Edit: Ry
Lâm Chức nhìn vào mắt Tạ Thanh, đáp: "Anh ngủ rất say."
[01, kiểm tra vị trí của Tạ Thanh.]
Lâm Chức đánh thức 01, bảo nó tìm tọa độ của Tạ Thanh.
01 nghi hoặc: [Đang ở trước mặt ạ.]
Tạ Thanh rõ ràng đang ở ngay trước mặt kí chủ, tại sao còn muốn nó tìm? Chậm mất nửa nhịp 01 mới hiểu, lo lắng hỏi: [Sao vậy kí chủ, anh ta có vấn đề gì à?]
01 không nhìn ra đối tượng nhiệm vụ trước mắt có gì lạ, vẫn giống hệt trước đó.
Lâm Chức không đáp, thầm nhíu mày.
Ở ngay trước mặt?
Ánh mắt y đảo quanh Tạ Thanh, không phát hiện gì.
Y tiến tới, Tạ Thanh nhìn ra Lâm Chức muốn vào phòng nên nghiêng người nhường đường cho y, khép cửa lại.
Giường hơi bừa bộn, chăn bị đẩy qua một bên, trên đó vẫn còn dấu vết ngày hôm qua.
Tạ Thanh thấy Lâm Chức muốn ngồi xuống ghế thì lập tức gọi lại.
"Chờ chút."
Hắn nhanh nhẹn rút ra một tờ khăn ướt lau mặt ghế, rồi dùng tiếp khăn giấy lau cho khô.
"Hôm qua ôm em lỡ làm bẩn một chút, giờ được rồi."
Tạ Thanh ném khăn giấy vào thùng rác cách đó không xa, toét miệng cười với Lâm Chức.
Lâm Chức: [01, xem lại vị trí của Tạ Thanh.]
01 trả lời ngay: [Tọa độ biến động theo di chuyển của nhân vật, vẫn ở ngay trước mặt anh ạ.]
01 nhìn đối tượng nhiệm vụ vẫn y như trước, không khỏi run rẩy trước phản ứng của Lâm Chức.
Lâm Chức hơi mím môi, suy tư nhìn Tạ Thanh.
"Vợ ơi em sao thế? Em không vui à?"
Tạ Thanh đến gần, quan tâm nhìn Lâm Chức.
Ánh mắt hắn có vẻ buồn rầu: "Có phải là do hôm qua anh dính em quá không?"
"Ăn viên kẹo cho ngọt nè."
Tạ Thanh xòe tay, lòng bàn tay trống rỗng đột nhiên xuất hiện một viên kẹo, là vật phẩm hắn đổi từ cửa hàng hệ thống.
Lâm Chức không nhận, y ngồi xuống trên ghế, đôi mắt luôn có vẻ dịu dàng vô tội giờ phút này lại rất lạnh lùng, thậm chí là sắc bén, không chút tình cảm.
Tạ Thanh hết sức tự nhiên bóc kẹo, như những lần trước đó, kề vào môi Lâm Chức dỗ dành: "Nếu em không vui thì cứ phạt anh như hôm qua là được, đừng tức giận mệt người."
Đau đớn đột ngột xuất hiện khiến mặt Tạ Thanh bớt chút hồng hào. Rèm vẫn đóng, trong căn phòng mờ tối, hắn hơi cúi đầu, bóng tối che đi ánh mắt, chỉ để lộ đôi môi khẽ nhếch.
Lâm Chức hơi chu môi, nhả viên kẹo kia ra.
"Tạ Thanh ở đâu?"
Tạ Thanh không bắt được, nhìn viên kẹo màu cam rơi xuống đất lăn đi, nhịn đau cúi xuống nhặt nó lên.
"Em sao thế vợ, anh ở đây mà?"
Nét mặt hắn tràn đầy nghi hoặc, trong mắt phượng là ngạc nhiên và sững sờ.
Lâm Chức lười nói nhảm, sương mù xám trắng tức thì tràn ra, quấn chặt cổ thanh niên.
"Hắn ở đâu?"
Thái độ của Lâm Chức coi như là bình thản, bởi vì y biết Tạ Thanh bây giờ chưa gặp phải nguy hiểm, huyết khế không có nhắc nhở, 01 cũng không.
Ngay khi người này mở cửa, Lâm Chức đã xác định hắn không phải Tạ Thanh.
Không có bất cứ logic suy luận chặt chẽ nào, chỉ là trực giác.
Cảm giác không đúng tức là không đúng.
Túi da quen thuộc, linh hồn lại khiến y thấy xa lạ.
Y mới rời khỏi Tạ Thanh không đến mười phút đã xảy ra chuyện này.
Vị trí của Tạ Thanh ở ngay đây, chẳng lẽ nơi này tồn tại một không gian khác, chỉ là y không nhìn thấy?
Trói buộc vô hình thít trên cổ thanh niên, đôi mắt kia oan ức đỏ lên.
Hắn khó khăn phun ra từng chữ, đứt quãng.
"Vợ ơi em làm anh buồn quá, anh đang ở đây mà, sao em lại coi anh là người khác."
Cảm giác đau đớn tra tấn liên tục khiến hắn không đứng được, ngã khuỵu xuống đất, trong tay vẫn cầm viên kẹo vị cam kia.
Sắp chết đến nơi còn ra vẻ, đúng là chỉ Tạ Thanh có thể làm được.
Lâm Chức nhíu mày, sương mù lỏng hơn, cho thanh niên cơ hội thở.
01 ngơ ngác, nơm nớp lo sợ nói: [Kí chủ, hình như anh ta là đối tượng nhiệm vụ thật đó.]
Hắn có kí ức của Tạ Thanh, còn có thể dùng điểm tích lũy của Tạ Thanh, 01 không hiểu tại sao kí chủ đột nhiên hoài nghi người này.
Lâm Chức nhanh chóng phân tích tin tức. Phó bản này rất lạ, khác hẳn với những cái y đã tiếp xúc và nhận biết, chỉ cần phân tích cơ chế thì chắc chắn sẽ tìm được đáp án.
Nếu nguy hiểm không nằm ở ngoài, vậy thì... Bên trong.
Lâm Chức đứng dậy kéo rèm ra.
Ánh nắng chiếu vào từ ô cửa, kéo dài cái bóng của thanh niên dưới đất.
Hắn lau đi lớp mồ hôi mỏng sinh ra vì đau đớn, không ngần ngại nhét viên kẹo Lâm Chức nhả ra ban nãy đã rơi dưới đất vào miệng.
Đầu lưỡi đảo quanh viên kẹo, để nó nhấp nhô trong miệng.
Lâm Chức cúi xuống, trước khi chạm tới cái bóng, tay đã bị thanh niên nắm chặt.
"Nắng to lắm, em phơi nắng sẽ khó chịu, chúng ta vẫn nên đóng rèm lại thì hơn."
Thanh niên đứng dậy, đang ngậm kẹo nên phát âm không rõ lắm.
"Mi là cái bóng của hắn."
Lâm Chức đẩy tay hắn ra, khẳng định.
Đôi mắt thanh niên cong lên, nhẹ nhàng đáp: "Anh là Tạ Thanh."
"Vợ à, lần này em cũng không giúp được đâu, em không có bóng, không thể tới thế giới cái bóng. Anh cũng giống vậy mà, anh cũng là hắn, hắn biết cái gì anh cũng biết, anh còn thích em hơn cả hắn."
Thanh niên dụi má vào lòng bàn tay Lâm Chức, nhẹ nhàng cọ xát.
"Nếu em muốn giết anh cũng không sao, dù sao mạng của chúng ta đều nằm trong tay em. Nhưng nếu anh chết thì hắn cũng không có cơ hội ra ngoài nữa."
Dưới ánh mặt trời, cái bóng hơi run.
"Vợ xem, cái bóng cũng thừa nhận anh nói đúng kìa." Thanh niên cười híp mắt, tiếp tục làm nũng: "Vợ ơi anh đói, chúng ta đi ăn sáng đi."
Lâm Chức rút tay về, sương mù xám trắng tràn xuống mặt đất, lại không bắt được gì, chìm xuống tầng 3.
Lâm Chức nhìn cái bóng sau lưng mình. Bây giờ y đang là dạng người, có bóng, nhưng bản chất y là quỷ, thế nên cái bóng chỉ là ảo ảnh ngụy trang, sẽ không sinh ra ý thức.
Dù vậy, Lâm Chức vẫn thử chui vào trong bóng của mình, chỉ là tiếp tục thất bại.
Y không bắt giữ được không gian bất thường kia, không tìm được lối vào.
"Vợ à, anh không bao giờ lừa em đâu, em không vào được thật." Thanh niên đứng dậy, có chút buồn phiền nói: "Thật ra anh cũng mâu thuẫn lắm. Anh hi vọng hắn trở lại, cũng không hi vọng hắn trở lại. Bởi vì hắn về thì điểm tích lũy lần này sẽ đủ mua váy ngắn, vợ mặc vào chắc chắn siêu đẹp."
Lâm Chức khựng lại, nheo mắt: "Váy ngắn?"
Thanh niên gật như gà mổ thóc, giọng điệu lên án gian thương: "Một cái nó bán những 300 điểm á! Táng tận lương tâm!"
Lâm Chức cảm thấy Tạ Thanh và cái bóng của hắn có ý nghĩ này cũng rất táng tận lương tâm.
Cái bóng lắc lư dữ dội hơn, nó kéo dài mình ra, bò về phía trước, giống như muốn rời khỏi bản thể đến bên chân Lâm Chức.
Khi cái bóng sắp chạm được tới Lâm Chức, thanh niên bỗng lùi về sau máy bước, nhìn cái bóng cách Lâm Chức một khoảng dài.
Hắn cúi đầu cười bảo: "Cố lên nhé."
01: [... Nếu không phải kí chủ nhạy bén thì tôi rất khó để tin đây không phải người thật.]
Lâm Chức day mày, đi ra ngoài.
Thanh niên như cái đuôi nhỏ theo sau y, ra vẻ đáng thương: "Vợ ơi em định cứ thế mặc kệ à, em có vẻ chẳng lo cho tụi anh gì hết."
"Nếu hắn yếu ớt như vậy thì ta có thể bắt đầu tìm người kế tiếp."
Đúng là Lâm Chức không quá lo về sự an toàn của Tạ Thanh, y tin tưởng thực lực của hắn, trừ việc nghĩ quẩn tự sát ra thì Tạ Thanh sẽ không dễ chết như vậy.
Xem ra cái trò chơi này phức tạp hơn y nghĩ một chút, nó không chỉ được cấu thành từ chấp niệm. Cũng đúng lúc, y có thể hỏi thêm vài thông tin.
Nếu Tạ Thanh có thể nhìn cũng có thể nghe, vậy phải lợi dụng cơ hội này.
Thanh niên đứng tại chỗ, mặt mày ảm đạm thở than: "Vợ vô tình thật đấy."
Lâm Chức không tỏ vẻ gì trước câu này, hỏi hắn: "Mi vừa nói mình đói mà đúng không?"
Thanh niên lập tức ngẩng lên, sau đó đi theo.
Lâm Chức cũng không đi nhanh, chỉ là tránh không để thanh niên nắm tay mình. Sương mù tràn ngập đầu ngón tay, điều khiển cơ thể Tạ Thanh, để thanh niên đi xuống một buồng nhỏ dưới lầu một.
Còn y thì đi trong cái bóng của Tạ Thanh, thong thả ung dung.
Bể cá ở lầu hai nhìn từ trên xuống không còn là mặt phẳng đè nén nữa, giống như một bức ảnh được phơi bày, 6 con cá lẳng lặng bơi lội, số lượng không nhiều không ít.
Trên dưới tuần hoàn, tiếp tục không ngừng.
Tạ Thanh nắm chặt nắm đấm, hận không thể đập vỡ bể cá trước mắt, nhưng lí trí giúp hắn nhịn lại.
Bên trong thế giới đen nhánh, mọi thứ như bị bao trùm bởi dầu đen, vặn vẹo biến hình.
Hắn có thể cảm giác được Lâm Chức đang ở trên đầu mình, nhưng hắn không tìm thấy đường ra ngoài.
Mười mấy phút trước, Tạ Thanh cảm nhận được một loại xâm nhập, vội mở mắt.
Trước mặt hắn là một cái bóng màu đen không có ngũ quan, vật chất màu đen dưới chân nó không ngừng tràn vào cơ thể hắn. Tạ Thanh theo bản năng dùng thiên phú, lại thấy trong tay cái bóng kia cũng hiện lên chùm sáng giống hệt của hắn.
Thế giới bỗng điên đảo, hắn bị cố định dưới đất, nhìn thấy mặt mình.
Khuôn mặt thuộc về hắn, lại lộ ra biểu cảm không do hắn điều khiển, hiện ra cảm xúc không thuộc về hắn.
"Lần này đến lượt mày làm bóng."
Nó phẩy tay, dập tắt chùm sáng.
Không có ánh sáng sẽ không có bóng.
Tạ Thanh cảm giác được mình đang rơi xuống, giống cá chìm vào ao nước. Khi mở mắt ra lần nữa, hắn không biết mình đang ở đâu, bởi xung quanh chỉ có màu đen kịt, không có phương hướng.
Cũng may nơi này còn có thể sử dụng thiên phú, Tạ Thanh chiếu sáng chung quanh, phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng Lâm Chức, chỉ là toàn bộ nơi này được tạo từ một màu đen, mắt thường khó mà phân biệt.
Tạ Thanh biết đây chính là nội dung của phó bản lần này, hắn phải tìm được cánh cửa kết nối với hiện thực. Nhưng hắn không thấy nó ở đâu.
Sau đó một điểm sáng xuất hiện ở phía trước, hắn nhìn thấy Lâm Chức và bóng lưng của mình, cũng nghe được tiếng của "mình".
"Vợ à, em dậy mà sao không gọi anh."
Cút mẹ mày đi! Đó là vợ tao!
Tạ Thanh hận không thể bò dậy ngay bóp chết chính mình, nhưng ngay cả đường về hắn cũng chưa tìm ra, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi vừa chạy về phía điểm sáng vừa hậm hực.
Lâm Chức không nhận ra đó không phải hắn, Tạ Thanh hơi thất vọng. Nhưng hắn biết Lâm Chức không thể nào nhìn một cái đã biết bên trong cơ thể hắn không phải là hắn được.
Đợi hắn về, hắn nhất định phải đạp cái bóng mấy phát cho hả giận.
Nhưng Tạ Thanh không ngờ, Lâm Chức thế mà nhận ra đó không phải hắn.
Tạ Thanh ôm ngực, né công kích từ một cục màu đen không biết là cái gì.
Nhịp tim quá nhanh, khiến người ta không phân biệt được là vì vận động dữ dội, hay là vì cảm xúc dao động quá lớn. Nhưng Tạ Thanh phân biệt được.
Hắn vừa né đòn của quái vật, vừa không khống chế được cười to. Cười một hồi, nước mắt lại chảy xuống.
Vợ ơi, trái tim anh vì em mà đau quá.
Lâm Chức nhìn vào mắt Tạ Thanh, đáp: "Anh ngủ rất say."
[01, kiểm tra vị trí của Tạ Thanh.]
Lâm Chức đánh thức 01, bảo nó tìm tọa độ của Tạ Thanh.
01 nghi hoặc: [Đang ở trước mặt ạ.]
Tạ Thanh rõ ràng đang ở ngay trước mặt kí chủ, tại sao còn muốn nó tìm? Chậm mất nửa nhịp 01 mới hiểu, lo lắng hỏi: [Sao vậy kí chủ, anh ta có vấn đề gì à?]
01 không nhìn ra đối tượng nhiệm vụ trước mắt có gì lạ, vẫn giống hệt trước đó.
Lâm Chức không đáp, thầm nhíu mày.
Ở ngay trước mặt?
Ánh mắt y đảo quanh Tạ Thanh, không phát hiện gì.
Y tiến tới, Tạ Thanh nhìn ra Lâm Chức muốn vào phòng nên nghiêng người nhường đường cho y, khép cửa lại.
Giường hơi bừa bộn, chăn bị đẩy qua một bên, trên đó vẫn còn dấu vết ngày hôm qua.
Tạ Thanh thấy Lâm Chức muốn ngồi xuống ghế thì lập tức gọi lại.
"Chờ chút."
Hắn nhanh nhẹn rút ra một tờ khăn ướt lau mặt ghế, rồi dùng tiếp khăn giấy lau cho khô.
"Hôm qua ôm em lỡ làm bẩn một chút, giờ được rồi."
Tạ Thanh ném khăn giấy vào thùng rác cách đó không xa, toét miệng cười với Lâm Chức.
Lâm Chức: [01, xem lại vị trí của Tạ Thanh.]
01 trả lời ngay: [Tọa độ biến động theo di chuyển của nhân vật, vẫn ở ngay trước mặt anh ạ.]
01 nhìn đối tượng nhiệm vụ vẫn y như trước, không khỏi run rẩy trước phản ứng của Lâm Chức.
Lâm Chức hơi mím môi, suy tư nhìn Tạ Thanh.
"Vợ ơi em sao thế? Em không vui à?"
Tạ Thanh đến gần, quan tâm nhìn Lâm Chức.
Ánh mắt hắn có vẻ buồn rầu: "Có phải là do hôm qua anh dính em quá không?"
"Ăn viên kẹo cho ngọt nè."
Tạ Thanh xòe tay, lòng bàn tay trống rỗng đột nhiên xuất hiện một viên kẹo, là vật phẩm hắn đổi từ cửa hàng hệ thống.
Lâm Chức không nhận, y ngồi xuống trên ghế, đôi mắt luôn có vẻ dịu dàng vô tội giờ phút này lại rất lạnh lùng, thậm chí là sắc bén, không chút tình cảm.
Tạ Thanh hết sức tự nhiên bóc kẹo, như những lần trước đó, kề vào môi Lâm Chức dỗ dành: "Nếu em không vui thì cứ phạt anh như hôm qua là được, đừng tức giận mệt người."
Đau đớn đột ngột xuất hiện khiến mặt Tạ Thanh bớt chút hồng hào. Rèm vẫn đóng, trong căn phòng mờ tối, hắn hơi cúi đầu, bóng tối che đi ánh mắt, chỉ để lộ đôi môi khẽ nhếch.
Lâm Chức hơi chu môi, nhả viên kẹo kia ra.
"Tạ Thanh ở đâu?"
Tạ Thanh không bắt được, nhìn viên kẹo màu cam rơi xuống đất lăn đi, nhịn đau cúi xuống nhặt nó lên.
"Em sao thế vợ, anh ở đây mà?"
Nét mặt hắn tràn đầy nghi hoặc, trong mắt phượng là ngạc nhiên và sững sờ.
Lâm Chức lười nói nhảm, sương mù xám trắng tức thì tràn ra, quấn chặt cổ thanh niên.
"Hắn ở đâu?"
Thái độ của Lâm Chức coi như là bình thản, bởi vì y biết Tạ Thanh bây giờ chưa gặp phải nguy hiểm, huyết khế không có nhắc nhở, 01 cũng không.
Ngay khi người này mở cửa, Lâm Chức đã xác định hắn không phải Tạ Thanh.
Không có bất cứ logic suy luận chặt chẽ nào, chỉ là trực giác.
Cảm giác không đúng tức là không đúng.
Túi da quen thuộc, linh hồn lại khiến y thấy xa lạ.
Y mới rời khỏi Tạ Thanh không đến mười phút đã xảy ra chuyện này.
Vị trí của Tạ Thanh ở ngay đây, chẳng lẽ nơi này tồn tại một không gian khác, chỉ là y không nhìn thấy?
Trói buộc vô hình thít trên cổ thanh niên, đôi mắt kia oan ức đỏ lên.
Hắn khó khăn phun ra từng chữ, đứt quãng.
"Vợ ơi em làm anh buồn quá, anh đang ở đây mà, sao em lại coi anh là người khác."
Cảm giác đau đớn tra tấn liên tục khiến hắn không đứng được, ngã khuỵu xuống đất, trong tay vẫn cầm viên kẹo vị cam kia.
Sắp chết đến nơi còn ra vẻ, đúng là chỉ Tạ Thanh có thể làm được.
Lâm Chức nhíu mày, sương mù lỏng hơn, cho thanh niên cơ hội thở.
01 ngơ ngác, nơm nớp lo sợ nói: [Kí chủ, hình như anh ta là đối tượng nhiệm vụ thật đó.]
Hắn có kí ức của Tạ Thanh, còn có thể dùng điểm tích lũy của Tạ Thanh, 01 không hiểu tại sao kí chủ đột nhiên hoài nghi người này.
Lâm Chức nhanh chóng phân tích tin tức. Phó bản này rất lạ, khác hẳn với những cái y đã tiếp xúc và nhận biết, chỉ cần phân tích cơ chế thì chắc chắn sẽ tìm được đáp án.
Nếu nguy hiểm không nằm ở ngoài, vậy thì... Bên trong.
Lâm Chức đứng dậy kéo rèm ra.
Ánh nắng chiếu vào từ ô cửa, kéo dài cái bóng của thanh niên dưới đất.
Hắn lau đi lớp mồ hôi mỏng sinh ra vì đau đớn, không ngần ngại nhét viên kẹo Lâm Chức nhả ra ban nãy đã rơi dưới đất vào miệng.
Đầu lưỡi đảo quanh viên kẹo, để nó nhấp nhô trong miệng.
Lâm Chức cúi xuống, trước khi chạm tới cái bóng, tay đã bị thanh niên nắm chặt.
"Nắng to lắm, em phơi nắng sẽ khó chịu, chúng ta vẫn nên đóng rèm lại thì hơn."
Thanh niên đứng dậy, đang ngậm kẹo nên phát âm không rõ lắm.
"Mi là cái bóng của hắn."
Lâm Chức đẩy tay hắn ra, khẳng định.
Đôi mắt thanh niên cong lên, nhẹ nhàng đáp: "Anh là Tạ Thanh."
"Vợ à, lần này em cũng không giúp được đâu, em không có bóng, không thể tới thế giới cái bóng. Anh cũng giống vậy mà, anh cũng là hắn, hắn biết cái gì anh cũng biết, anh còn thích em hơn cả hắn."
Thanh niên dụi má vào lòng bàn tay Lâm Chức, nhẹ nhàng cọ xát.
"Nếu em muốn giết anh cũng không sao, dù sao mạng của chúng ta đều nằm trong tay em. Nhưng nếu anh chết thì hắn cũng không có cơ hội ra ngoài nữa."
Dưới ánh mặt trời, cái bóng hơi run.
"Vợ xem, cái bóng cũng thừa nhận anh nói đúng kìa." Thanh niên cười híp mắt, tiếp tục làm nũng: "Vợ ơi anh đói, chúng ta đi ăn sáng đi."
Lâm Chức rút tay về, sương mù xám trắng tràn xuống mặt đất, lại không bắt được gì, chìm xuống tầng 3.
Lâm Chức nhìn cái bóng sau lưng mình. Bây giờ y đang là dạng người, có bóng, nhưng bản chất y là quỷ, thế nên cái bóng chỉ là ảo ảnh ngụy trang, sẽ không sinh ra ý thức.
Dù vậy, Lâm Chức vẫn thử chui vào trong bóng của mình, chỉ là tiếp tục thất bại.
Y không bắt giữ được không gian bất thường kia, không tìm được lối vào.
"Vợ à, anh không bao giờ lừa em đâu, em không vào được thật." Thanh niên đứng dậy, có chút buồn phiền nói: "Thật ra anh cũng mâu thuẫn lắm. Anh hi vọng hắn trở lại, cũng không hi vọng hắn trở lại. Bởi vì hắn về thì điểm tích lũy lần này sẽ đủ mua váy ngắn, vợ mặc vào chắc chắn siêu đẹp."
Lâm Chức khựng lại, nheo mắt: "Váy ngắn?"
Thanh niên gật như gà mổ thóc, giọng điệu lên án gian thương: "Một cái nó bán những 300 điểm á! Táng tận lương tâm!"
Lâm Chức cảm thấy Tạ Thanh và cái bóng của hắn có ý nghĩ này cũng rất táng tận lương tâm.
Cái bóng lắc lư dữ dội hơn, nó kéo dài mình ra, bò về phía trước, giống như muốn rời khỏi bản thể đến bên chân Lâm Chức.
Khi cái bóng sắp chạm được tới Lâm Chức, thanh niên bỗng lùi về sau máy bước, nhìn cái bóng cách Lâm Chức một khoảng dài.
Hắn cúi đầu cười bảo: "Cố lên nhé."
01: [... Nếu không phải kí chủ nhạy bén thì tôi rất khó để tin đây không phải người thật.]
Lâm Chức day mày, đi ra ngoài.
Thanh niên như cái đuôi nhỏ theo sau y, ra vẻ đáng thương: "Vợ ơi em định cứ thế mặc kệ à, em có vẻ chẳng lo cho tụi anh gì hết."
"Nếu hắn yếu ớt như vậy thì ta có thể bắt đầu tìm người kế tiếp."
Đúng là Lâm Chức không quá lo về sự an toàn của Tạ Thanh, y tin tưởng thực lực của hắn, trừ việc nghĩ quẩn tự sát ra thì Tạ Thanh sẽ không dễ chết như vậy.
Xem ra cái trò chơi này phức tạp hơn y nghĩ một chút, nó không chỉ được cấu thành từ chấp niệm. Cũng đúng lúc, y có thể hỏi thêm vài thông tin.
Nếu Tạ Thanh có thể nhìn cũng có thể nghe, vậy phải lợi dụng cơ hội này.
Thanh niên đứng tại chỗ, mặt mày ảm đạm thở than: "Vợ vô tình thật đấy."
Lâm Chức không tỏ vẻ gì trước câu này, hỏi hắn: "Mi vừa nói mình đói mà đúng không?"
Thanh niên lập tức ngẩng lên, sau đó đi theo.
Lâm Chức cũng không đi nhanh, chỉ là tránh không để thanh niên nắm tay mình. Sương mù tràn ngập đầu ngón tay, điều khiển cơ thể Tạ Thanh, để thanh niên đi xuống một buồng nhỏ dưới lầu một.
Còn y thì đi trong cái bóng của Tạ Thanh, thong thả ung dung.
Bể cá ở lầu hai nhìn từ trên xuống không còn là mặt phẳng đè nén nữa, giống như một bức ảnh được phơi bày, 6 con cá lẳng lặng bơi lội, số lượng không nhiều không ít.
Trên dưới tuần hoàn, tiếp tục không ngừng.
Tạ Thanh nắm chặt nắm đấm, hận không thể đập vỡ bể cá trước mắt, nhưng lí trí giúp hắn nhịn lại.
Bên trong thế giới đen nhánh, mọi thứ như bị bao trùm bởi dầu đen, vặn vẹo biến hình.
Hắn có thể cảm giác được Lâm Chức đang ở trên đầu mình, nhưng hắn không tìm thấy đường ra ngoài.
Mười mấy phút trước, Tạ Thanh cảm nhận được một loại xâm nhập, vội mở mắt.
Trước mặt hắn là một cái bóng màu đen không có ngũ quan, vật chất màu đen dưới chân nó không ngừng tràn vào cơ thể hắn. Tạ Thanh theo bản năng dùng thiên phú, lại thấy trong tay cái bóng kia cũng hiện lên chùm sáng giống hệt của hắn.
Thế giới bỗng điên đảo, hắn bị cố định dưới đất, nhìn thấy mặt mình.
Khuôn mặt thuộc về hắn, lại lộ ra biểu cảm không do hắn điều khiển, hiện ra cảm xúc không thuộc về hắn.
"Lần này đến lượt mày làm bóng."
Nó phẩy tay, dập tắt chùm sáng.
Không có ánh sáng sẽ không có bóng.
Tạ Thanh cảm giác được mình đang rơi xuống, giống cá chìm vào ao nước. Khi mở mắt ra lần nữa, hắn không biết mình đang ở đâu, bởi xung quanh chỉ có màu đen kịt, không có phương hướng.
Cũng may nơi này còn có thể sử dụng thiên phú, Tạ Thanh chiếu sáng chung quanh, phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng Lâm Chức, chỉ là toàn bộ nơi này được tạo từ một màu đen, mắt thường khó mà phân biệt.
Tạ Thanh biết đây chính là nội dung của phó bản lần này, hắn phải tìm được cánh cửa kết nối với hiện thực. Nhưng hắn không thấy nó ở đâu.
Sau đó một điểm sáng xuất hiện ở phía trước, hắn nhìn thấy Lâm Chức và bóng lưng của mình, cũng nghe được tiếng của "mình".
"Vợ à, em dậy mà sao không gọi anh."
Cút mẹ mày đi! Đó là vợ tao!
Tạ Thanh hận không thể bò dậy ngay bóp chết chính mình, nhưng ngay cả đường về hắn cũng chưa tìm ra, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi vừa chạy về phía điểm sáng vừa hậm hực.
Lâm Chức không nhận ra đó không phải hắn, Tạ Thanh hơi thất vọng. Nhưng hắn biết Lâm Chức không thể nào nhìn một cái đã biết bên trong cơ thể hắn không phải là hắn được.
Đợi hắn về, hắn nhất định phải đạp cái bóng mấy phát cho hả giận.
Nhưng Tạ Thanh không ngờ, Lâm Chức thế mà nhận ra đó không phải hắn.
Tạ Thanh ôm ngực, né công kích từ một cục màu đen không biết là cái gì.
Nhịp tim quá nhanh, khiến người ta không phân biệt được là vì vận động dữ dội, hay là vì cảm xúc dao động quá lớn. Nhưng Tạ Thanh phân biệt được.
Hắn vừa né đòn của quái vật, vừa không khống chế được cười to. Cười một hồi, nước mắt lại chảy xuống.
Vợ ơi, trái tim anh vì em mà đau quá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương