Edit: Ry

Điện Ngọc Huyễn gần đây có chút biến động, nhưng động tĩnh nhỏ bé ấy không thổi được ra tới ngoài, tai mắt của kẻ khác cũng không duỗi được vào trong, chỉ vài người biết.

Bùi đại nhân vốn luôn làm việc trong điện, nay đổi thành làm việc trong thư phòng nhỏ ở trắc điện.

Cái này khiến văn thần được đề bạt lên thay cho Bùi Thịnh bối rối, sợ mình đã làm gì đó khiến Bùi Đạc không vui, ảnh hưởng tiền đồ sau này.

Nhưng hai ngày trôi qua, mọi người mới phát hiện có lẽ là thời tiết dần lạnh, Bùi đại nhân muốn đổi động thôi. Vì hai ngày này không có gì xảy ra, tâm trạng Bùi đại nhân cũng tốt.

Người trong điện dần thả lỏng, tiếp tục làm việc của mình.

Trong thư phòng không đốt hương, nhưng có chậu than đặt trong góc, khiến căn phòng trở nên ấm áp.

Bùi Đạc đang xem tấu chương, Lâm Chức thì đang ăn vặt.

Món ăn vặt này chính là xâu kẹo hồ lô, trong cung thì có cái tên sang hơn. Kẹo Lâm Chức đang ăn không được xâu lại bằng que trúc, táo gai được phủ lớp đường chảy sáng lấp lánh, còn rắc hạt vừng, từng viên đỏ tròn chất lên cái đĩa nhỏ tinh xảo.

Trong phòng ấm áp, nhưng đương là mùa thu nên chỉ châm một chậu than, nhiệt độ vẫn chưa đủ để làm tan đường.

Lâm Chức hiện hình người, tóc dài được cột gọn gàng bởi sợi dây màu đen. Dây này là của Bùi Đạc, áo bào gấm lỏng lẻo trên người y cũng là của Bùi Đạc.

Từ hôm đó hôn nhau trong xe ngựa, thái độ của Bùi Đạc với Lâm Chức khi ở dạng người càng thêm rõ rệt.

Trước hết là hắn chuyển vào thư phòng làm việc, thấy y nằm bò trên bàn với dạng cáo thì hỏi có phải vẫn còn khó chịu không.

Lâm Chức bèn hóa thành người thân mật với hắn một hồi, sau đó Bùi Đạc lại bảo không cần biến trở lại. Hắn còn nói lúc chỉ có hai người, y có thể dùng dạng người để làm quen, về sau ra ngoài dạo chơi cũng tiện hơn.

Rõ ràng trong lòng ủ mưu, ngoài mặt lại rất chững chạc đàng hoàng, lừa gạt hồ ly nhỏ không có nhiều kinh nghiệm sống.

Lâm Chức tất nhiên là phối hợp gật đầu, ngoan ngoãn để hắn lừa.

Tình huống càng ngày càng tốt, sắp tới ngày y thu lưới rồi.

Táo gai ngâm đường chua chua ngọt ngọt, lần cuối Lâm Chức được ăn là hồi bé. Sau đó thì người nhà sợ y ăn nhiều hỏng răng, không cho nữa, cũng cấm y ăn các loại đồ ăn vặt vỉa hè.

Lâm Chức không có ham thích gì với đồ ăn, thế nên cũng không ăn.

Món ngự thiện phòng làm ra hơi khác với dân gian, nhóm đầu bếp cung đình nấu tinh xảo và ngon hơn, cũng không dùng giấy gạo bọc lại.

Lâm Chức không phải người sẽ lưu luyến quá khứ. Y bứt ra khỏi dòng hồi ức, ngậm kẹo đường, dùng đầu lưỡi gảy nó đi giữa hàm răng, xem thoại bản giết thời gian.

Y còn thiếu chút nữa là sẽ hấp thụ xong yêu đan của hoa đào yêu, có thể khôi phục 9 phần công lực của nguyên chủ.

Lâm Chức đã hấp thụ hai yêu đan, cái thứ nhất hơi yếu, chắc chỉ tu luyện được chừng một hai chục năm. Thời gian tu luyện của hoa đào yêu còn dài hơn nguyên chủ, chẳng qua là trọng thương nên tiêu hao, yêu đan bị y nuốt không thể mạnh được như thời kì hoàng kim của nó.

Mặc dù chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng thực lực của Lâm Chức hiện giờ đã ở trên nguyên chủ trước khi bị thương. Y am hiểu dệt lưới đùa bỡn lòng người, có thể sử dụng yêu thuật của Hồ tộc tốt hơn nguyên chủ, mà Lâm Chức còn nắm được thêm vài thuật pháp của hoa đào yêu, hai sức mạnh cộng lại sẽ có uy lực lớn hơn.

Lâm Chức phân tích tình huống hiện tại, trước khi Bùi Đạc quyết định đánh Ô Thành, y cần phải mạnh hơn nữa.

Ô Thành đông yêu quái, đến khi đó không chỉ là binh sĩ chiến đấu với binh sĩ, mà còn là yêu vật đấu với Trấn Yêu Tư.

Cho nên trước hết phải ổn định họa trong, tránh ra ngoài lại bị đâm lưng.

Mải nghĩ chuyện, Lâm Chức mãi không lật trang.

Hành vi này thu hút sự chú ý của Bùi Đạc, hắn cũng không nhắc Lâm Chức mà ngắm dáng vẻ ngẩn người của y.

Kẹo táo gai tròn căng bị hồ yêu đẩy từ bên này qua bên kia, má phồng phồng, môi mọng khẽ hé, đầu lưỡi đỏ thắm thoắt ẩn thoắt hiện.

Bùi Đạc không có hứng thú với đĩa kẹo này, nhưng nhìn Lâm Chức lại có hứng nếm thử. Tất nhiên thứ hắn muốn ăn chẳng phải là đồ trong đĩa.

"Xem gì mà mê mẩn vậy?"

Bùi Đạc đi tới, cúi người nhìn thoại bản trong tay Lâm Chức.

Đây vốn là cái cớ, nhưng hắn lại đúng lúc thấy được nội dung trên đó.

"Hồ ly và thư sinh?"

Giọng hơi cao, Bùi Đạc nheo mắt.

Lâm Chức hoàn hồn, tròn mắt nhìn hắn, vẻ mặt rất là vô tội.

Cuốn này là y tiện tay cầm, trong điện của Bùi Đạc tất nhiên không có mấy thứ như vậy, là do hắn sợ y chán, thấy y biết chữ thì cho người mua mấy thứ về giết thời gian.

Người mua sách chắc cũng không ngờ độc giả sẽ là hồ ly, chọn mấy cuốn đang bán chạy trong kinh thành, thế là có truyện về hồ ly và thư sinh.

Có điều, để gia tăng sự thú vị, truyện kể về một nam hồ ly giả nữ dan díu với một cô gái cải trang làm nam, thay huynh đi thi.

Bùi Đạc rút cuốn sách ra khỏi tay Lâm Chức, muốn bảo y đừng xem mấy thứ vớ vẩn này, đừng có tin vào thoại bản ra ngoài dụ dỗ thư sinh các thứ.

Nhưng liếc một cái, hắn lại thấy không đúng.

Trang Lâm Chức đang giở vừa hay là cảnh thân mật của nam hồ ly mặc đồ nữ với nữ thư sinh mặc đồ nam kia, từ ngữ miêu tả hết sức trắng trợn suồng sã.

Bùi Đạc suy ngẫm nhìn Lâm Chức, dường như là muốn nhìn ra cái gì đó.

Lâm Chức thấy hắn nhìn chằm chằm thì ngậm kẹo lúng búng nói: "Hồ yêu kia chắc chắn đã dùng huyễn thuật, hồ yêu chúng tôi không thể tùy ý thay đổi giới tính."

Bùi Đạc đặt thoại bản xuống. Tất nhiên là hắn biết, hắn cũng không định để Lâm Chức biến thành nữ cho mình xem, hồ ly nhỏ là gì thì chính là như thế.

Vừa rồi hắn chẳng qua là đang nghĩ nhóc con này mặc váy lụa sẽ trông như thế nào, nhưng chắc chắn dù có mặc gì thì Lâm Chức cũng sẽ rất đẹp.

"Nhắc tới thuật pháp, ngươi thử dùng mị thuật với ta đi, để ta xem tu vi của ngươi tới đâu rồi."

Bùi Đạc nghĩ tới chuyện này, ngồi xuống ghế, tay chống cằm nhìn Lâm Chức.

Hắn đã được trải nghiệm nhiếp hồn thuật của xà yêu và huyễn thuật của họa bì, giờ muốn thử xem mị thuật của hồ yêu sẽ như thế nào, để xem hắn có chống cự được không.

Đương nhiên là cũng muốn xem hồ ly nhỏ sẽ thi triển cái gì.

Lâm Chức không từ chối, cắn nát táo trong miệng, sau đó nuốt vào bụng, liếm đôi môi dính vụn đường rồi mới nhìn Bùi Đạc.

Y đứng dậy đi về phía Bùi Đạc, nhưng không sà ngay vào lồng ngực hắn, mà ngồi ở một bên chân, gối lên đùi hắn.

Ngón tay trắng xanh vẽ mấy đường trên đùi thanh niên, mắt ngước lên nhìn Bùi đại nhân đang nhìn xuống mình.

"Đại nhân."

Cánh môi khép mở, vẽ ra ngữ điệu triền miên.

Sự quyến rũ của thiếu niên luôn pha lẫn với thẳng thắn vô tội, bộc trực mà lại nồng cháy.

Màu tím trong đôi mắt hẹp dài càng thêm đậm, khiến mắt nâu của Bùi Đạc cũng lóe lên ánh tím mờ.

Tựa như ngọn lửa hừng hực rơi xuống mặt biển đầy chất dẫn cháy, khiến cả vùng tăm tối trở nên sáng rỡ.

Lý trí bị che đậy, suy nghĩ bị bóp méo, tỉnh táo hoàn toàn biến mất.

Lâm Chức không ngờ mình sẽ thành công. Bùi Đạc hiện giờ trông không giống trúng chiêu lắm, nhưng y cảm giác mình có thể điều khiển hắn.

Y ngẫm nghĩ, cho Bùi Đạc một ám chỉ.

Lâm Chức nói: "Đại nhân, cười một cái đi?"

Nếu là người bình thường thì chắc đã cười ngây ngô, Bùi Đạc lại không cười, không những không cười mà còn khiến đất trời của Lâm Chức đảo điên.

Y bị ôm lên đùi hắn, đôi mắt nâu nhạt phẳng lặng tựa như đầm lầy không thể thoát được.

Ngay khi Lâm Chức mở miệng, Bùi Đạc đã tỉnh lại. Hắn cũng rất ngạc nhiên là mình bị Lâm Chức mê hoặc.

Tuy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng thế đã đủ cho hắn chết một lần.

Cơ mà chuyện này cũng không bất ngờ lắm, Lâm Chức không cần dùng yêu thuật đã có thể tác động đến hắn, huống chi là thuật pháp của y đã được tăng cường.

Đó là ý nghĩ điên cuồng muốn yêu người đến khi chết, tựa như lưới tình không thể tránh thoát.

Chồng tấu chương bị hất đổ xuống đất, rơi loạt soạt.

Đĩa kẹo rung rung, những viên kẹo đường lăn lộc cộc trong đĩa, một lúc sau mới đứng im.

Lâm Chức tựa vào bàn, eo nhỏ bị nhấc lên.

Áo bào dệt gấm hoa đắt đỏ của Bùi Đạc mà y đang khoác trên mình dính mực phê tấu chương, đỏ tươi rực rỡ.

Khí thế của Bùi Đạc trở nên nguy hiểm, nhưng hồ yêu bị Trấn Yêu Sư túm cổ tay vẫn vô tri cười nói: "Đại nhân đúng là lợi hại, chớp mắt một cái đã tỉnh rồi."

Đôi mắt y sáng tỏ tựa sắc trời.

Trái tim đập dồn dập, Bùi Đạc cảm thấy chính mình dường như sống động hơn, giống một người thật sự đang tồn tại, chứ không phải là cơ thể vì dây dưa với nghiệp quả mà nặng nề đầy tử khí.

"Ngươi hạ ám chỉ gì với ta?"

Bùi Đạc đã nhận ra động tác nhỏ vừa rồi của Lâm Chức, lại không mấy tức giận.

Hồ yêu có thật sự gieo ám chỉ cho hắn, để hắn yêu thích y hơn, hắn cũng không thấy có vấn đề gì, thậm chí còn có một cảm giác vui vẻ kì lạ. Chẳng qua là vẫn phải hỏi một câu, xem y phản ứng thế nào.

"Tôi muốn để đại nhân yêu quý bản thân hơn, đừng quá mệt nhọc. Từ ngày đầu gặp đại nhân cho tới giờ, hình như tôi chưa từng thấy đại nhân thả lỏng nghỉ ngơi."

Lâm Chức thật sự gieo ám chỉ này, chỉ là không biết có tác dụng không, có thành công không.

Trong lòng y biết rõ, một cái máy đã quen với việc vận hành công suất cao, nếu chậm lại sẽ dễ dàng lạc hướng không biết phải làm sao. Nhưng người không phải là máy móc.

Ở thế giới của y, khi cái chết tới, Lâm Chức không có hận, cũng không có tiếc nuối, thậm chí là thấy thoải mái vì được giải thoát.

Hệ thống tìm tới, y thấy sống tiếp cũng được, chỉ là không có quan trọng như vậy. Minh Dao khơi dậy hứng thú của y, mục đích đằng sau trận cứu rỗi này khiến hứng thú của y được kéo dài.

Với Lâm Chức mà nói, việc liên tục xuyên qua thời không cứu rỗi một người giống như là một chặng đường thú vị, trạm tiếp theo vĩnh viễn có người đứng chờ y đến, cảm giác này đúng là không tệ chút nào.

Lâm Chức dần cũng hi vọng sự xuất hiện của mình thật sự có ý nghĩa, tối thiểu cũng nên mang lại đôi phần an ủi cho đối tượng nhiệm vụ, để vết thương lòng của hắn khép lại phần nào. Nhưng y cũng biết mình chỉ có thể nhóm lửa, có thể xúc tiến, nhưng để miệng vết thương thật sự lành thì còn phải dựa vào chủ thể.

Đáp án này khiến Bùi Đạc bất ngờ, hắn khẽ nói: "Ngươi thế mà lại nghĩ cho ta."

"Rất nhiều người nghĩ cho đại nhân. Ví dụ như đại nhân Bùi Thịnh này, hay là cháu gái ngài. Rất nhiều người quan tâm ngài, nên đại nhân phải chăm sóc bản thân cho thật tốt."

Lâm Chức không muốn đặc thù hóa tình cảm của mình, y hi vọng Bùi Đạc có được nhiều cảm xúc hơn.

Trên thế giới không chỉ có tình yêu tồn tại, mà còn có tình thân, tình bạn, ân tình, hay là các loại tình cảm kính nể vân vân. Bùi Đạc là quyền hoạn ai cũng sợ, đúng, nhưng cũng không phải tất cả người đi theo hắn đều là nịnh nọt tham sống sợ chết. Ngoài quyền thế ra thì cũng có chút chân tình.

Nhịp tim của Bùi Đạc không chậm lại, thậm chí còn ầm ĩ hơn, tới mức đau nhức.

Hóa ra là hắn hiểu lầm. Nhưng những lời này của hồ ly nhỏ mới thật sự là ám chỉ yêu thương, chôn vào lòng hắn.

Lạ thật, những chuyện này không đáng để vui mừng, nhưng sao lòng hắn cứ âm ỉ.

Bùi Đạc nắm chặt cổ tay Lâm Chức, dường như muốn cố gắng hấp thu hơi ấm từ y.

Từng tấc từng tấc, mút xương hút tủy, ăn sạch sẽ.

Trên người Bùi Đạc có sự nhã nhặn quý khí, hắn xuất thân nhà quan, lại ở trong cung mưa dầm thấm đất. Dù là ngụp lặn trong vũng bùn, nhưng hắn đã bò lên, sống lưng không ai có thể đánh gãy, thẳng như tùng như bách.

Hắn nằm trước bàn, lịch sự tao nhã như dâng hương thưởng trà, nhưng thứ hắn thưởng lại không phải một lạng trà ngàn vàng, mà là nhân gian khó gặp.

Mọng nước mơn mởn, như hồng mai nở trong tuyết.

"Lần trước hủy thứ đồ chơi kia, ngươi còn tiếc nuối mãi. Ta nói sẽ cho ngươi thứ tốt hơn, giờ cũng coi như là thực hiện hứa hẹn. Tiểu hồ ly, ngươi xem có vừa lòng không."

Đến cả nói chuyện hắn cũng ôn hòa nhẹ nhàng, không ẩn giấu sát ý, mà là trắng trợn trêu đùa.

Nhiệt độ cơ thể của Bùi Đạc thấp, thứ hắn cho cũng vậy.

Thấy hồ ly nhỏ ăn mãi không vô, hắn thở dài, mặt mày lại thỏa mãn.

Lúc trước hắn nghĩ sẽ không cho y thứ bỉ ổi nữa, ai ngờ trình độ còn vượt bậc thế này.

Nhưng mỗi thời mỗi khác.

Bùi Đạc giãn mặt mày, có chút mê say.

Hoa văn trên bụng hồ ly sáng lên, phập phồng theo hô hấp, nóng bỏng dưới lòng bàn tay hắn.

Tư duy của Lâm Chức trở nên chậm chạp, bị xóc nảy hồi lâu khó tránh khỏi váng đầu, huống hồ Bùi Đạc đút cho y quá nhiều linh khí đậm đặc, đợi y luyện hóa.

Bản năng hung ác của yêu vật lặng lẽ ngoi đầu, thúc giục Lâm Chức cắn nát yết hầu Bùi Đạc, uống máu ăn tim hắn. Đây chắc chắn là việc giúp tu vi của y tăng cao.

Lâm Chức đè xuống ý tưởng đó, nhưng rồi không cần y mất tập trung kiềm chế hung tính, ý nghĩ còn chưa thành hình đã bị va chạm vỡ tan.

Khả năng nhẫn nại của Bùi Đạc cực tốt, hồ ly còn đã trưởng thành. Dây cột tóc cuối cùng bị buộc bên trên lục lạc, mái tóc sẫm màu xõa tung trong ngực Bùi Đạc.

Chậu than trong phòng đã tắt, đường trên kẹo táo tan chảy dính vào nhau, không ăn được nữa.

Đến khi thái giám gõ cửa nhỏ giọng nhắc nhở Bùi Đạc đã đến lúc vào triều, Lâm Chức mới biết một ngày đã trôi qua.

Mặt mày vị hoạn quan nào đó hồng hào, trông còn khỏe mạnh hơn cả bình thường, không giống vừa trải qua một đêm vui vầy với yêu quái.

Bùi Đạc trả lời, lệnh họ chuẩn bị nước, cúi đầu nhìn mỹ nhân yêu kiều hơn hoa, thủ thỉ: "Theo ta vào triều nhé?"

Tất nhiên không phải là trông như thế này, phải hóa thành cáo nhỏ.

Mặc dù Bùi Đạc đi đâu cũng mang Lâm Chức theo, nhưng hắn chưa từng mang y vào triều, bây giờ thì hắn lại muốn làm vậy.

Lâm Chức lắc đầu, khàn giọng nói: "Đại nhân, em muốn nghỉ ngơi."

Y buồn ngủ lắm rồi, linh lực chồng chất đang chờ y luyện hóa.

Bùi Đạc vốn định trêu hồ ly nhỏ như thế là không được. Con xà yêu trong Trấn Yêu Tư lúc bị bắt, động của ả có hơn mười nam nhân, mà còn không phải là hấp thụ lần lượt. Nhóc con này mới có một mình hắn đã không chống đỡ được.

Nhưng Bùi Đạc không dám nói ra, sợ một ngày Lâm Chức cũng sẽ đi thử.

Hắn nhặt lại tấu chương lộn xộn, đi tắm rồi đổi quan phục.

Lúc quay lại nhìn, trên bàn có chú cáo nhỏ lông tím đang ngủ, Bùi Đạc thấy y có vẻ lại lớn thêm một chút rồi.

Hắn bế cáo nhỏ vào tẩm cung bên cạnh điện Ngọc Huyễn rồi mới vào triều.

Bùi đại nhân khoan thai tới muộn, nhưng ai dám nói gì, triều đình ngoài mặt hài hòa, bên dưới là sóng ngầm mãnh liệt.

Mùa thu cua rất béo, Hoàng Hậu ở ngự hoa viên tổ chức một bữa tiệc thưởng cua.

Chuyện này vốn rất bình thường, bất thường là có người ăn xong trở về đau bụng không ngừng.

Tuy là không ai chết, nhưng mấy vị hậu phi đều có cùng một triệu chứng. Hoàng Đế hạ lệnh điều tra, phát hiện trong tiệc có hai món không biết là ai lại trộn hai nguyên liệu tương khắc, dẫn tới phi tử trong hậu cung đều đau bụng, cũng may ăn không nhiều.

Trong mấy vị hậu phi, đau dữ nhất là Bùi Tiệp Dư. Thục Phi cũng hơi khó chịu, ở trước mặt Hoàng Đế ngầm chỉ trích Hoàng Hậu làm việc không ra đâu, một bữa tiệc thưởng cua nho nhỏ mà cũng có chuyện, đúng là năng lực kém cỏi.

Hoàng Đế có ngu cũng nhìn ra đây là chiêu nhằm vào Hoàng Hậu và gã, nhớ đến khuôn mặt trắng bệch của Bùi Vân Chi, lại nghĩ đến Thục Phi hùng hổ hăm dọa, lòng cũng chán nản.

Trong chuyện này Bùi Đạc không hề lộ diện, nhưng khắp nơi đều có dấu vết của hắn.

Đây là tình huống mà Hoàng Đế bó tay nhất, biết rõ kẻ địch ở trong tối, cũng biết hắn muốn làm gì, nhưng không thể tránh được, thậm chí còn không tìm được cớ để trách tội chuyện này.

Hoàng Đế chỉ có thể phạt Hoàng Hậu, nhưng là phạt qua loa, cắt bổng lộc một tháng và cấm túc ba ngày. Đối với Hoàng Hậu thì đúng là không đau không ngứa.

Hoàng Hậu vẫn có quyền trông coi hậu cung, Thục Phi lầm bầm vài câu nhưng cũng không nói thêm.

Trong cung Hòa Vĩnh, Bùi Vân Chi nằm trên giường ôm bình nước nóng, sắc mặt như thường.

Nàng ăn mấy thứ đó thật, nhưng đã chữa khỏi rồi, sau đó hoàn toàn là giả vờ.

"Xem ra bệ hạ cũng không quá ngu, không định để ta trở thành Thục Phi thứ hai."

Bùi Vân Chi không hoảng, có đôi khi chiều hướng phát triển không phải là do người. Mặc dù vì Ngũ thúc mà Hoàng Đế coi trọng nàng, nhưng phần lớn vẫn là tránh còn không kịp. Mỗi lần gã bước vào đây đều có vẻ bất mãn khó giấu, Bùi Vân Chi biết thừa, nhưng nàng không quan tâm.

"Chức Chức, lát nữa mang cái này cho Ngũ thúc nhé."

Bùi Vân Chi viết một lá thư đặt trong ống trúc nhỏ, muốn để lát nữa cáo nhỏ tha đi. Nàng phát hiện đây là cách truyền tin rất hiệu quả, chẳng qua là không dùng được thường xuyên, vì không phải ngày nào bé cáo cũng tới.

Lâm Chức gật đầu, Bùi Vân Chi đã quen việc cáo nhỏ hiểu tiếng người, thấy vậy cũng không ngạc nhiên.

Nàng nhắc tới người thân ở phương xa: "Hi vọng trước khi hết năm sự tình sẽ có tiến triển. Cũng không biết chỗ Thất thúc sao rồi, không biết thúc ấy ở Phong Châu có tốt không."

Lâm Chức thầm đáp, không tốt lắm, lại cũng không quá tệ, để hoàn toàn xâm nhập vào Phong Châu còn cần thời gian.

Nhưng Lâm Chức cho rằng chuyện của Bùi Vân Chi sẽ không cần phải đợi tới hết năm.

Bùi Đạc chơi chiêu này chỉ là món khai vị, thử thái độ của Hoàng Đế. Hiện tại xem ra Hoàng Đế không định chia tay với Hoắc tướng - người gã khó khăn lắm mới lôi kéo được, cũng không muốn để hậu cung có thêm một Bùi đảng. Dù sao thì khác với quan hệ lòng vòng của Thục Phi, thân phận của Bùi Vân Chi trực tiếp hơn nhiều.

Bùi Vân Chi là con gái cả của dòng chính nhà họ Bùi, mẹ của Thục phi lại chỉ là em gái cùng cha khác mẹ của ông nội Bùi Đạc, thế nên Thục phi xem như là cô họ xa của hắn, là bà trẻ của Bùi Vân Chi, thân lạ xa gần vẫn có sự khác biệt.

Thế nhưng có một số việc không phải do Hoàng Đế có muốn hay không, thiên hạ là bàn cờ, đây lại không phải là đánh cờ, cũng không phải là hai phe đánh cờ với nhau.

Theo dự tính ban đầu của Hoàng Đế và hai vị Vương gia, vốn dĩ có thể ép Bùi Đạc, nhưng hết lần này tới lần khác Nghi Châu gặp hạn hán, Bùi Đạc khéo léo để quân cờ tự đầu thú, sau đó thay máu. Hắn trải thảm bao ngày, tới mùa thu mới kéo một phát khiến bọn họ trở tay không kịp.

Nhưng Bùi Vân Chi đã vào kinh, Hoàng Đế bây giờ là cầm không được thả cũng không xong.

Lâm Chức ngậm ống trúc nhỏ trở về điện Ngọc Huyễn. Thật ra Bùi Vân Chi không thể khỏe lại nhanh như vậy, cô nhóc này cũng rất tàn nhẫn với bản thân, để đạt được hiệu quả mong muốn, biết rõ sẽ đau mà vẫn cố ăn cả đống. Cuối cùng Bùi Đạc cho nàng dùng thuốc tốt nên mới đỡ chịu khổ.

Bùi Đạc chỉ là Trấn Yêu Sư, không phải thần tiên, hắn không thể giúp Bùi Vân Chi khỏi hẳn, chỉ có thể dựa vào thuốc.

Lâm Chức có yêu pháp, nhưng muốn chữa trị thì y buộc phải để yêu khí tiến vào cơ thể Bùi Vân Chi, làm vậy có khi sẽ khiến tổn thương của cô bé này nghiêm trọng hơn là ăn đồ tính hàn.

Tất nhiên y cũng có thể dùng huyễn thuật để thôi miên cho Bùi Vân Chi không đau nữa, nhưng không đau không có nghĩa là bệnh biến mất.

Lâm Chức còn chưa tới điện Ngọc Huyễn đã nghe được tiếng tụng kinh văng vẳng. Đây không phải là hòa thượng bình thường tụng kinh, Lâm Chức cảm nhận được thiền khí.

Y nhìn về phía có tiếng kinh văn, là điện Dưỡng Tâm.

Y vòng lên trước, đứng trên tường một cung điện, nhìn hòa thượng đi bên dưới.

Hòa thượng cũng thấy y, giơ tay chào.

Minh Ngộ bình thản ngửa đầu nói chuyện với Lâm Chức: "Thí chủ, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ?"

Lâm Chức nhả ống trúc nhỏ ra, điều khiển nó lơ lửng giữa không trung, dùng huyễn thuật che đậy không gian này.

"Hình như ngoài lần trước ra thì chúng ta chưa từng gặp mặt."

Minh Ngộ suy tư rồi đáp: "Đúng là vậy. Lần đó không tính là gặp mặt, ta vì huyễn thuật nên đi lầm đường, lỡ mất cơ hội."

Lâm Chức không ngờ là hắn biết, lần trước tới chùa Phạm Tĩnh y đã tiêu hóa hơn nửa yêu đan của hoa đào yêu, còn dùng yêu khí của mình che đậy, Minh Ngộ không thể phát hiện mới đúng.

"Vạn sự đều có duyên. Dù là nàng bị thí chủ ăn hay là bị bần tăng trấn áp thì đều là số mệnh. Lần này gọi thí chủ lại là vì muốn tặng thí chủ một vật."

Minh Ngộ lấy ra một nhánh đào, khác với nhánh mà Lâm Chức tìm được ở chỗ Trịnh Giai Linh, nhánh đào này dài và thô hơn một chút, không có lá cũng không có hoa, chính giữa lại có một đường màu đỏ máu.

"Đây là rễ của gốc đào kia, để ở chỗ bần tăng cũng vô dụng, chi bằng tặng cho thí chủ làm chuôi kiếm. Thí chủ có yêu lực của nàng thì có thể sử dụng nó tốt hơn ta."

"Tại sao lại tặng nó cho ta?"

Lâm Chức không hiểu, sao hòa thượng này lại đưa vũ khí cho một con yêu quái? "Yêu và người vốn không nên đồng hành, Tây Bắc họa khó ắt sinh. Thí chủ làm bạn với Bùi Chủ Tư, giữ lại làm vật ngoài thân chi bằng tặng người giúp đỡ."

Minh Ngộ ném nhánh đào lên bờ tường cho Lâm Chức, chắp tay trước ngực hành lễ rồi lẳng lặng bỏ đi.

Tây Bắc? Ô Thành ở Tây Bắc.

Nói đến Ô Thành, nơi đó yêu quái đông đảo, cũng không phải chuyện gì tốt với dân chúng, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ hoàn toàn trở thành thành trì của yêu quái. Dù sao thì thành chủ cũng có nửa trái tim yêu hồ, đâu còn tính là người.

Lâm Chức nghĩ Minh Ngộ chắc đã tính được cái gì, không từ chối, ngậm đồ về điện Ngọc Huyễn.

Bùi Đạc không vội xem thư của Bùi Vân Chi mà hỏi nhánh đào có thiền ý kia.

Nghe Lâm Chức thuật lại xong, hắn ném nhánh đào đi.

"Không cần dùng cái này, ta đã chuẩn bị cho em rồi."

Không bẻ gãy thứ đó đã là nể mặt Vô Trần rồi, ý tốt này lần sau cứ đưa thẳng cho hắn là được, hắn chắc chắn sẽ thay Lâm Chức đền đáp tử tế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện