Edit: Ry
Bùi Đạc xoa mặt hồ ly nhỏ, ngón tay ấn nhẹ vào cái mũi ướt át của y.
Y đáng yêu như vậy, có ai mà không thích chứ.
"Có câu này của em, ta chắc chắn sẽ không để em thoi thóp với nửa trái tim."
Động tác vuốt ve của Bùi Đạc càng thêm dịu dàng. Nếu giờ phút này Lâm Chức là hình người, hắn chắc chắn sẽ làm vài hành vi thân mật khác, nhưng chú cáo nhỏ ngoan ngoãn dán vào cũng khiến trái tim hắn được vỗ về. Bùi Đạc nhẹ nhàng hôn lên đầu cáo, ngón tay thuận theo bộ lông mềm mượt, mò tới bóp chóp đuôi.
Các hòa thượng của chùa Phạm Tĩnh hoàn thành tụng kinh cầu phúc cho Hoàng Đế, được Bùi Đạc tiễn ra khỏi cung.
Hắn vờ như không thân quen với đại sư Vô Trần, duy trì khoảng cách, nói vài câu xã giao.
Trước khi tiễn người đi, Bùi Đạc đưa cho Minh Ngộ một cái khăn lụa.
Đó không phải một cái khăn bình thường, trên khăn viết đầy Phạn văn, mơ hồ lộ thiền ý huyền diệu, là vật của Phật môn.
"Đây là đáp lễ cho nhánh đào, ta thay hồ ly nhà ta đưa cho ngươi, đa tạ ngươi có lòng."
Bùi Đạc không phải người sẽ trắng trợn nhận quà. Minh Ngộ đã có lòng, hắn biết đối phương cũng không có tâm tư gì khác nên tất nhiên sẽ đáp lễ tương ứng. Dù sao thì ngoài mặt chùa Phạm Tĩnh và Trấn Yêu Tư vẫn là quan hệ hợp tác hài hòa.
Minh Ngộ nhìn kinh văn bí truyền rõ ràng quý giá hơn nhánh đào nhiều, không khỏi nhìn sang đại sư Vô Trần, thấy sư phụ gật đầu mới chắp tay nói lời cảm tạ với Bùi Đạc.
Các hòa thượng xuất cung, hai nhóm người tách ra.
Đại sư Vô Trần quay đầu, nhìn thanh niên áo bào đỏ tím đã được định sẵn sẽ lưu danh sử sách đi vào màn đêm nặng nề, khẽ niệm một câu "A Di Đà Phật".
Ông từng khuyên Bùi Đạc rằng buông bỏ chấp niệm thì mới có thể vô lượng vô biên.
Khi đó Bùi Đạc còn nhỏ, mới vào Trấn Yêu Tư được một thời gian, ngồi đánh cờ với ông.
Hắn cầm quân trắng, đánh một nước khiến bàn cờ vốn hòa bình trở nên căng thẳng đầy sát cơ.
--- Đại sư, với ta mà nói, không có chấp niệm giống như cỏ dại hoang vu mặc cho lửa đốt, không có cơ hội tái sinh.
--- Quân trắng đi sau, nhưng xưa nay người đi trước chưa chắc đã là người thắng.
Khi đó đại sư Vô Trần đã biết, ngày sau Bùi Đạc sẽ nghiệp chướng quấn thân, thiên phú đầy mình lại không thể phát triển.
Đáng tiếc, sao có thể không tiếc chứ.
Minh Ngộ thấy sư phụ ngẩn người thì khẽ nói: "Sư phụ, người sống một đời, duyên phận tự nhiên."
Đại sư Vô Trần cười sờ lên chòm râu hoa râm của mình: "Tất nhiên là thế."
Đại sư Vô Trần rất hài lòng vị đệ tử thân truyền này của mình, ở phương diện tu thiền còn thấu đáo hơn ông.
Minh Ngộ không nói, trong lòng cũng không định quản việc Trấn Yêu Sư lại dan díu với hồ yêu. Như lời hắn nói, mọi thứ có số mệnh của nó.
Trong lúc sóng điện não của hai sư đồ lệch pha nhưng lại nối liền, Bùi Đạc trở về điện Ngọc Huyễn.
Chính xác hơn là từ điện Ngọc Huyễn đi tới phòng của Chủ Tư ở bên ngoài. Nó không nằm ở lòng đất của hoàng cung, mà trên con phố phồn hoa rộng lớn nhất kinh thành, bên ngoài còn là một quán trà.
Đây cũng là lí do Trấn Yêu Tư có thể ẩn mình ở thành thị, vị trí của Chủ Tư không cố định, thỉnh thoảng sẽ thay đổi, chuyển tới đây là lệnh của Bùi Đạc ba năm trước.
Trong quán trà, Thiên Thạch đứng trước mặt Bùi Đạc, dáng vẻ hơi khác với lần đầu Lâm Chức gặp y trong phủ.
Trên mặt y có thêm mấy vết sẹo, cũng già nua tiều tụy hơn trước, tạo cảm giác lão luyện sắc bén.
Lâm Chức ngửi được mùi máu tươi và một mùi hôi thối khó tả từ Thiên Thạch, không giống mùi của con người. Cáo nhỏ trốn vào lòng Bùi Đạc, ngửi mùi hương thơm ngát của hắn, cố tình bỏ qua thứ mùi kia.
Lâm Chức nghĩ đây chắc là mùi của côn trùng. Lần đầu gặp Thiên Thạch là ở trong Bùi phủ, Thiên Thạch và Bách Tâm áp giải một thành viên bị hạ cổ của Trấn Yêu Tư, lúc gã đó chết có rất nhiều côn trùng bò ra từ cơ thể.
Không chỉ có thuộc hạ dưới trướng bị hạ cổ, còn bị mất hai phần hồ sơ, Bùi Đạc lệnh cho Thiên Thạch đi lấy lại, đến nay y mới trở về.
"Chủ Tư, hai phần hồ sơ đó đã được thu hồi, trùng mẫu đã được thuộc hạ và Vạn Dịch sử dụng trận Bát Nhân để phong ấn trong Tân Hồng Quan, cũng đã cho người trấn giữ. Hai hồ sơ nguyên vẹn trở về, thuộc hạ tới để bẩm báo."
Cứ việc Bùi Đạc cho thời hạn là đầu năm sau, nhưng mấy chuyện này làm xong sớm được thì tất nhiên Thiên Thạch sẽ làm.
Sau đó Thiên Thạch lấy từ trên người ra một con sâu màu đen, là bộ phận mạnh nhất của trùng mẫu.
Trong cơ thể trùng mẫu có rất nhiều trứng trùng đang đợi ra đời, thế nên nhóm Trấn Yêu Sư chọn trấn áp nó chứ không phải giết. Trừ khi họ muốn đối mặt với cảnh côn trùng chạy trốn tứ phía, lọt mất một con cũng dễ tạo thành tai họa ngầm.
Bùi Đạc gật đầu, biểu thị làm không tệ.
Chiếc hộp chứa thi thể trùng mẫu được trình lên cho Bùi Đạc, Lâm Chức lập tức nhảy ra khỏi ngực hắn, thấy buồn nôn không chịu nổi.
Con sâu này sao mà khó ngửi thế, y sắp nôn thật rồi.
Thiên Thạch nghi hoặc nhìn Bùi Đạc, không biết sao yêu hồ lại bài xích như vậy, rõ ràng nó chỉ là một con sâu đã chết.
Lại nói lần đầu gặp hồ yêu y còn tưởng nó là cáo bình thường, không ngờ là yêu quái, sau lại thành yêu do Chủ Tư nuôi, y tất nhiên sẽ không lộ tính công kích của Trấn Yêu Sư.
Bùi Đạc cũng lấy làm lạ, bảo Thiên Thạch để nó vào nhà kho của Trấn Yêu Tư, cho chuyên gia xử lý rồi niêm phong lại.
"Mấy ngày nữa ta sẽ đích thân đi một chuyến giải quyết con trùng đó."
"Thuộc hạ sẽ cho người trông coi chặt chẽ."
Thiên Thạch cầm hộp đi, Bùi Đạc vẫy tay với Lâm Chức.
"Không thích côn trùng?"
Mặt cáo nhăn nhó, Lâm Chức đáp: "Con sâu đó hôi lắm, đại nhân không ngửi được à?"
Mà còn không phải là hôi thối bình thường, mùi còn sót lại vẫn khiến Lâm Chức nôn nao.
Có thể khiến một con hồ yêu như y có phản ứng như vậy, xem ra con trùng kia đã giết không ít người, huyết khí ngút trời.
"Vậy để ta rửa tay."
Bùi Đạc nghĩ có thể là do hắn giết quá nhiều yêu quỷ nên đã quen, không thấy con sâu đó khó ngửi. Nhưng nếu nhóc con đã không thích, hắn đi rửa tay cho sạch rồi mới bế y.
Sự chú ý của Lâm Chức trở lại lời ban nãy Bùi Đạc nói, y hỏi: "Đại nhân, mấy ngày nữa ngài định rời kinh ạ?"
"Tân Hồng Quan ở Chương Châu, đây là cơ hội."
Bùi Đạc bế Lâm Chức, tay nắn măng cụt.
Lâm Chức nhớ ra, quan phụ mẫu ở Chương Châu, là nơi ở của gia tộc mẫu phi bên Lục vương gia.
Bùi Đạc không muốn người ta yên ổn ăn Tết đây mà, Lâm Chức cũng chẳng bất ngờ.
Sau trận gió lớn, kinh thành vào đông.
Mặc dù không có tuyết, nhưng cái lạnh khô cạn trải rộng ở nhiều nơi.
Bùi Đạc cáo ốm ở trong điện Ngọc Huyễn, để lại một thế thân.
Lâm Chức cũng dùng yêu thuật, dùng người giấy tạo một con cáo tím để nó thay mình ở đây.
Chuyến này đi Chương Châu, Bùi Đạc không chỉ là giải quyết trùng mẫu mà còn vài việc khác.
Trong mắt người thường, Tân Hồng Quan hoang phế là bởi một trận hỏa hoạn lúc nửa đêm, đốt trụi mọi thứ.
Trên đường trở lại kinh thành, Bùi Đạc cầm một quả trứng trùng đặc ruột màu đỏ sậm, thứ bên trong đã chết.
"Vốn định cho em ăn, nhưng trông em như vậy thì thôi bỏ đi."
Bùi Đạc nhìn thiếu niên ngồi cạnh hắn mặt mày tràn đầy kháng cự, cất quả trứng đi.
Cổ trùng cũng tính là yêu vật, thứ nó để lại sau khi chết có thể cho yêu hấp thụ.
Thật ra Lâm Chức cũng rất thắc mắc, y không ngờ mình lại bài xích thứ này như vậy. Theo lý mà nói thì không nên như thế, y không sợ côn trùng, nguyên chủ là hồ ly tất nhiên cũng không sợ. Nhưng cứ thấy là y lại khó chịu, không muốn ăn hay luyện hóa gì hết.
"Đại nhân không cần phải lo lắng cho em, mặc dù linh khí ở kinh thành mỏng manh, nhưng có đại nhân giúp đỡ, em tiến bộ cũng rất nhanh. Có điều, sức khỏe của đại nhân thật sự không sao chứ?"
Yêu quái phân lớp, hồ yêu xà yêu miêu yêu sẽ cùng một lớp, chúng có thể hấp thụ tinh khí để tu luyện, nam nhân có dương khí và linh lực càng mạnh thì tinh khí sẽ mang lại hiệu quả càng lớn.
Người sẽ không chịu được yêu vật đòi hỏi, tiết ra tinh khí liên tục sẽ bị suy yếu, cho đến khi chết đi.
Bùi Đạc lại là ngoại lệ, đuổi theo Lâm Chức đòi đút, mà cũng chẳng thấy yếu hơn gì hết.
Nghe hồ ly nhỏ nhanh nhảu quan tâm, Bùi Đạc nắm lọn tóc của y, dùng hành vi khác đáp lại.
Hắn tất nhiên không sao rồi. Tu vi không thể tăng thêm là bởi không thể đột phá, chứ hắn chưa từng lười biếng, linh khí luôn vờn quanh, mạnh hơn người bình thường nhiều, đút một chút cho hồ ly nhỏ có làm sao.
Đường thủy của Đại Việt phát đạt, đi nhanh hơn đường bộ nhiều, thế nên từ Chương Châu trở lại kinh thành, Bùi Đạc chọn đi thuyền.
Mặc dù đã che đậy thân phận, nhưng hắn cũng không quá tiết kiệm.
Dùng một con thuyền lái buôn cỡ nhỏ để che giấu.
Thuyền yên ổn lái trên mặt nước, Lâm Chức bị đè lên cửa, thấy trăng sáng giữa hồ.
Pháp khí trên tay y cộng hưởng với linh lực của Bùi Đạc.
Nó vốn không có âm thanh, lúc này lại rung rinh.
Theo động tác của Bùi Đạc, lay động cùng làn nước trong đêm.
Bùi Đạc cũng không quá đáng, khống chế chỉ rót hai lần, sau đó nhìn Lâm Chức chìm vào giấc mộng, vô thức luyện hóa linh khí.
Sương hồng như có như không tràn ra từ người y, Bùi Đạc nhìn là biết y sắp hoàn toàn luyện hóa được yêu đan của hoa đào yêu.
Nhóc con này cũng khổ cực, rõ ràng chỉ còn chút nữa thôi là luyện hóa xong rồi, lại liên tục bị hắn cắt ngang, kéo dài tới tận giờ.
Bùi Đạc lại chẳng thấy áy náy gì, ôm cơ thể ấm áp của y, chìm vào giấc ngủ trong mùi hương ngọt ngào.
Đây là thói quen gần đây của hắn, sau một lần ôm Lâm Chức đi ngủ, từ đó buổi đêm hắn không muốn để y biến thành dạng cáo nữa.
Màn sương màu hồng đào tràn ngập căn phòng, khi nhìn thấy hoa đào ngập trời, Bùi Đạc biết mình lại tiến vào mộng cảnh của Lâm Chức.
Nghĩ có lẽ đây sẽ là lần cuối, khi Lâm Chức hoàn toàn hấp thụ yêu đan của hoa đào yêu, cảnh tượng này sẽ không thể xuất hiện nữa.
Bùi Đạc bước qua cánh cửa, muốn xem lần này Lâm Chức sẽ mơ thấy cái gì, liệu có mơ thấy cảnh tượng có liên quan tới hắn không.
Trong mộng là rừng núi ngút ngàn, khiến Bùi Đạc chấn động.
Hóa ra không phải, đây vẫn là cảnh thời nhóc con kia còn đang trong núi tu luyện, vì Bùi Đạc chưa từng thấy nơi nào như vậy ở kinh thành.
Trong lòng hắn có một cảm giác khó nói, hồ ly nhỏ nằm ở bên hắn, sống chung với hắn nhiều ngày, miệng nói dù có nửa trái tim cũng sẽ ở lại bên hắn, nhưng giấc mộng vẫn là vùng trời rộng lớn này.
Lần này hồ ly không hóa hình người, mà dùng dạng cáo chạy nhảy khắp núi đồi.
Thấy Bùi Đạc, y đổi hướng chạy về phía hắn.
_____________
Mấy hôm vừa rồi + tuần này sẽ không đăng chương bởi editor đang ôn thi... Có gì cuối tuần sẽ đăng bù =((((((((((((((
Bùi Đạc xoa mặt hồ ly nhỏ, ngón tay ấn nhẹ vào cái mũi ướt át của y.
Y đáng yêu như vậy, có ai mà không thích chứ.
"Có câu này của em, ta chắc chắn sẽ không để em thoi thóp với nửa trái tim."
Động tác vuốt ve của Bùi Đạc càng thêm dịu dàng. Nếu giờ phút này Lâm Chức là hình người, hắn chắc chắn sẽ làm vài hành vi thân mật khác, nhưng chú cáo nhỏ ngoan ngoãn dán vào cũng khiến trái tim hắn được vỗ về. Bùi Đạc nhẹ nhàng hôn lên đầu cáo, ngón tay thuận theo bộ lông mềm mượt, mò tới bóp chóp đuôi.
Các hòa thượng của chùa Phạm Tĩnh hoàn thành tụng kinh cầu phúc cho Hoàng Đế, được Bùi Đạc tiễn ra khỏi cung.
Hắn vờ như không thân quen với đại sư Vô Trần, duy trì khoảng cách, nói vài câu xã giao.
Trước khi tiễn người đi, Bùi Đạc đưa cho Minh Ngộ một cái khăn lụa.
Đó không phải một cái khăn bình thường, trên khăn viết đầy Phạn văn, mơ hồ lộ thiền ý huyền diệu, là vật của Phật môn.
"Đây là đáp lễ cho nhánh đào, ta thay hồ ly nhà ta đưa cho ngươi, đa tạ ngươi có lòng."
Bùi Đạc không phải người sẽ trắng trợn nhận quà. Minh Ngộ đã có lòng, hắn biết đối phương cũng không có tâm tư gì khác nên tất nhiên sẽ đáp lễ tương ứng. Dù sao thì ngoài mặt chùa Phạm Tĩnh và Trấn Yêu Tư vẫn là quan hệ hợp tác hài hòa.
Minh Ngộ nhìn kinh văn bí truyền rõ ràng quý giá hơn nhánh đào nhiều, không khỏi nhìn sang đại sư Vô Trần, thấy sư phụ gật đầu mới chắp tay nói lời cảm tạ với Bùi Đạc.
Các hòa thượng xuất cung, hai nhóm người tách ra.
Đại sư Vô Trần quay đầu, nhìn thanh niên áo bào đỏ tím đã được định sẵn sẽ lưu danh sử sách đi vào màn đêm nặng nề, khẽ niệm một câu "A Di Đà Phật".
Ông từng khuyên Bùi Đạc rằng buông bỏ chấp niệm thì mới có thể vô lượng vô biên.
Khi đó Bùi Đạc còn nhỏ, mới vào Trấn Yêu Tư được một thời gian, ngồi đánh cờ với ông.
Hắn cầm quân trắng, đánh một nước khiến bàn cờ vốn hòa bình trở nên căng thẳng đầy sát cơ.
--- Đại sư, với ta mà nói, không có chấp niệm giống như cỏ dại hoang vu mặc cho lửa đốt, không có cơ hội tái sinh.
--- Quân trắng đi sau, nhưng xưa nay người đi trước chưa chắc đã là người thắng.
Khi đó đại sư Vô Trần đã biết, ngày sau Bùi Đạc sẽ nghiệp chướng quấn thân, thiên phú đầy mình lại không thể phát triển.
Đáng tiếc, sao có thể không tiếc chứ.
Minh Ngộ thấy sư phụ ngẩn người thì khẽ nói: "Sư phụ, người sống một đời, duyên phận tự nhiên."
Đại sư Vô Trần cười sờ lên chòm râu hoa râm của mình: "Tất nhiên là thế."
Đại sư Vô Trần rất hài lòng vị đệ tử thân truyền này của mình, ở phương diện tu thiền còn thấu đáo hơn ông.
Minh Ngộ không nói, trong lòng cũng không định quản việc Trấn Yêu Sư lại dan díu với hồ yêu. Như lời hắn nói, mọi thứ có số mệnh của nó.
Trong lúc sóng điện não của hai sư đồ lệch pha nhưng lại nối liền, Bùi Đạc trở về điện Ngọc Huyễn.
Chính xác hơn là từ điện Ngọc Huyễn đi tới phòng của Chủ Tư ở bên ngoài. Nó không nằm ở lòng đất của hoàng cung, mà trên con phố phồn hoa rộng lớn nhất kinh thành, bên ngoài còn là một quán trà.
Đây cũng là lí do Trấn Yêu Tư có thể ẩn mình ở thành thị, vị trí của Chủ Tư không cố định, thỉnh thoảng sẽ thay đổi, chuyển tới đây là lệnh của Bùi Đạc ba năm trước.
Trong quán trà, Thiên Thạch đứng trước mặt Bùi Đạc, dáng vẻ hơi khác với lần đầu Lâm Chức gặp y trong phủ.
Trên mặt y có thêm mấy vết sẹo, cũng già nua tiều tụy hơn trước, tạo cảm giác lão luyện sắc bén.
Lâm Chức ngửi được mùi máu tươi và một mùi hôi thối khó tả từ Thiên Thạch, không giống mùi của con người. Cáo nhỏ trốn vào lòng Bùi Đạc, ngửi mùi hương thơm ngát của hắn, cố tình bỏ qua thứ mùi kia.
Lâm Chức nghĩ đây chắc là mùi của côn trùng. Lần đầu gặp Thiên Thạch là ở trong Bùi phủ, Thiên Thạch và Bách Tâm áp giải một thành viên bị hạ cổ của Trấn Yêu Tư, lúc gã đó chết có rất nhiều côn trùng bò ra từ cơ thể.
Không chỉ có thuộc hạ dưới trướng bị hạ cổ, còn bị mất hai phần hồ sơ, Bùi Đạc lệnh cho Thiên Thạch đi lấy lại, đến nay y mới trở về.
"Chủ Tư, hai phần hồ sơ đó đã được thu hồi, trùng mẫu đã được thuộc hạ và Vạn Dịch sử dụng trận Bát Nhân để phong ấn trong Tân Hồng Quan, cũng đã cho người trấn giữ. Hai hồ sơ nguyên vẹn trở về, thuộc hạ tới để bẩm báo."
Cứ việc Bùi Đạc cho thời hạn là đầu năm sau, nhưng mấy chuyện này làm xong sớm được thì tất nhiên Thiên Thạch sẽ làm.
Sau đó Thiên Thạch lấy từ trên người ra một con sâu màu đen, là bộ phận mạnh nhất của trùng mẫu.
Trong cơ thể trùng mẫu có rất nhiều trứng trùng đang đợi ra đời, thế nên nhóm Trấn Yêu Sư chọn trấn áp nó chứ không phải giết. Trừ khi họ muốn đối mặt với cảnh côn trùng chạy trốn tứ phía, lọt mất một con cũng dễ tạo thành tai họa ngầm.
Bùi Đạc gật đầu, biểu thị làm không tệ.
Chiếc hộp chứa thi thể trùng mẫu được trình lên cho Bùi Đạc, Lâm Chức lập tức nhảy ra khỏi ngực hắn, thấy buồn nôn không chịu nổi.
Con sâu này sao mà khó ngửi thế, y sắp nôn thật rồi.
Thiên Thạch nghi hoặc nhìn Bùi Đạc, không biết sao yêu hồ lại bài xích như vậy, rõ ràng nó chỉ là một con sâu đã chết.
Lại nói lần đầu gặp hồ yêu y còn tưởng nó là cáo bình thường, không ngờ là yêu quái, sau lại thành yêu do Chủ Tư nuôi, y tất nhiên sẽ không lộ tính công kích của Trấn Yêu Sư.
Bùi Đạc cũng lấy làm lạ, bảo Thiên Thạch để nó vào nhà kho của Trấn Yêu Tư, cho chuyên gia xử lý rồi niêm phong lại.
"Mấy ngày nữa ta sẽ đích thân đi một chuyến giải quyết con trùng đó."
"Thuộc hạ sẽ cho người trông coi chặt chẽ."
Thiên Thạch cầm hộp đi, Bùi Đạc vẫy tay với Lâm Chức.
"Không thích côn trùng?"
Mặt cáo nhăn nhó, Lâm Chức đáp: "Con sâu đó hôi lắm, đại nhân không ngửi được à?"
Mà còn không phải là hôi thối bình thường, mùi còn sót lại vẫn khiến Lâm Chức nôn nao.
Có thể khiến một con hồ yêu như y có phản ứng như vậy, xem ra con trùng kia đã giết không ít người, huyết khí ngút trời.
"Vậy để ta rửa tay."
Bùi Đạc nghĩ có thể là do hắn giết quá nhiều yêu quỷ nên đã quen, không thấy con sâu đó khó ngửi. Nhưng nếu nhóc con đã không thích, hắn đi rửa tay cho sạch rồi mới bế y.
Sự chú ý của Lâm Chức trở lại lời ban nãy Bùi Đạc nói, y hỏi: "Đại nhân, mấy ngày nữa ngài định rời kinh ạ?"
"Tân Hồng Quan ở Chương Châu, đây là cơ hội."
Bùi Đạc bế Lâm Chức, tay nắn măng cụt.
Lâm Chức nhớ ra, quan phụ mẫu ở Chương Châu, là nơi ở của gia tộc mẫu phi bên Lục vương gia.
Bùi Đạc không muốn người ta yên ổn ăn Tết đây mà, Lâm Chức cũng chẳng bất ngờ.
Sau trận gió lớn, kinh thành vào đông.
Mặc dù không có tuyết, nhưng cái lạnh khô cạn trải rộng ở nhiều nơi.
Bùi Đạc cáo ốm ở trong điện Ngọc Huyễn, để lại một thế thân.
Lâm Chức cũng dùng yêu thuật, dùng người giấy tạo một con cáo tím để nó thay mình ở đây.
Chuyến này đi Chương Châu, Bùi Đạc không chỉ là giải quyết trùng mẫu mà còn vài việc khác.
Trong mắt người thường, Tân Hồng Quan hoang phế là bởi một trận hỏa hoạn lúc nửa đêm, đốt trụi mọi thứ.
Trên đường trở lại kinh thành, Bùi Đạc cầm một quả trứng trùng đặc ruột màu đỏ sậm, thứ bên trong đã chết.
"Vốn định cho em ăn, nhưng trông em như vậy thì thôi bỏ đi."
Bùi Đạc nhìn thiếu niên ngồi cạnh hắn mặt mày tràn đầy kháng cự, cất quả trứng đi.
Cổ trùng cũng tính là yêu vật, thứ nó để lại sau khi chết có thể cho yêu hấp thụ.
Thật ra Lâm Chức cũng rất thắc mắc, y không ngờ mình lại bài xích thứ này như vậy. Theo lý mà nói thì không nên như thế, y không sợ côn trùng, nguyên chủ là hồ ly tất nhiên cũng không sợ. Nhưng cứ thấy là y lại khó chịu, không muốn ăn hay luyện hóa gì hết.
"Đại nhân không cần phải lo lắng cho em, mặc dù linh khí ở kinh thành mỏng manh, nhưng có đại nhân giúp đỡ, em tiến bộ cũng rất nhanh. Có điều, sức khỏe của đại nhân thật sự không sao chứ?"
Yêu quái phân lớp, hồ yêu xà yêu miêu yêu sẽ cùng một lớp, chúng có thể hấp thụ tinh khí để tu luyện, nam nhân có dương khí và linh lực càng mạnh thì tinh khí sẽ mang lại hiệu quả càng lớn.
Người sẽ không chịu được yêu vật đòi hỏi, tiết ra tinh khí liên tục sẽ bị suy yếu, cho đến khi chết đi.
Bùi Đạc lại là ngoại lệ, đuổi theo Lâm Chức đòi đút, mà cũng chẳng thấy yếu hơn gì hết.
Nghe hồ ly nhỏ nhanh nhảu quan tâm, Bùi Đạc nắm lọn tóc của y, dùng hành vi khác đáp lại.
Hắn tất nhiên không sao rồi. Tu vi không thể tăng thêm là bởi không thể đột phá, chứ hắn chưa từng lười biếng, linh khí luôn vờn quanh, mạnh hơn người bình thường nhiều, đút một chút cho hồ ly nhỏ có làm sao.
Đường thủy của Đại Việt phát đạt, đi nhanh hơn đường bộ nhiều, thế nên từ Chương Châu trở lại kinh thành, Bùi Đạc chọn đi thuyền.
Mặc dù đã che đậy thân phận, nhưng hắn cũng không quá tiết kiệm.
Dùng một con thuyền lái buôn cỡ nhỏ để che giấu.
Thuyền yên ổn lái trên mặt nước, Lâm Chức bị đè lên cửa, thấy trăng sáng giữa hồ.
Pháp khí trên tay y cộng hưởng với linh lực của Bùi Đạc.
Nó vốn không có âm thanh, lúc này lại rung rinh.
Theo động tác của Bùi Đạc, lay động cùng làn nước trong đêm.
Bùi Đạc cũng không quá đáng, khống chế chỉ rót hai lần, sau đó nhìn Lâm Chức chìm vào giấc mộng, vô thức luyện hóa linh khí.
Sương hồng như có như không tràn ra từ người y, Bùi Đạc nhìn là biết y sắp hoàn toàn luyện hóa được yêu đan của hoa đào yêu.
Nhóc con này cũng khổ cực, rõ ràng chỉ còn chút nữa thôi là luyện hóa xong rồi, lại liên tục bị hắn cắt ngang, kéo dài tới tận giờ.
Bùi Đạc lại chẳng thấy áy náy gì, ôm cơ thể ấm áp của y, chìm vào giấc ngủ trong mùi hương ngọt ngào.
Đây là thói quen gần đây của hắn, sau một lần ôm Lâm Chức đi ngủ, từ đó buổi đêm hắn không muốn để y biến thành dạng cáo nữa.
Màn sương màu hồng đào tràn ngập căn phòng, khi nhìn thấy hoa đào ngập trời, Bùi Đạc biết mình lại tiến vào mộng cảnh của Lâm Chức.
Nghĩ có lẽ đây sẽ là lần cuối, khi Lâm Chức hoàn toàn hấp thụ yêu đan của hoa đào yêu, cảnh tượng này sẽ không thể xuất hiện nữa.
Bùi Đạc bước qua cánh cửa, muốn xem lần này Lâm Chức sẽ mơ thấy cái gì, liệu có mơ thấy cảnh tượng có liên quan tới hắn không.
Trong mộng là rừng núi ngút ngàn, khiến Bùi Đạc chấn động.
Hóa ra không phải, đây vẫn là cảnh thời nhóc con kia còn đang trong núi tu luyện, vì Bùi Đạc chưa từng thấy nơi nào như vậy ở kinh thành.
Trong lòng hắn có một cảm giác khó nói, hồ ly nhỏ nằm ở bên hắn, sống chung với hắn nhiều ngày, miệng nói dù có nửa trái tim cũng sẽ ở lại bên hắn, nhưng giấc mộng vẫn là vùng trời rộng lớn này.
Lần này hồ ly không hóa hình người, mà dùng dạng cáo chạy nhảy khắp núi đồi.
Thấy Bùi Đạc, y đổi hướng chạy về phía hắn.
_____________
Mấy hôm vừa rồi + tuần này sẽ không đăng chương bởi editor đang ôn thi... Có gì cuối tuần sẽ đăng bù =((((((((((((((
Danh sách chương