Băng Tâm ôm Tiểu Cửu, một mạch đi thẳng lên núi. Trên núi này, nghĩ đến một ít dược liệu đơn giản vẫn phải có. Dù sao thì dược liệu nàng cần cũng đâu phải loại trân quý gì.

Một lúc lâu sau, nàng đã tìm đủ dược liệu. Cũng may, nơi này tuy không phải thế kỷ 21, nhưng dược liệu cũng giống nhau, không có gì khác biệt lớn. Hơn nữa, ở đây dược liệu lại phong phú hơn nhiều, mấy thứ đơn giản như thế này cơ hồ đều có thể dễ dàng tìm thấy được.

Tam Thiên Long là ngọn núi có hình dạng giống như ba con rồng. Hai con xoay đầu theo hai hướng khác nhau. Riêng con ở giữa thì ngẩn cao đầu, tựa như muốn vươn ra xông thẳng lên trời xanh.

Ngoài bìa rừng tụ tập đa phần đều là dị thú cấp thấp, vì thế có không ít con cháu trong các gia tộc lớn nhỏ đến đây luyện tập. Chưa kể đến còn có một số tu luyện giả đi theo từng nhóm nhỏ, tiến sâu vào trong để săn yêu thú cấp cao hơn.

Dĩ nhiên càng đi vào sâu, yêu thú sẽ càng thưa thớt, cấp bậc cũng tăng dần lên.

Âu Dương Băng Tâm không thích nơi đông người. Do đó, nàng đã lựa con đường vắng nhất. Trên dường đi, không ít yêu thú cấp thấp cản đường đều phải bỏ mạng dưới tay của nàng.

Yêu thú giết được càng nhiều, số lượng tinh thạch trong túi cũng tăng theo. Vui vẻ chưa được bao lâu, Băng Tâm lại cảm nhận được sự khác thường của tiểu thú trên vai: "Tiểu Cửu, ngươi sao vậy? Có chuyện gì à?"

"Chậc, thật ra ta..." Tiểu Cửu ấp úng. Đôi mắt to tròn đáng yêu, thỉnh thoảng lại lén nhìn biểu cảm trên mặt của nàng. Cuối cùng nó hít một hơi thật sâu, tựa như để lấy thêm dũng khí:

"Ta quên nói với ngươi, trong Cửu Liên Hoa có một mảnh dược điền rất lớn."

Ngoài dự đoán của Tiểu Cửu, Băng Tâm nghe xong chỉ "À" một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Tiểu Cửu khó hiểu, nàng không giận? Nhìn bộ dánh vô cùng ăn năn của tiểu mao cầu, dù nàng có giận cũng không đành lòng. Nghĩ vậy, nên Băng Tâm ít khi tốt bụng mà mở miệng giải thích:

"Ngay từ đầu, ta đã nói là đi săn yêu thú. Hái thảo dược chỉ là tiện tay nên ngươi không cần ăn năn. Với lại sau này ta còn luyện đan, dược điền đó có thể giúp ta không cần vất vả tìm kiếm nữa rồi. Không phải sao?"

Nhìn lại số lượng tinh thạch trong túi Băng Tâm gật đầu, khẽ cười: "Nhiêu đây đủ rồi, chúng ta quay về thôi."

Ngay lúc nàng chuẩn bị xoay người bước đi, một mùi hương thanh mát, thơm ngát, ngăn chặn bước chân nàng. 

Băng Tâm sững sờ, nhìn chằm chằm vào đóa hoa màu vàng nhỏ xíu, đang ẩn mình thấp thoáng sau bụi cỏ cao cao đằng kia. 

Nếu nàng đoán không lầm thì đây là Tử Hoàng Tiên Thảo. Không sai, thật sự là nó. 

Nhìn xung quanh, phát hiện không có ai vì mùi hương của Tử Hoàng Tiên Thảo dẫn đến, nàng liền nhanh chóng đào cả gốc lên. Nhẹ nhàng đặt vào trong không gian của Cửu Liên Hoa. 

Nếu để người khác phát hiện ra được, với thực lực hiện tại, e là bị cướp mất. Vẫn là nhanh chân đi về thì hơn. 

Nghĩ vậy, Băng Tâm không hề chần chừ, cùng Tiểu Cửu theo lối cũ đi ra.

Có lẽ ngay cả nàng cũng không biết, bóng Băng Tâm vừa khuất, liền có một nhóm tu luyện giả chạy đến, đúng ngay chỗ nàng vừa nãy. 

Tử Hoàng Tiên Thảo là dược liệu quan trọng để luyện giải độc đan. Nó có tác dụng giải trừ bách độc. Nhưng rất khó để tìm. Vì thân nó rất nhỏ. Chỉ khi lúc hoa nở rộ mới tản ra mùi hương. 

Đây là thảo dược có thể nói chỉ gặp nhưng không thể cầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện