Edit: Ry

"Anh biết em từ bức tranh đó à?"

Cảnh Tầm nhìn Lâm Chức, muốn nghe y nói nhiều hơn về liên kết giữa họ.

Gã thích bầu không khí này, thích ánh mắt Lâm Chức nhìn mình, thích giọng Lâm Chức. Gã không phải kiểu người thích trò chuyện, lại muốn cứ được lắng nghe y mãi như vậy.

Cảnh Tầm không mấy nhạy cảm với tin tức ở thế giới bên ngoài, gã không hay lên mạng cập nhật thông tin, lại chỉ giao lưu với một vài người.

Người đại diện Thường Vũ Hàm nói với gã <Chim Gold> là bức vẽ được công chúng đón nhận nhất, rất nhiều người bởi vì bức tranh này mới biết tới gã, yêu mến gã. Cảnh Tầm không hiểu những cái này, nhưng gã hiểu <Chim Gold> mang tới cho gã nhiều tiền tài nhất.

Tuy rằng nghệ thuật không thể dùng tiền tài để cân đo, nhưng ở một vài thời điểm, tiền tài lại có thể xác nhận giá trị của chúng.

"Đúng, bức tranh đó được vẽ rất tốt. Dù là sắc điệu hay kĩ thuật, còn có..."

"Hả?"

"Còn có bé trai ở trong góc tranh."

Cảnh Tầm mở to mắt, quái gở và nóng cháy nhìn Lâm Chức, không chắc chắn lắm hỏi lại: "Anh nhận ra?"

Lâm Chức khẳng định: "Tất nhiên rồi."

Trong <Chim Gold>, ngoài chú chim ngậm bụi gai màu đỏ làm chủ thể thì trong góc có một người đàn ông đang nức nở và một đứa bé ngoan ngoãn ngả đầu vào lòng mẹ.

<Chim Gold> là một biểu tượng, theo như truyền thuyết Gold là một vị quân vương tàn nhẫn, thích gây tai họa, lấy giết người làm vui. Hắn có một con chim, mỗi khi hắn muốn giết ai sẽ để chú chim của mình tha bụi gai bay đi. Chim thả bụi gai ở đâu, đao của Gold sẽ vung về phía đó.

Truyền thuyết này được rất nhiều họa sĩ đưa vào trong tranh, mỗi người một phiên bản khác nhau, nhưng thường là Gold sẽ xuất hiện trong tranh còn chú chim bay quanh hắn. Những bức tranh đó hoặc khắc họa thú vui tàn bạo của hắn, hoặc khắc hoạ sự tàn nhẫn dữ tợn của hắn, hoặc khắc họa những người chết đáng thương, trong đó còn có rất nhiều tác phẩm tuyệt vời của các đại sư. Nhưng có châu ngọc phía trước, bức họa của Cảnh Tầm vẫn có thể đạt được thành công vang dội như vậy, ngoài kĩ thuật vẽ và khả năng vận dụng sắc thái xuất sắc ra thì cũng do chủ thể trong tranh của gã rất đặc biệt.

Cảnh Tầm chỉ vẽ chú chim, còn dùng nó làm chủ thể tuyệt đối, mọi tai họa xa xa, ở trước mặt nó trở nên thật nhỏ bé.

Chim của Gold rốt cuộc là giống chim gì thì không được ghi chép cụ thể, có truyện nói là ưng, có cái nói là quạ, thậm chí kền kền. Tóm lại đều là giống chim dữ, đầy uy phong.

Cảnh Tầm lại vẽ một con chim tước màu trắng, một giống chim quý hiếm sống ở thời đại mà phiên bản đầu tiên về Gold xuất hiện, hiện đã tuyệt chủng.

Có người cảm thấy Cảnh Tầm dùng màu trắng tinh là để làm bật lên máu đỏ. Bởi vì bụi gai chim tước ngậm trong miệng còn đang nhỏ máu, khả năng nắm bắt màu tốt tới nỗi người ta còn cho rằng đó là máu thật chứ không phải thuốc màu.

Bé trai ngoan hiền tựa vào lòng mẹ ở góc tranh, mọi người thảo luận không biết cậu bé còn sống hay đã chết, vì đúng là nét yên tĩnh và ngây thơ của con trẻ càng giúp làm bật lên sự tàn nhẫn của tai họa, tạo chấn động cho người nhìn.

Cảnh Tầm biết suy đoán của phần lớn người, nhưng trái tim gã không ngừng nhảy lên, bởi gã cho rằng Lâm Chức là đặc biệt. Có lẽ Lâm Chức sẽ cảm nhận được thứ gã để lại trong sáng tác của mình. Có điều khả năng ấy quá nhỏ bé, Cảnh Tầm biết, nhưng vẫn không kiềm lòng được mong mỏi, khát vọng một lần cộng hưởng.

Trong cái nhìn cháy bỏng, Lâm Chức giơ tay, ngón tay di một vòng, nhẹ nhàng chạm lên lòng bàn tay Cảnh Tầm.

"Đây, đây, và đây nữa."

Đó là vị trí những vết máu trong lòng bàn tay đứa trẻ do bụi gai gây nên. Nhìn bình thường rất khó để nhận ra, chỉ khi phóng to tranh mới thấy được manh mối trong lòng bàn tay hơi khép của thằng bé.

Khi thấy chúng, Lâm Chức đã tin chắc, không cần lí do nào hết.

Thực tế y không biết đáp án, không biết cái mình nói có chính xác không. Nhưng sau khi y nói ra, phản ứng của Cảnh Tầm đã cho y tín hiệu.

Người đã trải qua lễ rửa tội của tai họa sẽ dùng nó để nhắc nhở bản thân ước thúc cái ác, hoặc là buông thả cái ác.

Lâm Chức thấy được sự giãy giụa trong tranh của Cảnh Tầm, mà Cảnh Tầm trước mắt y dường như cũng đang bồi hồi chật vật.

Ánh mắt gã nhìn y thật ra không mấy thiện chí, chỉ có Cảnh Tầm tự cho là bình thường, mà Lâm Chức thì phối hợp với gã.

Cảnh Tầm càng có cảm giác với y, loại cảm xúc có thể nói là bệnh hoạn trong mắt gã sẽ càng khó che giấu.

Khi ngón tay y nhỏ máu, khi hôn y, nó cuồng nhiệt hơn hẳn sự hứng tình của người bình thường. Gã giống như muốn ăn thịt y, một giây sau sẽ xé y ra thành trăm mảnh.

Nhưng Cảnh Tầm không biết, gã còn tưởng biểu hiện của mình giống người bình thường.

Đến cả lời thổ lộ hân hoan của gã giờ phút này cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

"Rất muốn vĩnh viễn lưu giữ anh trong tranh."

Đó là kí ức sẽ không biến mất, dù là mười năm hay trăm năm.

Chỗ bị Lâm Chức chạm vào ngưa ngứa, sự ngứa ngáy thẩm thấu vào da, chui vào tâm hồn. Gã nắm chặt tay y, dù vậy vẫn khó làm nỗi lòng lắng xuống. Cảnh Tầm dán mặt vào mu bàn tay Lâm Chức, khe khẽ nỉ non.

Đây là tình cảm thuần túy và ngay thẳng, là tiếng lòng chân thật nhất của Cảnh Tầm.

Nếu có thể vĩnh viễn vẽ Lâm Chức thì tốt, phải làm sao mới được như vậy đây.

Cảnh Tầm bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra đáp án.

Không sao, Lâm Chức chưa đi ngay, gã chỉ cần nỗ lực biến cái tạm thời này thành vĩnh viễn là được.

Cảnh Tầm cố tình quên đi thân phận của Lâm Chức, quên đi y thuộc về người khác. Khi Lâm Chức đồng ý cho gã vẽ, gã đã quy thanh niên vào phạm trù sở hữu của mình.

Mà Lâm Chức còn biết, y thế mà lại biết, cho nên y càng phải là của gã.

Ánh nắng vàng kim rọi qua ô cửa, chiếu ra bóng hình quấn quít trên mặt tường.

Tư tưởng giao hòa sau phút thân mật cũng là một chuyện cực kì lãng mạn.

Lâm Chức nghe được tiếng Cảnh Tầm cười, y không nói gì, giống như đang hồi tưởng, sau đó buồn phiền nói: "Anh còn chưa kịp tắm nữa, mới gội đầu xong đã làm vỡ chai dầu xả."

"Em sẽ đặt đơn khác, anh ở trên giường chờ đi, để em dọn đống thủy tinh trong phòng tắm." Cảnh Tầm lập tức nói, không hề có sự bất mãn vì đồ vật hư hại, thậm chí còn đầy hào hứng, như thể chỉ cần làm gì đó cho Lâm Chức là đủ để gã vui sướng.

Dọn xong nhà tắm, cũng đã đặt mua dầu xả mới để nhân viên giao hàng, Cảnh Tầm vội vàng trở lại phòng ngủ.

Xác nhận mấy lần không còn vụn thủy tinh nữa gã mới đưa dép cho thanh niên, nhìn y đi vào phòng tắm.

Ánh mắt gã khó tránh khỏi lần xuống phần bên dưới xương cụt, đường cong lay động theo những bước đi, mơ màng thưởng thức xúc cảm của nó, đến khi cửa phòng tắm đóng lại vẫn còn đang ngẩn người.

Một lúc lâu sau gã chầm chậm cúi đầu, quyết định mặc kệ. Hôm nay gã có rất nhiều việc cần làm, cái gì cũng quan trọng hơn việc này.

Gã phải viết ghi chú... Ghi chú không đủ, hay là bắt đầu viết nhật kí đi, có chuyện gì quan trọng phải ghi lại ngay.

Còn phải vẽ tranh cho Lâm Chức nữa, gã có quá nhiều hình tượng muốn vẽ, giờ mà quên thì đáng tiếc lắm.

Cảnh Tầm mở nhật ký điện tử trên di động, bắt đầu ghi lại chuyện vừa xảy ra.

[Lâm Chức và mày đã hôn nhau, hôn hai lần, chắc chắn không được quên, nếu quên thì nhìn thấy dòng này mày sẽ hối hận lắm. Nếu được thì nhớ hôn thêm lần thứ ba, trải nghiệm lại, hai lần chưa đủ.]

[Lâm Chức nói mày được phép vẽ anh ấy, gạch chân in đậm cỡ chữ to.]

...

[Có người tới lầu hai.]

Cảnh Tầm đặt điện thoại xuống, đứng trên tầng hai nhìn quanh.

Gã vốn lên đây để xem độ khô của tranh, cùng với mang dụng cụ vẽ xuống phòng khách. Lâm Chức đã đồng ý thì gã không cần tránh nữa.

Nhưng vừa bước chân lên, Cảnh Tầm đã cảm nhận được bất thường, đó là một loại trực giác.

Là một khu vực riêng tư không mấy rộng rãi, cũng chưa từng có người khác đặt chân vào, Cảnh Tầm nắm rõ từng chi tiết. Thế nên gã nhạy cảm đánh hơi được mùi của người lạ xâm lấn nơi này.

Cảnh Tầm nhìn một lúc lâu mới phát hiện các chi tiết không khớp, ví dụ như giá vẽ được phủ vải có thêm rất nhiều nếp uốn, giấy rơi trên mặt đất cũng lệch đi so với vị trí ban đầu của nó.

Loại cảm giác này khiến Cảnh Tầm nhíu mày, gã cầm đồ xuống lầu một, vào phòng ngủ lấy máy tính bảng, ngồi trong phòng khách kiểm tra giám sát.

Khi thấy bóng người trên lầu hai, con ngươi Cảnh Tầm thít chặt.

Trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một người, việc hắn lặng lẽ lẻn vào nhà khiến sắc mặt Cảnh Tầm trở nên nặng nề.

Khi thấy rõ mặt người kia, nặng nề chuyển thành khó coi, gã vô thức nhìn về phía phòng ngủ.

Anh trai đang lẩn trốn vẫn còn sống, lại xuất hiện trong nhà mình.

Mà lúc đó, gã đang hôn nhau với người yêu của anh trai.

Cũng may Vi Cẩm Vinh không thô lỗ tới độ mở cửa phòng ngủ của gã, nếu không mọi thứ rất có thể sẽ mất khống chế.

Giám sát thành thật ghi lại tất cả, gã thấy anh trai đứng trước giá vẽ một hồi, cúi người nhặt tờ giấy dưới đất, để lại chỗ cũ xong xuống lầu.

Lần cuối bóng dáng hắn xuất hiện là ở lối xuống tầng hầm.

Cảnh Tầm đổi sang theo dõi bên ngoài, nhưng lối ra lại nằm ở điểm mù giám sát, gã không thể lắp quá nhiều máy quay bên ngoài, thế nên cũng không biết rốt cuộc anh trai đã đi chưa.

Cảnh Tầm không muốn xuống tầng hầm lắm, nhất là khi bên dưới có thể có người khác.

Hôm nay kiểm tra hệ thống sưởi, gã cũng chỉ là đứng ở ngay cửa vào chỉnh van, đảm bảo mình vẫn đứng ở khu vực ánh sáng chiếu tới. Dù vậy, Cảnh Tầm cũng đã khó kiềm chế nỗi lòng.

Gã chuyển sang giám sát dưới hầm, quả nhiên đen kịt, nó đã bị phá hủy.

Đây là cái máy quay duy nhất mà anh trai lắp thay gã, Vi Cẩm Vinh biết vị trí, tất nhiên cũng biết làm thế nào để hủy nó.

Cảnh Tầm nhíu mày, ghi lại chuyện này vào điện thoại, còn không yên tâm đổi mật khẩu, thậm chí cài thêm mật khẩu cho ứng dụng giám sát.

Gã sợ những cái này sẽ bị Lâm Chức trông thấy, y sẽ biết anh trai đã trở về.

Cảnh Tầm đi tới phòng chứa đồ có cửa xuống tầng hầm, rất do dự.

Gã không muốn xuống dưới. Nhưng nghĩ tới việc Vi Cẩm Vinh lẩn trốn trong tầng hầm, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, gã rất bất an.

Không đúng... Cảnh Tầm chợt nhận ra một chi tiết bị mình bỏ qua. Vừa rồi gã cứ lo Lâm Chức sẽ nhìn thấy Vi Cẩm Vinh nên quên mất chuyện này.

Nếu anh trai lặn lội tới tìm gã thì không cần phải bỏ đi ngay như vậy, trừ khi hắn nhìn thấy thứ gì buộc hắn phải đi.

Lầu hai, tranh của gã.

--- Lâm Chức.

Anh trai không muốn gặp Lâm Chức, tại sao? Giữa bọn họ xảy ra vấn đề? Cảnh Tầm nghĩ đến những điểm kì lạ về Lâm Chức, mơ hồ đoán được nguyên nhân.

Gã đặt tay lên nắm tay cửa, chuẩn bị mở ra đi xuống thì nghe được tiếng bước chân.

"Sao em lại ở đây?"

Lâm Chức đứng trước cửa phòng chứa đồ, nhìn Cảnh Tầm ở bên trong.

Mà ở chân cầu thang dẫn xuống tầng hầm, Vi Cẩm Vinh ngẩng lên nhìn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện