Edit: Ry

Lâm Chức cho là Bùi Đạc đã nhìn ra được gì đó, nhưng hắn không tỏ thái độ, vẫn như bình thường bế Lâm Chức về phủ, nên y cũng không hỏi.

Ngày hôm sau y mới biết nguyên nhân tại sao đêm qua Bùi Đạc không hỏi nhiều, vì y nhìn thấy thiếu nữ nọ trong dàn tú nữ cuối cùng nhập cung.

Trên người nàng ta vẫn có sức mạnh của nguyện vọng, mặc bộ váy gấm trúc xanh và quần trắng, chịu cái nhìn dò xét của Thục phi và Hoàng Hậu.

"Bùi đại nhân."

Hoàng Hậu là người đầu tiên thấy Bùi Đạc vào trong điện, nhưng tiếng này lại là Thục phi gọi.

Lần tuyển tú này bắt đầu từ tháng 7, các nơi sàng lọc nộp lên danh sách, sau đó tú nữ mới nhập kinh, lại do Hoàng Hậu và các hậu phi đánh giá xem giữ lại thẻ của ai. Đến khi xác nhận danh sách, người được giữ thẻ sẽ phải ở lại trong cung tiến hành một tháng học tập lễ nghi và quan sát, cuối cùng mới được phong danh hiệu theo cấp bậc, hoặc là được ban cưới cho vương hầu thế gia.

Nhóm tú nữ đứng đây là nhóm cuối cùng, những nhóm trước đó Bùi Đạc đều không tới, hôm nay lại tới, nhưng không ai bất ngờ.

Hoàng Hậu lạnh mặt chào hỏi Bùi Đạc.

Các tú nữ bên dưới không dám ngẩng lên nhìn vị quyền hoạn này, ai nấy đều ngoan ngoãn cúi thấp đầu.

Trịnh Giai Linh cũng vậy, nàng cúi đầu, nhìn bộ quan bào màu tím thêu hoa văn chìm màu đỏ tung bay lướt qua.

"Ta chỉ tới đây xem thử thôi, các vị nương nương tiếp tục đi."

Bùi Đạc đi lên bục trên, ngồi xuống ghế.

Lâm Chức được hắn ôm trong lòng. Làm cáo tiện lợi chỗ này, y có thể thoải mái quan sát.

Đầu tiên y chú ý tới Hoàng Hậu Hoắc thị, đây là lần đầu tiên y gặp Hoàng Hậu.

Tuy là thái giám nhưng Bùi Đạc chẳng mấy khi vào hậu cung, Lâm Chức cũng hiếm khi tới hậu cung đi dạo, chỉ có thỉnh thoảng tới cung trữ tú thăm cô cháu gái Bùi Vân Chi.

Hoàng Hậu là một người phụ nữ đoan trang, nhưng lại tạo một cảm giác bị đè nén rõ rệt cho người nhìn.

Phụ thân của Hoắc thị là tâm phúc của Tiên Hoàng, khi Tân Hoàng đăng cơ, trong tình huống đó, Hoắc thị là lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị Hoàng Hậu.

Nhưng giai đoạn trước vì e ngại và muốn lấy lòng Bùi Đạc, cộng thêm Hoàng Đế đột ngột được đăng cơ nên không chuẩn bị tâm lý, sợ Bùi Đạc không hài lòng lại giết mình nâng đỡ các huynh đệ khác, gã cực kì chiều chuộng Thục phi bên phía Bùi Đạc.

Từ khi vào cung Hoàng Hậu đã bị Thục phi ngồi trên đầu, có thể nói là bị chèn ép tuyệt đối.

Theo tình thế trước triều biến hóa, Hoắc gia cũng từng lấy lòng Bùi Đạc một thời gian. Khi đó là tháng ngày Hoàng Hậu và Thục phi chung sống hòa bình nhất, tiếc rằng đã là quá khứ.

Hiện tại, danh tiếng của Hoàng Hậu có vẻ đã vượt qua Thục phi, đương nhiên không thể thiếu công lao của Hoàng Đế.

Khi Hoàng Đế dần bất mãn, so với tiếp tục phụ thuộc vào Bùi thị, hiển nhiên nhà họ Hoắc muốn tòng long như năm xưa. Bọn họ rất cẩn thận, dù sao bây giờ Hoàng Đế vẫn phải nhìn sắc mặt Bùi Đạc, họ chỉ có thể bí mật có vài động tác nhỏ.

Nhưng chẳng mấy chốc cũng sẽ bó tay thôi, Lâm Chức nghĩ trong đầu như vậy. Bùi Vân Chi tiến cung, người mới muốn leo lên thì người cũ đương nhiên phải bước xuống.

Làm sao để động ngôi vị Hoàng Hậu này thì phải xem nhà họ Hoắc sẽ sụp đổ như thế nào.

Tranh đấu vẫn luôn là chuyện tàn khốc, chắc chắn sẽ có thắng có thua. Lâm Chức thôi không nhìn Hoàng Hậu nữa, liếc sang Thục phi bên cạnh.

Thục phi cong mắt cười, vẫy khăn với y, người tựa vào chiếc nệm trải trên ghế, cảm giác kiêu kì đúng như lời đồn, không hề phù hợp với danh hiệu của nàng.

Lâm Chức không làm ra biểu cảm nhân tính hóa để đáp lại, tiếp tục nằm trong lòng Bùi Đạc nhìn Hoàng Hậu tiến hành thăm hỏi quan sát đám tú nữ bên dưới.

Rất nhanh, y thấy thiếu nữ kia ngẩng lên.

Con gái của Thị Lang bộ Hộ Trịnh Giai Linh, ngoại hình khá xinh xắn, xuất thân cũng tốt, được giữ lại thẻ.

Chẳng lẽ nguyện vọng của nàng ta là được trúng tuyển? Lâm Chức không tin, Trịnh Giai Linh được giữ lại thẻ cũng không có biểu hiện vui sướng rõ rệt, cộng thêm ngoại hình và xuất thân của nàng, trúng tuyển là chuyện ván đã đóng thuyền.

Lâm Chức lại nghĩ tới phụ thân của Trịnh Giai Linh, vị Trịnh thị lang này ở trong triều xem như phái trung lập, mặt ngoài không đắc tội ai.

Kì lạ nhỉ, Lâm Chức nghĩ.

Hoàng Hậu để cung nữ đưa cho Bùi Đạc sổ ghi tú nữ trúng tuyển lần này, Bùi Đạc lật vài trang, cũng không ở lại lâu mà mau chóng rời khỏi cung trữ tú.

Hắn tới tùy ý mà đi cũng vậy, không ai dám hỏi nhiều.

Lần này Lâm Chức không đứng trên vai Bùi Đạc mà được hắn ôm trong lòng.

Bùi Đạc không về điện Ngọc Huyễn mà tìm một cái đình hóng gió ở gần đó, ngồi xuống.

Lâm Chức ngồi trên bàn đá, thấy Bùi Đạc giơ tay ra, trong lòng bàn tay có một khối sương màu hồng đào.

"Đây là thứ trên người Trịnh Giai Linh ư?"

Mới từ cung trữ tú ra, trong tay Bùi Đạc đã có thêm một thứ như vậy, tất nhiên Lâm Chức sẽ liên tưởng tới Trịnh Giai Linh.

Đình nghỉ mát này nằm ở giữa ao, bốn phía thông thoáng, người tới từ phương nào cũng sẽ thấy được nên không cần lo bị nghe lén, Lâm Chức thoải mái nói chuyện.

"Có vẻ như là ký khế ước với hoa đào yêu, nhưng trong kinh thành không có con tinh quái này, bản thể của nó ở nơi khác."

Bùi Đạc tiện tay đút khối sương kia cho Lâm Chức như nhét đồ ăn vặt.

Khối sương hồng có vị ngọt ngào, làm Lâm Chức có cảm giác như ăn kẹo bông.

"Ký khế ước với yêu vật vì muốn thực hiện nguyện vọng, hành vi này rất dễ bị phản phệ. Đại nhân có muốn điều tra thêm không?"

Người bởi vì dục vọng làm giao dịch với yêu quỷ, nói thật là nhìn mãi cũng thành quen. Nhưng những chuyện này sẽ phải trả giá rất lớn, mà cái giá đó thường là máu thịt và sinh mạng.

Lâm Chức không biết liệu Bùi Đạc có định điều tra không, vì hắn không phải kiểu Thiên Sư giàu chính nghĩa, rất có thể hắn sẽ còn cố ý đặt Trịnh Giai Linh trong tầm mắt để dễ lợi dụng. Lỡ gốc đào yêu kia muốn làm loạn ở hậu cung thì đúng thật là đâm đầu vào họng súng, Bùi Đạc có thể đợi nó tự chui vào lưới.

Đương nhiên hắn cũng có thể loại bỏ nguy hiểm tiềm ẩn này ngay để tránh tai họa về sau.

Bùi Đạc xoa đầu hồ ly, không mấy để tâm: "Lát nữa cho người tới nhà nàng ta kiểm tra xem, nếu tìm được tung tích thì lấy về cho ngươi ăn."

Trước khi nuôi hồ ly, đống yêu vật đó trong mắt Bùi Đạc chỉ là yêu, giờ đã biến thành lương thực cho hồ ly nhỏ.

Như thế sẽ giúp tu vi của hồ yêu tăng nhanh hơn. Chỉ cần có thể luyện hóa, yêu vật không cần lo ăn thịt đồng loại sẽ có di chứng. Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ vào‎ nga𝘆‎ ~‎ 𝖳rU‎ m𝖳ru𝘆ện﹒V𝙉‎ ~

Bùi Đạc nói đi nhà Trịnh thị lang kiểm tra tất nhiên không phải phái người tới cửa, mà là để quỷ bộc hoặc người của Trấn Yêu Tư điều tra.

"Vậy để ta đi xem thay đại nhân."

Lâm Chức xung phong nhận việc, cái đuôi cái bông xù đung đưa vì quyết tâm của y.

"Ngươi muốn đi?"

Bùi Đạc nhìn điệu bộ nghiêm túc của hồ ly, đã nhận ra nhóc con này không giấu được sự hưng phấn.

"Đương nhiên rồi. Tôi vốn dĩ phải làm việc cho đại nhân, vả lại cứ ở mãi một chỗ chán lắm, tôi muốn ra ngoài mở mang kiến thức."

Lâm Chức không định làm một con hồ ly vô tư được nuông chiều, suốt ngày chỉ nghe lời Bùi Đạc nên không biết mình cần làm gì.

Y muốn để Bùi Đạc nhớ rằng, quan hệ ban đầu của họ là giao dịch, chứ không phải y tìm chủ nhân cho mình.

Y không chỉ không làm mờ đi đặc điểm yêu quái của bản thân, mà cố tình tô điểm vào đó, như thế mới khiến lựa chọn của y thêm ý nghĩa.

"Không thể để lần tới tôi gặp con chim bói cá kia vẫn không có tiến bộ gì được."

Năng lực của yêu quái không chỉ liên quan tới tu vi mà còn là độ thành thạo yêu thuật và kĩ xảo. Nguyên chủ vẫn luôn tu luyện trong núi, biết ít thuật pháp, mấy cái nó biết chủ yếu là thiên phú mê hoặc của yêu hồ.

Loại thuật pháp này không chỉ có thể dụ dỗ con mồi, ở thời khắc mấu chốt cũng sẽ mê hoặc tâm trí kẻ địch, nhưng nguyên chủ chưa từng dùng. Lúc bị thương lại càng không dùng, thế nên lần trước chạy trốn nó mới chật vật như vậy.

Lâm Chức không thể thu gom kinh nghiệm từ nguyên chủ, chỉ có thể tự đi thực chiến.

Y không muốn chỉ dựa dẫm vào Bùi Đạc, vả lại y như vậy mới càng khiến Bùi Đạc có thiện cảm.

Nếu một người thích bạn đời, hoặc là bạn đời tương lai chỉ biết phụ thuộc vào mình, thậm chí cố gắng xóa bỏ tính độc lập của người kia, phẫn nộ vì đối phương chọn rèn luyện cho bản thân mạnh mẽ hơn. Vậy tình yêu của những kẻ này cũng cần được cân nhắc.

Đó là một loại tình yêu ích kỉ, vô dụng, thậm chí là tự luyến. Rốt cuộc là yêu một người, hay là yêu việc trút tất cả cảm xúc bệnh hoạn của mình lên người đó thì còn phải xem xét.

Lâm Chức biết Bùi Đạc không phải người như vậy, hắn thưởng thức những linh hồn biết tiến tới.

Lâm Chức cũng vậy. Y làm những nhiệm vụ cứu rỗi này không chỉ vì muốn ngủ với những mảnh vỡ nhân cách, mà quan trọng hơn cả là y cảm nhận được sự vẫy vùng đấu tranh của người do những mảnh vỡ này tạo thành.

Y nhìn Bùi Đạc, đợi câu trả lời của hắn.

Bùi Đạc nghe hồ ly nhỏ lầm bầm tự giễu, bỗng thấy vui mừng.

Hắn là loại người có thù tất báo, yêu sủng hắn nuôi thì cũng nên như vậy. Dù thực lực bây giờ yếu mấy thì cũng phải ghi nhớ trong đầu cách hành hạ kẻ thù tới chết.

"Nếu ngươi đã có giác ngộ như vậy thì đi đi."

Bùi Đạc sờ đuôi Lâm Chức, bóp mấy cái, lại mò từ đuôi xuống bụng.

Từ khi biết cục thịt kia là cái gì, mặc dù Bùi Đạc không cố ý sờ, nhưng cũng không cố tình tránh chỗ đó. Hắn thoải mái xoa bụng cho hồ ly nhỏ, bởi vì lớp lông dày nên cũng ít khi chạm phải. Tóm lại hắn vui là được, hồ ly nhỏ cũng không có ý kiến.

Lâm Chức thoải mái nằm ngửa ra, bây giờ Bùi Đạc không để ý, nhưng về sau sẽ phải để ý nhiều.

Giữa phần lông mềm, Bùi Đạc phát hiện cặp lục lạc của Lâm Chức có vẻ lại to hơn chút. Lần đầu thấy hắn nhớ nó rõ ràng rất bé, giờ ngày càng căng đầy nở to. (sao anh toàn tia chỗ đó của người ta thế =]]]]]]]]]]]]]]]]]])

Nhưng tóm lại không phải do hấp thu yêu đan của yêu vật khác tạo thành, hẳn là trạng thái bình thường của hồ ly.

Buổi tối, trước khi rời khỏi Bùi phủ, Lâm Chức được Bùi Đạc đeo cho một miếng ngọc nhỏ, mặt trước khắc chữ "Bùi", mặt sau là hoa văn phù chú.

"Đi đi, nhớ về sớm."

Bùi Đạc đứng trong đình, nhìn hồ ly nhảy lên đầu tường, viên ngọc màu đỏ giấu giữa bộ lông thấp thoáng đong đưa giữa những cú nhảy.

Lâm Chức đã nuốt khối sương màu hồng lấy được từ Trịnh Giai Linh, tất nhiên có thể lần theo dấu vết tới nhà Trịnh thị lang.

Dạng cáo rất linh hoạt, lại thêm Bùi Đạc đã khắc chú thuật ẩn nấp trên miếng ngọc, Lâm Chức thoải mái chạy trên mái nhà.

Trong tiểu viện thuộc phủ Trịnh thị lang, chú cáo nhỏ nhảy từ trên tường xuống, vừa đáp đất đã biến thành thiếu niên tóc tím áo tím.

Lâm Chức không tự tiện mở cửa phòng của Trịnh Giai Linh mà thả yêu lực ra thăm dò.

Xác nhận bên trong không có bẫy, y đi xuyên qua cánh cửa, đứng trước hộp trang điểm của nàng ta.

Ngón tay khẽ cử động, tầng trong cùng của chiếc hộp lập tức mở ra.

Bên trong là một cành đào nhỏ, trên cành có một đóa hoa đào đã nở, tỏa mùi thơm ngát.

Cánh hoa không có màu hồng phấn như hoa đào bình thường mà đỏ sậm như máu, rất ma quái.

Lâm Chức tìm kiếm trong phòng một hồi thì ngưng, cầm cành đào này đi.

Không phát hiện gì khác, y định dẹp đường về phủ. Nhưng chưa tới gần Bùi phủ, Lâm Chức bỗng cảm nhận được cành đào trong tay nóng lên.

Y cảm nhận được một sức hút cực mạnh tới từ phía ngược lại, nhanh chóng cân nhắc lợi hại, cuối cùng quyết định đi theo hướng được chỉ dẫn.

Lâm Chức ra khỏi thành, tới vùng ngoại ô, dùng dạng cáo ngậm nhánh đào phi như bay trong đêm.

Đột nhiên lực hấp dẫn kia biến mất.

Nhưng không phải chuyện gì khó giải quyết, vì trước mắt y chính là một rừng đào.

Bên dưới một gốc đào sum suê, có một hòa thượng đang tụng kinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện