Edit: Ry
Trong căn phòng cho khách thứ hai tính từ cuối hành lang, Lâm Chức nhìn tủ quần áo các người chơi mở ra, ánh mắt rơi vào bộ quần áo ở trên cùng.
Gấp rất gọn gàng ngay ngắn, không khác mấy với chồng quần áo bên dưới, nếu không phải nó đang hô hấp.
Lớp vải phập phồng với tần suất rất nhỏ, mắt thường khó mà nhận thấy được, nhìn kĩ có khi còn thấy rợn người.
Lúc nhóm người chơi lục soát khắp nơi mà không tìm được Lý Như, Lâm Chức cũng nghĩ xem cô ta biến mất bằng cách nào.
Người chơi không thể vô cớ biến mất khỏi phó bản, trừ khi cô ta đã bị ăn thịt, không còn một mảnh vụn. Có điều trường hợp đó không thể xuất hiện trong phó bản này, tức là Lý Như chỉ có thể đang trốn ở đâu đó.
Sương mù xám trắng lan tỏa khắp biệt thự, thay Lâm Chức tìm kiếm, nhưng không có đáp án. Điều này khiến Lâm Chức càng thêm tò mò, đích thân đi lục soát từng phòng, cuối cùng dừng ở đây.
Với quỷ thì vật sống và vật chết khác nhau rõ ràng.
Thú vị thật, hóa ra đây là thiên phú của Lý Như. Kiểu như tắc kè hoa có chức năng ẩn nấp, cô ta có thể hóa hình để bản thân hòa nhập với môi trường? Đúng là một năng lực tuyệt vời để ẩn núp, nhưng cũng có nhược điểm, ví dụ như nó vô dụng với quỷ quái.
Lâm Chức lơ lửng trên không trung nhìn chằm chằm bộ quần áo kia, xem cô ta có thể duy trì bao lâu, dù là thiên phú thì cũng có giới hạn.
01: [Kí chủ, chúng ta không đi theo đối tượng nhiệm vụ ạ?]
Lâm Chức: [Đuôi của hắn vểnh lên hơi cao rồi, kệ đi.]
Lâm Chức rõ ràng không phải kiểu hình sẽ cam tâm cho người ta nắm trong tay, chẳng qua là y chiều tình nhân của mình thôi. Mảnh vỡ nhân cách lần này là kiểu đánh rắn dập đầu, có thể nói nếu cho Tạ Thanh một cốc nước, hắn sẽ quậy ra cả cơn sóng, thế nên để mặc hắn chơi một mình đi.
Bộ quần áo gấp gọn nằm im trong tủ, nhìn bằng mắt thường thì đúng là không có gì khác với đống quần áo xung quanh.
Dưới lầu đột nhiên vang lên một tiếng trầm đục, nghe như là thứ gì rơi xuống.
Cùng lúc đó, bộ quần áo trong tủ cũng rơi xuống đất, biến thành hình người.
Sắc mặt Lý Như tái nhợt, ấn thái dương đau nhức.
Cô ta không thể dùng thiên phú liên tục, ý thức đã dần mơ hồ. Lý Như có cảm giác nếu cứ tiếp tục trốn như vậy, mình sẽ hoàn toàn biến thành một bộ quần áo, vĩnh viễn ngủ say ở đây.
Lầu một, mọi người nghe được tiếng động vội chạy tới.
Vừa rồi thảo luận không có kết quả, Tiền Tam đề nghị tất cả tập trung lại một chỗ. Lão Bì lại đùng đùng bỏ đi vì tức giận do trước đó bị nghi ngờ, chú Lưu biết ba người họ quen nhau, mà chú cũng bị hoài nghi nên cũng đi.
Tạ Thanh ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, Tiền Tam đề phòng Tạ Thanh, lại không muốn chờ chết, bèn lên lầu ba muốn tiếp tục tìm manh mối, Hồng Ngọc đi theo.
Thế nên khi lầu một xuất hiện âm thanh, Tạ Thanh là người ở gần nhất, hắn chạy vào phòng cho người hầu.
Tiền Tam nằm dưới đất, bụng có một con dao gọt trái cây sắc bén.
Hồng Ngọc là người thứ hai chạy tới lầu một, lấy Tiền Tam bị thương thì lập tức đi tới, phát hiện gã vẫn còn thở, chỉ là hôn mê.
"Cố thêm chút nữa thôi, chỉ cần chuyện này kết thúc anh sẽ không sao."
Ánh mắt Hồng Ngọc đảo quanh mấy người kia, ghé vào tai Tiền Tam cổ vũ.
Căn cứ theo quy tắc phó bản, bất cứ thứ gì của phó bản trước đều sẽ không được mang tới phó bản tiếp theo, bao gồm vết thương. Nên chỉ cần người chơi còn thở, sau khi phó bản kết thúc mọi thứ sẽ lành lặn như cũ.
Chú Lưu nhìn về phía Tạ Thanh, tư thế chuẩn bị công kích rõ ràng: "Là cậu?"
Hồng Ngọc nhìn về phía Tạ Thanh: "Tối qua cậu dùng con dao này gọt táo, tôi biết."
Tạ Thanh không phủ nhận. Tối qua hắn một tay cầm lõi táo một tay cầm vỏ, quên không cầm theo con dao.
Hồng Ngọc đứng dậy, vươn tay.
Gần như là cùng lúc đó, ánh sáng chướng mắt nổ tung.
Tiết mục sát hại lẫn nhau nháy mắt được vén màn, chú Lưu chậm nửa nhịp, nhìn thấy lão Bì bị xách lên giữa không trung.
Hồng Ngọc điên tiết: "Sao cậu không đâm ông ta đi! Đáng lẽ cậu phải đâm ông ta rồi tôi xách ông ta lên cho ngã chết chứ!"
Mới bóp được cổ Lão Bì, lại trơ mắt nhìn lão bị đồng đội lôi đi mất, Tạ Thanh hít sâu một hơi: "Dao của tôi cắm trong bụng Tiền Tam kìa, tôi chưa biết đấu khí hóa ngựa* đâu. Tôi tưởng là chị sẽ dí lão ta dính xuống đất, ai mà biết được chị lại xách lão lên."
*Một kĩ năng trong võ hiệp/tu chân các thứ, đại loại là dùng khí/nội lực hóa ra vũ khí. Ví dụ như mũi tên không khí chẳng hạn.
Hồng Ngọc: "Cậu chỉ cầm một con dao thôi à? Con dao đó không phải là cậu cố ý bỏ lại trong phòng để câu cá à?"
Tạ Thanh nhún vai: "Không, tôi chỉ là quên không cầm theo thôi."
Hồng Ngọc tụ lực, dùng sức nhấn lão Bì xuống đất.
Giây phút lão Bì bị đè xuống, Tạ Thanh nhặt cái ghế bên cạnh đập tới. Lão Bì lại thể hiện sự linh hoạt tột cùng, khiến cái ghế đáng lẽ phải đập vào đầu lão lại đập lên đùi.
Lão Bì nhịn đau: "Các người làm thế là có ý gì? Đâu phải tôi đâm cậu ta! Đó là dao của Tạ Thanh mà!"
Chú Lưu không hiểu gì, hết nhìn Hồng Ngọc, Tạ Thanh, rồi lại nhìn lão Bì.
"Tôi và anh ta cùng lên lầu ba điều tra, anh ta bị tấn công mới xuất hiện ở đây, nên Tạ Thanh chắc chắn không phải là hung thủ. Mà lúc đó chỉ có lão chạy xuống."
Hồng Ngọc duy trì tư thế, khống chế lão Bì tại chỗ.
Chị biết Tiền Tam bị tấn công nên mới khẩn cấp dùng thiên phú dịch chuyển tới khu vực an toàn gã thiết lập, cho nên từ lầu ba xuống lầu một, nhìn thấy Tạ Thanh là chị biết hắn cũng đã hiểu. Thế nên lúc cùng ra tay, chị cứ tưởng hai người sẽ có ăn ý, ai dè chẳng có gì.
Chị nhìn sang chú Lưu: "Bọn tôi đã kiểm tra vết thương của chú ấy, chắc chắn không phải là tự đánh."
Chú Lưu nghe vậy lập tức xác định phe, đi tới chỗ Hồng Ngọc.
Vẻ mặt lão Bì trở nên dữ tợn: "Rõ ràng còn một người nữa!"
Tạ Thanh nghịch đồng tiền, hờ hững nói: "Ngài Moreah thích biểu diễn như vậy, sao lại cam tâm trốn chui trốn nhủi để gây án chứ."
"Đúng không vợ?"
Tạ Thanh cúi đầu nhìn tiền xu của mình, tung nó lên.
Mặt hoa là mặt ngửa, hắn tủm tỉm: "Thấy không, vợ tôi cũng đồng ý này."
Cả đám: ...
Lão Bì không cam lòng hỏi: "Các người không thấy tên điên này mới càng có vấn đề à?"
Tạ Thanh lại nhặt lên cái ghế, đi về phía lão Bì.
Thời gian không còn nhiều, cũng không biết Tiền Tam còn cầm cự được bao lâu.
Lão Bì lại thoát được thiên phú của Hồng Ngọc, tránh công kích của Tạ Thanh.
"Mi nói đúng, trò chơi lần này chẳng thú vị gì hết."
Vẻ mặt lão Bì, hay đúng hơn là Moreah, trở nên cực kì lạnh lùng. Ông ta tháo cái máy ảnh vướng víu trên cổ, dùng nó đánh Tạ Thanh, sau đó chạy lên lầu.
Cả đám đuổi theo, Lý Như đang định trốn tiếp, nhưng tốc độ của gã đàn ông kia quá nhanh, nháy mắt chạy lướt qua cô.
Đám Tạ Thanh gặp Lý Như ở lầu hai, cũng thấy lão Bì đang cầm súng.
"Các người đều phải chết."
Moreah nhìn những kẻ phá hủy trò vui của mình, trong mắt là miệt thị như nhìn lũ sâu bọ.
Ông ta chưa từng phải chơi trò nào ức chế như vậy, lần này thế mà lại có tới ba người chơi quen biết nhau xuất hiện, rõ ràng là thứ kia cố ý. Nếu là người quen thì sao chúng có thể nghi ngờ nhau chứ, khiến trò chơi chết chóc này giảm hẳn tính thú vị.
Moreah thích nhất là xem đám cừu non này không hay biết gì bước vào cạm bẫy, sau đó điên cuồng hoài nghi đồng đội, lục đục nội bộ. Cũng hưởng thụ sự kích thích khi có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, cùng với tình huống liên tục đảo ngược.
Trước đây ông ta luôn chỉ cần 3 ngày, mỗi ngày giết hai người, khống chế tiết tấu trò chơi, để chúng thở phào rồi cho một bất ngờ.
Ông ta còn đã vạch sẵn kết cục cho lũ người này, xếp cái tên tâm thần cầm tiền xu luôn mồm gọi "vợ" kia ở cuối. Nhưng đến cả những kẻ khác cũng kì quái như vậy.
Cái ông già kia không biết sao đầu lại rắn như vậy, ông ta đánh thế mà không chết. Rồi con ả tên Lý Như kia còn lạ hơn, cứ thế biến mất, ông ta tìm khắp biệt thự cũng không thấy.
Kế hoạch không ngừng có sơ hở, ông ta buộc phải ra tay với Tiền Tam. Kết quả thằng oắt đó lại dịch chuyển, khiến ông ta rơi vào thế bị động.
Moreah không thích thô bạo giết người, ông ta muốn trải nghiệm vui thú của đóng vai nhân vật đi săn.
Nhưng ông ta hết kiên nhẫn rồi, đồng đội của ván này quá tệ, chúng nên chết hết đi, ông ta muốn bắt đầu ván mới.
Tạ Thanh nhìn khẩu súng hết sức quen thuộc trong tay boss, nét mặt khá vi diệu.
Lâm Chức ôm tay đứng bên cạnh cũng nhướng mày, khẩu súng này vẫn luôn dính ở đó, y cũng không ngờ nó là do boss giấu.
Những người khác thì xanh cả mặt. Chú Lưu nhìn chằm chằm họng súng đen như mực: "Bên trong có nhiều nhất là 6 viên đạn, bắn xong là hết. Đúng như Tạ Thanh đã phân tích, tất cả phải tuân thủ quy tắc, dù có là Moreah, cho nên chúng ta còn phần thắng."
Lần này thì ông chú không nói lắp nữa.
Tạ Thanh đối diện với họng súng, từng bước tiến về phía trước. Lão Bì đề phòng lại bị ánh sáng mạnh tấn công, nhắm mắt lại nhấn cò.
Cách cách, súng không có đạn.
Lão Bì không tin nổi mở mắt, nhìn thấy mặt Tạ Thanh, giây sau bị bẻ gãy cổ.
Trên sàn có thêm một cái xác, thông báo phó bản kết thúc xuất hiện trước mặt người chơi.
Lý Như vẫn hơi hoảng hốt, cô ta vì quá sợ nên trốn đi, vừa rồi không chịu được nữa nên mới xuất hiện, và phó bản cứ thế kết thúc?
Chú Lưu cũng ngơ ngác, rõ ràng là cùng nhau tham gia trò chơi, nhưng người ta biết mà ông lại không biết.
Hồng Ngọc: "Cảm ơn, lại được cậu gánh thêm ván nữa."
"Lần này thắng được đều là nhờ vợ tôi, mọi người nên cảm ơn em ấy."
Tạ Thanh móc túi, đạn leng keng rơi ra.
Hắn tung đồng tiền lên, lúc bắt lấy, ý cười trong mắt nhạt đi.
Hắn không cảm nhận được sự đáp lại của Lâm Chức, từ ban nãy đã không thấy.
Là sao, Lâm Chức không muốn đáp lại hắn, hay là không đáp lại được?
Trong lúc Hồng Ngọc suy tư xem có nên nói cảm ơn với một đồng tiền xu không, Tạ Thanh đột nhiên vào phòng, đóng cửa lại.
"Vợ ơi, ở đây không có ai, em để ý đến anh một chút có được không, anh hơi lo."
Tạ Thanh nhìn chằm chằm đồng tiền trong tay, thử tung lên lần nữa.
Hắn giơ tay đón, là mặt nào cũng không quan trọng, quan trọng là tiền xu có nhúc nhích hay không, hoặc là hắn có thể cảm nhận được gì không.
Không có, không có phản ứng nào.
Như thể Lâm Chức đột nhiên biến mất khỏi bên cạnh hắn, như thể y chưa từng xuất hiện.
"Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ không nói mấy yêu cầu vô lý như nước nóng nữa, em để ý anh đi mà."
Mặt mày thanh niên đầy vẻ hối lỗi, nhưng vẫn không nhận được bất cứ đáp lại nào.
Vợ hắn là người đã chết từ lâu, là ma quỷ nhìn không thấy sờ không được.
Thế nên dù là tồn tại hay biến mất, hắn đều không thể biết.
Tạ Thanh rủ mắt, che đi sự ảm đạm.
Lúc này Lâm Chức đúng là không ở bên Tạ Thanh, khi lão Bì chết, trong không gian xuất hiện một tử linh mà các người chơi không nhìn thấy.
Toàn thân nó toàn thịt thối, âm u nhìn các người chơi, sau đó nó nhận thấy sự tồn tại của Lâm Chức, rất là kinh ngạc.
"Cô là ai, tại sao cô lại ở trong lãnh địa của ta?"
Trong mắt tử linh, "nữ nhân phương Đông" mặc áo cưới đỏ chót kì quái kia không hề mở miệng, từ người "nàng ta" tràn ra sương mù, gần như bao trùm không gian.
Ma nước ngoài không biết ma phương Đông sẽ cắn nuốt đồng loại để tu luyện.
Cuối cùng vẫn là thua nhau ở cái quốc tịch, Lâm Chức ăn tử linh xong, trong đầu bỗng xẹt qua ý nghĩ này.
Y hiếm khi có khiếu hài hước u ám như vậy, hiển nhiên là bị Tạ Thanh lây bệnh.
Lâm Chức mỉm cười. Bởi vì có huyết khế nên khi Tạ Thanh thoát phó bản vào không gian nghỉ ngơi, y cũng theo hắn xuất hiện trong không gian thuần trắng.
Lâm Chức không để ý Tạ Thanh đang làm gì, tập trung tiêu hóa tử linh mình vừa cắn nuốt.
Từ lúc tiến vào phó bản biệt thự bão tuyết, Lâm Chức đã cảm thấy con boss này rất khác với nguyên chủ. Y muốn thông qua nó nắm được nhiều thông tin hơn, biết được bản chất của trò chơi vô hạn này. Kể cả khi tử linh không phát hiện y, y cũng sẽ ăn nó.
Cái này thì còn phải cảm ơn người tình cũ Bùi Đạc. Hồi đó y làm hồ yêu đã đọc rất nhiều sách của Trấn Yêu Tư để mở mang tri thức. Bên trong ghi chép rất nhiều thứ, trong đó có cả cách thức tu luyện của quỷ, Lâm Chức tất nhiên lấy ra dùng.
Luyện hóa xong, Lâm Chức có được kí ức của tử linh tên Moreah kia, nắm được phần nào bản chất của trò chơi vô hạn này.
Moreah biết rõ mình đang tiến hành trò chơi, chính ông ta cũng không biết sức mạnh nào nhốt ông ta ở trong không gian này, mà cũng không quan tâm. Người chơi liên tục xuất hiện để thỏa mãn dục vọng đi săn của ông ta, với ông ta mà nói thì như vậy là quá đủ.
Lâm Chức phát hiện, trong quá trình chơi, sức mạnh của Moreah ngày càng yếu. Nhưng ông ta lại không ý thức được.
Ban đầu lúc mới tiến hành đi săn, ông ta gần như là 10 ván thắng 9. Mà quy tắc đóng vai của ông ta khi đó cũng khắc nghiệt hơn, tỉ lệ người chơi thắng cực thấp. Thời điểm đó ông ta thậm chí còn có thể mô phỏng một thiên phú để trà trộn vào người chơi.
Nhưng Moreah yếu dần, ông ta không còn năng lực để mô phỏng nữa, phải dùng tới vũ khí. Nhưng chính ông ta lại không ý thức được sự thay đổi này, chỉ cảm thấy là nên dùng vũ khí.
Mỗi lần bị giết, sức mạnh của ông ta sẽ giảm bớt, kể cả khi thắng thì sức mạnh cũng sẽ bị mài mòn một chút.
Nếu nhìn từ góc độ của trò chơi này, hoặc là từ người chơi, Moreah tương đương với boss phó bản cao cấp, rớt xuống phó bản trung cấp, cuối cùng chỉ còn là sơ cấp.
Lâm Chức đã hiểu tại sao y sửa đổi quy tắc vượt ải phó bản của mình mà lại không bị cái gì ngăn cản. Bởi vì trò chơi vô hạn này vốn không đặt ra bất cứ hạn chế nào với đám quỷ quái đã chết, chẳng hay biết gì như họ. Người chơi liên tục xuất hiện sẽ mài mòn sức mạnh của họ tới khi họ hoàn toàn biến mất.
Y cắn nuốt boss của phó bản khác cũng không bị ngăn cản, bởi trò chơi vô hạn vốn hi vọng bọn họ biến mất.
Vậy thì tiện hơn rồi, nếu đúng là thế thì y có thể thoải mái cùng hành động với Tạ Thanh.
Phát hiện tin tức quan trọng khiến tâm trạng Lâm Chức rất tốt. Y mỉm cười nhìn sang Tạ Thanh, khựng lại.
Xung quanh Tạ Thanh chất một đống thứ, không chỉ có bùa chú lục lạc mà còn có cả quả cầu thủy tinh lẫn gương. Phong cách lai tạp lộn xộn, Trung Quốc phương Tây kết hợp.
Không cần 01 giải thích, Lâm Chức cũng biết Tạ Thanh muốn làm gì.
Về phương diện chiêu quỷ gọi hồn này thì Bùi Đạc là người trong nghề, tiếc rằng bọn họ là cùng một người, Tạ Thanh có muốn học cũng không được.
Hắn đẩy đống đồ kia ra, có lẽ là hắn không có năng lực đó, cũng có thể là Lâm Chức bị ngăn ở bên ngoài không gian nghỉ ngơi.
Hắn cảm nhận trái tim mình đang đập, có chút oán giận nói: "Mày đau một tí đi xem nào."
Tạ Thanh trở mình, lẩm bẩm: "Mày không đau sao tao biết y có ở bên cạnh tao không?"
Hết lần này tới lần khác hắn lại không thể chạy nhảy để kích thích trái tim, tránh trường hợp phán đoán có sai sót.
Tạ Thanh bỗng nghĩ đến một chuyện, bật dậy.
Tiền Tam... Tiền Tam bị thương, chảy máu, Lâm Chức sẽ uống máu người. Chẳng lẽ y đang ở bên Tiền Tam?
"Không thể nào... Rõ ràng máu mình ngon hơn."
Hắn là trai tân, Tiền Tam lại không phải, ban đầu Lâm Chức cũng là chọn hắn.
"Vợ ơi em không được bội tình bạc nghĩa đâu đấy. Em hôn anh rồi, không được hôn người khác nữa."
Mắt phượng rủ xuống, giọng điệu ấm ức vô cùng, vẻ mặt thanh niên lại có phần lạnh nhạt.
Trong căn phòng cho khách thứ hai tính từ cuối hành lang, Lâm Chức nhìn tủ quần áo các người chơi mở ra, ánh mắt rơi vào bộ quần áo ở trên cùng.
Gấp rất gọn gàng ngay ngắn, không khác mấy với chồng quần áo bên dưới, nếu không phải nó đang hô hấp.
Lớp vải phập phồng với tần suất rất nhỏ, mắt thường khó mà nhận thấy được, nhìn kĩ có khi còn thấy rợn người.
Lúc nhóm người chơi lục soát khắp nơi mà không tìm được Lý Như, Lâm Chức cũng nghĩ xem cô ta biến mất bằng cách nào.
Người chơi không thể vô cớ biến mất khỏi phó bản, trừ khi cô ta đã bị ăn thịt, không còn một mảnh vụn. Có điều trường hợp đó không thể xuất hiện trong phó bản này, tức là Lý Như chỉ có thể đang trốn ở đâu đó.
Sương mù xám trắng lan tỏa khắp biệt thự, thay Lâm Chức tìm kiếm, nhưng không có đáp án. Điều này khiến Lâm Chức càng thêm tò mò, đích thân đi lục soát từng phòng, cuối cùng dừng ở đây.
Với quỷ thì vật sống và vật chết khác nhau rõ ràng.
Thú vị thật, hóa ra đây là thiên phú của Lý Như. Kiểu như tắc kè hoa có chức năng ẩn nấp, cô ta có thể hóa hình để bản thân hòa nhập với môi trường? Đúng là một năng lực tuyệt vời để ẩn núp, nhưng cũng có nhược điểm, ví dụ như nó vô dụng với quỷ quái.
Lâm Chức lơ lửng trên không trung nhìn chằm chằm bộ quần áo kia, xem cô ta có thể duy trì bao lâu, dù là thiên phú thì cũng có giới hạn.
01: [Kí chủ, chúng ta không đi theo đối tượng nhiệm vụ ạ?]
Lâm Chức: [Đuôi của hắn vểnh lên hơi cao rồi, kệ đi.]
Lâm Chức rõ ràng không phải kiểu hình sẽ cam tâm cho người ta nắm trong tay, chẳng qua là y chiều tình nhân của mình thôi. Mảnh vỡ nhân cách lần này là kiểu đánh rắn dập đầu, có thể nói nếu cho Tạ Thanh một cốc nước, hắn sẽ quậy ra cả cơn sóng, thế nên để mặc hắn chơi một mình đi.
Bộ quần áo gấp gọn nằm im trong tủ, nhìn bằng mắt thường thì đúng là không có gì khác với đống quần áo xung quanh.
Dưới lầu đột nhiên vang lên một tiếng trầm đục, nghe như là thứ gì rơi xuống.
Cùng lúc đó, bộ quần áo trong tủ cũng rơi xuống đất, biến thành hình người.
Sắc mặt Lý Như tái nhợt, ấn thái dương đau nhức.
Cô ta không thể dùng thiên phú liên tục, ý thức đã dần mơ hồ. Lý Như có cảm giác nếu cứ tiếp tục trốn như vậy, mình sẽ hoàn toàn biến thành một bộ quần áo, vĩnh viễn ngủ say ở đây.
Lầu một, mọi người nghe được tiếng động vội chạy tới.
Vừa rồi thảo luận không có kết quả, Tiền Tam đề nghị tất cả tập trung lại một chỗ. Lão Bì lại đùng đùng bỏ đi vì tức giận do trước đó bị nghi ngờ, chú Lưu biết ba người họ quen nhau, mà chú cũng bị hoài nghi nên cũng đi.
Tạ Thanh ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, Tiền Tam đề phòng Tạ Thanh, lại không muốn chờ chết, bèn lên lầu ba muốn tiếp tục tìm manh mối, Hồng Ngọc đi theo.
Thế nên khi lầu một xuất hiện âm thanh, Tạ Thanh là người ở gần nhất, hắn chạy vào phòng cho người hầu.
Tiền Tam nằm dưới đất, bụng có một con dao gọt trái cây sắc bén.
Hồng Ngọc là người thứ hai chạy tới lầu một, lấy Tiền Tam bị thương thì lập tức đi tới, phát hiện gã vẫn còn thở, chỉ là hôn mê.
"Cố thêm chút nữa thôi, chỉ cần chuyện này kết thúc anh sẽ không sao."
Ánh mắt Hồng Ngọc đảo quanh mấy người kia, ghé vào tai Tiền Tam cổ vũ.
Căn cứ theo quy tắc phó bản, bất cứ thứ gì của phó bản trước đều sẽ không được mang tới phó bản tiếp theo, bao gồm vết thương. Nên chỉ cần người chơi còn thở, sau khi phó bản kết thúc mọi thứ sẽ lành lặn như cũ.
Chú Lưu nhìn về phía Tạ Thanh, tư thế chuẩn bị công kích rõ ràng: "Là cậu?"
Hồng Ngọc nhìn về phía Tạ Thanh: "Tối qua cậu dùng con dao này gọt táo, tôi biết."
Tạ Thanh không phủ nhận. Tối qua hắn một tay cầm lõi táo một tay cầm vỏ, quên không cầm theo con dao.
Hồng Ngọc đứng dậy, vươn tay.
Gần như là cùng lúc đó, ánh sáng chướng mắt nổ tung.
Tiết mục sát hại lẫn nhau nháy mắt được vén màn, chú Lưu chậm nửa nhịp, nhìn thấy lão Bì bị xách lên giữa không trung.
Hồng Ngọc điên tiết: "Sao cậu không đâm ông ta đi! Đáng lẽ cậu phải đâm ông ta rồi tôi xách ông ta lên cho ngã chết chứ!"
Mới bóp được cổ Lão Bì, lại trơ mắt nhìn lão bị đồng đội lôi đi mất, Tạ Thanh hít sâu một hơi: "Dao của tôi cắm trong bụng Tiền Tam kìa, tôi chưa biết đấu khí hóa ngựa* đâu. Tôi tưởng là chị sẽ dí lão ta dính xuống đất, ai mà biết được chị lại xách lão lên."
*Một kĩ năng trong võ hiệp/tu chân các thứ, đại loại là dùng khí/nội lực hóa ra vũ khí. Ví dụ như mũi tên không khí chẳng hạn.
Hồng Ngọc: "Cậu chỉ cầm một con dao thôi à? Con dao đó không phải là cậu cố ý bỏ lại trong phòng để câu cá à?"
Tạ Thanh nhún vai: "Không, tôi chỉ là quên không cầm theo thôi."
Hồng Ngọc tụ lực, dùng sức nhấn lão Bì xuống đất.
Giây phút lão Bì bị đè xuống, Tạ Thanh nhặt cái ghế bên cạnh đập tới. Lão Bì lại thể hiện sự linh hoạt tột cùng, khiến cái ghế đáng lẽ phải đập vào đầu lão lại đập lên đùi.
Lão Bì nhịn đau: "Các người làm thế là có ý gì? Đâu phải tôi đâm cậu ta! Đó là dao của Tạ Thanh mà!"
Chú Lưu không hiểu gì, hết nhìn Hồng Ngọc, Tạ Thanh, rồi lại nhìn lão Bì.
"Tôi và anh ta cùng lên lầu ba điều tra, anh ta bị tấn công mới xuất hiện ở đây, nên Tạ Thanh chắc chắn không phải là hung thủ. Mà lúc đó chỉ có lão chạy xuống."
Hồng Ngọc duy trì tư thế, khống chế lão Bì tại chỗ.
Chị biết Tiền Tam bị tấn công nên mới khẩn cấp dùng thiên phú dịch chuyển tới khu vực an toàn gã thiết lập, cho nên từ lầu ba xuống lầu một, nhìn thấy Tạ Thanh là chị biết hắn cũng đã hiểu. Thế nên lúc cùng ra tay, chị cứ tưởng hai người sẽ có ăn ý, ai dè chẳng có gì.
Chị nhìn sang chú Lưu: "Bọn tôi đã kiểm tra vết thương của chú ấy, chắc chắn không phải là tự đánh."
Chú Lưu nghe vậy lập tức xác định phe, đi tới chỗ Hồng Ngọc.
Vẻ mặt lão Bì trở nên dữ tợn: "Rõ ràng còn một người nữa!"
Tạ Thanh nghịch đồng tiền, hờ hững nói: "Ngài Moreah thích biểu diễn như vậy, sao lại cam tâm trốn chui trốn nhủi để gây án chứ."
"Đúng không vợ?"
Tạ Thanh cúi đầu nhìn tiền xu của mình, tung nó lên.
Mặt hoa là mặt ngửa, hắn tủm tỉm: "Thấy không, vợ tôi cũng đồng ý này."
Cả đám: ...
Lão Bì không cam lòng hỏi: "Các người không thấy tên điên này mới càng có vấn đề à?"
Tạ Thanh lại nhặt lên cái ghế, đi về phía lão Bì.
Thời gian không còn nhiều, cũng không biết Tiền Tam còn cầm cự được bao lâu.
Lão Bì lại thoát được thiên phú của Hồng Ngọc, tránh công kích của Tạ Thanh.
"Mi nói đúng, trò chơi lần này chẳng thú vị gì hết."
Vẻ mặt lão Bì, hay đúng hơn là Moreah, trở nên cực kì lạnh lùng. Ông ta tháo cái máy ảnh vướng víu trên cổ, dùng nó đánh Tạ Thanh, sau đó chạy lên lầu.
Cả đám đuổi theo, Lý Như đang định trốn tiếp, nhưng tốc độ của gã đàn ông kia quá nhanh, nháy mắt chạy lướt qua cô.
Đám Tạ Thanh gặp Lý Như ở lầu hai, cũng thấy lão Bì đang cầm súng.
"Các người đều phải chết."
Moreah nhìn những kẻ phá hủy trò vui của mình, trong mắt là miệt thị như nhìn lũ sâu bọ.
Ông ta chưa từng phải chơi trò nào ức chế như vậy, lần này thế mà lại có tới ba người chơi quen biết nhau xuất hiện, rõ ràng là thứ kia cố ý. Nếu là người quen thì sao chúng có thể nghi ngờ nhau chứ, khiến trò chơi chết chóc này giảm hẳn tính thú vị.
Moreah thích nhất là xem đám cừu non này không hay biết gì bước vào cạm bẫy, sau đó điên cuồng hoài nghi đồng đội, lục đục nội bộ. Cũng hưởng thụ sự kích thích khi có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, cùng với tình huống liên tục đảo ngược.
Trước đây ông ta luôn chỉ cần 3 ngày, mỗi ngày giết hai người, khống chế tiết tấu trò chơi, để chúng thở phào rồi cho một bất ngờ.
Ông ta còn đã vạch sẵn kết cục cho lũ người này, xếp cái tên tâm thần cầm tiền xu luôn mồm gọi "vợ" kia ở cuối. Nhưng đến cả những kẻ khác cũng kì quái như vậy.
Cái ông già kia không biết sao đầu lại rắn như vậy, ông ta đánh thế mà không chết. Rồi con ả tên Lý Như kia còn lạ hơn, cứ thế biến mất, ông ta tìm khắp biệt thự cũng không thấy.
Kế hoạch không ngừng có sơ hở, ông ta buộc phải ra tay với Tiền Tam. Kết quả thằng oắt đó lại dịch chuyển, khiến ông ta rơi vào thế bị động.
Moreah không thích thô bạo giết người, ông ta muốn trải nghiệm vui thú của đóng vai nhân vật đi săn.
Nhưng ông ta hết kiên nhẫn rồi, đồng đội của ván này quá tệ, chúng nên chết hết đi, ông ta muốn bắt đầu ván mới.
Tạ Thanh nhìn khẩu súng hết sức quen thuộc trong tay boss, nét mặt khá vi diệu.
Lâm Chức ôm tay đứng bên cạnh cũng nhướng mày, khẩu súng này vẫn luôn dính ở đó, y cũng không ngờ nó là do boss giấu.
Những người khác thì xanh cả mặt. Chú Lưu nhìn chằm chằm họng súng đen như mực: "Bên trong có nhiều nhất là 6 viên đạn, bắn xong là hết. Đúng như Tạ Thanh đã phân tích, tất cả phải tuân thủ quy tắc, dù có là Moreah, cho nên chúng ta còn phần thắng."
Lần này thì ông chú không nói lắp nữa.
Tạ Thanh đối diện với họng súng, từng bước tiến về phía trước. Lão Bì đề phòng lại bị ánh sáng mạnh tấn công, nhắm mắt lại nhấn cò.
Cách cách, súng không có đạn.
Lão Bì không tin nổi mở mắt, nhìn thấy mặt Tạ Thanh, giây sau bị bẻ gãy cổ.
Trên sàn có thêm một cái xác, thông báo phó bản kết thúc xuất hiện trước mặt người chơi.
Lý Như vẫn hơi hoảng hốt, cô ta vì quá sợ nên trốn đi, vừa rồi không chịu được nữa nên mới xuất hiện, và phó bản cứ thế kết thúc?
Chú Lưu cũng ngơ ngác, rõ ràng là cùng nhau tham gia trò chơi, nhưng người ta biết mà ông lại không biết.
Hồng Ngọc: "Cảm ơn, lại được cậu gánh thêm ván nữa."
"Lần này thắng được đều là nhờ vợ tôi, mọi người nên cảm ơn em ấy."
Tạ Thanh móc túi, đạn leng keng rơi ra.
Hắn tung đồng tiền lên, lúc bắt lấy, ý cười trong mắt nhạt đi.
Hắn không cảm nhận được sự đáp lại của Lâm Chức, từ ban nãy đã không thấy.
Là sao, Lâm Chức không muốn đáp lại hắn, hay là không đáp lại được?
Trong lúc Hồng Ngọc suy tư xem có nên nói cảm ơn với một đồng tiền xu không, Tạ Thanh đột nhiên vào phòng, đóng cửa lại.
"Vợ ơi, ở đây không có ai, em để ý đến anh một chút có được không, anh hơi lo."
Tạ Thanh nhìn chằm chằm đồng tiền trong tay, thử tung lên lần nữa.
Hắn giơ tay đón, là mặt nào cũng không quan trọng, quan trọng là tiền xu có nhúc nhích hay không, hoặc là hắn có thể cảm nhận được gì không.
Không có, không có phản ứng nào.
Như thể Lâm Chức đột nhiên biến mất khỏi bên cạnh hắn, như thể y chưa từng xuất hiện.
"Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ không nói mấy yêu cầu vô lý như nước nóng nữa, em để ý anh đi mà."
Mặt mày thanh niên đầy vẻ hối lỗi, nhưng vẫn không nhận được bất cứ đáp lại nào.
Vợ hắn là người đã chết từ lâu, là ma quỷ nhìn không thấy sờ không được.
Thế nên dù là tồn tại hay biến mất, hắn đều không thể biết.
Tạ Thanh rủ mắt, che đi sự ảm đạm.
Lúc này Lâm Chức đúng là không ở bên Tạ Thanh, khi lão Bì chết, trong không gian xuất hiện một tử linh mà các người chơi không nhìn thấy.
Toàn thân nó toàn thịt thối, âm u nhìn các người chơi, sau đó nó nhận thấy sự tồn tại của Lâm Chức, rất là kinh ngạc.
"Cô là ai, tại sao cô lại ở trong lãnh địa của ta?"
Trong mắt tử linh, "nữ nhân phương Đông" mặc áo cưới đỏ chót kì quái kia không hề mở miệng, từ người "nàng ta" tràn ra sương mù, gần như bao trùm không gian.
Ma nước ngoài không biết ma phương Đông sẽ cắn nuốt đồng loại để tu luyện.
Cuối cùng vẫn là thua nhau ở cái quốc tịch, Lâm Chức ăn tử linh xong, trong đầu bỗng xẹt qua ý nghĩ này.
Y hiếm khi có khiếu hài hước u ám như vậy, hiển nhiên là bị Tạ Thanh lây bệnh.
Lâm Chức mỉm cười. Bởi vì có huyết khế nên khi Tạ Thanh thoát phó bản vào không gian nghỉ ngơi, y cũng theo hắn xuất hiện trong không gian thuần trắng.
Lâm Chức không để ý Tạ Thanh đang làm gì, tập trung tiêu hóa tử linh mình vừa cắn nuốt.
Từ lúc tiến vào phó bản biệt thự bão tuyết, Lâm Chức đã cảm thấy con boss này rất khác với nguyên chủ. Y muốn thông qua nó nắm được nhiều thông tin hơn, biết được bản chất của trò chơi vô hạn này. Kể cả khi tử linh không phát hiện y, y cũng sẽ ăn nó.
Cái này thì còn phải cảm ơn người tình cũ Bùi Đạc. Hồi đó y làm hồ yêu đã đọc rất nhiều sách của Trấn Yêu Tư để mở mang tri thức. Bên trong ghi chép rất nhiều thứ, trong đó có cả cách thức tu luyện của quỷ, Lâm Chức tất nhiên lấy ra dùng.
Luyện hóa xong, Lâm Chức có được kí ức của tử linh tên Moreah kia, nắm được phần nào bản chất của trò chơi vô hạn này.
Moreah biết rõ mình đang tiến hành trò chơi, chính ông ta cũng không biết sức mạnh nào nhốt ông ta ở trong không gian này, mà cũng không quan tâm. Người chơi liên tục xuất hiện để thỏa mãn dục vọng đi săn của ông ta, với ông ta mà nói thì như vậy là quá đủ.
Lâm Chức phát hiện, trong quá trình chơi, sức mạnh của Moreah ngày càng yếu. Nhưng ông ta lại không ý thức được.
Ban đầu lúc mới tiến hành đi săn, ông ta gần như là 10 ván thắng 9. Mà quy tắc đóng vai của ông ta khi đó cũng khắc nghiệt hơn, tỉ lệ người chơi thắng cực thấp. Thời điểm đó ông ta thậm chí còn có thể mô phỏng một thiên phú để trà trộn vào người chơi.
Nhưng Moreah yếu dần, ông ta không còn năng lực để mô phỏng nữa, phải dùng tới vũ khí. Nhưng chính ông ta lại không ý thức được sự thay đổi này, chỉ cảm thấy là nên dùng vũ khí.
Mỗi lần bị giết, sức mạnh của ông ta sẽ giảm bớt, kể cả khi thắng thì sức mạnh cũng sẽ bị mài mòn một chút.
Nếu nhìn từ góc độ của trò chơi này, hoặc là từ người chơi, Moreah tương đương với boss phó bản cao cấp, rớt xuống phó bản trung cấp, cuối cùng chỉ còn là sơ cấp.
Lâm Chức đã hiểu tại sao y sửa đổi quy tắc vượt ải phó bản của mình mà lại không bị cái gì ngăn cản. Bởi vì trò chơi vô hạn này vốn không đặt ra bất cứ hạn chế nào với đám quỷ quái đã chết, chẳng hay biết gì như họ. Người chơi liên tục xuất hiện sẽ mài mòn sức mạnh của họ tới khi họ hoàn toàn biến mất.
Y cắn nuốt boss của phó bản khác cũng không bị ngăn cản, bởi trò chơi vô hạn vốn hi vọng bọn họ biến mất.
Vậy thì tiện hơn rồi, nếu đúng là thế thì y có thể thoải mái cùng hành động với Tạ Thanh.
Phát hiện tin tức quan trọng khiến tâm trạng Lâm Chức rất tốt. Y mỉm cười nhìn sang Tạ Thanh, khựng lại.
Xung quanh Tạ Thanh chất một đống thứ, không chỉ có bùa chú lục lạc mà còn có cả quả cầu thủy tinh lẫn gương. Phong cách lai tạp lộn xộn, Trung Quốc phương Tây kết hợp.
Không cần 01 giải thích, Lâm Chức cũng biết Tạ Thanh muốn làm gì.
Về phương diện chiêu quỷ gọi hồn này thì Bùi Đạc là người trong nghề, tiếc rằng bọn họ là cùng một người, Tạ Thanh có muốn học cũng không được.
Hắn đẩy đống đồ kia ra, có lẽ là hắn không có năng lực đó, cũng có thể là Lâm Chức bị ngăn ở bên ngoài không gian nghỉ ngơi.
Hắn cảm nhận trái tim mình đang đập, có chút oán giận nói: "Mày đau một tí đi xem nào."
Tạ Thanh trở mình, lẩm bẩm: "Mày không đau sao tao biết y có ở bên cạnh tao không?"
Hết lần này tới lần khác hắn lại không thể chạy nhảy để kích thích trái tim, tránh trường hợp phán đoán có sai sót.
Tạ Thanh bỗng nghĩ đến một chuyện, bật dậy.
Tiền Tam... Tiền Tam bị thương, chảy máu, Lâm Chức sẽ uống máu người. Chẳng lẽ y đang ở bên Tiền Tam?
"Không thể nào... Rõ ràng máu mình ngon hơn."
Hắn là trai tân, Tiền Tam lại không phải, ban đầu Lâm Chức cũng là chọn hắn.
"Vợ ơi em không được bội tình bạc nghĩa đâu đấy. Em hôn anh rồi, không được hôn người khác nữa."
Mắt phượng rủ xuống, giọng điệu ấm ức vô cùng, vẻ mặt thanh niên lại có phần lạnh nhạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương