gian không?"
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Bùi Đạc là không, nhưng vì sức khỏe của Lâm Chức, hắn biết làm như vậy sẽ ổn thỏa hơn.
"Vậy làm phiền đại sư."
Bùi Đạc không đi ngay mà bế hồ ly nhỏ đang ngơ ngác ra một góc, nhỏ giọng dặn dò.
"Em ngoan ngoãn ở lại đây, mỗi tối ta sẽ tới thăm em."
"Đại nhân, sao em lại có thai được, rõ ràng..."
Móng của hồ ly bất an bấu vào vạt áo của Bùi Đạc. Y vẫn đang trong dạng cáo, Bùi Đạc lại nghĩ đến cảnh Lâm Chức dạng người luống cuống kéo áo mình, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
"Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để em xảy ra chuyện."
Bùi Đạc xoa bộ lông mềm, tiến hành trấn an, làm dịu sự nôn nóng của hồ ly nhỏ.
Lâm Chức có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng vẫn bất an hỏi lại: "Nếu em có thật, liệu đại nhân có chê không?"
"Tất nhiên là không rồi."
Con lai giữa người và yêu khó tránh khỏi bị lên án, nhưng nếu là con của hắn, ai dám nói một câu.
Hồ ly nhỏ nhẹ nhàng thở ra, nhưng rồi lại căng thẳng, sợ hãi nói: "Đại sư bảo không cảm nhận được thai nhi. Lỡ em không có mang thì sao, đại nhân liệu có tức giận không?"
Bùi Đạc cảm thấy tâm trạng của Lâm Chức lúc này rất thiếu ổn định, phụ nữ khi mang thai thường như vậy, biểu hiện của hồ ly nhỏ là khó tránh khỏi. Chẳng trách lúc hắn sờ bụng, nhóc con này lại đẩy tay hắn ra, có vẻ đây là phản ứng bảo vệ thai nhi trong vô thức.
"Tất nhiên là không rồi, em bình an là đủ."
Mặc dù Bùi Đạc luôn là có vẻ ôn hòa thong dong, nhưng bản chất hắn không phải người dịu dàng. Đây có thể nói là lần đầu tiên hắn dịu giọng thủ thỉ, nuông chiều hồ ly nhà mình.
Đại sư Vô Trần đứng cách đó không xa ngửa đầu ngắm trăng, ai bảo ông có tuổi rồi còn tai thính mắt tinh, vô tình nghe hết, còn nghe được rất rõ chứ.
Mà cũng đâu ai ngờ được Bùi Chủ Tư lạnh như đá sẽ có một mặt như vậy, không những lêu lổng với yêu vật, mà còn có chuyện này.
Đại sư Vô Trần hơi khó hiểu, sao Bùi Đạc làm được?
Nhưng người xuất gia đâu thể hỏi những chuyện như vậy, đại sư Vô Trần chỉ có thể cảm thán trong lòng, thật đúng là kì diệu.
Cẩn thận vuốt ve an ủi hồ ly trong chốc lát, Bùi Đạc để Lâm Chức ở lại chùa Phạm Tĩnh, một mình trở lại kinh thành.
Cuối năm là thời điểm bận rộn, phải qua lễ tết mới lại rảnh rỗi, trong cung lẫn Trấn Yêu Tư đều không thể vắng bóng Bùi Đạc.
"Tiểu thí chủ có thể hóa thành dạng người cho ta kiểm tra lại được không?"
Đại sư Vô Trần nhân hậu từ bi, không vì y là yêu quái mà có định kiến.
Lâm Chức hóa thành người, tất nhiên là không thể làm như lúc ở cùng Bùi Đạc, y hóa ra cả quần áo.
Y biết tình trạng của bản thân là do đâu, nhưng vẫn giả bộ lo lắng sốt ruột, dù Bùi Đạc không ở đây thì y cũng phải diễn cho tròn vai.
Loại tình huống này hiển nhiên chạm tới điểm mù tri thức của đại sư Vô Trần. Bắt mạch xong, đại sư để Lâm Chức vào rừng trúc nghỉ ngơi, ông về chùa tìm đọc tư liệu.
"Vất vả cho đại sư rồi ạ."
Lâm Chức hành lễ, y thật lòng hơi ngại khi để đại sư Vô Trần phải vất vả như vậy. Vị hòa thượng ăn chay niệm Phật này không chỉ phải bận rộn giúp Hoàng Đế cầu phúc, còn phải trừ yêu, giờ kiêm thêm chức bác sĩ phụ sản, bệnh nhân còn là một con cáo đực.
Đại sư Vô Trần cười đáp lễ, rời đi bằng cánh cửa hông nối rừng trúc tím với chùa Phạm Tĩnh.
Lâm Chức hóa thành dạng cáo, chạy sâu vào trong rừng, hấp thụ linh lực, tĩnh tâm tu luyện.
Y có thể cảm giác được linh lực trong cơ thể giảm bớt, hẳn là đang tích lũy chuẩn bị cho sinh nở. Tuy là y mang thai giả, nhưng cơ thể y nhận định vậy thì biết phải làm sao. Giờ chỉ có thể tranh thủ hít linh khí của rừng trúc tím, cố gắng hấp thụ càng nhiều càng tốt.
Bên phía Bùi Đạc thì Lâm Chức không lo mấy. Dù y không biết tại sao Bùi Đạc lại chắc chắn mình sống không được lâu, nhưng có chuyện này, Bùi Đạc sẽ nỡ chết đi để y lại một mình ư?
Không nỡ, Bùi Đạc đương nhiên không nỡ.
Trên đường về phủ, hắn không còn vẻ lo nghĩ nhiều ngày qua, cảm giác như sương gạt mây tan.
Cơn chấn động ban đầu tan đi, sự ngọt ngào không ngừng nảy nở trong lòng khiến khóe môi hắn giương lên.
Thanh niên tuấn tú mặt mày rạng rỡ, không một chi tiết nào không thể hiện đắc ý tựa gió xuân.
Hắn vui không chỉ vì có người kế thừa, chính xác mà nói thì cảm xúc này chiếm tỉ lệ cực nhỏ. Điều khiến hắn vui thật ra là vì Lâm Chức đang mang trong mình giọt máu của hắn, khiến hắn và Lâm Chức có thêm một mối liên kết khó có thể miêu tả.
Bùi Đạc bây giờ không nghĩ tới việc lỡ hồ yêu muốn về núi có nên thả y đi không, thậm chí còn mỉa mai mình làm bộ làm tịch.
Lúc này hắn mới biết từ lúc rời khỏi mộng cảnh của Lâm Chức, hắn đã đi vào một con hẻm nhỏ, tự vây bản thân bên trong.
Tại sao hắn cứ phải để ý việc Lâm Chức có hiểu tình yêu hay không, hiểu thì sao, không hiểu thì sao, y vẫn là y.
Lâm Chức cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn, như vậy còn chưa đủ ư. Hắn sẽ chu đáo dạy hồ ly nhỏ cách làm một thê tử tiêu chuẩn.
Bùi Đạc đỡ trán, khẽ cười, hắn quá mê say nên mờ mắt. Dù là Bùi đại nhân thì đứng trước tình yêu cũng sẽ lỗ mãng như thằng oắt chưa mọc đủ lông, mất mọi chừng mực.
Cũng là vì thế nên hắn mới hiểu, hắn để ý cảm nhận của hồ ly nhỏ hơn là chính bản thân mình.
Ban đầu tưởng là trêu chọc tiểu yêu thú vị này, sau là thấy y có thể làm dịu cơn đau đầu, lông mềm sờ cũng thích, tính tình thẳng thắn đáng yêu, cũng có mắt nhìn, dễ khiến người ta yêu thương.
Về sau không biết sao mọi chuyện lại xoay theo một hướng khác, nhưng hắn không bài xích Lâm Chức tiếp cận mình, cũng rung động với yêu hồ, nổi lên dục vọng.
Ôm người đẹp ngọt thơm trong lòng, bị đôi mắt tím long lanh nhìn, hắn có thể hiểu được lí do vị Hoàng Đế trăm năm trước của Đại Việt bị mê hoặc, biết cái gì là từ đó quân vương không tảo triều.
Khi nhận ra suy nghĩ của mình là sai, Bùi Đạc mới phát hiện tình cảm hắn dành cho Lâm Chức không chỉ đơn giản là tình nhân.
Không những vội vàng sắp xếp chu đáo mọi chuyện, mà còn nghĩ đến chuyện thả tự do cho y.
Thật nực cười, Bùi Đạc hắn từ khi nào là người thiện lương hào sảng như vậy.
Còn chưa chết mà đã tính xong xuôi cho người ta rồi, còn đau xót nghĩ rốt cuộc người ta có thật lòng thích mình không, rồi khổ sở vì không thể lâu dài ở bên cạnh y.
Chính Bùi Đạc cũng thấy hoang đường. Dựa theo tính cách chỉ hỏi kết quả của hắn, dù Lâm Chức là hư tình giả ý, lòng mang sát ý thì hắn vẫn có thể tươi cười chấp nhận y như thường.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hồ ly nhỏ với hắn không phải là hư tình giả ý, cái đầu bé tẹo đó không đủ để y chơi những thứ này.
Nghĩ đến tuổi thọ của mình, đôi mắt thanh niên thoáng trở nên u ám, ngón tay đăm chiêu gõ nhẹ lên mặt bàn.
Năm đó, khi sư phụ lấy con ác quỷ kia ra khỏi người hắn, đã nói tuổi thọ của hắn bị hao tổn. Lúc ấy hắn chẳng bận tâm, chỉ nghĩ sống được tới lúc báo thù là đủ.
Về sau hắn thể hiện thiên phú ở phương diện thuật pháp, sư phụ khi say đã nói thông minh quá sẽ có hại, nhưng có lẽ chỉ cần hắn đột phá được cảnh giới thì có thể phá tan xiềng xích. Không thể nói là trường sinh, nhưng cũng có thể sống lâu hơn chút.
Sư phụ không nói rõ cảnh giới đó là gì, bởi vì chính ông cũng chưa từng đạt tới, đại sư Vô Trần cũng vậy. Bùi Đạc dốc lòng tu luyện không phải vì theo đuổi trường thọ, hắn ở lại cung đình, thà để bản thân trì trệ không tiến.
Từ rất lâu về trước, Bùi Đạc đã chấp nhận sự thật mình sống không lâu, nên thuở nhỏ đã bắt đầu sắp xếp hậu sự cho bản thân, chuẩn bị cho mọi tình huống.
Bây giờ hắn không muốn chuẩn bị hậu sự nữa, hắn muốn sống lâu hơn chút.
Lâm Chức chẳng có đầu óc gì, phương pháp tu luyện không hại người hay mê hoặc người tất nhiên sẽ chậm hơn.
Yêu vật sinh con xong tu vi cũng tan đi rất nhiều, yếu nhất là ở thời khắc sinh con. Nếu hắn không có ở đây, hồ ly nhỏ lớn bụng còn phải trốn tránh các yêu quái khác, ngày đêm lo lắng, rồi về sau một mình gian nan nuôi con, chỉ nghĩ thôi Bùi Đạc đã không thể chấp nhận.
Hắn đâu chỉ là muốn sống lâu một chút, có chết hắn cũng phải trở thành quỷ trông coi cha con bọn họ.
Ý nghĩ này tiếc là không được, vì để hóa thành lệ quỷ cần có thù hận mãnh liệt, mà hầu hết người sau khi hóa quỷ đều khó có thể kiểm soát bản thân, thậm chí còn quên kí ức.
Bùi Đạc quyết định về đọc lại mấy cuốn sách liên quan tới vấn đề này ở Trấn Yêu Tư, xem có phương pháp nào tốt không.
Trước là đại thù đã báo, hắn không có chấp niệm gì với cuộc sống, chết thì chết. Giờ thì không được, hắn phải kiên trì thêm nữa.
Đúng rồi, còn phải ghi chú lại những thông tin về yêu quái mang thai, xem chừng sẽ phải tới Tàng Thư Các trong cung tìm tư liệu tương quan.
Chắc là sẽ không có, lệnh sát hồ trăm năm trước khiến sách vở liên quan tới chăm nuôi hồ ly bị hủy hoại. Chẳng lẽ là tới Thái Y Viện xem?
Bùi Đạc lên kế hoạch cho từng mục, trở về phủ của mình.
Hắn để quản gia dọn đống đồ đạc ngổn ngang và chiếc giường rách nát kia, mình thì tới Trấn Yêu Tư một chuyến.
Xem tư liệu xong lại tới thư phòng ở điện Ngọc Huyễn, đưa ra mệnh lệnh mới.
Hắn dự định đầu năm ra tay với Hoắc gia, nhưng giờ thì không cần gấp gáp như vậy.
Thôi thì để tất cả yên bình đón năm mới đi, coi như là sự từ bi của hắn khi làm cha lần đầu, cầu phúc cho con trẻ, tránh cho đám người đó lại oán khí trùng thiên.
Trước khi ngủ, Bùi Đạc lại nghĩ, cáo có thể đẻ một lứa 7-8 con, không biết hồ yêu có giống vậy không.
Ngày hôm đó Bùi Đạc ngủ không ngon, sắc mặt cũng tệ hơn bình thường một chút.
Đến cả Hoàng Đế - người tưởng là mình đã có thể dùng thủ đoạn mềm dẻo, ổn thỏa đối phó với những màn tra tấn của Bùi Đạc, cũng không ngờ hôm nay Bùi Đạc chẳng nói gì. Người của Bùi đảng không gây hấn, nụ cười trên mặt Bùi Đạc còn ấm áp hơn bình thường, khiến người ta không rét mà run.
Bàn việc ở Ngự Thư Phòng xong, Bùi Đạc bắt đầu nói chuyện phiếm với Hoàng Đế.
"Nhóm tiểu chủ đã vào cung được hơn một tháng, hiện giờ dòng dõi hậu cung đơn bạc, bệ hạ cần phải vất vả nhiều hơn."
Trước khi đăng cơ, Hoàng Đế chưa tới tuổi rời cung mở phủ. Gã không được Tiên Hoàng coi trọng, địa vị của mẫu thân cũng thấp kém, còn chết sớm vì bệnh, thế nên gã không có nhà ngoại chống lưng, trừ cung nữ hầu hạ ra thì hắn không có Hoàng Tử Phi.
Hậu cung của Hoàng Đế trước đợt sóng tràn này không có nhiều người lắm, chừng mười mấy người, bây giờ dưới gối của gã có hai con gái, đều là từ phi tần chức vị thấp.
Trưởng công chúa hai tuổi đang được Hoàng Hậu nuôi dạy, Nhị công chúa chưa tròn hai tuổi thì được mẹ đẻ là Lưu Tiệp Dư mới lên chức nuôi nấng.
Con nối dõi của gã ít không phải là do Bùi Đạc hại, mà là 2 năm qua Hoàng Đế không dám có con.
Căn cơ của gã không vững, nếu có con sớm, so với một thiếu niên, tất nhiên một đứa nhỏ còn chưa biết gì sẽ dễ khống chế hơn, nuôi thành như thế nào là do Bùi Đạc quyết định.
Cho nên 2 năm qua Hoàng Đế vẫn luôn rất cẩn thận, thậm chí không tiếc để bản thân uống thuốc, tránh có con trai.
Sủng hạnh mấy nữ nhân gã không tin tưởng như Hoàng Hậu và Thục phi lại càng cẩn thận gấp đôi, chỉ khi ở cùng các phi tần chức vị thấp, không có nhà ngoại lớn mạnh, gã mới dám tùy tiện một chút. Mà kể cả thế thì vẫn sợ các nàng sinh ra con trai, một khi chẩn đoán được là con trai, không cần Bùi Đạc ra tay, Hoàng Đế sẽ tự mình giết chết đứa nhỏ.
Nghe được những lời này của Bùi Đạc, gã không khỏi thần hồn nát thần tính.
Có phải hắn đang ám chỉ trẫm không?
Có phải hắn đã nhận ra ý đồ của trẫm, cảnh cáo trẫm, hay là hắn thật sự định làm Nhiếp Chính Vương?
Chẳng lẽ Hoắc gia đã bị Bùi Đạc lôi kéo, việc trẫm để Hoàng Hậu có thai là đúng ý của Bùi Đạc?
Tự dưng Hoàng Đế có cảm giác bốn phía là địch, gã thật sự sắp bị Bùi Đạc ép điên rồi. Thủ đoạn của họ không cùng một trình độ, hôm nay lại càng tấp nập đánh thức ác mộng trong Hoàng Đế. Gã không ngừng mơ tới đêm mưa đó, Bùi Đạc cầm thánh chỉ tới chúc mừng gã.
Hoàng Đế miễn cưỡng nở nụ cười: "Không nhọc ái khanh quan tâm, chuyện này cứ theo ý trời."
Hoàng Đế không chỉ một lần cảm thấy may mắn Bùi Đạc là một thái giám, nếu không chắc hắn sẽ không chỉ đơn giản là dĩ hạ khi thượng*, mà sẽ còn muốn cướp đoạt cả giang sơn Đại Việt này, thay đổi triều đại, để thiên hạ này biến thành thiên hạ của họ Bùi, để con cháu hắn trở thành hoàng thất chính thống.
*Chức nhỏ mà hà hiếp chức lớn, không tôn trọng tôn ti trật tự.
Bùi Đạc đồng ý: "Đúng vậy, chuyện này là do ý trời."
Ý trời muốn hắn làm cha thì có cản cũng không cản được.
Hoàng Đế tiếp tục phân tích, Bùi Đạc vui vì những lời này, chứng tỏ hắn hi vọng trẫm không có con, hay là hi vọng đứa con này không phải từ bụng Hoàng Hậu ra?
Nhưng khó nói đây có phải là Bùi Đạc cố ý diễn cho trẫm xem không, dù sao tâm tư của tên thái giám này luôn khó đoán như vậy.
Hoàng Đế nhức hết cả đầu, Bùi Đạc lại khoan thai cáo từ, kết thúc cuộc trò chuyện.
Lúc ra khỏi Ngự Thư Phòng, hắn gặp được Lục vương gia chuẩn bị vào trong.
Hai người gặp nhau, ngoài mặt đều là khách khí lễ độ.
Lục vương gia thầm trù Bùi Đạc chết sớm một chút, há miệng lại là hỏi thăm tình trạng sức khỏe của hắn. Dù gì mấy hôm trước Bùi Đạc còn bị bệnh, hôm nay vào triều sắc mặt cũng không tốt lắm.
"Đa tạ Vương Gia quan tâm, không có gì đáng lo. Ta nghe nói dạo trước Thế Tử đi cưỡi ngựa bị ngã tổn thương chân, đúng lúc ta bị bệnh nên không thể sai người tới phủ hỏi thăm, chẳng hay giờ đã khá hơn chưa?"
Bùi Đạc biết đây không phải trùng hợp, mà là chuyện tốt do hôn phu của Trịnh Giai Linh - con thứ của Lục vương gia làm. Hắn hỏi thế chẳng qua là tò mò không biết Lục vương gia dạy con như thế nào mà khiến Việt Trác ra tay nhanh như vậy, nhẫn tâm đẩy anh trai mình vào chỗ chết.
Có thể về sau hắn sẽ có rất nhiều con, cần phải lấy đây làm gương.
Lục vương gia ngoài cười nhưng trong không cười: "Khuyển tử cũng không có gì đáng lo."
Trong đầu nhấc lên cảnh giác, chẳng lẽ đây là Bùi Đạc động tay?
Mang theo sự ngờ vực vô căn cứ này, Lục vương gia bước vào Ngự Thư Phòng, đối mặt với Hoàng Đế cũng đang nhăn nhó, cả hai cùng thầm chửi Bùi Đạc.
Tác giả có lời nói:
Hoàng Đế: Anh, hắn cũng hỏi anh chuyện con cái à?
Lục vương gia: Ừ ừ, má cái thằng thái giám chết bầm, hỏi con mẹ nó.
Bùi đại nhân: E hèm ~
_______________________
Có con vui quá khoe tí gì căng =))))))))))))))))))))
Nhân tiện thì đây là đống còm tui đặt từ hồi năm ngoái cho bộ này mà quên xừ mất nay lục email mới nhớ ra =))))))))))))))))))))))))
Đây là Chức Chức và Minh Dao nè (ảnh gốc bự quá không up được coi tạm ảnh cắt màn hình dị)~
Còn đây là Chức Chức với Tống Gia Trúc
Danh sách chương